Phần 52
– Tiền… tiền… tiền, em tìm chị là vì tiền à?
Dương Phụng Tê không cao hứng hỏi.
– Chị làm sao vậy? Giống như cảm xúc đang không tốt…
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ai, thời gian gần đây mọi việc không thuận lợi, trong lòng đang phiền muộn, công ty cũng đang xảy ra vấn đề, vẫn là sự tình của cái công ty Hán Đường Trí Nghiệp kia, bởi vì cái công ty đó mà hiện tại chị không muốn về nước, trong công ty có rất nhiều người đều nói chị là vì chuyện nhỏ mà làm mất lớn, không phải chỉ là một cái hạng mục Quan Vân Hồ mà thôi sao, vậy thì bỏ đi, công ty còn có khả năng khai phá những công trình hạng mục khác, dân không đấu lại với quan, nhưng chị thì không muốn làm như vậy, vì thế bên trong công ty gây cho chị áp lực rất lớn.
Dương Phụng Tê bất đắc dĩ nói nói.
– Hán Đường Trí Nghiệp vẫn là cắn không buông sao?
Đinh Trường Sinh mặc dù biết Hán Đường Trí Nghiệp không có khả năng dễ dàng buông tay, nhưng không ngờ tới chính là kéo dài đến tận hôm nay.
– Cái hạng mục nhiều tiền như vậy, lợi nhuận dễ như trở bàn tay, bọn họ làm sao bỏ đi, hiện tại mỏi mệt chính là công ty đầu tư Bàn Thạch, thời gian cứ kéo dài, thì tổn thất rất nhiều tiền, nhưng bọn họ cứ kéo dài chờ đợi nhận mâm, cho nên không vội, một mực hao tổn chỉ có chúng ta là hao tốn chịu không nổi, đến lúc đó bọn họ có thể ép giá tới thấp hơn, như vậy thì bọn họ càng kiếm thêm nhiều tiền.
Dương Phụng Tê bất đắc dĩ nói.
– Lương bí thư bất kể sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Khụ, đừng nói nữa, trông cậy vào cũng như không, nếu không là vì tạo dựng chân đứng cho ông ta, thì chúng ta không có tham gia vào cái hạng mục này, lợi ích cá nhân vĩnh viễn là đứng hàng đầu, bối cảnh của Hán Đường Trí Nghiệp rất sâu, ông ta không dại gì đem con đường quan lộ của mình đ chặt đứt, cho nên sẽ hy sinh chúng ta, hơn nữa ông ta sắp tới có thể cũng không được tốt qua, chị nghe người trong quốc nội nói, chủ tịch tỉnh mới đến hình như có bối cảnh cũng rất lớn.
Dương Phụng Tê nói.
– Chị nói không sai, chủ tịch tỉnh mới đến tên là Lâm Nhất Đạo, có chút bối cảnh.
– Ừ… trước như vậy đi, khoản tiền kia chị đã gửi vào tài khoản của một công ty mới, em nếu muốn chuyển tiền về nước, Hongkong có nhiều công ty trên thị trường, có thể đầu tư về quốc nội, cũng có thể trực tiếp lấy thân phận từ bên ngoài nước đầu tư vào quốc nội, cái này tùy theo kế hoạch của em, lúc nào cũng đều có thể được.
– Vâng… trước chị cứ giúp em quản lý số tiền đó đi, hiện tại em cũng chưa có kế hoạch gì cả, có một số việc em còn chưa nghĩ ra…
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy được rồi, em chính mình tại quốc nội chú ý đến thân thể, khả năng trong thời gian ngắn chị trở về không được, chị không muốn mạo hiểm… À… tuần trước tại Las Vegas chị gặp được một người quen cũ của em, nên có để ý một chút…
– Người quen? Ai vậy?
Đinh Trường Sinh nội tâm treo lên, hắn còn cho rằng Dương Phụng Tê nói là người đàn bà nào của mình đây, Hạ Hà tuệ hay là Tưởng Ngọc Điệp?
– Là Tưởng Hải Dương, chị đã từng gặp qua hắn, cho nên nhìn qua quen mặt, gia hỏa kia giống như lăn lộn vô cùng tốt, đi cùng với một người Trung Quốc, làm bên dầu mỏ, cũng có cùng người công ty của chị tiếp xúc qua.
Dương Phụng Tê nói.
– Tưởng Hải Dương? Hắn làm sao lại chạy đến nước Mỹ đi? Cha hắn bởi vì dính líu đến bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm La Minh Giang bị song quy, còn hắn lại chạy đến Mỹ du ngoạn đây này?
Đinh Trường Sinh thở dài.
– Không phải là đơn giản hắn đến Mỹ du ngoạn đâu, bọn hắn tại Las Vegas đã đi gặp không ít người, đều là các nha nội ở trong nước, hình như là nói chuyện làm ăn.
Dương Phụng Tê nói.
– À… còn người Trung Quốc làm bên dầu mỏ tên gọi là gì?
– Tên là Nguyễn Văn Triết, nghe nói cưới được con gái của một tù trưởng nước nhỏ, hiện đang lôi kéo đầu tư khắp để kinh doanh dầu mỏ, bởi vì công ty đầu tư Bàn Thạch không có đầu tư qua dầu mỏ, cho nên không có đáp ứng bọn hắn.
