Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 90
Nghĩ đến nhật ký Tiểu Đình viết đến bộ dáng cuối cùng, trong biểu tình kia ẩn chứa quá nhiều thứ, có sợ hãi, có hối hận, có bất lực, còn có áy náy thật sâu… Chuyện gì vậy? Tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy những cảm xúc phức tạp này của nàng, trong lòng tôi cũng cảm thấy sợ. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho nàng kiên cường như vậy cũng không chịu nổi?
Trước khi mở diễn đàn của nàng, tôi đã phỏng đoán, nó có thể liên quan đến đêm đó không? Chẳng lẽ… quan hệ tình dục qua đường hậu môn? Bạo gian cúc huyệt? Không biết vì lý do gì, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra cái ý nghĩ hắc ám này. Trước đây, chúng tôi từng nói chuyện về quan hệ tình dục qua đường hậu môn, nhưng Tiểu Đình cho rằng đó không phải là quan hệ tình dục bình thường, hơn nữa bản thân nàng không thể tiếp nhận phương pháp quan hệ tình dục này, từ biểu tình lúc đó của nàng, tôi thấy nàng rất kiên quyết, cho nên sau khi nàng cự tuyệt tôi cũng không nhắc tới nữa.
Có thể nào Tiểu Đình đã có một bước đột phá mới với ba chồng dưới sự trợ giúp của thuốc kích dục? Chẳng lẽ “mảnh đất trinh nguyên” của nàng, cái cúc huyệt đã bị ông chiếm lĩnh và khai phá luôn? Nghĩ đến cảnh đầu rùa to bằng quả trứng gà của ông cắm vào trong hậu môn màu hồng phấn nhỏ gọn của nàng, trong lòng tôi cảm thấy kinh sợ, như thể đột nhiên mất đi thứ mà tôi yêu quý nhất.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, sự tình còn chưa rõ ràng, còn quá sớm để nói ra suy nghĩ lung tung của mình.
Hiện tại tôi có hai cách để tìm câu trả lời, thứ nhất là xem nhật ký của nàng, đây là biện pháp nhanh nhất, nếu như trong nhật ký của nàng không viết rõ ràng thì vẫn còn đoạn video giám sát mà tôi chưa xem. Tìm câu trả lời đối với tôi không phải là khó, nhưng video giám sát luôn giống như hộp pandora ma thuật, tôi không dám mở nó ra, sợ mở ra sẽ ảnh hưởng đến thái độ và tình cảm của tôi đối với Tiểu Đình.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là bắt đầu từ phương pháp nhanh nhất đi. Tôi đăng nhập vào diễn đàn của Tiểu Đình, sau đó mở nhật ký nàng mới viết:
[ “Sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy sợ hãi, sợ hãi mất đi gia đình và hôn nhân. Tôi đã luôn cẩn thận giữa chồng và bố chồng và tôi ích kỷ tận hưởng tình yêu của chồng dành cho tôi và tình dục mà bố chồng đã ban cho tôi, tôi luôn nghĩ rằng mình có thể tham lam hưởng thụ món ăn tinh thần và vật chất mà hai người đàn ông đã cho tôi.”
…”Chỉ là tôi đã sai. Dường như tôi chưa từng thực sự nghĩ đến hậu quả mà tôi phải gánh chịu cái ngày mà sự việc bị phanh phui, tôi phải chịu hậu quả như thế nào? Nếu một ngày nào đó, chuyện của tôi và bố chồng bị phanh phui, chồng sẽ đối xử với tôi và gia đình như thế nào? Ảnh có thể chọn ly hôn và gia đình này sẽ tan vỡ không! Cũng có thể lựa chọn tha thứ, nhưng ảnh tuyệt đối sẽ không ẩn nhẫn, cho dù cuối cùng ảnh có tha thứ cho tôi, ở trong lòng ảnh tôi cũng không còn thuần khiết nữa, có thể tôi đã đánh mất tình yêu của ảnh, gia đình này coi như là đã chết trên danh nghĩa.”
