12 nữ thần – Quyển 1 – Phần 64

Phần 64
Tòa nhà giả kim hội Long thành, thánh địa của ngành giả kim biển Đông, nơi các vị giả kim thuật gia xuất sắc nhất biển Đông tề tựu cùng nghiên cứu giả kim thuật vẫn bình thường như mọi ngày, trang nghiêm và tĩnh lặng.
Các vị giả kim thuật gia hàng đầu đang họp bàn về một số công nghệ mới ở phòng hội nghị thì nghe một tiếng nổ lớn.
“Lại tên nào thí nghiệm bậy à?” Một vị tông sư lắc đầu ngán ngẩm, vài vị khác bật cười rồi tiếp tục cuộc thảo luận.
Thật ra nguồn gốc tiếng nổ chính là do Lôi Sa Đại Đế – Võ Tây Sơ phá tường xông ra, lúc này lão đang cõng Dương trên lưng, còn Diễm đã dần khôi phục đang phóng như bay theo sau, cả ba người cùng hướng đến phía tây Long thành, nơi đặt cổng dịch chuyển gần nhất, lên bờ biển Trung bộ.
Trong mật thất, đại trưởng lão Long Hán và tứ trưởng lão Long Thiên Hùng đang kẹt ở cổng mật thất lên giả kim hội, cồng này đã bị khóa kết giới.
“Khống kiếp! Bị đổi mã khóa rồi!” Long Hán tức giận quát.
“Để ta phá!” Long Thiên Hùng nói, định vung chưởng phá kết giới nhưng bị Long Hán cản lại.
“Đừng! Có thể làm sập cả mật thất, quay về cửa Long cung!”
Thế là hai gã trưởng lão phóng như bay về cửa Long cung.
Lúc này 3 người bọn Dương đang chạy rất nhanh, đạp lên nóc nhà mà phóng đi, hàng chục tên cảnh sát thấy kẻ làm loạn liền đuổi theo nhưng không thể so tốc độ với Linh Đế cao cấp như Diễm và Sơ.
Long Hán rất nhanh đã lên đến Long cung, vừa xuất hiện liền gào to báo động: “CÓ KẺ ĐỘT NHẬP CẤM ĐỊA MANG LONG CHÚC DIỄM TRỐN RA! MAU XUẤT TOÀN BỘ LỰC LƯỢNG TRUY BẮT!”
Long Hán đạp không bay sang giả kim hội, dựa vào dấu vết mà biết bọn Dương đang đào thoát về cổng tây Long thành, liền phóng theo.
Lúc này tứ trưởng lão Long Thiên Hùng cũng chạy lên, liền cùng ngũ trưởng lão Long Phong Vũ và lục trưởng lão Long Cương đuổi theo.
Trong một căn phòng của Long cung, Long Chúc Băng do phản đối quyết định phế linh lực Diễm, từng tìm cách lẻn vào cứu Diễm nhưng không thành, giờ đang bị giam lỏng trong phòng. Nghe thông báo của đại trưởng lão, nàng bước ra ban công, đôi mắt đẹp đượm lo lắng nhìn về hướng tây…
Đồng thời, từ một phòng khác, một bóng người nhanh như chớp phóng đi, toàn thân tỏa sáng tựa như một tia chớp vàng.
Ở cấp Linh Đế, Linh lực còn chưa đến cảnh giới có thể đạp không mà đi (trừ Linh Đế mang linh lực Phong hệ có thể bay nhờ sức gió nhưng rất hao tổn linh lực, hoặc những chủng tộc tiến hóa từ loài có cánh), chỉ có thể đạp đất phóng đi. Cách này giúp di chuyển nhanh nhưng phản lực tạo ra dấu vết phá hoại cùng tiếng ồn trên mỗi bước đạp, cho nên nhóm Dương chạy đến đâu bị công an phát hiện đến đó.
Dương nằm trên lưng Tây Sơ, đang vừa tận lực áp chế cơn cuồng nộ của huyết hỏa và hắc lôi vừa nhờ Google để xem tình hình những kẻ đuổi theo.
