Truyện sex ngắn

Người đến sau

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 1
Tôi và vợ yêu nhau từ thời sinh viên. Ra trường tôi đi du học Thạc sĩ 2 năm thì về cưới. Sau khi về nước, tôi vào làm cho một tập đoàn công nghệ khá nổi tiếng ở Việt Nam với mức lương cũng tạm đủ sống. Công việc chạy deadline dự án khá vất vả, nhất là khi nhận dự án website thương mại điện tử (sau này trở thành một trong những site được đầu tư nhiều trăm tỷ) mà lúc khởi đầu chỉ có 6 anh em trong team gánh cả dự án.
Sau 3 năm làm việc, tích cóp cũng được một khoản tiền, tôi ra mở công ty riêng nhưng lại chả liên quan gì tới công nghệ. Sau gần chục năm thương trường, giờ tôi cũng tạm gọi là ổn định.

Nói sơ qua chút về vợ tôi, cao 1m64 dáng người thon gọn bẩm sinh cộng với Gym đầy đủ nên cho dù hiện tại đã 2 con nhưng ra đường như gái chưa chồng. Vợ chồng tôi khá tâm đầu ý hợp cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, và cả trong chuyện sex. Vợ tôi khá thoáng trong việc sex nên đi học rất nhiều lớp học về tình dục (phê nhất là màn BJ). Cũng thuộc loại gout lãng mạn nên sex cũng đủ hoàn cảnh, có lúc vợ đang nấu ăn, tôi tiến lại quất một nháy, có lần còn quên không tắt bếp cháy đồ ăn, báo cháy kêu inh ỏi =)). Có lần xuống biển Nam Định cực vắng, chả có ai ngoài hai vợ chồng. Nổi hứng làm nháy ngay giữa biển.

Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách êm đẹp cho đến một ngày đẹp trời, vợ tôi bảo có cô em vợ mới về nước chưa có việc làm, định xin vào công ty của tôi. Vốn dĩ nghiêm khắc trong việc tuyển dụng, tôi bảo cô em vợ nếu muốn vào làm thì nộp hồ sơ qua phòng nhân sự, phỏng vấn như nhân sự bình thường.

Nói là em vợ nhưng tôi chưa một lần gặp vì em sang định cư nước ngoài với bố mẹ từ năm 9 tuổi. Giờ bố mẹ em đã già lại muốn về quê an hưởng tuổi già. Ở nước ngoài, gia đình em thuộc loại khá giả, có một xưởng sản xuất chocolate riêng. Hai ông bà với em về nước còn thằng con trai ở lại tiếp tục công việc kinh doanh của bố mẹ để lại.

Nói là em vợ nhưng mẹ em là con nuôi của ông Ngoại của vợ. Tức là mẹ em với mẹ vợ tôi là 2 chị em nuôi, thời chiến tranh ông bà đói quá không nuôi nổi con. Ông bà Ngoại của vợ xin về nuôi lúc mới 2 tuổi.

Em vợ, 1m62 dáng loli bẩm sinh. Chẳng thấy em đi tập gym bao giờ mà dáng vẫn chuẩn mẫu, bụng eo không tí mỡ, mông cong, chân to dài và thẳng. Khuôn mặt em không phải dạng xinh nhưng khá ưa nhìn, cộng với việc biết trang điểm nhẹ nhàng và thói quen của bọn Tây xịt nước hoa hảo hạng cực kỳ cuốn rũ. Công ty tôi làm mảng dịch vụ nên nhân sự có khá nhiều nữ, có đầy em cũng tương tự như vậy nên lúc đầu gặp mặt, tôi cũng không có cảm xúc gì – BÌNH THƯỜNG.

Em thể hiện chuyên môn khá tốt nên tôi quyết định nhận em vào làm. Ngày đầu tiên đi làm, em mặc bộ váy rời thân (chân váy + áo sơ mi) của bọn Eva de Eva. Nếu bác nào đã từng mua cho vợ hay bạn gái váy của bọn này thì biết, chân váy dài và dáng bút chì kéo xuống quá gối lại càng tôn lên được dáng chuẩn của em. Nước hoa hiệu Tom ford đúng thương hiệu tôi thích và vẫn trung thành từ trước tới nay.

Đúng là cái gì thân quen khiến cho lòng người xao xuyến. Tôi đứng hình một lúc vì trước mặt tôi là một cô em gái xinh đẹp với mùi nước hoa vừa quyến rũ vừa quen thuộc. Liệu có phải tôi đã “fall in love” em từ lúc đó? CHẮC KHÔNG PHẢI!!


