Chị Nguyệt – Phần 7

Phần 7
Chị Nguyệt vẫn chưa dậy, tôi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ và quay lại phòng ngủ lấy bộ quần áo sạch mặc vào. Quay lại phòng khách, thả hai lát bánh mì vào máy nướng, rót một cốc sữa và chờ miếng bánh mì nhảy lên, rồi phết chút bơ lạc và mang ra bàn ngoài phòng khách.
Cắm bông hoa vào cái lọ thủy tinh nhỏ cạnh chiếc tivi.
Mở máy tính, tôi xem lại toàn bộ thiết kế các thiết kế sản phẩm của xưởng, vừa cắn miếng bánh mì. Xưởng đang gia công các linh kiện điện và hệ thống dây điện cho xe máy, trước đây cung cấp cho các công ty lắp ráp xe máy của tàu, nhưng bây giờ những hãng xe này không còn thị trường kéo theo xưởng cúng làm ăn bết bát dù đã cố gắng sản xuất các linh kiện khác cho các sản phẩm dân dụng và cuối cùng là thua lỗ liên miên. Bây giờ nó sắp là của tôi.
Cắm cúi chỉnh sửa lại bản kế hoạch, bổ sung thêm một số yêu cầu, tôi không để ý chị Nguyệt đã dậy, ngồi trên ghế sofa nhìn tôi chăm chú làm việc. Cảm thấy ổn ổn, tôi lấy cuốn sổ ghi chú thêm. Tôi vươn vai cho đỡ mỏi thì chạm vào chân chị, tôi mới quay lại. Chị Nguyệt mặc mỗi cái áo thun của tôi, chắc chị lấy trong tủ, chị dựa lưng vào sofa, hai chân co lại.
– Ngủ ngon không chị?
– Uh, chị ngủ ngon. Em không ngủ à?
– Vâng, em cũng không buồn ngủ. Chị đói không? Hơn mười giờ rồi, chắc đi ăn trưa cũng được rồi.
– Chị cũng đói, nhà em có đồ nấu không? Mình nấu ăn ở nhà.
– Không, em cũng ít nấu ở nhà. Nếu muốn nấu, thì đi siêu thị mua.
– Vậy cũng được, nấu ở nhà cho sạch.
– Vậy được. Em làm cho chị lát bánh mì, cho đỡ đói, rồi mình đi chợ. Siêu thị ngay tòa nhà bên cạnh.
– Quần áo của chị đâu? Chị tìm không thấy.
– Em gom ra ngoài rồi, nhưng chưa giặt. Vậy chị cứ ở nhà, em sẽ đi siêu thị. Còn quần áo em sẽ giặt ngay bây giờ, sau đó dùng máy sấy, cũng nhanh thôi.
Đứng dậy, gập cái máy tính lại, tôi đi ra bếp làm cho chị hai lát bánh mì.
– Chị có ăn bơ lạc không? Hay là ăn mứt jam dâu tây.
– Cho chị dâu tây đi.
Rót cho chị cốc sữa và để hai lát bánh mì vào đĩa, rồi đưa cho chị.
– Em hết nước hoa quả rồi, chỉ còn mỗi sữa. Chị dùng tạm vậy.
– Cảm ơn em.
Để chị lại phòng khách, tôi cho đồ của chị vào máy giặt và bấm nút để nó tự chạy.
– Có tv, có đĩa nhạc. Chị muốn nghe nhạc hay xem tv? Em chủ yếu nghe giao hưởng, nên những thể loại khác cũng ít. Tùy chị chọn nhé. Hoặc không chị nghe nhạc qua mạng cũng được, kết nối vào bộ loa này.
Tôi hướng dẫn qua chị rồi đi siêu thị.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi cũng mua xong đồ. Khi tôi về đến nhà, căn nhà tràn ngập tiếng nhạc của Beethoven, chị thì đang ở trong phòng giặt. Đặt mấy cái túi đồ lên kệ bếp, tôi ngó vào thấy chị đang loay hoay trong đó.
– Chị tìm gì đấy?
– Giặt xong rồi. Chị tìm đồ phơi quần áo.