Sau hồi lâu đào tẩu, nhòm Dương đã đến cổng tây Long thành, Võ Tây Sơ thở phào nhẹ nhõm nhưng lập tức bị Dương dội một gáo nước lạnh.
“Nhanh… Long Hán đuổi đến rồi…”
Mọi chuyện gần đúng như tính toán của Dương, Long Hán cấp bậc Chúa Tể sẽ bỏ xa những người khác để đuổi đến, vấn đề tiếp theo là thoát khỏi tay lão trước khi những kẻ khác tới, điều này Dương hoàn toàn không chắc chắn được.
Dương vừa nói xong thì Long Hán vèo vèo bay đến.
“Xem ra buộc phải đánh rồi!” Bỏ Dương xuống khỏi lưng, Võ Tây Sơ tiện tay vung chưởng, lôi đình màu cam hung bạo bắn ra tứ phía, dẹp sạch bọn cảnh sát giữ cổng gồm 8 tên Linh Tướng.
Người dân đang xếp hàng chờ qua cổng, thấy có khủng bố liền hoảng loạn nạp linh lực vào chân bỏ chạy, chẳng mấy chốc khu vực cổng thành đã trở nên trống trải hoang vắng.
Đại trưởng lão Long Hán bay đến, lạnh lùng khoanh tay trên không nhìn xuống, không khỏi bất ngờ khi thấy gương mặt của Dương: “Võ Phi Dương? Thì ra là thằng con hoang nhà ngươi… không ngờ còn tự đến Long thành này nộp mạng!”
“Thằng già kia! Mắt lé à? Không thấy mẹ ta đứng kế bên sao! Ông mới là con hoang! Cha mẹ ông đâu đem ra coi? Làm gì có đúng không? Đục ông phù mỏ bây giờ!” Dương bốp chát đáp lại làm Diễm hết hồn kéo hắn lui ra sau, còn nàng tiến lên che chở.
Đại trưởng lão nhiều năm chưa có ai dám chửi, giờ lại bị một thằng nhóc con mắng xối xả, đôi mắt già nheo lại, linh lực vận chuyển như cuồng phong cuộn trào.
Khí thế của Long Hán khiến Dương phát run, nếu không có Diễm và Sơ che chở thì chỉ riêng áp lực cấp Chúa Tể cũng đủ bóp chết hắn.
“Mẹ và bác Sơ cố cản hắn, con vào mở cổng rồi chúng ta cùng chạy!”
Tây Sơ gật đầu: “Được!”
Diễm lo lắng nhìn con: “Cẩn thận, mở được cổng thì cứ chạy trước, đừng lo cho mẹ!”
Nói xong, hai người vận lực, Võ Tây Sơ sở hữu Hung Bạo Bá Lôi, khắp người bắn ra những tia lôi điện màu cam, còn Diễm thân hình xinh đẹp bốc lên một ngọn lửa đỏ tuyệt đẹp, gọi là Tuyệt Sắc Mị Hỏa.
Thấy Diễm lửa bốc toàn thân mà trang phục vẫn còn nguyên vẹn, trong khi bản thân Dương thì bị huyết hỏa đốt cháy đen quần đen áo, y như thằng ăn mày, Dương liền thắc mắc và được Google cho ra đáp án: Lửa của Diễm đã được thuần phục và kết hợp với linh lực nên sẽ bị khống chế toàn diện, không thể hung hăng đốt bậy như lửa tự nhiên.
Đại trưởng lão Long Hán là người mang hai loại thuộc tính Phong – Hỏa, gồm một loại lửa biến dị màu vàng nâu và phong linh lực bình thường. Với thực lực vượt trội, Long Hán chủ động tấn công, lão đứng trên không thi triển một linh thuật tạo ra một cơn lốc mạnh mẽ, đồng thời kết hợp hỏa thuộc tính thành một cơn lốc lửa hung bạo xoáy thẳng đến chỗ Diễm và Sơ.
