Bạn đang đọc một phần của truyện
Ký ức ngày xưa
, bạn có thể đọc bản full tại đây:
http://truyensex.life/ky-uc-ngay-xua-full/
Mọi thứ như đã được sắp đặt sẵn vậy, cuộc đời tôi trong 3 năm cấp 3 khá yên bình.
Kỳ thi tốt nghiệp vừa xong, với sự cố gắng của Trâm đã hướng dẫn tôi học tập, tôi tốt nghiệp với điểm thi trung bình 8,3.
Tôi đăng ký thi Đại học vào một trường ĐH danh tiếng tại TP.HCM thuộc Đại Học Quốc Gia. Trâm thì khác tôi, Trâm thích làm giáo viên, giáo viên tiếng anh, Trâm đăng ký thi vào Đại học Sư Phạm.
Sắp đến ngày đi thi, tôi thi trước Trâm khoảng mấy ngày, khối A thi đầu rồi mới đến khối D.
Ba má tôi có ông anh ở bên Quận 8, khu đường Tùng Thiện Vương, lần này ra thi, tôi sẽ ở lại tại nhà của ông Bác này.
Nguyên lai ngày thi của Trâm sau ngày thi của tôi đến mấy ngày, nên tôi muốn Trâm cùng đi với tôi rồi tôi sẽ chở Trâm đi thi. Tôi nói ba mẹ tôi sang nhà Trâm để lên tiếng. Ba mẹ Trâm cũng tin tưởng tình cảm của hai đứa, cũng tin tưởng ba má tôi, lần này cả ba má tôi đều đi theo nên đã cho phép Trâm đi chung với gia đình tôi.
Tôi mừng lắm, Trâm cũng vậy, hai đứa thấp thỏm chờ ngày đi thi …
Ngày 1 tháng 7 cả gia đình tôi và Trâm lên xe vào Sài Gòn, thao thức cả một đêm, hai đứa ngồi cạnh nhau, nắm tay, cùng cho nhau những nụ cười, cùng ngắm ánh đèn của những thành phố sáng rực nơi xe đi qua… gần sáng, Trâm đã thiếp đi trên vai tôi, nhìn Trâm ngủ, tôi cảm thấy vui lắm….
Xe lăn bánh vào bến Xe.. Miền Đông.. tôi ngó qua cửa sổ thấy hai chữ này thật lớn… háo hức, đánh thức Trâm dậy để chuẩn bị đồ đạc.
– Con heo lười ! Dậy đi tới rồi kìa…
Trâm mở mắt, nhìn quanh với ánh mắt còn ngái ngủ, chọc tôi rồi lại gục trên vai tôi nhắm mắt lại.
– A, cái con heo lười này..
Tôi nhéo mũi Trâm và cười
– Anh.. đáng ghét..
Trâm mở mắt phụng phịu tôi…
– Thôi cô nương ơi ! Tới nơi rồi đó… chuẩn bị đồ xuống xe nào.
Mọi người đang lục đục xuống xe, tôi cũng đứng dậy, dắt tay Trâm xuống xe.
Cảm giác lần đầu tiên tới nơi xa lạ thật thích. Tôi cảm thấy ở đây nóng hơn ở quê tôi, không khí có vẻ ngột ngạt hơn, xách đồ đi ra phía ngoài cổng, 4 5 bác xe ôm kéo đến hỏi han và cò kè đưa giá…
Ba tôi điện thoại cho ông Bác, 2 phút sau, ông bác và 2 đứa con chạy qua, dắt ba má tôi và tôi đi qua quán cà phê đối diện bến xe, con đường sáng sớm mà xe cũng đông lắm, cảm giác nhộn nhịp cũng làm tôi thấy thinh thích. Nắm tay Trâm đi qua đường, len qua dòng xe cộ nháo nhác chạy, Trâm nắm chặt tay tôi như tìm nơi chở che vậy.
Lên 3 chiếc Honda, tôi đi theo một ông xe ôm khác chạy theo ông Bác về bên Quận 8, đường đi linh tinh, lang tang, với nơi mới này thật lạ lẫm với tôi. Khoảng gần 40 phút chạy xe, qua cây cầu sắt là tới nhà Bác tôi, cây cầu sắt này chính là cây cầu trước khi có cầu Chà Và ngày nay.
Bác tôi đã chuẩn bị một phòng riêng dành cho gia đình tôi, bỏ đồ, tắm rửa rồi tôi lăn ra ngủ một giấc, Trâm cùng mẹ tôi ngồi dưới phụ bà Bác nấu ăn.
Đến trưa hôm đó, tôi chạy ra trước hẻm, mua một cái bản đồ, vào nhà tôi dựa trên địa chỉ con đường của giấy báo thi, đánh dấu địa điểm của Trâm và tôi, tôi muốn tìm hiểu trước địa điểm thi xem như thế nào ?
Tôi thi tại một trường ở quận 5, trường tiểu học, chắc là mượn địa điểm thi. Trâm thì thi ở một trường ở Quận 3, là một trường cấp 3.
Buổi chiều, sau một hồi chiến đấu, tranh cãi tôi đã được ba mẹ chấp nhận cho phép mượn xe của ông bác để chạy lên địa điểm thi trước, chở Trâm trên chiếc xe Wave, tôi dò đường theo bản đồ đã đánh dấu sẵn. Cuối cùng cũng tìm được hai địa điểm thi của hai đứa. Tôi định sẽ chở Trâm đi thi vào ngày hôm Trâm thi.
Trước hôm tôi đi thi, tôi chở Trâm đến địa điểm thi của tôi, làm thủ tục để thi. Tới ngày thi, 4h sáng, ông anh tôi chở tôi lên địa điểm thi tại quận 5, thả tôi xuống, sau đó ông anh lại về chở ba, má, và Trâm lên ngồi ngoài với tôi. Cảm giác háo hức chờ đợi tới giờ thi thật rộn ràng.
