Phần 17
Tôi đỗ xe vào chỗ, rồi cùng chị đi vào quán. Chị đột nhiên trở nên nghiêm túc và lạnh lùng đi vào quán mà không khoác tay tôi như thường lệ làm tôi rất nghi hoặc. Đưa áo và mũ cho người phục vụ, chúng tôi đi đến phòng riêng chị đã đặt trước.
Vừa bước vào phòng, tôi khựng người lại khi thấy mẹ tôi và người đàn ông còn khá trẻ đang ngồi sẵn ở đó, tôi không thèm để ý người thanh niên, ánh măt lạnh lùng nhìn thẳng vào mẹ tôi. Mẹ tôi không dám đón ánh mắt của tôi, né tránh nhìn xuống, tự nhiên tôi cảm thấy chán ghét. Tôi quét ánh mắt qua mẹ và quay người định bỏ đi.
Vừa quay người, tôi chợt lóe đến vết sậm màu trên cổ mẹ mà mắt tôi vừa quét qua. Tôi quay người lại, không để ý sự bối rối của mẹ, tôi tiến đến đưa tay xoay đầu mẹ tôi để nhìn rõ vết sậm. Vết sậm kéo dài từ má mẹ xuống đến cổ, trên má mẹ dùng phấn che đi nên chỉ nhìn sát mới thấy, có lẽ mẹ nghĩ vết trên cổ sẽ được cổ áo che đi nên không dùng phấn che.
Tự nhiên trong tôi bừng lên cơn tức giận, đây là lần thứ hai tôi thấy, lần trước vết kia nhạt hơn, mẹ đã nói là do bị ngã. Giọng tôi rít lên sắc lạnh và khô khốc.
– Nói… tại sao mẹ bị như thế này?
Vừa nói, ánh mắt lạnh lẽo của tôi chuyển qua mặt người đàn ông bên cạnh nhìn thấy sự bối rối và sợ hãi trên mặt anh ta, nhưng lại có sự đe dọa khi mắt mẹ tôi len lén nhìn sang.
– Có phải anh ta đánh mẹ không?
Tôi giữ đầu mẹ hướng về ánh mắt tôi, tay nắm lấy tay bà lắc mạnh. Tôi thấy mẹ mặt mẹ tôi nhăn lại và dòng nước mắt chảy qua khóe mắt. Không để ý đến xung quanh, tôi kéo mẹ tôi đứng lên, kéo áo khoác bà xuống xé toang cái áo chemise phía trong để lộ những vết bầm tím khắp một bên người bà. Sự tức giận làm tôi run lên, mặt tôi bạnh ra và mắt đỏ lên. Tôi không nói gì, đẩy mẹ về phía chị Nga cũng đang tức giận nhìn những dấu vết trên người mẹ tôi. Tôi hất cái ghế đổ ra sau và tung một cú đấm như trời giáng vào phía dưới cằm của người đàn ông, làm ông ta ngã ra phía sau cùng chiếc ghế, tôi co chân chút những cú đá vào người ông ta kệ ông ta đang cuộn người lại hai tay che lấy đầu.
– Dừng lại đi con… đánh nữa sẽ chết người ta đấy.
Mẹ vừa khóc vừa ôm lấy tôi, còn chị Nga thì túm tay tôi kéo lại, tôi mới dừng. Không thèm nhìn người đàn ông đang co rúm người rên rỉ, tôi khô khốc quay lại nói với chị Nga.
– Đưa mẹ đi bệnh viện.
Sau đó bước thẳng ra khỏi phòng. Khi ra đến bên ngoài, nhân viên quán xúm đông bên ngoài, tò mò nhìn và tránh đường cho tôi đi qua. Tôi cũng không thèm nói gì, bước thẳng ra ngoài đường và hít một hơi sâu để ổn định cảm xúc. Sau đó, tôi lấy cái điện thoại Nokia số bấm, tìm trong danh bạ và bấm gọi.
– Số dách, là em.
– Ahh… thằng em. Mấy năm không gặp, tự nhiên lại gọi cho anh thế.
