Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 47
Chiếc thuyền nhỏ cuối cùng cũng cập bến, tôi trả tiền cho chủ tàu rồi vội vàng xuống thuyền chạy tới hòn đảo nhỏ, nhà của ông càng lúc càng gần, xa xa phảng phất như có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người qua cửa sổ.
Cơ sở vật chất trên đảo nhỏ đã có nhiều thay đổi, dù sao đã thật lâu mình không tới, nhìn thấy nơi này từng ngọn cây ngọn cỏ, đều gợi lên đoạn ký ức nặng trĩu kia. Lúc này tôi bất chấp những thứ khác, chạy tới căn nhà nhỏ, khi cách căn nhà nhỏ càng lúc càng gần, trái tim tôi cũng trở nên khẩn trương, đồng thời cũng trở nên thận trọng.
Tôi không thể xông vào nhà như thế này, nếu như Tiểu Đình không có ở chỗ ông, nháo một ô long, tôi nên giải thích mục đích của mình với ông như thế nào? Hơn nữa cho dù cô ta có ở chỗ này, hai người không có phát sinh quan hệ, mà là tiếp xúc bình thường, thì tôi nên nói sao đây?
Tôi dừng lại ở cách nhà khoảng 100 mét, chỗ này cung cấp cho tôi một chỗ an toàn không bị phát hiện.
Tình huống lúc này và lần trước tương tự cỡ nào, chẳng lẽ một màn trên đảo nhỏ kia lại tái lặp sao? Tôi rón rén từ từ đi tới ngôi nhà nhỏ, rèm cửa sổ phòng nhỏ đã được kéo lên, rèm cửa dường như đã được thay đổi, không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong, hơn nữa đèn trong nhà đã tắt, tôi nhớ từ xa có thấy ánh sáng, bây giờ nhìn lại, hóa ra đó là đèn báo của thiết bị điện trên đảo.
Bởi vì thời tiết trở lạnh và cửa đóng chặt, tôi đi vòng quanh nhà vài vòng, mặc dù rèm cửa không được kéo trong phòng khác, nhưng bên trong không có ai hết, trống rỗng, phía sau là nhà bếp, cũng không có bật đèn. Chẳng lẽ hai người không nấu ăn à? Hai người làm trực tiếp trong phòng ngủ? Hiện tại cả căn nhà không có một tia sáng, có lẽ đã tận tình giao cấu trong bóng tối.
Tôi đi vòng ra trước cửa nhà một lần nữa. Lúc này tôi đang đứng ngoài cửa lững thững đi tới, ghé tai vào cửa và kính, nhưng hoàn toàn không nghe một tiếng động nào.
Không phải là cách âm của ngôi nhà quá tốt, mà thực sự là hòn đảo quá ồn ào, gió thổi cỏ lay và tiếng nước sông cuồn cuộn. Về đêm nhiệt độ tiểu đảo rất thấp, lại vắng, khi đi tôi mặc ít đồ nên tôi lạnh đến run người không khỏi hai cánh tay đan vào nhau. Tôi nán lại cửa, đặt tay lên tay nắm cửa nhiều lần và bỏ cuộc.
Nghĩ đến đêm đó sự thư giãn của Tiểu Đình với ba chồng, đẩy vú, liếm hậu môn một màn ở trong đầu được phát lại, làm cho lý trí và tâm lý muốn nhận lỗi vốn còn sót lại của mình trong nháy mắt biến mất, tưởng tượng hết thảy có thể đang phát sinh trong phòng, tôi hít sâu một hơi, hai tay cầm tay nắm cửa, dùng sức kéo một cái, tôi chuẩn bị đi vào “bắt gian”, sau đó triệt để lật bài với cô ta, trước mặt hai người triệt để nói rõ ràng: Lần này tôi sẽ không té vực nữa, cũng sẽ không lùi bước nữa, tôi sẽ nói rõ ràng nỗi thống khổ trong tôi, nỗi buồn trong lòng lần này phải triệt để phát tiết ra.
