Chị Nguyệt – Phần 36

Phần 36
– Cô Hiền lại giục ăn cơm. Đi thôi anh.
Cô cất tiếng cười lanh lảnh kéo tay tôi đi ra phía cửa. Cô Hiền đang đứng bên ngoài nhìn chúng tôi, ánh mắt có chút ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra, cô nở một nụ cười.
– Hai đưa ra ăn cơm, đồ ăn nguội hết rồi.
Bàn ăn đã dọn sẵn sàng, cũng đơn giản một bát thịt kho trứng, một bát canh bí nấu thịt và một đĩa hoa bí xào. Trên bàn chỉ có hai bộ bát đũa.
– Hôm nay cô không biết các cháu đến, nên chỉ có mấy món đơn giản.
Cô Hiền quay lại đặt tô cơm lên bàn vừa nói.
– Cô không cùng bọn cháu à?
– Lát nữa cô ăn sau, các cháu cứ ăn đi.
Tôi hỏi khi cô quay người đi vào khu bếp.
– Cô ngồi ăn cùng bọn cháu đi, nhà có ba người ăn trước ăn sau làm gì.
– Thôi, các cháu cứ ăn đi. Cô ăn sau cũng được.
Tôi không thích sự phân biệt đối xử và thật ra còn rất ghét. Tôi giọng hơi bực.
– Đây là quy định nhà cháu hay là cô ngại?
Chị Nga khẽ cầm lấy tay tôi, rồi nhìn cô Hiền.
– Bọn cháu không phân biệt, nhà có ba người, cô ngồi xuống ăn cùng bọn cháu. Sau này cũng thế.
Cô Hiền ngần ngừ một chút rồi cũng lấy thêm bát và ngồi xuống đối diện với chúng tôi.
– Cái này tại thói quen, ở nhà chủ trước cũng thế.
– Vâng, nhưng ở đây bọn cháu không có nhiều quy tắc và phân biệt, cô ở đây với bọn cháu hàng ngày thì cũng coi như người nhà.
– Cảm ơn các cháu. Cô biết rồi.
Cô Hiền nấu ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi, Nga cũng vậy chị ăn hẳn ba lưng cơm hơn gấp đôi bình thường.
– Em muốn làm gì bây giờ hay là lên trên vườn uống café?
Tôi hỏi Nga sau khi bữa ăn đã kết thúc.
– Café chưa mua, cô cũng không biết mua loại nào. Chỉ có chè mạn, cháu có uống cô pha cho một ấm.
– Vậy thôi vậy, để chiều cháu đi mua.
Tôi trả lời cô Hiền, rồi nói nhỏ “đi ngủ” vào tai Nga, chị khẽ gật đầu rồi kéo tay tôi đứng dậy.
Bước vào phòng ngủ, chị Nga kéo tay tôi đi vào phòng thay đồ, kéo cánh trượt của cái tủ quần áo, chỉ vào mấy bộ comple và chemise.
– Em mới mua cho anh đấy, lấy theo size bộ cũ anh để ở nhà. Anh thử xem có vừa không?
Vừa nói chị vừa lấy một bộ trên tủ ra. Tôi cởi quần jeans áo thun trên người, sau đó mặc từng món chị đưa. Sau khi mặc xong tất cả, chị Nga ngắm nghía trước sau, chỉnh lại một chút.
– Có vừa không anh?
– Vừa vặn.
Chị gật đầu hài lòng.
– Anh thay ra đi, rồi mặc bộ này để đi ngủ.
Chị lấy ra một bộ quần áo pijama mặc nhà cầm trên tay đợi tôi cởi bộ quần áo đang mặc trên người. Mặc vào bộ quần áo thoải mái, chị lại dắt tay tôi đi đến cái giường, trèo lên giường lật cái chăn sang một bên rồi nhích người để tôi nằm xuống. Tôi giang cánh tay sang bên để chị gối đầu lên, chị nép người ôm lấy tôi.
