Chị Nguyệt – Phần 19

Phần 19
Tôi tỉnh dậy khi chị ngọ nguậy trên người tôi.
– Chị muốn đi nhà vệ sinh.
Chị giải thích khi chị thấy tôi mở mắt, tôi buông tay để chị ngồi dậy. Co hai chân lại, hai tay chống lên ngực tôi, chị từ từ nâng mình để đứng dậy. Ngay khi mông chị nhấc lên, một đám nước lớn rơi xuống phủ kín bụng tôi ấm ấm.
– Tinh trùng của em nhiều khiếp.
Chị nhìn đám nước trắng đục trên bụng tôi.
– Không biết có bao nhiêu kỹ sư, bác sĩ trong đó, toàn là thiên tài bị lãng phí.
Tôi nói đùa làm chị bật cười, rồi mặt chị chợt cứng lại, tiếp theo một luồng nước nóng hổi từ lồn chị bắn ra phun xuống bụng tôi, quét sạch đám nước trắng đục trên bụng tôi. Tôi cố gắng mím chặt môi, làm mặt tôi đỏ lên, rồi không nhịn được nữa bật lên một tràng cười. Mặt chị càng quẫn bách đỏ rực lên.
– Ha… ha… ha… em nói vậy thôi, chắc gì đã là thiên tài, có khi lại toàn đầu trộm đuôi cướp. Chưa gì chị đã phải phi tang.
Chị đè xuống người tôi, hai tay bịt lấy miệng tôi.
– Không cho cười. Ai bảo em ngủ ngon vậy nên chị không dám dậy đi vệ sinh.
– Tại em. Em định lười không tắm, nhưng giờ chắc chắn phải tắm rồi, với lại cũng phải dậy kiếm cái khăn trải giường khác.
Tôi ngừng cười, vùng dậy ôm lấy người chị, xuống giường và đi vào nhà tắm.
Bước vào nhà tắm, tôi buông tay để chị đứng xuống đất, người chị chợt nhao đi rồi lại ôm chặt lấy người tôi.
– Chị bủn rủn cả người, không đứng vững được.
Cuối cùng, tôi phải vừa ôm chị vừa tắm cho cả hai, sau đó cầm lấy cái hai khăn bế chị đặt lên chỗ còn sạch trên giường mới bắt đầu lau khô cho chị, sau đó quấn cái khăn khô vòng quanh ngực cho chị.
– Em đói lắm rồi, chị liệu có đi được không, quán cách đây có khoảng trăm mét thôi.
– Chắc vẫn đi được, tắm xong chị thấy đỡ hơn rồi.
– May mà chị muốn đi vệ sinh, chứ thêm một lúc nữa là phải úp mì gói rồi.
Tôi vừa nói vừa lấy bộ quần áo sạch trong túi mặc vào, rồi cầm lấy quần áo chị.
– Chị có mang theo quần xi líp sạch không?
Tôi nhìn cái quần xi líp dính nước ở đũng hỏi chị.
– Trong túi chị có quần mới đấy, em lấy hộ chị.
Mở túi chị, lấy ra cái túi cá nhân, tôi lấy ra một cái quần được cất trong đó. Sau đó giúp chị mặc quần áo. Chị đứng dậy đi mấy bước để cho đỡ cảm giác bủn rủn, tôi kéo tấm vải trải giường ném vào trong sọt đồ giặt, rồi sau đó tôi ôm eo đỡ chị đi chầm chậm sang nhà hàng gần đó.
Chúng tôi ăn khá ngon miệng, dù không đầy đủ các món trong menu chính, do chúng tôi sang khá muộn. Bữa ăn bù lại năng lượng đã tiêu tốn khi địt nhau, tôi lại trở lại trạng thái sinh long hoạt hổ, chị cũng tốt hơn khá nhiều, dù chân đi vẫn còn có chút gượng gạo.
Về đến khách sạn, tôi yêu cầu một bộ khăn trải giường mới, sau đó chúng tôi cởi quần áo và nằm ôm nhau trên giường. Tôi kể chị sơ lược những thông tin cũng như các thay đổi mà tôi sẽ thực hiện sau khi tiếp quản và những yêu cầu của chú Huy.
– Vậy chị nghĩ sẽ không vấn đề với hợp đồng, chỉ là em sẽ cần làm lại toàn bộ các hợp đồng nhân sự cũng như những chế độ phúc lợi. Cái này cần em nói chuyện với nhân công, sau đó chị sẽ giúp em làm các hợp đồng này.
Tôi khá yên tâm với hợp đồng mua bán nhà xưởng, chỉ là những vấn đề vận hành sản xuất và sản phẩm sau này mới khiến tôi đau đầu và cần nhiều thời gian.