– Chị cho vào máy sấy ấy. Nhà chật quá, nên em cũng không làm chỗ phơi.
Bỏ quần áo của chị vào máy sấy, tôi chọn chế độ, rồi bật máy.
– Phải hai tiếng nữa mới sấy xong, kệ nó chạy đi ạ. Em mua đồ rồi, chỉ là quên không hỏi chị cần mua những gì, nên mua luôn một đống, chị kiểm tra xem. Nói trước, em không biết nấu ăn đâu, em sẽ giúp chị chuẩn bị, còn lại trông vào chị thôi đấy.
Tôi chỉ vào đống túi.
– Mà này hay chị em mình làm lẩu, vừa nhanh vừa ngon. Em nhớ là bà chị lười của em có mua cho một ít nước dùng đóng hộp, chỉ cần cho nước vào nấu lên là có nước dùng.
– Được, chị cũng không tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình lắm.
Chị im lặng một lúc, mở các túi kiểm tra, rồi đưa mấy túi rau cho tôi.
– Em rửa rau cho chị, chị sẽ làm thịt, cá. Cô gái trong ảnh… là… yêu em à? Chị thấy cả nhà em có mỗi cái ảnh đấy.
– Em đã có người yêu đâu. Chị em đấy…
– Em đẹp trai như vậy, sao lại không có người yêu?
– Tại em xấu tính, nên không có cô nào yêu.
– Chắc tại em chưa muốn, em vừa đẹp trai, vừa khéo ăn nói, lại hiểu tâm lý phụ nữ, lại còn…
– Lại còn gì nữa chị?
Tôi bật cười trêu chị, làm chị đỏ mặt.
– Còn gì em tự biết.
– Em lười nghĩ lắm, nên cũng ít tự biết. Chị nói xem em có thêm gì nữa.
– Không nói… chị em bao nhiêu tuổi? Lấy chồng chưa?
– Chị ấy hơn em một tuổi. Chưa chịu lấy chồng.
– Có lẽ không lấy chồng chưa hẳn là xấu, đàn ông ấy mà ai cũng xấu.
– Chị vơ đũa cả nắm à? Chị vừa khen em đẹp trai, xấu ở chỗ nào? Hay em không tính là đàn ông?
– Chị nói là xấu tính ấy. Chẳng mấy ai có trách nhiệm, có mới nới cũ.
– Cái này em đồng ý với chị.
Chị khẽ thở dài, im lặng một lúc.
– Sao hai chị em không ở với nhau?
– Tự do. Chị ấy quản em từ bé đến lớn, giờ vẫn muốn quản.
– Vậy đúng rồi còn gì, thế mới là chị chứ, chị thay mẹ mà.
Chị nhắc đến mẹ, làm tôi tự nhiên khựng lại, lâu lắm rồi tôi không gặp mẹ. Có lẽ hôm nào đi thăm chút.
– Quản em cái gì, càng quản càng loạn. Chị ấy cần quản là chị ấy. Em đoán giờ này lại đang úp mì tôm, giữa đống vỏ đồ ăn vặt, mà có khi cũng chẳng còn bát sạch mà úp mì tôm. Một tuần rồi em chưa qua.
– Hahahh… Chị em phóng khoáng nhỉ.
– Lười chứ. Em chưa thấy biểu hiện gì gọi là phóng khoáng, lại còn vô lý nữa chứ. Oài… nói xấu thế này, bà ấy hắt xì hơi, thế nào cũng đổ tại em. Em giờ còn chẳng biết sẽ bị bắt đền cái gì nữa.
Chị phá nên cười vui vẻ.
– Chị em thú vị nhỉ.
– Thú vị… từ lúc em gặp chị ấy, coi như em có thêm cục nợ.
– Ơ… sao em lại nói là gặp?
– Ầy… sao em lại nói ra chứ. Trong các cô gái em quan hệ, chị là người em nói nhiều nhất đấy. Nói dài nói dại.
– Thì… em cứ coi chị như… một người chị là được.
– Được. Nói chuyện với chị em cũng thấy rất thoải mái, tự nhiên chẳng mấy khi được như thế này. Chị ấy là con gái nuôi của bố em, khi em sáu tuổi, thì bố em mang chị ấy về.