Mua xôi ở gần đó, cả nhà tôi và Trâm cùng ăn xôi đậu, như chúc cho tôi thi đậu vậy. Rồi 2 ngày thi cũng qua đi, tôi cảm thấy làm bài cũng khá khả quan, tôi nhớ được đề, về đến nhà lại cùng Trâm đâm đầu vào giải thử xem tôi làm đúng hay sai…
Tới ngày mồng 7 ba mẹ tôi phải về để đi làm, CNVC nhà nước không nghỉ phép lâu được, thấy tôi cũng đã biết đường, ông Bác thề thốt sẽ lo lắng cho hai đứa tôi nên ba má tôi cũng yên tâm hơn. Tối đến tôi và Trâm cùng ngủ tại một phòng, tôi không muốn Trâm bị phân tán tư tưởng, chỉ cùng nhau giải những bài toán của khối D các năm trước, một nụ hôn nồng say rồi ôm nhau ngủ. Chỉ 2 ngày nữa là Trâm thi, 9 – 10/7, ngày mồng 8 tôi chở Trâm đến địa điểm thi làm thủ tục thi, sáng ngày mồng 9 tôi cũng dậy sớm, 4h sáng tôi chở Trâm đến địa điểm thi, cùng nhau ăn gói xôi đậu lấy hên, trên đường đi, tôi chở Trâm ghé một bưu điện để điện thoại về cho ba mẹ Trâm, dặn dò đủ thứ …
Ngồi ngoài chờ đợi, tôi cảm thấy lo lắng, bồn chồn, nghĩ lung tung trong đầu, tôi cầu trời phật cho Trâm có thể làm bài được…Rồi 2 ngày thi cũng qua đi, Trâm làm bài rất tốt, vẻ mặt hớn hở của Trâm khi ngồi trên xe trở về quê làm tôi cũng vui lây…
Sau ngày đi thi trở về, tôi và Trâm háo hức chờ điểm thi, tôi thường xuyên lên internet để xem điểm.
Điều gì đến sẽ đến, tôi đạt được 23 điểm, Trâm có kết quả tốt hơn tôi, 25 điểm. Hai đứa đều đậu nguyện vọng 1.
Háo hức chờ đợi giấy báo trúng tuyển và giấy báo nhập học….
Ông Bác tôi ở Quận 8 đã hứa sẽ dẫn dắt tụi tôi đi kiếm nhà trọ để ổn định chỗ ăn ở, lần này đi tôi sẽ đi một mình, về Trâm, ba mẹ Trâm sẽ đưa Trâm ra Sài Gòn để nhập học.
Lại một lần nữa lên đường, đổi lại lần này, ba mẹ tôi không đi, ba mẹ Trâm lại đi, tôi thầm nghĩ thật là cuộc sống đa dạng và phong phú quá….
Tới nơi, do ba mẹ Trâm đều không biết gì về đất Sài Gòn, nên hầu như đều phải nhờ sự chỉ dẫn của ông anh con Bác. Do trường của tôi và Trâm nằm gần nhau, thuê cùng dãy nhà trọ ở đường An Dương Vương, khu gần chợ An Đông, ba mẹ Trâm muốn hai đứa ở gần nhau để tiện quan tâm, chăm sóc cho nhau.
Rồi thủ tục nhập học cũng xong, ổn định nơi ăn chốn ở cũng xong, ba mẹ Trâm lên đường trở về quê…
Thời gian này, đánh dấu sự tự lập của cả 2 đứa ở nơi xa lạ này. Tôi cảm thấy rất thích nơi này… sự phồn hoa của nơi này làm tôi cảm thấy thích…
Sau 2 tháng nhập học, tôi và Trâm đều đã nhớ được vài con đường mà hai đứa cùng đi, tôi cũng có được chiếc xe Wave, do ba mẹ tôi nhờ ông Bác mua giúp cho tôi để tiện đi lại, tất nhiên là với điều kiện tôi phải thi lấy được bằng lái mới cho mua …
Thời gian đầu, đa số Trâm và tôi đều học tại Thủ Đức (Làng đại học Thủ Đức)… học Đại Cương…
Mọi chuyện êm ả diễn tra trong thời gian đầu của hai đứa tôi, Trâm mua nhiều thứ lỉnh kỉnh để nấu ăn tại phòng trọ, đã có thêm 2 đứa bạn vào ở chung phòng với Trâm.. Bạn mới quen.
Tuy học tại nơi xa lạ, nhưng tôi vẫn muốn Trâm luyện tập Thái Cực, chiều nào tôi cũng chở Trâm trên chiếc xe wave đi ra công viên Văn Lang để tập. Nói đến chuyện này, Trâm đã khá hơn rất nhiều sau gần 2 năm tập luyện, bây giờ Trâm đã có thể cùng tôi chiến đấu, các bài quyền tôi đã dạy hầu như hết cho Trâm, chỉ là sự thuần thục chưa cao được như tôi…
Nhắc đến chuyện luyện tập, tôi lại nhớ đến kỷ niệm tại công viên mà tôi và Trâm gặp phải. Công viên Văn Lang đi thẳng vào sẽ có một đài phun ở gần tán cây cổ thụ, tôi và Trâm thường tập Thái Cực ở đó. Một hôm để thử kỹ năng và công phu của Trâm, tôi đã đề nghị
– Hôm nay chúng ta sẽ là đối thủ, em cố gắng sử dụng hết mình tất cả các kỹ năng em có, anh sẽ cố gắng đến là dừng.
– Ừh … hiii, em sẽ thắng anh..
– Để xem em có khả năng không đã …. Quyền em học không có nhiều khả năng ứng chiến, nhưng nếu để phòng thủ thì số dách… ha a..a
Sau đó, tôi và Trâm lao vào tấn công nhau, lần này đối với các đòn tấn công tôi đều sử dụng lực, sử dụng kiềm chế.. mải mê trao đổi công phu, tôi và Trâm như quên đi không gian bên ngoài… Cho đến khi tôi và Trâm dừng lại, thì mọi người đã tụ tập rất đông bên ngoài, vỗ tay reo hò.
Tôi và Trâm phải trốn chui trốn lủi lấy xe rồi đi khỏi như chạy trốn vậy… nếu không bây giờ có thể tôi và Trâm có đệ tử dắt theo rồi .. ha..a….
Thời gian cứ thế trôi qua cho đến hết năm đầu, tôi vẫn ăn cơm chung với Trâm, hai đứa như vợ chồng son vậy, tôi vẫn chỉ ở một mình, đêm nào thôi thúc, Trâm lại qua ngủ với tôi… vẫn chỉ là những động tác quen thuộc.. những hành động quen thuộc… kể từ đêm lửa trại đó, tôi muốn giữ đến ngày hai đứa lấy nhau….
Chuyện nhập học không có nhiều kỷ niệm để nói, tôi chỉ muốn kể để câu chuyện mạch lạc hơn, liên kết hơn cho các đoạn sau …
Một năm đầu để làm quen với nơi xa lạ này, tôi và Trâm không đi làm thêm… gia đình của hai đứa cũng thuộc dạng khá nên cũng không quan tâm nhiều.