“Cạch…” Chỉ là tôi giật mạnh cửa đột ngột nhưng không mở cửa được, tôi thử lại lần nữa cửa vẫn không mở. Sau một vài lần thử, tôi phát hiện ra cửa đã bị khóa lại. Nó có bị khóa ngược không? Hay là không có ai trong nhà cả? Bây giờ tôi đã choáng váng, nếu đã đả thảo kinh xà, tôi cũng không để ý đến việc khác. “Rầm rầm…” Tôi bắt đầu đập cửa, chỉ là đến cùng tay tôi đau vẫn không có ai mở cửa.
Có vẻ như ông không có ở nhà, cũng không có ở trên đảo, vậy ông ấy đã đi đâu? Tôi lại lấy điện thoại di động ra gọi cho ông, kết quả lần này không cách nào kết nối được nữa, mà giống như Tiểu Đình, máy đã trực tiếp bị tắt.
Xem ra Tiểu Đình với ba chồng không có ở trên đảo, ông đi đâu? Cô ta đi đâu? Hai người đang ở đâu lúc này? Họ có ở bên nhau không? Chẳng lẽ hai người ra khách sạn mướn phòng? Phải biết, tuy hai người đã quan hệ tình dục nhiều lần, nhưng họ chỉ giới hạn ở đảo và ở nhà, chưa bao giờ xảy ra ở những nơi khác.
Hai người đến khách sạn mướn phòng, thật sự là có khả năng này, không phải bởi vì cái gì khác, sau khi mướn phòng ở khách sạn, môi trường trong phòng còn yên tĩnh hơn, chủ yếu nhất là không có camera giám sát để kiểm tra bọn họ, hơn nữa cũng không ai tìm được bọn họ, hoàn toàn thoát ly tầm mắt của tôi. Tôi càng nghĩ trong lòng càng kinh ngạc, thành thị lớn như vậy, tìm hai người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Nếu ở chỗ này tìm không có kết quả, tôi chỉ còn đi tới bờ sông. Lúc này tôi rất nản lòng, rất tức giận những cảnh có thể xảy ra trong khách sạn giữa ông tức hai người, chỉ là hiện tại tìm không thấy, gọi điện thoại cũng không được. Tôi thề ở trong lòng, chờ Tiểu Đình trở về và thẳng thắng thú nhận với tôi thì thôi, nếu không tôi thà chiến đấu đến cá chết lưới rách.
Khi ra đến bờ sông, tôi gọi điện cho chủ thuyền và quay đầu lại nhìn thoáng qua hòn đảo tối đen như mực. Lúc này tôi có vẻ rất bất lực và tâm tình tồi tệ đến cực điểm. Thuyền đến, tôi ngồi trên thuyền nhỏ, nhìn hòn đảo nhỏ càng lúc càng xa, lát nữa về nhà đợi cô ta hay quay lại công ty? Đột nhiên tôi thấy mình đột nhiên trở nên vô gia cư.
Khi tôi quay lại bờ sông, nhìn những cặp vợ chồng đi dạo bên bờ sông, nhìn bên cạnh mình trống rỗng, cảm thấy mình trong bầu không khí này là một sự châm biếm rất lớn.
Vốn trong lòng tôi giận Tiểu Đình và không muốn về nhà, nhưng lại không thể ngăn được lo lắng và lòng hiếu kỳ của mình và lao về nhà. Sau khi đến chung cư, từ xa tôi đã thấy tầng tôi ở không có đèn. Lúc này nhìn qua đồng hồ đã 6: 48 tối.
Chẳng lẽ Tiểu Đình đã trở về nhà ngủ? Tôi đến cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn thấy trong nhà tối om, bật đèn lên, nhà trống rỗng, bó hoa hồng tôi mua vẫn đặt trên lưng ghế sofa.
