Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 174
– Hiện tại tính đến, từ ngày hắn bị bắt, đến bây giờ cũng tầm năm năm, cũng có thể dựa theo quy định nên được đi ra, điều kiện tiên quyết là giảm án hình phạt, bất quá có ông nhắc nhở, ta tôi sẽ đi hỏi một chút rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thôi quên đi, không nói nữa, Vạn cục… hy vọng ông có thể hỗ trợ công tác của tôi, cạn một chén, lấy trà thay rượu, thời gian không còn sớm, kết thúc thôi, ông trở về, nếu thấy chưa đủ đô, tối nay chúng ta tìm một chỗ tiếp tục uống…
Đinh Trường Sinh nói.
– Rượu không uống, nhưng sự tình tôi nhờ, cậu phải để tâm đến, chỗ Trọng bí thư đó thay tôi nói giùm, tốt xấu gì cũng có thể xem như tôi biểu đạt một chút lòng thành của mình…
Vạn Hòa Bình nói.
– Ha ha, được rồi… bất quá lời này của ông nghe qua rất ghê tởm, không nghĩ tới Vạn cục cũng là dạng người này, tốt lắm, chúng ta đều đang tại Giang Đô, thời gian gặp mặt chắc chắn sẽ còn rất nhiều…
Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh đi đến sát vách, phát hiện nhóm của mình còn chưa có ăn xong, cũng không quấy rầy bọn họ, liền đi trước quầy tiếp tân kế toán sổ sách.
– Tiên sinh, có cần lấy hóa đơn không? Nhân viên phục vụ hỏi.
– Không cần lấy, vì đâu có thành toán cho cơ quan nào đâu…
Đinh Trường Sinh nói.
– Này… để tôi thanh toán cho…
Vạn Hòa Bình nói.
– Vô nghĩa a, đây là tôi lấy tư cách cá nhân mời ông, chứ không phải là lấy tư cách nhà nước mời, nếu mời với tư cách nhà nước, thì tôi đã xin mời ông đến căn tin của kỷ ủy chúng ta rồi.
Đinh Trường Sinh nói.
Quả nhiên, Đinh Trường Sinh trả tiền hóa đơn xong liền rời đi, lúc này tại bên trong đại sảnh có một người đang ngồi xem báo ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng của Đinh Trường Sinh cùng Vạn Hòa Bình, rồi lấy ra điện thoại.
– Đúng, tôi nhìn thấy rất rõ ràng, hắn không có lấy hóa đơn để về thanh toán, hắn cũng nói đây là tự mình mời khách…
– Vậy tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?
– Để đi hỏi một chút…
Tên đàn ông cầm lấy điện thoại đi đến trước quầy tiếp tân.
– Tổng cộng là 3800 nguyên tiền, một là bàn ăn của hắn và một người cùng ăn, một là hắn mời thủ hạ của hắn ăn, tôi có chụp hình, chút nữa tôi gửi qua…
– Tốt, gửi mau chóng đi…
Vạn Hòa Bình cùng Đinh Trường Sinh cũng không có khả năng nghĩ đến chuyện này, bọn họ suýt chút nữa đã bị tra xét, cái nhà hang đó là nơi tiêu phí cao cấp, một nhân viên kỷ ủy công tác, đến nơi này ăn cơm sẽ không đúng, cũng may là Đinh Trường Sinh lấy tư cách tư nhân mời khách, nếu hắn hôm nay tại nơi này lấy hóa đơn để cơ quan thanh toán, phỏng chừng liền có phiền toái, ngươi nói là tư nhân mời khách, làm sao còn lấy hóa đơn, lấy hóa đơn thì có khả năng có chỗ chi trả, ngươi nói không có chỗ chi trả, thì ai tin đây này?
Bởi vì không phải là xa cơ quan, Đinh Trường Sinh đi bộ trở về, Vạn Hòa Bình muốn tiễn hắn một đoạn đường, nhưng bị hắn cự tuyệt rồi, hắn nói chính mình còn muốn chạy bộ trên đường, vừa mới ăn no, liền ngồi cũng rất khó chịu cái bụng…
– Vậy thì được rồi, có thời gian cứ liên hệ với tôi…
Vạn Hòa Bình vẫy vẫy tay lên xe đi, Đinh Trường Sinh đi một mình phía trên đường.