– Nguyễn Văn Triết? Người này em nhận thức, em đã gặp qua hắn, không ngờ hắn và Tưởng Hải Dương lại lăn lộn cùng, Nguyễn văn triết mục đích đúng là muốn thông qua đám nha nội để làm ăn về dầu mỏ, sau đó công khai đem dầu mỏ nhập khẩu về Trung Quốc…
Đinh Trường Sinh cười nói.
– Thôi… chị buồn ngủ rồi, không cùng em ngồi tám chuyện nữa, thôi nhé…
Dương Phụng Tê nói.
– Vâng… tái kiến, có thời gian trò chuyện tiếp a.
Đinh Trường Sinh cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi ở trên ghế vừa nghĩ đến sự tình mà Dương Phụng Tê nói ra…
Nhìn thấy công ty đầu tư Bàn Thạch tại quốc nội gặp phải đối thủ, nếu như hạng mục Quan Vân Hồ không giải quyết, lấy thế lực của Hán Đường Trí Nghiệp, thì công ty đầu tư Bàn Thạch tại quốc nội lăn lộn tất nhiên sẽ gặp phải lực cản rất lớn, nhưng nếu muốn để cho Dương Phụng Tê bỏ đi, lấy tính tình của nàng đơn giản là không có khả năng.
Chính mình tuy rằng đã cùng Tần Mặc nói qua sự tình Hán Đường Trí Nghiệp, nhưng Tần Mặc vẫn luôn không có trả lời, không biết rốt cuộc như thế nào, nhưng lấy thế lực của Hán Đường Trí Nghiệp, ngoại trừ khi nào có được thế lực bên ngoài lớn hơn, rất khó có người dám bốc lên phiêu lưu mà đắc tội với Hán Đường Trí Nghiệp…
Do dự một chút, Đinh Trường Sinh vẫn là gọi điện thoại cho Tần Mặc.
– A lô…
Tần Mặc âm thanh rất mệt mỏi, theo từ bên trong điện thoại có thể nhận ra.
– Cô không sao chứ, nghe giọng nói thật là không tốt.
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi quay về Bắc Kinh rồi, cha của tôi bệnh tình đang nguy kịch, tôi về để chăm sóc…
Tần Mặc đã không còn bi thương nổi nữa rồi, nước mắt đã cạn vì vừa khóc xong, hiện tại nàng đang đau lòng toàn thân cha của mình đều cắm vào các ống dẫn, ba lượt bệnh tình nguy kịch liên tiếp đã hoàn toàn đánh sụp thần kinh Tần Mặc mà dù nàng rất kiên cường.
– Nghiêm trọng như vậy rồi sao?
Đinh Trường Sinh giật mình kinh ngạc, hỏi.
– Ừ… về sau tôi cũng không có đến Hồ Châu nữa, hạng mục tại Hồ Châu đã chuyển giao cho người khác làm, chỗ đó cùng tôi sau này không có gì quan hệ, qua đó cũng có thể hòa giải được mối quan hệ của bên trong Tần gia.
Tần Mặc nhàn nhạt nói.
– Cô chờ tôi, tôi sẽ đến Bắc Kinh thăm cha của cô, nếu ông ấy tỉnh lại, hãy nói cho ông ấy biết, tôi sẽ đến thăm.
Đinh Trường Sinh do dự một chút, cuối cùng nói.
– Anh đến hoặc là không đến cũng không vấn đề gì, cha tôi hiện tại đang hôn mê, không biết khi nào thì hồi tỉnh.
Tần Mặc nhàn nhạt nói.
– Trước như vậy đi, tôi sẽ xuất phát ngay.
Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh hoàn toàn có thể lý giải tâm tình Tần Mặc lúc này, Tần gia nhà nàng là đại hộ, không so được với tiểu hộ ít người, người càng nhiều, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, loại người gì cũng có, Đinh Trường Sinh lo lắng chính là nếu như Tần Chấn Bang chết đi, nhà bọn họ Tần Mặc sẽ gặp nhiều khó khăn, dù sao thời gian qua đều là do Tần Chấn Bang quản lý tài sản Tần gia, tài sản riêng của Tần Chấn Bang có cũng không có ít, nhưng nếu cùng tài sản gia tộc tách ra phân định, thì những người trong gia tộc có lý giải hay không thì cũng khó nói, dù sao thì cũng sẽ cho là do ngươi nắm giữ tài sản gia tộc nên mới tích lũy được tài phú cho riêng cá nhân của mình…
Đinh Trường Sinh đầu tiên là đến báo cho Trần Kính Sơn, sau đó đi đến thành ủy gặp Đường Bỉnh Khôn xin nghỉ phép, vốn là Đường Bỉnh Khôn không muốn đáp ứng Đinh Trường Sinh, nhưng cuối cùng thì cũng đồng ý, tuy nhiên lại bổ sung một điều kiện, vì ông ta nghe nói Đinh Trường Sinh phải đi bái phỏng một nhân vật trọng yếu như vậy, nên nhân tiện giao nhiệm vụ cho hắn chính là liên lạc với người bên ủy ban phòng chống dịch bệnh trung ương về việc bình chọn thành phố văn minh sạch đẹp toàn quốc, bởi vì cơ quan đó quản lý về việc này…