Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 13
Thái ở nhà trong lòng nóng như lửa đốt. Thấy có cuộc gọi của vợ, anh vội chạy ra sau nhà nghe máy.
– Alo…
– Ông Tùng ngất rồi. Anh gọi xe cứu thương đi rồi chạy vào đây. Giờ người khác mà biết tôi vào nhà ông Tùng thì không có lỗ nào mà chui đâu.
– Được rồi để tôi vào ngay. Ở yên đó.
Thái gọi thằng Thành xuống dưới nhà trông nhà. Rồi anh lấy cái xe của nó đi vào nhà lão Tùng. Trong thời gian đó, Huệ vội vàng dọn dẹp chiến trường. Nàng lau dọn những vết tích trên người lão Tùng rồi mặc quần áo vào. Từ nhà Huệ đi vào nhà lão Tùng thì chỉ 10 phút thôi. Huệ cảm thấy hoảng loạn, giờ bất cứ ai biết mình ở đây trong hoàn cảnh này thì chắc chắn mọi chuyện sẽ vỡ lở. Biết giải thích sao cho người đời không nghi ngờ đây, Huệ sợ hãi rồi lấy chìa khoá cổng mở ra, nàng lấy xe máy phóng ra khỏi nhà lão. Nàng cứ đi trong màn đêm không ngoái lại phía sau.
Phóng xe một mình trong đêm tối, Huệ vô cùng hoảng loạn trong thời điểm này. Điều duy nhất sáng suốt mà nàng có thể làm, đó là rời khỏi nhà lão Tùng ngay lập tức. Bởi nếu có người khác tới đó không phải Thái, thì nghi vấn về sự có mặt của nàng trong ngôi nhà này là không thể tránh khỏi. Chưa kể sau này khi khám bệnh bác sĩ công bố bệnh tình, những vấn đề liên quan đến chuyện lão bị lăn đùng ra sẽ được thông báo. Mà Huệ lại là người có mặt tại hiện trường, thế thì ai không nghi ngờ việc Huệ và lão Tùng có mối quan hệ gian díu cơ chứ. Huệ cứ đi, tâm trí nàng rối ren, rồi cuối cùng nàng dừng chân ở một cánh đồng giữa huyện bên rồi cố trấn an bản thân lại.
Ngược lại, ở nhà lão Tùng. Thái vội vã đến nhà lão rồi mở cửa bước vào. Anh không thấy Huệ đâu dù đã gọi mấy lần. Anh hơi cằn nhằn chửi đổng rồi nhìn sang lão Tùng đang ngất lịm đi. Việc quan trọng bây giờ là phải cứu lão không thì có mà công toi. Thái gọi xe taxi chở lão Tùng đi. Trong lúc chờ xe, Thái gọi thêm một vài người hàng xóm tới để giúp anh bê lão Tùng ra ngoài. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Tiếng xe đến đầu ngõ, mọi người đưa lão Tùng lên. Chỉ có Thái đi cùng vì cũng đã tối muộn rồi, nói gì thì nói, lão Tùng không được nhiều người ưa, giờ có Thái đi cùng là mọi người đùn đẩy trách nhiệm luôn. Bệnh viện tuyến tỉnh khá gần với khu vực này nên chỉ 10 phút là lão Tùng đã được nằm trên xe đẩy về phòng cấp cứu.
Thái đứng ngoài phòng cấp cứu rút điện thoại ra gọi cho Huệ. Huệ bắt máy:
– Cô chạy đi đâu rồi thế. Tôi vào chẳng có ma nào. Nhỡ lão ấy chết thì sao.
– Anh còn trách tôi nữa à? Tôi đến đấy là vì ai?
– Nhưng lỡ lão ấy chết ra đấy thì biết xử lý như thế nào?
– Thế nên tôi mới gọi cho anh. Tôi mà ở đó để người khác biết người ta không nghĩ tôi thậm thụt với lão ấy à? Anh muốn cho cả thiên hạ biết hay sao mà nói thế?
– Ờm. Thế giờ cô đang ở đâu?
– Anh không cần quan tâm. Ở nhà mà tuỳ cơ ứng biến đi. Tôi vẫn còn muốn vác mặt về quê hương. Tôi không muốn mẹ tôi phải xấu hổ đâu.
