12 nữ thần – Quyển 1 – Phần 20

Phần 20
Sài Thành, trời trong veo ngập nắng, những dòng xe ngựa, xe bò đông vui tấp nập lướt trên đường, thỉnh thoảng mọi người lại đưa mắt nhìn một đại gia nào đó ngồi trên siêu xe được kéo bằng linh mã trông rất phô trương.
Nói về linh mã, chính là giống ngựa biết dùng linh lực, chúng khỏe hơn, thông minh hơn, có hình dáng đẹp hơn, màu sắc sáng hơn ngựa thường, những con linh mã tiến hóa còn mọc một cái sừng xoắn ốc giữa trán và tiến hóa bậc cao hơn nữa sẽ mọc ra một đôi cánh tuyệt đẹp, tương tự còn có loài linh tượng, linh ngưu rất thích hợp vận chuyển hàng hóa số lượng lớn và tốc độ cao.
Một chiếc xe ngựa chạy đến khu Chợ Lớn, lách vào một con hẻm rồi dừng lại.
Quang Lâm bước xuống xe, đầu đội nón kết che đi mái tóc bị Dương cắt phăng lúc sáng, hắn móc túi lấy ra tờ 50 nghìn trả tiền xe, nhìn quanh rồi đi vào con hẻm.
Lâm bước vào một tiệm cầm đồ cũ kỹ nhếch nhác. Chủ tiệm là một gã đàn ông trung niên xăm trổ tên Thái, đang ngồi sau cái quầy cầm đồ.
“Chào ông chủ Thái!”
“A! Lâm thiếu gia, cậu đến thay ông chủ thu tiền thuê cửa hàng à?”
“Không phải, ta có việc cho ông làm đây!” Lâm trầm giọng nói.
“Ý cậu là…”
“Ám sát.” Lâm liếc quanh rồi kề sát vào Thái nói nhỏ.
Gương mặt Thái nghiêm túc hẳn, gã dẫn Lâm vào một căn phòng, đóng kín cửa nẻo rồi mới hỏi: “Đối tượng là ai? Cấp bậc thế nào? Địa điểm ám sát?”
“Võ Phi Dương, một thằng Linh Sĩ cấp 6, đang học tại học viện Nữ Thần.”
“Học viện Nữ Thần? Hơi khó đấy…” Thái xoa cằm.
“Yên tâm, những giáo viên mạnh đều đang ở trong một linh cảnh để chuẩn bị cho cuộc tranh tài học viện, đáng gờm chỉ còn lại hiệu trưởng Lệ thôi.”
Thái vẫn ra vẻ phân vân: “Hiệu trưởng Lệ thì không lo. Dù chỉ là Linh Sĩ… nhưng giá hơi cao đấy nhé…”
“30 triệu!” Lâm hào phóng ra giá, đây là cái giá khá cao so với việc ám sát một Linh Sĩ cấp 6, nhưng Lâm là con nhà đại gia Sài thành, lại là một thiên tài của học viện Nữ Thần nên rất được cha mẹ nuông chiều, tiền tiêu như nước.
“Được! Khi nào thì hành động? Hình dáng thằng đó thế nào?” Thái gật đầu, với thực lực Linh Tá cấp 6 của gã thì giết một thằng Linh Sĩ dễ như trở bàn tay, chỉ cần cẩn thận đột nhập rồi trở ra là 30 triệu vào tay.
“Tối nay được thì càng tốt, đây là hình nó, nó ở phòng 2016 nhưng thường ở trong một phòng thí nghiệm của tầng 4 tòa nhà chính đến khuya mới về phòng.” Lâm đưa ra một tấm hình chụp Dương ăn mặc rách rưới, thân mình máu me đang chật vật né đòn của Lâm. Đây là hình do một thằng trong băng Cửu Long của Lâm chụp lại bằng một loại Linh Bảo hạ cấp có thể ghi lại hình ảnh sống động như thật.
