Phần 37
Qua nửa đêm chúng tôi mới về đến nhà, bấm nút mở cổng đánh xe vào nhà, cô Hiền vẫn đang đợi chúng tôi, tôi chợt nghĩ đến vấn đề an toàn, sẽ phải lắp một hệ thống camera an ninh và phòng chống trộm.
Vào phòng ngủ, chúng tôi tắm nhanh rồi lên giường. Ôm chị Nga trong tay, mùi hương cơ thể, sự ấm áp của da thịt lại làm tôi sôi sục và lại gồng mình để dằn cảm xúc đang sôi trào. Có lẽ chị Nga cũng cảm nhận được cảm xúc của tôi, hơi thở của chị phả vào cổ tôi ngày một nóng, cơ thể chị vặn vẹo khe khẽ, bàn tay chị đưa vào dưới áo xoa khắp các cơ bụng đang gồng lên của tôi.
– Anh… em nóng.
Lúc chị mơ màng nói ra câu đó, cổ họng tôi đã khô khốc, môi se lại. Giọng tôi khàn khàn.
– Anh… làm… cho em… giống lúc trưa nhé.
– V… âng.
Tôi cố gắng để khống chế hành động của mình, với tay tắt cái đèn đầu giường để căn phòng tối lại. Sau đó tôi quay lại hôn lên môi chị, môi chị cũng có cảm giác khô ráp như môi tôi, phải sau vài cái hôn mới mềm mại trở. Tôi cố gắng điều khiển để mọi động tác đều rất chậm, cả hôn chị và sau đó giúp chị cởi bộ quần áo ngủ ra khỏi người, chậm chạp hôn lên bầu vú, mút đầu ti, từ từ hôn xuống cái bụng phẳng đang nóng hầm hập thỉnh thoảng lại giật nhẹ một cái, sau đó thong thả ngậm cái lồn xinh đẹp thơm tho, đưa lưỡi vào trong cái khe hẹp để vét hết nước nhờn đang tiết ra ngày một nhiều theo những cái giật của mông chị. Trong suốt quá trình tôi đã phải cố gắng đóng hết các giác quan của mình bằng cách nghĩ đến việc khác và lẩm nhẩm câu thần chú “Cố. Phải cố nhịn. Chỉ có vài ngày thôi.”. Cuối cùng chị cũng cứng người kèm theo một tiếng rên to, sau đó mông giật lên, hai đùi khép chặt lấy đầu tôi, tay chị tóm chặt lấy tóc tôi đau đau.
Tôi cũng chưa thể dập được ngọn đang cháy hừng hực có xu hướng ngày một mạnh hơn, cũng không thể quan tâm đến chị, tôi chỉ rướn người hôn lên môi chị rồi vùng dậy chạy vào nhà tắm, cởi quần áo xả nước lạnh vào người, phải mất một lúc lâu ngọn lửa mới hạ xuống, cảm giác đã khống chế được mình tôi mới mặc quần áo và quay lại giường. May quá, chị đã ngủ, ôm tấm thân mềm mại của chị vào lòng, tôi hít mấy hơi thật dài sau đó thở ra chầm chậm để bình ổn sự xao động lại rục rịch, nhắm mắt cố làm đầu óc thanh tỉnh và tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi thức dậy sau một giấc ngủ không được thoải mái lắm, bụng dưới có chút căng thẳng gây cảm giác tưng tức, chị vẫn đang an lành ngủ. Tôi quyết định vùng dậy, rồi chợt nhớ ra phải đo ngón tay của chị, tôi mở ví lấy miếng dây đo mà cô bán hàng đưa sau đó cầm đo ngón tay đeo nhẫn của chị và đánh dấu. Xong xuôi, tôi đi đánh răng, thay bộ đồ thể thao và lấy đôi giày chạy đi ra khỏi phòng, cô Hiền vẫn chưa dậy, căn nhà yên ắng chỉ có cái bóng đèn nhỏ chiếu ánh sáng mờ mờ.
Mới gần sáu giờ sáng, trời vẫn còn đen kịt, hít một hơi không khí lạnh đầu đông tôi sảng khoái hơn rất nhiều. Ra khỏi cổng, men theo con đường liên xã, tôi chạy về hướng đường cao tốc. Chạy hết một vòng, trời vẫn sớm tôi quyết định chạy thêm một vòng nữa. Chạy hết hai vòng trời cũng bắt đầu hửng sáng, cô Hiền đã dậy đang tưới cây.
– Chạy sớm thế cháu.
– Vâng, thói quen của cháu.
– Ừ, thói quen tốt, thanh niên bây giờ toàn đứa lười chẳng chịu luyện tập. Sáng nay cháu định ăn gì? Ăn phở không? Cô chuẩn bị sẵn hết rồi, chỉ cần chạy sang hàng phở mua bánh là được.
