12 nữ thần – Quyển 1 – Phần 12

Phần 12
Sau một buổi tập, Như Nhật về phòng tắm rửa xong thì thấy Dương lại ngồi vận công, không khỏi tò mò nhìn chăm chăm vào tên siêng năng khác người này.
Tuy vận công nhưng Dương vẫn có thể cảm nhận xung quanh, hé mắt ra thấy Như Nhật nhìn mình chằm chằm, buộc miệng hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Kết ta rồi à?”
Như Nhật đỏ mặt: “Ta đâu phải bê đê!”
“Nhưng ta thì phải đó, khà khà…” Dương cười dâm dê.
Như Nhật trề môi khinh bỉ, dù có là thiên tài thì Dương vẫn chỉ là tên bại hoại. Im lặng một hồi, Như Nhật hỏi: “Học xong ngươi tính làm gì? Có muốn đầu quân cho thành chủ hay tông hội nào không?”
“Ngươi lo chi sớm vậy?”
Ngoài các đại thành tiểu thành, Việt Nam còn có nhiều tổ chức lớn nhỏ như các tông môn bang phải, trong đó đáng kể nhất gồm có Hoàn Kiếm tông, Cường Dương cung, Tử cung, Thiên Địa hội, Âm Đạo hội, Kinh Nguyệt Giáo, Vô Lực bang… Những học viên sau khi tốt nghiệp học viện, muốn tiếp tục phát triển thì cần có tài nguyên và hậu thuẫn, các chủ thành và tông môn chính là nơi tốt nhất để những học viên bước ra giang hồ cống hiến và tranh đoạt, bước đi trên con đường cường giả.
“Ta chỉ tò mò vậy thôi, nghe nói thành chủ Sài Thành rất mến mộ nhân tài, ngươi đến đó chắc sẽ được trọng dụng lắm!” Nói xong, Như Nhật không khỏi đỏ mặt.
“Vậy à…” Dương gật gù thầm nghĩ: “Tưởng thế nào hóa ra chỉ là đang chiêu dụ mình, tưởng ta không biết nàng là công chúa Sài Thành chắc!”
Google ngán ngẩm chửi thầm: “Thằng đần!”

Thoắt cái đã đến kỳ thi, giữa học viện được dựng lên một võ đài lớn, bao quanh là các hàng ghế trông tựa như một sân vận động. Nội dung của kì thi khảo nghiệm 3 tháng 1 lần là kiểm tra cấp độ, cảnh giới và tỷ thí cọ sát, ngoài ra 20 học viên kiến thức sẽ có thêm một bài kiểm tra riêng.
Hiệu trưởng Lệ đứng giữa võ đài, giới thiệu sơ qua các vị quan khách bao gồm thành chủ Sài thành Hồ Đại Quang, cùng nhiều vị khác, sau đó là một bài diễn thuyết ngắn gọn xúc tích kích phát lòng ham học của học viên rồi tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu.
“Chỉ là cuộc thi nhỏ mà cả thành chủ cũng đến?” Sinh tò mò hỏi.
“Thì ổng đến xem hàng nào ngon tuyển trước!” Chung đoán mò.
Dương thầm cười, hắn biết thành chủ Hồ Đại Quang đến đây là vì muốn xem con gái cưng Hồ Như Nguyệt trổ tài.
Cuộc khảo nghiệm bắt đầu, các tân sinh từng người được gọi tên đến ngồi lên loại Bảo Vật kiểm tra cấp bậc mà Dương thấy giống đến ghế điện để tử hình, tiếp theo đó là từng học viên sẽ được một giáo viên kiểm tra khả năng sử dụng linh lực, cả hai kết quả này đều không được công bố ngay nên ngoài vị giáo viên kiểm tra Dương tỏ ra kinh ngạc thì không ai khác biết kết quả của Dương thế nào.
Sau đợt kiểm tra là đến vòng tỷ thí, thông thường, tỷ lý là để cọ sát nên tất cả học viên đều được tham gia bằng cách chia võ đài ra nhiều phần để đấu theo từng cặp, nhưng hôm nay có thành chủ đến xem nên vòng tỷ thí trở thành cuộc biểu diễn của nhóm 22 học viên tư chất Vàng, 2 học viên tư chất đỏ cùng 8 học viên được bốc thăm may mắn, tạo thành 16 cặp đấu loại trực tiếp.
“Sau đây tôi xin bốc thăm chọn ra 8 thí sinh may mắn tham dự vòng tỷ thí!” Một cô giáo có giọng nói truyền cảm đảm nhận vai MC.
“Đừng có tên tao! Đừng có tên tao!” Từ Trần lầm bầm như tụng kinh làm bọn Dương bật cười.
