Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 154
Thành phố Giang Đô bị con sông lớn chia ra thành hai, đó là Giang Nam cùng Giang Bắc, ủy ban tỉnh thì tọa lạc tại Giang Bắc, tại vị trí bên bờ dòng sông lớn là một khu biệt thự rộng lớn, có nhiều căn nhà nằm san sát với nhau, các lão cán bộ trên tỉnh về hưu đa số đều về ở tai nơi này, an nhàn hưởng thụ cảnh đẹp ven sông…
Đinh Trường Sinh lái xe từ sân bay trở về, bên tay lái phụ chính là Thạch Mai Trinh, còn có Bảo Bảo con gái của hắn, Thạch Mai Trinh ở nước ngoài đã nhiều năm không trở về, lần này quay về để thăm cha nàng Thạch Ái Quốc.
Thạch Ái Quốc cũng về hưu, được tỉnh ủy sắp xếp một căn nhà tại đây, chỉ có một thân một mình, vợ kế của ông, cũng chính là Tiêu Hồng bạn học thời đại học với Thạch Mai Trinh, sau khi Thạch Ái Quốc về hưu một năm trước, đã ly hôn với Thạch Ái Quốc, nghe nói là nàng cũng xuất ngoại, lâu rồi không có thấy xuất hiện nữa.
– Cha em có khỏe không?
Thạch Mai Trinh hỏi.
– Vẫn khỏe, bây giờ mỗi ngày tại nơi này đi dạo tản bộ, cùng các lão đồng sự đánh cờ, chơi bài, đôi khi còn chơi mạt chược, được bên cục cán bộ cấp cho một hộ sĩ, ở tại trong nhà chiếu cố cho ông, anh thấy cũng không tệ lắm…
– Hộ sĩ? Nữ?
Thạch Mai Trinh trừng mắt, hỏi.
Đinh Trường Sinh cười cười, nói:
– Cha em đã đến từng tuổi này rồi, em còn so đo người bên cạnh ông là nam hay nữ để làm gì, theo ý của anh, em sau khi trở về thì cái gì cũng đừng hỏi, ông ưa thích cái gì thì chính là cái đó, chỉ cần ông cao hứng vui vẻ là tốt rồi, trước đây Tiêu Hồng mà em còn có thể nhịn được, huống hồ là nữ y tá này?
Thạch Mai Trinh ngượng ngùng đỏ mặt, Đinh Trường Sinh một tay cầm tay lái, một tay cầm chặt tay Thạch Mai Trinh, nói:
– Lần này trở về, em cố gắng không nên chọc cho ông nổi giận, nếu thật sự em ở đây thấy không quen, thì anh sẽ cho người đưa em ra nước ngoài lại…
– Nếu không quen thì em cũng phải ở lại nơi đây, lần này em về đây là do cùng chung quyết sách với các nàng kia, nên em không dám tự chủ trương, em mà quay trở về bên đó, các nàng sẽ xé xác em ra, bởi vì lần này em có mang theo nhiệm vụ trở về, làm sao có thể nói đi là đi được chứ?
Thạch Mai Trinh nói.
– Mang theo nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?
Đinh Trường Sinh ngạc nhiên hỏi.
– Còn phải hỏi sao? Bởi vì các nàng quá sợ anh rồi, cứ xổng ra thì liền chạy đi hái hoa ngắt cỏ, cho nên các nàng phái em về để canh chừng anh, em cảnh cáo anh, lần này nếu anh quay trở lại bên trong cơ chế, thì có rất nhiều người sẽ nhìn chằm chằm vào anh, trên tỉnh có rất nhiều người hiểu rõ về anh, anh nếu không thành thật, thì rất nhanh liền có người vạch trần nội tình của anh ra đấy…
Thạch Mai Trinh nói.
