Cảnh xuân ở làng nhỏ – Phần 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 2
Anh Cương thầm ngưỡng mộ rằng không dễ để một người phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi ba vẫn giữ được vóc dáng đẹp như vậy! Anh nhận thấy bà không chỉ có eo thon mà hông to và các bộ phận khác của mẹ vợ anh cũng khá ổn, mọi thứ trông rất hài hòa, rất cân đối, rất đẹp và không hề có dấu hiệu lão hóa nào mà lẽ ra ở lứa tuổi của bà phải có. Ở tuổi của bà ấy, đó không khác gì một cảnh tượng hoàn mỹ. Thư Bình mẹ vợ anh vẫn là một đóa hoa, tuy không phải là một đóa hoa mỏng manh nhưng bà vẫn là một đóa mận mùa đông đã chịu đựng mùa đông giá rét, có hương vị đặc biệt. Do vì cảm thấy dễ chịu nên anh Cương đã lén lút quan sát mẹ vợ. Thỉnh thoảng, Thư Bình quay lại và nhìn thấy ánh mắt của anh Cương đang rơi vào bóng hình bà, rồi bà theo bản năng cảm thấy mặt mình nóng lên nên vội vàng cúi đầu làm việc, tim thì đập mạnh. Đây là lần đầu tiên trái tim Thư Bình đập loạn xạ kể từ khi người đàn ông của bà không còn nữa, tức là chồng bà. Cảm giác này, nó vừa gây căng thẳng cho bà nhưng cũng vừa thú vị. Lúc này, anh Cương cũng biết hành vi của mình đã bị phát hiện, trong lòng rất bất an. Anh nói: “Mẹ với Lan Hoa vợ con ở lại, con ra ngoài đi dạo chút nhé!”
Thư Bình không trả lời nhưng Lan Hoa nói: “Anh nè! Đi bộ nhớ đường, đừng lạc đường nha!”
Anh Cương đồng ý và nói: “Nếu anh đi quá lâu mà không quay lại thì lạc đường thật rồi. Lúc đó em hãy gọi cho anh.”
Lan Hoa thấy chồng mình nói vậy thì cười hai tiếng, rồi ghẹo và nói: “Em thật muốn xem anh làm sao biết đường về, rồi lạc ở chỗ này luôn cho mà xem.”
Vừa nói, Lan Hoa lại cười, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo và dễ chịu vô cùng. Lúc này anh Cương tâm tình không ổn định, cũng không có tâm tình nghe lời, liền vội vàng đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi cổng và đi vào ngõ, anh cảm thấy thoải mái hơn. Anh tự nghĩ: “Mình bị sao vậy? Tại sao mình càng ngày càng kém cỏi? Làm sao mình có thể để ý đến mẹ vợ chứ? Dù xinh đẹp đến đâu thì bà ấy vẫn là người lớn tuổi nên không thể để trí tưởng tượng của mình bay xa được. Mình không thể làm điều này một lần nữa, nếu không mình sẽ bị sét đánh.”
Để khiến bản thân trở nên lạc quan, anh đã ngừng suy nghĩ về những rắc rối đó. Anh bước ra khỏi con hẻm, đi vào con đường chính, rồi chậm rãi đi về phía sau làng. Vùng nông thôn này khác với thành phố, bầu trời giống nhau nhưng ở đây rộng hơn và sạch sẽ hơn nhiều. Thế giới ở đây chưa bao giờ bị ô nhiễm. Đồng thời, anh cũng chú ý đến khung cảnh xung quanh, lần lượt quét qua những ngôi nhà, cây cối, bức tường ở đây và tất nhiên anh cũng không quên quan sát những cư dân ở đây. Hầu hết đàn ông đều có nước da ngăm đen, khuôn mặt mộc mạc, còn phụ nữ thì thô tục và không bắt mắt chút nào. Anh Cương thầm thở dài, dù sao ở thành thị cũng không bằng. Ở thành phố nơi anh sống, có nhiều phụ nữ xinh đẹp như số lượng ô tô. Từ những cô gái mười lăm, mười sáu tuổi cho đến những thiếu nữ xinh đẹp độ tuổi bốn mươi, như hàng trăm bông hoa đua nhau khoe sắc, mỗi bông hoa đều có sức hấp dẫn riêng.
