12 nữ thần – Quyển 1 – Phần 62

Phần 62
Long thành, khu giả kim hội quy mô và hiện đại trông đối lập hoàn toàn với tòa Long cung đối diện.
Đã 10 ngày trôi qua kể từ khi cuộc thi Tân tú tranh tài kết thúc, hình dáng đóa sen rực rỡ vẫn còn in sâu trong trí nhớ của những người được tận mắt chứng kiến. Vị thanh niên 22 tuổi của Lâm gia, một kẻ còn không có bằng thuật sĩ, vậy mà lại nắm giữ một công nghệ truyền thuyết.
Không ít người giờ đây nghĩ lại vẫn thấy ngỡ ngàng, vốn điểm số sẽ quyết định thắng bại, không ngờ hội trưởng giả kim hội, thánh sư Trấn Mông phá luật, trực tiếp đứng lên tuyên bố Lâm Tráng Dương là tân vô địch.
Khi đó có một vị tông sư họ Bành đứng lên phản đối, rằng đóa hoa kia không phải linh bảo, không hợp luật thi. Trần Mông thánh sư lập tức đáp lại: “Hoa này là kỳ bảo, nhưng bản chất chính là linh bảo, nếu có nguyên liệu cao cấp hơn, có thời gian tự do hơn thì thậm chí còn là tiên bảo, thánh bảo!”
Một vị tông sư họ Hồ lại phản đối: “Nhưng đóa hay này chỉ đẹp, còn những tiêu chí bền bỉ, hữu ích thì sao?”
Lâm Tráng Dương chỉ cười, tay cầm đóa hoa giơ cao qua đầu, đóa hoa nở rộ, lộ ra một đài sen vàng tươi non nớt, đài sen lóe sáng rồi ngưng tụ ra những hạt nhỏ, những hạt sen này gồm một loại đỏ vàng như lửa và một loại xanh trắng như băng. Rồi đóa hoa xoay tròn với tốc độ cực nhanh, những hạt sen nở lớn cỡ đầu ngón tay tách khỏi đài sen bắn ra tứ phía nhanh như chớp nhoáng.
Băng Hỏa Liên Tâm Đạn, dù chỉ là cấp linh bảo nhưng mỗi viên đủ sức công phá linh lực của Linh Úy cấp thấp, mà mỗi lần có thể bắn ra đến 6 viên băng tâm cùng 6 viên hỏa tâm, đủ chứng minh sự lợi hại trong chiến đấu của nó.
Thế là Lâm Tráng Dương kia lên ngôi quán quân một cách hoàn toàn thuyết phục, nhận giải thưởng 5 tỷ đồng cùng với chức vụ thực tập sinh đặc cách trong giả kim hội, được đích thân Trần Mông thánh sư đảm nhận việc hướng dẫn.
Thời gian học và làm việc trong giả kim hội, tên Lâm Tráng Dương này thể hiện ra tính cách lễ phép, khiêm tốn chứ không hề có chút tính cao ngạo thường thấy ở những thiên tài trẻ tuổi, lại còn rất siêng năng, thông minh và ham học nên được các vị cao tầng của giả kim hội rất quý mến.
Nói về công nghệ chế tạo đóa hoa băng hỏa luân hồi, các vị giả kim thuật gia ở đây thèm đến nhỏ dãi nhưng không ai tìm cách cướp đoạt, một phần là bởi bản quyền công nghệ là thứ được tôn trọng nhất của giả kim thuật, thứ hai là vì ai cũng biết công nghệ này do Dương nắm giữ, nếu có một ngày hắn gặp chuyện, rồi công nghệ lại rơi vào tay người khác thì lập tức người đó cũng gặp tai họa ngập đầu.
Đừng nói người thường, ngay cả thánh sư như Trần Mông cũng phát thèm, nhưng kiến thức như lão thì càng khinh thường việc trộm cắp. Tiếp xúc với Dương nhiều, Trần Mông sinh ra cảm giác rất tốt, nhiều lần muốn nhận hắn làm đệ tử chân truyền, nhưng nghĩ lại thấy bản thân không xứng, bởi vì lão tin kiến thức mà Dương có được là do một vị sư phụ bí ẩn nào đó truyền dạy, mà vị sư phụ này có thể còn giỏi hơn lão. Bí mật này cũng tương đương bí mật về bản quyền công nghệ nên lão cũng không tiện hỏi Dương.