Đêm đó tôi và chị đều ngủ ngon, cho đến sáng khi chị tự mình cầm cái buồi nửa cứng của tôi đưa vào lồn chị, tôi và chị lại thêm một lần nữa. Sau đó chị tự nguyện bú buồi để tôi xuất ra, mất khá nhiều thời gian để chị có thể thành thạo bú, cuối cùng tôi giữ chặt đầu chị không cho chị nhả buồi tôi ra để xuất trong mồm chị và bịt mồm chị bằng một cái hôn để chị nuốt hết tinh trùng của tôi xuống bụng.
– Chị thấy ngon không?
– Không có vị gì… chỉ có mùi hơi ngai ngái.
– Ha… ha… ha chị không thấy kinh là được. Em nói cho chị biết, tinh trùng là tinh hoa của đàn ông, sẽ rất tốt cho phụ nữ để làm chậm lại quá trình lão hóa đấy. Chị chịu khó nuốt, sẽ trẻ mãi không già.
Tôi nói để khuyến khích chị trong ánh mắt nửa tin nửa ngờ của chị.
Sự ham muốn của chị đã làm chị mệt mỏi suốt buổi sáng hôm đó, rất may quá trình làm việc với chú Huy rất thuận lợi, khi chú không phản đối bất cứ điều gì, hợp đồng đã được ký dưới sự chứng kiến của phòng công chứng mà chị Phượng đã hẹn trước, ngay buổi trưa hôm đó. Tôi phải từ chối lời mời ăn trưa của chú Huy để đưa chị đi thuê phòng nghỉ ngơi. Sau khi ăn tạm hộp mỳ, phải đến chiều muộn chị mới bình thường trở lại, nhưng chân vẫn có chút gượng gạo. Sau đó, tôi cương quyết bắt chị ngủ lại thêm một đêm với lời hứa sẽ đưa chị về đến nhà trước bảy giờ sáng. Đêm đó sau khi ăn tối, chúng tôi chỉ ôm nhau nói chuyện và thức dậy lúc năm giờ sáng và đi luôn mà không ăn sáng. Sáng sớm rất ít xe, nên tôi có thể thả sức phóng, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ chúng tôi đã về đến Hà Nội để kịp ăn bát phở nóng và đưa chị về nhà đúng bảy giờ sáng.
Tôi cũng vất hợp đồng xưởng và việc thanh toán hợp đồng ra sau đầu vì tôi biết chị Nguyệt và chị Phương sẽ lo tiếp những bước sau, tôi chỉ cần tập trung vào việc tổ chức vận hành, sản phẩm và tiêu thụ. Tôi có ba tháng để thực hiện tất cả những việc này, tôi thực sự có rất ít thời gian và tôi vẫn chưa tìm được người để thay tôi điều hành sản xuất.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau khi rời nhà, tôi phóng thẳng đến nhà chị Nga, không quên mua cho chị xuất bánh cuốn với chả. Đường Hà nội bắt đầu đông đúc, mọi người hối hả bắt đầu một ngày làm việc mới, làm tôi mất hơn nửa tiếng mới đến nhà chị tôi. Nhà chị vẫn bừa bộn như bình thường, chị thì cuộn người trong chăn ngủ như tôi dự đoán. Và tôi lại phải bế tấm thân trần trụi của chị vào nhà vệ sinh, sau đó dọn nhanh nhà cho chị. Chỉ là thái độ của chị có chút khác lạ, chị giữ bộ mặt tức giận từ lúc bước ra khỏi phòng, nhấm nhẳng gắp từng miếng bánh cuốn cho vào miệng. Làm tôi nghĩ mãi xem vẻ mặt tức giận là do đâu, đây cũng là lần đầu chị có thái độ như vậy. Tôi cũng không hỏi chị, chỉ ngồi nhìn chị bực tức ăn hết đĩa bánh cuốn và đĩa chả mua kèm. Sau đó, lại cùng chị thi gan nhìn vào mắt nhau. Cuối cùng chị cũng chịu thua, chị đập mạnh tay lên bàn hét lên.
– Tai sao người em lại có mùi phụ nữ?
– Ah… sao chị… nói vậy?
Tôi hơi ngạc nhiên vì cái mũi nhạy cảm của chị, cũng phân vân nên nói thật với chị không? Cuối cùng tôi cũng lựa chọn.
– Ai biết được, hay là mùi của khách sạn. Chị phải biết rằng, em phải dậy từ năm giờ sáng, chạy gần trăm cây số để kịp mua cho chị bánh cuốn đấy.
– Thật… em vừa chạy từ đó về đây?
– Còn gì nữa, chị thấy có ai chu đáo như em. Chị không cảm kích thì thôi, tức giận cái gì? Được rồi, chị không vui khi thấy em, vậy thì em về.
