Phần 8
Giao dịch diễn ra nhanh gọn và đúng dự định y như lần truớc, dù Long không xuất hiện. Chỉ có vài chuyện làm Lâm giữ trong lòng thấy hơi kì lạ.
Đó là đám đệ của thằng Long có 3 thằng, mà….không thằng nào bình thường. Thằng Minh cầm lái xe tải thì im ru không nói câu nào dài quá 2 chữ. 2 thằng chuyển hàng thì ngược lại. 1 thằng tên Kiên thì mắt lươn ti hí và lúc nào cũng nhe răng ra cười. Nhe suốt buổi cái hàm răng đen hôi đó…..làm Lâm nổi khùng hỏi thằng Phúc “bộ tao mọc ra con cặc trên đầu sao mà nó nhìn tao cười hoài vậy mậy!? “
Thằng Phúc xua xua tay lý do là Kiên nó bị trúng gió méo miệng hơn 3 năm rồi chứ không phải là cười. 2 con mắt nheo hí cũng do cơ mặt bị méo mà ra…..
Lâm không tin cho lắm…
Đặc biệt là thằng Phúc này, không hề đáng tin: cười nói thân mật, ánh mắt bén ngót cố giấu đi nhưng không đạt, da dẻ trắng bệnh hoạn không hề giống dân buôn lậu xứ rừng sâu…. Nhất là: đôi bàn tay nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Cái mùi đã theo hắn mấy năm học trung cấp y tá, không lẫn đâu được. Lâm rất muốn nhưng không hỏi, vì biết thằng này nói ra không có câu nào thật.
Chưa kể, Lâm còn nhanh mắt liếc thấy có 2 bóng xe máy chạy lượt qua lượn lại trước quán khi cả đám đang trao đổi tiền hàng. 2 xe chở 3 thằng đen đúa với ánh mắt đặc biệt bén liếc nhìn vào quán cafe đúng 1 lần. Và lần đó không thể không làm Lâm nhăn mặt khó chịu…… Tính cẩn trọng tối đa và trực giác nhạy cảm nói với hắn về điều gì đó mờ ám đang xuất hiện trước mắt……
… Bạn đang đọc truyện Buôn người tại nguồn: https://gaigoi.city
Xong ngày hôm đó. Lâm suy nghĩ rất nhiều.
Nghi ngờ về đám thằng Long. Nhưng Lâm đéo có 1 đầu mối nào….nên cũng không biết là nghi cái gì.
Vẫn còn thiếu nhiều tiền, nên vẫn phải tiếp tục…. Nhưng mỗi chuyến “săn đêm” giờ đây không còn hứng thú đơn thuần để thỏa khát khao dâm dục nữa mà còn là…..đường mưu sinh!!!! Nó làm Lâm thấy ức chế và đéo thấy vui vẻ gì.
Trong lúc vẫn hằng đêm đi săn con mồi (hay đúng ra bây giờ phải gọi là “kiện hàng”) tiếp theo của mình, Lâm vẫn nghĩ vẩn vơ về Trúc Vân.
Người ta nói nghĩ gì mơ nấy. Nhưng cái thứ giấc mơ về với Lâm mấy đêm gần đây thì không phải loại đó…. Mà là thứ ác mộng ám ảnh lạ lùng khát máu Lâm chưa từng gặp truớc nay, là kiểu giấc mơ tàn bạo cuồng điên giống với giấc mơ mà hắn giết bé Thiên Hương… Đoạn đầu giấc mơ là lúc hắn hãm hiếp rồi ngủ với Trúc Vân, đúng với sự thật. Nhưng đoạn sau thì toàn là cảnh moi ruột móc gan cắt tim uống máu hết sức tởm lợm. Nhiều lần như vậy, có lần Lâm thật sự phát ói khi thức giấc vì giấc mơ kinh tởm mà quá giống thiệt đi!!!
2 tuần qua Lâm mơ giấc mơ đó 4 lần rồi. Đêm nay vừa mơ nữa là 5 lần! Với những em trước Thiên Hương,hắn chưa từng bị ám ảnh quái đản kiểu đó… Chưa từng bị trước khi bắt đầu bán các em đi biên giới……….
