Phần 15
Sau khi về từ chuyến giải thoát người hôm đó, thì con Trinh với con Ly trở lại bình thường như thể chưa có chuyện gì, chúng tôi không có ý định báo công an vì cũng sợ mọi chuyện rùm beng lên thì khó xử…
Nhưng với mấy thứ chúng tôi giữ của tụi thằng Bình thì chắc tụi nó cũng không dám làm liều đâu. Trong tay tôi lại đang giữ hơn 40 clip của con Ly với thằng Bình hôm bữa tôi quyết giữ lại coi như là chiến lợi phẩm…
Tôi với thằng Bảo lâu lâu lấy ra coi, đặc biệt clip tối hôm đó tại nhà của Bình trên Biên Hòa quả thật con Ly nhìn vậy mà dâm không thể tả còn gì tuyệt hơn coi được clip sex của nhỏ bạn thân mà còn là quả some đỉnh cao như vậy.
Con Ly nó nợ tôi món ân tình nên tôi nói tôi sẽ giữ clip lại thì nó cũng không có ý kiến gì nhiều chắc nó biết tôi sẽ không làm gì bậy bạ đâu, coi như là tôi nắm giữ một bí mật của nó vậy dù gì chúng tôi cũng liều mạng lên cứu nó mà.
Hôm nay lên trường học cho hết mấy giờ tăng tiết buổi chiều trời thì nắng quá nên hai thằng lên sớm ngồi ngoài quán nước uống hai ly nước mía. Mới ngồi uống chưa được 15 phút thì thấy một tà áo dài thướt tha chạy vụt qua đi thẳng vào trường, tôi mới kêu thằng Bảo:
Tôi: Ê Bảo, Hình như chiều nay có 2 tiết văn đúng không mày?
Bảo: Ừ hai tiết cuối luôn, mé học văn tiết cuối buồn ngủ bỏ mẹ hay trốn ra đi NET mày…
Tôi: Không hôm nay có tí việc phải chờ hết giờ gặp cô giáo dạy văn của tụi mình chút…
Bảo: Cô Dung hả, gặp làm gì bả mới chạy qua kìa.
Tôi nhìn bảo với ánh mắt đầy hàm ý: Chút nữa rồi biết…
Bảo cũng ngầm hiểu ý của tôi: Ờ, mà cô Dung bả nhìn ngon vậy sao ly dị chồng hả mày?
Tôi: Tao là chồng bả hay tao biết mày, sao hỏi tao…
Thật ra chúng tôi đã nghe ai đó nói là cô Dung đã có một đời chồng rồi nhưng không hiểu vì sao lại ly dị nhưng thật sự tôi không hiểu tại sao lại vậy cô Dung người thon thả còn hơn cả đám học sinh đẹp nhất trong trường. Mặt thì toát lên vẻ đẹp trưởng thành nhu mì hết nấc ai lại điên đi ly dị một người như vậy.
Chưa bao giờ học lại dễ dàng nhưng nó lại càng nhọc nhằn với tôi và thằng Bảo vì đam mê lớn nhất của hai thằng là trên trường võ chứ ngồi trong lớp chữ nó chạy qua tai này là ra tai kia luôn chẳng giữ lại được mẹ gì.
Trong cái thời tiết điên rồ này thì nó lại càng không thích hợp, hai thằng ráng hết nấc cuối cùng cũng học xong được hai tiết cuối của cô Dung hai tiết học bọn con trai trong lớp chẳng thèm nhìn lên bảng một lần tất cả chỉ dồn hết ánh mắt vào bầu vú căng tròn trong bộ áo dài của cô thôi.
Hết tiết thì cả đám học sinh chạy bay ra khỏi lớp tôi với thằng Bảo thì đợi tụi nó ra ngoài hết còn cô Dung thì đang dọn dẹp mấy tờ giáo án nên chưa ra khỏi lớp. Tôi liền đi lên cùng thằng Bảo.
Tôi: Cô em có này muốn nói với cô…
Dung hơi thắc mắc thằng này chuyên cúp học nay lại có chuyện gì nói với mình: Ờ, em muốn nói gì hả?
Tôi: Nhưng em nghĩ ở đây không tiện lắm, cô biết chỗ nào riêng tư hơn chút không…
Dung tỏ vẻ ngạc nhiên nay có đứa học sinh nói nhăng nói cụi gì trước mặt mình vậy nè: Em cứ nói đi có gì mà phải riêng tư…
Tôi liền lấy điện thoại trong túi ra rồi đưa cho cô Dung xem, đây là cái vẻ mặt thú vị nhất mà tôi từng thấy từ một giáo viên của tôi, mặt Dung từ từ tái xanh rồi chuyển dần sang trắng bệch rồi lại tái xanh tôi cố gắng nhịn cười lắm mới nuốt được vào trong…
Trong điện thoại không gì khác ngoài cái clip lần trước tôi quay được trong chuyến cắm trại của trường về chuyện của Dung với thầy hiệu trưởng trong căn liều đó.