Tôi ngồi trên ghế sofa nhìn bó hoa hồng đã được chuẩn bị cẩn thận của tôi, trái tim tôi thực sự không có hương vị, cảm thấy tủi thân. Tôi nắm lấy bông hồng muốn ném xuống đất, nhưng khi tôi nhấc nó lên lại không nỡ. Có lẽ mình suy nghĩ quá bi quan, có lẽ Tiểu Đình chỉ đi ra ngoài để thư giãn dù sao đã lâu cô ta không có ra ngoài.
Bây giờ mới 7 giờ, còn sớm. Chỉ cần đợi một lúc, có lẽ lúc này Tiểu Đình vẫn còn giận cho nên mới tắt máy. Chỉ là vẫn còn một bí ẩn chưa giải đáp được, ông ta không ở trên đảo, vậy ông đã đi đâu? Điện thoại di động cũng tắt, có lẽ ông cũng đi ăn tối với các đồng nghiệp, cũng có tình huống này, ông cũng thường xuyên đi ăn với người của công ty điện lực. Chẳng qua là hai người quá trùng hợp, đều không ở chỗ mình nên ở, điện thoại di động đều tắt, điều đó buộc tôi phải suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng phút, cứ cách nửa giờ tôi lại gọi điện cho Tiểu Đình, chỉ là mỗi lần đều tắt máy. Mãi cho đến tận 12 giờ đêm, tôi đã gọi điện thoại không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không liên lạc được với cô ta. Tiểu Đình cũng không về nhà, chẳng lẽ cô ta ở bên ngoài mua say một mình? Chẳng lẽ uống say bị người ta “nhặt xác”?
Tôi đã đọc rất nhiều báo trước đây, một số đàn ông đi đến những địa điểm lãng mạn. Ví dụ như chờ ở ngoài những địa điểm lãng mạn quán bar, thường thường sẽ có phụ nữ độc thân say khướt một mình, bị những người này đưa về khách sạn, chờ qua một đêm những nữ nhân kia thường quên mất nam nhân tối hôm qua là ai, thường thường cũng không tố cáo giải quyết được. Chẳng lẽ…
Tiểu Đình thất thân cho cha tôi, đã là điểm giới hạn lớn nhất tôi có thể tha thứ, nếu như thất thân với những nam nhân hoang dã khác… Tôi có thể chấp nhận điều đó không? Liệu tôi có thể cởi mở như thất thân với ba chồng không?
Cả đêm đó, tôi hầu như không ngủ được, 7 giờ sáng Tiểu Đình vẫn chưa quay về, tôi cứ ngồi trên ghế sô pha lo lắng cả đêm, đêm nay tôi không ngừng gọi điện thoại cho cô ta, cũng gọi cho ông ta, nhưng đều gọi không được. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng tôi sợ khoảnh khắc cảnh sát tìm thấy cô ta với ông trong phòng khách sạn, hai ông tức trần truồng, tôi không biết phải giải thích như thế nào.
Tôi vào nhà tắm rửa mặt một chút rồi cầm bó hoa hồng lên, cẩn thận suy nghĩ, dù như thế nào, chuyện đáp ứng cô ta tôi đã làm, tôi cắm hoa hồng vào bình hoa trên ban công. Sau đó tôi đi làm. Lúc này mình không có đồ ngủ, trong lòng nghi ngờ làm cho mình cơ hồ sụp đổ. Tiểu Đình, rốt cuộc cô ta đang ở đâu? Cô có quay lại không? Có phải ở với ba chồng không?
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensex.life
Tôi không biết bằng cách nào mà tôi đến được công ty trong ngày. Tôi không biết hôm nay tôi đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho Tiểu Đình nhưng tất cả đều hiển thị trạng thái tắt máy, tôi âm thầm quyết định, nếu như tối nay tôi về nhà mà không gặp cô ta, tôi sẽ báo cảnh sát.
Buổi sáng, máy tính của tôi đã được ẩn giao diện giám sát, tôi đã nhiều lần mở giám sát ở nhà theo dõi thời gian thực, nhưng không thấy Tiểu Đình quay về nhà.
