Phần 13
Cốc… cốc… cốc…
Gõ cửa, tôi đã đi hơn 20km để đến đây. Ngôi nhà nằm trong một con hẻm nhỏ bẩn thỉu, có thể nói đây là con hẻm của dân lao động nhập cư trong thành phố.
– Cô là? Người đàn ông trung niên với mái tóc lấm tấm bạc mở hé cửa.
– Cháu chào chú, cho cháu hỏi đây có phải là nhà của Master 89 không ạ? Tôi nói nhỏ với người đàn ông. Lúc này ông ta mới dãn cơ mặt ra một tí.
– Đúng rồi, cô là Sl tiểu hoa đúng không?
– Dạ đúng con rồi ạ, tôi trả lời khịt mũi.
Ông chú mở cửa đón tôi vào nhà. Rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
– Ngồi đi. Chú chỉ tay vào bộ bàn ghế. Tôi cũng ngại ngùng ngồi xuống một chút. Ông rót cho tôi một cốc nước rồi ngồi xuống đối diện.
– Ừm cháu xinh hơn chú nghĩ.
– Dạ… tôi trả lời rón rén.
– Cháu nghĩ kỹ chưa?
– Ừm… cháu không biết nữa nhưng mà chát với chú cháu nghĩ chú trẻ hơn.
– Thất vọng hả? Ông chú cười.
– Dạ không… cháu cũng thích các chú trung tuổi, chú rất đẹp trai ạ. Hihi.
– Ừm cháu uống nước đi, chú muốn vào thẳng vấn đề luôn.
– Dạ… tôi cũng hơi rén vì lần đầu tiên gặp và nói chuyện riêng với một người bằng tuổi ba mình như thế này. Nhưng nghĩ lại khi chat với chú qua mạng tôi lại thấy dễ chịu hơn một chút.
– Có ai biết cháu đến đây không?
– Dạ không cháu mới kết thúc học kỳ 2 đang chuẩn bị nghỉ hè chú ạ.
– Ừm tốt…
– Đã nói với ba mẹ ở quê như chú dặn chưa?
– Dạ rồi cháu bảo cháu đi vào miền trung trung chơi với bạn mà cháu với ba mẹ ít nói chuyện lắm năm cháu gọi có 1 2 lần thôi chú.
– Thế phòng trọ của cháu thì sao?
– Cháu ở ký túc nên đi đi về về không ai quản mà ba mẹ cháu đóng tiền cả năm rồi chú ạ.
– Tốt… như chú đã nói với cháu qua chat, cháu sẽ là nô lệ của chú trong 1 tháng. Sau hai tháng chú sẽ trả cháu 200 triệu. Nếu hết 1 tháng cháu vẫn muốn ở lại thì chúng ta sẽ bàn thêm cháu hiểu không?
– Dạ cháu hiểu.
– Cháu có làm như chú dặn trước khi đến đây chưa?
Tôi hơi ngại một chút.
– Dạ rồi ạ, cháu đi tẩy hết lông rồi chú ạ.
– Ừm tốt chũ sẽ kiểm tra sau.
– Giờ chú hỏi lần nữa cháu sẵn sàng chưa?
– Cháu… hơi sợ một chút. Tôi vẫn đang đắn đo, với một con bé sinh viên như tôi thì 200 triệu trong 1 tháng có thể giúp tôi thoải mái tài chính trong 3 năm học tới mà không phải nhờ bố mẹ, với cả tôi cũng là dạng khổ dâm nên muốn thử một lần coi có như tưởng tượng của tôi không. Tim tôi đập thình thịch.
– Dạ cháu đồng ý ạ.
– Được rồi đưa chú giấy tờ cá nhân và điện thoại của cháu.
– Đây ạ…
– Password máy là gì?
– Dạ?? Tôi ngẩn ngơ… Chú ấy cần password để làm gì nhỉ?
– Nào đọc cho chú… trước lời dục của chú tôi đọc ngay lập tức. Chú đăng nhập vào máy tôi rồi cất vào một cái hộp tôi thấy trong hộp cũng có 4 – 5 cái máy khác. Rồi tiếp theo đọc tới chứng minh thư.
– Nguyễn Mai Trinh – Sn 2002 nhà ở…
Tôi lại thấy chú cất giấy tờ của tôi vào một hộp khác và trong đấy cũng có khá nhiều giấy tờ của người khác… một chút ớn lạnh chảy khắp người tôi.
– Xong giờ cháu cởi quần áo ra đi từ bây giờ cho đến ngày này tháng sau cháu là nô lệ của chú trong 1 tháng. Chú có toàn quyền quyết định với cơ thể của cháu như cháu mong muốn.
– Dạ… tôi vuốt tóc sang một bên.
– Nhưng mà cởi luôn à chú? À mà chú tên gì ạ? Cháu chưa biết tên chú.
– Cháu không cần phải biết cứ gọi chú là master.
– À thôi đứng dậy quay người ra sau. Chú cầm lấy tay tôi còng tôi bằng một chiếc còng số 8 ra sau lưng.
Bây giờ tôi vừa cảm thấy sợ vừa cảm thấy nứng và hồi hộp. Những tưởng tượng của một con bé khổ dâm như tôi sắp thành hiện thực. Chú dẫn tôi đi xuống cầu thang hầm nhà chú đến một cánh cửa gỗ rồi dừng lại.
– Cháu chắc chắn chưa, một tháng tới dù cháu có cầu xin thế nào chú cũng sẽ không thả cháu ra đâu.
– Với cái sự dâm đãng trong con người tôi nổi lên lúc này tôi gật đầu cái rụp.
– Ừm ok cháu.
Master mở cửa căn hầm và dẫn tôi vào trong. Phía sau cánh cửa gỗ là một hành lang dài hun hun đèn mờ nhấp nháy. Hai bên hành lang là những phòng như nhà tù với những cánh cửa sắt kín chỉ có cửa sổ nhỏ ở phía trên và khe cửa nhỏ để đưa đồ ở phía dưới sát sàn nhà. Tôi có thể nghe được tiếng rên rỉ của phụ nữ. Hóa ra ở dưới này cũng có nhiều người như tôi sao… tôi khưng lại một chút vì sợ hãi.