Cho đến khi rời khỏi làng, anh không thấy ai đứng đắn, ngay lúc anh đang tiếc nuối vì không có mỹ nhân để ngắm thì một người phụ nữ đã đối mặt. Khi cô ở xa không nhìn rõ nhưng lại có cảm giác duyên dáng, quyến rũ, khi cô đến gần thì anh nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái, anh Cương sửng sốt một lúc, sau đó anh thầm nghĩ: “Cuối cùng mình cũng nhìn thấy một mỹ nữ, ngoài mẹ vợ và Lan Hoa vợ anh ra thì đây là con gái của ai trong làng, sau này phải hỏi Lan Hoa vợ mình mới được.”
Khi lần đầu tiên anh đến gần người phụ nữ đó, mắt anh đã mở to. Anh không thể ngờ rằng ở nơi xa xôi này lại có vẻ đẹp như vậy. Người phụ nữ này khoảng ngoài hai mươi, dáng người duyên dáng, mái tóc ngắn dài đến cổ. Khuôn mặt đó đẹp như đào mận, lạnh lùng như sương, đôi môi đỏ mọng và bộ ngực cao chót vót càng thêm bí hiểm. Bộ ngực này to quá, to hơn của Thư Bình với Lan Hoa vợ anh rất nhiều. Sẽ thật tuyệt nếu được chạm vào hoặc hôn. Cô gái mặc quần xanh, áo sơ mi dài tay màu trắng như tuyết, khí chất không những không mộc mạc mà còn rất tao nhã. Tư thế bước đi cũng lắc lư, tạo cho người ta cảm giác đẹp đẽ và mê say. Tất cả những điều này khiến anh Cương tự hỏi: “Liệu cô ấy có phải người thành phố giống anh không?”
Anh Cương há to miệng nhìn người đẹp, như thể vừa khám phá ra một thế giới mới. Lúc đầu cô gái xinh đẹp không để ý tới anh nhưng khi vừa quay đầu lại, cô gái lại nhìn về phía anh Cương. Khi cô nhận ra ánh mắt của anh Cương không có chút quân tử, tức ánh mắt anh nó cứ ngó láo ngó liêng thì nàng không khỏi cau mày, quay đi chỗ khác và bước nhanh về phía trước. Khi hai người đi ngang qua nhau, anh Cương quay đầu nhìn cô, rồi cô gái cũng quay lại nhìn anh, thấy anh vẫn bộ dạng với ánh mắt điên cuồng nhìn trộm thì cô trừng mắt nhìn anh, khịt mũi nói: “Cái đồ biến thái.”
Anh Cương còn chưa tỉnh lại, trong lòng thầm nghĩ: “Ủa? Mỹ nhân này đang mắng ai vậy? Có ai khác ở đây ngoài mình đâu nhỉ?” Anh quay đầu nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một nam thanh niên đang đuổi theo cô ấy cách đó mấy chục mét, vừa chạy vừa hét: “Chờ tôi với, đợi tôi với, tôi có chuyện gấp cần làm với cô.”
Anh Cương thấy nam thanh niên đuổi theo cô gái thì thầm nghĩ: “Chẳng cần phải nói, mình chỉ bị mắng vì cô ấy tưởng mình giống người thanh niên này thôi. Bởi vì cậu ta là một kẻ biến thái nên mình bị mắng lây.” Anh quay lại và đứng yên, theo dõi diễn biến của tình hình. Trong chớp mắt, chàng trai đã đuổi kịp người đẹp. Người đẹp quay lại nhìn thấy cậu ta, lông mày nhíu lại, không để ý đến nam thanh niên mà tiếp tục đi về phía trước. Chàng trai chặn cô lại ở phía trước, cười nói: “Đừng coi thường tôi, chúng ta đều là người của nhau.”
Cô gái xinh đẹp lùi lại một bước, lạnh lùng nói: “Anh nói sao cơ? Ai là bạn của nhau? Mau tránh ra, người đứng đắn thì sẽ không cản đường.”
Chàng trai trẻ mặt không biết xấu hổ nói: “Không quan trọng, anh có phải là người đứng đắn hay không nhưng trước khi nói xong anh vẫn muốn đi cùng em.”
Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, tức nam thanh niên, hỏi: “Đồ biến thái, ngươi đã theo ta mấy ngày, ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng rằng cha ngươi giàu có thì ngươi muốn làm gì thì làm.”
Chàng trai cười nhẹ, nhìn trái nhìn phải trên người cô gái, ánh mắt lộ ra vẻ mặt bẩn thỉu, nói: “Anh đi theo em bảo vệ em, sợ có người xấu bắt nạt em. Hehe…”
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa liếc nhìn anh Cương cách đó không xa. Người đẹp cười lạnh hai tiếng, xua tay nói: “Tránh ra, tôi nghĩ anh mới là kẻ xấu.”
Hắn ta cười lớn, há to miệng, lộ ra hàm răng chưa hoàn thiện, nói: “Sao anh lại trở thành người xấu? Chúng ta cùng nhau lớn lên. Anh theo em vì anh thích em. Nếu không thì tại sao anh lại làm vậy? Tại sao em không đi theo anh, không phải vì chúng ta là người quen cũ sao?”
Người đẹp giận dữ nói: “Nói nhảm, ai là người quen cũ của anh, anh nhường đường được không? Nếu không tôi sẽ gọi người cứu.”
Hắn ta ưỡn ngực nói: “Người đàn ông đích thực sẽ không nhượng bộ nếu nói mà không làm”
Cô gái xinh đẹp lớn tiếng nói: “Mã gia các ngươi đều vô lý sao? Các ngươi và các chú, các anh đều có tư cách đạo đức thấp kém như nhau.”
Nam thanh niên không chịu thua lý luận với cô gái nên nhanh chóng xua tay và tuyên bố: “Điều đó khác. Em trai anh ra tay sàm sỡ với em nhưng anh thì không.”
Người đẹp ậm ừ: “Anh nào em nấy mà thôi.”
Vừa nói, cô gái vừa rẽ vào một góc và cố gắng vượt qua người thanh niên kia. Hắn ta phản ứng rất nhanh, lập tức chặn đường, cười khúc khích nói: “Người đẹp, đừng đi, chúng ta ở lại nói chuyện đi.”
Nói xong, hắn ta ôm lấy người đẹp. Người đẹp núp sau lưng vừa hét lớn: “Cứu, cứu tôi với!!!”
Hắn ta vẫn kiêu ngạo nói: “Người đẹp có kêu la cũng vô ích. Ở mảnh đất rộng ba trăm mẫu này, không ai dám gây sự với anh đâu.”
Vừa nói, hắn vừa dang rộng vòng tay và ôm lấy người đẹp. Người đẹp nói rồi cố sức vùng vẫy và quay người bỏ chạy, theo sau là tên con trai nhà họ Mã, tức anh trai của thằng Mã Ngưu. Trong chốc lát, người đẹp chạy tới chỗ anh Cương, quay người lại và nấp sau lưng anh Cương. Anh Cương hiểu rằng đã đến lúc anh phải xuất hiện. Anh không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực và ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn thằng con trai nhà họ Mã kia đang trước mặt. Hắn ta gầm rú chỉ ngón tay vào anh Cương và hét lên: “Thằng nhãi này đến từ đâu? Tránh ra.”
Anh Cương chậm rãi nói: “Từ lò mổ đến, chuyên đi giết lợn.”
Thằng này thấy anh Cương mắng thì nổi giận mắng lại: “Tôi tưởng anh từ vườn thú đến. Muốn dành gái với tôi sao?”
Trình Cương thấy nó nói vậy thì cười nhạt nói: “Chúng ta khoan hả cãi nhau? Hãy để người đẹp nói đi.”
Anh Cương nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia, người chỉ cao 1, 6 mét và vóc dáng gầy. Còn người đẹp lộ nửa cơ thể ra sau lưng anh Cương, vui vẻ đáp: “Mã Tú, ngươi đương nhiên là giống khỉ rồi.”
Mã Tú nghe cô gái mắng thì tức giận đến mức lao tới la hét và dùng nắm đấm đấm vào mặt anh Cương. Anh Cương thấy nó hành động thì quay người nói: “Tránh ra, nắm đấm của ngươi không có mắt.”