– Có khi chị ấy là chị gái ruột thật?
– Không, chị ấy là con chiến hữu của bố em. Chú ấy mất vì tai nạn xe hơi, còn mẹ chị ấy qua đời khi chị ấy mới bé tí.
– Ai… chị em thật khổ.
– Vâng… thì vì vậy mà em đáng nhẽ phải là anh mới phải. Chị ấy về nhà em, là cô em coi như bảo bối, em trở thành con ghẻ ngay.
– Chị thấy bối rối vì em kể… nhưng mà hình như em tránh không nhắc đến bố mẹ.
– Vâng, nhà em phức tạp lắm, sau này có dịp em sẽ kể chị nghe. Đại khái thế này, cô ruột em thay bố mẹ nuôi em và chị em từ bé.
– Vậy nếu tiện thì em kể về chị em vậy.
– Khi chị ấy đến nhà em, em vẫn nhớ, khi ấy chị ấy vừa ngày vừa đen, chỉ có đôi mắt rất đẹp, to và sáng. Chị ấy đứng nép sau lưng cô em, nhìn em, rồi đột nhiên lè lưỡi trêu em. Khi em lao vào, còn chưa chạm chị ấy đã khóc toáng lên, thế là em bị cô em mắng, rồi bắt phạt đứng yên ở sân không được đi đâu. Sau này chị ấy nói, làm thế để dằn mặt em không được bắt nạt chị ấy. Đến giờ, có lẽ chưa ai bắt nạt được chị ấy.
Tôi dừng lại bật cái vòi nước để rửa rau.
– Em lúc đầu ghét chị ấy lắm. Không bắt nạt được chị ấy, em toàn xui bọn trẻ con bắt nạt. Chị ấy biết, nhưng mà cũng không mách cô em. Chị ấy lớn hơn em một tuổi, nhưng chưa đi học, nên đi học cùng em. Ở trường cũng vậy, em toàn xui bọn học cùng bắt nạt chị ấy. Cho đến khi cuối lớp một, có lần em đánh nhau với bọn lớp trên, một mình đánh với bốn thằng lớp trên. Em không đánh lại được, nhưng mà em vẫn lao vào, dù quần áo rách hết, mặt mũi bầm dập. Chắc là có đứa nhìn thấy nên gọi chị ấy ra, đầu tiên chị ấy hét bọn kia dừng lại, sau đó cũng lao vào cào cấu bọn nó, có thêm chị em đánh càng hăng và bọn kia càng sợ. Bọn nó bỏ chạy, nhưng lại ném cục gạch về phía bọn em, tự nhiên thấy cục gạch bay về phải chị ấy, chị ấy thì đau không né được, em lao vào đẩy chị ấy thì viên gạch đập trúng đầu. Sau đó em không biết gì nữa, đến khi tỉnh lại thì thấy chị ấy đang ôm em khóc. Sau đó em có bà chị như hiện giờ.
– Tình cảm nhận được từ trong nguy hiểm mới bền vững. Tình cảm của chị em cũng vậy.
– Vâng. Với cô em, em là đứa trẻ hư vì nghịch ngợm, đánh nhau, nên giao cho chị ấy quản lý em. Sau đó, coi như em có gì cũng là của chị ấy, chị ấy nói gì cũng đúng, bảo sai là sai, bảo đúng là đúng. Chị ấy còn nghịch hơn em, mà toàn trò nghịch ngầm, nên chính em lại là người phải dọn dẹp và bảo vệ chị ấy.
Vừa lúc đó, chuông điện thoại reo lên. Mở điện thoại, lại giọng nói quen thuộc vang lên.
– Này mày lại nói xấu chị à?
– Đâu có nói xấu. Em đang bận nấu ăn, làm gì có thời gian mà nói xấu chị. Mà chị ăn gì chưa?
– Chưa. Đang định đi ăn đây. Mà sao mày lại nấu ăn, mày biết nấu à?
– Đâu, bạn em nấu. Chị có muốn ăn không? Chịu khó chạy sang nhà em, hôm nay ăn lẩu.