…”Mới hai ngày trước, không biết mình uống nhầm thuốc gì, thế mà… Thế mà trong tình huống chồng đang ở nhà, thừa dịp chồng say rượu bất tỉnh, mà lén vào phòng bố chồng quan hệ tình dục với ông. Tôi cũng không biết đêm đó vì sao mình lại ham muốn như vậy, khát khao đến mức để cho mình mạo hiểm cực lớn đi vụng trộm với bố chồng, mà hoàn toàn không để ý chồng đang ở nhà. Trong nhật ký cuối cùng của tôi, tôi có ý định cắt đứt mối quan hệ mờ ám với ông, nhưng bản thân tôi đã phá vỡ lời hứa và lời thề này. Tôi ghét bản thân mình, chẳng lẽ tôi thật sự bị dục vọng điều khiển sao? Chẳng lẽ thân thể của tôi thật sự không thể rời khỏi bố chồng sao? Chẳng lẽ giữa tình dục và tình yêu, tình dục đã vượt qua tình yêu, chiếm ưu thế sao? Mấy ngày nay đột nhiên tôi rất hận mình, sao hạ tiện như vậy? Tôi vẫn còn là tôi trước đây sao?” ]
Coi tới đây, tôi cũng có vẻ rất chán nản, nếu đêm đó Tiểu Đình không uống nhầm thuốc kích dục thì liệu có câu chuyện đêm đó và nhật ký này không? Nếu có sai, lỗi lớn nhất phải ở tôi, mọi thứ có thể tính là ý trời không? Nàng đã đấu tranh giữa tình dục và tình yêu và người thực sự phá vỡ sự cân bằng giữa hai người là chồng nàng, coi như nàng là nạn nhân lớn nhất hiện tại.
Ở trong nhật ký Tiểu Đình hận bản thân mình hạ tiện, lúc này có phải tôi cũng nên hận mình đáng đời không? Bắt đầu từ việc thúc đẩy, từ khi hai người chân chính sinh ra hứng thú tình dục với nhau, tôi đã nhớ lại quá trình này nhiều lần và thứ duy nhất tôi nhận được chính là cơ thể mình đã hồi phục và quan niệm tình dục không ngừng thay đổi ngày càng sâu sắc hơn.
Về mặt thể chất mặc dù tôi đã hồi phục, nhưng có vẻ như tôi đã bắt đầu có vấn đề về tâm lý, kết quả này đối với tôi có phải là có nhiều hơn mất không? Nếu tương lai hai người hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, tâm lý của tôi có thể sẽ phục hồi, như vậy vấn đề thể chất của tôi có thể trượt xuống đáy một lần nữa không?
Tôi muốn tiếp tục đọc, trọng tâm của tôi bây giờ là tìm câu trả lời mà tôi muốn.
[ “Trong khoảng thời gian này, tinh thần của tôi đã bị ảnh hưởng rất nhiều vì nhiều lý do. Đầu tiên là sau khi tôi và bố chồng mây mưa, tôi trở về bên cạnh chồng với tâm trạng không thoải mái, sau khi ân ái với bố chồng, dục vọng của tôi đã hoàn toàn được giải phóng, Đầu óc tôi như đột ngột bừng tỉnh lại.”
…”Trở lại phòng ngủ, nhìn chồng vẫn đang say giấc nồng, tôi không khỏi xót xa, thương cho chồng lắm, rất có lỗi với chồng. Lúc này ảnh vẫn đang say giấc nồng, nhất định mơ mộng đẹp, lại không biết ngoài thực tế lại xảy ra ác mộng, người vợ mình yêu trong giấc mơ đẹp đã đi cùng với người đàn ông khác đội cho anh ấy một cái mũ xanh vĩnh viễn không thể tháo ra được!”
…”Sau khi cơn dục vọng được giải tỏa, tôi rất tỉnh táo và hối hận, nghĩ đến những chuyện trước kia của vợ chồng tôi, tưởng tượng cảnh chồng vì gia đình này bôn ba mệt nhọc, nghĩ đến lời thề non hẹn biển của hai chúng tôi, lần đầu tiên tôi thật sự chất vấn mình, rốt cuộc mình đã làm cái gì? Trong khi chồng đi làm tôi làm tình với bố chồng ở nhà, cuộc phiêu lưu lớn này lần đầu tiên khiến cho tôi thực sự cảm thấy sợ hãi và hối hận.”
…”Sau khi ân ái với bố chồng, tôi không còn cảm giác vui sướng nữa, sau khi tỉnh táo chỉ có nỗi buồn vô hạn và tự trách mình. Đêm đó, không có dư vị sau cao trào, chỉ có thống khổ và bi thương vô tận, đưa lưng về phía chồng, tôi thầm kêu: Chồng ơi, anh không biết em đã khóc trên giường bao lâu rồi…”
…”Điều khiến cho tôi lo lắng nhất vẫn xảy ra. Sáng hôm sau, vì tôi ngủ quá muộn đêm hôm trước, tôi thực sự đã ngủ vùi, không dậy kịp làm điểm tâm cho chồng. Đây là lần đầu tiên! Hơn nữa sau khi chồng thức dậy không đánh thức tôi mà trực tiếp đi làm, nếu như không phải bố chồng đánh thức tôi dậy sau đó, tôi còn không biết mình ngủ đến lúc nào.”