Đến năm thứ hai này, tôi xin được công việc phục vụ tại một quán nhậu ở khu “Đồng Hồ”, khu này nếu là dân sành nhậu đều biết nhỉ ?, ra An Đông chạy gặp cái đồng hồ thì tôi là khu “Đồng Hồ” thế thôi, ài thế mà cũng giải thích nữa…
Trâm xin làm thêm tại một địa điểm tổ chức tiệc cưới, công việc cũng nhẹ nhàng êm ái, mặc váy đầm đứng đón khách vào và ra…. tôi thầm hận ông trời sao không cho tôi nhan sắc hơn tí nữa để tôi có thể làm được công việc đó… hahah
Cái quán nhậu nơi tôi làm thêm là một địa điểm ăn nhậu nổi tiếng ở khi An Dương Vương, không phải là quán nhậu ngồi ngoài lề đường, tại đây có rất nhiều khách sang trọng đến ăn nhậu …. Đoán xem cái quán nào đi nha….
Ba tầng lầu, tôi làm tầng thứ hai, nhà bếp ở trệt, truyển thức ăn bằng một thang máy dịch vụ, nho nhỏ cho các tầng, làm chung với tôi còn có 2 anh và 3 đứa con gái nữa, cũng học đâu đó đại học sư phạm… tôi không quan tâm lắm.
Hôm đó, trời mưa rả rích, quán vẫn đông như mọi ngày, thậm chí có xu hướng đông hơn, toilet nữ đang sửa… và nhiều chuyện xảy ra ở đây.
Loay hoay phục vụ, 10h30 tối, quán đã giảm đi sự ngộn nhịp, tôi cũng sắp hết ca, vào thay ra bộ đồng phục của quán để trở về nhà trọ, tôi tung tăng cầm mớ đồ xăm xăm đi đến toilet nam để thay đồ.
Vừa bước vào, đập vào mắt tôi… cha mẹ ơi…. đến là nổ đom đóm mất thôi…. Hai cơ thể trắng nõn nà… hai cặp ngực tuổi đôi mươi căng mọng nước… hai khu rừng rậm lồ lộ như mời gọi… sững người… xấu hổ…. tôi quay ra trong tiếng la thất thanh
– A…a…á…
Hai con nhỏ làm chung tầng với tôi đang thay đồng phục để nghỉ xong ca. mấy ông anh đang làm cũng chạy lại, nhìn cái mặt đỏ như than của tôi, ai cũng hiểu chuyện gì mới xảy ra, thằng cha đô con kéo tôi ra một góc.
– ĐM sướng vậy mày, thấy gì kể tao nghe coi, có đẹp không, điện nước ngon không mậy ?
Tôi ngượng chín mặt, chẳng dám nói gì.
Hai con nhỏ đi ra, nhìn tôi ngại ngùng, ánh mắt vẫn đưa hình viên đạn về tôi, ánh mắt mà con gái sử dụng khi ghét ai đó…
Tôi cũng ngượng chín mặt, tuy không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng đối tượng khác nhau nên độ chín mặt vẫn vậy…
Chuyện tưởng như chỉ có thế, cuộc sống sau ngày đó lại quay lại nếp cũ của tôi, tôi vẫn làm việc chăm chỉ hơn mỗi tối, học hành tốt hơn ban ngày, Chủ Nhật nào cũng chở Trâm đi chơi đâu đó quanh thành phố, mỗi chủ nhật là một địa điểm khác nhau…
Cho đến một ngày, một sự kiện làm thay đổi cái nếp sống của tôi, một sự kiện mà tôi chẳng bao giờ ngờ tới… không bao giờ nghĩ tới…
Tôi đi làm về khuya hơn Trâm, nên sau khi làm xong, thường Trâm sẽ tự đi về bằng xe ôm … tối nay, tôi cảm thấy mệt, tôi chóng mặt quá…
Uống xong ly nước chanh của con nhỏ làm chung, tôi xin quản lý nghỉ một hôm, vì sức khỏe thế này không đảm bảo công việc… tôi trở về khu nhà trọ sớm hơn mọi ngày…
8h khu nhà trọ rộn rã tiếng học sinh, nam nữ, giỡn nhau hà rầm, nói chuyện oang cả xóm nhà trọ…
9h tiếng huyên náo đã giảm lại, giờ chỉ còn túm tụm mấy đứa con gái ngồi 8 dóc với nhau.
Tôi đang đợi, tôi đang đợi Trâm về, đã lâu rồi trong thời gian này, tôi chưa được đợi Trâm về, chỉ là Trâm làm điều đó với tôi mà thôi…
10h, có tiếng máy xe… là SH… dừng ở trước ăn phòng của tôi… tôi thấy lạ, sao lại có xe vào giờ này… không mở cửa, hé mắt ra ngoài cửa sổ… một hình bóng quen thuộc đập vào mắt tôi, ngồi một bên, đầm cưới màu trắng (loại mà mấy cô bé hay mặc khi đứng thành hàng tiếp khách vào ra ấy) một tay vòng qua nắm eo người lái( là nắm eo, chưa phải ôm eo nhé).
Trâm bước xuống, nói gì đó với thằng kia, rồi nó và Trâm cùng cười….
Trâm đi về phòng của mình, Trâm hầu như không để mắt đến phòng của tôi, vẫn tắt điện, đóng cửa, chỉ có… không có ổ khóa bên ngoài như mọi hôm mà thôi…
Trong lòng tôi, một cái gì đó dâng lên, cảm giác gì đó dâng lên, lần đầu tiên tôi có cảm giác này trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi.
Tôi cảm thấy nghẹn, đi tới thùng nước trong bóng tối, tôi uống nhiều lắm, nhiều lắm…
Ngồi thừ ra đó ngay cửa chính, tôi không biết có “trực thăng” nào vây tôi không, chích tôi không ? Tôi cũng không cảm thấy gì ?
11h, Trâm đi ra cổng, lại đi vào… tôi thấy qua khe cửa, nhưng tôi không có động tĩnh gì… tôi cảm thấy ghen, tôi so sánh mình với người đã chở Trâm về, 2 trường phái khác nhau xa quá….
Trâm dường như đã để ý căn phòng của tôi, không có ổ khóa ngoài….