– Vâng, ngon quá. Nếu cô mua phở thì mua thêm ít quẩy cô nhé.
Tôi dặn thêm cô rồi đi vào nhà.
Khi tôi quay về, chị Nga đã tỉnh dậy, nhưng vẫn lười biếng nằm trên giường.
– Mèo lười! Dậy đi nào.
Tôi đi đến vỗ vào người chị gọi.
– Không gọi lợn lười nữa à?
– Không. Gọi lợn lười, lại thành ra anh cũng là lợn à. Nào, dậy nào.
– Vâng. Anh vào tắm trước đi, em dậy đây.
Nhìn chiếc áo thể thao đã ướt đẫm mồ hôi, tôi gật đầu đi vào nhà tắm. Tắm xong, tôi sửa sang lại bộ râu, quấn cái khăn đi ra phòng ngủ. Chị đang đứng ở phòng thay quần áo, trên tay cầm cái áo chemise và chiếc quần jeans.
– Em chuẩn bị quần áo cho anh, anh mặc thế này vừa thoải mái, nếu có gặp khách xã giao cùng không cần phải thay. Mà mặc thế này lại đẹp trai hơn. Em thích.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của chị, tôi cúi xuống hôn lên môi chị một cái, sau đó mặc quần áo vào. Hầu như toàn mặc áo thun, quần jeans, giày thể thao, trông tôi trong gương mặc kiểu này cũng khác hẳn ra, khá chững chạc.
– Rất đẹp trai. Em mê mẩn anh thêm rồi, tình yêu của em.
Rướn người hôn tôi một cái, chị mới hài lòng đi vào nhà tắm.
Tôi đi ra ngoài vào phòng bếp muốn thử cái máy pha café, thử làm một ly cappuccino mà lâu rồi tôi cũng không động vào từ sau khi bỏ việc phục vụ ở quán café. Ly cappuccino không đẹp lắm, có lẽ do đường hơi nước không đủ áp suất hoặc sữa mua không đúng loại, nhưng cũng ra dáng. Bưng ly cappuccino để ra bàn ăn, tôi nhấm nháp ly espresso, vị café cũng ổn hơi gắt một chút nhưng đậm đà và thơm. Cô Hiền đã nấu xong nước phở, để sẵn ra ba tô chỉ đợi chúng tôi sẵn sàng là ăn được.
Nói chuyện với cô, tôi mới biết quê của cô ở cùng xã khác làng với tôi, cô làm cho nhà tôi là do cô Duyên giới thiệu. Hóa ra cô cũng biết hai chị em tôi khi còn nhỏ, qua lời kể của cô thì danh tiếng của tôi không tốt lắm, cũng đúng hồi trẻ con tôi cầm đầu lũ trẻ trong làng bắt nạt các làng khác mà.
Chúng tôi dừng câu chuyện khi chị Nga đi ra, bộ quần áo văn phòng và mái tóc cặp gọn sau lưng làm chị trông chững chạc và trang nghiêm hơn rất nhiều. Nước phở cô Hiền nấu rất ngon còn ngon hơn phở ở hàng, tôi không khỏi tấm tắc khen.
– Ở trong làng có mấy nhà làm lò mổ, nên thịt và xương rất tươi, rau thì trong vườn nhà mình trồng, dùng đủ gia vị sẽ ngon hơn ăn ngoài hàng mà lại sạch nữa. Giờ ở trong làng cũng nhiều nhà làm hàng để bán trong phố, các cháu thích ăn gì cũng có.
– Thế thì tuyệt. Cô cứ chủ động nấu, cháu và anh Thắng sẽ ăn sáng và tối ở nhà, nếu có gì thay đổi bọn cháu sẽ báo cho cô.
– Ở trong làng giờ cũng như phố, mua gì cũng có, chỉ có một số đồ tây như cháu mua hôm qua là phải vào phố mua thôi. Mấy đồ đó cô cũng không biết mua, các cháu phải chủ động vậy.
– Vâng, cái này cháu sẽ chủ động mua. Những thứ khác cô cần gì thì cô cứ chủ động, nếu thiếu tiền thì cô cứ báo để cháu đưa thêm.
– Cô biết rồi.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Ra khỏi nhà cũng đã hơn tám giờ sáng, tôi chợt nhớ đến việc của Kim Anh vẫn chưa báo với chị Nga.
– Anh có tìm được một cô bé rất giỏi tiếng Trung, tính tình khá tốt nên đã quyết định nhận thử việc ba tháng, chỉ có một vấn đề là vẫn còn đang học năm cuối. Anh hẹn lúc chín giờ tại văn phòng của em.
– Vâng, em cũng đang đau đầu vụ này. Mấy người trước em không ưng, vì tác phong không phù hợp.