Buổi chiều là buổi tiệc hiệu suất, tôi đã dành cả một buổi chiều trong phòng họp. Đến giờ tan sở, tôi bước ra khỏi phòng họp và chạy thẳng về nhà, từ chối tất cả các lời mời của đồng nghiệp và bạn bè.
Lúc về đến chung cư, tôi ngẩng đầu nhìn qua tầng lầu nhà tôi, phát hiện đèn phòng vẫn chưa bật lên, chẳng lẽ Tiểu Đình còn chưa trở về sao? Tôi đi lên tầng nhà, không thấy một bóng người. Tôi bật đèn phòng, cởi giày ra, trong phòng không có gì thay đổi.
Ở trên ban công, bó hoa hồng kia vẫn còn cắm trong bình hoa, hơn nữa không được sự chăm sóc của chủ nhân, lúc này đã hơi héo, mất đi vẻ đẹp ẩm ướt của đêm qua. Tôi đi vào nhà tắm rửa mặt, sau đó chuẩn bị đến đồn cảnh sát để lập hồ sơ, dù sao Tiểu Đình mất tích đã qua 24 bốn giờ, có thể lập hồ sơ.
Vào nhà tắm rửa mặt, đang định lau tay thì chợt để ý tấm gương trước mặt, chỉ thấy mặt ngoài gương có một tầng hơi nước nhàn nhạt, hơn nữa hơi nước còn chưa tan đi, cảm giác tinh tế một chút, nhà tắm còn có mùi hơi nước lưu lại, hơn nữa trong nhà tắm tương đối nóng, xem ra là nhiệt độ lưu lại sau khi tắm. Căn cứ vào thời gian tính toán, một hai giờ trước trong nhà tắm có người dùng, như vậy người này là ai? Chỉ có ông ta hoặc Tiểu Đình, ngoại trừ hai người ra không ai có chìa khóa nhà.
Nghĩ rõ điểm này, tôi vội vàng chạy vào phòng khách lấy điện thoại di động của mình ra, lần nữa gọi điện cho Tiểu Đình, nhưng vẫn hiển thị tắt máy, gọi cho ông, cũng vậy.
“Bah…” Tôi ném điện thoại lên ghế sô pha và hầu hết những lo lắng trong lòng tôi đều biến mất, bởi vì tôi chắc chắn Tiểu Đình đã về trước khi tôi về nhà và cô ta đã đi tắm. Trước không nói ba chồng vốn không thích sạch sẽ, nhìn nhà tắm sau khi dùng xong thu dọn sạch sẽ chỉnh tề như vậy, ngoại trừ cô ta còn có thể là ai? Nhưng cô ta vẫn muốn tránh tôi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, rất tức giận, không phải tại sao khác, cảm giác Tiểu Đình đang cố ý hành hạ tôi, để cho tôi tìm không thấy, phải sốt ruột như vậy, cô ta cảm thấy rất vui vẻ hiện tại. Tôi còn khám phá một chuyện, người có tính cách đã thay đổi, có lẽ không chỉ có tôi, còn có cô ta, trải qua nhiều sự kiện, con người cũng thay đổi.
Đúng rồi, giám sát, Tiểu Đình làm gì ở nhà? Chẳng lẽ chỉ để tắm thôi sao? Hồi sáng tôi xem video ở công ty, nhưng trong phòng họp suốt cả một buổi chiều, tôi không có coi giám sát, chắc hẳn là buổi chiều cô ta mới quay lại.
Tôi vội vã chạy đến máy tính, ngồi vào ghế khởi động máy tính ở nhà. Trên vách tường phía sau máy tính có treo ảnh cưới của chúng tôi, trong khoảng thời gian khởi động máy tính, ánh mắt tôi vẫn nhìn tấm ảnh cưới kia, trong ảnh cưới chúng tôi còn trẻ, nụ cười của chúng tôi rất ngọt ngào, tư thế của chúng tôi thật đáng yêu, nhưng bây giờ tôi cảm thấy không có gì đáng chú ý, mà chính bản thân tôi là người khởi xướng.
