12 nữ thần – Quyển 1 – Phần 42

Phần 42
Sau khi Tiên Long hóa và dùng Cuồng, Dương cũng kiệt sức nên được đưa đến bệnh viện hồi sức như các thí sinh khác, My, Nhật, Sinh, Chung và Trần liền kéo đến thăm.
Phòng riêng và được cách âm nên cả đám tha hồ mà ồn ào tám chuyện, riêng Bảo Ngọc tỏ ra bực tức vì buồn ngủ mà bị làm ồn nên bị Dương cho vào ngủ trong nhẫn, cô bé này từ khi ra khỏi trứng, cơ thể vẫn giữ nguyên hình dạng đứa bé một tuổi, kích thước cơ thể cũng không lớn thêm.
Bọn Vu Sinh tám chuyện với Dương đến tận khuya mới chịu rời đi.
Hành lang bệnh viện vắng lặng, bọn Vu Sinh đi ngang một gã đàn ông tuổi khoảng 50 ăn mặc đơn giản, gương mặt trắng bệt lạnh lùng.
Người đàn ông chợt dừng lại khi nhìn thấy My, gương mặt biến chuyển ngạc nhiên, miệng run run nói: “Diễm Kiều! Là nàng sao?”
“Ông nhầm người rồi, cháu tên là Diễm My ạ!” Diễm My lễ phép đáp.
“Giống, rất giống…” Người đàn ông gật gù rồi tiếp tục bước đi, gã bước đến cửa phòng Dương, dừng lại xem chừng rồi đặt tay lên mở cửa.
Dương đang nằm trên giường, thấy cửa mở liền nhìn ra.
“Ông tìm ai?” Dương hỏi.
“Ta tìm ngươi!”
“Tôi có quen ông sao?”
“Có chứ! Ta đến mang ngươi đi gặp cha ngươi đây!” Nói xong, gã đàn ông phất tay làm Dương lâm vào hôn mê, bị hắn vác lên vai, mở cửa sổ bay đi.
Nhóm Vu Sinh đã xuống tới sảnh lớn của bệnh viện, thấy ở khu lễ tân đang tụ tập đông người nên tò mò lại xem thử nhưng bị cảnh sát ngăn lại.
“Trẻ em không được lại gần hiện trường!”
“Chuyện gì vậy chú?” Sinh tò mò hỏi.
“Có người chết! Mấy đứa có thấy ai khả nghi không?”
Cả bọn lập tức nghĩ đến gã đàn ông ban nãy, vộ lo lắng kéo nhau đến phòng dương, mất tích.
Gã đàn ông chính là Hải Hạ, đại tư tế của Tử cung. Hải Hạ vác Dương trên vai, đạp trên không mà đi theo hướng nam Sài thành, đang đi thì bị một bóng người to lớn chặn lại.
“Từ khi nào mà Sài thành xuất hiện một vị Chúa Tể thích bắt cóc trẻ em thế này?” Người to lớn cũng đứng trên không, vừa nói vừa rút thanh kiếm lớn ra khỏi vai, cơ thể tỏa ra ánh sáng trông như một vầng thái dương.
“Đại Nhật Chúa Tể, không nhận ra kẻ hèn này sao?” Hải Hạ cười lạnh, cơ thể hắn lan tỏa khí tím ma mị.
“Là Hải Hạ? Không phải ngươi bị Long tộc giết rồi sao? Không ngờ lại đột phá thành Chúa Tể rồi…”
“Ta là đại tế tư của Tử cung, thuộc hạ đắc lực nhất của Tử Vong Nữ Thần, muốn giết ta dễ lắm sao?”
“Long tộc không giết được ngươi, nhưng ta thì được!”
Chỉ trong chớp mắt Đại Nhật Chúa Tể đạp không phóng tới, chém một kiếm tạo thành một đường ánh sáng vàng hình lưỡi liềm quét ngang trời, gió thổi cuồn cuộn.
Hải Hạ tránh được đường kiếm trong tích tắc, không chút hoang mang nói: “Ta khuyên ngài đừng xen vào chuyện của ta, lo cho Sài thành của ngài đi!”
Hải Hạ vừa nói xong, một tiếng nổ kinh hoàng từ phía học viện Nữ Thần phát ra, sau đó là tiếng chiến đấu và tiếng kêu gào thất thanh lan ra khắp một góc Sài thành.
Đại Nhật Chúa Tể tức giận quát: “Mẹ kiếp ngươi! Chúng vô tội!”
Hải Hạ cười lạnh: “Thì sao? Kẻ vừa tấn công học viện Nữ Thần là một Linh Đế, ta giao cho hắn nhiệm vụ tàn sát bất chấp, một mình con trai ngươi không cản nổi đâu. Dây dưa với ta hay đi cứu người thì tùy ngươi!”
“Được… được… Món nợ này ta sẽ nhớ kỹ. Chờ ngày ta san bằng Tử cung của ngươi đi!” Đại Nhật Chúa Tể âm trầm nói, sau đó phóng đến bảo vệ học viện Nữ Thần.

Hải Hạ mang Dương trở lại Tử cung, đem vào cái hang trong linh cảnh của hắn.
Hải Hạ dùng máu trên tay mình vẽ trên đất một vòng tròn lớn, đem Dương đặt nằm giữa vòng tròn, sau đó dùng một đoạn vật chất màu đen hình lưỡi kiếm dài hơn gang tay đem cắm thẳng vào tim Dương. Không có máu chảy ra, bởi vì đây là thuật phong ấn, làm cơ thể và linh hồn Dương ngừng hoạt động cho đến khi phong ấn được giải.
Để Dương lại một mình trong linh cảnh, Hải Hạ rời đi, chờ ngày tiến hành hiến tế…
Khi Hải Hạ đi mất, từ trong chiếc nhẫn trên tay Dương, Bảo Ngọc bay ra, nhìn Dương, nhìn quanh rồi nhìn lên đoạn kiếm đen trên ngực hắn.
Bảo Ngọc bay đến ôm lấy đoạn kiếm, cơ thể vốn ngừng phát triển của cô bé lại bắt đầu có dấu hiện lớn dần…

To top
Đóng QC