Bạn đang đọc truyện
Người đến sau
tại nguồn:

Người đến sau

– “Em chào anh”

Tôi chợt tỉnh giấc sau vài giây bần thần trước sự quyến rũ của em!

– “Hôm nay em đi làm buổi đầu tiên. Có gì anh chỉ bảo em thêm nhé”.
– “Trang đấy à. Chỗ làm việc của em ở tầng 2 Team marketing nhé” tôi cố tỏ ra bình tĩnh để trả lời em.
– “Dạ. Em đi về phòng nhé”.
– “Em cứ xuống đó, anh đã báo bạn Hạnh trưởng phòng sắp xếp cho em hết rồi. Xuống đó làm quen với mọi người nhé”.

Em nhoẻn cười chào tôi và đi xuống. Trong giây lát, tôi cố gắng xua đi những ý nghĩ đen tối, những cảm xúc nhất thời trước một cô gái, một vẻ đẹp chuẩn gout tôi bấy lâu nay.

Tôi hay đi công tác dài ngày nên cũng khá ít ở văn phòng. Ngay sau ngày em vào làm, tôi lại có một chuyến công tác dài ngày ở Vũng Tàu. Hôm nay bay chuyến sớm về thẳng văn phòng luôn.

Chuông điện thoại ting ting báo có tin nhắn mới. “Anh về văn phòng rồi à. Em đang ở quán, anh ăn gì em mua về ạ?”

Sao em biết tôi về công ty nhỉ. Chắc mụ vợ biết tôi lười ăn sáng nên bảo em mua lên. “Anh ăn gì cũng được. Cảm ơn em!”

Một bát phở bò nạm gầu nghi ngút khói.

“Sao em biết anh thích ăn phở nạm gầu?” Tôi vừa ăn vừa hỏi em.

“Chị Linh bảo em. Anh phải rất may mắn mới lấy được chị gái em đấy”. Em cười tinh ranh.

“Ah. Bố em gọi điện về bảo muốn mua chung cư cho em. Hôm nào rảnh anh dẫn em đi xem nhà với nhé”.

“Oà, đại gia thế. Anh nhất trí!”

Mỗi lần đi công tác về, tôi lại rủ mấy thằng bạn đi bar. Tối nay bọn tôi kéo tới Next Top ở Grand Plaza. Chỉ tiếc bar này sau này chắc ăn chia không rõ ràng hay bảo kê thất thế mà đóng cửa.

Vẫn như mọi khi, tôi uống một ly cocktail Martini quen thuộc đến nỗi thằng Bartender nó còn auto pha rượu không cần hỏi. Martini gợi nhớ cho tôi những kỷ niệm đáng nhớ hồi bên Anh. Rảnh tôi sẽ kể cho tụi mày cuộc sống 2 năm du học bên Anh, cũng có cuộc tình với với cô nàng người Pháp nóng bỏng như trái Cherry chín mọng.

Chợt lướt qua người tôi là một bóng dáng người con gái. Tôi bước vội theo và gọi lớn. “Trang, em cũng tới đây à?” Đáp lại lời tôi là một khuôn mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên. Tôi nhận cml nhầm. Chẳng lẽ trong tâm trí tôi bắt đầu xuất hiện hình bóng của em!!

22h đêm, vợ tôi lái xe đến đón. Vẫn vậy, vợ mặc một cái váy lụa màu đỏ, đi trên con Mini cooper màu đỏ mà tôi tặng kỷ niệm 5 năm ngày cưới. Hôm nay là thứ 6 nên vợ đã tranh thủ gửi mấy đứa nhóc về Nội chơi. Tối nay chỉ còn hai vợ chồng. Tôi nháy mắt ra hiệu, vợ nguýt một cái rõ dài…

Một tuần công tác xa vợ, bọn tôi lao vào nhau như hai con thiêu thân, mới thò tay móc lốp đã ướt nhẻm. Hôn lên hai bồng đào rồi rê lưỡi xuống rốn. Vợ tôi oằn người hưởng ứng. Mùi nước hoa vùng kín thơm lừng khiến mọi con tim đều bị đốn ngã. Tôi rúc vào mà mút, mà đá lưỡi như con hổ đói lâu ngày bắt được con hươu non ăn thịt. Nhưng món thịt hươu lần này lại khác, một con hươu hảo hạng. Thay vì “Linh ơi, anh sướng quá” thì trong tâm trí tôi lại nghĩ đến em, “Trang ơi”.