Nhưng khiến Trần Mông bất ngờ là trừ công nghệ băng hỏa luân hồi ra, Dương rất thoải mái đem những công nghệ khác bán cho giả kim hội, tuy chỉ là vài công nghệ lặt vặt và trao đổi công bằng nhưng cũng là những đóng góp to lớn cho giả kim thuật của Long thành, mà những công nghệ này đến cả Sài thành, Hoàng thành hay Hà thành cũng chưa thấy xuất hiện, điều này cộng với lý lịch rõ ràng góp phần chứng tỏ Tráng Dương không phải là gián điệp do những nơi này phái đến, giúp Trần Mông hoàn toàn yên tâm truyền dạy, hướng dẫn cho Dương.
Một ngày nọ, Trần Mông thánh sư đến phòng thí nghiệm dành riêng cho Dương, gõ cửa rồi chờ một lúc lâu mới thấy hắn ra chào.
“Đang làm thứ gì mà chăm chú thế?” Trần Mông thân thiết hỏi.
Dương gãi mớ tóc bù xù: “Cháu đang nghiên cứu một công nghệ, nhưng bí rồi…”
“Công nghệ gì? Cho ta xem thử được không, biết đâu lại giúp được?”
Dương vờ phân vân: “Thật ra… chắc ngài cũng đoán ra những thứ cháu biết là học từ một vị sư phụ ẩn danh…”
Trần Mông nghe Dương nói, vốn đã đoán từ trước nhưng cũng hết sức bất ngờ.
Dương nói tiếp: “Thật ra sư phụ cháu là một thánh sư, sư phụ tên thật là Đạo Lái…”
Trần Mông càng thêm bất ngờ: “Là Đạo Lái thánh sư, không ngờ lại là ngài!”
Đạo Lái là một thánh sư thiên tài của Long thành, nắm giữ nhiều công nghệ quý giá nhưng lại mất tích hơn mười năm nay, nhiều người cho rằng lão đã chết nhưng cũng không ít người nghĩ lão đang ẩn cư.
Thật ra đúng là Đạo Lái đã ẩn cư nơi một hòn đảo hoang, nhưng cũng chết trong cô độc từ mấy năm trước, Dương dựa vào Google mà biết rồi dựng thành một lý do hoàn hảo cho những kiến thức hắn biết được, điều này giúp hắn xua tan mọi nghi ngờ, chuyển thành tin tưởng và quý trọng càng nhiều hơn, bởi Đạo Lái là đàn anh và từng giúp đỡ Trần Mông rất nhiều.
Dương ra vẻ buồn bã: “Vâng… nhưng sư phụ đã… đã yên nghỉ vào hai năm trước… người nói thích yên nghỉ trong âm thầm nơi rừng núi, cho nên con mới rời đi 2 năm, tìm nơi an táng cho người…”
Đúng, Đạo Lái trong hồi ức của Trần Mông là một thiên tài thích bình lặng, ngày xưa Trần Mông từng nghe Đạo Lái tâm sự rằng khi mất chỉ mong được yên nghỉ nơi rừng núi.
Thương tiếc dâng tràn, Trần Mông rơi nước mắt nhớ lại những kỷ niệm cũ. Khóc một hồi, lão lau nước mắt trên gương mặt già nua, hỏi Dương: “Trước khi mất, sư phụ cháu có nguyện vọng gì muốn hoàn thành không?”
Dương buồn bã đáp: “Trước khi lâm bệnh, sư phụ nghiên cứu một công nghệ, người muốn con tự mình hoàn thiện nó giúp người…”
“Công nghệ gì? Cháu cứ nói, ta sẽ toàn tâm toàn lực giúp cháu hoàn thiện nó!”