– Nào đi nào nhanh lên chú đẩy vào lưng tôi. Tôi cố gắng vừa đi vừa nhìn vào các phòng giam phát ra tiếng rên rỉ nhưng không thấy gì. Ruột tôi thắt lại vì lo sợ nhưng âm vật của tôi thì ngược lại. Chú dẫn tôi đến cuối hành lang trước một cánh cửa sắt. Mở cánh của ra và bật đèn lên làm tim tôi như thắt lại.
– Chào mừng số 13 đến với nơi ở mới, phía trong là số 12.
Bên trong căn phòng là 1 chiếc lồng chó nhỏ treo giữa không trung. Trong lồng là một cô gái trạc tuổi tôi. Cô ấy chỉ mặc quần lót và áo ngực, hai bàn tay bị trói ra sau lưng giống tôi, miệng bị bịt kín bằng gạc khiến cô không nói được. Chiếc lồng giam là một khối chữ nhật làm bằng sắt. Nó nhỏ đến mức cô gái ấy chỉ có thể quỳ bằng hai đầu gối và khom người xuống nền. Trên cổ cô ấy có một cái vòng xích ngắn nối sát với đáy lồng khiến cô phải quỳ trong tư thế đầu chổng xuống đất và mông đẩy lên cao sát trần rất khổ sở. Chiếc lồng được đan bằng các thanh sắt ngang và dọc nên đáy của nó cũng không bằng phẳng cho cô ấy quỳ, đầu gối bị tì vào những khoảng trống nhỏ không có điểm tựa rất khó chịu, hơn nữa nó lại được treo lên không trung. Trong lồng có gắn một bình nước có vòi dài đủ để cô gái có thể ngậm lấy và hút nước từ đấy. Cô gái bất lực nhìn tôi rồi lắc đầu lìa lịa ánh mắt cảnh báo nhưng lúc này đã muộn rồi.
– Số 12 chúc mừng cô rất may mắn hôm nay đã có người thế chỗ của cô. Master nói. Hôm nay cô sẽ được thả.
– Số 12… Tôi hỏi…
– Ừm cháu là cô gái thứ 13 nên giờ chú sẽ gọi là số 13, kia là số 12 cô ấy đến trước cháu 3 tuần.
Tôi sợ hãi muốn chạy ngay ra khỏi đây.
– Chú ơi cháu đổi ý, cháu không muốn chơi nữa, chú cho cháu về nhà, cháu không cần tiền nữa đâu ạ.
– Không được, nãi đã đồng ý rồi hợp đồng là 1 tháng không nói nhiều.
Tôi nhìn ra cánh cửa hầm tính chạy thật nhanh thì chú đã nắm lấy tóc tôi kéo vào bên trong.
Nhà đây về đâu nữa. Chú cười. Vì tay tôi đã bị khóa bằng còng số 8 nên tôi không thể làm gì nữa.
Vào trong này tôi mới nhìn rõ. Căn phòng không có gì đặc biệt chỉ là những bức tường bê tông xám xịt, không có cửa sổ, ánh sáng duy nhất là đèn neon ở phía trên. Phía dưới chiếc lồng sắt có một lỗ thoát nước và một cái vòi nước sát tường. Thực sự lúc này tôi rất run và sợ hãi khi nhìn vào cái tư thế của cô ấy. Tôi không nghĩ là tôi sẽ chịu được như vậy trong 1 tháng tiếp theo.
Chú đẩy tôi vào góc nhà rồi khóa cửa căn phòng lại. Hạ chiếc lồng đang lơ lửng giữa không trung xuống nền đất và mở khóa cho số 12.
– Đi ra. Chú vỗ vào mông cô gái khốn khổ.
Số 12 rất khó khăn để lùi ra, dường như tay và chân cô ấy đã rất lâu không hoạt động nên yếu đi nhiều. Chú dùng tay ôm vào hai cổ chân cô ấy rồi cứ thế kéo số 12 ra khỏi lồng sắt trước sự sợ hãi của tôi. Cô gái có lẽ từ rất lâu mới được nằm sấp dưới nền đất và duỗi thẳng tay chân nên nằm rất im.
– Dễ chịu hơn chưa? Chú hỏi khi xoay người cô ấy ra nằm ngửa rồi đỡ đầu cô ấy lên tay.
Số 12 gật đầu.
– Tôi sẽ gỡ bịt miệng của cô nhưng không được nói bây giờ. Nếu cô phát ra một từ thôi, cô sẽ mất 200 triệu cô hiểu không?
Hiểu thì gật đầu.
Số 12 gật đầu yếu ớt. Rồi chú ấy gỡ băng bịt miệng cô ấy ra cô ấy nhìn tôi như muốn nói một điều gì đó nhưng chú đã kịp trừng mắt lên khiến số 12 sợ hãi mà không nói nữa. Chú đỡ đầu cô ấy xuống đất rồi tháo chiếc vòng cổ trên người số 12, cởi khóa chiếc áo lót sẫm màu khỏi ngực cô ấy.
Số 12 rên rỉ.
Ôi trời tôi phát hoảng lên khi thấy ngực cô ấy chảy máu. Cái quái gì ở trong cái áo ngực đấy vậy. Tôi tò mò tiến đến gần để nhìn rõ hơn. Chết tiệt phía bên trong mỗi bên ngực ở trung tâm là một cây kim, nhìn là tôi biết ngay nếu mặc nó vào cây kim sẽ đâm vào núm vú. Tôi khụy xuống đất.
– Chú ơi, chú ơi, cháu xin chú, chú ơi cháu muốn về nhà. Do quá sợ hãi mà lúc này bàng quang của tôi cũng mất kiểm soát luôn. Tôi cứ thế đái thẳng xuống nền nhà ướt đẫm quần trong cũng như quần ngoài, nền nhà chỗ tôi quỳ cũng dần dần hình thành một vũng nước tiểu nhỏ.
Chú ấy quay sang nhìn tôi, cười nhếch mép.
– Không sao, không sao số 12 lúc đầu cũng vậy. Cháu sẽ quen thôi.
Tôi đứng dậy chạy nhanh về phía cửa cố tìm lối thoát nhưng chú ấy đã khóa nó lại. Tay thì bị trói sau lưng cứ thế tôi cứ đẩy ngực về phía cửa tìm lối thoát trong vô vọng.
