Bánh trôi nước – Phần 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 5
Sáng hôm sau, vừa đến công ty thì Lan Phương thấy chị Hương nhắn tin bảo vào phòng chị trao đổi.
– Anh Dương khen em đấy, bảo là hiểu việc nhanh với làm việc tốt. Anh í bảo chị từ tháng sau tăng lương cho em.
– Dạ… Vâng. Em còn phải cố gắng nhiều nữa ạ – Lan Phương ngập ngừng, nghĩ bụng ông Dương khen làm “tốt” không biết có phải bóng gió nói khéo vụ cô ngầm đồng ý làm người tình của ông sếp không nữa. Mà ông này giữ lời hứa thật, hôm qua vừa làm tình hôm nay cho tăng lương luôn.
– Ah, a Dương bảo chị nhắn em tí nữa vào phòng anh í có việc nhé.
Lan Phương tò mò không biết ông Dương gọi cô vào phòng có việc gì. Cô gõ cửa rồi vào phòng thì thấy ông Dương đang ngồi uống trà một mình như đợi ai đó.
– Phương đấy à, em ngồi đây uống trà với anh nhé.
– Vâng, em thấy chị Hương bảo anh có việc cần trao đổi với em.
– Uh, nhưng cứ từ từ uống chén trà đã – Ông Dương từ tốn với tay lấy ấm trà định rót vào chén của Lan Phương.
– Anh để em rót – Lan Phương đỡ tay ông sếp, cầm ấm trà rót vào cốc ông Dương rồi tự rót cho mình.
Cô uống gần hết chén trà thì thấy ông Dương đứng dậy, đi về bàn làm việc rồi rút một cái phong bì từ trong ngăn kéo ra rồi quay lại bàn uống trà ngồi xuống.
– Sau chuyện hôm qua thì coi như em chính thức là bồ của anh rồi. Anh đã bảo chị Hương tăng lương cho em bắt đầu từ tháng sau, cái này chắc chị Hương đã nói với em rồi. Còn đây là tiền bồi dưỡng thêm như anh đã hứa – Ông Dương vừa nói vừa đưa cái phong bì vào tay Lan Phương. Thấy cô chần chừ chưa nhận, ông lại nói tiếp.
– Em cứ nhận đi không phải ngại đâu, coi như tiền bồi dưỡng hàng tháng.
Lan Phương ngẫm nghĩ một lúc rồi đành nhận vì thấy ông Dương cứ dứt khoát dúi phong bì vào tay mình. Đằng nào thì cô cũng chấp nhận việc làm bồ của ông ta rồi, việc nhận tiền như cam kết của ông sếp cũng không có gì lạ. Cô thoáng thấy vui vui, suy nghĩ xem sẽ tiêu chỗ tiền này thế nào.
– Em chấp thuận làm bồ anh rồi thì có một số nguyên tắc phải tuân thủ nhé.
– Nguyên tắc gì hả anh? – Lan Phương tò mò hỏi.
– Nguyên tắc thứ nhất là không nhắn tin, gọi điện liên hệ gì ngoài vấn đề công việc nếu không cần thiết, không được làm ảnh hưởng đến gia đình anh.
– Vâng, chuyện đấy thì đương nhiên rồi – Lan Phương thầm nghĩ cô cũng muốn như vậy.
– Nguyên tắc thứ hai là em phải chiều theo mọi yêu cầu của anh khi làm tình cùng anh. Anh có một số sở thích hơi đặc biệt khi làm tình nên cần sự đồng ý của em để đôi bên thoải mái.
– Sở thích đặc biệt ạ? Là gì vậy anh – Lan Phương tò mò hỏi.
– Rồi em sẽ biết, nói trước mất hay. Thôi giờ em về làm việc đi, khi nào có nhu cầu anh sẽ báo em – Ông dương phấn khởi nói.
Lan Phương về chỗ làm việc mà lòng vẫn tò mò về sở thích của ông sếp, nhưng cô nhanh chóng chuyển sang suy nghĩ với số tiền ông Dương đưa cô sẽ mua gì cho con, mua gì cho chồng và cho mình.
… Bạn đang đọc truyện Bánh trôi nước tại nguồn: https://truyensex.life
Kể từ đó Lan Phương chính thức trở thành bồ của ông Dương. Lâu lâu có dịp đi công tác thì đương nhiên ông sếp sẽ làm tình với cô ở khách sạn rồi, thi thoảng những khi đi công tác chỉ có hai người ông ta còn thản nhiên thuê 1 phòng đôi như cặp vợ chồng vậy. Điều này làm Lan Phương ngượng lắm, đi qua quầy lễ tân lên phòng mà cô chỉ cúi mặt xuống sợ người ta nhận ra cô với ông sếp không phải vợ chồng, nhưng vài lần rồi cô cũng quen. Những dịp đi tiếp khách buổi trưa, thường ăn uống xong ông Dương lại dẫn Lan Phương về nhà để làm tình, trừ những hôm đi ăn xa nhà quá thì ông mới rủ cô vào khách sạn nhưng rất hạn chế. Ông ưa thích làm tình ở căn chung cư của mình hơn, vừa kín đáo an toàn do khu chung cư mới xây xong còn vắng vẻ chưa có người về nhiều lại có các đồ nội thất bố trí đúng ý ông, nhất là mấy tấm kính trang trí trên tường với trần phòng ngủ. Vừa làm tình với cô thư ký xinh đẹp vừa ngắm nhìn các hình ảnh với đủ các góc độ phản chiếu qua các tấm kính làm ông thích thú.
