Phần 6
– Khu trưởng… phía bên kia đối diện Đinh bí thư đã đi ra rồi…
Đinh Trường Sinh tuyệt đối không có nghĩ đến, phía bên khu chính quyền phía đối diện, lại có người đang cầm lấy ống nhòm nhìn chằm chằm mỗi một cử động ở bên khu ủy…
Cầm lấy ống nhòm nhìn sang bên này chính là thư ký của Trần Kính Sơn, lúc này ngay tại bên trong văn phòng Trần Kính Sơn, Trần Kính Sơn đang ngồi ở trên cái ghế của mình, giống như đối với sự tình phát sinh không có liên quan gì đến mình vậy…
Nhưng đến khi nghe được Đinh Trường Sinh đã tự ra mặt đến cửa chính, ông không nhịn được đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, tiếp nhận trong tay thư ký ống nhòm, nhìn về phía cửa chính.
– Xảy ra chuyện gì?
Đinh Trường Sinh vừa đến cửa chính, la lớn.
Mấy tên cảnh sát tuy rằng không biết Đinh Trường Sinh, nhưng cũng biết được, người từ trong khu ủy đi ra thì mình không thể trêu vào, vì thế khi thấy Đinh Trường Sinh đang nhìn chằm chằm phía dưới, bọn họ liền buông lỏng ra mấy người cầm cờ hiệu, phía sau tại bên trong xe, phân cục trưởng Lưu Quan Dương nãy giờ không xuất hiện liền rời khỏi xe, nhìn người được thả ra, nhịn không được đi đến.
– Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Vị này là bí thư khu ủy mới đến của chúng ta…
Phía sau Văn Nhược Lan đi lên trước nói…
Vài tên cảnh sát vừa nghe là bí thư khu ủy, tuy rằng nhìn Đinh Trường Sinh tuổi còn rất trẻ, nhưng chủ nhiệm văn phòng xinh đẹp này không có khả năng há mồm nói bậy, vì thế bọn họ liền lui về phía sau, nghĩ đến mình tuyệt không nên chọc vào việc này.
– Xảy ra chuyện gì?
Phía sau phân cục trưởng khu Lưu Quan Dương bước tới, hỏi mấy tên cảnh sát đang lui ra.
– Phân cục trưởng, không tốt… bí thư khu ủy ra mặt, việc này làm sao bây giờ?
– Làm sao bây giờ? Đây là cờ hiệu của phân cục công an khu, chúng ta đương nhiên phải lấy về rồi, bảo mọi người đến lấy cho tôi, vô pháp vô thiên, mau… đến bắt người…
Lưu Quan Dương ở phía sau thúc giục.
Không có biện pháp, tuy rằng chính mình không muốn đi, nhưng mặt sau là cấp trên của mình, vì thế mấy tên cảnh sát lại đi lên, lần này không phân biệt tốt xấu, đi lên liền ấn chặt bắt giữ mấy người giữ lấy cờ hiệu, không nói lời gì kéo đi, xem bộ dáng là muốn mang người đi…
– Bộ mấy người điếc sao? Tôi đang hỏi tình huống, ai cho bắt người? Mau thả ra.
Đinh Trường Sinh nổi giận… con bà nó… không để mình vào trong mắt, chính mình dầu gì cũng là bí thư khu ủy, người của cảnh sát phân cục khu lại không nghe lời của mình, ngay trước mặt mình còn dám bắt người, đây không phải là đối với chính mình miệt thị khinh thường, thì là cái gì?
Nhưng mấy cái cảnh sát mặc kệ Đinh Trường Sinh thét to, điều này làm cho Đinh Trường Sinh càng thêm căm tức, liền tiến lên một tay chụp lấy một tên cảnh sát lôi ra, mấy tên cảnh sát khác đã biết hắn là bí thư khu ủy, đương nhiên là không dám động thủ, cho nên liền đều buông tay ra.
– Có phải là không có vương pháp, đây là chấp pháp văn minh sao? Lãnh đạo của mấy người đầu, kêu đến gặp tôi.
Đinh Trường Sinh giận dữ nói.
Phía sau, vài tên cảnh sát đều nhìn về phía sau lưng một người, Đinh Trường Sinh suy đoán, hẳn đây là lãnh đạo dẫn đội tới bắt người, từ phía sau, Văn Nhược Lan đi đến bên người Đinh Trường Sinh, nhỏ giọng nói:
– Đấy là Lưu Quan Dương, phân cục trưởng khu.
Lưu Quan Dương không nghĩ tới Đinh Trường Sinh ra mặt ngăn trở, lẽ ra chính mình đem người mang đi, bởi vì việc này là sự tình cảnh sát, ngươi làm gì lại cắm vào đầu vào như vậy, hơn nữa Lưu Quan Dương cấp bách bắt người mang về, kỳ thật vẫn là bởi vì chuyện này là án trong án, nếu để cho mấy người này vạch trần ra ngoài, thì chính mình không có quả ngon để ăn, không ngờ tới mấy tên gia hỏa này mang đến cờ hiệu, hơn nữa còn mang đến nơi đây.
