Phần 154
Nhưng Hồ Đại Quang không ngờ, ngoài ba người bọn họ, trong khu huấn luyện không có một bóng người.
– Ủa hắn đâu rồi? Rõ ràng ta quăng trong này mà? – Đại Quang ngạc nhiên, ba người chia ra tìm khắp xung quanh nhưng không thấy.
– Chẳng lẽ có kẻ dám đột nhập vào tận đây bắt người?
Nghĩ vậy, Đại Quang vội vã ra khỏi linh cảnh, vừa định báo động khẩn cấp thì thấy Dương đang nắm tay con gái cưng của lão tung tăng tiến tới.
– Thằng quỷ! Sao ngươi thoát ra được? – Đại Quang vừa nhẹ nhõm vừa bực mình hỏi.
– Dạ… cào cào quẹt quẹt chơi ai ngờ trúng mã khóa cổng. Hề hề…
Dương vừa nói xong liền bị Hồ Đại Quang thộp cổ lôi vào trong, Hoàng tư lệnh và Trường Thương cũng theo vào, Nguyệt định vào theo nhưng cổng bị khóa lại trước khi nàng kịp tiến đến.
Bên trong khu huấn luyện, Đại Quang dặn dò:
– Hoàng tư lệnh và Trường Thương, hai người chờ ở đây, ta làm công tác tư tưởng cho thằng quỷ nhỏ này một lát!
Nói xong, Đại Quang lôi Dương vào một góc và hỏi:
– Nhìn ngươi không có vẻ gì là lo lắng cho cuộc thi sắp đến?
Dương suy nghĩ rồi đáp:
– Dạ cũng hơi lo, Nguyễn Hoài Bão và Sùng Hạo đều rất mạnh…
Hồ Đại Quang nhướng mày:
– Nguyễn Hoài Bão và Sùng Hạo? Các ngươi là thế hệ phi thường, những kẻ mang Tiên vũ, Long thể bá vương và cả Thần Bảo, bất cứ kẻ nào trong các ngươi đều có khả năng chiến đấu vượt xa cấp độ thật, nhưng không có nghĩa là những thế hệ khác không có người làm được vậy! Ngươi năm nay 17 tuổi có thể liều mạng đánh bại một Linh Vương cấp 1, điều mà đa số thiên tài hơn ngươi đến 10 tuổi còn chưa làm được. Nhưng đó là đa số! Ngươi có ẩn giấu thủ đoạn, những kẻ khác cũng có thể ẩn giấu thủ đoạn. Ta muốn nói đến Tứ siêu tân tinh. Ngươi có biết tiêu chí để được mang danh hiệu Siêu tân tinh là gì không?
Dương đáp:
– Đầu tiên là phải đột phá Linh Tá trước 18 tuổi, thứ hai là thành tích đơn độc chiến đấu vượt cấp siêu phàm.
– Đúng vậy, những Siêu tân tinh tuy còn không bằng ngươi khi ở cùng độ tuổi, nhưng chúng tu luyện trước ngươi đến mười năm. Ngươi vượt cấp, chúng cũng vượt cấp, nhưng ngươi là Linh Tá vượt cấp, còn chúng là Linh Tướng vượt cấp. Đặc biệt, một trong Tứ siêu tân tinh, Đặng Vô Tâm từng đơn độc đánh gãy tay một Linh Đế! Ngươi làm được không?
Dương lắc đầu, hắn biết với thực lực hiện tại, dù đem hết những gì hắn có ra dùng cũng không đủ làm tổn thương một Linh Đế cấp 1, trừ khi đó là một vị Linh Đế đang hấp hối.
Thật ra Hồ Đại Quang cũng chưa nói hết, Đặng Vô Tâm kia đánh gãy tay một vị Linh Đế cấp 1, nhưng bản thân hắn cũng trọng thương suýt chết, nếu không nhờ người cứu giúp thì đã vong mạng trong cơn phẫn nộ của vị Linh Đế kia. Nhưng dù là vậy thì Dương cũng không thể nào làm được.
Thấy Dương lâm vào trầm tư, Hồ Đại Quang tiếp tục đả kích:
– Sao? Cái vẻ mặt tự tin của Hắc Vũ Tiên Long rơi đâu mất rồi? Nói cho ngươi biết, Đặng Vô Tâm chỉ được xếp vị trí thứ hai trong Tứ siêu tân tinh! Còn kẻ đứng đầu tuy thành tích không sánh bằng nhưng nói về ẩn giấu là cực kỳ thâm sâu, Lương Vô Thường! Ngay cả kẻ xếp thứ 3 Kinh Vô Nguyệt và người xếp thứ 4 Kiều Vô Song cũng có thực lực vượt xa ngươi!
Dường như phát hiện điều gì đó, Dương nhíu mày:
– Tại sao…
Hồ Đại Quang hỏi:
– Tại sao cái gì?
– Tại sao… cả bốn cái tên đều có chữ Vô?
Hồ Đại Quang bật ngửa:
– Ngươi quan tâm mỗi cái tên sao? Chỉ là trùng hợp thôi, vì bốn người này không cùng tuổi, cũng không có quan hệ gì với nhau.