Cô Dung liền nói khẽ: Em làm… em có cái này?
Tôi: Bây giờ cô muốn em nói tại đây luôn hay sao…
Dung liền hốt hoảng kéo tay tôi nói: Em làm ơn… đừng nói ở đây…
Tôi: Không phải cô muốn em nói ở đây sao…
Dung mặt mày lúc này rất ư là khổ sở liền dẫn tôi và thằng Bảo lên phòng nghỉ giáo viên, vì cũng là hết tiết mà buổi chiều nữa nên phòng nghỉ giáo viên nữ không có lấy một bóng người. Cả 3 cùng vào trong nhanh như cắt Dung khóa trái cửa bên trong chỉ còn chúng tôi và cô.
Cả ba cùng ngồi xuống ghế, Dung mới hỏi: Làm sao em có cái đó…
Tôi: Cái đó?? Ý cô là cái clip này á hả…
Nói xong tôi quanh điện thoại lên bàn cái clip rõ nét quay hết mọi thứ diễn ra trong lều đó làm Dung hốt hoảng miệng lắp bắp không nói thành lời: Cái… cái này… sao lại thế… hai em… muốn gì…
Tôi: Chúng em muốn đó hả, tụi em định post vào group học sinh cho mấy thằng bạn cùng xem nhưng thấy cũng kỳ nên chưa định làm, nay đến đây muốn hỏi cô là tính sao nhưng chưa hỏi thì cô đã hỏi ngược lại rồi.
Dung mặt trắng bệch: Đừng, cô xin các em… đừng làm vậy… làm ơn xóa nó đi đi…
Tôi cười hì hì: Xóa thì chắc em không làm được rồi đó, xem cũng hay mà thầy hiệu trưởng gian dâm với giáo viên bộ môn, nếu cô thích thì đây là cái tít mà các tờ báo ngày mai sẽ đăng.
Dung: Đừng… cô chết mất…
Tôi: Chắc là tụi em cũng cần gặp thầy hiệu trưởng để giải quyết tí việc, không biết ngày mai cô có rảnh không mình cần gặp để giải quyết tí việc.
Dung khổ sở: Em muốn thì vậy đi, nhưng cô xin em đừng để chuyện này lộ ra không là cô chết mất.
Tôi nhìn thằng Bảo cười đi lại chỗ cô Dung hai tay đặt lên vai Dung bóp bóp mấy cái: Đương nhiên là em sẽ giữ kín nếu như cô cũng nghe lời tụi em tí thì mọi chuyện sẽ êm thôi.
Nói xong tôi đưa tay xuống bộ ngực của Dung bóp vú mấy cái, Dung: Đừng… em làm gì vậy?
Tôi liền nói: Không phải em nói cô phải nghe lời em sao, có tí này mà đã phản ứng rồi thì em không chắc chuyện này sẽ kín đâu.
Bảo cũng tới góp vui mân mê hai bầu vú rồi bóp vài cái, tôi: Cứ như thế nhé cô, mai gặp…
Hai thằng đi ra tới cửa tôi ngoái lại nói thêm: À mà quên… nhớ kêu luôn thầy thể dục tới nhé…
Dung lại càng sửng sốt vì đến cả chuyện của mình với thầy thể dục nó cũng biết thì chuyện này có gì mà nó không biết nữa trời.
Tôi với Bảo ra về trong sung sướng vì tôi và nó là thằng học sinh đầu tiên này được bóp hai bầu ngực của cô, bầu ngực mà thằng nào cũng mơ ước.
… Bạn đang đọc truyện Cave thời 4.0 tại nguồn: https://gaigoi.city
Ngày hôm sau, tôi với thằng Bảo đang trong clip học thì có một giám thị gửi giấy mời hai đứa lên phòng hiệu trưởng, tôi nhìn thằng Bảo hai thằng cười hì hì ra khỏi lớp đi lên phòng hiệu trưởng.
Vừa mở cửa thì bầu không khí nặng trĩu bên trong tràn ra đè nặng lên người chúng tôi, bên trong thầy hiệu trưởng đang ngồi trên chiếc ghế của mình, cô Dung và thầy thể dục thì ngồi ở bàn trà suy tư cả 3 không nói tiếng nào khi thấy chúng tôi bước vào.
Cô Dung liền chạy lại khóa trái cửa, tôi hỏi: Dạ thầy gọi tụi em có gì không?