Dương đáp: “Là công nghệ chiết xuất linh hồn tốc độ cao, cháu đã gần hoàn thiện, nhưng chưa có biện pháp thí nghiệm nên còn nhiều chỗ không nghĩ được…”
Giờ thì Trần Mông hoàn toàn tinh tưởng Dương chính là đệ tử Đạo Lái, bởi vì công nghệ tuyệt mật này của giả kim hội chính là do Đạo Lái nghiên cứu ra, đang được dùng để chiết xuất linh hồn Long Chúc Diễm nhưng hiệu quả rất thấp.
“Được! Ta sẽ toàn lực giúp cháu hoàn thiện công nghệ này!” Trần Mông gật đầu chắc chắn, một phần vì lão cũng đang trông mong công nghệ này, một phần vì muốn thực hiện di nguyện của Đạo Lái, giúp Dương hoàn thiện nó.
Hôm sau Trần Mông thánh sư triệu tập một cuộc họp đặc biệt của giả kim hội, mục đích đầu tiên là thông báo việc Dương là truyền nhân của Đạo Lái thánh sư, tiếp theo là thông tin Đạo Lái đã yên nghỉ, về nơi chôn cất thì Dương nói sư phụ yêu cầu giấu đi nên Trần Mông cũng không biết.
Vốn cũng khó mà tin tưởng, nhưng mọi người nghĩ lại, những công nghệ mà Dương bán cho hội đều thoảng mang phong cách của Đạo Lái, lại nói cũng chỉ có Đạo Lái mới dạy ra được một học trò thiên tài không cần bằng cấp như vậy.
Trong lúc mọi người còn đang xôn xao, Trần Mông lại mang thêm một bất ngờ lớn hơn, Dương đang theo di chúc của Đạo Lái, tìm cách hoàn thiện công nghệ chiết xuất linh hồn. Và mục đích chính của cuộc họp này chính là cấp phép cho Dương tham gia vào nghiên cứu, được phép tiến vào khu vực nghiên cứu nằm dưới mật thất Long cung.
Dù thân phận của Lâm Tráng Dương đã được điều tra kỹ lưỡng, nhưng cuộc họp cũng tranh luận mất nữa ngày mới thống nhất được, Dương được cấp phép tiến vào khu vực nghiên cứu.
Hôm sau, Dương được cấp một thẻ thông hành, có thể tự do ra vào khu cấm địa nhưng sẽ có người theo giám sát. Ngày đầu tiên, Trần Mông thánh sư dẫn Dương xuống tầng hầm của tòa nhà giả kim hội, đến một phòng được canh gác cẩn mật, chính là nơi có đường hầm thông sang cấm địa của Long cung.
Trần Mông đưa Dương vào khu nghiên cứu, đến một phòng đang thực hiện chiết xuất linh hồn của 1 linh sĩ. Dù chỉ là linh sĩ nhưng việc chiết xuất này diễn ra khá chậm, mất từ 3 ngày đến cả tuần mới xong, mà lượng linh lực chiết xuất được cũng tiêu tán phần lớn.
Trong suốt thời gian qua, Dương đã dựa vào Google mà tìm ra những cách cải tiến công nghệ chiết xuất này. Dương vờ xem xét, nghiên cứu mất một lúc lâu rồi lập ra một bản vẽ chỉ ra những chỗ cần thay đổi, chiều hôm đó Trần Mông xem xét rồi thực hiện theo, quả nhiên tốc độ đối với Linh Sĩ và Linh Úy cải thiện rõ rệt.
Kết quả này khiến toàn giả kim hội mừng rỡ vô cùng, nghiên cứu chững lại bao lâu nay, nhờ có Dương mà tiến triển tốt đẹp.
Nhưng đối với Linh Tá trở lên vẫn chưa có tiến triển, thế là lần này không cần Dương xin đi, Trần Mông thánh sư tự mình đến mời Dương vào nghiên cứu tiếp.
Lần này vào phòng nghiên cứu một Linh Tá, Dương xem xét, suy nghĩ lâu hơn, đến gần 3 ngày mới hoàn thành bản vẽ chỉnh sửa.
Như lần trước, giả kim hội lại mừng rỡ hân hoan khi tốc độ chiết xuất linh hồn Linh Tá, Linh Tướng cũng cải thiện rõ rệt.