– Bạn gì? Bạn gái à?
– Vâng. Chị có sang không?
– Không sang, mày lại mang mấy con bé linh tinh về chứ gì. Mà mày vừa nói xấu chị, cấm cãi, chị vừa hắt hơi mấy cái. Mày xem liệu mà đền cho chị.
– Thôi được rồi. Vậy chị muốn gì?
– Xem mà liệu. Với lại chị đói rồi, mày mang đồ ăn cho chị.
Rồi chị tắt điện thoại, bất lực tôi nhìn điện thoại. Rồi quay trở lại bếp.
– Em biết ngay mà, vừa nói đến cái là biết ngay. Chẳng hiểu sao tài thế.
Chị bật cười rất sảng khoái.
– Chị em kỳ lạ nhỉ.
– Nhiều khi em cứ nghĩ chị ấy từ sao hỏa xuống. Mà vấn đề là chị ấy đòi em mang đồ ăn sang nhà.
– Hay là chị làm thêm mấy món rồi em mang sang.
– Thôi. Lúc nào sang, em sẽ đi mua. Chị em mình cứ ăn lẩu thôi.
Nhìn chị đang lúi húi thái thịt, người cúi xuống làm cái mông cong vểnh lên, tự nhiên tôi nóng lên. Bước đến sau lưng chị, tôi vòng tay ôm lấy bầu ngực chị, kéo người chị lên, một tay bóp vú, một tay xe xe đầu vú qua cái áo, chị cũng ưỡn người lên, hơi thở trở lên dồn dập, đầu chị ngửa ra đặt lên vai tôi. Tôi cúi xuống hôn chị, chị cũng đáp trả lại, đôi môi chị cuốn lấy môi tôi đã linh hoạt hơn. Tôi rời một bàn tay xuống, úp lên lồn chị, hai ngón tay ép hai môi, ngón giữa miết vào cái khe đã bắt đầu rỉ nước. Đang lúc tôi định đẩy chị chống vào thành bếp, thì chị vùng ra.
– Không được em, hôm qua chị vận động mạnh quá, hôm nay các cơ vẫn đau. Bây giờ mà làm nữa chắc khỏi đứng dậy. Em chịu khó nhịn vậy, lúc khác chị đền.
– Vâng.
Tôi hôn chị thêm một cái rồi buông chị ra.
– Vậy mình ăn trưa vậy.
Tôi mở tủ lấy cái nồi lẩu và dọn bát đũa, còn chị sắp xếp rau và thịt cá. Bữa ăn rất ngon, tôi uống bốn năm lon beer, chị cũng uống hết một lon. Chị không hỏi chuyện của tôi nữa, mà chủ yếu nói về chị. Đại khái như tôi đã biết một ít, chị có một cô con gái mới đi du học, chị ly dị chồng vì anh có con riêng.
Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi trên sofa uống nước, chị kê cái dựa lưng để ngả người, hai mắt lim dim, hai chân chị gác lên đùi tôi để tay tôi vuốt ve. Tinh thần chị rất thoải mái và cũng rất tự nhiên, ngay cả khi cái áo bị trượt lên lộ ra đám lông đen và cái lồn phía dưới. Phải nói, lồn chị rất đẹp, hai cái mu vồng lên, dù đến tuổi của chị nhưng hai cái cánh cũng không thò ra mà chỉ nhô ra một chút như cái nụ hoa đang e ấp chuẩn bị nở bao lấy cái nhụy hồng bên trong. Đùi chị cũng đẹp, tròn căng, vuốt lên cho cảm giác êm ái như vuốt lên tấm lụa, không muốn rời. Da chị trắng hồng, sáng lên như sứ, khi có ánh sáng làm cho chị như sáng bừng lên.
– Chị biết không? Chị là người con gái đầu tiên cho em có cảm giác muốn thân cận thêm, nói chuyện rất thích ít phải suy nghĩ, cảm giác có thể nói bất cứ chuyện gì. Chị cũng là cô gái đầu tiên em đưa về nhà…
Vừa lúc đó, chuông điện thoại lại vang lên, tôi dừng vuốt ve chân chị, cúi người lấy cái điện thoại. Vừa bấm nút, trong điện thoại đã vang lên một tràng.