– Cô bé này có vẻ được, mới lại anh cũng có chút tư tâm, đã quyết định lương thử việc và lương chính thức.
– Cốt là làm được việc, em tin vào con mắt của anh.
Lúc đến văn phòng công ty, chị lại biến thành người khác khuôn mặt lạnh lùng, bước chân dứt khoát. Cô bé thư ký đã đứng đón ở trước cửa cầm cái túi cho chị và bắt đầu đọc những công việc trong ngày. Tôi lẳng lặng đi đằng sau cùng vào thang máy lên văn phòng của chị, văn phòng của chị chiếm một nửa tầng trên cùng, một nửa là phòng họp và phòng tiếp khách.
– Lúc chín giờ có cô gái tên là Kim Anh, em xuống đón rồi đưa lên phòng họp để chị phỏng vấn, thông báo cả chị Ngân, Trưởng phòng nhân sự nữa nhé.
Chị dặn Minh Anh, cô bé thư ký trước khi bước vào văn phòng.
Sau khi cánh cửa văn phòng đóng lại, nét mặt chị lại giãn ra trở lại như chị mà tôi quen thuộc, kéo tôi đến chiếc ghế sofa đặt ở giữa phòng để tôi ngồi xuống, chị ngồi vào lòng tôi nhu mì nói.
– Còn một lúc nữa mới đến chín giờ, anh ở đây với em một lúc nhé. Tự nhiên lại chẳng muốn xa anh. Chỉ ôm em thôi đừng nói gì.
Tôi ngồi im lặng ôm chị trong lòng, lại một lần nữa phải cắn răng để trấn áp cơn rục rịch trong lòng, mùi hương và hơi ấm cơ thể chị cứ như từng mũi tên bắn vào làm sự nhộn nhạo càng tăng. Cho đến lúc cô bé thư ký gõ cửa thì người tôi đã căng lên như dây đàn, bụng dưới căng cứng dữ dội, chị lưu luyến rời khỏi lòng tôi, sau đó chị khúc khích cười khi thấy khuôn mặt đang thộn ra của tôi.
– Ở đây không có nhà tắm… hay anh chịu khó uống nước lạnh nhé?
Thôi nhếch mép cười khổ, rồi đứng dậy cố gắng đứng cho thật thẳng.
– Anh nhịn thật khổ. Thôi anh đi đây… à… mà trưa anh qua đón em đi ăn cơm nhé.
– Hôm nay không được, trưa em phải xuống nhà máy, hôm nay có mấy khách hàng họ xuống kiểm tra để ký hợp đồng. Nếu cô bé mà anh chọn đồng ý, trưa nay em đưa đi cùng luôn. Chiều anh đón em về.
– Được, vậy anh đi đây.
Chị nhón chân hôn lên môi tôi.
– Hẹn gặp lại anh vào buổi chiều. Em yêu anh!
– Anh yêu em!
Ra khỏi văn phòng chị, nhìn qua cửa kính tôi thấy bóng của Kim Anh đang ngồi trong phòng họp, cô bé thư ký đi đến trước mặt tôi.
– Chị Nga bảo em đưa anh xuống xem xe.
Tôi gật đầu rồi đi theo Minh Anh.
Tại bãi xe có hai chiếc xe hai cầu, một chiếc full size và một chiếc mid – size khá mới, tôi quyết định chọn chiếc nhỏ hơn. Nói cho Minh Anh chiếc xe tôi chọn, sau đó tôi đi đến văn phòng chị Phượng.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Văn phòng Luật của chị Phượng nằm trong một tòa nhà văn phòng, chiếm nguyên một tầng. Khi tôi đến, Triều và ba cô gái, hai cô gái còn khá trẻ và một cô gái kia chắc khoảng hơn ba mươi một chút, đang làm việc trong một phòng họp mà chị Phượng bố trí cho đội của chúng tôi làm việc.
– Anh đến rồi à!
Triều lên tiếng chào khi thấy tôi xuất hiện ở cửa.
– Chào em! Chào mọi người!
– Giới thiệu mọi người đây là anh Thắng, sếp của chúng ta. Còn đây là chị Hằng, chị Trang và em Giang.
Tôi gật đầu chào mọi người và đưa khay đựng mấy ly trà sữa mà tôi mua ở tầng trệt.
– Rất vui được gặp mọi người. Mời mọi người ly trà sữa gọi là cho lần gặp mặt đầu tiên. Trưa nay sẽ mời mọi người đi ăn cơm trưa.
Các chị đều hồ hởi chọn lựa ly trà mà mình thích, còn ba ly trên khay tôi đưa cho Triều.
– Anh ngồi đây đợi một lát em đi gọi chị Phượng. Đây là hồ sơ, anh xem trước đi.