“Còn đây là bản đồ học viện.” Lâm đưa thêm cho Thái một cuộn giấy lớn, chỉ ra cho Thái những nơi mà hắn nghĩ Dương thường lui tới…

Sau trận đánh với Lâm, Dương được bọn Sinh đưa đến phòng y tế để băng bó, mệt mỏi và mất máu, Dương ngủ một giấc đến tối mới thức dậy, Nhật, My, Sinh, Chung, Trần đang ngồi chờ.
“Dậy rồi!” Thấy Dương mở mắt, Sinh nói.
“Dương thấy thế nào rồi?” My ân cần hỏi.
“Không sao, mệt quá nên ngủ một giấc thôi, đã tối rồi à?” Dương dụi mắt ngồi dậy.
“Ngươi đó! Không gây chuyện ngươi ăn không vô à?” Như Nhật mắng.
Trần chen vào: “Tao thấy ngầu mà, đập hết chúng nó đi rồi lên làm bá chủ!”
“Bá chủ mà bị người ta đánh cho toàn thân máu me thế này à…” Như Nhật hừ nhẹ, chợt nhớ đến Bảo Ngọc liền nhìn Dương hỏi: “Ngươi nhốt Bảo Ngọc trong nhẫn à, thả ra cho ta xem chút đi!”
“Ta như vầy không lo, chỉ lo Bảo Ngọc, đồ… mê gái quên bạn!” Dương cười cười vừa xoa tay lên nhẫn vừa trêu Nhật.
“Ngươi mới mê gái!”
“Ủa?” Dương phát hiện Bảo Ngọc không có trong nhẫn, liền sờ tay vào túi áo rồi sờ lên đầu mình, cũng không có Bảo Ngọc.
“Nó đâu rồi?” Dương tự hỏi, hắn ngồi dậy lật tung mền gối, sờ khắp người mình cũng không thấy.
“Không lẽ lúc đánh lộn rớt mất rồi?” Dương nghĩ thầm, ngồi nhớ lại lần cuối hắn thấy Bảo Ngọc. Đó là lúc sáng sớm, khi Dương đem Bảo Ngọc bỏ vào túi áo rồi bước ra từ phòng thí nghiệm, sau đó vì chuyện của Nữ Thần và đánh với Lâm nên hắn quên luôn con bé.
“Sao vậy mày?” Thấy Dương ngồi đăm chiêu, Sinh hỏi.
“Bảo Ngọc lạc đâu mất rồi!” Dương nói rồi bật khỏi giường chạy như bay đến tòa nhà chính, bọn thằng Sinh cũng chia nhau đi tìm.
Một đứa bé đến nói còn chưa rành mà để bị lạc thì khó tìm cỡ nào. Dương chạy lên phòng thí nghiệm rồi đi lại đoạn đường hắn đã đi lúc sáng mắt nhìn khắp xung quanh tìm hình dáng một đứa bé nhỏ xíu, trong lòng không ngừng tự trách mình.
Hiện tại tòa nhà chính của học viện khá vắng vẻ, bởi vì đa phần giáo viên bao gồm cả Như Mộng đều đang ở một linh cảnh để xây dựng trường thi cho cuộc so tài giữa các học viện trong thời gian sắp tới, nên Dương chỉ có thể vừa chạy vừa gọi Bảo Ngọc chứ chẳng thấy ai để hỏi.
Chạy khắp tòa nhà mà không có, Dương chạy ra khu tập luyện thì thấy Sinh, Sinh lắc đầu bảo không có và nói: “Thằng Chung đang đi hỏi thăm ở ký túc xá nam, My ở ký túc xá nữ, thằng Nhật đến khu căn tin – giải trí còn thằng Trần đang tìm ở các phòng học. Mày tới thư viện tìm thử đi, tao đi tìm ở khu phòng học tìm phụ thằng Trần.”
