Suy cho cùng! Tình yêu cũng giống như 2 người cùng mua 1 chiếc cốc vậy… Khi mới yêu, lúc mới mua đều rất trân trọng… đều nâng niu… đều gìn giữ… nhưng càng ngày lại càng nhạt dần, chiếc cốc kia sẽ chẳng còn được nâng niu như trước kia nữa… theo thời gian rồi cũng sẽ rạn nứt cũng sẽ vỡ… tình yêu cũng vậy… đừng nói là sẽ mãi mới mẻ… mãi ấm êm… rồi sẽ rạn nứt hoặc thậm chí tan vỡ… Quan trọng là cả 2 người còn cần chiếc cốc kia không? Có còn cần tình cảm của nhau nữa không? Nếu còn thì cho dù cốc có vỡ cũng có thể mua cốc mới mà đúng chứ? Còn nếu như tình cảm chẳng còn thì cho dù cốc có lành… sớm muộn cũng tan vỡ…
Nó, Vương Vũ Huy Hoàng < nhân vật chính > con trai 1 gia đình giàu có, bố nó là 1 chủ tịch của 1 tập đoàn lớn còn mẹ nó là giám đốc của 1 bệnh viện ở Hà Nội… dĩ nhiên cũng là 1 bệnh viện lớn ! Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên nó sớm chơi bời lêu lổng cho dù bố mẹ nó rất nghiêm khắc. Lên lớp 6, bố mẹ nó chuyển nó về quê sống với ông bà nội. Tạm thời bỏ qua 4 năm cấp 2, chúng ta sẽ bắt đầu từ lúc nó 17 tuổi “lần đầu” nhé! Xét về bề ngoài, nó thuộc dạng ưa nhìn nói cách khác là đẹp trai, điều kiện khá giả nên nó rất biết trau chuốt vẻ bề ngoài của mình. Ngoài ra, nó còn là 1 thằng chơi game cực giỏi… bằng chứng là nó lọt vào top thách đấu của tựa game Liên Minh Huyền Thoại gọi tắt là LOL… đó là tất cả những mặt tốt của nó… mặt xấu ư? Nó là 1 thằng vô dụng… học ngu, bất tài, tự ti… Tuy vậy nhưng nó vẫn có 1 người gọi là bạn gái.
Và câu chuyện sẽ bắt đầu từ đây…
Nếu có kiếp sau, nhất định anh vẫn sẽ yêu em!
Phần 1
Tháng 3, 1 buổi chiều nắng nhẹ.
Tôi đang ngồi lướt Fb trong net thì nhận được tin nhắn của 1 người không hề xa lạ, Cô Chủ! Đó là biệt danh của bạn gái nó. Nó gọi người ấy là Cô Chủ và nó thì bị gọi là Oxin @@. Đó là cách xưng hô mà nhỏ nghĩ ra… cho tới tận bây giờ khi nhớ lại biệt hiệu này tôi vẫn bật cười em biết không?
Cô Chủ: Sao Hoàng không đi học? Cứ đi chơi game suốt vậy.
Nó: Ừ.
Cô chủ: Hoàng phải cố gắng chứ? Đã hứa rồi cơ mà… vì Hoàng vì… em nữa…
Nó: Nói nhiều…
Nó rep rồi tắt luôn FB. Quả thật, nếu như tôi gặp được thằng Hoàng lúc đó có lẽ tôi sẽ đánh nó nhừ tử mất… tính tới thời điểm này tôi và cô chủ đã yêu nhau gần 1 năm, tôi đã quá quen với sự quan tâm của cô chủ, tuy được gọi là Oxin nhưng nó luôn là người được chăm sóc được quan tâm để rồi tôi ngày càng lạnh nhạt, không hề quan tâm tới cảm xúc của Cô chủ của tôi nữa… tôi vẫn luôn đinh ninh rằng Cô chủ của tôi sẽ mãi như vậy… sẽ mãi quan tâm, chăm sóc nó mà đâu có biết rằng chỉ vì hành động lời nói vô tâm của nó mà người con gái kia buồn đến nhường nào, nó đâu biết rằng 1 ngày nào đó người con gái kia sẽ chẳng còn nắm tay, chẳng còn cùng nó bước chung 1 con đường nữa…
5h30 chiều, tôi về nhà… sửng sốt khi thấy xe của bố mẹ tôi và bất ngờ hơn, ngoài xe của bố mẹ tôi còn có thêm 1 chiếc xe điện quen thuộc của Cô Chủ ngoài sân. Vào nhà, ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng pha lẫn chút giận giữ. Cô Chủ đã kể lại mọi chuyện từ việc học hành chểnh mảng, cho tới chơi bời lêu lổng của tôi… Tôi bị mắng 1 trận nên thân… cấm túc và cắt tiền tiêu hàng tháng… 1 lúc sau, bố bảo tôi đưa Cô Chủ về…
Tôi: Em có cần thiết phải làm như vậy không? – Nó gắt gỏng.