Hắn nghĩ chắc thần Phật hay ông Trời gì đó làm vậy để gây quả báo cho hắn…
Nếu quả báo chỉ là…..ác mộng, thì không phải nhẹ tội cho Lâm quá cỡ rồi sao!!!!? Hắn tự cười 1 mình…
Cũng trong 2 tuần qua, hắn đã nhắm được 1 em gái làm nhân viên bán điện thoại ở Thế Giới Di Động. Nhỏ nhắn, xinh xắn, gương mặt ngoan hiền, tóc xoã đen nhánh dài quá mông, và đặc biệt có làn da trắng đến loá mắt người ta!!!! Váy ngắn đồng phục của TGDD đã làm lộ hàng ra ít nhiều, kết hợp với cặp đùi sáng trong như bảo ngọc của em….. Trên đường theo dõi em, Lâm đã thấy cả chục thằng nhìn chằm chằm nhỏ dãi!!!
Em này đêm nào cũng về nhà trọ trong hẻm nhỏ vắng tanh bằng xe của….thằng người yêu chở. Chưa bao giờ thấy tự đi xe. Thằng bồ em cưng chiều cũng quá mức, đêm nào cũng đúng 8h30 chở em về tới hẻm rồi vô tận cuối hẻm luôn… (Lâm không bám theo vô hẻm sâu vì như vậy khác nào “Can Lộ Lộ”!!?)
Bình thường ngày xưa khi thấy “ca này khó” kiểu vậy thì Lâm đã bỏ ngay cái hẻm vắng đó mà đi khu khác rồi… nhưng em gái này tinh khôi và thuần khiết đến mức nao lòng…Em có đôi mắt ươn ướt long lanh khá là giống Trúc Vân nữa…..(gần đây ngày nào hắn cũng phải chửi thề “Đụ má mày Lâm” vì hình bóng nàng cọp cái mãi quay về ám ảnh…..)
Chưa nói tới việc….nợ dí đến sau lưng; buộc hắn không thể dây dưa lựa chọn quá lâu nữa!!!
… Bạn đang đọc truyện Buôn người tại nguồn: https://gaigoi.city
Đúng đêm thứ 13 theo dõi cặp đôi này (tất nhiên, “nghề” của Lâm không để cho đôi trai gái phát hiện ra dù chỉ là nhìn thấy hắn 1 lần!) thì cơ hội đến. Đêm nay thằng người yêu chở em về rất khuya – gần 11h30 – khiến Lâm chờ rục xương… Hắn nghĩ chắc mẩm là 2 đứa đi KS chịch nhau rồi….. Về đến hẻm, thằng nhãi lại bỏ em ở đầu hẻm rồi lao xe đi rất vội vã không biết vì sao. Giơ tay chào tạm biệt xong, em gái trắng như thiên thần đi bộ vào hẻm sâu.
Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa chính là đây! Sự kiên nhẫn vô hạn của con vật săn mồi đã thu về kết quả!!!
Lâm đợi một vài giây, rồi chậm rãi nổ máy xe băng qua, theo em vào hẻm. Khu trọ nhỏ vắng tanh….
Chuyện gì đến đã đến, tên chuyên nghiệp đã rèn giũa kỹ năng quá hoàn hảo cho 1 tình huống dễ ăn như vầy.
… Bạn đang đọc truyện Buôn người tại nguồn: https://gaigoi.city
Hắn chuyên nghiệp. Hắn lành nghề, nên cô gái nhỏ bé nhanh chóng bị trói nằm bất tỉnh trong bao đen (trong lúc “vô bao” thì tên dâm ma còn kịp liếc thấy bộ đồ lót ren nhỏ xíu màu đỏ sậm quyến rũ đảo điên!!!)
Hắn thông thạo khu hẻm trọ như lòng bàn tay sau 13 ngày theo dõi quanh đây, nên dễ dàng chạy luồn ra bằng lối khác với lối ban đầu.
