Phần 54
– Đúng vậy, tuy rằng cho tới bây giờ vẫn chưa thể xác định, nhưng những cô gái bị bắt cóc vẫn mất tăm không thấy xác, chúng ta hoài nghi giữa chuyện này và tổ chức mua bán nội tạng có liên quan…
Tào Kiến Dân nói.
Nhưng lời của Tào Kiến Dân làm cho Đinh Trường Sinh tim muốn nhảy ra ngoài, bà mẹ nó, những vấn đề này chỉ tồn tại trong phim ảnh, bây giờ quả thật kéo ra đến bên ngoài đời thật sao? Nhưng lúc nhìn sắc mặt hồng nhuận của Tào Băng đang chăm chỉ bú liếm dương vật của mình, hắn liền không muốn để cho Tào Băng mạo hiểm như vậy…
– Tào Băng, gần đây có phải là em có kiểm tra tổng quát sức khỏe tại bệnh viện?
Đinh Trường Sinh đem đầu của Tào Băng ngẩng lên, hỏi.
Tào Băng suy nghĩ một chút, lau miệng mình đang dính nhơ nhớp, nói:
– Vâng… vừa rồi mới kiểm tra, hàng năm đều có kiểm tra sức khỏe, làm sao vậy?
– Có lấy máu kiểm tra không vậy?
– Kiểm tra sức khỏe tổng quát, đương nhiên là có rút máu…
– Tại bệnh viện nào?
– Chính là tại bệnh viện Trung y viện a, xảy ra chuyện gì sao?
Tào Băng nhìn thấy Đinh Trường Sinh khẩn trương, hỏi.
– À… không có việc gì, anh chỉ hỏi một chút, lúc này em ở tại trong nhà đừng đi đâu, anh đi ra ngoài một chuyến, đợị một lát, anh sẽ quay trở về.
Đinh Trường Sinh nói.
Tào Băng không rõ ràng cho lắm, nằm lấy ga giường phủ lên người, nhìn Đinh Trường Sinh mặc vào xong quần áo, hỏi:
– Anh có quay về không?
– Trở về, anh đi một hồi sẽ quay trở về…
Đinh Trường Sinh gật đầu nói.
Đinh Trường Sinh ra khỏi nhà Tào Băng, nhảy qua bờ tường tiểu khu, tìm được xe của mình liền lái xe chạy đến công an thành phố tìm gặp Tào Kiến Dân, tin tức Tào Kiến Dân nói ra cũng quá dọa người, nếu thật là như vậy, Tào Băng chẳng phải là rất nguy hiểm sao, bởi vì chỉ khi có đơn đặt hang rồi thì bọn bắt cóc mới quyết rat ay…
Vấn đề này ở nước ngoài thì nhiều không kể xiết, tuy rằng không biết tại bên trong quốc nội có tồn tại giao dịch chợ đen nội tạng con người hay không? Nhưng nếu là dính dáng đến nữ nhân của mình, thì Đinh Trường Sinh không cho phép loại tình huống này tồn tại, hắn hiện tại bắt đầu hối hận vì sao lúc ấy không bắt lấy mấy tên bắt cóc kia, nhưng lại cố kỵ có phải hay không là có người gài bẫy, tại Hồ Châu lão sư Đỗ Duyệt của trường đại học Bắc Nguyên không phải là do chính Cảnh Trưởng Văn đạt bẫy với mình hay sao, có thể nói là một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ sợi dây thừng a (bởi vì sợi dây giống như con rắn…)
Đinh Trường Sinh đến cục công an thành phố, thì Tào Kiến Dân đang tại trao đổi vu án, cho nên chỉ là tạm thời đi ra cùng Đinh Trường Sinh quay trở về văn phòng.
– Cậu đích thân tới, như thế nào, người đâu, sao không mang theo cùng?
– Mấy cô gái mất tích có phải hay không là đều kiểm tra sức khỏe tổng quát tại viện Trung y?
– Không phải là, tại bệnh viện trung tâm, các bệnh viện khác cũng đều có, như thế nào, cô gái mà cậu cứu kia có muốn tới đây không vậy?
– Nàng sợ hãi, không muốn đến, mà nếu nói như vậy, thì việc kiểm tra sức khỏe tổng quát có phải là manh mối chủ yếu?
Đinh Trường Sinh lại hỏi…
– Bây giờ là không thể xác định được, hiện tại đó là manh mối duy nhất, nếu như chúng ta phân tích chính xác, cô gái mà cậu cứu có thể lại lần nữa lọt vào tay bọn bắt cóc, bởi vì nhu cầu cấp bách cần nội tạng, cho nên có khả năng bọn bắt cóc không chờ được lâu…
Tào Kiến Dân hoài nghi cùng Đinh Trường Sinh lo lắng đều là giống nhau.
– Vậy các người định làm như thế nào đây?
– Đem cô gái kia giao cho chúng ta, chúng ta sẽ dựa vào nàng mà lần tìm đến bọn bắt cóc…
Tào Kiến Dân nói.