– Giờ chị mới nhớ, mày chưa bao giờ đưa bạn gái về nhà, hôm nay lại đưa về. Mày định nghiêm túc đấy à? Mày phải để chị kiểm tra, xem chị có duyệt được không.
– Bạn gái em thì liên quan gì đến chị, mà chị cần kiểm tra.
– Kệ… mày phải để chị gặp để chị kiểm tra, sau này về nhà nó cũng gọi chị là chị. Sao mày lại bảo chị không có quyền?
– Bạn gái em, mắc mớ gì chị lại phải kiểm tra. Mà chắc gì bạn gái em đã gọi chị là chị.
– Mày… mày… chị mách cô, xem mày có dám cãi không.
– Thôi… thôi… gặp thì gặp, chị cho địa điểm và thời gian em mang cô ấy đến.
– Được, vậy mới ngoan, chị sẽ nhắn tin. Mà chị đói, mày bao giờ mới mang đồ ăn đến đấy?
– Chị đợi một lúc đi.
Lại rụp, điện thoại đã cắt. Chị Nguyệt đang nhìn tôi, mắt đầy nghi hoặc.
– Chị làm bạn gái em nhé?
– Em nói thật.
– Thật chứ.
– Em biết bạn gái là gì không?
– Là người con gái của một người đàn ông, cùng người đàn ông có thể nói chuyện, chia sẻ, có thể quan tâm lẫn nhau và quan hệ hòa hợp.
– Thế thôi? Thế còn tình yêu?
– Chị có tin tình yêu không?
Tôi hỏi ngược lại chị, chị suy nghĩ một lát, rồi thở dài.
– Bây giờ, chị cũng không tin. Được, chị làm bạn gái em. Nhưng có một số nguyên tắc nhé.
– Được, chị nói đi.
– Không có các cử chỉ âu yếm trước đám đông, không được công khai quan hệ dưới bất kỳ hình thức nào, không được can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.
– Được, em đồng ý. Còn đi gặp chị em có được tính không?
– Được, nhưng không được giới thiệu là bạn gái, không được có cử chỉ âu yếm.
– Thôi được. Em đồng ý.
– Em có yêu cầu gì không?
– Chỉ có một: “Nhiệt tình”.
– Được, chị đồng ý.
Tôi cúi xuống hôn lấy môi chị.
– Vậy em cũng đã có bạn gái.
Chị hôn lại tôi, rồi đẩy tôi lên.
– Em đi mua đồ ăn cho chị gái đi, chị cũng về đây.
– Em nghĩ chị ở lại đây cả ngày? Em chỉ đi một lúc, khoảng một tiếng thôi.
– Để hôm khác, bạn trai. Đòi là vi phạm điều ba đấy. À mà, em đưa hồ sơ đây, chị sẽ giúp em vay tiền.
– Thôi, như vậy sẽ làm em có cảm giác lợi dụng chị. Em sẽ tìm cách khác.
– Coi như quan tâm của bạn gái với bạn trai đi. Với lại chỉ là thủ tục thôi, em vẫn phải chịu các quy định của điều khoản với ngân hàng.
– Hay thế này đi. Em sẽ đưa hồ sơ cho chị, chị cứ nghiên cứu thật kỹ, cho em ý kiến. Và em cũng muốn biết tại sao hồ sơ của em bị từ chối? Điều này cũng giúp em xem xét lại để hoàn thiện các thiếu sót. Nói thật với chị, đây là dự án khởi nghiệp của em, em chưa có tí kinh nghiệm nào.
– Vậy được. Em đưa chị xem trước, sau đó cùng bàn bạc.
Tôi gật đầu, rồi ra lấy quần áo cho chị.
– Phải là lại, nó nhăn hết cả rồi.
– Không sao chị là lại là được, em lấy cho chị bàn là.
Mở cánh tủ, hạ cái cầu là và cắm cái bàn là đặt lên cầu là, tôi cũng thay cái quần jeans rồi đi ra khỏi phòng. Bỗng nghe xoảng cái trong phòng, tôi chạy vội vào. Thấy cái bàn là rơi xuống đất, tôi chạy đến, cầm chân chị kiểm tra.