Tôi nhìn thấy sự do dự của chị, được thể tôi càng làm già, giả bộ đứng dậy đi ra cửa. Y như tôi dự đoán, vừa định đút chân vào giày, thì chị chạy lại ôm lấy lưng tôi.
– Chị xin lỗi. Chị xin lỗi đừng giận. Nam nhi đại trượng phu phải rộng lượng chứ.
– Em không rộng lượng? Theo chị thế nào mới là rộng lượng.
– Thôi được rồi, nguôi giận… nguôi giận. Chị xin lỗi.
– Được rồi, lần này tha thứ cho chị, lần sau còn như vậy đừng có xin lỗi em nữa.
Tôi lại nhặt đôi giày bỏ lên kệ, quay người đi vào, vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh lấy một lon beer trong tủ lạnh tu một hơi như vẻ để hạ cơn giận. Mắt liếc bộ dạng ủy khuất đáng thương, tôi không nhịn được khoái trì chút thì bật ra tiếng cười.
– Nếu chị đã biết lỗi, em sẽ không so đo nữa, không chị lại bảo là không đại lượng. Nhưng phạt thì không thì bỏ qua, chị hãy đi rửa hết bát đũa sau đó vào massage đầu cho em để bù cho sự mệt mỏi khi dậy sớm chạy xe về. Nhanh.
– Hay… hay là… massage trước, sau đó rửa bát đũa sau.
Chị lưỡng lự nói. Tôi trừng mắt.
– Không được!
Chị đành phải quay đi miệng lẩm bẩm câu “Hung dữ gì chứ”. Tôi giả vờ quát.
– Chị nói gì?
– Không… chị đi rửa bát.
Tôi nhìn chị lui cui xếp mấy cái bát rồi lầm lui cầm vào chỗ bồn rửa.
Tôi cầm lon beer còn một nửa đi về chỗ sofa ngồi xuống, mắt nhìn chị lúi húi rửa bát chỗ bồn rửa. Sau đó rời ánh mắt đi khi chị rửa xong đi ra phòng khách và rẽ vào phòng ngủ, một lát chị quay lại ngồi xuống cạnh tôi, giọng dịu dàng.
– Em quay người lại đi.
Tôi co hai chân lên ghế, xoay lưng lại phía chị và khoanh chân lại.
Những ngón tay thuôn dài mềm mại, thơm ngát mùi hương hoa của chị vuốt ve hai bên cằm, rồi lên dần hai bên má và khắp mặt tôi, cảm giác thoải mái làm các cơ trên mặt dãn ra, tôi không nhịn được thở ra một hơi thoải mái. Sau đó các ngón tay gia tăng lực massage lên các khối cơ quanh miệng, hai bên má, xung quanh mắt, dọc theo sống mũi, lên trán và sang hai bên thái dương. Những ngón tay của chị massage rất vừa lực, làm cho tôi rất khoan khoái, tâm trí dần thỏa lỏng và sau đó là sự thư thái tràn ngập đầu óc, tôi nhắm mắt lại hưởng thụ. Sự thư thái cũng làm đầu óc tôi rơi vào trạng thái mụ mị, sau đó là sự buồn ngủ, tôi ngã người dựa vào người chị. Tôi mơ màng thấy đầu mình được gối lên chỗ mềm mại cho tôi cảm giác thư sướng, khiến đầu tôi muốn vùi sâu vào nó để hưởng thụ Sau đó, tôi thấy mình trượt xuống, đầu tôi lại được một cái gối êm ái đỡ lấy, xung quanh mũi tôi vương vấn một mùi hương nồng nàn, khiến nó quay sang tìm kiếm và vùi đầu vào tham lam hít sâu vào mũi. Cả người tôi như đang ngâm trong một không gian kỳ lạ êm ái, thơm ngát, thư sướng và hưng phấn khiến tôi cứ mãi đắm chìm trong đó.