Tuy rằng Tào Kiến Dân nói bao quát, nhưng Đinh Trường Sinh rất rõ ràng ý tứ của ông ta, kỳ thật chính là lấy Tào Băng đưa ra làm mồi, để câu lấy bọn bắt cóc ra, nếu là như vậy thì nguy hiểm của Tào Băng càng lớn hơn nữa, Đinh Trường Sinh do dự, nhưng nếu như không đem được bọn bắt cóc đào ra, Tào Băng lúc nào cũng trong nguy hiểm, nhưng nếu như để cho Tào Băng làm chim mồi, còn mình thì phải đi Bắc Kinh, hắn lo lắng những người trong cục công an này này có thể không làm được chu đáo việc này.
Vạn nhất làm không được, như vậy Tào Băng thực có thể mất mạng.
– Trường Sinh, cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ sắp xếp lực lượng tốt nhất bảo hộ nàng, ngoại trừ cách này ra, chúng ta không có biện pháp khác, nếu như một lần nữa phát sinh sự tình bắt cóc, thì cái chức vụ cục trưởng này của tôi cũng liền chấm dứt.
Tào Kiến Dân trầm ngâm nói, này một loạt vụ án bắt cóc làm cho Tào Kiến Dân cõng rất lớn áp lực, nhưng lại không hề có tiến triển khả quan.
– Được rồi, các người chờ một chút, tôi đi gặp nàng, để xem có thể nói hay không nói cho nàng thông suốt.
Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh một đường suy nghĩ như thế nào giải thích cho Tào Băng hiểu, nhưng hắn phát hiện giải thích thế nào cũng đều là vô dụng, đến cuối cùng vẫn là quyết định ăn ngay nói thật.
– Nhanh như vậy liền quay trở về?
Lúc này Tào Băng đang ở nhà giặt lấy quần áo, nhìn thấy Đinh Trường Sinh quả nhiên trở về, hơn nữa còn nhanh như vậy, liền cao hứng nghênh đón.
– Ừ… đến đây ngồi xuống, cùng emi nói chút chuyện.
Đinh Trường Sinh nói.
– Chuyện gì nghiêm túc như vậy chứ…
Bởi vì Tào Băng nhìn đến trên mặt Đinh Trường Sinh giờ đã không còn có cái loại cười xấu xa nữa, nhìn giống như là không có biểu cảm, hơn nữa còn mang theo bộ dạng thật sâu sầu lo.
Tào Băng trong long lo lắng, đối với nàng mà nói, tất cả mọi chuyện đều không là gì cả, nhưng tầm quan trọng của Đinh Trường Sinh đối với nàng không cần nói cũng biết, giả sử nếu như Đinh Trường Sinh nói lời chia tay, thì chính mình nên làm cái gì bây giờ?
– Chuyện này, anh lo lắng là em nghe qua sẽ sợ hãi, nhưng không thể không nói.
Đinh Trường Sinh giải thích.
– Chuyện gì? Rốt cuộc làm sao vậy?
Tào Băng nhìn Đinh Trường Sinh, nước mắt đều nhanh muốn trào ra.
– Mấy ngày hôm trước, không phải là em bị người tại trong đêm bê bắt cóc sao? Chuyện anh nói lần này có khả năng cùng đám bắt cóc đó có liên quan, em không cần phải sợ, anh sẽ bảo vệ cho em…
Đinh Trường Sinh lời thề son sắt nói.
– Hả… chỉ là việc này à, em cứ tưởng rằng là đã xảy ra chuyện gì…
Tào Băng vừa nghe là việc bắt cóc này, trong lòng lập tức liền buông lỏng, đối với nàng mà nói, chuyện đó tuy rằng có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu như không có Đinh Trường Sinh, thì cuộc sống sau này của mình có vượt qua được không?
– Em không sợ à?
Đinh Trường Sinh ngạc nhiên với phản ứng Tào Băng, hỏi.
– Sợ cái gì chứ? Không phải là anh đã nói, sẽ bảo vệ cho em mà…
– Chẳng qua là như thế này, mấy ngày tới anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, lại không thể mang theo em cùng đi, mà mấy vụ bắt cóc đã xảy ra, thì trước đó những cô gái này cũng đều đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát, cho nên bên cục công an thành phố hoài nghi là đám người bắt cóc các cô gái trẻ tuổi vì họ có nội tạng tốt, sau khi sát hại rồi lấy nội tạng trên người đem ra chợ đen bán đi, bọn chúng ra tay đối với các cô gái chân yếu tay mềm thì dễ hơn nam nhân, em minh bạch ý tứ của anh chưa?
Đinh Trường Sinh nhìn Tào Băng ngơ ngác, hỏi.
Hồi lâu, Tào Băng mới gật đầu, nói:
– Em hiểu rồi, vậy bây giờ sẽ làm sao đây?
– Cho nên, người cục công an muốn nhờ em phối hợp với bọn họ, bọn họ phỏng chừng, đám người dự mưu bắt cóc em vừa rồi, vẫn còn có khả năng xuất thủ lần nữa, cho nên…
– Em nghe theo lời anh, anh nói đi, em phải làm gì đây?
Tào Băng tiếp tục ngơ ngác hỏi.
– Rất đơn giản, phối hợp với bọn họ, đem đám người bắt cóc kia đào ra, bằng không mà nói, đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, khó bảo toàn thời điểm sơ hở sẽ lại lần nữa bị bắt cóc.
Đinh Trường Sinh thở dài nói.