– Chị có sao không?
– Không, chị không sao, nó rơi xuống sàn thôi.
Tôi thở phào, nhặt cái bàn là lên đặt trên cầu là, rồi đứng dậy thì thấy chị đang nhìn tôi chăm chú, ánh mắt là lạ.
– Mặt em có gì à?
– Không… không có gì.
Rồi chị lại tiếp tục là, được mấy đường, chị dừng lại cầm cái bàn là lên.
– Hình như nó hết nóng rồi.
Tôi cầm cái bàn là hơ tay lên, rồi vặn cái nút chuyển chế độ, đèn báo không sáng. Thử rút ra cắm vào, mấy lần không thấy sáng.
– Chắc hỏng rồi chị ạ. Chị là xong quần áo chưa?
– Chưa, mới có mấy đường.
– Vậy thế này đi, em sẽ xuống mua cho chị bộ quần áo mới.
– Không cần, chị mặc lại đồ này cũng được. Chỉ về nhà thôi mà.
– Không được, không thể để bạn gái em nhàu nhì được. Chị muốn mặc đồ gì?
– Vậy… Gì cũng được, tùy em thích.
Tôi đi xuống tầng vào cửa hàng bán quần áo dưới tầng. Nhìn qua nhìn lại, cũng chẳng có bộ nào, tôi quyết định chọn quần jeans và cái áo thun, áng cỡ của chị, tôi thanh toán và đi lên nhà.
– Khum tay áng vòng eo của chị, nhưng em tin vào cảm giác của mình.
Chị cười cười, rồi mặc vào, rất vừa. Chiếc quần ôm sát mông và đùi chị, hơi dài một chút, nhưng đi đôi giày cao gót sẽ vừa.
– Dáng chị rất đẹp, chị nên thường xuyên mặc những bộ như này, nếu không sẽ phí công ông trời ban cho chị vóc dáng.
Chị đứng trước gương quay một vòng ngắm nghía, gật gật đầu hài lòng. Tôi mở tủ lấy cái áo bảo hộ motor, rồi đi cùng chị ra ngoài. Khi đi giày xong, tôi mới nhớ.
– Quên mất, chưa gọi xe cho chị. Để em gọi đã, đỡ phải đợi.
– Hay là em chở chị về, chị chưa được ngồi motor bao giờ.
– Vâng, được.
Mở tủ lấy thêm cái mũ cho chị, ra khỏi nhà vào thang máy xuống hầm.
Lấy xe ra khỏi chỗ, giúp chị đeo mũ bảo hiểm, hướng dẫn cách lên xe. Sau khi chị đã ngồi ổn định, tôi khởi động xe và rồ máy phóng ra khỏi hầm.
Xuống đến đường, chị vẫn giữ một khoảng cách với lưng tôi, tôi lật kính lên, quay lại nói với chị.
– Chị ôm em chặt vào, nếu không là sẽ ngã đấy.
Chị vẫn chần chừ, tôi bèn vê nhẹ gas để chiếc xe chồm lên một chút, làm chị hét lên, rồi mới ôm chặt lấy tôi. Chiều chủ nhật, mặt trời vẫn nóng, ngoài đường khá thoáng xe, vừa muốn phấn khích vừa muốn trêu chị, tôi rồ gas chiếc xe rú lên lao đi. Tôi cứ tưởng chị sẽ hét lên, nhưng chị chỉ ôm tôi chặt hơn một chút, làm tôi thỏa sức phóng để lại tiếng xe uy lực phấn khích phía sau. Rất nhanh, tôi đã đến khu nhà chị, dừng xe bên đường cho chị xuống, rồi giúp chị tháo mũ. Chị có chút phấn khích trên mặt.
– Thích không chị?
– Thích.
– Em đang định đi Tây Bắc một chuyến cuối tháng này, chị có muốn đi cùng không?
– Đi… lâu rồi chị cũng chưa nghỉ.
Nhìn chị đi khuất vào trong tòa nhà, tôi mới phóng đến nhà chị tôi.

To top
Đóng QC