Tôi: Anh bị như vậy chắc em hài lòng lắm nhỉ?
Cô chủ: Em cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi! Anh cần phải chỉnh đốn lại việc học hành…
Tôi: Im đi! Đừng có suốt ngày lên mặt dạy dỗ tôi phải như thế này như thế kia!
Tôi hét lên trước sự sững sờ của Cô Chủ rồi phóng vụt đi mặc kệ người con gái đó. Đây là lần đầu nó to tiếng với Cô Chủ… Tôi và Cô Chủ giận nhau từ đó…
Tôi sai thật rồi! – Lời thú nhận của tôi sau khi suy nghĩ kĩ lại mọi việc…
29/3.
Tôi: Nè, anh xin lỗi…
Tôi quyết định làm hòa với Cô Chủ…
Cô Chủ: Hoàng à, mình chia tay nhé! – Cô chủ mỉm cười.
Tôi sững sờ trước câu nói đó…
Cô Chủ: Em nghĩ chúng ta không hợp nhau… tình cảm này là do bộc phát mà thôi… ngay từ đầu vốn dĩ chúng ta đã không nên bên cạnh nhau rồi!
Tôi: Suy nghĩ kĩ chưa? – Tôi lấy lại tinh thần.
Cô chủ: Ừm rồi… – vẫn bẽn lẽn cười…
Tôi: Ừ, kết thúc.
1 Lần nữa nó là người bỏ đi trước, bỏ đi mà không hề suy nghĩ.
Sau hôm đó, mọi hình chụp chung, biệt hiệu hay tin nhắn Cô Chủ đều không xóa chỉ là không còn quan tâm cũng chẳng còn nhắn tin cho nó nữa. Tôi và Cô chủ học cạnh lớp nên việc chạm mặt nhau cũng không có gì khó khăn cả chỉ là… bây giờ thay vì những cái mỉm cười ấm áp… những cái véo má nũng nịu mà là những ánh mắt vô hồn vô tình chạm nhau rồi quay đi nhanh chóng.
Người ta nói đúng… khi chia tay, con gái là người đau khổ lúc đầu… còn con trai lại thấy đau khổ thời gian sau…
1 Buổi chiều tháng 4 âm u, trời xám xịt.
Tôi: Nè… mình quay lại đi… Anh xin lỗi…
Tôi nhận ra rằng cuộc sống của nó vốn dĩ chẳng thể nào thiếu Cô Chủ… nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt vô cảm và 1 câu nói lạnh tới thấu tim.
Cô Chủ: Xin lỗi, cốc đã vỡ thì chẳng thể nào lành lại được.
Lần này, người bỏ đi trước là Cô chủ… Còn tôi ư? Tôi còn chẳng dám đuổi theo níu cô ấy lại… tại sao ư? Tôi xứng đáng níu người con gái ấy sao?
Lặng lẽ…
Tôi: Giá như trước đây anh không như vậy… giá như trước đây anh không chơi bời lê lổng…
Tôi: Cô Chủ, tình cảm này… anh nợ em!
– Rầm – 1 chiếc xe tải đâm thẳng vào tôi…
“Giá như trước đây anh sống tốt hơn” tôi nói trước khi mất toàn bộ ý thức…