Ngồi xuống chiếc ghế còn trống phía đối diện cái bài, tôi giở hồ sơ mà Triều chuẩn bị. Không ngờ hiệu suất lại cao như vậy, mới có một tuần mà đã có hai ngân hàng muốn bán lại nợ gốc mà không đòi thêm điều kiện nào. Cái này tốt hơn nhiều so với kỳ vọng của tôi.
Rất nhanh chị Phượng đã xuất hiện cùng Triều, chị tiến cái ghế cạnh tôi ngồi xuống, tay với lấy ly trà sữa cắm cái ống hút và say sưa hút. Nhìn quanh một vòng, mấy chị em đều uống ngon lành kể cả Triều mà tôi vẫn nghĩ rất chú trọng đến chế độ ăn uống, tôi chẳng hiểu sao mấy chị em lại thích cái thứ nước béo ngậy như vậy.
– Hôm nay định chiêu đãi món gì đặc biệt đây?
– Chị yên tâm, em đảm bảo mọi người sẽ thích.
– Vậy được rồi. Được rồi mọi người bắt đầu họp. Để Triều trình bày trước, em có gì chưa rõ thì cứ hỏi, mọi người ai có ý kiến gì thì cứ nói ra nhé.
Cơ bản không có vấn đề gì đặc biệt, mọi việc rất thuận lợi, các ngân hàng đều xếp công ty OG vào nhóm nguy cơ do cách quản lý thiếu chuyên nghiệp và lợi nhuận âm, điều này đồng nghĩa với việc các khoản vay sẽ không được xem xét nữa.
– Việc này cần nỗ lực của chúng ta để cải thiện vấn đề quản lý và lợi nhuận, nhưng cũng có thuận lợi cho việc chúng ta thâu tóm. Tôi rất lạc quan về việc này, chúng ta cần tập trung vào việc thâu tóm trước khi nghĩ đến việc cải tổ.
Tôi nói sau khi Triều đã trình bày hết các thông tin.
– Tuần này mình sẽ tập trung để hoàn thành việc chuyển nhượng nợ đối với ngân hàng. Song song với đó, mình sẽ gửi các đánh giá của Ngân hàng cho các chủ nợ khác. Tuần sau, sẽ xuống OG để làm việc trực tiếp, lần này chỉ cần Triều và một luật sư xuống thôi. Mọi người thấy thế nào?
– Anh định ngả bài ngay hay là mình đưa cảnh báo trước.
– Ngả bài ngay, trước sau mình cũng phải làm đến tận cùng. Sau đó tùy vào phản ứng của anh Quyết và thái độ của các con nợ mình sẽ tính bước tiếp theo. Nhưng anh nghĩ, với tính cách của anh Quyết, anh ta sẽ chọn lựa sang nhượng, tất nhiên sẽ đòi thêm một giá thật cao.
– Chị đồng ý. Nhưng chị đề nghị thế này, em nên gặp trực tiếp các chủ nợ một lần để đánh giá xem phản ứng của họ thế nào.
– Được, em sẽ viết thư mời họ dự tiệc để xem thái độ của họ thế nào. Mọi người có thêm ý kiến gì không?
Chờ một lát không ai có ý kiến gì thêm, tôi nói tiếp.
– Vậy được rồi. Cảm ơn mọi người. Đây là địa chị quán ăn trưa nay, mọi người có mặt lúc mười hai giờ.
Tôi rút ví lấy cái thẻ Ngọc đưa hôm qua và đọc địa chỉ cho mọi người. Sau đó đưa tấm thẻ cho Triều.
– Quán này rất nhiều món ăn ngon, đầu bếp chuẩn tây và đặc biệt ông chủ rất trẻ và đẹp trai. Đảm bảo mọi người sẽ có bữa trưa rất thú vị.
Mấy cô gái đều hồ hởi ra mặt, tôi quay sang Triều.
– Em đi với anh ra chỗ văn phòng mới nhé.
– Được anh.
Tôi đứng dậy thì chị Phượng cũng nói.
– Chị cũng đi cùng luôn, đằng nào cũng cần biết địa chỉ của bọn em.
Tôi gật đầu cùng Triều và chị Phượng đi ra ngoài.
– Ái chà… đại thiếu gia. Xe đẹp thế!
Chị Phượng nhìn chiếc xe reo lên một tiếng, tôi mở cửa sau để hai chị em bước lên xe.
– Quà của bố mẹ em đấy, hơi khoa trương một tí.
– Khoa trương gì, giờ là thời kỳ vật chất, mọi người hay nhìn vật ngoại thân. Có một chiếc như thế này cũng dễ khi đi giao tiếp. Chị ủng hộ.
Chị Phượng nói sau khi tôi lái xe ra khỏi chỗ đỗ.