Chú mặc kệ tôi lại tiếp tục kéo quần lót của số 12 ra. Tôi nhìn chiếc quần lót phần vải phía trên gần bụng thì màu trắng ngà nhưng phía đáy quần là màu đỏ vàng đen lẫn lộn trông cực kỳ bẩn thỉu và kinh tởm. Tôi đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi hám của nó. Số 12 nằm im cho người đàn ông này làm gì thì làm. Cô ấy nhăn mặt một chút khi duỗi hai chân ra xa theo lực đẩy của chú.
Thực sự là bây giờ điều kinh khủng nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi mới đến. Chú đã không nói cho tôi biết những điều này khi chat với tôi trong 1 tháng qua. Tôi thấy điều đầu tiên là một cái ống lòi ra từ lỗ tiểu số 12 dài khoảng 2 đốt ngón tay nhìn cũng biết ngay đó là ống thông tiểu y tế hay dùng cho bệnh nhân sau phẫu thuật. Phía dưới âm đạo và mông có 2 cái đế hình tròn bịt kín. Tôi nhìn thôi cũng toát mồ hôi hột.
– Nào thở đều nhé, tôi sẽ rút ống thông trước. Chú nói còn số 12 cố gắng thở. Chiếc ống rút ra đến đâu là số 12 nhăn mặt đến đấy vì đau cho đến khi rút nó ra hoàn toàn. Tiếp đến là âm đạo, một con cu giả màu trắng kích thước to bằng cổ tay tôi dần dần được kéo ra. Nó dài hơn là tôi tưởng tượng. Tôi còn thấy lốm đốm máu khi kéo ra. Lỗ hậu môn cũng vậy chú kéo ra một chiếc phích cắm mông bằng kim loại tròn tôi nghĩ đường kính phải 4cm dính đầy phân của số 12.
Tôi nhìn số 12 thở phào nhẹ nhõm là biết nó khủng cỡ nào rồi. Vì sao tôi biết những thứ này vì bình thường tôi hay xem sex về bdsm và có tìm hiểu rất nhiều nên mới rõ như vậy.
Chú đặt tất cả những món đồ gọn gàng trên sàn nhà rồi tiến đến tôi.
– Đến lượt cháu đấy số 13 mình bắt đầu thôi không còn nhiều thời gian đâu.
– Chú ơi bố mẹ cháu có tiền, chú thả cháu ra cháu sẽ nói bố mẹ gửi tiền cho chú. Ối trời ơi cháu xin chú. Tôi lẩm bẩm nhìn vào người đàn ông đang tiến về phía tôi.
– Không cháu đã nói với bạn cháu trước khi đến đây địa chỉ này, nếu chú không thả cháu ra thì qua ngày hôm nay cô ấy sẽ báo công an. Đến lúc đấy họ sẽ bắt chú đi tù. Tôi vừa nói vừa khóc. Nước mắt chảy xuống đôi má ứng hồng của tôi.
– Nhiều lời, nhanh nào chưa gì đã… Chú kéo lấy tóc tôi lôi đến gần số 12.
Với bàn tay thô bạo xé rách chiếc áo sơ mi của tôi trong tích tắc. Tôi chống cự quyết liệt nhưng bất thành. Chú mở khóa thắt lưng quần jean của tôi rồi tụt mạnh nó xuống sàn nhà. Tôi đứng trước mặt một người đàn ông xa lạ khi trên người chỉ còn áo vú và quần lót ướt đẫm nước tiểu. Chiếc quần lót dính nước gần như trong suốt ôm sát vào bẹn lộ rõ hai mu lồn múp rụp của tôi. Mu lồn không một cọng lông vì tôi đã tẩy đi sạch sẽ trước khi đến đây theo lời dặn. Chú đẩy chân tôi lên để kéo chiếc quần jean ra và vứt vào góc phòng. Mặt tôi đỏ ửng lên vì ngại.
– Đẹp rất đẹp cơ thể của cháu là một tuyệt tác của chúa cháu biết không, đẹp hơn rất nhiều so với số 12 đấy.
Tôi im lặng cúi mặt nhìn xuống đất. Tôi không muốn nhìn khuôn mặt đê tiện này nữa.
Chú vòng tay ra sau lưng gỡ nút áo vú ra. Bộ ngực cup C của tôi cứ thế rơi ra khi chiếc áo ngực bị cắt bỏ. Tôi có thể cảm thấy hơi thở hôi hám của chú ấy thở vào cổ tôi.
– Thơm lắm. Giọng biến thái.
Chú áp sát mặt vào ngực tôi rồi đưa miệng nút một bên núm vú. Tôi thấy nhộn, lưỡi của chú đảo đều quanh núm vú tôi rồi nút chùn chụt. Chú dùng răng cắn nhẹ kéo núm vú tôi ra rồi lại nghiến răng vào gốc núm. Lúc này tôi mới thấy sự biến thái của tôi trỗi dậy, thay vì sợ tôi rên ư ử khi chú bú ngực tôi. Tôi có thể cảm nhận được núm vú tôi săn lại cứng lên.
Chưa dừng lại tôi lại có thể cảm nhận được bàn tay của chú từ từ xoa vào bụng rồi luồn vào trong chiếc quần lót ướt đẫm. Tay chú tách hai môi lồn tôi ra xoa đều vào âm vật. Hai ngón tay kết hợp bóp mạnh, nhấn rồi lại kéo âm vật của tôi như massage vậy. Rồi chú bấm móng tay vào lỗ tiểu làm tôi són nước tiểu ướt hết bàn tay chú. Tôi thở không đều nhịp vì sự điêu luyện này mà nhắm chặt mắt tận hưởng. Người tôi nóng ran mồ hôi ướt đẫm đứng không vững còn phải khuỵu chân xuống một chút, thủ dâm bình thường cũng không thể đạt được như thế này. Sự điêu luyện kết hợp của miệng cũng như bàn tay này làm tôi phát điên lên mất.
– Ư Chú ơi ư chú ơi ư ư cháu còn trinh. Tôi rên rỉ khi cảm nhận được ngón tay chú ấy định thọc sâu vào bên trong âm đạo.
Khuôn mặt đang áp sát ngực tôi ngước mắt lên nhìn tôi rồi khựng lại trong 1s. Chú nhả núm vú ra rút tay ra khỏi người tôi.
– Quên mất nhỉ, chú cứ tưởng cháu như số 12. Mà không sao để chú giúp cho.