– Cô… tút… tút… tútt…
Huệ tắt máy để cho Thái cảm giác bực bội. Nhưng Thái ngẫm nghĩ lại, Huệ xử lý như vậy cũng là điều dễ hiểu. Anh sợ lão Tùng chết mà để lộ bí mật này ra, nhưng anh cũng căm hận lão vì lão dám ngủ với vợ anh. Nghĩ đến cái cảnh để buồi của lão cắm vào cái lỗ lồn của vợ anh, anh tức không chịu được. Nhưng anh cũng phải dần nghĩ cách để xử lý cái hoàn cảnh éo le này. Người đời thắc mắc vì sao anh lại ở trong nhà lão, vì sao lão lại ngất lịm như vậy, anh có phải tác nhân khiến lão ngất lịm như vậy hay không. Anh nghĩ đến những vấn đề đó, phải làm sao để tháo gỡ mối tơ vò này đây khi lão cùng vợ anh ân ái để rồi lăn đùng ra. Anh đang tính gọi điện cho người nhà lão đến thì anh lại chợt nghĩ. Để che giấu được sự thật này, trước tiên anh không được để bác sĩ thông báo về tình trạng cho người nhà của lão. Bác sĩ từ trong phòng bước ra:
– Ai là người nhà của bệnh nhân Tùng ạ?
– Dạ em ạ. Em là người quen của bác Tùng. Tình hình bác ấy sao rồi ạ?
– Bệnh nhân bị đột quỵ, khả năng cao sẽ phải phẫu thuật trong nay mai. Chúng tôi đã sơ cứu và bệnh nhân đã qua khỏi tình trạng nguy hiểm nhưng cần theo dõi để quyết định có tiến hành phẫu thuật hay không? Hiện tại bệnh nhân vẫn đang hôn mê. Nhưng có một chuyện này tôi cần hỏi anh.
– Dạ bác sĩ cứ nói ạ.
– Chúng tôi phát hiện ra trong người bệnh nhân có một lượng thuốc kích dục khá lớn. Thể trạng của bệnh nhân không được tốt mà sử dụng một lượng lớn loại thuốc này rất dễ bị sốc, cơ thể khó có thể chịu nổi. Anh có biết về tình trạng này của bệnh nhân không?
Thái nghe xong thì như trút được bao gánh nặng, lão Tùng bị đột quỵ do chơi cái thứ thuốc kích dục. Nếu giả dụ lão không dùng thuốc mà đột quỵ, rất có thể bác sĩ sẽ phát hiện ra lão bị ngất trong quá trình ân ái. Điều này quả thực sẽ dễ khiến cho những nghi ngờ đổ dồn về phía gia đình anh. Rồi Thái chợt bật ra một ý tưởng. Anh trả lời bác sĩ:
– Dạ quả thực là em cũng không biết ạ. Em với bác Tùng là chỗ thân tình nhưng về vấn đề này thì em cũng không có rõ. Nhưng trong lúc em vào nhà bác ấy thì em có thấy trên điện thoại có phim mát, quần bác ấy thì bị tụt xuống đầu gối. Có lẽ nào bác ấy tự xử nên bị không ạ?
– Điều này thì chúng tôi cũng chưa dám khẳng định. Nhưng đó cũng có thể là một khả năng. Anh gọi người nhà bệnh nhân đến để quyết định phương án điều trị nhé.
– Dạ thưa với bác sĩ là nhà bác Tùng có 2 đứa con nhưng đều đã sang nước ngoài xuất khẩu lao động hết rồi ạ. Giờ chỉ còn anh chị em bác ấy ở nhà. Nhưng… bác sĩ có thể giúp em không thông báo nguyên nhân bác Tùng bị đột quỵ được không ạ?
– Sao thế? Chúng tôi có trách nhiệm thông báo tình hình cho người nhà bệnh nhân chứ?
– Dạ. Về tình hình sức khoẻ thì bác sĩ vẫn cứ thông báo bình thường ạ. Vì về chuyện kia… quả thực, em là chỗ thân tình với bác Tùng nên em biết. Bác ấy rất coi trọng danh dự cá nhân, giờ mà ai biết được bác ấy vì dùng thuốc kích dục xong tự xử mà dẫn đến đột quỵ thì bác ấy không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người nữa. Hơn nữa, tình trạng bác ấy bây giờ rất yếu, em e là nếu bác ấy biết việc mình làm bị phát hiện thì rất dễ kích động, ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ.
– Thôi được rồi. Anh đã nói vậy thì tôi sẽ nói khéo với người nhà bệnh nhân. Giờ anh gọi người nhà bệnh nhân đến để hoàn tất thủ tục và viện phí nữa nhé.
– Dạ để em gọi ạ.