– Em sẽ nói với cô Hiền về việc nhà và em sẽ quản lý việc nhà. Anh yên tâm.
– Nhà mình cũng không có phòng làm việc, cũng chẳng còn chỗ để xây mới, anh muốn làm một cái trên nóc, cạnh phòng tập thể dục luôn.
– Vâng, để em bảo đội thiết kế của công ty làm luôn. Làm nhanh lắm, chỉ mấy ngày là xong.
– Mình cũng phải mua thêm cái xe để đi làm hàng ngày.
Chị chợt nhổm người nhảy ngay xuống giường và đi đến bàn trang điểm, sau đó quay lại với cái hộp được buộc nơ.
– Bố mẹ tặng chúng mình này, em chỉ biết là một chiếc xe mới. Xe trong gara đấy, anh muốn xem luôn không?
Rút cái dây buộc mở chiếc hộp, bên trong là bộ giấy tờ xe và chìa khóa, nhìn giấy đăng ký xe là một chiếc SUV. Đúng ý tôi, chỉ là thương hiệu làm tôi có chút hơi ngỡ ngàng, chiếc xe sẽ biến tôi từ thiếu gia chân đất lên thiếu gia ngậm thìa.
– Anh ưng ý không?
– Anh rất thích, nhưng mà hơi quá phô trương, nhiều khi cũng không tiện đi lại lắm. Mình vẫn cần một chiếc khác tầm trung thôi để đỡ bất tiện hơn.
– Vâng, bố vẫn để ở công ty mấy chiếc xe cũ, lúc nào anh qua chọn lấy một chiếc.
– Được, để tuần tới anh đến.
– Đi… đi ra xem xe.
Chị phấn khích kéo tay tôi ra khỏi giường và đi ra khỏi phòng.
Chờ cánh cửa gara lật hết lên, tôi nhìn chiếc xe yêu thích không thôi, đúng mẫu xe tôi mơ ước. Đúng chất của xe việt dã, toàn bộ chiếc xe thiết kế vuông vắn, góc cạnh thể hiện sự khỏe khoắn và dũng mãnh của nó. Cầm chìa khóa tôi bấm nút, chiếc xe êm ái khởi động sau đó rồ lên những tiếng nổ uy lực phấn khích.
– Anh thích không?
– Thích, đúng mẫu anh mơ ước luôn. Hồi còn ở nước ngoài, anh đã từng săn xe cũ, nhưng mà giá nó vẫn cao quá nên không mua được. Em thích không?
– Không đẹp. Xe như cục gạch vậy. Nhưng anh thích là được. Có anh chở em rồi, em chẳng thích lái xe, toàn phải đền tiền người ta.
– Ha… ha… mình đi hẹn hò đi và thử xe luôn.
– Đi… nhanh. Vào thay quần áo.
Chị nhảy lên kéo tay tôi chạy vào nhà. Tôi mặc trang phục yêu thích của mình, quần jeans và áo thun khoác thêm áo da, chị cũng chọn trang phục tương tự.
Đảo nhanh qua bếp kiểm tra một số đồ cần mua, dặn cô Hiền một tiếng rồi đi ra gara. Chiếc xe vẫn thơm nguyên mùi da mới, nội thất da màu nâu sẫm sang trọng nhưng không phô trương. Một chiếc thiệp được gài trên mặt taplo xe, đó là tấm thiệp mẹ tự tay vẽ, là phong cảnh thu nhỏ của bức tranh mẹ vẽ treo ở nhà mẹ tôi. Chỉ là bây giờ là cảnh bốn người với màu sắc tươi sáng đang nhìn thẳng ra ngoài bức tranh thay vì một người với dòng chữ viết tay rất đẹp: “Cho một khởi đầu mới của gia đình chúng ta. Bố mẹ chúc các con mãi mãi hạnh phúc”. Đưa cái thiệp cho chị Nga, chị chăm chú nhìn sau đó nói nhỏ.
– Em sẽ làm khung và treo ở phòng ngủ của mình.