“Võ Phi Dương!”
“Ách!” Dương đang cười thì giật mình nghe tên mình, hắn đứng dậy.
“Khoan đã!”
Dương vừa đứng dậy thì thầy Hải chạy đến thùng bốc thăm nói: “Chọn thăm khác đi!”
“Tại sao?” Cô MC nhíu mày hỏi, trước thành chủ mà có chuyện bốc thăm xong bỏ đi bốc lại?
“Hắn không có tư chất, đưa lên làm nhục học viện thôi!” Thầy Hải cố ý nói to như để sỉ nhục Dương.
Dương cười khinh bỉ, bước thẳng lên võ đài đứng cùng các thí sinh khác, xem như lời của thầy Hải chỉ là chó sủa bên tai.
“Em kia! Tôi nói gì em không nghe à?” Hải tức giận nói.
Dương giả điếc liếc qua liếc lại một cách hài hước khiến nhiều khán giả bật cười, Hải tức xì cả khỏi. Lúc này hiệu trưởng Lệ đành phải phất tay bảo thầy Hải rời đi.
Sau đó là bốc thăm chia cặp: “Trận thứ nhất: Nguyên Cửu Khôi Lang đấu với Võ Phi Dương”.
Trời xui đất khiến thế nào mà Dương và Lang lại gặp nhau ngay trận đầu tiên, nghe xướng tên, hai thằng cùng mừng thầm: “Hên vãi linh hồn!”
Bước lên võ đài, Dương và Lang đối diện nhìn nhau, ánh mắt xẹt điện, cùng truyền đi một ý nghĩ: “Chết mẹ mày với tao nha con!”
Đám tân sinh làm khán giả nhìn Dương và Lang kình nhau trên võ đài không khỏi tội nghiệp cho Dương, một đứa là phế vật lại gặp một thiên tài tư chất Vàng nằm trong top 5 người giỏi nhất tân sinh. Còn nhớ lần trước Dương ăn một đấm đã vật ra xỉu, lần này sợ là bị Lang hành càng thê thảm mất mặt hơn. Thầy Hải cũng nhếch mép cười, cho ngươi đường sống không đi, muốn ăn nhục đây mà.
Trọng tài là thầy Dũng to khỏe có giọng nói nữ nhân, thầy ra đứng giữa hai thằng chó điên đang gầm gừ nhau và hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng!” Lang hô đầy tự tin.
“Sẵn…” Dương cũng tự tin không kém, đột nhiên bụng hắn thót lên một cái, nghe một tiếng bủm. “Chết mẹ sao buồn ị quá vậy nè!” Dương xanh cả mặt: “Kiểu này là tiêu chảy cmnr! Thằng Lâm Chung trời đánh tối qua rủ tao ăn xoài lắc! Lát về tao đánh mày lâm chung luôn!”
“Sẵn… sàng!” Dương cắn môi nói, hai chân khép lại ngăn cơn xã lũ đang cuộn trào.
Thầy Dũng thấy Dương run run, còn tưởng là hắn lo nên vẫn hô to: “Bắt đầu!”
Lang lập tức nhào tới giơ nắm đấm hướng thẳng vào mặt Dương, lần này hắn không còn chút kiêng kỵ nào nữa.
RẦM!
Cả quảng trường lặng như tờ, trong khoảnh khắc Lang đấm tới, mọi người còn đinh ninh Dương sẽ bay khỏi võ đài, nhưng không ai ngờ Dương lại thoăn thoát xoay người tránh cú đấm và vòng ra sau lưng Lang, mượn thế đấm vào đầu Lang một phát làm hắn chới với ngã nhào xuống khỏi võ đài.
“Hắn không phải phế vật sao?”
“Lang bị trượt chân à?”
“Nghi vấn hack!”
Đám học sinh nhao nhao vì kết quả bất ngờ, chỉ có những cao thủ như thành chủ mới biết rõ chuyện gì xảy ra, trong khoảnh khắc, Dương đã tụ linh lực vào cơ chân để lập tức né được đòn của Lang đồng thời sẵn thế đưa linh lực vào nắm đấm đánh Lang văng khỏi võ đài.
Lệ toát cả mồ hôi, nàng cũng không ngờ Dương có thể dùng linh lực thuần thục như vậy, mà Dương còn có một trí tuệ kinh người! Thầy Hải cũng trố mắt há mồm khó tin, từ khi Như Nhật bỏ lớp, Khôi Lang trở thành học trò tâm đắc nhất của gã trong lớp tân sinh, vật mà bị thằng gã coi là phế vật đánh cho một đòn không thể gượng dậy.