Thái như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Anh không ngờ là mình đã có thể nghĩ ra một câu chuyện hợp lý đến như vậy. Giờ đây, anh chỉ cần thông báo cho người nhà đến rồi bàn giao dần trách nhiệm. Lão Tùng có nằm đó thì cũng không liên quan gì đến gia đình anh nữa. Mà nói thẳng ra, anh cũng đâu có lỗi gì. Lỗi do lão đòi địt vợ anh đấy chứ. Già rồi mà còn dâm dê, cũng đáng lắm. Cầm chiếc điện thoại lên, anh gọi về nhà để mọi người thông báo cho họ hàng nhà lão đến. Ngồi đợi một lúc sau, họ hàng nhà lão cũng kéo đến. Anh thông báo với mọi người về tình hình của lão. Dĩ nhiên là không nói gì về chuyện lão dính và sắc dục nên mới ra nông nỗi này. Mọi người ở đó cũng chỉ biết cảm ơn anh rồi bảo anh về nhà nghỉ ngơi để họ chăm sóc lão. Anh gật đầu đồng ý rồi ra về.
Trên đường về, anh ngồi suy ngẫm lại những chuyện đã xảy ra. Thực sự trong một vài ngày thôi, mọi thứ đảo tung lên. Anh từ một kẻ lo sợ mất nhà thì đã được lão Tùng giang tay ra cứu. Nhưng đổi lại anh phải hiến người vợ đã đầu ấp tay gối cả hơn chục năm. Rồi bây giờ đây, lão Tùng lại lăn đùng ra đó, sống chết còn chưa biết như thế nào. Nếu lão chết, có thể số nợ của anh với lão cũng bay theo làn mây luôn. Nhưng nếu lão còn sống, thì anh vẫn nên tỏ ra một chút lòng thành để lão thương tình cho anh. Mặc dù anh hận lão thật đấy, nhưng bây giờ nên trở thành ngụy quân tử thì hơn.
Về đến nhà, giờ này vẫn chưa thấy Huệ đâu. Anh rút điện thoại ra gọi điện cho vợ.
– Alo.
– Sao giờ này cô vẫn chưa về nhà?
– Lão Tùng sao rồi?
– Lão qua cơn nguy kịch rồi. Tôi dàn xếp ổn thỏa cả rồi. Về nhà đi.
Huệ thở hắt ra khi nghe thấy Thái nói đến từ ổn thoả. Nàng bắt đầu đi xe máy về nhà. Trong đầu nàng có nhiều suy nghĩ trái ngược. Liệu nàng có nên tiếp tục các tình trạng này hay không? Nàng hận người chồng tệ bạc đó đã bán đứng nàng. Có ai lại vì để được vay nợ lại đi dâng vợ của mình cho người khác không chứ. Nàng uất ức vì những gì nàng đã cố gắng để vun vén cho cái gia đình này. Nếu tiếp tục sống như vậy, liệu ai có thể đảm bảo rằng Thái sẽ không cờ bạc rồi báo nợ tiếp. Rồi mẹ nàng sẽ lại bị mang ra để đe doạ. Huệ thực sự muốn sống cho bản thân mình, vì nếu cứ mãi nhu nhược thì Thái sẽ càng ỷ lại. Thậm chí làm hỏng những đứa trẻ trong nhà. Trên đường về, Huệ đã có một suy nghĩ táo bạo. Ngày mai, nàng sẽ ra đi. Đi đến một nơi xa lạ để sống, để chồng con nàng sẽ phải biết tỉnh táo lại mà sống.
Nằm đi xe máy về đến nhà, lúc này cũng đã là đêm khuya rồi. Thái xuống mở cửa cho vợ, cả hai không nói với nhau lời nào vì những xúc cảm giờ đang rối tung lên. Huệ thì uất ức khi chồng mình đã mang mình ra làm vật hiến tế. Còn về phần Thái, anh có cảm giác rất khó tả khi trong đầu anh vẫn mặc định là lão Tùng đã đụ được vợ của anh. Đâm ra cả hai có một khoảng cách rất lớn. Lên đến phòng ngủ, Huệ chỉ nằm im một góc, quay lưng lại với chồng của mình. Nàng suy nghĩ rất nhiều về chuyện ngày hôm nay. Thái cũng vậy, nhưng cái anh suy nghĩ chỉ là người vợ của mình đã bị người đàn ông khác xâm chiếm. Anh sẽ phải xử lý ra sao trước tình cảnh này đây.