“Ừ!” Dương gật đầu rồi chạy băng qua sân trường hướng đến thư viện, không hay biết rằng có một bóng đen đang âm thầm quan sát hắn.
Thư viện sáng đèn nhưng vắng vẻ, Dương đẩy cửa chạy thẳng vào nhìn quanh, chợt cảm thấy sau gáy mình có cảm giác ớn lạnh.
“Trần Văn Thái, 44 tuổi, chủ tiệm cầm đồ kiêm sát thủ, Linh Tá cấp 6, linh lực hệ bóng tối.”
Google lên tiếng khiến cho cảm giác ớn lạnh của Dương nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi cùng cực, Google nói vậy nghĩa là có tên sát thủ nào đó đang ở đâu đó phía sau hắn, dù không biết mình có phải là mục tiêu hay không nhưng Dương không dám đứng yên, liền vận linh lực xuống chân chạy thẳng vào sâu trong thư viện.
“Hừ! Chạy à!” Thái đúng là đang nấp phía sau định âm thầm kết liễu Dương, hơi bất ngờ vì Dương đột nhiên bỏ chạy, liền phóng theo.
Hiệu trưởng Lệ lúc này cũng ở trong thư viện, đang đứng ở một tủ sách tìm hiểu về tinh linh, Bảo Ngọc ôm một cái lọ thủy tinh nhỏ xíu ngồi trên vai nàng.
“Lạ nhỉ? Tìm mãi không thấy sách nào nhắc tới, ngươi là loại tinh linh gì vậy?” Lệ đưa hai ngón tay véo nhẹ lên gò má của Ngọc làm cô bé bực bội lắc đầu nguầy nguậy.
Lệ cười thích thú, chợt nghe có tiếng chân rầm rầm chạy tới liền bước ra tìm nguồn âm.
Dương giống như một thằng con nít mới tập đi đòi chạy đua với vận động viên điền kinh, chỉ phóng mấy bước là Thái đã đuổi kịp hắn.
“Chết đi!” Thái cười lạnh, thanh kiếm ngắn trên tay lóe sáng hướng vào đầu Dương đâm tới.
Choeng!
Lưỡi kiếm sắp đâm vào đầu Dương thì bị Lệ kịp thời phóng tới dùng một cây thước sắt đánh bật ra.
Dương nghe tiếng kim loại va chạm, dừng chân quay lại nhìn mới thấy Lệ vừa đứng ra cản một dao cho mình, sợ xanh cả mặt.
Nhìn đối phương là một tên mặc đồ đen trùm đầu và bịt mặt, Lệ nói: “Kẻ to gan nào dám ám sát học sinh của học viện Nữ Thần!”
“Hắn là sát thủ, tên Trần Văn Thái, Linh Tá cấp 6 hệ bóng tối! Cô cẩn thận!” Dương nói, từ Google, Dương biết Lệ là Linh Tá cấp 3 hệ hỏa, e rằng không phải đối thủ của Thái.
Nghe Dương nói, Lệ vừa phòng bị vừa hô: “Chạy ra ngoài gọi bảo vệ, cô cầm chân hắn!”
“Chạy đi đâu!” Thái hừ lạnh, định vượt qua Lệ xông tới giết Dương nhưng bị Lệ ngăn lại.
Quả nhiên Lệ không phải đối thủ của Thái, Thái hơn nàng 3 cấp bậc lại rất có kinh nghiệm chiến đấu nên liên lục lấn át nàng, còn tranh thủ phóng dao cản đường chạy của Dương.
“Mẹ kiếp, làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên bị giang hồ rượt chém khiến Dương lâm vào hoảng loạn, kiến thức của Google lúc này cũng vô dụng với hắn.