Trâm bước đến, gõ vào cửa phòng tôi, Trâm gọi tôi
– Anh ! Anh về rồi hả ?
– Anh ơi, anh về chưa ?
Tiếng gõ cửa vẫn đều đều, Trâm vẫn đứng hỏi những câu giống nhau, tôi nghe hết, nhưng chỉ là không muốn trả lời, tôi đang suy nghĩ….
Lúc sau, không thấy có tiếng trả lời, Trâm trở về phòng, rồi lại chạy sang phòng tôi, đứng ngoài cửa, gọi… rồi lại về.
Tôi vẫn ngồi đó, tôi là pho tượng, tôi đang nghĩ gì đó….
Lúc tôi sực tỉnh táo lại, cả đêm tôi không ngủ, không di chuyển.. ngoài trời đã sáng.. 6h rồi… Mở cửa bước ra ngoài… tiếng cánh cửa sắt kêu lên, một lúc rất nhanh sau, cửa phòng của Trâm cũng mở ra, Trâm lao ra như tìm thứ gì đó ?
Trâm chạy lại, ôm lấy tôi, hai tay ôm chặt eo tôi, khóc nức nở…
– Hu.uuu hôm qua anh đi đâu ? Em chờ không thấy anh về ?
Chưa trả lời, tôi khẽ nhìn Trâm, tiều tụy quá, mới có một đêm, mới một đêm… So với tối hôm qua, Trâm như đã bệnh cả tháng vậy… bỗng tôi cảm thấy thương Trâm quá… tôi tự trách tôi…. Chưa gi đã…
– Anh có đi đâu đâu, hôm qua anh bị sốt, xin nghỉ về ngủ tới giờ mới tỉnh mà.
– Sao em gọi cửa anh không trả lời ?
– Có … sao ?
Tôi nghẹn lại, cố làm ra vẻ tự nhiên
– Có mà, kêu quá trời…
– Vậy hả, chắc anh ngủ không nghe
Làm ra dáng vẻ tự nhiên, tôi ôm Trâm vào lòng, lấy tay lau đi nước mắt.. trên mắt Trâm…
Tôi tự nhủ sẽ phải bình tĩnh hơn, … Nhưng trong lòng tôi đã cảm thấy có sóng gió nào đó ập đến… khá lớn
Từ ngày đó, tôi quan tâm hơn đến Trâm, tôi xin làm 1 ca từ 4h tới 9h, sau khi nghỉ, tôi tự mình chạy đến chỗ Trâm, chờ và đón Trâm về.
Tôi cảm thấy nếu tôi cứ như vậy, sớm hay muộn gì rồi tôi cũng sẽ…. tôi sợ…
Tối hôm đó, khi vừa tan ca, tôi đang chuẩn bị lấy xe đi đón Trâm, đi tới đầu đường Nguyễn Văn Cừ và Trần Hưng Đạo, một nhóm, đông lắm, tôi chẳng biết bao nhiêu người… đi xe máy đủ thứ loại xe.
Tấp đầu tôi, đạp đổ xe, không ai nói gì, không ai cho một lý do, tôi bị tấp đánh hội đồng, thân hình tôi bê bết máu, tay chân không gãy nhưng đau ê ẩm… tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại thế… chẳng hiểu….
Dựng chiếc xe dậy, lau vết máu vào chiếc áo tối màu tôi đang mặc, chạy đến chỗ Trâm đang làm… tôi trễ 20 phút rồi.
Trâm vẫn đứng đó, quần jean, áo trắng, bên cạnh Trâm, một chiếc SH đứng đó, là thằng hôm trước đã chở Trâm về. tôi đi tới quay đầu xe rồi đứng bên đường giơ tay lên, Trâm nhớn nhác nhìn thấy tôi, chạy sang bên kia đường, bỏ lại thằng SH đứng đó.
Ngồi lên xe, Trâm ôm eo tôi, cảm giác đau truyền lại làm cho người tôi run lên, Trâm nhận thấy sự khác lại nơi tôi, ngồi xa ra, Trâm chợi la lên thất thanh..
– Má…u m..áu, áo anh đầy máu nè
Vì Trâm ôm tôi, nên máu trên lưng dính bết cả vào áo trắng của Trâm. Tôi không nói gì, tăng ga rồi tiến tới, tôi sợ nếu chờ nữa, tôi sẽ đổ gục xuống trước mặt thằng kia mất.
Tai tôi hơi ù đi, tất cả những gì tôi làm lúc này là tập trung hết sức để chạy về đến phòng trọ. Cửa phòng tôi vừa được mở là lúc tôi đổ gục xuống trước cửa, tôi ngất đi, chẳng biết do mất máu hay bị gì ?
Lúc tôi tỉnh dậy, Trâm nằm bên cạnh tôi, nằm cánh tay tôi như sợ tôi bay đi mất, tay tôi, lưng, đầu đều đã được quấn băng ???? Trâm quấn sao ???? mấy câu hỏi cứ vờn trong đầu tôi. Đau nhức ê ẩm cả mình mẩy, nhìn xuống Trâm đã tiều tụy đi nhiều… giấc ngủ rất ngon… tôi cúi xuống, hôn lên má Trâm…
Sực tỉnh, Trâm nhìn tôi, rồi lại hai hàng nước mắt chảy xuống
– Em lo quá… hu…u, anh sao lại thế, anh.. đánh..n..hau với ai ?
– Đâu có đâu, tự nhiên cả một đám hùa lại, đánh hội đồng, anh còn không biết chuyện gì nữa mà
– Sao lại thế, anh có gây thù chuốc oán với ai không ?
– Làm gì có, học, đi làm, rồi về ngủ có làm gì ai ?
– Sao lạ vậy ? Không dưng người ta đánh anh làm gì ?
– Anh đâu có biết ….
Tôi ngờ ngợ người làm ra cái chuyện này, nhưng không dám chắc nên cũng không nói với Trâm.
Hôm sau, tôi phải xin nghỉ vài bữa, với thương tật ¾ kiểu này tôi cũng không có sức mà làm, tối tôi chỉ đi đón Trâm thôi.
Tối nay cũng thế, tôi dắt xe ra, chạy đến đầu hẻm, bỗng có 1 chiếc xe tấp đầu tôi.
– Đi theo tụi tao, tao có chuyện muốn nói với mày.