Thầy hiệu trưởng liền gằn giọng: Hai đứa đừng ráng mắc nửa có gì dấu thì đưa ra đây đi, tuổi trẻ làm nhiều thứ như vậy không tốt đâu, hai đứa đưa ra đây rồi thầy coi như sẽ không có chuyện gì hết.
Tôi nhìn thằng Bảo không hẹn mà hai thằng cùng cười, tôi nói: Hình như thầy có gì hiểu nhầm thì phải, em ở đây không phải để nghe thầy nói vậy mà em ở đây để nói cho thầy biết nếu như em bước ra khỏi phòng này mà trong bụng không vui thì ngày mai báo sẽ bài đăng về hiệu trưởng gian dâm với giáo viên bộ môn và còn tình trạng quan hệ mờ ám giữa các giáo viên với nhau nữa đó.
Nghe thấy tôi cứng quá nên cả ba người bên phía bên kia đều tối sầm mặt nhưng có vẻ như thầy hiệu trưởng vẫn chưa bỏ cuộc: Tôi… tôi sẽ đuổi học các em…
Tôi: Đừng hù tụi em, thầy nghĩ ai sẽ bị tống cổ ra khỏi đây trước đây, nghe nói thầy còn 3 năm nữa về hưu rồi, thầy muốn làm căng thì thầy nên nghĩ phần đời con lại của thầy sẽ sống sao đây… khi cái clip này lộ ra đây.
Cả ba người bên kia liền tái xanh lại mặt ai cũng nhăn nhó, biết mình đã chiếm thế thượng phong nên tôi tiếp tục: Sao thầy thấy sao, thầy thử nghĩ đi gia đình thầy và 2 giáo viên ở đây sẽ ra sao khi… à mà chắc em cũng không phải nói khi nào đây nhỉ…
Thầy hiệu trưởng: Giờ các em muốn gì thì nói đi?
Tôi: Em thì cũng chẳng muốn gì, chủ yếu là em còn học ở đây 2 năm nữa nên cũng muốn có tí quyền lợi.
Cả 3 người nghe liền mắt sáng rở vì biết có thể thương lượng được vấn đề này, hiệu trưởng: Các em muốn gì cứ nói ra…
Tôi: Cũng không muốn gì nhiều, thầy biết rồi đó học sinh mà ai không muốn làm học sinh giỏi nhưng tụi em cũng không cần chủ yếu lên lớp điểm đẹp mặt đẹp mày chút là được…
Hiệu trưởng: Gian lận điểm bị phát hiện thì cũng khác gì chuyện này đâu, em đừng quá đáng…
Tôi: Thì đừng để người khác biết, mà em cũng chẳng nói thầy sửa điểm giúp tụi em, nếu được thì cho tụi em biết đề chút chút rồi nói giám thị coi thi châm chước chút tụi em quay bài chút là được điểm cao thôi mà cái này chắc thầy làm được đúng không…
Ngồi trầm ngâm nhưng cũng không quá lâu thì thầy hiệu trưởng: Được nhưng các em phải xóa cái đó đi.
Tôi: À khi em ra khỏi trường này thì em sẽ xóa còn giờ thì chưa được…
Hiệu trưởng đành đồng ý trong cay đắng khi để tụi tôi nắm được chui nhưng chẳng biết phải làm sao cả, bên trong căn phòng lúc này không khí mới đỡ khó thở hơn xíu.
Tôi: Em nghĩ là chuyện nói tới đây được rồi, về lớp tránh mọi người nghi ngờ mà em cũng nói là các thầy các cô nên cẩn thận hơn xíu tụi em phát hiện được thì người khác cũng phát hiện được, tốt nhất đừng để ai biết trước khi tụi em học xong ở đây, nếu không em không chịu trách nhiệm đâu á…
Nói xong tôi với Bảo đi ra ngoài cô Dung cũng đi theo kéo tay tôi nói: Các em làm ơn đừng để ai biết.
Tôi lại nói khẽ vào tai của cô: Thầy hiệu trưởng làm được cho tụi em tí việc nhưng cô thì chưa đâu đó, cũng nên nghĩ gì đó mua chuộc tụi em đi.
Tôi gieo vào đầu của Dung một luồng lo lắng có thể làm Dung mất cả ngủ nhưng đó lại là điều tôi muốn.
Bảo: Mày nói gì với bả vậy…
Tôi: Hù bả tí thôi haha…
Bảo: Tao không ngờ mày nghĩ được vậy luôn đó, lần này khỏe vãi lol rồi…
Tôi: Hehe tao nói câu được cá to mà, mày cứ đi theo tao chắc chắn sẽ có ăn.
Bảo cười hề hề: Ok mày tối nay đi ăn đi tao bao.