Xét cho cùng, người khổ tâm nhất vẫn là Huệ. Nàng chấp nhận bao khổ cực, hi sinh cho chồng con để níu giữ cái hạnh phúc gia đình này nhưng vẫn bị đối xử như vậy. Nàng nghĩ đến chuyện ra đi. Nàng nghĩ về những đứa con, nàng nghĩ về mẹ. Khổ tâm thật sự. Nhưng, nếu nàng tiếp tục cái cuộc sống như thế này thì liệu mọi thứ có khá khẩm hơn hay không? Cứ thử nghĩ mà xem, Thái còn Huệ ở bên thì vẫn dựa dẫm rồi thỉnh thoảng lại báo nợ. Còn hai thằng con trai đã đến cái tuổi phải biết nghĩ cho gia đình thì lại vẫn ham chơi, không quan tâm đến thế sự trong nhà. Có vẻ, chính vì sự chu toàn của Huệ bấy lâu nay đã khiến cho 3 người giống đực trong nhà có thái độ thiếu cầu tiến.
Thái nằm một lúc rồi cũng đi vào giấc ngủ mặc kệ vợ đang trằn trọc suy nghĩ. Kể mà, anh nhận ra lỗi lầm, anh ôm lấy vợ mà xin lỗi rồi hứa từ nay tu chí làm ăn trả nợ thì có khi mọi thứ lại tốt đẹp trở lại. Nhưng chính vì cái thái độ lạnh lùng của anh khiến Huệ càng có thêm động lực để ra đi. Nàng bước sang phòng hai đứa con trai, chúng nó đã ngủ say cả rồi. Nàng xoa đầu từng đứa mà nước mắt cứ ầng ậng. Ngày mai nàng ra đi, chúng nó sẽ phải tự chăm lo cho cuộc sống của mình. Phải biết đứng vững trên đôi chân, chứ không phải cứ ì ra như thế được. Nàng hứa với bản thân sẽ đi làm và ăn tiêu thật tiết kiệm để mang về cho chúng. Huệ lấy giấy bút ra rồi viết cho hai đứa con vài dòng:
‘Thành và Dương của mẹ…
Ngày mai mẹ sẽ quyết định ra đi, đi đến một nơi xa để kiếm tiền, để được sống một cuộc sống tốt hơn. Mẹ và bố không tìm được tiếng nói nên rất khó để thời điểm hiện tại có thể chung sống. Mẹ sẽ cố gắng đi làm để kiếm tiền mua đồ cho hai đứa. Không có mẹ ở bên, hai đứa phải tự biết chăm lo cho bản thân. Đặc biệt phải cố gắng học thật tốt, để sau này đi làm một công việc tử tế, phải sống một cách tử tế. Ở nhà, hai đứa cùng bảo ban bố để bố không lao đầu vào chuyện cờ bạc nữa, chỉ có vậy thì nhà mình mới có cách để giữ thôi các con ạ. Bố thương các con nên có thể sẽ nghe lời các con mà tu chí làm ăn trả nợ. Thỉnh thoảng hai đứa nhớ vào thăm bà, đừng để bà buồn lòng, dặn bà là mẹ vẫn sẽ về với bà. Mẹ sẽ nhớ các con nhiều lắm, đừng làm mẹ buồn lòng nữa nhé. Có dịp mẹ sẽ trở về thăm ba bố con và mua quà cho hai đứa. Yêu các con. (Đừng để bố thấy lá thư này nhé)’
Vừa viết Huệ vừa lau nước mắt vì xúc động, vì thương các con. Nhưng nàng biết rằng đây là việc nàng cần phải làm. Huệ gấp tờ giấy lại rồi đút vào cặp của thằng Thành. Nàng bước ra khỏi phòng nhưng vẫn ầng ậng nước mắt nhìn hai đứa con. Cánh cửa dần khép lại, Huệ lẳng lặng trở về phòng thu xếp đồ đạc. Thái vẫn đang nằm ngủ say không biết gì cả. Chỉ có Huệ một mình gấp đồ cho vào túi. Mỗi một món đồ nàng mang đi đều chan chứa những kỉ niệm. Nàng thẫn thờ ngồi tựa lưng vào góc tường suy nghĩ. Đến bốn rưỡi sáng, Huệ cầm chiếc túi đồ cùng chìa khoá lặng lẽ bước đi. Khoảnh khắc nàng bước ra ngoài khoá cửa lại rồi ngoái cổ ngắm nhìn ngôi nhà này. Nàng thực sự muốn khóc thật lớn nhưng không làm được. Huệ bước đi khi trời vẫn còn đang tờ mờ sáng.