– Năm mươi triệu, cho một người sẽ mãi mãi không bao gần đàn bà được nữa.
Tôi nói ngay. Bên kia có chút ngập ngừng.
– Một trăm triệu. Năm mươi sẽ gửi ngay bây giờ và năm mươi sẽ gửi nốt khi hoàn thành. Em cũng sẽ mời anh uống rượu.
– Được, gửi anh thông tin. Nói chuyện với ông em khi uống rượu.
Ngay sau đó tiếng ngắt điện thoại. Cất điện thoại, tôi lấy cái điện thoại thông minh và làm thủ tục chuyển tiền.
Chị Nga đang đỡ mẹ tôi ra và nói gì đó với người quản lý. Tôi ngoắc cái taxi đang chạy ngang qua.
– Chị đưa mẹ em đi bệnh viện, nhớ là làm cả hồ sơ đầy đủ nhé. Có gì goi cho em.
Tôi nói với chị Nga khi đóng cửa taxi, nhìn chiếc xe đi khuất, tôi đi về bãi giữ xe. Chiếc xe gầm lên, phóng vút trên đường, lao ra khỏi thành phố. Tôi thực sự cần cảm giác mạnh để đè những cảm xúc lộn xộn trong người. Tôi cũng không quan tâm đến tốc độ, chiếc xe vun vút lao đi, sự phấn khích khi kìm sự hung hãn của cỗ máy gần trăm mã lực cũng không thể nào cho tôi chút cảm giác. Tôi quay xe lại, phóng về thành phố. Tôi cần thật sự phóng xuất toàn bộ bức bối trong người. Chiếc xe rít lên, trượt đi khi tôi đột ngột thắng phanh, vội vã rút điện thoại tôi gọi số chị Nguyệt, cũng không cần biết chị nói gì, tôi chỉ lật kính hét vào micro.
– Đợi em ở nhà.
Sau đó tắt máy. Chiếc xe lại gầm lên, lao vút đi.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Không quan tâm đến người bảo vệ đang hỏi những gì, tôi chỉ gật đầu, vội vã dừng xe vào bãi đỗ, tôi lao nhanh đến thang máy, quẹt thẻ bấm tầng và lại vội vã mở cửa.
Tôi vội vã lột mũ bảo hiểm vất xuống đất, ôm chầm lấy chị Nguyệt khi chị đang chạy ra cửa. Không một lời nói, tôi ngấu nghiến hôn môi chị, tay chụp lấy vò nắn vú và vội vã nói trong hơi thở.
– Em cần giải tỏa… em cần chị.
Có lẽ cảm thấy sự khẩn thiết của tôi, chị đưa tay ôm lấy cổ tôi rồi khẽ gật đầu, chủ động đưa môi lên hôn tôi. Tôi bế thốc chị lên, đi nhanh vào phòng khách, đặt chị xuống sofa, rồi nhanh chồng tháo thắt lưng, khóa quần và kéo cả quần jeans và quần sịp xuống dưới chân, cái buồi đã cứng lên từ khi nào bung ra. Chị cũng phối hợp với tôi, chị lột cái váy ngủ qua đầu, đưa tay kéo cái quần lót hất ra khỏi chân và đưa tay lên vuốt ve người tôi. Ánh mắt quan tâm, sự dịu dàng của bàn tay làm những xao động trông tôi yên tĩnh lại, sự khẩn thiết được giải tỏa cũng từ từ giảm xuống, thay vào đó là sự mê luyến.
