Phần 5
Trong phòng chỉ có 2 người, cứ ngồi nói chuyện thế mãi cũng chán, người đi qua đi lại liên tục, mà đóng cửa phòng thì không được, Minh liền rủ:
– Hân ơi, em có thích ăn chè không?
– Chè gì hả anh?
– Chè bưởi, chè Thái hay là chè Sài gòn ý.
– Em… cũng bình thường, hihi.
– Hay là, mình đi ăn chè đi? Minh rủ rê.
Thấy Hân còn đắn đo suy nghĩ, chắc là Hân ngại đi sẽ gặp mấy đứa cùng phòng ở trong quán chè thì không biết ăn nói thế nào, vì lúc tối vừa bảo chúng nó là không thích đi ăn, may quá đúng lúc ấy Minh nói:
– Có một quán chè Bưởi rất là ngon ở gần trường Kinh Tế, đông người ăn lắm.
Trường Kinh Tế thì cách trường Sư phạm khá xa, chắc chắn đám bạn Hân không bao giờ đi bộ xuống đấy ăn rồi, nghĩ vậy nên Hân yên tâm.
– Tận dưới trường Kinh tế cơ ạ?
– Ừ, anh có xe đạp cơ mà, đi dạo phố luôn thể, mấy khi…
Minh cười, nhìn Hân trìu mến và chờ đợi một cái gật đầu, khi ấy làm sao mà Hân có thể từ chối được cơ chứ, Hân bẽn lẽn gật đầu “ Cũng được”
Tối mùa Thu ấy, heo may mang theo những cơn gió mát miên man, hương hoa sữa thoang thoảng nồng nàn đâu đây, khiến tâm hồn Hân bay bổng. Ngồi sau xe đạp của Minh, hai tay Hân đưa ra phía sau và bám chặt vào ghế, nhìn rất là buồn cười nhưng lại là hình ảnh rất quen thuộc của những đôi trai gái lần đầu đi chơi với nhau.
Hân ngồi xa quá, nên mỗi lần nói chuyện, Minh lại phải ngoái lại nhìn Hân và nói hoặc để nghe cho rõ, khổ thân thằng bé, Hân đã ngồi xa tít lại còn nói nhỏ, nên Minh vừa cong đít đạp xe mà tai thì cứ ù ù cạc cạc như thằng điếc.
– Sắp đến nơi chưa anh?
– Gì cơ? Minh hỏi lại.
– Đã sắp đến nơi chưa?
Vẫn chẳng thấy Minh trả lời, câu hỏi của Hân gió thổi bay mất tiêu rồi hay sao ý, Hân nghĩ bụng “ người đâu đẹp trai thế mà lại bị nghễnh ngãng”.
Lúc sau, Hân chẳng hỏi gì thì tự dưng lại trả lời một mình:
– Sắp đến nơi rồi nha… – Bó tay.
Hai người vào quán, vì Hân chưa đi như thế này bao giờ nên cô thấy hơi ngại, cảm giác như mọi người cứ nhìn mình. Nhưng chè Bưởi ở đây công nhận rất là ngon.
– Có ngon không em?
– Cũng ngon anh ạ, hơn ở trường em…
– Ừ, thế cũng bõ công đạp xe xuống tận đây nhỉ?
– Vâng… À, hay hôm nay để em mời anh nhé – Hân nhìn Minh và nói.
– Em mời anh cũng được, nhưng nhỡ mai anh lại thèm ăn chè Bười thì em có mời anh nữa không? – Minh cười đùa.
– Xí… xa thế ai mà đi mua được.
– Anh đùa thôi… Hôm nay để anh mời em, hôm khác em mời anh cái khác nhé, được không?
– Vâng, cũng được, nhưng em mời anh cái khác nhỡ đâu anh không thích thì sao?
– Ví dụ cái gì?
– Bí mật, em không nói trước đâu… hihi.