Dự cảm đây chính là bọn đã đánh mình. Tôi chạy theo sau, đến quán CF trên lề đường đoạn bên cạnh Đại học Sư Phạm gần chỗ mấy tiệm Photo, tụi tôi tấp vào quán CF xuống xe và ngồi đợi tôi.
Tôi vào bàn, ngồi xuống
– Đợi chút xíu, người có chuyện với mày đang qua.
5 phút sau, là thằng đi SH, thắng xe cái kịch, bước xuống, vẫn đứng đó không thèm ngồi, thằng kia hỉnh mặt nhìn tôi, tôi đứng dậy
– Anh là ai, có chuyện gì muốn nói với tôi ?
– Cậu chưa cần biết tôi là ai, cậu chỉ cần biết có đáp ứng hay không yêu cầu tôi sắp nói mà thôi.
– Yêu cầu gì ?
– Tôi muốn cậu né xa bé Trâm ra.
– Tại sao ?
– Tại sao à ? Cậu trên núi xuống à (ĐM, công nhận nó nói chuẩn vãi đái)
– Anh nói rõ hơn đi.
– Tao thích bé Trâm, nên không muốn kỳ đà cản mũi, mày khôn hồn thì tránh qua một bên. Cần bao nhiêu tiền nói đi, tao đưa cho mày 1 lần và BIẾN !
Thằng kia nhấn mạnh chữ biến như để hù dọa tôi. Máu trong người tôi sôi lên, tay chân tôi ngứa ngáy. Như ánh chớp, vận dụng kỹ năng của tôi, tay phải nắm cổ thằng kia, 2 ngón tay trỏ và ngón cái bấu lấy yết hầu tôi, nâng lên. Thằng kia phải nhón chân theo để giảm đi độ đau và khó thở lúc này.
Mặt tôi đầy sát khí, mọi chuyện tôi có thể nhịn, nhưng nếu đụng đến Trâm tôi sẽ sống chết đến cùng.
Tôi gằn từng câu vào tai thằng kia
– Mày khôn hồn.. thì đừng có ý với Trâm. Không thì bước qua xác tao trước đi. Đừng tưởng giàu thì có thể làm gì thì làm, cho dù có giết tao, mày cũng không có khả năng khuất phục Trâm đâu, thằng chó.
– Ặc.. thằng kia muốn nói gì đó…
Tôi giữ nguyên thế nắm yếu hầu
– Hãy tránh xa Trâm của tao ra. Nhớ đấy.
Quăng mạnh thằng kia đập vào xe SH của nó, tôi bay đến tung 2 cước vào mặt 2 thằng đang ngồi trên bàn. Thêm vài cú nữa, tôi đạp lên mặt từng thằng rồi nói:
– Lần sau có muốn đánh nhau thì nên chơi quân tử, đừng lấy số đông mà hiếp yếu. Thứ giang hồ bọn mày còn chưa bằng con chó.
Nói rồi, tôi lấy xe, đi về hướng mà tôi phải đi….. nơi đó chắc Trâm đang đợi tôi….
Lâu rồi, lâu rồi không có sóng gió nào đến với Trâm và tôi, như nhận ra điều gì đó từ chuyện lần trước, tôi cảm giác Trâm đã yêu tôi hơn, quan tâm đến cảm xúc của tôi hơn.
Chiều nay, vừa đi thực hành về, bước vào xóm trọ, tôi nghe tiếng chửi nhau í ới, tiếng quen lắm…
Đi nhanh về xóm trọ, tôi thấy mọi người bu quanh lại để hóng chuyện.
Trong kia Trâm và con nhỏ làm chung với tôi ở nhà hàng đang chửi nhau om sòm, tôi thấy lạ quá, đụng chạm đíu gì nhau mà chửi, Trâm đâu có biết nhỏ đó, nhỏ đó biết Trâm khi nào, tôi chưa bao giờ dẫn Trâm đến chỗ tôi làm mà ?
ĐM đủ thứ câu hỏi vớ vẩn hiện lên trong đầu, tôi tách đám đông đi vào, cả đám đông cười ồ lên, nhìn tôi, lại cười như kiểu tôi là thằng mũi đỏ trong một buổi diễn xiếc vậy ???
Tôi chẳng hiểu gì, đi lại bên Trâm
– Gì vậy em ?
– Bà, sao bà ở đây, tôi hỏi con nhỏ kia
Tôi nhìn về cả hai người, như để tìm câu trả lời vậy …..
– Tui thích ông, tui muốn cạnh tranh công bằng với nó, tự nhiên nó mạt xác tui.
– Vô liêm sỉ. – Trâm chêm vào.
– ĐM mày nói ai vô liêm sỉ! Nhỏ kia cũng không vừa.
– Nói mày đó, cái đồ….
– Thôi em. – Tôi quay qua nhắc nhở Trâm
Mọi người đang xem như một trò cười, tôi không muốn Trâm trở thành trò cười cho thiên hạ, cái quan trọng hơn, tôi không muốn Trâm hiểu lầm tôi
– Bà ăn phải cái gì ? Hôm nay nói năng bậy bạ vậy ?
– Ôn…g !
Nhỏ nhìn tôi như muốn chẻ tôi ta mấy chục khúc vậy.
– Tui thích ông, tui biết ông có người yêu, nhưng tui muốn cạnh tranh công bằng.
Ơ cái ĐM, con này hôm nay hâm rồi, hay nó có tập tục ai thấy cơ thể thì phải cưới nó, nói chung là ĐM chẳng hiểu gì
– Bà nói cái bậy bạ gì đây ? Thôi bà và Trâm vào phòng tui đi rồi nói chuyện, ở đây người ta đông lắm, làm rùm beng xấu mặt nhau.
Tôi dắt cả hai vào phòng tôi, đóng cửa, vừa quay lưng tôi nghe trên cửa của tôi truyền đến vài tiếng động, ĐM cái bọn này, nhiều chuyện ớn.
Mở cửa bước ra.
– Hết chuyện rồi nhá bà con, né dùm cái, nhiều chuyện quá không hay đâu.
– Cho nghe với mày, xử sao mày ? Chơi 2 em luôn hả ? Bắt cá 2 tay hả ?
Tôi chán nản, bước vào, đóng cửa.
Tôi nhìn Trâm và nhỏ kia ngồi dưới nền, rồi đi lại ngồi xuống, im ắng một chút xíu, tôi nói:
– Rồi giờ bà nói đi, bà có chuyện gì đây ?
– Tui nói rồi mà, tui thích ông, tui muốn cạnh tranh công bằng với nó.