– Chú… Chú sao chú bảo không phá trinh cháu. Chú nói chỉ làm nhục cháu và nhốt nhau như tù nhân thôi mà.
– Đã là tù nhân thì phải chịu mệnh lệnh của quản giáo. Quản giáo bảo tù nhân không được phép còn trinh thì đâu có được. Chú nhìn tôi khiêu khích.
– Không được đâu chú ơi, bố mẹ cháu đánh cháu chết. Mà cháu muốn trao cái ngàn vàng của cháu cho người chồng tương lai. Cháu chỉ là muốn trải nghiệm chút khổ dâm thôi ạ huhu. Tôi khóc hết nước mắt trước mặt chú và số 12. Tôi không muốn bị người đàn ông này lấy đi sự trinh trắng của mình.
– Hừm thôi được nếu cháu đã nói như vậy thì chú cũng không làm khó cho cháu. Nhưng đổi lại trong 30 ngày sắp tới cháu có 2 lựa chọn 1 là cho chú phá trinh cháu hoặc 2 là chú sẽ dán bàn tay cháu lại bằng keo 502.
Tôi trợn mắt nhìn chú.
– Cái gì ạ? Chú nói gì ạ? Ối cháu… 502 là… sao ạ? Không được đâu chú ơi… Làm sao mà…
– Yên tâm keo 502 khi ngâm vào nước nóng sẽ tan ra, sau khi kết thúc hợp đồng chú sẽ gỡ ra cho cháu.
Tôi suy nghĩ ngày bé cũng từng nghịch keo 502 rồi, mẹ đã lấy nước nóng để gỡ nó ra khi nó dính vào da tôi. Suy cho cùng thay vì mất trinh thì cái này đỡ hơn rất nhiều. Một tháng sau tôi sẽ gỡ nó ra như bình thường.
– Cháu chọn dán tay. Tôi quả quyết.
– Ừm thôi được. Chú nói.
Chú đưa tay lên hông tôi định kéo quần lót của tôi xuống. Tôi biết ý lùi ngay ra đằng sau.
– Sao chú tháo quần lót của cháu ra. Số 12 vẫn được mặc quần lót cơ mà. Chú nói trước với cháu như thế cơ mà.
– Ừm thì đúng là cháu được mặc quần lót chú có lừa đâu nhưng không phải là quần của cháu mà là quần kia kìa. Chú chỉ tay vào cái quần lót bẩn thỉu vừa cởi ra khỏi người số 12.
– Chú điên hả? Ai mà đi mặc được cái đấy vào người trong một tháng vậy? Rồi nhiễm trùng, nấm âm đạo, viêm nhiễm âm đạo thì ai chữa cho cháu. Không được là không được. Kinh chết đi được.
– Chú cho cháu mặc quần lót một lần trong cặp cháu có đó, rồi thay hàng ngày có được không? Cháu mua sẵn rồi đủ cho cá tháng đó chú.
– Không được. Người đàn ông nói lạnh tanh.
– Bộ chú khùng hay sao, chú muốn cháu chết hả. Tôi mắng té tát vào mặt người đàn ông.
– Không được, không có ngoại lệ, chiếc quần này là chiếc quần của số 1. Người đầu tiên ở trong này nên tất cả những người sau phải mặc nó. Nó là di sản của căn phòng này và chưa từng 1 lần giặt qua trong 5 năm nay.
– Cái quái gì? Tôi hét lên.
– Phải mặc nó. Chú nói nghiêm nghị.
– Mẹ cháu là bác sĩ, chú có biết viêm nhiễm âm đạo nó kinh khủng đến mức nào không tôi khóc.
Chú kéo chân số 12 rồi banh háng cô ấy trước mặt tôi.
– Đây số 12 mặc có sao đâu nhìn nè. Chú ngồi lên bụng cô ấy rồi kéo chân cô ấy sang hai bên để lộ rõ âm đạo của cô ấy. Hai tay kéo mạnh âm đạo ra cho tôi nhìn. Rồi lại chọc tay vào bên trong mà ngoáy ngoáy như âm đạo của số 12 là đồ chơi của chú ấy vậy. Số 12 rên rỉ đau đớn thì chú đánh mạnh vào bên trong hơn.
Khiếp cái mùi hôi của âm đạo số 12 xộc lên mũi tôi.
– Này chú cho chị ấy đi viện đi ạ, chị ấy bị viêm nhiễm rồi đó. Tôi từng tìm hiểu cũng như mẹ đã dạy tôi về bệnh này. Nếu vệ sinh vùng kín không tốt sẽ dẫn đến bệnh viêm nhiễm phụ khoa. Âm đạo số 12 đỏ và sưng húp, tôi còn thấy những vết loét bên trong thành âm đạo, bên ngoài môi lớn còn có nhiều mụn nước li ti với cả nhìn dịch âm đạo đặc quánh như sữa chua thì chị ấy chắc bị nặng lắm rồi.
– Đâu viêm như nào? Có thấy gì đâu. Càng nói chú càng ngoáy sâu và mạnh vào âm đạo của số 12.
– Cái lỗ này vẫn tốt như ngày đầu tiên đến đây chẳng qua hơi bẩn vì lâu không được rửa thôi. Cháu không có gì phải lo lắng. Tí nữa tắm rửa sạch sẽ là đẹp ngay ấy mà. Chú còn kéo âm vật của cô ấy lên cho tôi xem rồi cười bệnh hoạn.
– Ôi trời ơi cháu nói đến thế mà chú vẫn không nghe là sao. Tôi hét lên.
Chú thả số 12 ra rồi nhanh chóng đến sát tôi chọc cái bàn tay bẩn thỉu vừa ngoáy âm đạo của số 12 vào miệng tôi trợn mắt nhìn tôi.
– Im cái miệng vào nói ít thôi.
Cái mùi như mùi cá tanh tưởi xộc thẳng vào phổi tôi, vị tởm lởm đến đáng sợ. Tôi ho thốc ho tháo. Quanh khoang miệng tôi là dịch của chị ấy, oẹ nó nhờn nhờn sệt sệt như sữa chua nhưng cực kỳ tanh và mặn chát. Tôi còn nếm thấy cả vị máu nữa nữa. Chết tôi mất thôi. Ngay khi chú rút tay ra tôi đã nôn ngay một bãi trước mặt chú. Tất cả đồ ăn sáng tôi ăn đều trào ra khỏi dạ dày của tôi.