Lan Phương cũng quen dần với việc làm tình với ông Dương mỗi khi ông ta có nhu cầu, đôi lúc nhẩm tính lại cô còn thấy mình làm tình với ông sếp nhiều hơn là với chồng. Cảm giác ghê sợ giờ đã không còn, mỗi khi làm tình với ông cô còn thấy thư giãn chứ không còn co rúm lại nữa, nơi thầm ký của cô có lúc còn ẩm ướt đến mức phát ra tiếng nhóp nhép mỗi khi ông Dương đút dương vật vào. Âm đạo Lan Phương có vẻ đã quen dần với kích thước dương vật ông sếp cũng như quen với tần suất làm tình khá đều đặn nên giờ không còn co lại nhiều khiến việc làm tình dễ dàng hơn. Ông Dương khoái chuyện này lắm, toàn trêu cô nhưng cũng chỉ khiến cô đỏ mặt mấy lần đầu thôi. Cô cũng thoải mái để ông sếp vừa ngắm nghía vừa khen ngợi cơ thể mình, đôi lúc cô cũng thấy vui vui tự hào vì lời tán dương của ông sếp. Giờ mỗi khi làm tình xong, ông Dương toàn rủ cô vào tắm cùng, cô không còn ngại ngùng nữa mà còn thoải mái rửa ráy cái dương vật to lớn của ông sếp. Sự quen thuộc cùng những lợi ích về kinh tế hàng tháng đã làm nguôi ngoai dần sự dằn vặt vì phản bội chồng của cô.
Lan Phương bắt đầu dần hiểu tại sao ông Dương cô chiều theo yêu cầu của ông. Cô phải làm tình với ông sếp với đủ tư thế làm tình kỳ cục mà chưa bao giờ cô tưởng tượng ra được. Cô chợt có một ý nghĩ nghịch ngợm là khi ghép cơ thể ông sếp và cơ thể cô ở tư thế làm tình chắc ra đủ hình thù, thứ ký tự đặc biệt mất. Thảo nào người ta gọi lóng làm tình là “xếp hình”. Ông Dương cũng làm tình với cô ở đủ mọi nơi trong nhà, từ trên giường đến dưới sàn, từ phòng khách đến nhà tắm rồi thậm chí cả trên bàn trang điểm hoặc bàn ăn nữa. Cô thấy rất kỳ cục nhưng đã đồng ý với ông Dương rồi nên cũng đành chấp thuận, mấy tư thế kỳ lạ đôi lúc cũng khiến cô thấy tò mò và thú vị.
Một lần đang chuẩn bị làm tình thì ông Dương kéo hết rèm ra khiến ánh sáng mặt trời phản chiếu qua các tấm kính trang khí làm căn phòng trưng lên. Ông Dương thì bảo cô ra đứng gần chỗ vách kính để làm tình. Lan Phương ngại lắm, căn hộ của ông Dương tận tầng cao, ở dưới nhìn lên chắc không ai nhìn rõ nhưng hơi chếch chếch xa xa chỗ này cũng có một tòa chung cư mới xây xong, đã lác đác bắt đầu có người về ở. Thi thoảng cô còn thấy có người ra ban công phơi quần áo.
– Em ngại lắm, anh kéo rèm vào đi. Chuyện phòng the thầm kín mà anh lại kéo rèm sáng trưng ra thế này, nhỡ ai nhìn thấy thì sao – Lan Phương ngần ngại cố thuyết phục ông sếp.
– Không sao đâu em, ở dưới nhìn lên thì không thấy gì rồi, góc kia thì là Hồ Tây, có mỗi cái chung cư ở góc kia nhưng đã có mấy ai chuyển về đâu. Giờ này cũng là giờ làm việc giữa tuần, làm gì có ai rảnh rỗi mà ở nhà.
– Thôi anh, nhỡ ai thấy thì chết – Lan Phương nhăn nhó.
– Em nhớ nguyên tắc chứ – Ông Phú giọng hơi nghiêm lại, có vẻ mất vui làm Lan Phương giật thót mình. Cô đành miễn cưỡng theo ông sếp ra sát chỗ vách kính. Đứng sát vách kính mới thấy khung cảnh thật đẹp, khu đô thị với ô đất còn quây tôn chưa xây dựng, cỏ mọc xanh mướt. Lác đác vài tòa chung cư xám xám nước sơn dở dang, trơ trọi giữa không gian rộng lớn. Dưới đường vắng vẻ, thi thoảng mới có xe chạy. Mặt Hồ Tây nhuộm màu vàng của nắng chiều, lung linh như một dải lụa bằng vàng.
Lan Phương thấy yên tâm hơn vì bản thân thật nhỏ bé trong không gian tuyệt đẹp rộng lớn này, ai sẽ chú ý đến việc cô và ông Dương sắp làm cơ chứ.

To top
Đóng QC