Ba chồng cưỡng dâm con dâu – Phần 17

Phần 17
“Ân… ha… đúng rồi! Nhanh lên, nhanh nữa lên nào! A…”
Trong văn phòng làm việc tầng cao nhất của tòa nhà Long Thiên của tập đoàn Lăng Thiên thuộc gia tộc Phùng thị, phản chiếu lên cửa kính đối diện bàn làm việc là hình ảnh một nam một nữ đang dây dưa lẫn nhau một cách cuồng nhiệt.
Nam nhân ngồi dựa vào ghế, quần áo phẳng phiu, khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng đang nhắm mắt, như dưỡng thần, nếu không nhìn phía dưới hắn sẽ tưởng người này đang nghỉ ngơi vì mệt mỏi. Phía dưới bàn làm việc, tay người đàn đông đang đặt lên đầu người phụ nữ, nắm chặt tóc cô, mạnh mẽ đưa lên đưa xuống đầu cô.
Nữ nhân đang ngồi quỳ trên thảm, áo váy xộc xệch, váy bị xốc lên tận trên bụng, quần lót thì vắt vẻo bên gối trái, hai chân dang rộng ra hai bên theo tư thế ngồi quỳ, bên trên áo bị kéo bung hết cúc ra, áo lót bị cởi mất dây bra, bung ra bầu ngực đầy đặn, đang đung đưa lên xuống theo cử động của cơ thể, một bên vú bị bàn tay của người đàn ông nắm chặt, nắn bóp vân vê đến đỏ bừng. Đâu bị ép cử động theo từng động tác tay của người đàn ông bên trên, miệng đang phun ra nuốt vào tới tận gốc của dương vật to lớn, do không kịp khép miệng, nước miếng chảy ra sàn làm ướt sũng thảm trải bên dưới.
“A! Mẹ của tôi! Lẳng lơ chưa, cái miệng hút thật chặt, đói lắm rồi phải không? Đây ăn đi nào!”
Vừa nói, Phùng Minh Vũ vừa mạnh mẽ va chạm vào mặt Triệu Uyển Tâm, ép bà phải thừa nhận nam căn to lớn của hắn. Sau hơn chục lần va chạm nữa hăn cong cơ thể lên, bắn tinh dịch nóng hổi vào miệng Triệu Uyển Tâm, rồi nói:
“Ăn hết! Không sót giọt nào cho tôi! Dâm phụ!”
Triệu Uyển Tâm không dám không nghe theo, nuốt sạch bạch trọc trong miệng, cố ngăn cản cơn buồn nôn, ánh mắt ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng ngước lên nhìn con mình Phùng Minh Vũ.
Nhìn Triệu Uyển Tâm vẫn còn lưu lại dư vị động tình sau khi hoan ái càng làm cho dục vọng của Phùng Minh Vũ mãnh liệt thêm, hạ thân vừa hơi nhuyễn xuống sau khi phóng thích lại bắt đầu sưng to. Hắn nâng Triệu Uyển Tâm vẫn còn đang thở hổn hển dậy, nói:
“Mẹ thân yêu của tôi! Nào, nhanh, lại đây, ngồi lên nó đi rồi quay lưng lại nào”.
Vừa nói vừa chỉ đạo Triệu Uyển Tâm. Thân thể Triệu Uyển Tâm vô thức run nhẹ lên, bà ngước mắt nhìn đứa con trai duy nhất của mình, thấy ánh mắt hắn nhìn bản thân mình tràn ngập tình dục, đâu có để ý người đang quan hệ với mình là mẹ đẻ của bản thân.
Bà biết, nếu không thỏa mãn Phùng Minh Vũ, bản thân sẽ còn thảm hại hơn, đó là kinh nghiệm từ hơn chục năm nay, khi lần đầu bị Phùng Mặc Ngôn – chồng bà đưa bà lên giường con trai mình để khai trai, cho tới tận bây giờ, dù có phản kháng có bỏ trốn cũng chỉ càng đau khổ và tồi tệ hơn, tuy đã cam chịu số phận làm đồ chơi tình thú cho người nhà họ Phùng, nhưng bản thân Triệu Uyển Tâm vẫn cảm thấy mặc cảm tội lỗi từ quan hệ loạn luân giữa mẹ con, anh chồng em dâu… bà không thể xóa bỏ được cái đạo đức, cốt cách đã được giáo dục khi còn bé.
Vừa suy nghĩ, vừa cố gắng đứng vững, chậm chạp đi đến bên người Phùng Minh Vũ, nghe hắn mắng:
“Dâm phụ, còn không mau nhanh lên! Hay muốn phương thức mạnh mẽ hơn mới thấy thích thú! Hửm?”
“Đừng, đừng, mẹ đến đây”.