Mọi người còn đang xôn xao, còn Dương thì sau khi thầy Dũng tuyên bố kết quả liền bịt mông chạy biến đi tìm nhà vệ sinh. Khi Dương trở vào thì vòng 16 cặp đã kết thúc, chỉ còn 8 cặp đấu bước vào vòng tiếp theo, Dương lại đấu trận đầu tiên.
Đối thủ lần này là một nam sinh to khỏe tư chất Lục, tên này hùng hùng hổ hổ không thèm phòng thủ, bị Dương dá một cước vào giữa hai chân, quỳ gối khóc tại chỗ.
“Đê tiện!”
“Bỉ ổi!”
“Đã đảo chơi xấu!”
Đám đông huýt sáo chửi rủa nhưng Dương đã chạy biến đi tìm nhà vệ sinh vì Tào Tháo liên tục hỏi thăm.
Hai trận tiếp theo của Dương cũng rất hoạt kê, hắn thở hồng hộc vì mệt và mất nước nhưng vẫn dư sức đánh bại hai đối thủ non nớt, tiến thẳng vào chung kết trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.
“Thằng này xài doping cmnr!”
“Nó chạy đi cắn thuốc à?”
“Đả đảo!”
Lúc này Dương mới thấy nhẹ bụng, ngồi nghỉ ngơi và xem trận bán kết còn lại. Người lọt vào bán kết không ngoài dự đoán của hắn, là Như Nhật thiên tài tư chất Đỏ, người còn lại chắc là thiên tài tư chất đỏ còn lại.
“Bán kết 2: Hồ Như Nhật đấu với Võ Diễm My!” MC hô to.
“Ồ cũng họ Võ à…” Dương gật gù. “Hả? Diễm My?”
Dương trố mắt nhìn lên võ đài, bên phải là Như Nhật trông như đứa bán nam bán nữ, còn bên trái không ngờ lại là cô nàng ngực khủng nhút nhát Diễm My! Không những vậy, My còn là một thiên tài tư chất Đỏ, Linh Sĩ cấp 3 ngang với Như Nhật khiến Dương há mồm trố mắt không tin nổi!
Đây là trận tỷ thí hay nhất tính từ đầu đến giờ, hai thiên tài tư chất Đỏ gần như ngang tài ngang sức đánh suốt mười lăm phút, cuối cùng Nhật nhỉnh hơn My một chút nên thủ thắng. Lại nói Linh Sĩ cấp 3 không có nhiều linh lực, chiến đấu suốt 15 phút khiến linh lực tiêu hao gần hết, nhưng Như Nhật vẫn kiên cường tiến vào chung kết để đấu với Dương.
“Chung kết: Võ Phi Dương đấu với Hồ Như Nhật!”
Bước lên võ đài, Dương tuy mặt mày xanh mét vì tiêu chảy nhưng linh lực vẫn còn dồi dào, ngược lại Nhật tuy vẻ ngoài vẫn như thường nhưng linh lực chỉ còn hai phần mười.
“Này hay là thôi đi, ngươi như vậy sao mà đánh?” Dương cười khổ nói.
“Vậy ngươi đầu hàng đi!” Như Nhật hất cằm.
“Éo!”
“Vậy thì đừng trách ta nặng tay!” Như Nhật nói, đồng thời tay chân nàng uyển chuyển vận động trông như đang thực hiện một điệu múa.
“Đây là gì?” Dương hỏi thầm.
“Tuyệt học: Nguyệt Vũ!” Google nói.
Võ học trong linh giới có 4 loại: Võ công, linh thuật, bí kỹ và tuyệt học.
Võ công là các loại võ chủ yếu dựa vào cơ thể để tấn công đối thủ, dù không kết hợp linh lực vẫn dùng được, đương nhiên là kết hợp với linh lực nhập thể kèm theo vũ khí thì uy lực càng thêm mạnh.
Linh thuật trái với Võ công, dựa vào linh lực và nguyên tố tạo ra những hiệu quả tấn công, phòng thủ mạnh mẽ hoặc có thể trị thương, chữa bệnh…
Bí kỹ là những loại kỹ năng đặc biệt ví dụ như để tăng cường linh lực trong một thời điểm nhất định, hồi phục linh lực trong phút chốc…
Tuyệt học giống như một tổ hợp các võ công, linh thuật và bí kĩ hỗ trợ lần nhau, tuyệt học chia thành nhiều tầng cho từng cảnh giới hoặc cấp bậc, một người có thể luyện tuyệt học từ khi mới bước chân vào Linh Sĩ cho đến khi thành cường giả vẫn còn hiệu quả. Nói dễ hiểu, với một Linh Sĩ, tuyệt học chính là võ công, khi đạt cấp bậc và cảnh giới cao hơn, luyện được những tầng mới thì tuyệt học trở thành linh thuật, bí thuật.