Tôi không vội vã nữa, người cũng chùng lại, tôi tiếp tục cởi áo khoác và lột cái thun ra khỏi người, sau đó từ từ nằm lên trên chị, cúi xuống hôn lên môi chị. Rồi từ từ chuyển xuống cằm, xuống cái cổ thanh tú, xuống đôi vú to tròn đầy đặn, say mê thưởng thức sự tuyệt mỹ của nó, sau đó lưu luyến rời đi xuống vùng bụng mềm mại. Cuối cùng môi tôi bao trọn cái lồn, mũi hít sâu mùi nồng nàn khơi gợi giới tính của nó, lưỡi tham lam vét hết những chất lỏng tiết ra do sự hưng phấn của nó. Cái lưỡi cũng kéo xuống đuổi theo những dòng chất lỏng đang chảy xuống khe mông, vờn lên lỗ đít, sau đó lại quét ngược lên dồn chất lỏng đang chảy ra ngày càng nhiều, đi vào trong lỗ lồn và vét sâu vào trong. Cho đến khi hai đùi chị run lên, ép vào hai má, chiếc mông hãy lên nhanh hơn, tôi mới rời cái lồn quét qua bụng chị, đi qua khe vú và áp môi lên môi chị, để chị cùng thưởng thức hương vị của nước lồn đang dính đầy trên môi.
– Em địt chị nhé.
Tôi nói khi cái buồi chạm vào cái lồn đẫm nước của chị.
– Em nhanh địt chị đi… chị muốn… uh…
Chị vừa nói, cái mông cũng nhấc lên để chị cầm cái buồi đưa vào lỗ lồn đang khao khát của chị. Tôi ưỡn người đẩy cái buồi vào khi cái lồn chị đã ngậm lấy cái đầu buồi. Tôi bật ra một hơi thê dài để giải thoát sự sướng khoái truyền lên từ cái buồi đang được cái lồn chặt xít của chị chào đón với những cái vuốt ve. Sự sướng khoái càng tăng khi cả cái buồi đã nằm sâu trong lồn chị, toàn thân được cái lồn chị ve vuốt bằng cái ấm áp và co bóp của nó.
– Địt… chị… đi…
Chị nói và nhích mông khi cả cái lồn của chị đã ôm chặt lấy cái cương cứng của cái buồi. Tôi bắt đầu nhấp và tốc độ tăng dần theo sự phản ứng và những câu rên rỉ của chị.
– Nhanh… nhanh… nữa… em… chị… nhanh… ah… đúng… rồi… mạnh… hơn… ahh…
Cùng với chị, sự hưng phấn của tôi cũng tăng nhanh, tôi không giữ gì nữa, cái buồi địt vào lồn những cái nhanh mạnh.
– Em… ơi… sướng… cái… của… chị… sướng… quá… ahhh… chị… chị… sắp… không… chịu… được… nữa… ahh… ôi…
Sự hưng phấn tràn ra, tiếp theo là sự sướng khoái từ cái buồi, khiến cả người tôi căng lên, mạch máu chảy rần rần, những khối cơ cũng rung lên, tôi chỉ còn duy nhất một ham muốn, ham muốn được nổ tung bởi sự sướng khoái truyền lên từ cái buồi. Tôi địt càng nhanh càng mạnh hơn. Và rồi tôi cũng bùng nổ khi sự sướng khoái đã lấp đầy mọi ngóc ngách trong cơ thể thôi, tôi thúc những cái cuối cùng, rồi gầm lên và ép chặt buồi vào lồn chị, rồi rùng rùng phóng tất cả vào trong lồn chị. Nhận được những luồng tinh trùng mạnh mẽ của tôi, chị cũng hét lên, cả người căng cứng sau đó rùng rùng rung động kèm những cái bóp mạnh mẽ từ cơ lồn lên buồi tôi, để hút nốt những giọt tinh trùng trong buồi tôi.
Sự thỏa mãn làm những xao động đã bay sạch sẽ, cả người tôi nhẹ nhõm sảng khoái, tôi đưa tay ôm lấy má chị vuốt ve, đặt lên đôi môi chị những cái hôn cảm kích.
– Em cảm ơn…
Chị mỉm cười, cũng kéo đầu tôi lại và hôn lên môi tôi.
– Chị rất thích, rất thỏa mãn.
Ánh mắt chị long lanh, mặt chị hồng lên rạng rỡ bởi sự thỏa mãn.
– Em luôn mang đến cho chị sự thỏa mãn tột cùng. Chị thực sự si mê những cảm giác mỗi lần địt nhau.
Tôi nở một nụ cười, nụ cười phát tiết sự thỏa mãn và cả tự mãn.