…”Tôi luống cuống tay chân rời giường rửa mặt đi tắm, hận không thể trang điểm cũng không kịp thoa phấn liền vội đi làm, nhưng tôi vẫn đến trễ, trễ chừng nửa tiếng, đây là lần đầu tiên tôi đi làm trễ. Trưởng phòng không nói sâu sắc về tôi, công ty thực hiện hệ thống đánh thẻ, khấu trừ nửa ngày lương.”
…”Các bạn gái trong công ty bắt đầu trêu chọc tôi, nói tôi hồng quang đầy mặt, tối hôm qua nhất định là bị chồng cho ăn quá no, cho nên mới đến trễ. Các nàng làm sao biết được, tối hôm qua người thực sự cho tôi ăn no là bố chồng chứ không phải chồng, tuy rằng hai cái xưng hô chênh lệch một chữ, nhưng lại khác nhau một trời một vực.”
…”Những lời trêu chọc của các bạn gái trong công ty cộng thêm tối hôm qua liên tục tự trách bản thân, tâm tình tôi rất tệ, hơn nữa tại sao hồi sáng chồng không đánh thức tôi dậy, trước kia ảnh thức dậy sớm nhất định sẽ đánh thức tôi. Ảnh để tôi ở nhà một mình, khiến cho tôi sinh ra một loại cảm giác bị bỏ rơi.”
…”Lúc đó, tôi không suy nghĩ nhiều nên đã gọi điện cho chồng để đổ trách nhiệm, kết quả khiến cho tôi không ngờ là… chồng tôi mắng tôi qua điện thoại! Lần đầu tiên và cũng là lần đầu tiên ảnh chửi tục, đây là điều mà hai người tôi chưa bao giờ có từ khi yêu nhau đến giờ, cuối cùng anh ấy còn cúp máy.”
…”Lúc ấy tôi cầm điện thoại di động cảm giác được tất cả đều mông lung, hình như tôi còn ở trong giấc ngủ tối hôm qua chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, không có cái gì là hiện thực, đây là người chồng đối xử tương kính như tân với tôi sao?”
…”Tôi nghĩ đến lý do, tôi nghĩ tới lý do đáng sợ kia, chính là chuyện xảy ra đêm qua có thể bị chồng biết! Tối hôm qua tôi và bố chồng, mặc dù đã cực lực khống chế tiếng rên của chúng tôi, nhưng khi đạt tới cao trào, mình vẫn buông thả mà phát ra vài tiếng rên tương đối cao, lẽ nào chồng đã nghe được? Từ tối hôm qua đến giờ tôi vẫn tự tin cho rằng chồng mình say như vậy sẽ không tỉnh dậy, cho dù có đánh trống khua chiêng cũng sẽ không tỉnh dậy, chỉ là mọi chuyện đều có ngoài ý muốn, ai có thể cam đoan nửa đêm ảnh không tỉnh dậy giữa chừng đi tiểu gấp sao?”
…”Tối hôm qua tôi bị dục vọng của mình khống chế đại não, tôi không tính đến nhiều yếu tố đột ngột như vậy. Không, tôi đã nghĩ đến khả năng này và hậu quả mà tôi có thể phải đối mặt, tôi sợ, tôi hoảng sợ, tôi bối rối, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rất bất lực.”
…”Tôi cố gắng gọi cho chồng một cách tuyệt vọng. Tôi gọi một lần ảnh không nghe máy, tôi lại gọi lần thứ hai, lúc ấy tôi rất kiên quyết, nhất định phải gọi cho đến khi ảnh nhận được mới thôi. Một lần, hai lần, ba lần… Mỗi lần gọi, nỗi sợ hãi trong tôi càng sâu sắc hơn, cuối cùng thì điện thoại của chồng tôi đã tắt máy. Khi ảnh tắt điện thoại, tôi đã gọi lần thứ hai để xác minh, đúng vậy, đúng là đã tắt máy.”
…”Lúc ấy tôi không suy nghĩ nữa, cầm lấy túi xách của mình liều mạng chạy ra ngoài công ty, không để ý những tiếng la hét của đồng nghiệp và giám sát phía sau. Tôi đang đi giày cao gót, khi bước ra khỏi công ty, giày của tôi bị trượt, chân tôi bị đau, nhưng sau khi tôi đơn giản chỉnh lại giày, tôi khập khiễng kiên trì đi tìm chồng tôi. Tôi sợ, tôi sợ tôi không tìm được ảnh, có thể tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy ảnh nữa, tôi sợ, tôi sợ sẽ mất chồng.” ]
Lúc này tôi hồi tưởng lại ngày đó, lúc Tiểu Đình đi vào văn phòng, nàng đi khập khiễng một chút, lúc ấy tôi còn tưởng rằng chân nàng tê dại, thì ra trước khi đến nàng đã bị té. Tôi không nhìn thấy cảnh tượng trước khi nàng đến công ty tìm tôi, hiện tại từ trong nhật ký của nàng tôi mới biết được tâm tình và tình trạng lúc ấy của nàng. Nội tâm của tôi có hơi nhẹ nhõm một chút. Ít ra nàng vẫn quan tâm đến tôi rất nhiều, coi như tâm hồn của mình đã được chữa lành một chút.
