Phần 2
– Ba, để con xách vali cho.
Nàng mặc lên người một cái áo phông đen tôn lên cái cổ cao cao trắng mịn như da em bé phối hợp với chân váy họa tiết những cánh hoa làm lộ ra đôi chân dài miên man đầy hấp dẫn. Nàng tiến về phía ông Hưng ngược với ánh sáng mặt trời khiến cho từ góc nhìn của ông Hưng nàng như một tiên nữ hạ phạm, tất cả các tia sáng của buổi bình minh điều khép nép phía sau lưng nàng, chúng như sợ hãi sắc đẹp của nàng nên chỉ có thể e ấp ngại ngùng quy phục nàng như binh lính phũ phục dưới chân nữ hoàng của mình vậy.
– Ba, sao ba cứ nhìn chằm chằm vào con vậy.
Một câu nói này đã giúp ông Hưng lấy lại nhận thức của mình, lần nào cũng vậy đối mặt với sự xinh đẹp vạn người mê của con dâu mình đều khiến ông Hưng ngây ngốc si mê ngắm nhìn như một gã khờ và lần này cũng vậy ông Hưng ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác mà đáp:
– À chắc tại hôm qua ba nhậu say quá nên đi bộ một quãng hơi xa khiến ba có chút mệt trong người thôi.
Nghe ông Hưng nói vậy những biểu cảm lo lắng hiện ra trên gương mặt đẹp đẽ của nàng, nàng tiến lại vòng một tay ông Hưng qua cổ mình, một tay nàng ôm lấy eo ông một tay xách lấy cái va li chuẩn bị dìu ông lên xe.
Hành động chớp nhoáng và đầy bất ngờ của cô con dâu khiến ông Hưng không kịp phản ứng, cảm giác tiếp xúc đầy mát lạnh và mềm mại ở nơi cánh tay và làn da nơi cổ của con dâu, cùng sự nhột nhạt ở eo của mình khiến ông rùng mình nhưng nhiêu đó vẫn chưa là gì khi mà mùi nước hoa đầy quyến rũ từ người con dâu len lỏi vào mũi ông, nó như một liều thuốc mê chích vào người ông Hưng khiến ông đờ đẫn ngẩn nga ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.
– Ba, ba sao vậy?
Nhìn vẻ mặt thất thần của ông Hưng càng làm cho nàng lo lắng hơn nữa, bàn tay nàng đặt ở eo của ông Hưng càng kéo cơ thể ông ép sát vào cơ thể nàng hơn, gương mặt rạng ngời xinh đẹp của nàng tiến lại sát bên cạnh mặt ông Hưng khiến cho mùi nước hoa ngày càng nồng nặc chết người thêm. Tuy vậy, ông Hưng vẫn cố gắng lấy lại ý thức của mình, ông bảo:
– Ba không sao. Con dìu ba lên xe trước đi.
Nàng ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi dìu ông Hưng lên xe ngồi, sau đó vòng ra sau để cái vali vô cốp xe, rồi leo lên ghế lái mà lái xe rời đi.
… Bạn đang đọc truyện Báo hiếu tại nguồn: https://gaigoi.city
Ngồi yên vị trong xe mà ông Hưng không dám quay sang nhìn cô con dâu út của mình, mắt ông cứ đăm đăm nhìn ra ngoài phía cửa kính xe vì mùi nước hoa thoang thoảng từ người nàng lan tỏa ra khắp xe, nó như một cô gái tiếp rượu nhẹ nhàng, cực kỳ cẩn thận từng chút từng chút một chuốc say gã đàn ông, một cảm giác lâng lâng hưng phấn khó tả đang diễn ra trong người ông Hưng. Phía bên kia, con dâu ông đang tập trung lái xe nhưng lâu lâu vẫn khẽ liếc nhìn sang ông, nàng thấy ông đôi mắt cứ nhìn xa xăm ngoài phía cửa kính xe chất chứa một nỗi buồn không tưởng, nàng cất lên giọng nói ngọt ngào an ủi ông Hưng:
– Ba đừng buồn, sau này nếu ba thấy nhớ quê cứ bảo, con sẽ chở ba về thăm quê cho khuây khỏa nỗi lòng.