– Nào thấy chưa chú đã bảo không sao mà. Phải mặc nó cho đến ngày cuối cùng nhé haha.
Tôi bất lực dường như tôi có nói gì đi nữa thì người đàn ông bệnh hoạn này cũng không thay đổi quyết định mà mặc nó chiếc quần lót đó cho tôi. Tôi lo sợ sau 1 tháng tôi sẽ vô sinh mất. Tôi còn trẻ và cũng rất yêu các em bé. Khụy người xuống sàn nhà nhìn thẫn thờ vào số 12. Nếu không được chữa bệnh kịp chắc chắn cô ấy sẽ vô sinh.
Chú kéo tuột chiếc quần lót của tôi ra khỏi chân một cách thô bạo.
– Nào yên cho chú thử vị của lồn còn trinh nhé.
Nói xong liền vục mặt vào lồn tôi mà liếm. Tôi khó chịu khi râu của chú cứ cạ vào da thịt của tôi. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp, ướt át xung quanh hạ bộ. Lưỡi của chú đi khắp nơi bên ngoài lồn còn đẩy cả lưỡi vào màng trinh. Vẫn chiêu trò như núm vú, chú dùng lưỡi đẩy mũ trùm âm vật của tôi ra mà bú, mà cắn lấy cái âm vật đang sưng to dần lên của tôi.
– Chú ơi cháu sướng quá… Cháu sắp… Tôi rên rỉ như một con bé mất não.
– Lồn ngon, nước ngọt đúng là của lạ, đúng là gái mới lớn haha. Chú ngừng ngay lập tức không cho tôi lên đỉnh làm tôi hụt hẫng…
– Thôi nghịch thế đủ rồi để chú làm cho xong việc nhé. Chiều còn phải đi có chút việc không giỡn nữa.
Nghe chú nói lúc này hồn tôi ở trên mây mới trở về mặt đất. Chú nhặt chiếc áo ngực có kim trên đất để mặc vào cho tôi.
– Chú ơi con xin chú, con lạy chú, chú ơi, không được đâu ạ… Huhu. Tôi khóc van nài nhưng đâu có được để ý gì. Chú cứ thế khoác chiếc áo ngực đầy máu áp lên người tôi.
– Nào đừng rung người không phải đâm trật là phải đâm lại đấy. Chú nói như thể là điều bình thường vậy.
Tôi nhắm tịt mắt chấp nhận số phận. Tôi cảm nhận được đầu kim chạm vào núm vú phải của tôi, hơi nhói một chút lúc kim xuyên qua thịt đâm thẳng vào bên trong, chiếc kim không quá dài nhưng đủ để đến chọc đến các nang sữa bên trong của tôi gây đau đớn. Cảm giác như vậy đến ngay sau vài giây với núm vú bên trái. Quá đau đớn và nhục nhã. Chiếc áo ngực ôm sát bầu vú, chú luồn dây ra sau lưng tôi qua tay và cài khuy lại. Tôi nhìn xuống thấy ngay máu đã thấm đẫm phần vải nâng ngực.
Chú lại tiếp tục đẩy tôi nằm xuống sàn nhà mông chổng ngược lên trời.
– Hừm lồn còn trinh thì thôi để nguyên nhưng lỗ đít thì bắt buộc phải đeo nhé.
– Đeo cái gì ạ?
Vừa nói dứt lời chú đưa ngay cái phích cắm mông dính đầy phân của số 12 lên mặt.
– Cái này.
– Đụ đít bao giờ chưa?
– Cháu chưa to quá làm sao cháu vừa được chú ơi. Tôi phản kháng.
– Ừm lồn còn trinh thì đít chắc cũng thế để chú phá trinh đít cho. Im nhá nãi giao kèo là trinh lồn chứ không trinh đít nhá.
– Tôi tặc lưỡi nhắm mắt kệ cho chú làm gì thì làm, tay trói thế này thì cũng không phản kháng được, làm bực thì lỡ chú phá trinh mình thì chết. Tôi nằm im.
Chú đẩy đầu của phích cắm vào mông tôi nhưng không vừa.
– Khó nhỉ lỗ này chưa nong, mà quên lọ gel mất tiêu. Chú lẩm bẩm rồi lại nhìn số 12. Thả tôi tiến đến số 12 chú chọc mạnh cái phích vào lồn cô ấy cho thân cái phích bám đầy nước nhờn.
– Quá đỉnh lun giờ thì có gel rồi nhé chú nhét vào đây khà khà.
Cơ vòng ở lỗ đít tôi dãn ra theo từng nhịp đẩy. Tôi cũng cố gắng rặn để đẩy nó ra nhưng không được, cứ thế quả bóng cứ trôi tuột vào vào bên trong hậu môn chỉ còn lại phần cán giữ lại tránh nó tuột quá sâu. Cảm giác giống như táo bón vậy, đau rát nhưng không phải là cứt đẩy ra mà là thứ gì đó đẩy vào. Tôi thấy đầy bụng, muốn đi ỉa nhưng không được vì cứ rặn ra là đau.
– Quá hoàn hảo, chú nói. Nhưng mà thiếu cái gì nữa nhỉ cứ thấy sao sao í.
– À que thông tiểu. Chú lại nhặt cái que dưới đất lên nhìn tôi. Tôi lắc đầu nhưng vô phương. Lão khùng lại dùng dịch âm đạo của số 12 làm chất bôi trơn. Thực sự nếu tôi còn sống sau 30 ngày thì cũng sẽ phải nằm viện cả năm mất thôi. Chắc chắn tôi sẽ bị nhiễm trùng đường tiết niệu cho mà coi. Người đàn ông này không có một khái niệm gì về vô trùng hay vệ sinh hay cái gì khác. Khác xa với những gì đã chat với tôi.
– Chú… Cháu hỏi được không?
– Nói… đi. Chú trả lời nhưng tay vẫn moi chất nhờn từ lồn số 12 bôi lên ống thông tiểu…
– Mấy cái chú cho vào người cháu không bao giờ thay mới hay rửa gì ạ? Huhu. Tôi mếu máo.
– Không… Chú trả lời lạnh tanh.
– Việc gì phải rửa? Tất cả đều được dùng từ người đầu tiên và không bao giờ rửa. Chúng mày bọn hả đẳng không có quyền đó hiểu không?