– Vô liêm sỉ….
Nhỏ lại nhoi lên như định tiếp tục chiến đấu..
– Thôi, thôi…
– Trâm ! Em bình tĩnh đi, đừng đổ dầu nữa.
Trâm nhìn tôi, rồi nhìn nhỏ kia, sau đó ngồi im lặng. Tôi quay sang nhỏ kia.
– Bà biết bà đang nói năng bậy bạ gì không, tui nói yêu hay thích bà khi nào mà bà phải tới tận đây để làm um xùm thế thế.
– Tui biết ông chưa thích tui, nên tui muốn có cơ hội.
– Trời ! Bà biết đây là ai không?
Nói rồi tôi đưa tay qua eo Trâm.
– Bạn gái ông chứ gì ?
– Sai rồi ! Trâm là vợ sắp cưới của tui đó.
Nhỏ sững sờ, hết nhìn tôi lại nhìn Trâm. Trâm đã cúi mặt xuống, đỏ gầm mặt lên, cũng phải thôi, nào giờ có thề thốt nhau gì đâu ? Hôm nay phun nguyên câu vợ chưa cưới mà… haa.aa. Sóng gió yên rồi đây, không thì tí nữa chắc chết…
Nhỏ đi rồi, tôi vẫn ngồi đó với Trâm, chẳng nói gì.
Bỗng nhiên, Trâm lao lại, đè tôi xuống nhéo vào hông tôi, tôi lăn lộn tránh nhé, vừa nhéo Trâm vừa dỗi yêu:
– An..h khai mau… Anh có tán nhỏ đó không???
– Á.á…á… đau chết anh mất, anh nói..á… rồi mà..á đau anh.
– Anh còn nói dối em, em không quan tâm anh nữa.
– Không có mà.
Đưa tay kéo Trâm vào lòng, tôi cảm thấy hạnh phúc quá, hai đứa lại hôn nhau, hai đứa lại… làm những hành động quen thuộc.
Tối hôm sau, lúc tan ca về, tôi đang chạy xe chầm chậm, huýt sáo vi vu, bống nhiên trước mặt tôi, một ông đi xe SH bị 2 xe Honda tấp vào lề, hai thằng trên xe Honda nhảy xuống, đánh túi bụi người đàn ông kia, nhanh tay rút chìa khóa rồi người đàn ông la lên.
– Cướp….cư..ớp.. bớ người ta… cướp..
Tôi nghe được nhiêu đó, theo phản xạ tôi tăng ga, lao lên phía hai thằng đó, nhảy xuống khỏi xe, quăng xe lao vào 1 thằng, nó nhảy ra tránh rồi nhìn tôi. Tôi đã chủ động, lao xuống là bay vào chấn thẳng mấy đá vào mấy thằng đang đứng đó, văng ra ngoài, nó đứng dậy… chạy ra phía đồng bọn đợi bên ngoài, lao lên rồi chạy mất hút.
Đỡ người đàn ông dậy, dựng chiếc SH lên, người đàn ông nói
– Cám ơn chú em ! May quá có chú em chứ không anh nguy rồi.
– Không có gì đâu anh, chỉ là tình cờ thôi, anh không sao chứ ?
– Ừ không sao, trầy sơ sơ thôi.
– Vâng.
Tôi quay lưng, ra dựng xe của tôi dậy, trầy sơ sơ, gãy cái kính chiếu hậu trái. Chuẩn bị xin sang đường, bỗng người đàn ông chạy lên:
– Chú em đi uống CF với anh nhé, coi như để anh cảm ơn.
– Dạ thôi không cần đâu anh.
– Vậy chú cầm 100k này nhé, thay lại cái kiếng dùm anh.
– Dạ em còn cái sơ cua, không có việc gì đâu anh
Nói rồi tôi lên ga, qua đường nhanh chóng chạy đến chỗ Trâm đang làm. Trâm đứng đó, đợi tôi, bên cạnh, vẫn là chiếc SH và cái thằng quen thuộc đó…
Thời gian đầm ấm của tôi và Trâm trở lại, tôi không còn sợ nữa, không còn thấy bất an nữa.
Trâm vẫn tình cảm với tôi lắm, hai đứa như đã vượt lên một bước tiến mới. Thấm thoát đã hết 2 học kỳ đầu, 2 học kỳ gian khổ mà tôi với Trâm cùng nhau chịu đựng. Sau khi chuyển từ Thủ Đức về cơ sở chính học, tôi và Trâm có nhiều thời gian hơn bên nhau, không còn phải tốn thời gian đi lại nhiều, cũng rảnh rang hơn.
Từ sau vụ lùm xum hôm trước, nghiễm nhiên Trâm có thể công khai ở lại phòng tôi lúc nào cũng được, cũng chẳng ai ý kiến gì.
Hôm nay, 4h tôi lên nhà hàng làm việc, vừa thay xong đồng phục, tôi ra ngoài bắt đầu một buổi làm việc mới.
Một toán khách đi vào, khoảng chừng 8 người, có 2 tay xăm trổ trông rất ghê, còn lại ai cũng sơvin nhìn rất chi là lịch sự.
Tôi cầm menu đi ra, để 2 dĩa đậu phộng xuống bàn, tôi hỏi:
– Mấy anh kêu món đi ạ, mấy anh có dùng bia hay nước uống trước không ?
Bỗng người đàn ông quay lại nhìn tôi:
– Anh thấy chú mày quen lắm….
Tôi ngẩng lên nhìn theo người đàn ông đang nói:
– Dạ chắc anh nhầm với ai đó ạ, em ở tỉnh
– Không ! Anh nhớ rồi, chú mày nhớ hôm anh bị cướp chứ ?
Tôi nhìn kỹ người đàn ông, thực sự là tôi cũng chẳng nhớ mặt mũi ông ta thế nào, chỉ thấy phảng phất quen quen:
– À dạ ! Là anh ạ…
– Phải rồi ! Ha..a. quả đất nhỏ quá, chú mày làm ở đây đó hả ?
– Dạ, em phục vụ ở đây.
– Được lắm, anh là anh Lâm, đây là card visit của anh, có gì khó khăn thì alo cho anh nhé !
– Dạ, cám ơn anh.
Tôi đưa tay nhận tấm card, bỏ vào túi áo.
Một lúc sau, mấy người đàn ông cũng kêu đồ ăn – thức uống rồi ăn nhậu om xòm, tôi ngoài lúc phục vụ thì né vào trong. Đôi lúc đi ra, người đàn ông cứ ép tôi uống 1 ly, tôi đành uống chiều khách.
