Phần 21
– Trần bí thư, khu Tân Hồ giàu đến chảy mỡ, nếu ông được như ý nguyện, thì có thể đem cái khoản tiền mua xe này tài trợ cho khu khai phát được không?
Đinh Trường Sinh cười cười nói ra.
Hồ Giai Giai lúc này vừa mới uống một ngụm trà nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, suýt chút nữa là một miệng phun ra ngoài rồi… thằng này, thật đúng là không đi đường theo cách thông thường.
– Về chuyện này, về sau hãy nói có tốt hơn hay không, bây giờ tôi bận đi họp đây này.
Trần Bính Thái lúng túng, lão biết rõ Đinh Trường Sinh thằng này chính là một thằng ma mãnh, cái gì mà hắn đã nhắm vào thì dai như đĩa không dễ để mà bỏ đi, với lại sở dĩ lần này Lưu Thành An rơi xuống, cũng bởi vì Đinh Trường Sinh đã bắt giữ Lưu Quan Quân con trai của Lưu Thành An, hơn nữa tiểu tử Lưu Quan Quân kia lại còn liên quan đến vụ mua bán ma túy, cho nên đến giờ vẫn chưa có ra được bên ngoài.
Một câu, chỉ cần bị Đinh Trường Sinh thằng này nhìn chằm chằm vào, thì đồng nghĩa sẽ không có một ngày tốt lành qua, Trần Bính Thái cũng không muốn đắc tội với Đinh Trường Sinh, trước đó thì lão có suy nghĩ chỉ có cách là nhanh chóng phải rời khỏi nơi này, trong giai đoạn này không tạo ra một điểm mâu thuẫn nào với hắn, cứ để cho Đinh Trường Sinh cùng Trần Khánh Long đấu tranh trong nội bộ, dù sao thì Trần Khánh Long cùng Đinh Trường Sinh cũng đều xuất thân trước đâu làm thư ký cho Thạch Ái Quốc, chuyện này nếu truyền đi, thì mặt mũi của Thạch Ái Quốc để ở nơi nào, còn mình thì đi đến làm lễ gặp mặt để đầu nhập vào La Bàn Hạ là xong.
Nào ngờ lão đem sự tình suy nghĩ quá đơn giản, Đinh Trường Sinh há là loại người bị mất phương hướng mà quên đi cục tức nuốt ở trong bụng, mấy ngày vừa rồi hắn không có động tĩnh, bởi vì không có cơ hội, hôm nay vừa vặn nắm bắt được cơ hội liền đem sự tình nói rõ ràng ra hết.
– Trương Đình ra đây đi…
Đinh Trường Sinh quan tâm tới Trần Bính Thái và Trần Khánh Long nữa, liền bước lên cầu thang.
Trương Đình cũng giống như những nhân viên khác trong khu khai phát, đều rất chú ý đến trận đối kháng này giữa các lãnh đạo, nàng bây giờ rất hối hận vì mình xuất tiền trước, mà không có gọi điện thoại báo cho Đinh Trường Sinh, thế thì bây giờ tốt rồi, chính mình vô tình lại trở thành người chịu tội thay, nghe được tiếng của Đinh Trường Sinh ở bên ngoài gọi to, nàng lập tức bước ra.
– Đinh chủ nhiệm, anh tìm tôi?
Trương Đình mặc dù là em vợ của Uông Minh Hạo, nhưng nàng không có ương ngạnh với Đinh Trường Sinh, lại còn là một cô gái rất tuân theo quy củ, ngoan ngoãn, chính vì thế nên làm cho Đinh Trường Sinh thấy khó xử, nàng đã là như thế, thì làm gì mà có có lá gan dạm tự động xuất ra số tiền kia.
– Tôi đã từng nói qua với cô số tiền kia không thể động vào, thế mà thoáng cái cô đã thả ra hơn ba mươi vạn, như vậy đi, cô tự đi đi xoay tiền để trừ vào ba mươi vạn tiền đó, nếu không thì cũng đừng có tới đây đi làm.
Đinh Trường Sinh nói xong hướng đến văn phòng của mình.