Diễm và Sơ hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng nếu tránh thì cơn lốc sẽ cuốn thẳng đến Dương, xoáy hắn thành sinh tố dưa hấu, buộc hai người phải dốc toàn lực cản phá, Tây Sơ toàn thân bọc trong lôi đình, bước đến trực tiếp va chạm với cơn lốc, còn Diễm dùng linh lực kết tinh tạo ra một cây hỏa long thương cắm vào cản lực xoáy của cơn lốc.
“Mẹ và bác chỉ cần cầm chân lão, đừng liều mạng!” Dương nhắc nhở rồi cắm đầu chạy thằng vào nơi đặt cổng, bắt đầu dựa theo kiến thức từ Google thực hiện điều khiển hệ thống mở cổng. Khác với cổng linh cảnh, loại cổng thành này có hệ thống bảo mật phức tạp hơn rất nhiều nên Dương buộc phải mất thêm chút thời gian bẻ khóa và khởi động.
Bên ngoài, lửa, sét và gió khuấy động không gian, bề mặt Long thành rung chuyển, tiếng nổ, tiếng gào thét dội vào khiến Dương lo lắng vô cùng. Dương vừa gấp vừa run mở cổng và chiếm quyền điều khiển hệ thống, sở dĩ cần mất thời gian chiếm quyền điều khiển hệ thống là vì sau khi qua cổng Dương cần chặn cổng để ngăn bọn Long Hán đuổi theo, đến lúc cổng khóa thì bọn hắn mới thực sự thoát nạn.
Google vốn trầm lặng vô cảm giờ cũng lộ ra sự khẩn trương: “Bọn trưởng lão sắp đuổi đến! Nhanh lên rồi ép toàn bộ huyết hỏa ra khỏi cơ thể, ta sắp không áp chế nổi rồi!”
Google nói xong thì cơ thể Dương cũng bắt đầu biến đổi, cả người lần nữa nóng lên, những tia huyết hỏa thỉnh thoảng lại từ cơ thể bắn ra ngoài khiến da thịt hắn nóng rát.
“XONG RỒI!” Một cột sáng bắn thẳng lên cao báo hiệu cổng đang mở. Dương vừa mừng vừa lo chạy ra ngoài gào to: “CHẠY MAU!”
Lúc này trước mặt Dương là một vùng hỗn độn, đất đá bị cày nát, xung quanh có mấy cơn lốc vẫn còn đang xoáy mạnh, bụi khói mù mịt, Võ Tây Sơ đã biến thành một kẻ cao lớn, tay chân mọc vây, đầu to hơn, miệng rộng và nhô ra, mọc đầy răng nhọn, trên lưng hắn mọc một miếng vây hình tam giác, một kẻ nữa người nữa cá mập. Dù có biến hình thì Tây Sơ vẫn không dánh lại Long Hán ở hình người, bị hắn đánh cho khắp người đầy thương tích.
Diễm lúc này đang Long hóa cấp độ 2, khắp thân hình quyến rũ được phủ một lớp vảy rồng đỏ, gương mặt xinh đẹp cũng đội lên một chiếc mũ rồng hai sừng sắc nhọn, chiếc đuôi dài đong đưa theo mỗi động tác uyển chuyển của nàng. Nàng dù là tuyệt thế thiên tài nhưng cũng không qua được sự chênh lệch thực lực, đang chiến đấu rất chật vật.
Nghe tiếng Dương gọi, Diễm và Sơ xoay người định chạy.
“Hừ! Chạy sao?” Long Hán cười lạnh, với lão hiện tại thì đúng là Diễm và sơ có thể có khả năng liều mạng chạy được vào cổng, nhưng mà…
Xoẹt một tiếng, một thân hình màu vàng nâu đã phóng đến chặn đường Diễm và Sơ, chính là Long Hán Long hóa cấp độ 2, đầu mọc ba sừng.
Điều Dương lo sợ nhất đã đến, nếu Long Hán dùng đến Long hóa thì Diễm và Sơ chỉ có cách liều mạng mới có thể mở đường cho người còn lại chạy thoát.
