Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 6
… Một năm sau…
– A… Bố, con dâu về rồi nè! Hihihi…
Ngày nào đi làm về thì Hồng Phấn cũng chào bố mẹ chồng như vậy, hôm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ có một điều ngoại lệ là khi cô quay người đóng cửa lại, cô cảm thấy ngôi nhà này yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều. Cô nói:
– Ưm… Bố này, mẹ đi đâu rồi ạ?
Trong bốn người Lưu gia, mẹ chồng Hồng Phấn là người ồn ào nhất, nói nhiều nhất, cho nên suy đoán này của nàng dâu cũng hợp lý vì cảm thấy bây giờ nhà cửa yên lặng vắng tanh. Lão Lưu lặng nhìn cô con dâu xinh đẹp đã từng ân ân ái ái ngày nào nên nhoẻn miệng cười rồi nói:
– Oh! Mẹ chồng của con đã đi chơi với bà Tám, bà Nhiều và bà Chuyện để tham gia chuyến du lịch bảy ngày quanh Đài Loan rồi. Hihihi…
Lão Lưu, một người bố chồng hoạt bát có nước da ngăm tuy rằng ở miền đồng bằng trung du, núi đồi nhấp nhô nhưng làn da vẫn có màu nâu ngăm như thế, thân hình ông Lưu cũng do lao động nặng nhiều nên cơ thể săn chắc và lực lưỡng. Lão Lưu nói cho Hồng ấn con dâu mình nghe như vậy, nhưng mà cô ấy lại hỏi thêm:
– Uả? Mẹ đã đi du lịch, tại sao lại không cho bố đi cùng nhỉ? Hay là mẹ sợ bố chồng con dê mấy bà ấy chăng? Hihihi…
Hồng Phấn, nàng dâu 20 tuổi, vừa sinh con được một năm mở to mắt nhìn bố chồng mình, một cái nhìn tràn đầy nghi hoặc. Nhưng Lão Lưu cũng không phải dạng vừa, ông mỉm cười ríu rít giống như chú chim non đang chờ mẹ đút mồi ngon. Ông nói:
– Nhưng mà… Nếu bố cũng đi cùng mẹ chồng con… thì không phải không có người chăm sóc Hồng Phấn con dâu xinh đẹp của bố sao ta?
Lão Lưu vừa nói xong thì cười cười hớn hở như trai trẻ, rồi ông ấy vòng tay qua bờ vai yếu ớt của nàng dâu trẻ đẹp. Gia đình Lưu gia lúc đầu gồm có bốn người, nhưng bây giờ có Hồng Phấn với đứa cháu nội nữa là thành sáu người sống trong một căn nhà phong cách cổ xưa rất rộng ở vùng đồng bằng miền trung du này. Lão Lưu lúc còn trẻ tuổi thì ông cũng là một tài xế xe tải giỏi, ông điều khiển và vận hành hầu hết các loại xe cơ giới dưới mặt đất chỉ ngoại trừ xe tăng quân sự.
Còn vợ ông là một bông hoa của miền trung du này, nhan sắc cũng không thua kém ai. Thế nhưng khi bà ấy về chung sống với ông thì bà gác kiếm chỉ muốn làm là một bà nội trợ toàn thời gian và sinh cho ông Lưu một cô con gái và một cậu con trai. Cậu con trai ấy là Chí Đặng chồng của Hồng Phấn hiện giờ. Hồng Phấn thấy vẻ mặt của bố chồng từ cười cười chuyển sang suy ngẫm thì nói:
– A… Bố chồng này, cuối cùng chúng ta cũng có một tuần hòa bình chung sống cùng nhau rồi. Hihihi…
Hồng Phấn thấp giọng đùa giỡn nói với bố chồng mình như vậy, kiểu như cô ấy cũng rất bố chồng hay sao ấy? Chắc có lẽ vậy quá vì dù sao cô với ông Lão Lưu đã không ân ái kể từ lúc cô mang bầu và hạ sinh cho tới nay cũng hơn một năm rồi còn gì? Ông Lưu thấy con dâu mình đùa giỡn như vậy thì nói vô:
– Eh! Này, con đừng nói xấu mẹ chồng sau lưng nha!
Bố chồng nghiêm mặt nói, nhưng nàng dâu thì lém lỉnh:
– Mà nè… Bố không đồng ý sao? Hihihi…
– Ưm… Bố… Khó nói quá?