Vừa nói, anh Cương đột nhiên nắm lấy cổ tay đối phương. Mã Tú cố gắng lùi lại và cố gắng vùng vẫy thu tay lại nhưng không được, bởi vì lúc này cổ tay nó có cảm giác như bị một chiếc kìm kẹp. Anh Cương đột nhiên buông ra, Mã Tú nhanh chóng bị chính sức lực của mình đẩy lùi về phía sau, đi được vài bước, nó thả phịch xuống đất, hai chân giơ lên trời, giống như con heo sắp bị hành huyết đem bán ở chợ. Anh Cương nhìn hắn ngã nặng, không khỏi bật cười. Sau đó anh nhìn lại người đẹp, thấy trên mặt cô vẫn không có nụ cười nhưng hiển nhiên nàng đã không còn ác ý với anh Cương như lúc nãy nữa. Bây giờ Mã Tú đứng dậy khỏi mặt đất, giống như một con chó điên giận dữ, và hét lên: “Làm thế nào anh dám đánh với tôi ở nơi này, tôi sẽ giết anh.”
Anh Cương nghe hắn hăm dọa thì quay lại và hỏi: “Vậy gia đình ngươi là ai? Sao ngươi quá kiêu ngạo?”
Người đẹp đảo mắt với Mã Tú và nói: “Anh ta không có khả năng, anh ta chỉ dựa vào thế lực cha mình để làm người đứng đầu làng.”
Anh Cương lắng nghe và chỉ khịt mũi, nghĩ: “Mình cứ nghĩ hắn ta là một người quan trọng nhưng hóa ra nó không có gì hơn thế. Bây giờ mình biết nền tảng của tên này thì không phải lo lắng.”
Khi Mã Tú thấy rằng anh Cương không quan tâm đến hắn ta, nó lại thù ghét như thể họ muốn xé anh Cương thành từng mảnh. Nhưng lần này, thay vì đấm anh Cương như vừa rồi, hắn ta giơ chân lên và đá băng băng. Trước khi anh Cương có thể phản ứng, người phụ nữ xinh đẹp đã hét lên từ bên cạnh: “A!!! Hãy cẩn thận.”
Anh Cương cảm thấy sự quan tâm và ấm áp từ giọng nói của người đẹp vì vậy anh mỉm cười và nói: “Đó là một vấn đề nhỏ, không có gì đâu em ơi! Bởi trên thành phố anh cũng từng tiếp xúc với bọn đầu gấu mạnh hơn thế này nhiều.”
Anh cúi xuống và nắm lấy mắt cá chân của đối thủ rất chính xác. Khi con thằng Mã Tú nhìn thấy điều này, hắn ta đấm vào nắm tay anh Cương. Trước khi anh Cương có thể chạm vào nắm đấm của thằng Mã Tú, anh Cương búng cổ tay nó và cơ thể của Mã Tú đã bị anh thực hiện một cú hích ngã nằm xuống đất. Khi cơ thể bị ngã thì hắn ta hét lên đau đớn và không đứng dậy được không trong một thời gian ba mươi phút. Anh Cương thấy nó không còn sức chống đối nữa thì nói với người phụ nữ xinh đẹp: “Được rồi, không sao. Cô có thể quay lại nơi cô muốn đến.”
Người đẹp nói với anh Cương: “Cảm ơn anh.”
Cô nhìn anh Cương một cách cẩn thận trước khi bỏ đi nhanh chóng khỏi nơi này. Khi người đẹp biến mất, anh Cương đã cảnh cáo thằng Mã Tú rằng: “Nếu tôi thấy cậu còn bắt nạt cô ấy một lần nữa, tôi sẽ đánh gãy chân. Biết chưa hả?”
Thằng Mã Tú vừa rồi bị anh Cương vật ngã nằm xuống đất, bây giờ nó cố gắng ngồi dậy và hỏi: “Thế anh là ai? Anh là gì với cô ấy? Tại sao anh bảo vệ cô ấy chứ?”
Anh Cương trả lời một cách tình cờ và hơi lố bịch: “Ừ… Tên tôi là Biên Cương và cô ấy là vợ tôi.”