Hồ Đại Quang tiếp tục nói:
– Ngươi đấu với một tên Linh Vương cấp 1 đã chết lên chết xuống, xem ra ta không có duyên làm cha vợ ngươi rồi…
Dương trợn mắt nhìn Hồ Đại Quang, mặt lão không có vẻ gì là nói đùa hay nói khích. Hồ Như Nguyệt là ai chứ, con gái của thành chủ Sài thành, cháu gái của một vị Chúa Tể, sở hữu tư chất thiên tài cùng nhan sắc tuyệt trần của Hồ tộc. Đừng nói là mất trinh, dù mang bầu hay nát bét cũng có cả đống công tử đại gia ngày đêm mơ tưởng. Còn vấn đề tình cảm? Thế giới này có một thuộc tính gọi là Tình Yêu, tuy hiếm nhưng không phải không có…
Nghĩ thôi đã nóng mặt, Dương nói:
– Tuy cháu không thể làm được như bọn họ, nhưng chưa chắc đã không thể đánh bại họ.
– Ngươi lấy cơ sở nào để nói vậy?
Dương đáp:
– Sức mạnh càng lợi hại thì cái giá phải trả càng lớn, những kẻ chiến đấu vượt cấp luôn luôn có khuyết điểm chết người. Chẳng phải thành chủ mang cháu đến đây là để huấn luyện cách chiến đấu với bốn kẻ kia hay sao?
Hồ Đại Quang cười nhạt:
– Quả nhiên rất thông minh. Được, ta chơi bài ngửa với ngươi.
– Sài thành ta nhân tài thì thời nào cũng có, ngay cả loại thiên tài như Siêu tân tinh cũng đang có vài người, nhưng đáng tiếc là độ tuổi không đúng lúc, kẻ thì đã ngoài 30, kẻ lại mới 17. Cuộc thi này vốn chúng ta không hề muốn tham gia, nhưng nếu không tham gia hoặc thành tích quá kém sẽ tạo cơ hội cho các thế lực khác chế giễu rằng phủ chủ Sài thành không biết đào tạo người tài, gây ra tình trạng chảy máu nhân tài, điều mà không ai mong muốn nhất trong tình trạng chiến tranh lạnh hiện tại. Đây là vấn đề thứ nhất.
– Vấn đề quan trọng hơn, Việt Hồn hội đã đánh một nước cờ lợi hại khi tung ra Phù Đổng Thiên Vương giáp.
Dương hỏi:
– Không ai nghĩ đó là bộ giáp giả sao ạ?
Hồ Đại Quang ngạc nhiên:
– Ngươi cũng nghĩ đó là giả sao?
Dương gật đầu với vẻ mặt khiêm tốn, nhưng trong lòng thầm đắc ý: “Đương nhiên! Thật thế éo nào được khi mà một phần bộ giáp đang nằm trên người ta! Tuy không phải giả nhưng cũng chỉ là thứ vô dụng nếu không biết dùng.”
Hồ Đại Quang tất nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Dương, lão nói tiếp:
– Thật giả khó phân, Việt Hồn hội là một tổ chức lâu đời nên uy tín không hề nhỏ. Nghi ngờ thì chỉ là nghi ngờ, ngươi muốn xem tận mắt bộ giáp để chứng thực thì Việt Hồn hội sẽ lấy cớ sợ bị cướp mất để ngăn ngươi tiếp cận bộ giáp, còn nếu ngươi nói là giả thì sẽ bị nghi ngờ rằng ngươi biết về bộ giáp thật, trở thành mục tiêu chung của các thế lực khác. Vậy nên nhiều người thà tin là thật.
Dương hỏi:
– Nhưng nếu là giả thì không phải khi cuộc thi kết thúc, mọi chuyện bại lộ thì Việt Hồn hội cũng thân bại danh liệt sao?
– Chính vì vậy nên càng có cơ sở để tin rằng bộ giáp là thật. Cho nên ta cần ngươi tham dự và cố gắng đi đến cuối cùng cuộc thi, nếu bộ giáp là giả thì tốt, còn nếu là thật…
– …thì đoạt lấy và sẵn sàng cho chiến tranh…
… Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 1 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Lúc Hồ Đại Quang đang giác ngộ tư tưởng cho Dương, ở một góc khác, Hoàng tư lệnh và Trường Thương cũng đang xì xầm to nhỏ.
Hoàng tư lệnh nói:
– Nhóc con, ông nội còn có việc nên không thể gặp ngươi trong 1 tháng tới. Nhớ lời ông nội dặn: Võ Phi Dương tuy lợi hại nhưng hiện tại vẫn chưa bằng ngươi, trong khóa huấn luyện có bao nhiêu cơ hội cứ hành hắn ra bã, đến khi hắn gặp ngươi là run sợ thì khỏi lo chuyện tranh suất dự thi nữa!
Trường Thương gật đầu:
– Dạ! Trường Thương sẽ không làm ông thất vọng!