– Mình đón cô Duyên lên đây nhé.
– Tuần sau mình về.
Bấm nút khởi động, tôi lái xe ra khỏi gara.
Sau khi chạy một vòng trên đường cao tốc để thử xe, tôi và chị dừng lại ở khu thương mại lớn để mua thêm một số nhu yếu phẩm mà cô Hiền không thể mua được. Trước khi vào siêu thị, chúng tôi dạo quanh một vòng các tầng, chị Nga rất hưng phấn vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác thỉnh thoảng lại trưng cầu ý tôi khi có một món đồ vừa ý. Tâm trạng của tôi rất khoan khoái, nhìn chị hưng phấn xem đồ thỉnh thoảng lại trêu chị hoặc khi không nhịn được sẽ hôn chị một cái. Lúc đi qua hiệu sách tôi cũng nhân tiện mua một ít sách, lâu rồi tôi chưa đi hiệu sách, sách cũ tôi đã đọc hết. Đối diện hiệu sách là cửa hàng trang sức của một thương hiệu lớn, nhân lúc chị cũng đang mải chọn sách tôi đi qua. Tôi muốn đặt một chiếc nhẫn, cũng không quá đặc biệt, một chiếc mẫu nhẫn đơn giản gắn một viên kim cương vừa phải để chị có thể đeo hàng ngày, có chút vấn đề đó là tôi không biết cỡ ngón tay của chị, sau khi cô bán hàng hướng dẫn cách lấy cỡ tôi thanh toán đặt cọc và hẹn ngày lấy.
Quay lại hiệu sách, chị đã chọn và thanh toán hết chỗ sách tôi đã chọn, tôi cũng không để ý sách chị mua cầm túi đựng sách và mấy cái túi đồ chị đã mua, sau đó vào siêu thị mua nốt đồ còn thiếu.
Lúc chúng tôi rời khỏi khu mua sắm, trời cũng đã tối. Sau khi đã lên xe, tôi nói với chị.
– Bây giờ mình đi ăn, hôm nay đến chỗ bạn anh, nó mới mở một nhà hàng đồ tây. Sau đó mình đi nghe nhạc.
– Vâng, hôm nay anh hẹn hò em mà.
Chị cười và gật đầu. Tôi chợt nhớ còn thiếu cái gì đó.
– Đợi anh một tẹo.
Không đợi chị phản ứng, tôi ra khỏi xe và chạy vào khu thương mại. Cũng chẳng biết chọn như thế nào, tôi hỏi cô bé bán hoa, sau một hồi gợi ý của cô cuối cùng tôi quyết định lấy một bó hồng mà theo cô nói được nhập khẩu, công nhận hoa rất đẹp cánh dày to, màu đỏ thẫm. Cầm bó hồng, tôi đi vòng ra phía sau để đến chỗ đỗ xe, tránh chị nhìn thấy. Mở cửa xe chỗ chị ngồi, tôi đưa bó hồng dấu sau lưng cho chị.
– Tặng em.
Ánh mắt chị sáng lên, môi nở nụ cười thật tươi, bước xuống xe đưa tay nhận bó hoa từ tay tôi.
– Bắt đầu học lãng mạn. Em rất thích.
Rồi chị kiễng chân hôn lên môi tôi. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của chị, tôi chợt nhận ra, hóa ra lãng mạn cũng không khó.
Đỗ xe trước nhà hàng, tôi xuống xe đi đến mở cửa đưa tay cho chị bước xuống, chị vẫn ôm theo bó hoa.
– Ông anh… Òa… thỏa niềm mơ ước rồi nhé.
Tiếng thằng Ngọc vang lên sau lưng. Tôi quay lại nhìn nó, nó vẫn vậy lúc nào cũng chỉn chu cầu kỳ, đầu vuốt keo bóng mượt, bộ áo vest thời trang không nhìn thấy mác, nhưng tôi đoán thương hiệu cũng thuộc loại cao cấp.
– Đây là Ngọc bạn anh. Đây là Nga, người yêu của anh.