Lão Lưu thì khó nói còn Hồng Phấn thì mỉm cười. Bởi cô biết rõ tâm tình của người bố chồng của cô, ông là người không sợ sự xuất hiện của ác quỷ hay ma cỏ gì đâu, có chăng là ông ấy đang cố gắng kìm nén giữ ý tứ mà thôi. Hồng Phấn nói nữa:
– Thế nào nè! Nếu bố không muốn ở cùng con trong một tuần thì con về lại nhà ba mẹ với con trai của con nha! Hihihi…
– Ư, khoang đã con dâu… Chà… Chà… Hihihi…
– Lão Lưu nói xong thì cười và gãi đầu, ông không còn giả vờ làm kẻ tu hành mà cai sắc giới nữa. Không có vợ bên cạnh, giờ thì chỉ có ông với cô con dâu xinh đẹp trong một căn nhà rộng lớn, nên nụ cười của ông nó cũng rạng rỡ hơn rất nhiều. Lão Lưu hí hửng nói với lời lẽ rất tình:
– Hồng Phấn nè! Tối nay con dâu của bố muốn ăn gì… nà?
– Thế bố chồng của con muốn nấu cho con dâu ăn món gì… nà?
– Tất cả những món mà con dâu thích thì bố sẽ nấu hết trơn… nà?
Hai người, bố chồng – nàng dâu cứ trêu trò mèo vờn chuột mà cứ “nà… nà…” hoài. Lúc sau thì Hồng Phấn không muốn ghẹo bố chồng mình nữa nên cô ấy nói:
– Ưm… Con dâu muốn ăn sườn heo muối tiêu, trứng bác cà chua tươi, thêm canh cải nữa. Hihihi…
– Oh! Tưởng con muốn ăn món sơn hào hải vị gì ai ngờ các món này đều quen thuộc cả! Chờ đợi bố chồng trổ tài nha! Um… chụt chụt…
Lão Lưu nói xong thì nựng vô hai gò má đào của cô con dâu bằng hai cái hôn chứ không phải bằng tay. Hồng Phấn thì biết rõ tâm tư của ông bố chồng đẹp trai của mình rồi nên không có nghĩ ngợi nhiều, cô ấy chỉ tưởng tượng mấy món ngon mà cô rất thích ăn và đang được ông bố chồng chuẩn bị chế biến mà thôi. Khi Lão Lưu chế biến đồ ăn thì từ trong bếp bay lên một mùi thơm khiến lòng kêu cồn cào và Hồng Phấn thì bắt đầu chảy nước miếng vì thèm ăn. Bởi vì Hồng Phần nấu ăn không giỏi bằng bố chồng mình, đã hơn một năm nay cô ấy luôn mong được ăn những món ăn do chính tay bố chồng mình nấu, nhưng hôm nay cô vẫn mong được như vậy, và đúng như vậy, ông ấy đã nấu ăn cho cô. Trong bếp Lão Lưu nói vọng ra:
– Con dâu nè! Không có việc gì nghĩ ngợi cả. Con dâu xinh đẹp của bố chờ một lát là có thể ăn cơm! Hihihi…
Ngồi ở ngoài này, Hồng Phấn rất diễm phúc có được một ông bố chồng lo lắng chăm sóc chu đáo cho cô, thế là cô ấy xoa xoa lòng bàn tay, cười nói:
– Bố chồng ơi! Khi nào xong thì gọi con nha! Hihihi…
– Ừm… Được mà! Hihihi…
Hồng Phấn nói xong với bố chồng thì đứng dậy đặt cái áo khoác với túi xách xuống bàn, sau đó cô đi vào phòng ngủ nơi mà trước đây cô với bố chồng đã có những màn vật lộn lăn lóc tung hoành trên chiếc giường ngủ đó. Hồng Phấn đi đến cái tủ đựng đồ ngủ để lấy quần áo, rồi cô chạy tung tăng vào phòng tắm. Khi vào tới phòng tắm Hồng Phấn vừa mới cởi bỏ bộ trang phục của mình và làm ướt tóc bằng vòi hoa sen. Nhưng đến lúc gội đầu thì cô không thấy có dầu gội đầu, bởi từ lúc sinh con thì cô về nhà bố mẹ đẻ bên kia nên ở đây nó hoàn toàn khác xa so với hồi đó. Cô nói vọng ra:
– Ưm… Bố chồng ơi! Có dầu gội nào dành cho nữ trong đây không? Chai này hết rồi bố ạ!
…
Còn tiếp…