Lời nói an ủi và đầy sự quan tâm của nàng dâu khiến ông Hưng cảm thấy ngại ngùng, thì ra ngay từ cái khoảnh khắc cô con dâu ông xuất hiện thì nàng đã thổi một cơn gió cuốn đi hết bao nhiêu nỗi buồn xa quê cuốn hết sạch sẽ chẳng còn động lại chút gì là buồn bã mà chỉ có hình ảnh dáng người gợi cảm cùng mùi hương chết người là đọng lại trong tâm trí ông mà thôi.
Ông Hưng cảm thấy thật tội lỗi trong lòng, ông cố gắng trấn tĩnh lại đầu óc vì sao này sống chung với nhau dưới một mái nhà rồi nên không thể lần nào gặp mặt cũng ngại ngùng thế này được. Thật ra cũng không thể trách ông Hưng được đã gần 30 mươi năm nay chưa có người phụ nữ trẻ đẹp nào tiếp xúc gần với ông như vậy, thậm chí ông cũng chỉ gặp hai nàng dâu của mình cũng trên dưới có 5 – 6 lần rồi thì hai đứa con ông đã xin phép ông tổ chức đám cưới rồi.
Lấy lại sự bình tĩnh, ông Hưng đáp lời nàng:
– Ba chỉ nhớ quê một chút thôi. À mà thằng Phong với thằng Minh đâu không xuống đón ba mà lại để con đi vậy.
Ông tên họ đầy đủ là Trần Thế Hưng, con trai lớn ông là Trần Thế Phong năm nay 30 tuổi, đứa con út là Trần Thế Minh 29 tuổi. Hai đứa con của ông từ nhỏ lớn lên rất hiếu thảo, biết hoàn cảnh gia đình khó khăn nên hai con ông rất chăm chỉ học hành thậm chí sau giờ học còn cùng đi giăng lưới, cắm câu đem cá ra chợ bán kiếm thêm thu nhập phụ giúp ba mình, cuộc sống ba cha con lúc đó tuy khó khăn đủ đường nhưng vô cùng ấm áp hạnh phúc.
– Anh Phong thì hôm nay phải bay ra Hà Nội ký kết hợp đồng cực kỳ quan trọng, còn chồng con thì khỏi phải bàn tới rồi, ba biết cái tính của ảnh rồi suốt ngày cứ vùi đầu vô chế biến mấy thứ bánh kẹo mới.
Nghe nàng nhắc tới Thế Minh ông cười ha hả, vui vẻ bảo:
– Cái thằng đam mê khó bỏ mà.
Thế Minh là một đứa con trai từ nhỏ đã mê bánh kẹo rồi nhưng do gia đình chẳng dư dả gì mấy nên lâu lâu ông mới cho tiền nó mua bánh bò, bánh tiêu, kẹo… mà ăn vì thế mà Thế Minh mới ước mơ rằng sao này lớn lên sẽ có thể chế biến nghiên cứu ra đủ thứ bánh ngon trên đời để tha hồ ăn. Còn về Thế Phong ước mơ cực kỳ đơn giản, sau này đi làm có thật nhiều tiền để ba không phải vất vả kiếm từng đồng từng cắt một nửa.
Cũng vì vậy mà hai anh em họ lựa chọn vào những ngành học đại học phù hợp với đam mê và ước mơ của mình. Ông Hưng vẫn nhớ như in cái ngày hạnh phúc đó khi mà lần lượt hai đứa con ông cầm giấy báo đậu đại học về khoe với ông, nhìn những nụ cười tươi rói nở trên khuôn mặt hai con mà ông không kiềm được bật khóc trong hạnh phúc. Lúc Thế Phong phải lên thành phố nhập học, ông khóc rất nhiều, ông vét hết sạch số tiền ít ỏi tích lũy được đưa hết cho Thế Phong, ông dặn dò đủ thứ trên trời dưới đất rồi đứng lặng lẽ nhìn bóng Thế Phong khuất xa dần vì con đường đại học nơi xa lạ kia ông không thể bên cạnh con mình mà chỉ có thể lặng lẽ ở đây cầu mong con mình bình an. Một năm sau cũng tới lượt Thế Minh thi và đậu đại học, khi mà Thế Minh cũng rời đi là lúc ông trở về lại với căn nhà hiu quạnh, lẻ loi chỉ một bóng hình của ông trong chính căn nhà đã từng tràn ngập nụ cười và sự ấm áp của các con.
Hai anh em Phong và Minh chân ướt chân ráo kẻ trước người sau lần lượt lên thành phố Sài Gòn nhập học, hai người lao đầu vào học tập cũng như vất vả làm thêm phụ giúp cho ba của mình bởi vì họ biết rằng nơi quê nhà kia lẻ loi một bóng hình ba mình vất vả kiếm tiền nuôi họ ăn học, hai người họ hiểu rằng tốc độ kiếm tiền của mình phải nhanh hơn tốc độ già đi của ba.