Nói rồi cởi nhanh chân váy cùng quần lót, để trần hạ thể đi đến bên cạnh Phùng Minh Vũ, sau đó quay lưng lại phía hắn, ngồi lên đùi hắn, gác hai chân lên hai chân Phùng Minh Vũ, một tay chống tay ghế, nâng cơ thể lên cao, tay còn lại đặt nơi hoa huyệt sưng đỏ, tách hai cánh hoa đang sưng tấy đỏ thẫm ra, làm hỗn hợp dâm thủy cùng bạch trọc do giao hoan trước đó rỉ ra càng nhiều. Sau đó điều chỉnh cơ thể sao cho quy đầu đặt ngay tại miệng dâm huyệt, rồi từ từ ngồi xuống, để dâm huyệt nuốt trọn nam căn. Do tư thế ngồi từ trên xuống này, mà dương vật vào được sâu nhất, đỉnh qua tử cung, lún sâu vào trong.
“Ha! Hô”
“Ah”
Sau khi ngồi xuống, cả hai cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Phùng Minh Vũ nhìn mẹ mình, người đã qua tuổi năm mươi mà trông vẫn như cô gái tuổi đôi mươi, xinh đẹp, tươi trẻ, lại cộng thêm sự từng trải càng làm tăng sự quyến rũ của bà hơn so với những người phụ nữ khác, hắn đưa tay ra nắm lấy thắt lưng Triệu Uyển Tâm, xoa nhẹ, tay còn lại đặt lên bầu vú cao ngất của bà, nhẹ nhàng xoa nắn nó, kéo Triệu Uyển Tâm lại tựa vào ngực mình, rồi nhẹ nhàng nói:
“Mẹ thân yêu, ngoan ngoãn nào, ngồi yên! Cảm nhận ngồi trong lòng con trai mình, cái miệng bên dưới cắn chặt lấy nam căn của tôi, mẹ thấy thích không? Hả?”
Lời nói nhẹ nhàng của Phùng Minh Vũ, mặc dù bà đã quen, nhưng lần nào nghe từ miệng đứa con mình mang nặng đẻ đau nói ra lời nhục nhã mình cũng làm lòng Triệu Uyển Tâm đau đớn. Cơ thể cứng lại, khiến hoa huyệt co rút, cắn chặt cự long bên dưới, dường như nhận được sự kích thích, cự long lại lớn thêm mấy vòng trong dâm huyệt, làm hạ thể Triệu Uyển Tâm đã căng chặt nay lại càng căng hơn như thể muốn rách ra.
Phùng Minh Vũ đằng sau, dường như chưa nghe được câu trả lời của Triệu Uyển Tâm thì còn chưa muốn từ bỏ, như trừng phạt bà, hắn lấy tay nhéo mạnh vào đầu núm vú đã căng tròn cứng rắn như viên bi, làm Triệu Uyển Tâm đau đớn, kéo lại lý trí, bà đáp…
“Thích!”
“Hửm? Thích, thích gì? Thích như thế nào?! Phải nói rõ ra chứ!”.
Hắn chưa di chuyển hạ thân, ép bà ngồi chặt cứng trong lòng, chỉ dùng tay khiêu khích nơi vú, bầu vú, hoa hạch mẫn cảm, cắn cắn lỗ tai… những chỗ nhạy cảm của Triệu Uyển Tâm, khiến bà dục hỏa đốt người, không làm gì được, ép bà phải nói ra những lời dâm đãng.
Triệu Uyển Tâm bây giờ cảm thấy lý tí dần dần đi mất, thay thế là dục hỏa đốt người, hai bàn tay của người phía sau thuần thục khiêu khích những nơi mẫn cảm của bà, bên tai bị day cắn, lỗ tai như bị rắn chui vào, hơi thở nóng rực phả vào gáy, làm bà cảm thấy càng ngày càng nóng, hạ thân trướng đầy, cự long nóng bỏng chôn trong hoa huyệt không chịu di chuyển làm bà cảm thấy khó chịu, muốn nhúc nhích cái mông để giải tỏa cơn đói khát, nhưng người đằng sau không cho, vẫn ép bà không cho cử động, Triệu Uyển Tâm khó chịu quay đầu như muốn thúc dục thì nghe thấy bên tai lời nói:
“Muốn sao?”
“Muốn, muốn, cho ta”
“Được thôi! Thế nói xem mẹ muốn gì nào?”
Đôi mắt ngập nước mông lung nhìn Phùng Minh Vũ, nói…
“Ân! Muốn, muốn, cự long của ngươi chà đạp hoa huyệt của ta, muốn ăn tinh dịch của ngươi! Minh Vũ, cho ta, đi!~”

To top
Đóng QC