Hiện giờ trong người Dương chỉ có 2 linh bảo trung cấp là cây ba ton và cây súng nước, ngoài ra còn 3 trái lựu đạn. Linh Bảo trung cấp có thể được cường hóa để đối phó với Linh Úy, Linh Tá nhưng với điều kiện phải đưa được linh lực bản thân vào tăng cường uy lực, nhưng Dương chưa đạt đến cảnh giới Linh Lực Phóng Xuất, không thể đưa linh lực ra khỏi cơ thể.
Không thể gây sát thương, nhưng có thể đánh lạc hướng.
Lệ đang chật vật tránh đòn, chợt có tiếng một trái lựu đạn cộc cộc lăn tới, sau đó Dương vừa la to vừa bắn một tia nước trắng xóa vào mặt Thái: “Lui lại nhanh!”
Thái bị tia nước thần tốc bắn tới làm phân tâm, nghiêng đầu né đi làm Lệ kịp lui lại kéo Dương chạy đi.
Ầm!
Quả lựu đạn nổ tung nhưng không gây một chút sát thương vì Thái đã phòng vệ cả cơ thể, hắn xông qua làn khói đuổi theo Lệ đang kéo Dương chạy sâu vào trong.
Trái lựu đạn nổ to làm nhiều người bên ngoài nghe thấy, trong đó có hai cao thủ của thành chủ đang âm thầm theo sau bảo vệ Như Nhật ở ký túc xá.
“Nổ ở thư viện, ngươi đến xem đi, ta ở đây bảo vệ công chúa!” Một người nói.
“Được!” Người kia gật đầu rồi phóng đi.
Lúc này Lệ dẫn Dương đến phía cổng linh cảnh, Thái đuổi gần tới, thấy Lệ đang vận linh lực vẽ lên gương mở khóa cổng thì cười lạnh, tay phải hắn tỏa ra một làn khí màu đen, lòng bàn tay nổi lên một vòng tròn có hoa văn kỳ lạ: “Định trốn vào linh cảnh à!”
“Hắn tới rồi!” Dương gào lo, Lệ vừa mở cổng, chưa kịp đẩy Dương vào thì Thái từ đằng sau đem bàn tay đen chưởng thẳng vào vai làm Lệ bay thẳng vào trong cổng.
Ầm!
Dương chưa kịp xoay người phóng theo Lệ thì bàn tay của Thái lại chưởng tới, Dương chỉ còn cách dùng bí kỹ Cuồng tập trung toàn bộ linh lực vào cánh tay trái kết hợp với cây ba ton trong tay phải giơ ra trước ngực càn lại.
Rầm!
Cây ba ton vỡ nát, Dương bị dư chấn đánh bay vào cổng, tông thẳng vào tường căn nhà gỗ miệng phun ra một ngụm máu, lúc này Lệ vừa gượng dậy liền chật vật bước lại dùng ý niệm khóa cổng.
Thái không ngờ Dương lại có thể cản được chưởng của hắn, liền xông vào cổng nhưng bị dội ngược ra vì Lệ đã khóa lại. Tương tự thẻ ATM, cổng linh cảnh ngoài cần một lượng linh lực để mở còn phải vẽ đúng mã khóa.
“Mẹ kiếp!” Thái tức giận tung chưởng đánh nát tấm gương, sau đó đạp thủng tường chạy đi.
Khóa cổng xong, Lệ tiến lại đỡ lấy Dương ngồi xuống giường, Dương thở hồng hộc, một chưởng của Linh Tá cấp 6 quả thật khủng khiếp, nếu không nhờ Linh Bảo trung cấp kết hợp bí kỹ Cuồng cản lại thì hắn đã bị một chưởng đó đâm xuyên qua người.
Đúng lúc này, tiếng gương nứt nghe răng rắc, đường nứt chạy khắp tấm gương tuy không bị vỡ ra nhưng Dương nhìn cũng biết cổng đã bị phá hỏng.
“Á đù!” Dương trố mắt nhìn, cái miệng đầy máu phát ra hai tiếng, cổng bị phá, không phải hắn bị nhốt luôn ở đây sao?