Ngay khi những lời nói ra khỏi miệng, anh Cương đã hối hận vì điều này quá thái quá, bởi vì anh với người đẹp lúc nãy là hai người xa lạ. Anh ấy giả vờ nói là vợ để dọa nạt thằng Mã Tú mà thôi, chứ anh gặp cô ấy hôm nay là lần đầu tiên vì vậy anh cảm thấy rất xấu hổ nếu khi nhìn thấy cô ấy trong lần tiếp theo. Sau đó, anh nghĩ: “Mình không thể ở đây hơn một vài ngày và không chắc liệu mình có thể nhìn thấy cô ấy trong tương lai hay không?”
Mã Tú biết rằng anh Cương đang nói là chồng của cô gái xinh đẹp lúc nãy là vô nghĩa, bởi nó sống từ nhỏ với cô ta vì vậy hắn ta không dám nói bất cứ điều gì khác khi còn anh Cương ở đây. Nó chỉ lườm anh Cương, kiểu người bại trận mong có ngày được phục thù và khập khiễng đi. Thằng Mã Tú vừa khập khiễng đi vừa tự nghĩ: “Ừ! Anh chàng tốt bụng, tôi không thể đánh bại anh nhưng tôi còn cách khác. Tôi sẽ yêu cầu ai đó đuổi anh ra khỏi ngôi làng nhỏ này, để anh không dám quay lại lần nữa mà phá đám việc tôi làm. Hãy chờ xem!”
Sau khi giải quyết vấn đề này, tức giải cứu cô gái khỏi tên yêu râu xanh thì anh Cương đã đi về phía trước một lần nữa để tham quan vùng quê của Lan Hoa. Sau khi đi bộ trong rừng, anh thấy một ngôi nhà bằng gạch dài ở bên trái. Trước nhà là một sân chơi rộng rãi với một quầy bóng rổ. Một số trẻ em đang đuổi theo và cười trên sân chơi. Nơi sân có bóng rổ, với một lớp màu vàng nâu của mặt đất, anh thấy khuôn mặt của mỗi đứa trẻ đều tỏa sáng, đặc biệt là dễ thương chứ không đáng ghét tên Mã Tú dê gái lúc nãy. Không cần phải nói, đây là trường học và ngoài trường có một số cây trồng xanh um rộng lớn. Mặt đất có màu vàng nâu và màu xanh của lá cây xanh như đôi mắt có thể nhìn thấy vạn vật trong ngôi trường làng. Đến đây, thấy cảnh vật này thì anh Cương lại thầm nghĩ: “Không phải Lan Hoa nói rằng, ba chị em cô đều học ở ngôi trường này sao? Rồi em gái vợ mình ở đâu? Có vẻ như cô bé ấy không ở đây.”
Anh Cương lại nhìn về phía Đông của trường học và thấy rằng có một ngôi đền nhỏ ở đó. Ngôi đền có vòm và góc trên đỉnh và hai cánh cửa tối và cũ, có vẻ như nó đã có từ lâu rồi. Đây có phải là một địa điểm lịch sử? Anh Cương thực sự muốn đi vào và xem qua nhưng sau đó điện thoại di động của anh lại reo lên và sau đó anh dừng lại. Anh nhìn vào tên người người gọi và thấy rằng đó là số của Lan Hoa. Anh biết đó là Lan Hoa kêu gọi anh quay lại nhà, có lẽ bữa ăn đã sẵn sàng và chờ anh về ăn cơm chung.
Anh ngay lập tức quay lại và trở về nhà của Lan Hoa. Khi anh vào sân, vợ anh đang di chuyển rơm. Để nấu ăn không bị dính dầu mỡ nên cô ấy đã thay một chiếc quần áo cũ. Ngay khi cô ấy thay quần áo cũ, vợ anh như trở thành một người dân làng trong một lần nữa vậy. Bởi nhan sắc của Lan Hoa rất mộc mạc, không phấn son. Lan Hoa ôm lấy ống hút và hỏi: “Anh Cương, anh đã đi đâu? Nếu anh không quay lại, em với mẹ sẽ phải phát loa tìm anh trong toàn bộ ngôi làng này.”
Anh Cương mỉm cười vì vợ anh xem anh như đứa trẻ dễ bị lạc đường và nói: “Nghe những gì em nói, anh đã trở thành một kẻ chạy trốn hay lạc đường.”
Vợ anh nói thêm: “Hãy vào nhà nhanh chóng nào, em với mẹ đang đợi anh ăn cơm.”