Diễm nhìn con trai, đau lòng cắn chặt răng rồi nói với Sơ: “Ta cản lão, ngươi giúp ta chăm sóc con trai, đưa nó đi tìm…”
Diễm chưa nói hết thì Sơ đã điên cuồng phóng tới dùng mọi sát chiêu để tấn công Long Hán, vừa đánh vừa gào to: “THEO CON TRAI NÀNG ĐI! MAU!”
Dù mới gặp nhau lần đầu, nhưng Sơ vô cùng đồng cảm bới Dương, bởi mạng hắn cũng là nhờ cha mẹ hi sinh mà có.
Nhưng giờ đã không còn cùng đẳng cấp, Long Hán trong quý tộc long thể càng thêm mạnh mẽ, Tây Sơ yếu thế trúng chưởng bị đánh bay ra, trượt dài trên đất rồi bất tỉnh.
Đánh hạ Tây Sơ, Long Hán không một động tác thừa xoay mình phóng đến chỗ Dương.
Người tính không bằng trời tính, Dương theo bản năng luôn nghĩ rằng lão Long Hán sẽ không thèm để ý đến con kiến hôi như mình, tự tay giết hắn chỉ làm tổn hại danh dự của lão. Nhưng dù có tính tới thì đã sao, hắn cũng phải chết!
Tốc độ của Chúa Tể đã long hóa cấp độ 2, Dương đến nhắm mắt cũng không kịp.
“KHÔNG!!!!” Lúc bàn tay của đại trưởng lão đang hướng thẳng vào đầu Dương, Diễm vô vọng gào to đau đớn, Long thể của nàng không ngờ lại bắt đầu biến đổi với tốc độ gần như lập tức, đuôi mọc dài hơn, móng vuốt tay chân bén nhọn hơn, cặp sừng dài ra, bộ giáp cũng biến hóa theo hướng càng thêm sắc nhọn và cứng cáp, đồng thời sau lưng nàng xuất hiện một hư ảnh khổng lồ mang hình dáng một con rồng lửa dài hàng trăm mét.
Hư ảnh hỏa long này hoàn toàn tương thông với linh hồn Diễm, vừa hiện ra liền dùng toàn lực phóng đến đâm đầu tấn công Long Hán, khiến lão bị bật ra trong bất ngờ tột độ, dù không bị thương nhưng Long Hán cũng sợ hết hồn, lão nhìn Diễm, miệng lẩm bẩm: “Long hóa cấp độ 3! Không ngờ còn trẻ như ngươi mà làm được!”
Long hóa cấp độ 3 – Long Ảnh thể, ngoài thể chất mạnh mẽ hơn so với long hóa cấp độ 2, linh hồn cũng dần chuyển hóa thành Long hồn, tụ thành một hư ảnh chân long uy mãnh. Một vị thần sư từng vì hâm mộ hình thể này mà sáng tạo ra một món thần bảo có chức năng tương tự: Sắc mệnh chi bảo ấn.
Lúc này, Dương cũng bắt đầu biến đổi, không phải Long hóa, mà là Google sắp không áp chế nổi huyết hỏa, cả người Dương phóng đầy huyết hỏa.
Long Hán lại thêm một phen hết hồn: “Huyết ảnh yêu hỏa?” Lúc này thì trong lòng Long Hán, Dương hoàn toàn vượt qua Diễm về mức độ nguy hiểm, một kẻ có trí tuệ siêu phàm đột nhập tận cấm địa Long cung mà không ai phát hiện, có Tiên vũ, có Long thể bá vương, có Hắc ma đế lôi mà giờ lại có cả Huyết ảnh yêu hỏa, nếu để hắn mang thù hận chạy thoát thì tương lai Long thành chắc chắn sẽ chịu đựng thảm họa còn hơn cả Võ Tây Sơ trước đây! Nghĩ đến đây, lão liền mặc kệ Diễm, lần nữa phóng đến, dùng linh lực tụ thành một quả cầu lửa xoáy trên tay nhắm vào đầu Dương chưởng đến.