– Em yên tâm, anh biết rồi, không phải là lần này anh gọi em trở về sao? Bây giờ em là vợ hợp pháp của anh rồi (không hiểu vì sao trước đây vợ của Đinh Trường Sinh là Tần Mặc, bây giờ tác giả lại viết là Thạch Mai Trinh? Bởi vì tôi chưa có xem các đoạn sau nên chưa hiểu lắm, tạm thời cứ theo nội dung của tác giả nhé, có thể là có lý do nào đó mà mình chưa xem hết…), chúng ta lại còn có đứa con, vô luận theo phương diện nào mà nói, chúng ta phải củng cố cái gia đình này, cho dù là có người muốn moi móc kiếm chuyện với anh, theo anh nghĩ cũng không có lá gan lớn đó đâu… À… đến nhà rồi…
Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng đạp phanh lại, ô tô vững vàng dừng ở trước cổng, Thạch Ái Quốc nghe được tiếng xe chạy đến, sớm mở ra cổng rồi…
– Ai ui… Bảo Bảo của ông… có còn nhớ ông không, chúng ta tại bên trong video thường gặp mặt đấy, ông là ông ngoại của cháu đây…
Vừa thấy mặt, Thạch Ái Quốc đưa tay ra ôm đứa bé nằm trong lòng Thạch Mai Trinh, nhưng đứa bé sợ người lạ, vùng vằng không chịu…
– Cha… nó còn nhỏ xíu mà, làm gì mà nhớ rõ cha chứ, đi vào trước đi, ở lâu ngày thì nó sẽ liền quen thôi…
Thạch Mai Trinh cười cười nói.
– Đúng… đúng… vào nhà, vào nhà…
Thạch Ái Quốc cười lớn rồi đi theo sau lưng con gái, vừa quay đầu lại nhìn thấy Đinh Trường Sinh cầm lấy đủ thứ hành lý, lúc này mới quay đầu giúp Đinh Trường Sinh cầm vài cái túi xách…
– Trường Sinh, nói chuyện rồi con có giữ lời không vậy?
Thạch Ái Quốc hỏi.
Đinh Trường Sinh sửng sốt, hỏi:
– Cha… có khi nào thì con nói không giữ lời với cha, cha nói đến chuyện gì vậy?
– Bảo Bảo…
Thạch Ái Quốc còn chưa nói hết đã bị Đinh Trường Sinh cắt đứt lời, nói:
– Cha cứ yên tâm đi a, con đã nói ra thì khẳng định làm được, Bảo Bảo sẽ mang họ Thạch… là Thạch Bảo Bảo.
Thạch Ái Quốc hài lòng gật đầu, ngoắc nghéo cùng ngón tay Đinh Trường Sinh, cùng đi vào chung, Đinh Trường Sinh thầm nghĩ “Chỉ là một đứa bé mang họ của ngươi mà thôi, có là cái gì, chính ta có nhiều đứa con như vậy, sợ là không có đứa nào theo họ của ta sao?”
Hộ sĩ cũng là bảo mẫu trong nhà, khi đám Đinh Trường Sinh về nhà, nàng đã làm xong cơm nước, vì thế người một nhà bắt đầu ăn cơm…
Ăn cơm cơm xong, Đinh Trường Sinh bị Thạch Ái Quốc gọi đến thư phòng trên lầu, Đinh Trường Sinh biết, nhất định là ông có chuyện muốn nói…
– Mấy ngày hôm trước Lý Thiết Cương có đến đây thăm cha, ý của hắn là muốn lưu con bên kỷ ủy công tác, cha nghe nói con không muốn?
Thạch Ái Quốc hỏi.
– Đúng vậy, con không muốn công tác ở bên kỷ ủy, mà muốn tiếp tục làm chút chính sự gì đó…
Đinh Trường Sinh nói.
Thạch Ái Quốc lắc đầu nói:
– Con ở trong cái cơ chế này đã lâu như vậy, như thế nào mà vẫn không có đầu óc?
Đinh Trường Sinh sửng sốt, không biết Thạch Ái Quốc vì sao lại nói ra lời này.