Trái tim hướng về em nhưng lý trí tôi tự nhủ, chỉ hôm nay thôi, chỉ nốt hôm nay. Từ ngày mai trái tim tôi sẽ phải loại bỏ hình bóng của em!


Bạn đang đọc truyện
Người đến sau
tại nguồn:

Người đến sau

“Trang ơi, anh hỏi được một căn hộ khá đẹp. Sáng nay mình đi xem nhà nhé!”

Tôi có thằng bạn thân cấp 3 có công ty Bất Động sản chuyên bán chung cư cho mấy ông lớn như Vin, Tân Hoàng Minh, Đất Xanh… kiêm luôn môi giới cho thuê. Chỉ cần ới cái phút mốt có luôn list các căn hộ phù hợp.

Em nhắn tin lại hẹn 10h sáng hôm nay đi xem mấy căn ở Euroland (làng Việt kiều Châu Âu). Thằng ml nào còn nhớ hồi năm 2013 thì toà nhà này đẹp nhất của Hà Đông với thiết kế toàn kính, rất hiện đại.

“Em ăn sáng chưa Trang?”

“Dạ em chưa, e mới ngủ dậy nè”

“Anh qua đón em đi ăn sáng rồi mình đi luôn nhé”.

Phóng xe qua đón em mà lòng cứ như đón người yêu trong buổi hẹn hò đầu, hào hứng xem lẫn một chút hồi hộp.

‘Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ.

Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao…

Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ…

Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu…’

Du dương trong tiếng nhạc Diễm Xưa của Khánh Ly, tôi chờ em dưới cổng toà nhà em thuê. Tôi chúa ghét phải chờ đợi mà hôm nay lại chờ trong tâm trạng vui vẻ đến vậy!

“Cộc cộc” em gõ cửa rồi mở cửa xe ngồi. Em ngồi phía sau xe thay vì trèo lên ghế trước cạnh người lái như mấy con dẩm lồn khác. Đã có lần tôi phải nhắc nhẹ mấy con dẩm lồn xuống ghế sau vì ghế đó chỉ có vợ tôi được ngồi, trừ khi có quá đông người hết chỗ. Đúng là con gái lớn lên ở phương Tây, lịch sự và tinh tế đến lạ thường. Hôm nay em mặc một chiếc váy phong cách vintage bánh bèo, trang điểm nhẹ nhàng, tết tóc phía sau trông như một công nương quý tộc. Vẫn mùi nước hoa đó, Tom Ford không thể nhầm lẫn.

“Mình đi nhé!”

Tôi lái thẳng xe ra quán bún bò Huế.

“Ơ. Sao anh biết em có ý định đi ăn món này?”

“Anh đâu biết, món này anh thích mà”. Tôi trả lời hóm hỉnh. Chả là hôm trước đi ngang qua phòng Marketing giờ nghỉ trưa, thấy mấy đứa định rủ nhau đi ăn món Huế.

Ăn sáng xong, tôi đưa em đi xem nhà. Trực tiếp thằng bạn thân dẫn đi xem luôn mấy căn. Khu này cách công ty tôi khoảng 3 cây số. Hai bên đường vào là khu biệt thự nhưng rất ít nhà được hoàn thiện, vẫn khá hoang sơ. Vừa đến tầng sảnh toà nhà, thằng bạn hồ hởi chào rồi vào việc dẫn hai đứa đi xem luôn.

Đưa em đi xem nhà mà em cứ hỏi “Anh có thích không?” ĐM mua nhà cho e chứ có cho tôi đâu mà hỏi tôi có thích không…

Đi xem được 2 nhà thì tôi nhận ra ngay gout của em, em thích nhà có một cái bếp thật đẹp vì em thích nấu ăn. Em còn hứa lúc nào mua được nhà sẽ nấu cho tôi một bữa ăn thật ngon. Em còn thích một phòng ngủ có view đẹp, mà nhất thiết phải có bức tường bằng kính rộng để mỗi buổi sáng em thức dậy sẽ ngắm bình minh. Thì ra em cũng lãng mạn không kém tôi chút nào. Sau này tôi mới biết, em còn có một sở thích đặc biệt, trần truồng đi ngủ, rúc vào chăn, da chạm da cảm nhận hơi ấm 37 độ của đối phương.

