Phần 153
La Bàn Hạ với ông mà nói, bây giờ nhìn gặp Đinh Trường Sinh lại thêm bực mình, vì vậy ra hiệu hắn có thể đi.
Nhưng Đinh Trường Sinh cũng chưa có ý muốn đi, lại kéo ra cái cặp công văn của mình, lấy ra một xấp văn kiện, La Bàn Hạ cũng nhìn thấy.
– Đây là cái gì?
La Bàn Hạ hỏi.
– Bí thư, vốn cái kế hoạch này của cháu chưa có hoàn chỉnh, nhưng cháu nếu đã tới đây, thì cũng hồi báo một chút, để chú xem thử rồi còn có ý kiến gì không, cháu chỉ là đối với cái kế hoạch xây dựng kiến thiết thành phố này tu chỉnh lại một chút, xin mời xem…
Nói xong, Đinh Trường Sinh đem sấp văn kiện hai tay đưa về phía La Bàn Hạ.
La Bàn Hạ ngạc nhiên, mặc dù không biết là kế hoạch gì, nhưng nhìn đến bộ dạng chỉnh tề của Đinh Trường Sinh, trong lòng cũng là khẽ động, tiểu tử này hiếm có lúc nào nghiêm chỉnh như vậy, nên không biết là hắn lại có cái yêu cầu gì liều mạng nữa đây…
La Bàn Hạ lúc mới bắt đầu cũng không để ý lắm, chỉ là mở ra nhìn qua loa một chút, tiêu đề là: “Điều tra những tiềm năng để xây dựng kiến thiết Hồ Châu.”
Nhưng sau khi nhìn hơn một vài phút sau, La Bàn Hạ thời gian dần qua tiến sâu vào tập trung, chuyển qua ngồi ở trên ghế salon, Đinh Trường Sinh vẫn luôn đang nhìn thần sắc La Bàn Hạ biểu lộ, vội vàng từ trên bàn công tác đem cái kiếng lão đưa cho ông.
Đồng nhất xem hơn hai mươi phút, La Bàn Hạ tháo kiếng lão xuống, thật lâu không nói gì, làm cho Đinh Trường Sinh trong lòng nóng nảy, xác thực Đinh Trường Sinh những ngày qua quên ăn quên ngủ ngồi tại trên máy vi tính tra cứu tư liệu sửa sang báo cáo, đến nay chưa có bất kỳ người nào biết rõ cái báo cáo này tồn tại.
– Báo cáo này là cậu viết?
La Bàn Hạ rốt cục mở miệng.
– Vâng… là do cháu viết, La bí thư, chú thấy thế nào?
Đinh Trường Sinh cẩn thận hỏi.
Không thể không nó, công trình lớn như vậy, Đinh Trường Sinh lần đầu tiên tiếp xúc, hơn nữa còn là chính mình biên soạn ra, chính hắn có bao nhiêu cân lượng thì hắn rất rõ ràng, nhưng cứ xem đây cũng là đối với chính hắn đó là một khảo nghiệm năng lực đi, nếu như chuyện này thật sự làm thành, không những là mình có được phương diện về thành tích, còn tin rằng về sau cũng sẽ không bao giờ có người xem thường hắn…
Có thể là hạng mục như vầy, nếu không có người đứng đầu thành phố Hồ Châu ủng hộ, thì chuyện này không thể nào thực thi được, hơn nữa Đinh Trường Sinh nghĩ kỹ, chẳng những là thuyết phục được La Bàn Hạ, hơn nữa hạng mục này còn phải đi lên tỉnh du thuyết để đạt được ủng hộ, nhưng trước tiên thì La Bàn Hạ phải đồng ý cái đã…
– Lá gan không nhỏ, ánh mắt không tệ, nhưng kế hoạch này đầu tư quá lớn, Trường Sinh, nếu như hạng mục này quả thật có thể thành, chúng ta còn cần gì cải tạo xây dựng kiến thiết lại thành phố? Xem qua, tôi cũng là mở rộng nhãn giới, hiện nay nếu lấy tiềm năng của thành phố quảng bá kết hợp cùng internet sẽ trở thành đại xu thế…
La Bàn Hạ cảm khái nói…
– Không… La bí thư, kế hoạch này và chuyện cải tạo xây dựng lại thành phố không cùng xuất hiện, nhưng lại liên quan chặt chẽ không thể tách rời, cháu trước kia cũng không biết rõ là thành phố Hồ Châu có nhiều khu dân cư có kiến trúc cổ như vậy, hiện tại nếu chúng ta khai phát còn kịp, còn chân chính những khu ổ chuột thì cần phải cải tạo giải tỏa và di dời, đây là phải làm, đây là vì cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của quần chúng, một khi muốn cái hạng mục này xây dựng kiến thiết lại thành phố làm, như vậy nhân khẩu của Hồ Châu ắt sẽ gia tăng trên phạm vi lớn, nếu như vậy không có một sự phát triển đồng bộ thì chúng ta sẽ theo không kịp sự phát triển, cái hạng mục này nếu chú đồng ý, cháu sẽ chạy đi kiếm nhà đầu tư.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Này… cái việc trong lòng của cháu có phải là đã chuẩn bị từ trước rồi phải không?