Đến địa điểm bắt xe, giờ cũng gần sáu giờ sáng rồi, xe cộ bắt đầu đi lại qua. Huệ bắt xe tiến đến thẳng Hà Nội. Lúc nàng bước lên xe như đánh dấu một trang mới trong cuộc đời nàng. Ngày mà nàng sẽ rời xa gia đình nhỏ để sống cho bản thân mình, để những con người kia phải tự biết đứng vững khi không có ai mà dựa dẫm nữa. Đi được nửa đường, Huệ rút điện thoại ra gọi điện cho em trai. Mạnh ở đầu bên kia mới sáng sớm đã thấy chị gái gọi điện cho mình, anh cũng hơi thắc mắc nhưng vẫn bắt máy lên nghe:
– Alo chị ạ.
– Ừm chị đây. Em ở khu nào đấy. Chị đang lên Hà Nội.
– Ơ sao chị lại lên Hà Nội. Chị có việc gì à?
– Chuyện dài dòng lắm. Có gì lên đến nơi chị kể nhé. Nhà em ở khu nào chị qua. Chắc tầm gần một tiếng nữa chị lên đến nơi.
– Vâng. Em ở đường XXX quận YYY. Khi nào chị lên đến nơi thì nhắn em ra đón nhé.
– Ừm.
Ở nhà, Thái ngủ dậy không thấy vợ đâu, anh cứ đinh ninh là Huệ có việc đi ra ngoài. Hai đứa con trai của anh cũng mua tạm cái bánh mì ăn sáng rồi đi học mà không biết mẹ của chúng đã đến một nơi xa. Đến lúc mãi không thấy Huệ đâu, Thái mới rút điện thoại gọi cho nàng, nhưng đầu bên kia không nghe máy. Anh tự dưng thấy hoảng loạn. Tại sao Huệ lại như vậy cơ chứ. Bình thường nàng có bao giờ tắt máy như thế đâu. Anh chạy ra chợ, đi một vòng quanh xóm cũng không thấy vợ đâu. Anh rối ren đi về nhà ngồi thẫn thờ ở ghế. Anh suy đoán, có thể Huệ đã bỏ đi. Thái vội vàng chạy lên phòng mở cửa tủ quần áo ra. Thôi đúng thật là như vậy rồi. Anh đột nhiên thấy trống vắng trong lòng biết bao. Vì anh mà Huệ mới phải dứt áo ra đi.
Cùng lúc đó, thằng Thành mở cặp sách ra cũng thấy lá thư mẹ nó để lại. Nó đọc được hai dòng đầu liền cất đi rồi xin ngoài đi vệ sinh. Nó đến một góc kín đáo rồi mở lá thư ra đọc. Nước mắt nó chực trào ra. Nhưng, ở đây là trường học, và nó cũng không muốn chuyện gia đình nhà nó lại bị đem ra bàn tán. Nó lau vội hai khoé mắt rồi vào lớp như chẳng có chuyện gì. Cả ngày nó ngồi học cứ như trên mây vậy. Nó không được một chữ nào vào đầu cả. Khốn kiếp thật. Nó đâu thể ngờ rằng vì những gì ba bố con đã làm mà khiến mẹ nó phải dứt áo ra đi. Thật sự, nó cũng trách bản thân mình.
Huệ lên đến khu trọ của vợ chồng Mạnh. Hai vợ chồng Mạnh đi làm ca đêm nên ngày hôm nay được nghỉ. Căn phòng tương đối khang trang, rộng chừng 25 mét vuông. Em dâu nhìn thấy chị chồng cũng vô cùng háo hức ra chào đón chị. Nhà Mạnh có một đứa con, nhưng đã gửi về ông bà ngoại trông coi. Vợ Mạnh quê ở ngoại thành, cũng là một vùng quê nghèo giống quê Mạnh thôi nên hai người mới dễ dàng đến được với nhau.
Mạnh rót nước mời chị:
– Chị uống nước đi.
– Ừm chị xin.
– Thế hôm nay chị lên đây có việc gì không?
– Thực ra, chị muốn lên đây sinh sống.
– Sinh sống? Chị đùa em đấy à? Thế còn anh Thái với hai thằng nhỏ thì sao?