– Cái con gọi là chính sự bất quá chỉ là phát triển kinh tế, chỉ là tạo phúc cho dân chúng một phương, nói trắng ra, con chỉ muốn tiếp tục làm một thổ bá vương bên dưới, đúng không?
Thạch Ái Quốc hỏi.
Đinh Trường Sinh không lên tiếng, nhưng hắn chính là có ý tứ này, hắn thà rằng ở phía dưới địa phương công tác, không nghĩ đến lên trên tỉnh, nhất là bên tỉnh kỷ ủy, hắn không phải là chưa có từng công tác qua tại tỉnh kỷ ủy, công tác kham khổ vất vả không nói, còn thường xuyên gặp phải các loại nguy hiểm, đồng thời luôn là đắc tội với người sống, thật ra làm bên kỷ ủy thì không có nhiều người nguyện ý làm lắm.
– Cái tư tưởng này của con thật là ấu trĩ, trước mặt Lý Thiết Cương không nên nhắc đến cái ý nghĩ này, cha gọi con đến, cũng là muốn nhắc nhở con chú ý đến ý đồ của Lý Thiết Cương, lão hiện tại còn công tác kỷ ủy tại tỉnh Trung Nam cũng chỉ là tạm thời, lão còn ở lại thời gian bao lâu khó mà nói, nhưng lão đối với công tác kỷ ủy tỉnh Trung Nam kỷ ủy không hài lòng là có thật, lòng dạ hẹp hòi của lão thì cha cũng biết, lão có tiết lộ gì qua việc sắp xếp hướng đi của con không vậy?
Thạch Ái Quốc hỏi.
– Có nói qua, không chỉ là một lần, ông ấy nói con ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đối với tình hình hoàn cảnh nước ngoài thì đã là khá quen thuộc, nên muốn để cho con phụ trách bộ phận hải ngoại truy nã những kẻ phạm tội trốn chạy đào tẩu ra nước ngoài, con mặc dù ở nước ngoài được vài năm, nhưng nói thật, đối với tình huống bên ngoài thì cũng chẳng có hiểu biết được bao nhiêu…
Đinh Trường Sinh nói.
– Nếu nói như vậy, con vào kỷ ủy thì sẽ đối mặt với vụ án đầu tiên có khả năng là vụ án Thành Thiên Hạc tại thành phố Bạch Sơn rồi, vụ án Thành Thiên Hạc vẫn chưa có phán quyết, khắp nơi đang đấu trí với nhau, nhưng rất rõ ràng chính là con của Thành Thiên Hạc đã bốc hơi một cách kỳ là chạy thoát ra nước ngoài rồi, mà Thành Thiên Hạc thì có rất nhiều vụ việc đều là làm cùng một khối với con của hắn, hiện tại Thành Thiên Hạc cắn miệng không phun ra, bởi vậy phải tìm cách bắt cho bằng được con trai của Thành Thiên Hạc mang về, kết quả sẽ như thế nào, con có nghĩ tới không?
Thạch Ái Quốc hỏi.
– Khẩu vị của Lý Thiết Cương nhỏ như vậy sao?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
– Đương nhiên không phải, Lý Thiết Cương muốn làm một vụ đại án, cái đại án này không hề nghi ngờ sẽ tạo cho lão bước tiếp theo tăng cao lên thêm vài phần, nhưng vấn đề là lão sẽ mượn máu của ai để nhuộm đỏ làm đồ trang trí của mình trên nóc, vấn đề này con có nghĩ tới?
Thạch Ái Quốc hỏi.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:
– Con có nghe nói bí thư Lý Thiết Cương cùng phó chủ tịch tỉnh trưởng đang có quan hệ rất cứng?
Thạch Ái Quốc gật đầu, nói:
– Con phải có bản lĩnh cùng với những kinh nghiệm của mình nắm chắc những việc buôn bán kiểu như thế này mà cầm lấy, có như vậy mới không bị người khác bày ra cục diện rồi đeo vào cổ của con, đôi mắt phải biết nhìn xung quanh, tai nghe bát phương thì mới được.