La Bàn Hạ hỏi.
– Không có, gần đây cháu mới có cái ý tưởng này, sắp tới cháu chuẩn bị lên Bắc Kinh một chuyến, đến lúc đó cháu cho cháu mấy ngày nghỉ, để cháu xem thử có thể thúc đẩy được chuyện này hay không, ngoài ra, chúng ta cũng phải trưng cầu trên tỉnh ủng hộ, đồng thời còn phải phòng bị trên tỉnh thọc gậy bánh xe, ăn ngay nói thật, nếu như trên tỉnh muốn như thế, chúng ta có thể qua mặt được họ sao?
Đinh Trường Sinh lo lắng nói.
– Ừ, cậu nói rất đúng, chuyện này phải giữ bí mật, còn có ai biết rõ cái phương án này không? La Bàn Hạ nhíu mày hỏi.
– Chỉ có mình cháu, những người khác không biết.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Vậy thì tốt, về cái phương án này cháu mang về lại hoàn thiện lại kỹ lưỡng một chút, sau khi xác định phương án thì đến gặp tôi để trao đổi thêm, tôi thấy cậu vẫn còn chưa có xác định tại thành phố Hồ Châu thì chỗ nào tập trung khai phát xây dựng, có thì trước chưa?
– Cháu dự tính chúng ta phát triển về phía đông, khu này cách nội thành chỉ có hơn hai mươi km, nhưng do thành lập sau này nên thưa thớt dân cư cũng chẳng có mấy ai quan tâm đến, cho nên chuyện giải tỏa và di dời không có nhiều áp lực như nơi khác, đây cũng là một trong những ưu thế, ngoài ra cửa ra vào của thành phố Hồ Châu cũng là ở phía đông, điều kiện giao thông là tất yếu, cho nên lựa chọn phát triển tại phía đông là tốt nhất.
– Ừ, tôi đồng ý với cái ý kiến này, Trường Sinh, trong khoảng thời gian này cậu trưởng thành rất nhanh, tôi rất vui mừng ah.
La Bàn Hạ từ trong thâm tâm cảm khái nói.
– Ai… cháu cũng chẳng còn cách nào khác, mọi người đều là già đi rồi, cháu buộc phải trường thành để sau này còn thay thế chứ…
Đinh Trường Sinh cũng m vui nói, giờ khắc này, hắn tin tưởng là La Bàn Hạ tạm thời đối với hắn bất mãn buông xuống.
– Xú tiểu tử… tốt rồi, mau cút đi… À… quên chứ, còn có chuyện này, tôi vẫn chưa có quyết định chắc chắn được, tôi muốn để cho Lâm Xuân Hiểu đảm nhiệm làm cục trưởng cục tài chính, cháu cho rằng như thế nào đây?
La Bàn Hạ vừa thốt lên xong, dọa Đinh Trường Sinh giật mình kêu to một tiếng, việc này mà trưng cầu ý kiến của hắn, đây không phải là chuyện phiếm sao?