Chuyện đó cũng qua đi, tôi quên hẳn cái card đó, để lại trong túi áo bộ đồ phục vu, rồi mất tiêu.
Các bạn đừng lạ lẫm với các chi tiết kiểu như sao tình huống thế mà không gọi điện thoại…. tôi có dùng đâu.
Như mọi ngày, tôi sửa soạn đi đến nhà hàng, vừa ra khỏi cổng, chạy được vài chục mét, từ sau, tiếng xe gầm rú lao đến chỗ tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu tôi nhói lên rồi, tất cả chỉ là màu đen.
Mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy ba mẹ tôi, Trâm đang ngồi trong căn phòng đó, chắc lại là bệnh viện rồi.
Khẽ đụng đậy, tôi cảm thấy đầu tôi đau như búa bổ:
– A..a, tôi rên lên
Trâm là người đầu tiên lao vào tôi, khóc nước mắt hai hàng
– Anh tỉ..nh rồi… huuuu..
– Ơ ! sao thế….
– Cái thằng này, sao đi tới đâu cũng gây thù chuốc oán vậy ?
Ba tôi đứng bên giường nhìn vào tôi, tuy trách móc nhưng mặt hai ông bà rất vui.
– Đây là đâu ?
– Bệnh viện Chợ Rẫy, Trâm nói.
– Có chuyện gì mà anh nằm đây ?
– Anh không nhớ sao ?
– Không
– Anh bị đánh vào đầu, chấn thương, nứt sọ não… hôn mê đã hơn 3 tuần rồi
– Lâu vậy sao ?
– Mày làm ba mẹ lo đến muốn chết luôn vậy, rốt cuộc là chuyện gì đây ? Ba mẹ tôi hỏi
– Con đâu có biết, con nhớ là con đang dắt xe ra đi làm mà.
– Sao lạ vậy ?
Tôi cũng chẳng hiểu ai làm chuyện này với tôi, chợt suy nghĩ tôi lóe lên, có khi nào là cái thằng đi SH ????
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, còn sống là tốt rồi…
Trâm tiều tụy đi nhiều, thức đêm chăm sóc cho tôi, tự nhiên tôi thương Trâm quá…
Chiều hôm đó, người đến thăm tôi làm cho tôi bất ngờ đến không ngờ nổi, là Anh Lâm.
– Chú mày sao rồi ? Đã khỏe hơn chưa ?
– Dạ em đỡ rồi anh.
– Mạng to đấy, chấn thương sọ não, nứt sọ mà chưa chết, Diêm Vương ngán mày rồi con ạ.
– Hii anh cứ nói quá.
– À ! Chú mày biết thằng nào làm vụ này không ?
– Em cũng không rõ
– Mày không nghi ngờ đứa nào à ?
– Dạ cũng có, mà không chắc chắn nên…
– Đứa nào ?
– Em không biết tên tôi, anh đợi chút bạn em tới em sẽ hỏi.
Ngồi nói chuyện lang man một lúc nữa, Trâm mua đồ ăn về, tiến vào và chào Anh Lâm.
– Em chào anh !
– Ai đây ?
– Dạ. Vợ chưa cưới của em, hì hì.
– Ngon ha.
– À em, anh Lâm hỏi cái thằng đi chắc SH cứ đeo em đó, tôi tên gì ?
– Anh Quang đó hả ?
– Đâu biết, đó là tên nó hả ?
– Ừ ! Ảnh là chủ chỗ em đang làm đó
– Vậy em đang làm chỗ nào? Anh Lâm hỏi Trâm
Sau khi nói ra địa chỉ, anh Lâm cũng ra về, thái độ của anh Lâm cũng thay đổi nhiều lắm.
Trâm chẳng hiểu gì, nhưng cũng chẳng hỏi tôi gì cả.
Chiều hôm sau, Anh Lâm quay lại, Anh Lâm bước vào, nhìn tôi rồi nói:
– Anh muốn hai đứa gặp một người.
– Dạ, tôi và Trâm cùng đáp.
– Vào đi thằng vô dụng.
Người lủi thủi đi vào là Quang, tôi bẽn lẽn như con gái mười tám, không dám nhìn thẳng mắt của tôi và Trâm.
– Mày nói xem, mày gây ra cái chuyện gì đây ?
– Ơ… em..e…m
– Em anh cái gì, còn không nói tao dần mày ra thành cám.
– Là em thuê…. Người ..đánh thằng nhóc này…
– Anh ? Trâm bất ngờ đứng lên, ánh mắt hung dữ nhìn thằng kia.
Không nói không rằng, Trâm sấn tới, 1 bạt tai chuẩn hoàn hảo không xê lệch được in lên mặt của thằng đó
– Khốn nạn ! Anh dám làm điều này sao ? Tôi sẽ báo công an..
Anh Lâm đứng bên cạnh lên tiếng:
– Nó là em họ của anh, tính nó nào giờ không có như vậy, anh cũng không hiểu nổi.
– A..n…h, Trâm … cho anh xin lỗi, tại anh yêu em quá mất rồi, anh … a…nh sợ mất em.
– Anh yêu tôi ? Trâm hỏi lại
– Ừ.
Tim tôi nhói đau lên, đúng như tôi nghĩ, cái thằng hâm này lại làm chuyện điên rồi, tôi không bị thương chắc thằng này sẽ nằm đây đo ván với tôi.
– Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi có chồng chưa cưới rồi, mong anh tự trọng. Sao hôm nay anh muốn giết chồng chưa cưới của tôi ?
– Không có, anh chỉ dặn.. bọn tôi dằn mặt thôi..
Một cái tát nữa lại in lên mặt thằng kia.
– Anh có quyền gì mà dằn mặt ? Anh dựa vào cái gì ?
Lần đầu tiên tôi thấy Trâm nổi nóng lên như vậy
Lúc này ba mẹ tôi cũng vừa lên tới, đứng ngoài cửa nghe được hầu như hết câu chuyện, ba mẹ tôi tiến vào, nhìn thằng kia rồi nhìn Anh Lâm
– Thôi, chuyện cũng xảy ra rồi, nếu là hiểu lầm thì bỏ qua đi, gây thù chuốc oán nhau làm gì ?
Anh Lâm bạt lên đầu thằng kia một cái
– Mày còn không cám ơn hai bác
– Vâng, con cám ơn hai bác.