– Chị dịch sang một chút nhé, em muốn được ôm chị.
Tôi nghiêng người nằm xuống bên khoảng trống chị nhường cho và ôm lấy thân thể của chị đang áp vào người tôi. Sau đó yên tĩnh nằm yên hưởng thụ sự ve vuốt của bàn tay chị trên ngực tôi và tay tôi cũng yêu thích vuốt ve tấm lưng mềm mại của chị.
– Lúc nãy em có chuyện gì mà trông vẻ mặt tái nhợt, căng cứng như vậy.
– Chuyện gia đình thôi chị.
– Có nghiêm trọng không? Chị có thể giúp gì không?
– Không quá nghiêm trọng, chỉ là em không chịu đựng được.
Sau đó tôi kể cho chị nghe chuyện xảy ra, tôi thấy ngón tay chị bấm lên ngực tôi khi tôi kể chị về những vết tím trên người mẹ tôi, và cái gật đầu khi tôi đánh ông ta. Tất nhiên, tôi dấu không kể chị nghe chuyện tôi sẽ làm người đàn ông đó không thể quan hệ với phụ nữ được nữa.
– Em sẽ có rắc rối khi đánh người đó không?
– Chị yên tâm, không chết người sẽ không sao. Sẽ có người lo hộ em.
– Còn mẹ em…
– Em cũng chưa biết xử lý như thế nào. Từ từ rồi tính.
– Em nhớ là em có người bạn gái luôn ở bên nhé.
Chị không hỏi thêm nữa, đây là điều mà tôi thích ở chị, chị sẽ không hỏi những câu thừa và cũng sẽ không nói những câu không cần thiết, chỉ vừa đủ để thể hiện sự quan tâm và hứa hẹn.
– Vâng. Chuyện nhà em phức tạp lắm, em sẽ từ từ kể chị nghe.
Tôi khẽ thở dài, tôi cũng chưa biết tiếp theo sẽ như thế nào, cũng không hiểu tình cảm của tôi nó ở trạng thái nào, nhưng tôi biết tôi không trách bà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi ngừng những suy nghĩ miên man, tôi ngồi dậy lấy chiếc điện thoại trong túi quần.
– Chị à! Mẹ em sao rồi.
– Mẹ em đã làm xong các kiểm tra, không quá nghiêm trọng, nhưng bị rạn ở xương sườn do ngoại lực tác động, tất cả đã ghi trong hồ sơ.
Tôi nghiến chặt hàm răng, có lẽ tôi đã xử lý quá nhẹ cho anh ta. Tôi mím môi quyết tuyệt.
– … nhưng mà, tâm lý mẹ em không ổn định, chỉ khóc, có lẽ em cần qua đây một lát.
– Được, em sẽ qua ngay.
Chị Nguyệt đã ngồi dậy, đưa tôi quần áo và ân cần giúp tôi mặc vào.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Rời nhà chị Nguyệt, tôi đỗ xe bên đường, lấy cái Nokia và bấm gọi.
– Thằng em! Có gì à?
– Nó sẽ phải thêm cái nạng. Thêm bao nhiêu?
– À… không cần thêm nữa, anh biết chuyện rồi, em cũng không cần chuyển số còn lại. Nhưng em nợ anh bữa rượu nhé.
– Được.
Tôi tắt máy và phóng đến bệnh viện. Chị Nga đang đón tôi ở sảnh.
– Thằng kia em yên tâm, nó sẽ không dám ho he gì đâu. Chỉ là gãy hai cái xương sườn hơi nhẹ với nó.
– Vâng, nó cũng sẽ đừng động vào phụ nữ và rời cái nạng trong quãng đời còn lại.
– Ha… ha… ha… thế mới đáng cho đồ cặn bã.
Chị cười sung sướng, không hỏi thêm nữa. Chị biết tôi sẽ làm như thế nào.
Mẹ đang nằm quay lưng vào trong, có vẻ đã ngừng khóc, cô y tá đang đứng kiểm tra chai nước đang truyền.