Thế nhưng La Bàn Hạ đã nói như vậy, Đinh Trường Sinh cũng không tiện không biểu minh thái độ của mình, vì vậy giả bộ dáng vẻ đắn đo, nói ra:
– La bí thư, việc này nói như thế nào đây, Lâm bí thư hoàn toàn có đủ năng lực để làm công việc cục trưởng cục tài chính này, nhưng khu đang phát triển bên kia cũng đang rất cần Lâm bí thư, bởi vì cháu bây giờ chẳng khác gì là đã rời hơn nửa phần ra khỏi khu khai phát rồi, nếu như Lâm bí thư cũng ra đi nữa, cho dù là kiêm chức, thì bên cục tài chính rất là bận rộn đó là điều rõ ràng, cháu nghĩ, Lâm bí thư đến lúc đó cũng không còn có bao nhiêu tinh lực để tập trung công tác kiêm khu khai phát, vậy thì khu đang phát triển chẳng phải là quần long vô thủ rồi sao?
Đinh Trường Sinh nói ra lo lắng của mình, La Bàn Hạ nghe đến đó cũng không có nóng lòng cho thấy thái độ của mình, điều này làm cho Đinh Trường Sinh có chút thấp thỏm, chính mình lời nói mới vừa rồi có phải là quá lộ liễu rồi, nói rõ ra khu đang phát triển cũng cần Lâm Xuân Hiểu, nhưng lại là ngầm đang vì lợi ích của mình mà tranh thủ.
Rất rõ ràng, nếu Lâm Xuân Hiểu đi, tất nhiên sẽ từ nhiệm chức vụ bí thư khu đang phát triển, nếu là như vậy thì chủ nhiệm của khu khai phát vẫn là của Đinh Trường Sinh rồi, vậy sau này hoặc là tới một bí thư khác, hoặc là Đinh Trường Sinh kiêm nhiệm, nhưng vấn đề là điều này có thể được sao?
Đây cũng là chuyện của Đinh Trường Sinh lo lắng, Lâm Xuân Hiểu tuy cùng hắn có chút không vui lắm, nhưng nàng cũng không làm gì quá phận, bởi vì cũng còn là mặt mũi của La Bàn Hạ, nếu hai người đem khu đang phát triển làm rối tinh rối mù, thì đúng là sẽ không có cách dọn dẹp, Lâm Xuân Hiểu sẽ không làm như thế, nhưng nếu thay đổi một người khác thì sao đây?
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
La Bàn Hạ cười cười, Đinh Trường Sinh này chỉ là tiểu hồ ly, trong khi La Bàn Hạ là lão hồ ly, cho nên trước mặt tất cả động tác của hắn đều rất khó đào thoát khỏi ánh mắt của ông, ông biết rõ Đinh Trường Sinh đang lo lắng cái gì, hơn nữa đây cũng là điều ông trong khoảng thời gian này đang lo lắng, nếu như đưa một người khác từ bên ngoài đến làm bí thư của khu khai phát, thì có thể cùng Đinh Trường Sinh đạt thành ăn ý hay không đây?
– Trường Sinh, nếu như tôi tạm thời chưa có chọn lựa được bí thư của khu khai phát, thì cậu cảm thấy trong bao lâu cậu mới có thể đem khu đang phát triển làm cho ra hồn đây?
La Bàn Hạ hỏi.
Câu nói này làm cho Đinh Trường Sinh trong nội tâm hưng phấn lên, chính mình cũng chưa từng có chính thức làm người đứng đầu, nếu như mình thật có thể làm được người đứng đầu khu khai phát, như vậy thì chuyện tài chính của nhà Vũ Văn từ phía tỉnh Trung Bắc càng thêm thuận tiến vào Hồ Châu, đây là một cái tin tức vô cùng tốt.
– Bí thư… tuy con người của cháu nhiều khuyết điểm, nhưng vì xây dựng kinh tế thành phố Hồ châu mà góp vào một phần sức lực thì cháu có quyết tâm, cháu chưa từng có lười biếng trôi qua khi nào.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Bớt nói nhiều đi, cái tôi muốn là thời gian khi nào, Hồ Châu đã đợi không được nữa, vậy một tỷ tệ kia thì bao giờ đầu tư đến?
La Bàn Hạ hỏi.