– Haizzzz. Nhắc đến hoàn cảnh gia đình mà chị lại buồn. Anh Thái ngày càng nhúng sâu vào cờ bạc. Đợt nọ còn vay tiền xã hội đen, tí nữa thì siết mất nhà. May mà vay được tiền một người ở làng nên thoát được cái số nợ nặng lãi đấy. Còn hai thằng nhỏ thì chúng nó cứ ỉ lại vào chị. Giờ cũng lớn cả rồi nhưng không quan tâm đến gia đình mà vẫn ham chơi vô lo vô nghĩ. Chị mà ở nhà thì cũng chỉ loanh quanh bán hàng, anh Thái thì không chịu tu chí làm ăn. Nên chị mới quyết định lên đây sống, mình đi làm dành dụm rồi gửi về, ở nhà bố con nó cũng có cái cửa hàng đó mà trông cậy. Dù gì 2 người làm vẫn hơn 1 người mà.
– Nghe chị kể em cũng không biết nói gì hơn. Anh Thái trước có hỏi vay vợ chồng em ít tiền. Em cũng cho vay hai chục triệu. Nhưng sau thấy bảo nướng hết vào bóng bánh cờ bạc. Đợt vừa rồi mẹ gọi cho em kể là anh Thái đòi bán cả nhà của mẹ mà em uất quá không làm gì được. Chị tính được như thế thực ra em thấy cũng tốt, vì dù gì cửa hàng đó cũng đủ cho ba bố con nó sống qua ngày nếu anh Thái không làm gì dại dột.
– Ừm. Hôm nay hai em có rảnh không, đưa chị đi tìm nhà trọ đi. Với cả chị cũng muốn tìm việc để làm luôn. Chị làm gì cũng được, miễn là ra tiền.
– Chị cứ bình tĩnh, không việc gì phải vội đâu. Chị cứ ở đây với vợ chồng em ít ngày. Rồi từ từ mình tính.
Đột nhiên Mạnh nhớ ra sếp cũ của anh trước có tìm người chăm sóc cho mẹ già bị tai biến. Mạnh liền hỏi Huệ:
– Chị ơi. Em tự dưng nhớ ra sếp cũ của em có tìm người chăm sóc cho mẹ già bị tai biến. Nhưng mà phải ở bên đó luôn. Thấy bảo nhà có cô giúp việc nữa thôi mà cô ấy chỉ làm theo giờ hành chính, nấu xong bữa tối lại về. Lương tầm 10 triệu gì đó bao ăn ở luôn.
– Ui thế thì tốt quá. Em gọi thử sếp xem sao. Rồi có gì gặp mặt trao đổi trực tiếp cũng được.
– Vâng để em gọi luôn.
Mạnh rút điện thoại gọi điện cho sếp cũ, bên kia bắt máy luôn:
– Alo Mạnh à?
– Vâng em chào anh ạ. Anh dạo này khỏe không ạ?
– Ừm anh vẫn khoẻ. Thế chú dạo này sao rồi?
– Em vẫn thế anh ạ.
– Thế có việc gì không mà gọi anh sớm thế?
– À nọ em thấy bác tìm người chăm mẹ. Không biết bác tìm được chưa?
– Anh tìm được rồi. Nhưng mà anh thấy cứ sao sao ấy. Cảm giác không hợp cho lắm. Với cả người ta không tận tâm, anh có cảm giác là không bền.
– Thế ạ. Em có bà chị gái mới lên đang tìm việc làm. Mà chị gái em thì chăm sóc người già ổn lắm. Anh có muốn gặp mặt nói chuyện qua không ạ?
– Ừm thế thì tốt quá, tầm 10 giờ sáng chú dẫn qua quán café Z nhé.
– Vâng vâng. Có gì để em dẫn chị ấy qua. Em chào bác nhé.
– Ừm chào chú.
Kết thúc cuộc điện thoại, Huệ khá mừng rỡ khi có cơ hội để gặp mặt người ta. Dù gì bây giờ mà nàng có được một công việc như vậy không phải là dễ. Nói gì thì nói, số tiền 10 triệu bao ăn bao ở thì bằng vạn lần chỗ khác. Hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp, để nàng còn có cái mà bấu víu nơi đất khách quê người này chứ.
Trước khi đến điểm hẹn, ba chị em đã nhanh chóng gọi điện về thông báo tình hình cho mẹ. Khi nghe chuyện, bà có vẻ rất buồn rầu. Nhưng đó là quyết định của con gái bà, bà tin rằng con gái bà làm đúng. Vì Huệ đã bao giờ làm việc gì mà không nghĩ đến bà đâu.