Chị Nga cầm lấy tay tôi rồi nhoẻn miệng cười chào Ngọc. Thằng Ngọc ngớ ra một chút, rồi chào lại chị.
– Anh chào em. Anh thấy em quen quen… A… đúng rồi, em là cô gái trong bức ảnh đó.
– Gọi là chị.
Tôi chỉnh thằng Ngọc.
– À, vâng. Em chào chị. Em nhớ ra rồi. Hóa ra cuối cùng vẫn là chị, em đã bảo mà làm sao có người đàn ông nào lại giữ ảnh chị gái trong ví chứ.
Đi theo Ngọc vào bàn nó đã đặt cho tôi, nó vẫn luôn mồm vậy, nó là thằng chưa bao giờ biết giữ bí mật. Ngọc học cùng kinh tế với tôi khi du học, nó là đứa có xuất thân rất tốt, bố mẹ nó đều làm quan chức rất to, chính vì vậy hồi còn ở nhà nó nổi tiếng phá gia chi tử. Như nó nói, bố mẹ nó đẩy nó đi du học để tránh điều tiếng. Hồi nó mới sang, chính tôi là người hướng dẫn nó làm quen, hồi đó tôi nhận dịch vụ này để kiếm tiền, mỗi đứa tôi thu từ năm mươi đồng đến hai trăm tùy điều kiện. Thằng Ngọc được xếp vào loại vip vì nó trả hai trăm. Sau đó, nó lại bám theo tôi kiếm tiền và thành một trong những thành viên nòng cốt của nhóm tôi. Thằng này nó làm không vì tiền mà là ham vui, nó là đứa thẳng thắn, suy nghĩ đơn giản và liều. Nó luôn là thằng hung hăng nhất khi tham gia những vụ đòi hàng hoặc cướp mối, mà chẳng suy nghĩ đến hậu quả. Và nó đặc biệt sát gái, nhờ bề ngoài bóng bẩy đẹp trai, nhiều tiền và hào phóng, hầu như tất cả các cô gái có chút nhan sắc sang du học ở cùng thành phố hoặc các vùng xung quanh đều đã qua tay nó. Nó có một ám ảnh về tình dục, lúc nào cũng sợ bị giảm khả năng, cũng chính nhờ nó mà tôi mới biết phương pháp luyện tập kegel và vẫn duy trì tập cho đến bây giờ.
– Em vừa có hàng mới nhập về ngon lắm. Em đề nghị chị dùng cá cod Alaska, vừa mới về xong. Em cũng có thịt bò Wagyu, nhưng anh mà ăn thì phí, em sẽ chọn cho anh thịt bò Úc nhé. Vẫn ribeye 12oz như trước. Rượu, em mời chị rượu vang, còn anh chắc chỉ beer hoặc whiskey.
– Mày nói lắm. Lấy cá cod cho chị, còn anh vẫn steak đi. Chị uống rượu vang, còn cho anh chai beer.
– Thì em hiểu anh mà. Được, em có Bud nhập đấy.
Nó thay nhân viên viết phiếu rồi đưa cho cậu ta đi chuẩn bị. Sau đó ngồi xuống cạnh tôi.
– Thằng Mạnh vừa về đấy, anh biết chưa?
– Thế à? Nó có nói gì với anh đâu. Nó về có việc gì?
– Bố nó bị bệnh, nên nó phải về. Có lẽ nó sẽ không đi nữa.
– Sao vậy? Nó chẳng muốn định cư bên kìa à?
– Như nó nói, bố nó bị ốm rất nặng, mà mấy ông anh thì chẳng đâu vào đâu, nên nó phải về. Anh cũng biết gia cảnh nhà nó, nó vừa đi học, vừa kiếm tiền để gửi về.
– Vậy thế này đi, mày hẹn nó đi, anh em gặp nhau tí xem cụ thể như thế nào.
– Ok, anh. Em sẽ hẹn nó và gọi cho anh. Anh… cho em thử xe một tí.