Đột nhiên, môi tôi truyền đến một cảm giác mềm mai, ngọt ngào làm tôi thèm muốn, khiến tôi há miệng mình ra ngậm lấy. Bỗng nhiên cả người tôi tràn ra một cảm giác huyền diệu, để tôi càng say mê, khao khát cuốn lấy cái mềm mại và ngọt ngào đấy không rời. Lâu, rất lâu sau khi tôi đang mê mệt hưởng thụ cảm giác huyền diệu đó, thì một tiếng rên của sự ham muốn truyền đến như một gợn sóng tách tôi khỏi cảm giác huyền diệu, khiến mắt tôi chợt mở to ra và bàng hoàng nhận ra môi chị đang gắn lấy môi tôi. Sự bàng hoàng của tôi cũng khiến chị tỉnh lại, dứt môi ra khỏi tôi và cũng bàng hoàng không kém, sau đó một sự kiên quyết hiện lên trong mắt chị, chị lại nhắm mắt và hạ môi mình xuống môi tôi. Trong tôi cũng cảm giác huyền diệu đó lại đột nhiên quay trở lại, rồi bùng lên khiến tôi lại lần nữa trầm mê nhắm mắt lại và cuồng nhiệt cuốn lấy đôi môi của chị. Không có gì tồn tại xung quanh ngoài đôi môi của tôi và chị gắn chặt lấy nhau, cho đến khi sự bí bách của buồng phổi mới đẩy bật chúng tôi ra. Một cảm giác khó hiểu có chút không nỡ, có chút sợ hãi nảy nở trong lòng tôi, rồi chợt bùng lên, khiến tôi đột ngột thốt lên.
– Không được!
Tiếng tôi đột ngột phát ra làm chị giật mình một cái, rồi sau đó là sự bàng hoàng và đau khổ hiện lên mặt chị, nước mắt tứa ra từ mắt chị lộp bộp rồi không ngừng rơi xuống mặt tôi. Tôi bối rối vùng dậy, xoay người quỳ xuống cạnh chị, đưa tay ôm lấy đầu chị áp vào ngực mình. Miệng tôi há ra nhưng lại không thốt ra lời nào, tôi không biết nói gì, đành chỉ ghì chặt lấy đầu chị.
– Chị… chị đã yêu em… rồi. Hu… hu… em không biết chị đã đau khổ như thế nào… khi em nói có bạn gái… chị sợ… chị sẽ mất em… đêm chị không dám ngủ… sợ em đến mà chị không biết… ngày nào chị cũng mong em đến… được nhìn thấy em…
Giọng chị thổn thức trong tiếng nấc.
– Mỗi khi em chạm vào chị… người chị bùng lên sự ham muốn… cảm giác này có từ lâu lắm rồi… em là người đàn ông duy nhất của chị… chị đã tự hứa với mình… chị sẽ chỉ thuộc về một mình em.
Trong tôi đang chảy tràn ra một cảm nhu tình, rạo rực nhưng khắc cốt ghi tâm.
– Nhưng… chị… chúng ta là chị em.
– Đúng… nhưng chúng ta khác họ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một sự đè nén được gỡ bỏ, lòng tôi chợt nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đúng tôi mới nhận ra giữa chúng tôi không tồn tại quan hệ luận lý, chị họ Vũ còn tôi họ Nguyễn. Nhưng sự sợ hãi lại đột nhiên sinh ra khiến tôi quặn lại, sự sợ hãi ban đầu rất mông lung, rồi dần định hình rõ nét. Tôi cũng sợ mất chị, tôi sợ khi tình cảm của chúng tôi chuyển biến tôi sẽ không giữ được chị, tôi sẽ vô tình buông tay chị, tôi sẽ khiến chị đau khổ.
– Chị cũng là người phụ nữ quan trọng nhất của đời em, mà em đã từng thề sẽ dùng bất cứ giá nào để bảo vệ chị, nhưng… em cũng không rõ về bản thân mình liệu có thể đảm bảo chị hạnh phúc cả đời không.
Khi sự rằng buộc về luận lý không còn, tôi tự nhiên lại không cam lòng buông bỏ, tôi thật sự không cam lòng khi nghĩ chị trong vòng tay người đàn ông khác.
– Như vậy đi, em và chị sẽ giữ không vượt quá giới hạn như hiện nay cho đến khi em có thể chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho chị… Ba năm được không?
– Chị sẽ đợi em, nhưng dù thế nào chị cũng sẽ không rời xa em. Chị sẽ giữ lại tất cả để dành cho em.
– Em sẽ nhận… nhưng nếu em vô tình như bố em, chị cũng không cần phải giữ lại. Chị phải biết nắm giữ hạnh phúc của mình, đừng lãng phí nó.
Dù tôi biết, những câu đại loại như vậy, sẽ càng làm cho phụ nữ trầm luận hơn, nhưng ít nhất là câu nói thật lòng của tôi lúc này.
– Rồi… đi rửa mặt, thay quần áo rồi sang thăm mẹ em.
Chị khẽ gật đầu, nắm lấy tay tôi để đứng dậy và đi vào phòng ngủ. Nhìn dáng đi mềm mại của chị, tôi không khỏi sinh ra sự ham muốn, bụng nóng lên. Tôi gian nan kiềm chế mình rời mắt đi và đi đến bên cửa sổ kéo sang hai bên và hít một sâu không khí mát mẻ vào lồng ngực để bình tĩnh lại lòng mình.

To top
Đóng QC