Nhưng hắn vừa đi không bao xa, thì nghe phía sau tiếng xe máy rất lớn, không ngừng lên tay ga, hắn quay đầu mắt nhìn, phát hiện một nữ cơ động mang kính râm, nón bảo hiểm, cưỡi một chiếc mô tô cảnh dụng…
Đinh Trường Sinh nheo mắt nhìn nàng liếc nhìn một cái…
– Tôi nghĩ anh không nhận ra tôi đấy, không ngờ anh vẫn còn có thể nhận ra, không tệ, bằng hữu này không có phí công giao tế…
– Này Nhật Lam, cô cứ như vậy sẽ không tiền đồ đâu, vài năm trước thời điểm lần đầu gặp cô, cô thu bằng lái xe của tôi, đã trôi qua bao nhiêu năm, mà cô vẫn còn cưỡi xe máy chạy trên đường phố, sao không đổi chiếc xe khác vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đổi xe làm gì a, chạy xe máy mát mẻ, anh đi đâu vậy, tôi nghe nói anh quay lại trở về làm quan, vì sao không liên hệ với tôi? Hay là bởi vì chuyện đó mà vẫn còn sinh khí, vậy thì lòng dạ anh quá hẹp hòi a, chuyện đó cũng đã trôi đi qua bao nhiêu năm, một đại nam nhân, mà lại để ý đến như vậy sao?
Ngô Nhật Lam không quan tâm nói.
– Có để ý hay không thì cũng vậy, tự trong lòng cô hiểu rõ, tôi nói cho cô biết, nếu không nhờ có ba cô gọi điện thoại cho tôi nói hết lời, tôi không bỏ qua cho cô đâu…
Đinh Trường Sinh bất mãn nói.
– Tôi có đốt nhà anh đâu, không phải chỉ là một thảm cỏ thôi sao? Nhìn anh đau lòng như vậy, chúng ta có câu…
Dã hỏa thiêu bất tận…
Xuân phong xuy hựu sinh…
(Lửa đồng đốt không cháy…
Gió Xuân tới lại sinh)…
Như thế nào, có phải là cỏ giờ đã mọc xanh tốt hơn trước kia?
Ngô Nhật Lam hỏi.
Đinh Trường Sinh không trả lời, quay đầu bước đi.
– Ai ai, anh chờ ta một chút, tôi có việc muốn nói với anh đây.
– Tôi không rảnh, đang rất bận bịu đây này…
Đinh Trường Sinh nói.
Ngày trước lúc Đinh Trường Sinh xuất ngoại, tại Âu châu mua một nông trường, mấy người đàn bà của hắn đều đến ở tại bên trong cái nông trường đó thích ý vô cùng, hơn nữa cũng là tách ra từng căn biệt thự, không quấy rầy lẫn nhau, Đinh Trường Sinh mỗi ngày không có việc gì làm, chính là tại nông trường lái xe đi dạo, muốn đến nhà ai thì đến…
Về sau Ngô Minh An gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, nói là Ngô Nhật Lam đi đến Âu châu du lịch, Đinh Trường Sinh biết ý tứ của ông ta, cho nên liền liên với hệ Ngô Nhật Lam, còn đem Ngô Nhật Lam về bên trong nông trường ở.
Vốn tất cả đều có vẻ rất bình thường, nhưng không nghĩ tới từ khi Ngô Nhật Lam đến, làm mấy người đàn bà khác rất bất mãn, các nàng đều đã quen thuộc với nhau, mấu chốt nhất chính là chỉ có Ngô Nhật Lam kiêu hoành, không hiểu cách cùng những người đàn bà này giao tiếp, cho nên những người đàn bà này không thích nàng, lại tăng thêm cha nàng lâu nay vẫn luôn là theo sát La Minh Giang, cùng Lâm Nhất Đạo cũng có thiên ti vạn lũ quan hệ, mà Đinh Trường Sinh phải bỏ chạy như thế nào đi ra nước ngoài, các nàng đương nhiên là rất rõ ràng rồi.
Đối mặt những người đàn này xa lánh Ngô Nhật Lam, Đinh Trường Sinh không có đúng lúc hào giải, cho nên kết quả cuối cùng là Ngô Nhật Lam giận dữ, liền phóng hỏa thiêu đốt cái nông trường, khi đó đúng là mùa thu, cỏ trong nông trường vàng khô, gặp lửa liền phát cháy lớn, còn Ngô Nhật Lam đốt nông trường xong thì bỏ chạy về nước rồi, Đinh Trường Sinh vô cùng tức giận, tốn không ít tiền mới dập tắt lửa được, đã vậy còn làm phiền mấy nông trường của người khác kề bên, hắn cũng chưa dám nói đây là bị người phóng hỏa, chỉ có Đinh Trường Sinh tự mình biết, cho nên dù giận, rốt cuộc cũng không có phản ứng với Ngô Nhật Lam, nàng tự biết đuối lý, cũng không dám liên lạc với Đinh Trường Sinh nữa, một mực cho tới bây giờ lại lần nữa gặp mặt.