– Sắp tới nhà máy nước giải khát ký kết nghi thức cử hành tại Hồ Châu, cháu chú tham gia, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ đến đây đầu tư.
– Ừ, rất tốt, đây cũng là hạng mục đầu tư lớn nhất từ trước tới nay của Hồ Châu, tôi sẽ đến tham gia…
La Bàn Hạ rất nhanh đã đáp ứng yêu cầu của Đinh Trường Sinh.
– Bí thư, cháu cam đoan đến cuối năm, một tỷ tệ đầu tư kia chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn đâu, cho nên cháu đang suy nghĩ về vấn đề ê kíp lãnh đạo của khu đang phát triển, xin bí thư suy tính một chút…
Đinh Trường Sinh uyển chuyển biểu thị nói.
– Chuyện này không cần lo lắng, tôi biết nên làm như thế nào, tốt rồi chúng ngưng ở đây đi, tôi tin tưởng vào năng lực của cháu, nhưng là bên cái ủy ban xây dựng kiến thiết này cháu cũng phải chú ý đến…
Cuối cùng La Bàn Hạ dặn dò.
Đinh Trường Sinh gật đầu đi ra ngoài, trở lại trong xe, lấy điện thoại di động ra nhìn, thì phát hiện có một tin nhắn của Đường Linh Linh, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm, nghĩ đến dáng người mê người của Đường Linh Linh cùng khí chất của nàng, Đinh Trường Sinh cũng muốn liền lên đi tìm gặp Đường Linh Linh rồi.
Thế nhưng vào lúc này, Đinh Trường Sinh lại nhận được điện thoại của Tần Mặc.
– Này, anh đang ở đâu đâu vậy?
Tần Mặc ở trong điện thoại hỏi.
– Tại thành ủy, xảy ra chuyện gì?
– Không có việc gì, giữa trưa cùng ăn cơm đi, tôi đang tại hồ Thiên Nhất Sắc đây này, vừa theo bếp trưởng học xong làm cá, anh tới nếm thử chứ, còn có một chuyện trọng yếu, cứ đến rồi tôi sẽ nói cho anh biết a.
Tần Mặc ở trong điện thoại nói ra.
Đinh Trường Sinh cũng đang muốn tìm Tần Mặc, để đi với nàng đến Bắc Kinh nhìn xem Tần Chấn Bang đến cùng giờ ra thế nào rồi.
– Được, tôi tới ngay đây, nếm thử thủ nghệ của cô như thế nào.
Đinh Trường Sinh vui vẻ đáp ứng nói.
Để điện thoại xuống, Tần Mặc cao hứng kêu lên, làm cho Diêm Lệ đứng ở một bên phụ bếp không hiểu chuyện gì, Đinh Trường Sinh kia thì nàng bái kiến nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt của hắn nhìn h mình, nếu không phải là vì Tần Mặc, nàng rất muốn đá vô đầu của hắn một cái.
– Này cô Tần, Đinh Trường Sinh có phải sẽ là vị hôn phu của cô sau này hay không vậy?
Diêm Lệ vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng đã cùng Tần Mặc ở chung trong thời gian lâu dài, Tần Mặc cái gì cũng đều chiếu cố đến nàng, không là y phục thì cũng là đồ trang điểm, lúc mới bắt đầu Diêm Lệ có chút quen những điều này, nhưng làm một bảo tiêu, phương thức tốt nhất là che dấu làm mình giống như một người bình thường, mà làm người bình thường thì phụ nữ nào cũng cần phải có quần áo phấn son trang điểm…
Cho nên nàng cùng Tần Mặc hiện tại tình như chị em, nhưng khi nghe đến Tần Mặc về sau sẽ gả cho thằng này, nên trong nội tâm Diêm Lệ đương nhiên là có chút khó chịu.
– Ai… em thật ra có chút ưa thích hắn, cha của em cũng rất coi được hắn, nhưng thằng này hình như là đối với em lại không có cái ý kia, nữ nhân này cùng nam nhân thì khác nhau, nữ nhân còn phải có chút rụt rè tự ái, chị xem em tới Hồ Châu lâu như vậy rồi, tiếp xúc với hắn thời gian cũng chẳng có bao nhiêu, lần nào hắn cũng bề bộn…
Ần Mặc một bên làm cá, một bên giải thích nói.