– Chú không quan tâm đến đến sức khỏe của cháu sau này khi xong việc ạ? Chơi phải có điểm dừng chứ chú ơi.
– Không… Mày tự đến đây chứ tao có xin xỏ gì đâu, kể cả con kia nữa. Bọn rác rưởi chúng mày cứ như thiêu thân đâm vào ấy chớ. Chấp nhận thôi khóc lóc cái gì? 1 tháng chứ có nhiêu đâu? Mày sẽ học được nhiều điều đấy con ạ.
– Sao chú lừa cháu? Sao trên mạng chú nói 1 kiểu chú làm 1 kiểu vậy? Tôi bức xúc.
– Bài học đầu tiên: Đừng tin bất kỳ một người nào khác ngoài ba mẹ nhé ranh con haha.
– Nào chổng cái mông lên.
Chú đi ra trước rồi ngồi lên mặt tôi…
– Á đau con. Sức nặng của một người đàn ông đè hết lên đầu…
– Chịu khó tý.
Ôm lấy hai cẳng chân của tôi kéo ngược người tôi lên. Lúc này lồn tôi chổng lên trời. Một cảm giác lạ thường xuất hiện. Tôi mót tiểu vô cùng, cái ông thông đâm từ lỗ tiểu qua đường tiết niệu đi vào bàng quang. Tệ quá dịch âm đạo của số 12 không đủ trơn do lỗ tiểu của tôi quá nhỏ nên chú dùng sức nhét vào. Quá đau và rát tôi khóc không thành tiếng cho đến khi toàn bộ đoạn dây chỉ còn lòi ra một ít ở đầu lỗ tiểu…
– Đó xong rồi đó, đơn giản không?
Tôi nằm sõng xoài kiệt sức và đau đớn. Chú với lấy cái quần lót rồi vạch cái đáy bẩn thỉu cho tôi xem.
– Nhìn nè đây là máu kinh, là cứt là nước tiểu của 12 người tiền bối của cháu. Cháu phải hãnh diện và vinh dự khi được mặc nó hiểu không? Rồi dí sát vào mũi và mồm tôi làm tôi ho sặc sụa.
– Liếm nó.
Tôi mím môi chặt. Nhưng chú dùng tay thúc vào ống thông tiểu tôi kéo vào kéo ra.
– Liếm ướt cái đáy quần nhanh.
Tôi càng mím môi chặt thì cái ống trong lỗ tiểu của tôi di chuyển càng nhanh. Tôi vẫn nhất quyết không là không.
– Á à lì à. Chú đấm mạnh vào ngực tôi.
– AAAAA. Tôi hét lên vì đau đớn khi kim đâm vào sâu hơn trong ngực. Chú liền nhét cái đáy quần lót vào miệng tôi nhanh nhất có thể.
Ôi vị máu, vị đắng, vị tanh tưởi xộc từ mồm lên mũi rồi vào phổi. Mấy cái thứ này đóng thành mảng dày bên trong chiếc quần này từng lớp từng lớp. Sự ấm áp của khoang miệng tôi khiến nó tan ra. Tôi còn cảm nhận được có cả lông lồn mắc lại bên trong.
– Hư này, không nghe lời này. Chú đấm liên tiếp vào bụng tôi.
Giữ cái quần lót 5 phút rồi kéo ra khỏi miệng.
– Đấy vừa giặt xong nhá, yên tâm mà mặc. Hề hề đúng yêu cầu.
Chú kéo chân tôi lên rồi luồn hai ống quần qua và kéo nó lên ôm sát âm đạo của tôi. Lần này tôi chỉ mong chúa phù hộ cho tôi mà thôi, bình thường quần lót tôi mặc nhiều nhất là một buổi. Chỉ cần bẩn một chút là tôi thay ngay lập tức, có ngày tôi còn thay băng vệ sinh 5 đến 6 lần mà bây giờ cái quần bẩn thỉu này sẽ áp vào âm hộ tôi trong 1 tháng. Hix.
Chưa đến 2 phút từ lúc mặc vào là tôi đã cảm nhận được sự ngứa ngáy nơi háng.
Chú lại nhìn cái dương vật trên sàn nhà.
– Chà lỗ dưới không đeo thì lỗ trên nhá.
– Lỗ trên? Tôi hỏi.
– Ừm lỗ trên, là miệng của mày đó.
– Trời sao mà như vậy được.
– Sao mà không được? Lỗ nào mà chả như nhau? Đều là lỗ lồn cả chớ có gì đâu mà không được? Lồn trên lồn dưới chú hay gọi thế. Haha.
– Thôi mà cho cháu 1 đặc ân đi chú cháu hứa sẽ ngoan ạ. Tôi hạ mình…
– Rồi rồi chú mở khóa còng số 8 ở tay tôi rồi cầm dây xích đeo vào cổ tôi và khóa lại bằng một ổ khóa rất to và nặng. Nếu đeo cái này tôi không thể đứng thẳng một cách bình thường được mà phải dùng hai tay để đỡ nó.
– Vào nhà mới đi. Chú nhướn mày nhìn vào lồng kéo tôi bằng dây xích đi theo.
Tôi khó khăn đi theo và quỳ trước cửa lồng.
– Vào đi chần chừ gì nữa.
– Tôi cúi người bò vào lồng một cách khó nhọc. Chiếc lồng nhỏ hơn tôi tưởng tượng. Chiếc lồng vừa khít với tư thế bò của tôi. Nếu tôi chống hai tay thẳng đứng thì lưng tôi sẽ áp sát trần của cái lồng. Những thanh sắt lạnh áp sát da thịt tôi và tôi biết tôi sẽ ở đây 30 ngày. Sai lầm của tôi và đó là sự trả giá. Tôi chấp nhận. 30 ngày sẽ qua nhanh thôi tôi tin vậy.
Tiếng cửa sau mông tôi cót két đóng lại. Hai bên mông dính chặt vào thành cửa chật chội. Cũng giống như số 12 chú kéo dây xích cổ của tôi và khóa lại sát với sàn lồng khiến mặt tôi dính chặt với sàn còn mông thì chổng lên trên. Tôi khác số 12 ở chỗ tay tôi được tự do chứ không bị trói lại ở sau lưng như cô ấy. Nhưng tôi đã quên mất giao kèo với chú lúc nãy.