Trong lúc giải thích, Google đồng thời đưa vào não Dương cách phá giải Nguyệt Vũ.
Dương càng lúc càng công nhận sự bá đạo của Google, chỉ bằng một ý niệm truyền vào não, Dương đã dễ dàng thấu hiểu từng động tác của Như Nhật, giúp hắn có thể vừa nhẹ nhàng tránh né vừa ngắm nhìn vũ điệu mê người của nàng, chỉ tiếc Như Nhật đang búi tóc kẻ chân mày giả nam, nếu không Dương đã si mê và đưa mặt vào cho nàng tha hồ đánh.
“Hai thằng này bê đê chắc luôn!”
“Tao nghe nói tụi nó ở chung phòng!”
Trong khi Dương đang thưởng thức, đám khán giả thấy hai tên nam nhân, một tên yểu điệu một tên si dại không khỏi ôn ọe mấy tiếng. Nhưng không ai phủ nhận sự lợi hại của Như Nhật, những đòn thế nước chảy mây trôi tưởng như không chút sơ hở vậy mà Dương nhẹ nhàng né tránh như đã tập trước rất nhiều lần.
Đại Quang thành chủ đã đứng dậy từ lúc nào, những đòn thế này nếu đổi lại là hắn thì tuyệt đối không thể ung dung như vậy, thế mà một thằng nhóc 13 tuổi bị cho là phế vật lại có thể né tránh như thuộc lòng.
Như Nhật sau một tràng liên chiêu không chút hiệu quả, nàng tức giận tụ chút linh lực còn lại vào chân, nhảy cao lộn một vòng trên không hướng đầu Dương bửa xuống.
“Toàn nguyệt cước?” Dương cười thầm, đây là một sát chiêu trong bộ võ công cơ bản của Nguyệt Vũ nhưng với linh lực yếu ớt của Như Nhật hiện tại thì chỉ còn là trò trẻ con, cổ chân Như Nhật vừa bửa xuống thì bị Dương tụ linh lực vào tay chộp lấy. Dương nắm cổ chân Nhật xoay vài vòng rồi quăng đi, nhưng sực nhớ ra Nhật là nữ nên vội tụ linh vào chân, phòng tới bế nàng lại.
Như Nhật hoảng quá ôm lấy cổ Dương rồi mới cảm thấy đùi và vai mình bị hai tay Dương bế lấy, không khỏi đỏ mặt thẹn thùng nói: “Thả ta xuống!”
“Ờ…”
Bịch!
Dương lỡ buông tay làm Nhật té đập mông xuống đất.
“Ngươi!”
“Xin lỗi ta lỡ tay…” Dương cuống quýt nói và khom xuống bế Như Nhật lần nữa.
“Ngươi làm gì nữa vậy? Thả ta ra!”
Bịch!
“Ngươi… ngươi… ta giết ngươi!”
“Ngươi kêu ta thả ngươi ra mà?” Dương ngơ ngác, hắn không hề cố ý, chỉ là bế người đẹp ấm áp trên tay khiến hắn có chút si dại…
Trận đấu kết thúc, Đại Quang thành chủ đứng nghiến răng ken két, trán nổi gân xanh: “Thằng này ngon!”
“E hèm!” Thấy không khí quái dị, hiệu trưởng Lệ đứng dậy tằng hắng một tiếng, sau đó nàng nói to: “Sẵn dịp đây cô muốn xin lỗi em Dương trước toàn trường.” Lệ hướng đến Dương cúi mình xin lỗi làm hai quả đào của nàng trĩu xuống.
“Lần trước vì lỗi của máy kiểm tra tư chất mà em phải mang danh phế vật suốt mấy tháng qua, nay tôi xin đính chính, theo kết quả kiểm tra mới nhất, Võ Phi Dương có tư chất màu Lam!
Tuy chỉ là màu Lam nhưng với trí tuệ phi thường và sự nỗ lực không ngừng nghỉ, em ấy đã rèn luyện linh lực nhập thể rất xuất sắc, vượt qua những tân sinh thiên tài để trở thành vô địch trong tân sinh! Xin một tràng pháo tay cho nhà vô địch của chúng ta!”
Lệ vỗ tay, sau đó là Mộng, Nhật, Sinh, My, Chung, Trần rồi kéo theo nhiều tràng vỗ tay khâm phục. Dương biết Lệ nói dối để bảo vệ hắn nên hắn cũng hướng đến nàng gật đầu một cái thay cho lời cảm ơn.

To top
Đóng QC