Cũng chính trong những năm tháng đại học này Thế Phong quen được vợ mình là Nguyễn Ngọc Thiên Hương, một cô gái học cùng ngành và cùng lớp với Phong, điều đặc biệt hơn nữa là nhờ mối tình của anh hai mình mà Thế Minh cũng quen được một cô giáo tương lai là Lê Thanh Ái Như em của Thiên Hương, hai chị em Thiên Hương và Ái Như đều là trẻ mồ côi, sống trong cô nhi viện từ nhỏ.
Chính nhờ mối lương duyên kỳ diệu này mà bốn người bọn họ cùng nhau cố gắng kiếm tiền nhằm để cuộc sống của những người họ yêu quý được tốt đẹp hơn. Và bước ngoặt đến nhờ chính cái thói đam mê làm bánh của Thế Minh, món bánh mới lạ rất ngon khiến cho bốn người họ dốc lòng đầu tư tiền bạc để Thế Minh hoàn thiện công thức. Khi công thức bánh hoàn chỉnh, bốn người quyết chí khởi nghiệp với món bánh này. Vất vả khởi nghiệp mấy năm trời cuối cùng thành công là một công ty sản xuất bánh kẹo với quy mô hàng nghìn công nhân sản xuất.
Ái Như nhìn thấy nụ cười tươi của ba chồng thì cũng cảm thấy vui vẻ lây, cuộc đời nàng và chị Thiên Hương đều mồ côi nên cả hai thèm khát cái cảm giác có ba mẹ lắm, giờ đây có ông Hưng là ba chồng dù chẳng máu mủ ruột thịt gì nhưng hai nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Bất chợt như nhớ ra điều gì đó, nàng hỏi:
– Đúng rồi, ba đã ăn gì chưa?
– Ọc, Ọc…
Tiếng bụng ông Hưng kêu lên làm ông đỏ mặt với con dâu, hóa ra từ sáng đến giờ bận rộn với đủ thứ cảm xúc khiến cảm giác đói của ông bị lấn át đi bây giờ thì nó trở lại kêu réo được lấp đầy bụng.
Ái Như khẽ nở một nụ cười, chỉ một khoảnh khắc nụ cười nàng nở rộ đã khiến nhịp tim ông Hưng đập thình thịch rồi, đẹp quá đẹp, một nụ cười của Ái Như dường như khiến mọi cái sự đẹp ông biết lưu mờ hết đi. Ông ngẩn ngơ giây lát, rồi cố gắng làm quen trước sự hấp dẫn của cô con dâu, ông bình tĩnh bảo:
– Con cứ kiếm một quán quen nào đó rồi hai ba con mình ghé vào ăn.
Ái Như lái xe vào trung tâm thành phố, nàng tìm đến một nhà hàng sang trọng rồi lái xe vào bãi đậu xe. Hai ba con nàng vào ăn uống rồi sau đó nàng dẫn ông Hưng vào một của hàng quần áo, nàng cẩn thận và tỉ mỉ như một người vợ hiền bắt ông Hưng thử từng cái áo cái quần một, nàng ngắm nghía sự nam tính của ông Hưng trong từng bộ quần áo do mình chọn mà cười tươi như hoa.
Mua sắm những vật dụng cần thiết cho ông Hưng, Ái Như mới cùng ba chồng rời khỏi trung tâm mua sắm bắt đầu lái xe về nhà.
… Bạn đang đọc truyện Báo hiếu tại nguồn: https://gaigoi.city
Ông Hưng bước xuống xe, lấy chìa khóa từ tay Ái Như tiến lại cánh cổng mà mở cửa ra, nàng lái xe vào trong nhà. Đây là một căn nhà lầu hai tầng, được các con ông mua ở đã mấy tháng nay rồi, do tình hình làm ăn công ty dạo gần đây phát triển rất tốt nên các con ông mới bàn bạc tìm mua một căn nhà rồi sửa sang lại cho thật đẹp để đón ba lên sống cùng.
Ngước nhìn căn nhà rộng lớn, đẹp đẽ trước mặt khiến niềm vui trên mặt ông Hưng hiện rõ lên, con cái mình có sự nghiệp thành công vang dội nhà cao cửa rộng thì ai mà không mừng cho được. Đưa mắt ngắm nhìn khắp căn nhà, ông Hưng tấm tắc khen:
– Căn nhà rộng và đẹp quá.