Hắn cẩn thận và chính xác, nên không để lại dấu vết nào: không 1 tiếng la, không 1 lời kêu cứu, không có thậm chí cả 1 con chó sủa với theo tiếng động cơ xe của ác ma….
Hắn hoàn hảo là vậy!
Nhưng Lâm “ngon lành” quá, hoàn hảo quá….suốt bấy lâu nay, nên hắn đã quên mất 1 câu:
Nhân ngoại hữu nhân. Thiên ngoại hữu thiên!!!
Vào cái lúc hoàn hảo êm xuôi khi đã kẹp em gái Thế Giới Di Động giữa 2 chân rồi rồ máy xe chạy đi, Lâm không hề hay biết hắn đã bị một ánh mắt sắc lạnh từ tận cuối hẻm vén rèm nhìn theo…
Ánh mắt đó sáng quắc, yên ắng như nước hồ. Thức khuya hơn tất cả cái xóm nghèo này… Y nghe động, chỉ kịp nhìn thấy duy nhất cảnh Lâm quay đầu xe chạy mất chứ không hề quan sát được toàn bộ quá trình phạm tội trước đó của tên dâm thần… Tuy nhiên ánh mắt âm trầm đó bén như dao, đã nhận ra 1 chút gì thân quen từ dáng người của Lâm… Ánh mắt của người này xưa nay chưa lầm bao giờ…
Quen lắm! Chắc chắn quen!!! Y hơi nghĩ ngợi, lục lọi mớ ký ức rệu rã cũ xưa của mình.
Tiếng xe vào hẻm. Tiếng “kịch” khi chân chống chạm mặt đường…. Có đến 2 tiếng “Kịch”. 2 chân chống!? Dừng chạy nhưng không tắt máy…… 20 giây… tiếng loạt soạt rất nhỏ… tiếng rít rít kèn kẹt (chưa nghĩ ra là gì) …. Rồi lại tiếng xe chạy đi ra bằng lối khác….
Mắt thấy không kịp nhưng tai thì tỏ tường gấp đôi gấp ba! Y thở nhẹ một hơi suy nghĩ về hành vi của cái người “quen lắm”…
Bất chợt tay phải của y run giật đùng đùng như lên cơn dại… Không kiểm soát được, bàn tay y vô thức quơ ngang làm rơi ấm trà nằm bên mép bàn. Dưới ánh đèn đỏ mờ căm từ trên bàn thờ Phật hắt xuống, lờ mờ in bóng bàn tay phải đó lên mặt bàn.
Chỉ có bốn ngón. Ngón cái cụt gần tới gốc.
…..
Ấm trà rơi.
Y nhẹ như mèo, quơ hờ hững bàn chân phải sang hứng khi ấm còn cách sàn hơn 2 gang tay.
Ấm nằm lại trên cổ chân. Nhưng chao nghiêng. Nước sôi tràn ra. Nắp ấm rơi thẳng xuống đất.
Chân y tắm trọn cả ấm nước nóng sôi vừa chế. Nhưng y mặc kệ. Mắt nhìn chằm chằm vào cái nắp rơi…. “Loảng xoảng leng keng…. “ khi chạm sàn.
Y lắc đầu uể oải.
Gian phòng trong, một người phụ nữ bị tiếng rơi đánh thức.
Ré lên giọng hét vang lanh lảnh xóm đêm: “Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á……… “
Rồi tiếp theo là một tràng kêu khóc cười ré ngân nga loạn xạ không đầu không đuôi…..
… Bạn đang đọc truyện Buôn người tại nguồn: https://gaigoi.city
Gã đàn ông già cỗi có chín ngón tay thở ra thật dài, thật nặng. Y quay trở vào phòng trong với người phụ nữ đang la hét đó…
Lạ lùng thay, cả con xóm bị kinh động tỉnh giấc bởi tiếng la, nhưng không 1 ai hé lời… không 1 nhà nào bật đèn lên ngó quanh ngó quẩn. Càng tịnh không 1 lời chửi mắng phàn nàn……