[…”Quỳ! Sau khi nhìn thấy chồng, đây là lần đầu tiên tôi quỳ xuống vì ảnh, tuy rằng không nhất định ảnh biết chuyện của tôi và bố chồng, nhưng lần đầu tiên tôi thực sự ăn năn với ảnh, chuộc lỗi với ảnh. Chồng rất lạnh lùng, tôi vẫn luôn muốn biết nguyên nhân rốt cuộc ảnh có biết chuyện của tôi và bố chồng hay không? Nhưng chồng lại không nôn một chữ, nhiều lần tôi muốn chủ động thú nhận với ảnh, chỉ là bản thân tôi sợ lỡ như chồng chưa biết, mà mình lại chủ động thú nhận cho anh ấy biết thì…”
…”Tôi vẫn do dự, không phải vì cái gì khác, tôi chỉ muốn tôi ở trong lòng ảnh, vĩnh viễn là thuần khiết, tôi hy vọng mặt tốt nhất của mình vĩnh viễn lưu lại trong lòng chồng, tuy rằng thân thể của mình đã không còn trong sạch, vĩnh viễn không cách nào thanh lọc.”
…”Trên đường đi tìm chồng, tôi đã nghĩ đến điều đó, nếu chồng không tha thứ và muốn tôi rời xa ảnh, tôi sẽ tôn trọng quyết định của ảnh, đồng thời tôi sẽ cho ảnh tất cả yếu tố không hề dè dặt, để ảnh có lý do thích hợp mà ly hôn, tôi sẽ chọn cách kết thúc cuộc đời mình bằng một tai nạn, để giữ bí mật này mãi mãi, vì sự hài hòa sau này của chồng và bố chồng, vì sự hài hòa của gia đình này. Tôi không phải là một kẻ nhu nhược, cũng không phải là một người hèn nhát, nhưng tôi không thể tưởng tượng được làm thế nào tôi có thể sống nổi sau khi tôi rời khỏi chồng và con trai của tôi, tôi không còn động lực và hy vọng để sống.”
“Chỉ là hình như chồng tôi có nguyên nhân gì đó không muốn nói ra. Dù rất hờ hững nhưng ảnh chưa bao giờ nói về tôi và bố chồng, cho dù nói bóng nói gió. Khi đó tôi còn một tia hy vọng cuối cùng, chỉ cần chồng không biết chuyện của tôi và bố chồng, tôi còn có đường để cứu vãn, chỉ cần tôi và bố chồng đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn giữ bí mật này, tôi nguyện ý nửa đời sau làm bạn bên cạnh chồng, cho dù chồng có làm cho tôi đau khổ.”
…”Tuy nhiên, ngay khi tôi có hy vọng, làm cho tôi đối với cuộc sống tương lai của mình nhen nhóm hy vọng một lần nữa thì một tia sét thiên lôi bất ngờ lại ập đến, làm cho tôi thiếu chút nữa ngã xuống không cách nào gượng dậy được. Tháng này kinh nguyệt của tôi chưa có đến, ước chừng đã hơn bốn mươi ngày!”
…”Mặc dù kinh nguyệt của phụ nữ thỉnh thoảng bị trì hoãn, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị chậm kinh, lại còn đang trong thời kỳ “nhạy cảm và đặc biệt” như vậy. Vòng tránh thai là thuốc an thần của tôi cho đến nay, nhưng tôi nghe nói vòng tránh thai không phải 100% hiệu dụng, ngay cả khi tránh thai tốt cũng có tiền lệ mang thai ngoài ý muốn. Chẳng lẽ kinh nguyệt không tới, tôi thật sự đã mang thai sao? Nếu có thai, đứa trẻ này là của bố chồng hay của chồng? Chưa kể bây giờ đến bệnh viện khám, ngay cả mua que thử tôi còn không có can đảm để thử thai.”
…”Tôi phải làm sao đây? Cầu xin ông trời, ngàn lần, không, ngàn vạn lần đừng để tôi mang thai!” ]