– Lúc đầu nó không đẹp như này đâu ba, bọn con phải bỏ tiền ra sơn lại toàn bộ căn nhà rồi trang trí các vật dụng cần thiết thì mới được như vậy đó ạ. Để con dẫn ba đi xem phòng của mình.
Ông Hưng đi theo sau Ái Như lên trên tầng hai. Phòng ông Hưng là một căn phòng được thiết kế bằng chất liệu gỗ tự nhiên với gam màu nâu trầm mang lại cảm giác ấm cúng, các vật dụng như tivi, tủ quần áo được bố trí vô cùng thích hợp, trên tường được trang trí các bức tranh thiên nhiên tạo không gian nghỉ ngơi yên bình và thư giãn.
Nhìn ngắm căn phòng do chính các con mình tỉ mỉ chuẩn, ông Hưng không kiềm được những giọt nước mắt hạnh phúc, ông Hưng chưa kịp lên tiếng nói bất cứ câu gì thì đã có một vòng tay từ phía sau ôm lấy tấm lưng rộng lớn của ông rồi bảo:
– Ba đừng khóc, từ giờ trở đi bọn con sẽ luôn ở bên cạnh để quây quần bên ba lúc tuổi già.
Ông Hưng quay người lại ôm lấy cơ thể mềm mại như bông của con dâu mình mà khóc nức nở trong niềm hạnh phúc vô bờ. Ái Như cũng ôm chặt lấy cơ thể ông Hưng, cảm nhận sự sưng sướng khi có được một người ba để cho nàng yêu thương chăm lo khi về già. Hai cơ thể một già một trẻ ôm nhau một lúc lâu thì ngại ngùng mà buông nhau ra.
… Bạn đang đọc truyện Báo hiếu tại nguồn: https://gaigoi.city
Thế Minh bước xuống xe tiến về phía cánh cổng mà đóng cửa lại rồi vội vàng dắt chiếc xe máy của mình dựng ngay ngắn trong nhà để xe, xong xuôi Thế Minh hối hả chạy vào nhà, Thế Minh gấp rút đến nỗi tưởng rằng chỉ cần mình chậm chân một giây thôi là sẽ bỏ lỡ một điều gì đó mà có thể khiến bản thân luyến tiếc cả đời. Thế Minh vừa chạy vừa hét lớn:
– Ba, ba ơi ba. Con về rồi.
Ngay khi đặt chân vào nhà, Thế Minh đã nghe thấy tiếng chương trình thời sự tivi đang mở, anh đưa ánh mắt nhìn sang nơi ghế sofa đặt đối diện với tivi. Ngay tức khắc đập vào tròng mắt Thế Minh là một người đàn ông với nước da rám nắng cùng mái tóc hoa râm đang ngồi quay lưng về phía anh mà xem tivi, nhìn từ xa dáng người này chẳng có gì đặc biệt hay nói đúng hơn chỉ là một người bình thường nhưng đối với Thế Minh sao cái dáng người này thân thuộc và lớn lao quá, anh tưởng chừng như nó đã che khuất hết tất cả mọi thứ trong tầm mắt của anh lúc này, dáng người đó đã cõng hết cả tuổi thơ gồng gánh cả một tương lai cho anh ngày hôm nay.
Cảm xúc nhớ thương dâng trào trong lòng, Thế Minh khóc sụt sùi, anh từng bước chậm rãi tiến đến, chỉ là gần hai mươi bước chân thôi mà anh cảm thấy như mỗi bước chân mình đặt xuống nền nhà như cả thế kỷ trôi qua vậy. Khi mà Thế Minh đã đứng trước mặt người đàn ông, miệng anh mếu máo lắp bắp:
– Ba.
Bao nhiêu cảm xúc nhớ thương vô bờ bến được Thế Minh dồn nén và thốt ra một tiếng “ba” thôi, anh cảm thấy sao mà cái tiếng “ba” này nó thiêng liêng và cao cả quá, cảm xúc dâng trào làm anh khóc lớn như đứa trẻ ba tuổi rồi nhào vào lòng cái người mà anh gọi là ba kia.