– Đinh chủ nhiệm, là tôi sai rồi, tôi lấy đâu ra ba mươi vạn tiền để bù vào đây, tôi…
– Thôi được… cô nếu không có ba mươi vạn bù vào, vừa rồi tôi đã suy nghĩ ra một m biện pháp, nếu Trần bí thư có thể đến được khu Tân Hồ làm bí thư, thì phải để cho khu Tân Hồ tài trợ chiếc xe này, nhưng nếu Trần bí thư không muốn, thì chuyện này phải do cô xử lý, cô cứ tìm Uông bí thư đi mà kể lại, tôi tin rằng Uông bí thư nhất định sẽ có biện pháp.
Đinh Trường Sinh đứng ngoài hành lang noi xong với Trương Đình rồi rất bình thản vào phòng làm việc, tựa như là không có chuyện gì phát sinh qua vậy, khiến cho mọi người nhìn thấy đều sững.
Trần Bính Thái ngẩng đầu nhìn trên lầu, khẽ thở dài… Ai… thật lợi hại a, nếu hôm nay mình đáp ứng hắn, chẳng khác gì là là chính mình tỏ ra là đã nắm chắc đến khu Tân Hồ làm bí thư, còn nếu như không đáp ứng hắn, với chuyện vừa rồi hắn buộc Trương Đình đi tìm gặp Uông Minh Hạo, Uông Minh Hạo tuy là một phái với Thạch Ái Quốc, nếu đến lúc đó Uông Minh Hạo bỏ phiếu phản đối về vấn đề làm bí thư của mình khu Tân Hồ, dù sao đi nữa thì lời nói của bí thư ban kỷ luật thanh tra vẫn rất có phân lượng, La Bàn Hạ nếu thật muốn được việc để kéo dài thời gian dài tiếp tục làm tại Hồ Châu, thì mối quan hệ với Uông Minh Hạo ông ta cũng phải duy trì…
Trần Bính Thái một mình lên xe, tự lái xe đi, Trần Khánh Long vốn là muốn cùng đi theo nhưng giờ thì không dám theo sau Trần Khánh Long nữa, gã ngượng ngùng quay trở về phòng làm việc của mình, lúc đi ngang qua bên cạnh Hồ Giai Giai, thì Hồ Giai Giai cũng không cho gã sắc mặt tốt:
– Phó chủ nhiệm Trần, về sau những chuyện như vậy, thì chính anh tự làm cho tốt đi, đừng có lại kéo tôi dính vào… tôi mặc dù mới vừa tới Hồ Châu, nhưng không phải là kẻ ngu ngốc để anh đưa ra làm bia đỡ đạn đâu.
Hồ Giai Giai nói xong thì uốn éo cái mông lớn quay trở về phòng làm việc của mình.
Quá trình toàn bộ sự việc vừa rồi xảy không đến mười phút, nhưng tất cả nhân viên trong khu khai phát sở hữu đã sôi sùng sục rồi, bọn họ giờ mới biết, cái gì gọi là bá khí, đừng cho là Trần Khánh Long bình thường, gã đối mặt với năm, sáu người nói lý lẽ thì không ai đâu lại đấy, nhưng tại trước mặt chủ nhiệm Đinh Trường Sinh, ngay cả trong một hiệp cũng không đỡ được, nhìn tràng diện này ngay cả bí thư Trần Bính Thái cũng còn sững sờ, huống chi là bọn họ chỉ là những nhân viên tôm tép, cho nên tất cả đều âm thầm tự khuyên bảo chính mình, về sau nếu Đinh Trường Sinh có lời nhắn nhủ, thì cứ mà làm cho thỏa đáng, xem ra nếu ai không phù hợp tại khu đang phát triển trong tình hình mới bây giờ, thì thật sự phải ra đi rồi.