Ăn chè xong lúc ấy hơn 9h tối, Minh lại đèo Hân về, quãng đường cỡ 3 cây số nhưng Minh đạp xe thật chậm, thật chậm để… nói chuyện nghe cho rõ, và để khoảnh khắc được bên Hân như thế này không trôi qua thật nhanh…
Chẳng biết từ khi nào, tâm trí Minh đã bị dao động mạnh mẽ, bởi ánh mắt và nụ cười của người con gái mới quen, hình bóng Hân ám ảnh và luôn ở trong Minh, mặc dù trước đó, nơi ấy là hình bóng của một người con gái khác.
Đi được nửa đường, bắt đầu có những hạt mưa lất phất vào mặt, Minh vừa kịp đưa Hân tạt vào đứng dưới một quán cũ vắng người ở ven đường thì cơn mưa đêm mùa Thu xối xả trút xuống, may quá, chỉ cần đi cố một chút nữa thôi thì cả hai sẽ ướt sạch từ đầu đến chân.
– Mưa quá, mình đứng đây trú tạm một lát Hân nhé.
– Vâng.
Quán vắng ven đường, vắng tanh, cả con đường cũng vắng tanh, Hân đứng bên Minh và nghe mưa, tiếng mưa rào xối xả trút xuống đường, cả tiếng lá rơi xào xạc, theo gió cứ cuốn tung lên cùng bao giọt nước… Hân cảm nhận cả mùi của mưa, mát lạnh và êm ái.
– Em có thích mưa không?
– Có, anh có thích không?
– Sao em lại thích mưa?
– Vì em thấy mưa rất đẹp, em thích cả mùi của mưa nữa…
– Mùi của mưa thế nào?
– Khó tả lắm, nhưng rất mát, dễ chịu, nói chung khó tả lắm.
– Cô giáo Văn mà không tả được à?
– Có phải cái gì cũng tả được đâu anh, anh phải cảm nhận chứ.
– Ừ nhỉ…
Nghe lời Hân, Minh hít một hơi thật sâu cái mùi vị của mưa vào trong lồng ngực, chỉ thấy rõ nhất là mùi hương thơm dịu dàng của tóc Hân, mùi cơ thể người con gái đang bên cạnh mình, quyến rũ và ngất ngây, át cả mùi của mưa… Minh thấy tim mình rạo rực, hồi hộp, khẽ liếc mắt Minh nhìn trộm Hân, mái tóc ấy, gương mặt ấy và cả bờ vai ấy nữa, Minh chỉ muốn lại gần và ôm Hân vào trong lòng ngay lúc ấy, có lẽ Minh đã yêu mất rồi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt không dứt, chỗ Hân đứng nước từ trên mái rỏ xuống lộp bộp, dường như Hân chẳng để ý, vẫn đang chìm đắm trong hương mưa, ánh mắt Hân vẫn đang mải đuổi theo những giọt nước nối đuôi nhau lao từ trên bầu trời cao thẳm xuống mặt đất. Bất chợt, Hân giật mình rộn ràng bỡ ngỡ, cảm giác như có luồng điện chạy qua cơ thể khi mà tay Minh chạm tay Hân, Minh lắm lấy tay Hân và khẽ kéo:
– Đứng lui vào đây đi Hân, mưa ướt hết bây giờ.
Hân bước mấy bước theo Minh, rồi theo quán tính cô rụt tay lại nhưng Minh vẫn đang nắm thật chặt không rời. Lúc ấy, Hân chẳng thể làm thế nào, bàn tay Hân đang e dè ngượng ngùng trong bàn tay ấm áp, còn con tim Hân thì đang run lên… Một cảm giác thật lạ, lần đầu tiên Hân nếm trải trong đời, phút đụng chạm ban đầu dù chỉ thật nhẹ nhàng như vậy thôi nhưng cũng khiến cho Hân nhớ mãi…
Đêm mưa ấy, con đường vắng, quán cũ… lần đầu tiên…
… Bạn đang đọc truyện Bảo Hân tại nguồn: https://gaigoi.city
Anh khẽ rất nhẹ tâm hồn vào trái tim Em.
Ta bên nhau mùa thu lắng đọng ở bên thềm.
Những chiếc lá vàng ơi, hãy rơi chầm chậm lại.
Cho mùa thu đừng vội vã chấp cánh xa bay.
Để chuyện tình thu thì thầm bên tai mãi mãi.
Để anh bên em quên tháng quên ngày…