Không biết tại sao, ngay lúc mở máy tính lên, tôi như có một cảm giác bất an, một dự cảm cực kỳ đáng sợ, như thể không phải tôi mở máy tính trong nhà, mà là một cánh cửa địa ngục.
Sau khi bật máy tính lên, tôi trực tiếp mở phần mềm giám sát trong nhà, chỉnh thời gian đến một giờ trưa, khi đó trong nhà vẫn còn vắng người, tôi bấm chuột tua nhanh, cuối cùng đến 3: 21 chiều, cửa nhà cuối cùng cũng mở ra, để lộ bóng dáng Tiểu Đình mà tôi đã không thấy trong một ngày.
Lúc này sau khi vào cửa Tiểu Đình đứng ở cửa nhìn vào trong nhà thăm dò, nhìn thấy không có ai ở nhà, cô ta mới thở phào, cũng thở dài một hơi. Lúc này nhìn dáng vẻ của cô ta, có vẻ tương đối phờ phạc, nhưng trang phục tổng thể vẫn tương đối sạch sẽ, tóc không có rối bù, quần áo cũng chỉnh tề. Nhưng khuôn mặt của cô ta rất giản dị, không trang điểm. Tôi nhớ tối hôm qua lúc cô ta ra khỏi nhà còn đặc biệt trang điểm, vậy tối hôm qua cô ta tẩy trang ở đâu đây? Mỹ phẩm của cô ta đều ở nhà cô không thể trang điểm, điều này là dễ hiểu.
Rốt cuộc Tiểu Đình đã đi đâu? Chẳng lẽ đi gặp bạn gái trọn một ngày một đêm? Hay là về nhà cha mẹ vợ từ hôm qua và hôm nay, tôi cũng đã nghĩ tới cô ta có trở về bên cha mẹ hay không, nhưng tôi không cách nào mở miệng hỏi thăm tình huống của cô ta với ông bà, dù sao tình huống cũng chưa rõ ràng, không muốn làm kinh động họ, vạn nhất lại để cho hai lão hiểu lầm thì tệ hơn.
Sau khi vào cửa, Tiểu Đình chậm rãi thay giày, sau đó đi vào trong phòng ngủ. Hết thảy có vẻ vô thường, nhưng tôi cảm thấy tư thế đi của cô ta có chút kỳ quái, giống như thân thể bị thương ở đâu đó. Nhất là khi cô ta khom lưng, hai hàng lông mày nhíu lại, môi mọng đỏ hơi tách ra. Trông cô ta cũng thận trọng khi bước đi.
Nhìn đến đây, trong lòng tôi không khỏi có chút lạnh sống lưng, chẳng lẽ cô ta ở bên ngoài gặp phải người xấu bị thương? Hay là cô ta chẳng may bị té ngã bị thương, hay bị xe đụng… nếu như tối hôm qua cô ta thật sự một mình đi mua say, sau đó… tôi không dám nghĩ tới.
Tiểu Đình đặt túi xách lên giường, sau đó tiện tay mở máy tính ở nhà nhưng không khởi động, cô ta mở tủ tìm một bộ quần áo mới. Máy tính mở ra ở chế độ chờ, sau khi Tiểu Đình vào nhà tắm, bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa, cô ta mở máy tính ra làm gì? Nhưng đây chỉ là một chi tiết nhỏ, tôi trực tiếp bỏ qua, có lẽ cô ta muốn sử dụng giám sát nhà để xem “bộ dạng thê thảm” của tôi đêm qua.
Tiểu Đình trong nhà tắm, cởi hết quần áo của mình ra, cảm giác được thân thể cô ta có gì đó không ổn, tôi hoài nghi có phải cô ta bị thương hay không, cho nên khi cô ta cởi hết đồ ra, ánh mắt của tôi tuần tra qua lại cơ thể trần truồng của cô ta. Lúc này tôi không còn chú ý đến sự gợi cảm của cơ thể cô ta nữa, chỉ chú ý xem trên người có vết bầm tím hay không.