– Cô Tần, trên Bắc Kinh có nhiều người đàn ông đẹp trai như vậy, trong khi cô lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này để theo đuổi một thằng quê mùa, mai kia trở về nhà không sợ bị người chê cười chết sao?
Diêm Lệ là người thẳng tính, có cái gì thì nói cái đó, không cố kỵ chút nào cảm thụ Tần Mặc, một chút lấy lòng Tần Mặc cũng không nói.
– Diêm Lệ, chị khoan hãy nói, trước kia em thật đúng là cũng có suy nghĩ như vậy, tướng mạo của Đinh Trường Sinh cũng không phải là tốt nhất, nhưng em lại thưởng thức hắn, tuy những người đàn ông kia thì nhìn xem đẹp mắt thật đấy, nhưng em thấy bọn họ giống như là rau quả được nuôi dưỡng bằng nhiều phân hóa học vậy, còn Đinh Trường Sinh thì là tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, rau quả này ăn ngon hơn…
– Ha ha… tôi là lần đầu tiên nghe nói cái lý luận kiểu này, cô thật là cao minh.
– Mấu chốt là hắn có bản lĩnh, em có cảm giác được cùng với hắn thì thấy mình rất an toàn.
Tần Mặc ngừng lại động tác bàn tay, say mê nói ra.
– Cảm giác an toàn? Cô Tần… không phải đâu, chẳng lẽ tôi đây bảo vệ cho cô không để cho cô thấy có được cảm giác an toàn sao?
Diêm Lệ không cho là lời nói của Tần Mặc đúng, bởi vì câu này thật giống như là Tần Mặc hoài nghi năng lực của nàng vậy.
– Em lời này không có ý tứ gì khác, Diêm Lệ… chị có thể dùng con dao nhỏ để giết người không?
Tần Mặc cảm thấy trong lời nói Diêm Lệ bất mãn, nên muốn khoe khoang một chút về sức chiến đấu của Đinh Trường Sinh, hỏi.
– Dùng dao nhỏ sát nhân, có thể được, dùng dao nhỏ có thể đâm cho người chết, chỉ cần áp sát đối phương, ví dụ như bộ vị cổ họng…
Diêm Lệ nói ra, nhưng là trong nội tâm nàng máy động, chẳng lẽ Đinh Trường Sinh còn có bản lĩnh này.
– Không, em không phải là nói cận chiến, mà là như thế này, dùng con dao nhỏ phóng đi để giết người.
Tần Mặc cầm lấy một cây đũa khoa tay múa chân tương trưng cho con dao nhỏ nói ra.
– Chuyện này không thể nào đâu, tôi luyện chính là ngạnh công, nên không có bản lĩnh này, hơn nữa điều này cần phải có thời gian dài tập luyện.
Diêm Lệ nói ra.
– Nhưng em tận mắt nhìn thấy Đinh Trường Sinh dùng một con dao nhỏ, cách hơn mười mét đem tay của một người xuyên thấu, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, em thực là không thể tin được.
Tần Mặc đang nhớ lại lúc ấy Đinh Trường Sinh cùng nàng đi ăn uống thì gặp phải sự tình, cũng chính là vào lúc đó đối với Đinh Trường Sinh nàng biết thêm một chút về hắn.
Nghe được Tần Mặc nói như thế, Diễm Lệ có chút kinh sợ, người sử dụng chiêu như thế không phải là hiếm, nhưng ném phi đao được như vậy thì phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có thể đạt đến mức này, nhưng cách mười mét mà có thể xuyên thấu tay của người lưng, đây không phải là nhất thời bán hội mà có thể luyện thành, nói như vậy, Đinh Trường Sinh thằng này là cao thủ công phu sao?
– Cô Tần… cô nói như thế, tôi tò mò rất muốn cùng hắn thử qua vài chiêu…
– Đừng, ai bị thương cũng không tốt, hay ho gì mà thi đấu chứ?
Tần Mặc tranh thủ ngăn lại Diêm Lệ cái loại ý nghĩ này, dưới cái nhìn của nàng, thì Diêm Lệ không phải là đối thủ của Đinh Trường Sinh.