– Cô vừa chợp mắt, sau khi được truyền thuốc. Anh chị cứ để cô ngủ.
Đứng tần ngần nhìn thân hình yếu đuối và cô đơn của mẹ, trong tôi thực sự phức tạp. Đối với tôi, mẹ là người hoàn toàn xa lạ, thứ duy nhất tôi nhận được từ mẹ là một nửa dòng máu đang chảy trong người. Sự tồn tại của mẹ trong ký ức tôi chỉ có ở lời kể của cô Duyên, người mà tôi nhận được tình cảm mẫu tử thực thụ của một người mẹ. Nhưng sợi dây máu mủ cũng thật kỳ diệu, vẫn bền chắc không thể đứt, nối tôi với mẹ.
Tôi lặng lẽ quay người đi ra khỏi cửa và ngồi xuống chiếc ghế ngoài sân, chị Nga ngồi xuống bên cạnh, cầm tay tôi.
– Em nhớ cô Duyên.
Tôi khẽ nói, sau đó lại tiếp tục im lặng. Chị Nga im lặng một lúc, rồi ôm lấy đầu tôi ấp vào ngực, cúi đầu dụi mặt vào tóc tôi. Sự êm ái của bầu vú, mùi hương cơ thể chị truyền đến làm tâm trí tôi nhảy lên cảm giác kỳ dị, tôi nhấc đầu ra khỏi chị.
– Em tốt rồi. Bữa trưa không ăn, em có chút đói bụng, chị chắc cũng vậy. Đi, em đưa chị đi ăn bù.
Tôi đứng dậy nói với chị, chị nhìn vào phòng hơi lưỡng lự.
– Ở đây có y tá, mẹ em lại đang ngủ, mình ở đây cũng không có tác dụng gì.
Chị gật đầu, đứng dậy.
Bữa ăn chẳng ra trưa chẳng ra chiều của chúng tôi khá ngon miệng, chị Nga còn thêm một hộp mấy loại bánh và túi hoa quả cắt chúng tôi mới quay lại bệnh viện.
Mẹ tôi vẫn chưa tỉnh, chai thuốc đã truyền hết, cô y tá đang ghi chú vào sổ theo dõi.
– Cô sẽ ngủ thêm khoảng hai tiếng nữa mới tỉnh. Anh chị nhớ đừng để cô nằm nghiêng nhé, sẽ ảnh hưởng đến vết rạn.
Cô ý ta dặn trước khi đi ra khỏi phòng. Tôi ngồi ở ghế nhìn mẹ, mẹ tôi vẫn rất đẹp dù đã qua tuổi năm mươi, tôi không có ấn tượng về mẹ khi trẻ, nhưng từ những đường nét thanh tú và làn da trắng mịn màng có thể hình dung được sự xinh đẹp thời con gái của mẹ, có lẽ vậy bố tôi mới quan hệ với mẹ và sinh ra tôi.
– Mai em phải đi vắng mấy hôm, mấy ngày tới chị chịu khó chạy qua thăm mẹ em. Với lại em muốn chị bán căn nhà hiện tại của mẹ em và mua ở gần chỗ em hoặc chỗ chị, em muốn mẹ dứt hẳn với những gì dính đến mẹ thời gian qua. Mẹ em sẽ chuyển đến chỗ mới ngay khi xuất viện. Chị nhìn em làm gì, đừng nói với em ngay cả việc đơn giản như vậy chị cũng sẽ không làm được chứ. Còn nữa, cái cửa hàng chị cũng tìm cách sang tên đi, dù không sang tên được cũng dứt khoát đóng cửa.
– Chị đã nói gì đâu mà mày đã trừng mắt. Được rồi, chị sẽ xử lý? Mà mày đi đâu đấy? Không phải đi với bạn gái chứ?
– Chị làm sao vậy? Em đi đâu thì chị quan tâm làm gì?
– Gì? Mày vất cho chị một đống việc rồi đi chơi với bạn gái à?
– Chị có làm không? Hay để tự em làm? Sau này đừng bắt em đến dọn nhà nữa nhé.