Chỉ là tôi đã khám xét toàn bộ cơ thể của Tiểu Đình trong quá trình giám sát, cũng không thấy một vết thương nào, chỉ là trên người cô ta có mấy vết hôn nhàn nhạt. Từ sau khi cô ta phát sinh quan hệ với ba chồng, vết hôn trên người cô ta vẫn luôn tồn tại, hiện tại vết hôn trên người cô ta không biết là do tối hôm qua lưu lại hay là trước kia.
Tiểu Đình mở vòi sen bắt đầu tắm rửa, lúc cô ta rửa háng, tôi đặc biệt lưu ý một chút, trên lông mu của cô ta không phát hiện ra dấu vết tinh dịch hoặc chất lỏng khác, có vẻ rất sạch sẽ, các bộ phận khác trên người cũng không lưu lại dấu vết gì. Nhìn thấy những thứ này, tôi không khỏi thở phào, xem ra tối hôm qua hẳn là cô ta không làm ra chuyện gì xấu.
Cô ta nhẹ nhàng rửa sạch thân thể của mình, chỉ là trên mặt vẫn mang theo một biểu tình thống khổ, không biết tại sao, tựa hồ như thân thể cô ta cảm giác rất đau, không lẽ bệnh của cô ta lại tái phát? Cô ta cẩn thận lau người xong, ném quần áo bẩn vào máy giặt và mặc đồ lót và áo khoác mới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, không phải tối hôm qua trước khi đi đã thay đồ lót sao? Tại sao lại thay nữa? Không, tôi chờ một thời gian để xem quần lót trong máy giặt, tôi sẽ tìm ra câu trả lời khi tôi lục máy giặt và nhìn nội y của cô ta, nếu thật sự đã xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có dấu vết trên quần lót.
Sau khi cô ta thay đồ xong, nhẹ nhàng ngồi trên ghế máy tính, cô mở diễn đàn quen thuộc, tiếp theo bắt đầu viết nhật ký, dường như cô ta đã chuẩn bị trước bản thảo, viết rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã viết xong, hơn nữa số chữ nhật ký này hình như cũng không nhiều. Sau khi viết xong, Tiểu Đình không tắt máy tính lập tức, mà lấy ra một DV nho nhỏ, sau đó kết nối DV với máy tính.
ĐV? Sao tôi không biết cô ta có DV? Chẳng lẽ cô ta mới mua sao? Kết nối với máy tính, dường như Tiểu Đình chuyển một số thứ trong thư mục DV sang máy tính. Thấy vậy, tôi vội vàng dừng video, giảm thiểu màn hình giám sát, quả nhiên trên máy tính để bàn tìm thấy một thư mục mới, tôi mở thư mục, bên trong là các tập video.
Tôi kìm nén lòng hiếu kỳ tiếp tục nhìn camera giám sát, sau khi Tiểu Đình sao chép xong mấy thứ này, liền tắt máy tính, sau đó rút DV ra, một lần nữa bỏ vào trong túi. Tiểu Đình mặc đồ và quần lót mới tinh, đi tới cửa lớn, cuối cùng nhìn vị trí camera, xoay người ra cửa, trong nhà lại lâm vào yên lặng, mà thời gian lúc này cách thời gian tôi tan sở về nhà chỉ không đầy 25 phút.
Hơn nữa ánh mắt cuối cùng của cô ta nhìn tới camera và ánh mắt tối hôm qua rời khỏi nhà có chút không giống, rất nhiều thứ không rõ ràng, mà ánh mắt mờ mịt này, làm cho tôi cảm giác được trong lòng từng đợt phát lạnh. Trực giác, trực giác không thể khống chế, ánh mắt của tôi nhìn tới thư mục máy tính, trong đó tài liệu video rốt cuộc ghi lại cái gì? Cô ta cố ý cho tôi xem sao? Tôi có nên xem nhật ký trước hoặc xem video trước…