– Đinh bí thư, tôi là Lưu Quan Dương, xin lỗi vì đã để mấy người này đến nơi này nháo sự, nhiễu loạn làm rối loạn trật tự, Đinh bí thư yên tâm, tôi nhất định dựa theo quy định pháp luật xử lý nghiêm túc.
Lưu Quan Dương nói một câu nhiễu loạn làm rối loạn trật tự, đủ để được câu lưu bắt người.
– Đinh bí thư, chúng tôi bị oan uổng…
Người cầm cờ hiệu nghe vậy liền nổi cáu, này nếu như bị bắt mang về phân cục công an, còn có quả ngon để ăn sao, cho nên gấp gáp giải thích.
– Lưu Quan Dương, đây đều là người của ông?
– Vâng, đều là người phân cục công an khu…
– Vậy mấy người kia là tội phạm sao? Ông rốt cuộc có chuyện gì không vì bọn họ làm, khiến cho bọn họ phải mang đến cờ hiệu như vậy, còn đưa đến khu ủy, ông có phải là không có can đảm giải quyết à?
Đinh Trường Sinh mỉm cười nói.
– Đinh bí thư, kỳ thật trong này có chút hiểu lầm.
– Nếu là hiểu làm, thì phải giải quyết thế nào? Tại sao lại điều động nhiều người như vậy đến bắt người, dù là tôi đã biểu lộ thân phận của mình rồi, đang hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh sát vẫn cư nhiên cưỡng ép bắt người mang đi, là ai đang chống lưng cho nhóm cảnh sát này? Là ông sao?
– Không phải… Đinh bí thư, tôi không có ý đó, tôi không biết Đinh bí thư muốn xử lý việc này, tôi…
– Ông thật không biết tôi muốn xử lý việc này, hay là không để tôi vào bên trong tầm mắt?
Đinh Trường Sinh nói lời này, ánh mắt của hắn bất luận kẻ nào cũng có thể cảm giác được sát khí, điều này làm cho Lưu Quan Dương ý thức được mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, chính mình một cước này xem như đá trúng vào miếng sắt rắn chắc chắc, tuy rằng phía sau mình có người, nhưng nếu cùng một bí thư khu ủy phân ra cao thấp, vô luận là ai chống lưng cho mình, cũng không có khả năng đứng về một bên bảo vệ cho mình.
Tất cả mọi người không ai ý thức được, vì sao Đinh Trường Sinh phát hỏa, đây không phải là hắn đang đùa, mà là muốn nhân cơ hội đem sự tình nháo đại, hơn nữa càng lớn càng tốt, bởi vì hắn biết, đây là một cơ hội ngàn năm một thuở.
Chính hắn tại Bạch Sơn có thể nói là không quen biết ai, vô luận là phía bên nào, hai mắt của hắn cũng tối đen như mù, nhất là về bên phía cục công an này, nếu như mình tại cục công an có người tin được, thì chuyện tối hôm qua liền có thể xử lý cẩn thận, nhưng cũng bởi vì không có người tin cậy, mình đành phải ẩn nhẫn xuống, mà nay xảy ra cái chuyện này, xem như chính mình đang mệt mỏi, lại có người đưa đến cái gối đầu nằm nghỉ.
Đinh Trường Sinh chính là muốn nhân chuyện này, đem Lưu Quan Dương đá văng ra khỏi phân cục khu, vô luận Lưu Quan Dương là người của ai, hắn phải vì Lưu Chấn Đông dọn ra một phương, chỉ cần là Lưu Chấn Đông đến đây được, thì kế tiếp mới có thể từng bước mở rộng thế lực của mình, như vậy mới có thể thực hiện được mục đích chính trị của mình, thủ đoạn cao minh nhất chính là làm âm thầm không để lại dấu vết.
– Ai ui, Đinh bí thư, tôi thật không có ý này.
Lưu Quan Dương nhìn thấy quả nhiên là thằng trẻ tuổi này khó hầu hạ, một chút mặt mũi cũng không cấp, tuy rằng Lưu Quan Dương trong lòng rất căm tức, nhưng là lại không dám phản ứng ra.
– Như vậy đi, cờ hiệu này tôi thu giữ, vô luận là chuyện gì, tôi cũng đều có khả năng truy hỏi được, ông cứ yên tâm, Văn chủ nhiệm, mang mấy người mang cờ hiệu đến vào phòng họp, tôi sẽ đến sau…
Đinh Trường Sinh nói.
Lưu Quan Dương bất đắc dĩ, không dám nói không cho người đi, nhưng việc này là đã nháo lớn rồi, Đinh Trường Sinh đi ở phía trước, nhưng là đi mấy bước, rồi dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía khu chính quyền bên kia, lúc này Trần Kính Sơn cũng đang nhìn qua ống nhòm về phía Đinh Trường Sinh…
Nhưng khi thời điểm Đinh Trường Sinh quay đầu nhìn về phía khu chính quyền, Trần Kính Sơn bị dọa nhảy dựng, bởi vì theo bên trong ống nhòm thì nhìn thấy Đinh Trường Sinh dù khoảng cách đang cách xa, nhưng hình ảnh hắn thì rất gần, lại nhìn thấy Đinh Trường Sinh hướng về phía mình vẩy tay áo, đây là ý gì chứ?