Buổi sáng nay tôi đã đưa em đi xem 3 căn nhà. Em ưng căn nhà thứ 2 nhất. Căn nhà này có cái ban công rất rộng, chủ nhà đã làm thêm một cái mái cho cây hoa giấy leo lên. Hoa giấy hồng pha thêm một vài hoa trắng với những chiếc lá xanh rờn ngả hết xuống cửa lùa ban công. Em bảo ngồi đây uống trà và đọc “Hồng Hạc thổn thức” của Tào Đình thì thích biết mấy.

Tôi phì cười bảo em, giọng tiếng Việt của em còn chưa sõi mà cũng đọc mấy tiểu thuyết ngôn lùi Trung Hoa đó hả. Em cố gắng giải thích bằng ngôn ngữ tiếng Việt sơ cấp càng làm tôi thấy buồn cười.

Lúc về, em lại hỏi tôi “Anh có thích căn nhà đó không?” – “Anh thích” nhưng quan trọng gì, quan trọng là em có thích không.

“Em thích”

“Vậy mình mua nhé”

“Mình mua nhé” tôi có cảm giác như đang đi chọn tổ ấm cho một đôi uyên ương sắp cưới. Chắc tiếng Việt của em chưa cao cấp nên em nói vậy thôi.

Tiếc là sau đó bọn tôi lại không mua căn đó nữa vì vấn đề an toàn PCCC. Bọn Tây nó cẩn thận việc đó. Toà nhà đó chưa đạt tiêu chuẩn PCCC nên e quyết định không mua nữa.

Hai đứa hẹn nhau vài ngày nữa lại đi xem nhà tiếp. Hành trình mua được cái nhà ưng ý quả là gian nan…


Bạn đang đọc truyện
Người đến sau
tại nguồn:

Người đến sau

Trời tháng 11 ngày nào cũng mưa. Hôm nay trời lại tiếp tục mưa, mưa phùn kèm theo cái lạnh buốt của những ngày giữa Đông. Tôi sống ở ngoại thành đi làm trong phố nên sáng nào cũng ra đường sớm tránh tắc đường. Vẫn bài hát quen thuộc… Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ… đường dài hun hút cho mắt thêm sâu… Chợt nghĩ về em, nụ cười ấy, giọng nói ngô nghê ấy khiến con tim thổn thức.

Chiều nay còn mưa sao em không lại…

Nhỡ mai trong cơn đau vùi…

Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau…

Bước chân em xin về mau.

Lời bài hát thật đúng tâm trạng tôi lúc này.

“Sáng nay anh rảnh. Em có đi xem nhà nữa không anh đưa đi?” Tôi nhắn tin cho em.

Em nhắn lại ngay như là đang chờ tin nhắn của tôi vậy “Em rảnh. Đang định hỏi anh xem khi nào đi xem nhà tiếp đây”.

“Vậy anh chờ em ở công ty nhé. Lúc nào lên thì vào phòng anh. Hai anh em đi xem một khu mới đẹp hơn hôm trước”

“Dạ anh”

Sáng nay tôi dẫn em đi xem một căn hộ trong Royal city của một người bạn học cùng trường hồi bên Anh. Chị ấy về nước được 2 năm giờ lại đổi ý sang Anh định cư hẳn. Trước học ở bển, bà chị này quen và yêu thằng Tây, không biết thằng Tây ăn phải bùa mê gì mà theo bà này sang Việt Nam. Hai vợ chồng vừa mới có em bé được mấy tháng tuổi. Thấy cuộc sống ở Việt Nam xô bồ quá nên quyết định theo chồng về dinh. Tôi thì lại khác, đéo ở đâu bằng quê nhà. Ở bển tuy môi trường sống trong lành nhưng cũng khó kiếm ăn bỏ mẹ. Về Việt Nam, cùng mức thu nhập như vậy nhưng sống cuộc đời vương giả.

Ngôi nhà của bà chị có ban công nhìn thẳng ra Quảng trường. Hai vợ chồng bả sống kiểu Tây nên trang trí nhà cũng khá hiện đại. Ngôi nhà ấm cúng, căn bếp có cái lò nướng bánh to tướng. Trong bếp còn có cái bàn bảo, xếp mấy cái ghế cao để ngồi như quầy mini bar. Em nhìn thấy mắt đã sáng ngời lên. Em thích làm bánh, thích trang trí đồ ăn. Có vẻ như bếp núc là năng khiếu của em. Em kể trước xin bố mẹ cho học nghề nấu ăn nhưng không được, cuối cùng đi theo học truyền thông.