Nói xong, Lan Hoa đi vào nhà dọn cơm và anh Cương thì lon ton đi theo phía sau. Hoa lan đang đốt lửa để hâm nóng đồ ăn cho anh Cương. Cô nhét một quả bóng rơm được cuộn tròn vào bếp và đưa ống hút vào để thổi ngọn lửa màu đỏ, tạo ra một âm thanh “bập bập” như nhấp chuột máy tính. Sau đó, cô kéo anh Cương vào phòng phía Tây. Lúc này, thức ăn đã được đặt trên bàn trong phòng ăn và Thư Bình với một cô gái khác đang ngồi trên mép của bàn ăn đang nói chuyện xì xào. Khi anh Cương nhìn thấy cô gái, anh ấy đã choáng váng một lúc và nghĩ: “Ái chà! Hóa ra đó là cô ấy.”
Anh Cương không cần phải suy nghĩ quá nhiều, bởi vì anh biết mối quan hệ giữa người con gái này và Lan Hoa vợ anh là gì rồi. Cô gái ấy cũng nhìn thấy anh Cương, ánh mắt thì long lanh, đứng dậy và choáng váng một lúc. Lan Hoa giới thiệu với một nụ cười: “Chị cả! Đây là chồng em. Anh Cương và đây là chị gái lớn của em, tên chị ấy là Lan Hương.”
Hóa ra Lan Hương là người phụ nữ xinh đẹp mà anh Cương vừa gặp. Anh Cương không thể không nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn của cô chị gái vợ mình một lần nữa, cảm thấy thổn thức trong trái tim anh. Anh Cương mỉm cười lịch sự và vươn tay ra để bắt tay xã giao. Lan Hương do dự một lúc và cũng bắt tay anh Cương. Trước khi anh Cương có thể cảm thấy điều đó trong một thời gian thì cô chị gái vợ anh đã rút tay lại mất rồi. Khuôn mặt Lan Hương vẫn còn lạnh, như thể cô chưa bao giờ nhìn thấy anh Cương vừa mới cứu giúp cô lúc nãy. Anh Cương rất ngạc nhiên, không có gì lạ khi anh thấy cô ấy bây giờ trong ngôi nhà này. Thế sao cô ấy không nhận ra anh? Hay cô ấy bị mất trí nhớ? Nếu không, tại sao Lan Hương thậm chí không mỉm cười khi nhìn thấy anh? Ít nhất anh đã giúp cô ấy một lần. Anh Cương nói nhẹ nhàng với chị gái của vợ: “Tôi đã nghe Lan Hoa nói từ lâu rằng chị xinh đẹp và có tính khí. Chị thực sự rất xứng đáng với câu khen của vợ tôi.”
Lan Hương trả lời: “Không, không, tôi chỉ là một cô gái nông thôn. Em gái tôi khen quá lời ấy thôi.”
Bây giờ Thư Bình nói bên cạnh giữa hai người, tức anh Cương với Lan Hương: “Thôi gác chuyện lại… Tất cả chúng ta hãy ngồi xuống và ăn cơm thôi. Bởi vì mẹ biết các con đều đói.”
Lan Hoa đi đến bên anh Cương chồng cô và ngồi xuống. Anh Cương thì đã xem xét và thấy rằng các món ăn đều là phong cách nông thôn, bao gồm khoai tây, bắp cải và ớt. Còn cơm là một bát lớn với mùi thơm mờ nhạt. Ngay khi ngửi thấy mùi thơm này, anh Cương đã thèm ăn và nhìn vào người đẹp Lan Hương chị vợ của mình, như cái dạ dày của anh nó đói kêu cồn cào. Anh biết rằng anh muốn ăn hình bóng Lan Hương chị vợ của anh nhiều hơn là bát cơm đầy. Khi vợ chồng anh đang ngủ vào ban đêm, Lan Hoa đã đến phòng ngủ của mẹ cô để xin thêm một chiếc chăn, bởi ban đêm tiết trời se se lạnh. Khi Lan Hoa bận rộn đi mượn thêm một chiếc chăn, khi cô ấy quay lại và nói: “Chồng nè, anh ngủ vào ban đêm, anh có mơ thấy mẹ anh không?”