Nhìn cái mặt háo hức của nó, tôi cũng buồn cười đưa nó chìa khóa, nó ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới nhà.
– Mạnh là ai vậy anh?
– Mạnh học cùng trường với anh. Nó học giỏi lắm nhưng gia đình rất nghèo, nó học cùng khóa với thằng Ngọc, sau này thằng Ngọc giới thiệu cho anh và sau đó nó làm cùng anh. Nó kiếm được bao nhiêu gửi hết về nhà. Sau khi tốt nghiệp, nó đã quyết tâm ở lại, chắc đợt này phải có nguyên nhân gì đó đặc biệt nó mới quyết định về. Nó vốn là thằng rất quyết tâm, đã quyết là không gì thay đổi.
– Bạn học đại học với anh có nhiều không?
– Không, có thằng Ngọc, Mạnh còn mấy đứa nữa thì đều có ý định ở lại.
– Anh đưa ví của anh đây em xem nào?
Lấy cái ví trong túi áo đưa cho chị, nhìn chị mở cái ví ra xem rất kỹ, tôi cũng tò mò xem định làm gì.
– Cái này là ảnh thẻ của em mà… ha… ha… ha… nhìn em ngày xưa buồn cười nhỉ. Chết cười với cái mái tóc này, vuông chằn chặn.
– Bảo em nuôi tóc dài lại không nghe, cứ bướng để tóc ngắn cho đỡ phải cặp, đã thế lại còn không đi tiệm cắt lại bắt cô Duyên cắt.
– Sao anh lại giữ lại cái ảnh này, nó xấu vậy.
– Em chụp về dùng xong vứt lung tung, chả nhẽ lại vứt ra thùng rác.
– Không… sao anh lại giữ nó? Sao không bảo em đưa ảnh khác đẹp hơn?
Tôi cũng không rõ tại sao mình lại giữ cái ảnh này, nó chưa bao giờ rời ví của tôi. Tôi không nói gì, nhìn chị cười.
– Ảnh này xấu, em tịch thu. Đổi cho anh cái ảnh khác.
Chị nói rồi rút cái ảnh, lật ra đằng sau. Chị ngẩn người nhìn chăm chú vào đằng sau bức ảnh, sau đó ngước mắt nhìn tôi, tôi nhìn thấy sự dịu dàng, thương xót và sau đó nhòa đi ngấn lệ. Đằng sau tấm ảnh có hai dòng chữ viết bằng hai màu mực khác nhau, dòng trên chữ “Nhớ chị”, dòng dưới “Cố lên!”. Dòng đầu tôi viết khi mới sang được hai tháng, lúc đó tôi đang ở trạng thái chán nản cực độ, dòng sau tôi viết sau đó mấy tháng khi đó tôi mới kiếm được việc rửa bát cho một tiệm ăn của người tàu.
Nhìn tôi một lúc, chị lấy cái khăn giấy chấm nước mắt, rồi cẩn thận cất cái ảnh vào ví của mình sau đó lấy một cái ảnh chân dung mới cho vào ví của tôi. Sau đó chị lại mở ví lấy một xấp tiền nhét vào ví của tôi và đưa cho tôi.
– Đàn ông lúc nào cũng phải có tiền trong ví, không phải lúc nào cũng có thể dùng thẻ.
Tôi mỉm cười nhận lại cái ví, tôi cũng ít để ý đến tiền, thỉnh thoảng rút một ít hoặc là Triều đưa cho để tiếp khách. Đúng lúc đó người phục vụ cũng đẩy xe phục vụ đến đặt thức ăn lên bàn chúng tôi, cái này phải bảo thằng Ngọc rút kinh nghiệm, chúng tôi ngồi một lúc rồi mà không có nước uống. Thức ăn khá tươi như thằng Ngọc quảng cáo, miếng beefsteak chín vừa phải vẫn còn ngậm nhiều nước, ăn mềm và thơm. Chị Nga cũng hài lòng với món cá ăn kèm măng tây và khoai tây bỏ lò.