Chú kéo bàn tay tôi ra qua những khoảng trống nhỏ giữa các thanh sắt.
– Nắm tay lại thành nắm đấm coi.
Tôi răm rắp nghe theo.
Nhìn chú lục túi quần ra hai lọ keo 502 thì tôi mới biết tất cả là kế hoạch của chú đã chuẩn bị sẵn chứ chả có giao kèo nào cả. Chú đã cho tôi vào tròng. Tôi đúng là ngây thơ. Chú tra keo vào từng kẽ tay của tôi, mỗi một bàn tay hết 1 lọ keo. Keo dần khô lại và bàn tay tôi sẽ bị giữ như phế vật trong 1 tháng. Không nó là chân chứ tay gì mà không cử động được ngón nào cả. Tôi nghĩ.
– Đẹp rồi việc này sẽ ngăn cháu thủ dâm và đạt cực khoái. Cháu có thể chà xát lồn với cái nắm đấm này nhưng không ăn thua đâu. Miễn là cháu đau khổ là chú vui.
– Thiếu gì nữa không nhỉ? À có nước đấy chú đẩy cái ống hút nhựa sát miệng tôi.
– Khát thì uống nhé uống ít thôi chứ đái ỉa là phải theo thời gian quy định đó không phải vạ nào cũng đc đâu.
Tôi ngậm lấy đầu ống hút một hơi. Dòng nước tinh khiết chảy vào miệng tôi. Đây là thứ làm tôi thoải mái nhất lúc này.
Chú kéo dây xích nâng lồng lên giữa không trung. Tôi chới với, lúc này tôi mới cảm nhận được nỗi đau của số 12. Những khoảng trống giữa các thanh sắt khiến đầu gối tôi đau kinh khủng. Bàn tay bị dán keo phải cố giữ giữa các điểm giao nhau của thanh sắt để tránh bị tuột ra ngoài lồng. Vì nếu tuột ra sẽ khiến ngực tôi chạm vào đáy lồng. Và kim sẽ đâm sâu vào người tôi hơn. Đúng là ông ta đã tính toán hết tất cả mọi thứ để khiến tôi đau khổ. Từ một cô gái có tự do tôi đã chọn làm tù nhân khổ dâm của một người đàn ông biến thái đầy nhục nhã. Tất cả là do tôi ngu…
– Số 13 tất cả sự chuẩn bị đã hoàn thành. Từ bây giờ mày là số 13.
Hợp đồng của mày là 1 tháng và có thể gia hạn thêm nếu mày muốn. Mày sẽ ở trong chiếc lồng này, trong căn phòng này 1 tháng. Sẽ không có chuyện cửa lồng mở ra giữa chừng hay dừng cuộc chơi này giữa chừng ngoại trừ lý do sức khỏe. Không có safe word như mày mong muốn. Tất cả đều phải nghe theo sự điều chỉnh của tao và tao có quyền quyết định mày vui buồn sung sướng hay cực khổ đúng không?
Tôi chỉ im lặng khóc vì đó là những tưởng tượng của tôi đã kể cho tên khốn này.
– Được rồi số 13 mày là tù nhân từ bây giờ. 11h30 phút sáng ngày 13. 06. Mày sẽ được thả vào lúc 11h30 sáng ngày 13. 07. Chúc mày chơi vui vẻ tao sẽ để mày ổn định một lúc với nhà mới trước bữa trưa đầu tiên. Have fun.
– Số 12 đi thôi đến thời gian của mày rồi. Số 12 đang nằm liền bò dậy đi theo sau chú.
Thiệt tình là bây giờ toàn bộ tầm nhìn của tôi là chiếc cống dưới sàn nhà. Tôi không thể nhấc đầu lên được và hai tay tôi vẫn phải thăng bằng để giữ cho ngực tôi tránh xa sàn của lồng.
– Đợi đã chú ơi, chú không thể để cháu lại như thế này được.
Tất cả chỉ là vô nghĩa khi số 12 ôm hết đống đồ quần áo của tôi bò ra khỏi căn phòng giam hôi hám mà cô ta đã phải ở trong 3 tuần liên tiếp trước khi tôi đến và tiếng khóa cửa phát ra.
Giờ đây tôi đã bị giam như một con súc vật trong một chiếc lồng treo lơ lửng giữa một căn phòng bê tông dưới tầng hầm của một tên biến thái. Dù tôi có hét như thế nào nữa thì cũng không ai nghe được mà cứu tôi. Tôi phải giữ thăng bằng cho ngực tôi. Hay muốn đi tiểu cũng không được. Tôi vật lộn với chính tâm trí của bản thân vì trong hàng giờ đồng hồ đầu tiên thứ duy nhất tôi nhìn thấy vẫn là chiếc cống ở bên dưới. Chán ngắt tôi không dám cho tay xoa quần lót để thủ dâm vì một cánh tay là không đủ sức để giữ thăng bằng.
Tất cả sự tự do của tôi gói gọn trong hai cánh tay. Thật tồi tệ nếu sáng nay tôi không quyết định đến đây thì có lẽ tôi đã ngồi trên chiếc xe đò về quê nghỉ hè cùng ba má nhưng hối hận đã muộn màng. Tôi đã khóc rất nhiều và chỉ có thể hy vọng chú quay trở lại và không làm thêm bất kỳ trò gì để hành hạ tôi nữa.
Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa, tiếng cửa mở ra. Tôi thở mạnh hơn khi ngửi thấy mùi đồ ăn, ngửi thôi tôi cũng đoán được là thịt kho tàu. Mồm tôi chảy nước miếng vì đói.
– Chào số 13. Hy vọng mày ổn. Đã quen với nhà mới chưa? Chú hỏi rồi đặt một chiếc ghế phía dưới lồng và ngồi xuống.
Nếu như lúc sáng tôi không nôn thì tôi sẽ không đói nhưng…
– Hừm đã bao lâu rồi nhỉ? Không biết mày có tò mò không?
– Cháu không biết chú làm ơn cho cháu ăn gì đó với. Tôi nói.
– Bây giờ là 6 giờ tối.
Mới có 6 tiếng trôi qua mà tôi tưởng như 6 ngày. Thật khủng khiếp.
– Chú, liệu chú có thể cho cháu nghe nhạc, hay nghe tin tức hay xem tivi để giết thời gian được không ạ? Chứ như thế này chán lắm ạ hix tôi than vãn. Tôi nghĩ đó là một thỉnh cầu hợp lý.