Diễm trong bộ giáp rồng rực rỡ cũng đang phóng đến bảo vệ con trai, tốc độ không bằng Long Hán nhưng do nàng đi trước nên thoáng cái đã cản trước mặt Dương, ngay đúng lúc bàn tay mang 2 loại linh lực của Long Hán chưởng đến.
Binh!
Tả thì chậm nhưng tình huống diễn ra rất nhanh, Dương còn chưa kịp nhận ra gì thì đã thấy lưng Diễm chắn trước mặt mình, hương tóc thơm của nàng lan vào mũi hắn.
Diễm đứng yên, rồi một âm thanh nứt vỡ vang lên, lớp vảy rồng bọc thành mũ giáp trên đầu nàng bị nát ra thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống…
Bất tỉnh, Diễm ngã vào lòng Dương…
Đau đớn như đánh vỡ linh hồn mình, Dương quỳ xuống…
Giữ gương mặt xinh đẹp tựa trên cánh tay…
Tuy ngoài da được lớp vảy bảo vệ trồng như không tổn hại, nhưng linh hồn nàng đã tổn thương nặng nề, thoi thóp…
Từ đôi khóe mắt đẹp đang khép, hai dòng lệ đỏ chảy ra…
“Mẹ! MẸ! TỈNH DẬY ĐI MẸ! ĐỪNG NGỦ!”
Dương muốn lay Diễm, gọi nàng tỉnh dậy, nhưng lại sợ nàng đau nên chỉ ôm chặt nàng vào lòng, mắt hắn nhắm lại, đầu không ngừng lắc lư, hy vọng cơn chóng mặt sẽ làm hắn tỉnh khỏi ác mộng…
Đại trưởng lão Long Hán thở dài, lão không muốn giết Diễm, nhưng phản ứng không kịp.
“Thôi thì ta cho ngươi theo cha mẹ ngươi…”
“THEO CÁI CON MỤ NỘI MÀY! MÀY VỀ GIẾT CON CHÁU MÀY RỒI ĐI CHẾT THEO TỤI NÓ ĐI THẰNG GIÀ KHỐNG NẠN!”
Không phải Dương chửi, mà là Long Chúc Lôi! Khi nghe tin Diễm bị cứu đi, hắn đã dùng hết tốc độ, thậm chí là Long hóa để phóng đến, đáng tiếc là vừa đến nơi thì đã thấy cảnh Diễm trúng một chưởng của Long Hán rồi ngã xuống.
Long Chúc Lôi thấy em gái chưa rõ sống chết, vô cùng tức giận bất kể vai vế lễ phép: “THẰNG GIÀ CHÓ ĐẺ! ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ ĐẠI TRƯỞNG LÃO LONG TỘC LẠI ĐI GIẾT PHỤ NỮ, ĐÁNH TRẺ EM…” Long Chúc Lôi liếc thấy Tây Sơ đang bất tỉnh trong hình dạng nữa người nữa cá mập, liền nói thêm: “… ĐỒ THẰNG GIÀ NGƯỢC ĐÃI ĐỘNG VẬT! MỤ NỘI MÀY! ĐỒ THẰNG ĐIẾM GIÀ HƯ ĐỐN!”
Không ngờ người chửi mình lại là thiếu tộc trưởng, Long Hán tức giận quay ra nhìn, lại thấy những trưởng lão khác cũng vừa đến.
Long Hán đanh giọng quát: “Thiếu tộc trưởng! Ngươi thân là người thừa kế ngôi vị tộc trưởng, lại dám xúc phạm trưởng bối, không phân biệt rõ địch ta, ngươi thấy mình có đáng bị xử tội hay không?”
“XỬ CON MẸ TỤI MÀY!” Lần này đến lượt Dương chửi, hắn đã lấy một chiếc khăn quấn lên người Diễm khi nàng đang dần trở lại hình người, gương mặt không còn giọt máu lạnh lùng đứng dậy, đôi con ngươi, một đã chuyển thành màu đỏ như máu, một thì đen không phản quang, huyết hỏa – hắc lôi ma mị đã lan ra khắp cơ thể.

To top
Đóng QC