Thằng Ngọc cũng quay lại ngay khi chúng tôi vừa ăn xong, đưa tôi chìa khóa xe với ngón tay cái giơ lên và cái phong bì.
– Anh chị ăn ngon miệng không?
– Rất ngon. Nhưng chị góp ý chút, khi khách vào bàn em phải phục vụ nước cho khách trong khi đợi.
– À… em xin lỗi, cái này chắc là tại em xen vào, nên mấy cậu phục vụ không để ý. Để em rút kinh nghiệm.
Nó cười hề hề xin lỗi, sau đó lại đưa hai cái thẻ cho chị Nga.
– Cái này là thẻ khách quý, sẽ luôn có ưu đãi cho chủ thẻ. Anh chị cần tiếp khách, cứ mang đến đây, em đảm bảo sẽ phục vụ tốt nhất.
Sau đó nó bá vai tôi, vẫn tiếp tục giọng hễ hả của nó.
– Đằng nào anh chị cũng phải tiêu tiền, chẳng bằng cứ tiêu tại chỗ em, vừa lợi nhà, lại đảm bảo đồ ăn, thức uống xịn nhất. Thế thôi, em không làm phiền nữa, hôm nay em chiêu đãi chị, em mời. Anh chị đi đi không muộn buổi biểu diễn.
Nó nói xong lại khì khì cười, chúng tôi cũng đứng dậy.
– Chị cảm ơn! Lần sau chị sẽ đưa khách tới.
– Vâng, em cảm ơn.
Chờ chị Nga đi xuống cầu thang, nó ngoắc tay tôi.
– Con bé Trà Mi vừa về nước. Anh cẩn thận, nó vẫn tìm anh đấy.
– Mày vẫn bó tay với nó à?
– Em làm sao bó tay được. Tại nó vẫn chỉ chung tình với anh. Giờ nó biết anh có người yêu, em nghĩ cơ hội của em sẽ đến.
Tôi cười vỗ vai nó.
– Vậy cố lên, bốn năm rồi đấy.
– Anh yên tâm. Thêm bốn năm nữa em vẫn sẽ không bỏ.
Vỗ vai nó, tôi đi nhanh xuống cầu thang đuổi theo chị Nga. Vất chuyện Trà Mi ra sau đầu.
Buổi biểu diễn ca nhạc tại một câu lạc bộ là sô diễn giới thiệu đĩa nhạc có bán vé, cái này tôi nhắn tin hỏi thằng Ngọc lúc chiều, nó vẫn vỗ ngực là thánh tình, nó gợi ý và mua vé hộ. Nói chung cũng được, tôi chỉ hơi thất vọng về chất lượng âm thanh do thiết kế của câu lạc bộ không phù hợp và cả cách bố trí thiết bị âm thanh, nên bị nhiều tiếng nhiễu dù các ca sĩ đều là những ca sĩ đã thành danh cho dòng nhạc trữ tình và tôi cũng yêu thích, làm giảm rất nhiều cái hay của giọng ca. Chị Nga thì đặc biệt hào hứng, đây là điểm mà tôi hài lòng. Tranh thủ lúc chị chăm chú nghe, tôi đi ra ngoài mua chiếc đĩa của chương trình và đưa thêm tiền để cậu bán đĩa xin giúp chữ ký của các ca sĩ biểu diễn. Có chút ngoài dự kiến, lúc tôi ra lấy cái đĩa, anh bạn bán đĩa gợi ý sẽ bố trí chụp ảnh cùng chị ca sĩ hát những bài cuối, tôi đồng ý ngay lập tức và hẹn cậu ta bố trí ngay lúc kết thúc buổi biểu diễn kết thúc. Chị Nga lại càng hưng phấn, lúc trên xe về chị lại ríu rít kể về chị ca sĩ mà chị hâm mộ từ khi còn đi học, rồi hát nho nhỏ theo bài hát đang phát ra dàn loa trên xe.

To top
Đóng QC