Buổi chiều sau khi tan việc, Đinh Trường Sinh dựa theo tin nhắn của Đường Linh Linh phát cho đến địa chỉ của một nhà hàng khách sạn tên là Thủy Tinh Cung, từ trước đến giờ thì hắn chưa từng có tới nơi đây, đến nơi rồi mới biết nơi đây vô cùng tráng lệ, ngay cửa ra vào có hai hàng mỹ nữ mặc sườn xám màu trắng tiếp khách, vừa bước vào cửa, bọn họ đồng loạt cúi người hoan nghênh quang lâm, Đinh Trường Sinh nghĩ thầm:
“Đường Linh Linh thật đúng là không có phúc hậu, ước hẹn một chỗ sang trọng như vậy, hắn sẽ chi xài hết bao nhiêu tiền đây a, hiện giờ trong túi quần của mình chẳng còn bao nhiêu tiền, sáng nay mới gọi điện thoại cho Dương Phụng Tê, hỏi tiền, cũng may là vận tác thuận lợi…”
– Tiên sinh, ngài có đặt chỗ trước chưa vậy?
– Há… có rồi… tại đảo San Hô.
Đinh Trường Sinh nhìn tin nhắn trong điện thoại nói ra.
– Vâng… mời qua bên này.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Phục vụ viên dẫn đi đến một nơi rồi đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề, vừa mới mở một khe cửa, thì đã nghe thấy ở bên trong tiếng hai phụ nữ đang oanh ca yến ngữ đàm thoại, nghe qua rất là vui vẻ hòa hợp.
– Ai ui… em tới chậm, chị Đường, tí nữa em sẽ tự phạt ba chén rượu, vị này có phải là Dương phó chánh án, em tên gọi là Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh tựa như là quen thuộc lắm, vừa vào phòng chưa cởi áo khoác, liền đi thẳng về phía Dương Phàm nói.
– Xin chào, Đinh chủ nhiệm, bảo tôi là Dương Phàm thì được rồi, tại đây không có Dương phó chánh án.
Dương Phàm là một phụ nữ ngoài 30 tuổi, lần đầu tiên vừa nhìn thấy vóc dáng nàng thì Đinh Trường Sinh đã thầm mắng: “Lâm Chí Sinh thằng cháu con rùa này, thật đúng là có diễm phúc…”
Bởi vì khi Dương Phàm đứng lên, Đinh Trường Sinh trong lòng đem Lâm Chí Sinh mắng cho một trận, bởi vì khi Dương Phàm đứng lên, liền hiện ra thân hình của nàng ưu việt đến cỡ nào, nàng cao tầm 1m75, mặc bộ váy áo chỉnh tề, dung mạo xinh đẹp, tản ra một thiếu phụ thành thục thuỳ mị, trước ngực đôi bầu vú no đủ, thân dưới cái váy không bó sát nhưng lại bị cái mông đầy đặn của nàng kéo căng ra, triển lộ ra một cái mông tròn vểnh lên mê người, phác thảo ra cặp chân thon dài ngút ngàn, tuy không thể nhìn thấy thực chất bên trong cái gò mu của nàng ra sao, nhưng nhìn cặp đùi khép kín của nàng như bây giờ, thì cũng có thể mơ màng mà tưởng tượng ra: “Má ơi, cặp chân đẹp quá!”
Đinh Trường Sinh không thể không tán thưởng, cặp chân thon dài của nàng hoàn mỹ quả thực không thể xoi mói được một điểm gì! Hắn thật sự muốn như ngây dại, người phụ nữ này với cặp chân đẹp như thế có thể nói là hắn chưa từng gặp qua, hắn rõ ràng nhìn thấy được màu da trong suốt của đôi vớ dài bao vây lấy cặp bắp đùi rất tròn và rắn chắc vô cùng mịn màng.
– Vậy thì được rồi, em gọi chị là chị Dương, chị kêu em là Trường Sinh hoặc tiểu Đinh là được, miễn cho người phía ngoài nghe được cái gì là chủ nhiệm Đinh với phó chánh án, nhiều khi còn cho là chúng ta đang ở chỗ này làm chuyện thối nát đây này.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Tốt rồi… tốt rồi, nãy giờ chờ em cũng đói bụng lắm rồi, gọi món ăn đi a.
Đường Linh Linh nhìn thấy cặp mắt kia của Đinh Trường Sinh nhìn chăm chú vào trên thân người Dương Phàm, chợt nàng có cảm giác không thoải mái, trong nội tâm suy nghĩ, giống như chính mình ăn phải cái gì dấm chua ah.