– Hô hô hô. Chú cười.
– Tao nghĩ là…
Tôi hồi hộp.
– Không… không và không. Mày không có quyền đó và không có quyền đòi hỏi. Tao cho gì nhận đó hiểu không? Vớ vẩn cứ làm như là nhà mày ấy con điếm.
– Nếu mày cứ lải nhải tiếp thì tao sẽ ăn đĩa thịt của tao và ra khỏi phòng. Chú nói bằng giọng gay gắt.
Tôi biết điều nên im ngay lập tức. Nhưng lạ quá sao lại của tao nhưng tôi sợ chú giận hờn nên im lặng chờ đợi.
– Cháu xin lỗi chú, cháu sẽ không hỏi thêm gì nữa. Tôi khóc.
– Rất ngoan và nghe lời. Giọng chú lại về bình thường. Chú ngồi ăn đĩa thịt trong sự thèm thuồng của tôi.
– Hôm nay mẹ cháu gọi 3 cuộc. Bà ấy có vẻ lo lắng cho cháu đấy. Chú nhắn lại là cháu ổn rồi yên tâm nhé. Bố mẹ cháu trẻ nhỉ?
– Dạ…
– Thế cháu là con một hả?
– Dạ cháu có em gái đang học lớp 12 ạ.
– Ừm…
– Thế sau khi được thả cháu sẽ làm gì với số tiền 200 triệu??
– Cháu sẽ đóng học phí và tự lo cho bản thân chú ạ.
– Ừm hy vọng. Tương lai làm bác sĩ của cháu rất sáng đấy. Chú nghĩ cháu sẽ là bác sĩ tốt sau này.
– Cháu cảm ơn chú.
– Nhìn này các bạn cháu đi chơi hè tag cháu trên facebook này. Cháu có muốn trả lời không?
Chú nói khi cầm trên tay chiếc điện thoại của tôi mà vuốt.
– Không cháu không muốn ai biết đâu ạ cháu cảm ơn.
– Ừm. Chú gật đầu.
Chú và tôi nói chuyện như hai người bạn vậy nhưng chú không cho tôi ăn dù chỉ một miếng thịt nhỏ nhất mà vét sạch đĩa.
– Chú… Cháu đói.
– À ừ… Chú để cái đĩa xuống sàn nhà đứng dậy cởi quần tuột ra con cu của chú rồi hạ chiếc lồng sao cho miệng tôi chạm được vào con cặc của chú khi chú đút nó vào lồng. Tôi ngẩn người.
– Nào chú muốn cháu bú cặc cho chú. Bú đi đừng có cắn đấy.
Tôi phản ứng bằng cách ngậm miệng.
– Bú đi việc của mày là bú cu cho tao cho đến khi tao xuất tinh trong miệng mày và mày sẽ nuốt nó như một phần thức ăn sau này. Thỏa thuận của mày là mày sẽ làm tất cả yêu cầu của tao miễn là mày ở trong lồng này nhớ không? Đừng cố gắng phản kháng chỉ gây thêm đau khổ mà thôi.
Tôi có quyền từ chối sao? Nếu tiếp tục có khi nào chú sẽ làm tôi đau khổ hơn? Ai biết được nên là tôi há mồm ngậm lấy con cặc gân guốc cho đến khi chú xuất tinh đầy vào mồm tôi. Tôi cố nuốt hết nó lợ lợ hơi mặn một chút và có vị đắng của nước tiểu nữa. Âm đạo tôi chảy rất nhiều nước và tôi biết điều đó vì từng giọt nước thấm qua vải chảy xuống sàn nhà. Tôi hút một ngụm nước để làm xóa đi vị đó.
Nhìn chú kéo quần lên như xong việc chuẩn bị rời đi.
– Chú không cho cháu ăn gì ạ?
Tôi hỏi khéo.
– À đó đó hôm nay chỉ như vậy là đủ rồi hẹn cháu ngày mai dù sao thì cháu cũng có làm gì nhiều đâu mai nhé.
– Chú cháu làm cho chú theo yêu cầu rồi nhưng chỗ đó đó của cháu đang rất nóng chú có thể… à… ừm… chỗ đó…
– Là chỗ nào nói rõ ra coi nào?
– Là lồn của cháu ạ, liệu chú có thể xoa nó một chút không ạ? Tay cháu không tiện lắm một tí thôi ạ? Làm ơn.
– Không, à mà nhắc mới nhớ đấy.
Chú đi ra sau mông tôi lấy trong túi áo 3 viên thuốc rồi luồn tay vào lồng kéo quần lót ra một bên và nhét từng viên một vào bên trong âm đạo của tôi.
Tôi không thể quay đầu ra xem chú ấy làm gì nhưng viên sủi bắt đầu tan ra trong lồn tôi xèo xèo.
– Chú cho gì vào trong đấy đấy ạ? Huhu…
– Không có gì thuốc kích dục thôi nó sẽ làm lồn cháu ngứa và nóng và sưng to hơn bao giờ hết. Tâm trí cháu sẽ chỉ có thể nghĩ đến việc đụ thôi haha. Thuốc này người bình thường 1 viên là đủ nhưng mà những cái lồn còn trinh như cháu thì ta nghĩ 3 viên là hợp lý. Haha chúc buổi tối vui vẻ và đừng quên đèn chỉ mở đến 8h thôi và bây giờ là 7h45 nhé. Hẹn gặp lại vào sáng ngày mai gái yêu.
Tôi như phát điên, bộ phận sinh dục của tôi bị mấy viên thuốc làm cho bỏng rát bà ngứa, tôi đánh hông vào hai bên thành lồng để giảm đau. Nhưng càng đánh chiếc lồng lắc lư càng mạnh và tay chân đang quỳ của tôi lại càng đau. Tâm trí như khùng dại, tôi hét lên cầu xin được đụ, tôi có thể đụ bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì, bất kỳ vật gì miễn là nó vừa với cái lỗ lồn của tôi. Giờ này thì trinh tiết không còn là gì nữa. Miễn là được đụ. Nhưng tiếng hét của tôi chỉ được đáp lại bằng những âm thanh vọng lại từ trong tường cho đến khi đèn tắt. Tôi chìm vào trong bóng tối của sự đau khổ. Tôi là một con điếm chó chết.
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.