Dương lại được đưa đến phòng chiết xuất Linh Vương, lần này là 7 ngày, kết quả cũng thành công mỹ mãn như 2 lần trước, nhưng với Linh Đế thì vẫn chưa hiệu quả. Qua mỗi cấp bậc, linh hồn lại phát triển theo hướng mới nên cách chiết xuất tất nhiên cũng cần thay đổi.
Giả kim hội lại mở một cuộc họp, lần này có sự góp mặt của Long Thiên Đạo và Long Hán.
Bước vào phòng họp, Long Thiên Đạo thắc mắc: “Các vị hôm nay gọi tôi đến chắc có gì quan trọng à?”
Trần Mông thánh sư chào và đáp: “Thưa tộc trưởng, chúng tôi mời ngài đến là chuyện liên quan đến quá trình chiết xuất linh lực của công chúa đã có khả năng đẩy nhanh.”
“Vậy sao?” Long Thiên Đạo trầm xuống, còn Long Hán thì tươi hẳn lên.
Trần Mông nói tiếp: “Chắc các ngài đã biết Lâm Tráng Dương chính là truyền nhân của Đạo Lái thánh sư, điều này đã được giả kim hội xác minh chuẩn xác.”
Thiên Đạo và Long Hán gật đầu.
Trần Mông phấn khởi nói tiếp: “Tráng Dương đã được Đạo Lái thánh sư truyền dạy công nghệ chiết xuất linh hồn, hiện hắn đã thành công cải thiện tốc độ chiết xuất của linh hồn cấp Linh Vương trở xuống!”
“Thật sao?”
“Thông tin hoàn toàn xác thực! Vấn đề là đối với cấp độ Linh Đế vẫn không khả quan, mà Dương thì cần khảo sát thực tế mới có khả năng tìm ra vấn đề. Vậy nên giả kim hội đã biểu quyết và thông qua việc cấp phép cho Dương đến quan sát phòng thí nghiệm cấp Linh Đế…”
Long Thiên Đạo gật đầu đáp: “Vậy thì cứ cho hắn đến phòng tên đó nghiên cứu thử!”
Trần Mông vội đáp: “Vấn đề ở chỗ tên đó sắp hoàn thành quá trình chiết xuất rồi, nếu xảy ra sai sót thì rất dễ sinh ra thảm họa, lại còn mất ít nhất 15 năm làm lại từ đầu…”
Thiên Đạo nhướng mày: “Ý ngươi là muốn thí nghiệm trên Diễm?”
Trần Mông giải thích: “Hoàn toàn không động chạm đến công chúa, chỉ là nghiên cứu chỉnh sửa, cải tạo hệ thống…”
Long Thiên Đạo thở dài: “Ừ, vậy thì làm đi, cẩn thận vào!”
Quyết định rất dứt khoát, không phải Long Thiên Đạo muốn thế, mà lão biết chắc trưởng lão hội muốn thế, mình lão không thể xoay chuyển tình thế.

Trong phòng của Dương ở Lâm gia, nếu các vị đại sư, tông sư, thánh sư của Long thành mà thấy cảnh tượng này chắc ói máu mà chết, đóa hoa sen Băng hỏa luân hồi mà bọn hắn tôn thờ như tổ tông, không ngờ bị Dương đem cho Bảo Ngọc làm đồ chơi, bị cô bé cầm quơ quẹt như múa lửa.
“Bảo Ngọc! Đừng phá nữa, cháy nhà bây giờ!” Dương đang ngồi tỉ mỉ vẽ một bức chân dung, hắn từng học qua điêu khắc nên vẽ cũng khá ổn.
Bảo Ngọc bĩu môi, đem đóa hoa khép lại thành nụ sen bạch kim như ban đầu, bay đến ngồi trên vai Dương.
“Papa đang vẽ ai vậy?”
Dương đáp đùa: “Vẽ mẹ của con!”
“Mẹ Nguyệt, mẹ My, hay mẹ Mộng, mẹ Lệ?” My đáp với gương mặt xinh xắn hết sức ngây thơ.
“Éc!”
Dương choáng váng, con bé này cứ mỗi lần có một đoạn nghịch thiên kiếm mới là lại càng thông minh, xem ra nó đúng là kiếm linh của Thiên kiếm rồi…

To top
Đóng QC