Ông Hưng nở một nụ cười, một nụ cười đơn giản nhưng chứa đựng cả ngàn niềm vui hạnh phúc bên trong đó vậy, rồi ông vòng tay qua ôm lấy con mình vào lòng. Cả hai người đàn ông một trẻ một già cứ như thế mà ôm nhau, chẳng ai nói câu gì nhưng trong lòng họ ngập tràn cảm giác hạnh phúc, thời gian và không gian lúc này dường như đứng im để chiêm ngưỡng và ghi chụp lại khoảnh khắc này thậm chí ngay cả tiếng tivi cũng dường như biến mất mà chỉ nghe thấy hai tiếng tim đập thình thịch thình thịch trong niềm vui vô bờ bến.
Thế Minh rúc đầu vào lòng ngực ba mình, cảm nhận sự ấm áp của tình cha mà lòng hân hoan không tả nổi, anh nhõng nhẽo như đứa trẻ mới lớn vậy chẳng muốn rời xa khỏi vòng tay ấm áp và an toàn của ba mình chút nào. Ông Hưng cũng để im cho con trai mình rúc đầu vào lòng, những giọt nước mắt của con trai ông lúc này làm ướt nhẹp cả một mảng áo của ông.
– Được rồi, ba ở đây chứ có đi đâu đâu mà khóc như em bé thế kia, vợ con ở dưới bếp nó cười cho bể đầu bây giờ.
Thế Minh vẫn cố gắng ôm ba mình thêm một chút nữa rời mới buông ra:
– Vợ con có cười cũng kệ. Ôm ba mình rồi khóc thì cũng đâu có gì mà phải sợ người khác biết đâu ba.
– Thôi lên tắm rửa đi ông tướng, nhanh vợ anh nấu ăn sắp xong rồi kia.
Mùi thơm từ phòng bếp len lỏi vào mũi khiến cái bụng Thế Minh kêu ọc ạch trước mặt ba, anh cười như để chống chế cho đỡ quê rồi nhanh chân chạy lên lầu tắm rửa.
Gần 8h tối hôm đó một bàn ăn thịnh soạn hiện ra trước mắt ông Hưng, nói là thịnh soạn chứ thật ra cả bàn toàn các món ăn đậm chất miền quê như cá lóc kho tộ, canh chua bông điên điển…
Ông Hưng ngồi vào bàn ăn, trong khi đó Thế Minh đang loay hoay với cái laptop của mình. Thấy con mình như vậy, ông Hưng có chút khó chịu bảo:
– Ba đã nói từ lúc con còn nhỏ rồi, đừng có đem công việc hay vừa ăn vừa chơi chứ.
– Ba hiểu lầm rồi, con đang liên lạc với anh Hai, để ba với anh gặp mặt trực tuyến. – Thế Minh lo lắng giải thích hành động của mình cho ba.
Ái Như bới một chén cơm rồi đưa cho ông Hưng:
– Con mời ba ăn cơm.
– Cảm ơn con. – Ông Hưng lịch sự đáp.
Trong khi đó, Thế Minh có vẻ như đã kết nối được với Thế Phong liền để laptop lên bàn. Bên trong màn hình laptop cũng là một bàn ăn và hai người một nam một nữ đang ngồi. Người nam tướng tá có chút gầy đeo một cái mắt kính cận trong vô cùng tri thức, người nữ xinh đẹp lộng lẫy mặc một bộ váy màu tím để lộ ra vùng da cổ trắng ngần trong vô cùng ma mị quyến rũ.
Nhìn thấy gương mặt phúc hậu của ba mình bên kia màn hình, Thế Phong giọng điệu buồn bã lên tiếng:
– Con xin lỗi ba tại hợp đồng lần này quan trọng quá nên con không thể về ăn cơm cùng ba được.
Thiên Hương cũng tiếp lời chồng mình:
– Xin lỗi ba, sáng nay làm xong công việc ở công ty con cũng phải bay ra giúp đỡ anh Phong, không thể về gặp mặt ba được.
Nghe giọng điệu đầy vẻ tự trách bản thân của hai con mình ông Hưng nở nụ cười hiền hòa:
– Ba hiểu công việc của các con mà. Ba không trách đâu, huống chi bây giờ cũng đâu khác gì gia đình mình ăn bữa cơm cùng nhau đâu. Thôi bây giờ gia đình mình ăn cơm đi.
Bữa cơm gia đình diễn ra trong bầu không khí vui vẻ ngập tràn, họ cười nói vẻ mà trò chuyện trao nhau những lời yêu thương hạnh phúc dù cho khoảng cách địa lý của hai bên lúc này là vô cùng xa.