“Đừng lo, sẽ có người đến sửa chữa nhanh thôi.” Lệ trấn an, linh cảnh này chỉ khó ở phần tìm kiếm và tạo đường đến, còn cánh cổng thực chất là một loại Tiên Bảo hệ không gian, nếu hư hại chỉ cần mời một giả kim Tông sư đến sửa chữa khoảng một tuần là khôi phục.
Nói xong, Lệ xoa xoa cái lưng đau buốt của mình, sau khi trúng một chưởng của Thái, Lệ hoàn toàn không thể sử dụng được linh lực nữa.
“Cậu xem giúp tôi sau lưng tôi có gì không?” Lệ xoay lưng về phía Dương, tay tháo nút áo sơ mi của mình rồi kéo áo khỏi vai.
Dương nhìn tấm vai trần của Lệ mà thèm muốn nổ mắt, tuy tuổi đã 30 nhưng Lệ vẫn rất trẻ trung, làn da trắng hồng trên bờ vai mảnh mai trông đầy gợi cảm, tóc nàng búi cao trên cái cổ thon tỏa ra một làn hương nhàn nhạt thanh cao mà đầy quyến rũ.
“Tôi bảo cậu nhìn chứ không phải ngắm!” Thấy Dương im lặng một lúc, Lệ tức giận nói.
Dương nhe răng cười trừ, nhìn vào lưng Lệ thì thấy một bên sau vai nàng có hằn dấu một bàn tay to, trong chỗ lòng bàn tay có hiện một vòng tròn màu đen loằng ngoằng uốn lượn như được vẽ bằng bút lông.
“Phong ấn linh lực, Linh thuật hệ Bóng Tối, người bị phong ấn sẽ không thể sử dụng được linh lực, cần linh lực hệ Ánh Sáng hoặc linh lực mạnh mẽ hơn linh lực của kẻ phong ấn để giải trừ.” Google nói.
“Sao rồi?” Lệ hỏi.
“Cô bị trúng linh thuật phong ấn rồi.”
“Vậy à, chờ ra ngoài nhờ người giải trừ vậy. Mà cậu làm gì để tên đó rượt giết vậy?”
“Là sát thủ do Quang Lâm thuê giết em để trả thù ban sáng!” Dương nói.
“Sao cậu biết?”
“Tên đó tưởng em chết chắc nên nói em biết. Cũng may là gặp cô trong thư viện nếu không thì toi rồi.” Dương đáp, hắn không muốn tiết lộ là do Google vừa cho hắn biết.
“À nói mới nhớ.” Lệ tháo búi tóc làm tóc nàng xõa xuống, lộ ra Bảo Ngọc đang bị nhốt trong đó.
“Bảo Ngọc!” Dương mừng rỡ.
“Cậu biết nó à?”
“Nó là tinh linh của em!” Dương vẫy tay gọi Bảo Ngọc, con bé thấy Dương liền là đà bay đến đậu trên đầu hắn, tay ôm khư khư một cái lọ thủy tinh nhỏ xíu.
“Tôi thấy nó lúc chiều, thấy to lớn khác thường nên đem vào đây tìm hiểu nhưng không thấy sách nào nhắc đến nó.”
“Em cũng không biết nó loại gì, trứng này do… mẹ cho em.” Dương nói dối.
“Vậy à… Thôi cậu vận công khôi phục đi.”
“Vâng!”
Linh hồn con người có khả năng tự tạo ra lượng linh lực để khôi phục trở lại đúng với mức linh lực tối đa trước đó nhưng với tốc độ khá chậm, sau đó có người tạo ra cách khôi phục nhanh hơn đưa vào thành một phần của công pháp. Thôn Thiên Địa của Dương cũng có khả năng này nên hắn không cần hấp thu linh lực của linh cảnh để khôi phục.

To top
Đóng QC