– Hai bác bỏ quá cho, tại thằng em tôi ngu muội làm chuyện điên rồ này.
Rồi chuyện này cũng nguôi ngoai, 1 tháng sau, tôi xuất viện về lại xóm trọ, nghỉ gần 2 tháng, kiến thức của tôi đã hụt đi nhiều, may là vẫn chưa bỏ hết môn nào. Tôi phải ra sức học lại để thu nạp kiến thức lúc nghỉ….
Từ khi trở về từ bệnh viện, người luôn túc trực chăm sóc tôi là Trâm, em vẫn bên tôi, nấu cho tôi từng chén cháo, giặt cho tôi từng bộ đồ. Vẫn như một người vợ thủy chung…
Tôi cứ tung tăng trong cuộc sống, cuộc sống bây giờ đối với tôi là màu hồng, quay trở lại học, làm việc, tôi cảm thấy cuộc đời đáng yêu đến thế.
Năm thứ 2 qua đi, nửa chặng đường đã đi qua của đời Đại học, 1 tháng nữa, Trâm sẽ đi cùng lớp xuống một huyện nào đó ở Miền Tây… để thực hành kỹ năng đứng bục giảng, kỹ năng thể hiện trước học sinh, kỹ năng…. nói chung là để luyện tập kỹ năng giảng dạy, thời gian xa nhau sẽ khá lâu, 2 tháng….
Tôi cũng không muốn xa người mình yêu, cũng không muốn để Trâm phải cực khổ, nhưng tôi nghĩ, điều đó là tốt cho Trâm, tốt cho mọi thứ….
Thời gian đầu khi xa nhau, hai đứa đã quyết định mua điện thoại di động, thời đó, cái di động Noki “Chuông” là đã hạnh phúc rồi. Tối đến chủ yếu là nhắn tin cho nhau, một tuần qua đi, tôi nhớ em tha thiết, cảm giác quạnh hiu khi không có em bên cạnh làm tôi không quen.
Tôi và em nhắn tin nhiều lắm, nhiều lắm….
Dần dần, tần suất nhắn tin cũng ít lại, một ngày khoảng 2-3 tin nhắn, chủ yếu là hỏi thăm hàng ngày, em có vẻ cũng hời hợt với tôi hơn. Chắc do bận nhiều việc quá.
2 tuần cuối trước khi kết thúc thời gian luyện tập này, em hầu như không trả lời tin nhắn của tôi, tôi điên cuống, lo lắng, gọi thì em không bắt máy, nhắn tin cũng không được.
Tôi như ngồi trên đống lửa vậy. Một ngày, vào buổi chiều, tôi đang ngồi thất thần trước cửa phòng trọ, suy nghĩ lung tung, nhiều thứ. Em đi vào cổng, kéo theo vali đồ, nhìn tôi, không nói gì, rồi trở về phòng. Tôi ngồi ngoài, suy nghĩ thời gian qua, tôi đâu làm gì có lỗi ?.
Em không trở ra để gặp mặt tôi, em cũng không nói chuyện với tôi, tôi khó chịu, bứt rứt, tôi đi sang phòng em, gõ cửa:
– Anh H hả, Trâm nó mệt, anh về đi.
Con bạn cùng phòng chạy ra mở cửa và nói.
Tôi thất thểu, thất vọng, vác cái mặt buồn phiền đi về phòng, tôi không muốn ăn, không muốn đi làm, đã 2 tuần nay trên môi tôi không có nụ cười nào cả. Tôi mệt mỏi quá, thiếp ngủ đi.
3h sáng, tôi bật ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại, một cơn ác mộng….
Tôi thức đến sáng, rồi lại sang phòng em, tôi muốn nói chuyện với em cho bằng được.
Em mở cửa đi ra, tôi đã đứng đó đợi em từ bao giờ
– Trâm à ! em có chuyện gì vậy ? sao em đối xử với anh… lạnh nhạt quá
Trâm nhìn tôi, không nói rồi đi qua tôi ra cổng, tôi sững sờ đứng nhìn Trâm, không nói nên lời. Về phòng, tôi lại nhốt mình trong phòng. Suy nghĩ…
Tôi thực sự không nghĩ ra được điều gì nên hồn, lung tung, nhức đầu rồi lại bỏ đi ý nghĩ đang suy nghĩ.
Đang miên man, tôi nghe tiếng gõ cửa, tôi bật dậy, chạy đến mở cửa, cánh cửa vừa mở ra. Trâm đứng đó, hai hàng nước mắt, tôi muốn ôm em, em né cái ôm của tôi, bước vào trong phòng.
Tôi đóng cửa, ngồi bên cạnh em, im lặng nghe em khóc, một hồi lâu
– Mình chia tay nha anh..
Tai tôi như ù đi vì tiếng sét kia, mọi thứ như chao đảo, tôi không tin, tôi không tin ai có thể yêu em hơn tôi.
– Tại sao ? Sao em lại làm vậy với anh ?
– Em đã nhận lời kết hôn với người khác khi ra trường, nên em muốn chia tay.
– Em nói giỡn anh sao ? Nếu em muốn chia tay thì phải cho anh lý do sắc đáng, đừng kiếm lý do vô lý như vậy ??? – Tôi nói như gào lên
– Em nói thật mà.
– Nhưng tại sao ? Đã xảy ra chuyện gì ?
– Em cũng không muốn, nhưng đó là cách duy nhất…
– Em đừng làm vậy với anh, em phải nói hết cho anh, để anh có thể cùng em chứ ?
– 2 tuần trước, mẹ em bị tai biến mạch máu não, để phẫu thuật cần 300tr, số tiền này, với anh và em thì vô vọng, ba em vay mượn cũng chỉ được 50tr thôi.
Nói tới đây, tôi chợt hiểu mọi chuyện, tôi hiểu sự giằng xé của em, tội nghiệp em quá, tôi ôm lấy em, cùng khóc…
– Anh Quang đã nói sẽ cho em mượn số tiền đó, nếu…..nế…u làm bạn gái anh ấy và ra trường sẽ cưới anh ấy h..u….u….
Trời đất dưới chân tôi như sụp đổ, mọi thứ êm đẹp của cuộc sống này dường như đã chấm dứt…
Bạn đang đọc một phần của truyện
Ký ức ngày xưa
, bạn có thể đọc bản full tại đây:
http://truyensex.life/ky-uc-ngay-xua-full/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.life, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.