Anh Cương đã trả lời và nói với Lan Hoa: “Anh nghĩ rằng vợ anh có thể đi cùng vào trong mơ để gặp mẹ, bởi chúng ta là một gia đình.”
Anh Cương giữ eo vợ từ phía sau, còn Lan Hoa thì nhìn lại và nói: “Những ngày tốt lành của chúng ta đã phát triển. Em muốn ở nhà trong một thời gian dài và em đã nói điều đó với gia đình em rồi.”
Anh Cương nghĩ về câu của vợ và nói: “Được rồi, đi ngủ thôi nào.”
Nói về việc nới lỏng bàn tay của anh Cương từ eo Lan Hoa. Vợ anh mở chăn và mỉm cười nói khúc khích: “Chồng nè, anh có thể ngủ ngon mà không có vợ bên cạnh không?”
Anh Cương trả lời một cách trung thực: “Nếu vắng em thì anh không thể ngủ ngon được. Bởi em là “thuyền” còn anh là “bến”. Bởi em là “mây” còn anh là “gió” nên “thuyền và bến”, “mây và gió” nó đều liên thông với nhau.”
Lan Hoa thấy chồng mình lãng mạn thì mỉm cười và nói: “Hãy nhìn bản thân chồng đi. Người gần ba mươi mà giống như một đứa trẻ. Hehe…”
Nói xong, Lan Hoa hôn chồng thắm thiết và ra khỏi phòng với tiếng cười. Sau khi cô rời đi, anh Cương cảm thấy rất cô đơn nhưng biết làm gì hơn. Bởi anh để cho vợ anh ngủ với mẹ vợ cho bớt nhớ nhung kiểu lâu lâu mới gặp, có rất nhiều chuyện để bàn của đàn bà con gái. Anh lấy máy tính xách tay và tạo ra một vài dòng nhân vật. Bất chợt anh không có ý định với máy tính nữa nên anh đã tắt nó, sau đó tắt đèn và vào giường sau khi cởi quần áo. Anh thường vẫn ngủ mặc đầy đủ quần áo nhưng lần ngủ “nude” này lại là lần đầu tiên. Ngủ kiểu ở truồng, anh cảm thấy rất khó khăn và nóng bỏng nhưng nó rất thoải mái.
Vì thay đổi môi trường mới, tức lạ chỗ nên anh Cương đã không ngủ ngay lập tức, rồi anh trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, rồi anh nhớ gần ba mươi năm trước của mình qua lời kể lại của cha anh. Năm anh mới chào đời thì người mẹ qua đời sớm, cha anh phải làm việc chăm chỉ. Thế nhưng khi anh trưởng thành có công việc làm ổn định thì cha và con trai lại xung đột, rồi anh rời khỏi nhà mà bắt đầu từ đầu, kiểu sống tự lập. V. V, tất cả đều không thể quên. Một điều khó quên hơn, điều này liên quan đến một người không muốn nghĩ đến nhưng phải suy nghĩ, bởi vì ý thức quen thuộc và sau đó nghĩ về Lan Hoa. Do trước khi đến với Lan Hoa thì anh Cương đã có một mối tình với một cô gái là Đoan Trang. Anh thừa nhận rằng vợ anh là một cô gái tốt và một người vợ tốt nhất trong cuộc đời của anh. Anh có thể kết hôn với một người phụ nữ như vậy và cưới nhau. Anh ấy luôn nhớ tình huống mà hai người gặp nhau lần đầu tiên trên đỉnh đồi có nhiều “Hoa Anh Đào” nở rộ vào mùa xuân, khi đó, Lan Hoa vợ anh đẹp vô cùng…
… Bạn đang đọc truyện Cảnh xuân ở làng nhỏ tại nguồn: https://truyensex.life
Cũng trong đêm đó, đêm mà anh đang nhớ về hồi ức xa xưa, hồi mà anh với Lan Hoa lần đầu gặp gỡ như “Hoa Anh Đào” chớm nở… Anh trở lại và tìm thấy một cô gái đứng trước nhà. Anh không biết cô đang làm gì. Qua ánh đèn của hành lang, anh thấy cô mặc một miếng vải hoa, đầu chải hai bím tóc nhỏ và mặc quần áo rất mộc mạc và rất khác xa với thành phố. Anh cũng biết rằng cô không thuộc thành phố này. Anh không nhìn cô mà lấy chìa khóa để mở cửa. Khi anh mở cửa và bước vào phòng, anh tự nhiên nhìn lại cô, điều đó khiến anh thấy cô rất rõ. Hình dáng của cô chỉ là trung bình. Nhìn vào khuôn mặt cô, “haizz…”, anh không mong đợi điều gì, bởi một cô gái mộc mạc như vậy sẽ phát triển rất đẹp nếu tô phấn tô son. Nhưng ngược lại, cái sự mộc mạc đơn giản ấy của cô ấy nó rất chân thành. Bây giờ anh vẫn còn hoảng loạn và lo lắng trên khuôn mặt, anh cũng không biết tại sao.