– Được rồi, chị làm là được chứ gì, gì mà hung dữ vậy. Mà mày cũng không được quan hệ sâu hơn với bạn gái trước khi chị xem mặt đâu đấy.
– Chị nói đã muộn rồi. Mà chị muốn gặp thì nhanh lên, nếu không sẽ lại có thêm mấy cô nữa đấy.
– Mày… mày… chị ghét mày.
Tôi bật cười vì phản ứng tức giận của chị.
– Được rồi… được rồi. Mai em lên xưởng kiểm tra mấy ngày, trước khi ký hợp đồng và thanh toán.
– Có cần chị giúp gì không?
– Chị giúp em chăm mẹ em và chuyển nhà là được rồi.
– Ừ, nhưng nếu mẹ em không đồng ý thì sao?
– Chị bảo bà ấy đây là em quyết.
– Vậy có cần báo với bố em không?
– Báo với ông ấy làm gì? Ông ấy liên quan gì đến mẹ em? Chị nhớ là đây là mẹ em, em sẽ lo cho bà ấy.
Tôi gằn giọng, chị gật đầu.
Người mẹ tôi chợt run lên, sau đó là tiếng nấc. Chắc mẹ nghe tiếng nói chuyện của chị và tôi, chị cũng quay sang nhìn mẹ, rồi lại quay sang nhìn tôi. Khẽ thở dài, tôi đứng dậy đến gần mẹ, giọng bình tĩnh.
– Mẹ tỉnh rồi à? Có còn đau không?
Mẹ tôi từ từ mở mắt, những giọt nước mắt ứa ra hai bên khóe và chảy xuống thái dương.
– Mẹ… xin lỗi!
– Không có đâu. Mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh. Mấy ngày tới con phải đi có việc, chị Nga sẽ chăm sóc mẹ.
Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm với mẹ.
– … con quyết định bán căn nhà hiện tại mẹ đang ở và cả cái cửa hàng nữa, con sẽ mua cho mẹ căn nhà mới gần chỗ con ở. Chị Nga sẽ lo liệu mọi việc, khi mẹ xuất viện sẽ về chỗ ở mới. Sau này con sẽ chăm sóc mẹ, không để những chuyện tương tự xảy ra nữa.
Tôi nói xong đứng dậy và đi ra khỏi phòng, để lại chị Nga và mẹ ở lại. Tôi đi ra phía ngoài cổng viện, vào quán café và gọi một chai beer lạnh, để điều hòa cảm xúc không rõ đang cuộn lên.
Khi tôi quay lại chị Nga đang ngồi xem điện thoại, mẹ đã ngủ lại, không còn nét những nét cau có trên mặt và có nét cười trên môi.
– Mẹ em vừa ngủ lại rồi, tâm tình khá tốt. Em yên tâm. Em cứ về trước đi, chị đợi mẹ em dậy rồi về sau.
– Em ở đây đợi và đưa chị về.
Khoảng hơn tiếng sau, mẹ lại tỉnh lại, trông tình thần mẹ khá tốt, chỉ là mẹ cứ nhìn tôi chăm chăm làm tôi hơi bối rối. Chờ khi cô y tá mang cơm đến, tôi lại đi ra ngoài.
Tôi gọi điện cho chị Nguyệt thông báo kế hoạch của tôi.
– Em cứ đi đi, còn việc vay vốn chị Phượng sẽ đại diện cho em làm việc với Ngân hàng, các hợp đồng khác chị ấy cùng sẽ chuẩn bị.
– Vâng, cảm ơn chị.
– Mẹ em thế nào?
– Mẹ em không vấn đề gì, chỉ phải nằm viện mấy hôm để ổn định. Có chị em sẽ lo cho mẹ.
– Vậy được rồi. Có chuyện gì thì hãy nhớ đến chị nhé.
– Vâng.
Tôi và chị Nga rời bệnh viện khi hết giờ thăm bệnh nhân. Đưa chị về nhà, sau đó tôi về thẳng nhà. Chuẩn bị tài liệu và đồ dùng cá nhân, rồi đi ngủ.