Thăm quan 2 phòng ngủ, chủ nhà đã thiết kế sẵn một phòng ngủ dành cho vợ chồng, một phòng sơn hồng cho cô con gái. Tôi trêu em duyệt căn nhà này, bước tiếp theo là sinh một cô con gái để cho hợp với màu hồng. Em cười đỏ mặt “Em còn đang đi tìm bố nó đây này”.

Phòng ngủ của vợ chồng có view kính rộng, giường kê sát vào kính, nằm trên giường có thể ngắm toàn bộ Quảng trường và Đài phun nước. Tôi đâu ngờ rằng, sau này cái giường này lại chứa đựng quá nhiều kỷ niệm của tôi với em. Ở góc giường được kê một cái ghế massage mà người ta thường gọi là ghế tình yêu. Tôi chỉ em, “Trang em có biết ghế kia để làm gì không?” Em nhìn cái ghế, rồi lại nhìn tôi… không ngờ em biết. Em nguýt tôi. Em bất ngờ ngoài vẻ lạnh lùng khó gần, tôi còn biết trêu đùa.

“Duyệt anh ơi. Em thích căn nhà này lắm”.

Đúng là duyên đến, mọi thứ an bài. Chỉ trong vài ngày sau đó, em đã chính thức sở hữu căn nhà mơ ước giữa thủ đô hoa lệ. Bắt đầu cho chuỗi ngày sửa nhà, dọn nhà, mua sắm đồ đạc. Tôi bảo em thuê, em nhất quyết tự làm vì đây là căn nhà đầu tiên. Em muốn làm mọi thứ theo ý mình. Nhưng ở Hà Nội ngoài vợ chồng tôi ra, em làm gì còn người thân khác. Một chuỗi ngày sửa nhà cho em mà giống như cho tôi vậy.

Bọn tôi bắt đầu lên danh sách những việc cần làm. Đầu tiên là sơn lại toàn bộ căn nhà. Em thích màu trắng, em muốn sơn lại toàn bộ màu trắng. Em bảo phần này không ai biết làm nên sẽ thuê. Em đâu biết từ năm đầu Đại học tôi đã phải đi làm thêm đủ thứ nghề đề kiếm tiền trả học phí từ bồi bàn, bưng bê quán cafe, phục vụ tiệc cưới. Tôi có một thời gian làm ở cửa hàng Sơn, đi tiếp thị sơn rồi kiêm luôn công việc phụ thợ sơn, những ngày cao điểm gần Tết tôi cũng phải lao vào sơn cho kịp bàn giao nhà trước Tết cho khách.

Tôi bắt đầu tư vấn cho em một danh sách các hàng sơn, ưu nhược điểm của từng loại, sơn loại nào trước, sơn loại nào phủ lên… tôi đưa em đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Con gái thường chả quan tâm tới việc thằng đàn ông là giáo sư hay tiến sĩ, nhưng chúng nó lại đặc biệt hứng thú với thằng đàn ông biết sơn nhà, sửa điện và coi việc đó như mẫu công việc lý tưởng để chọn người yêu. Đương nhiên phải kèm theo điều kiện khi không sơn nhà, sửa điện thì phải đưa được em đến Marriott ăn bít tết.

Căn nhà chỉ gần 80m2 cộng với nước sơn cũ còn mới nên việc sơn lại cũng khá nhanh. Để ăn mừng cho hoàn thành việc đầu tiên, Em quyết định mời tôi ăn trưa. Quần áo vẫn bẩn như thằng chăn bò nên em quyết định mời tôi ăn bún chả đầu ngõ. Lao động tay chân nên tôi khá đói, ăn hết veo 2 suất. Em vừa ăn vừa nhìn tôi cười.

– Em nói “không ngờ chị em lấy được một người chồng đa năng vậy. Lúc mới gặp anh, em tưởng anh rất lạnh lùng khó gần. Em tưởng sẽ khó trụ lại ở công ty này lâu dài. Chị Linh cũng bảo anh khó tính nên làm gì cũng phải cẩn thận”
– “Ngoài khó tính ra, anh còn biết cọ bồn cầu, còn biết lau nhà… và đặc biệt, còn làm cho phụ nữ yêu ngất ngây nữa đấy!”. Tôi vừa trả lời vừa trêu em.
– “Chị Linh thật may mắn!” Em thở dài và lặng lẽ cúi xuống ăn nốt suất bún chả. Tôi lờ mờ đoán ra em đã gặp chuyện không vui trong tình yêu!!!

To top
Đóng QC