Đêm hồi ức đó, anh nhớ là anh nhìn thấy cô ấy, tức Lan Hoa một cái nhìn đáng thương và nhìn cô thêm vài lần nữa. Khuôn mặt cô hơi đỏ, bước vài bước thì dựa vào bức tường đối diện và quay mặt lại. Anh nhìn từ bên hông, anh thấy bóng dáng cô hơi gầy và khá thẳng thắn. Khi anh thấy rằng cô hơi sợ bản thân, cô đóng cửa và vào nhà. Anh không muốn bị người khác hiểu lầm như một con sói đói muốn ăn thịt cừu non. Sau khi trở về nhà một lúc, nghĩ về bữa sáng ngày mai, không có ai ăn. Anh ấy muốn đi xuống cầu thang để mua một ít mì, loại thức ăn nhanh hoặc một cái gì đó để lót vào bụng. Ngay khi cánh cửa được mở, hai mặt gần như chạm nhau thành một và lùi lại một bước. Anh nói: “Này, sao cô vẫn chưa rời đi.”
Anh Cương giờ mới quan sát cô một lần nữa và nghĩ thầm nghĩ thầm: “Cô này không phải là một người phụ nữ xấu? Kẻ trộm? Cướp bóc? Cô càng không phải kẻ chạy trốn? Nhưng nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, nó trông không giống một kẻ xấu”. Anh Cương thầm nghĩ xong thì hỏi: “Nè, cô là ai? Tại sao cô không rời khỏi nhà tôi?”
Đôi mắt tròn của cô gái cũng đang nhìn anh, với một chút nhút nhát, và trả lời: “Tôi đang gặp rắc rối, không có nơi nào để đi, anh có thể giúp tôi không?”
Anh Cương thấy rằng cô ấy đang nói về những lời giúp đỡ, chính vì vậy anh ấy đã di chuyển lòng trắc ẩn của mình mà nói: “Thế tôi có thể giúp gì cho cô? Cô cứ nói, nếu giúp được thì tôi đây giúp liền à.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô gái, anh thấy dường như nó biểu hiện qua khuôn mặt thật của cô. Cô gái hạ thấp giọng, xoa tay và nói: “Tôi đói, tôi không có tiền trên người.”
Anh Cương đã lắng nghe điều này và nói lời thật trong lòng mình, anh nói rằng: “Vậy thì cô đi cùng tôi, tôi sẽ mua đồ ăn cho.”
Cô gái đồng ý và hai người đi xuống cầu thang cùng nhau. Tại đây, có một cửa hàng ở tầng dưới. Trước khi vào cửa hàng, anh Cương đã hỏi: “Nè, cô thích ăn gì, tôi mua nó cho cô?”
Cô gái lẩm bẩm và nói: “Có rau nào không? Tôi muốn ăn canh rau.”
Anh Cương được cô gái cho biết muốn ăn canh rau vì vậy anh đã dẫn cô đến một cửa hàng rau gần đó để mua rau, rồi cắt một mớ thịt lợn và mua mì. Mua thêm một cái gì đó lặt vặt nữa thì anh Cương dẫn cô ấy trở lại căn nhà. Trước khi vào cửa, anh Cương lẩm bẩm trong trái tim anh: “Mình có nên dẫn cô này vào nhà không nhỉ? Trong trường hợp cô ấy là một kẻ xấu thì không tốt lắm.”
Cô gái dường như khá thông minh nên thấy mối quan tâm của anh Cương và nói: “Tôi sẽ rời đi sau khi ăn xong, anh đừng có lo”

To top
Đóng QC