Truyện sex dài tập

Lão Thọt

Phần 1
Chuyện về một làng ven biển ở một tỉnh lẻ miền tây, những năm 1995…
… Bạn đang đọc truyện Lão Thọt tại nguồn: https://gaigoi.city
– Ê, chia cái này ra làm hai đi…
– Bà nội, cân rồi thì cho vô cần xé đi, đứng ngó cái gì đó…
Sáng sớm miền biển ở một tỉnh nhỏ miền tây không khí hết sức rộn ràng đủ thứ âm thanh. Mỗi tháng một lần, ghe vô bờ, hầu như toàn bộ người ở cái xứ chỉ hơn trăm nóc nhà này đều tụ họp ra đây. Đàn ông thì hè nhau khui hầm cá dưới ghe, bóc hàng trăm loại cá khác nhau ra cần xé (một loại dụng cụ đan bằng tre dùng để đựng cá), rồi chuyển lên bờ. Đàn bà thì tụm thành từng đám, phân cá theo cỡ, cân, ghi chép với bạn hàng. Đám con nít thì chạy nhảy lung tung, la hét om sòm…
Hòa trong không khí ấy, Huệ thoăn thoắt lựa cá chia theo cỡ, rồi thỉnh thoảng lại quay sang ngó vào sổ ghi chép số ký của bà Tư Xôi, không phải sợ bả ăn gian, nhưng cứ như thói quen, cứ phải nó qua vậy. Lấy chồng về xứ này gần một năm, Huệ đã dần quen với nếp sống, con người cũng như đặc tính của vùng quê này. Bất giác, Huệ đưa mắt nhìn về phía chiếc ghe, nơi Điền đang hì hục khiêng mấy cần xé đầy cá. Nhìn cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, bóng nhẫy mồ hôi trong ánh nắng sáng, tự nhiên chị thấy người mình rạo rực…
– Hự… hự…
– Sướng lồn không vợ?
– Có!
– Chồng đã con cặc quá, tối nay chồng đụ vợ cả đêm, cho đỡ nhớ.
Bấu chặt cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của chồng, Huệ cảm nhận từng thớ cơ lồn mờ mở ra rồi khép lại theo từng nhịp chạy ra chạy vô của con cặc chồng. Cả tháng trời háo hức với những đêm trằn trọc, giờ đây chị đang tận hưởng cơn sướng đang tràn ngập khắp châu thân.
Đúng dân miền biển, Điền đóng cú nào chắc cú đó.
Huệ há miệng thở hồng hộc.
Một lúc, Điền kéo con cặc ra, đứng thẳng lên. Hiểu ý chồng, Huệ ngồi dậy, nắm lấy con cặc bóng nhẫy nước nhờn, vuốt vuốt mấy cái rồi từ từ cho vào miệng. Điền nhìn cái miệng vợ mở lớn nuốt dần lấy con cặc mình mà hít hà khoái trí.
Huệ là đứa có học. Hoặc ít nhất với chuyện học hết lớp chín, đã là đứa có học trong số mấy trăm con người miền quê biển này. Thế nên bản thân chỉ là một thằng lực điền, cua rồi cưới được Huệ làm Điền sướng và tự hào lắm. Càng sướng hơn, khi mặc dù hơi rụt rè trong chuyện đụ đéo, không bao giờ dám nói tục, nhưng bù lại, nàng rất chiều chồng. Bú cặc, nuốt tinh trùng hay đầy những trò khác, chỉ cần Điền thích, là Huệ chiều gã cố mà làm. Vô tình, những hành động dâm dục lại được làm một cách từ tốn, nhẹ nhàng theo kiểu có học càng làm gã khoái trí. Điền có cảm giác như đã dùng con cặc mình thu phục một đứa gái ngoan.
Lúc này, khi con cặc đã được làm ướt thêm bởi nước miếng của vợ, Điền rút ra, nắm tay lôi vợ ra phía cửa sổ nhà. Để Huệ chống tay vào cửa số, Điền lại thọt một phát lúc cán con cặc 16cm đầy gân guốc của mình vào cái lồn đầy nước của vợ.
Huệ hơi nhăn mặt, nhưng cũng không kìm được rên lên sung sướng…
Căn nhà lá nhỏ cạnh bên mấy bụi chuối già vang lên tiếng thở hồng hộc xen kẽ âm thanh đen đét của khi Điền vã vào mông vợ mình, thỉnh thoảng là mấy câu tục tĩu: “Má, sao vợ đã đẹp mà lồn lại còn đụ sướng quá vậy vợ…” Cứ thế, âm thanh ấy kéo dài mãi, và lặp lại mấy bận đến tận khuya, như thể bù đắp lại cho những tháng ngày dài xa nhau…
Xôn xao được mấy ngày, rồi cái làng quê miền biển lại trở về với không khí vắng lặng như thường lệ. Những người đàn ông lại theo các con thuyền, mấy chiếc ghe lao ra biển bắt đầu một vụ đánh bắt mới.
– Cô ba lấy cho con chục hột vịt.
– Ừ, thằng hai Điền nó đi đợt này ngắn hay dài.
– Dạ ngắn cô ba, ảnh theo ghe đi gần thôi, chắc tầm tháng thì về.
Ở cái xứ này, có hai dạng đi biển. Theo ghe nhỏ thì đánh bắt gần bờ, ngắn ngày, bắt cả nhỏ. Tầm đâu đó một hai tuần, lâu lắm là một tháng lại vào bờ. Còn dạng thứ hai, đi theo thuyền lớn, đánh bắt xa bờ, đi bắt mấy loại cá to. Dạng này thì bạn ghe (tức dạng đi theo phụ ghe chủ như Điền) được nhiều tiền hơn, vì chủ thường là người giàu, có tiền.
Ừ, đi ít ít thôi để còn về thường, mới cưới, vợ lại đẹp. Mà hai đứa tụi bây cũng tranh thủ kiếm một cục đi, để lâu có khi lại khó có con. Mà thiên hạ nó lại còn dị nghị…
Huệ hiểu ý cô ba. Xuất thân từ gia đình ở thị trấn nhỏ gần đây, Huệ được cha mẹ dạy từ nhỏ về chuyện lễ nghĩa, lẽ phải và cả trách nhiệm phận gái ở đời. Lớn lên, được cho học hành thuộc dạng tử tế so với mặt bằng chung trong vùng, nên chị càng hơn trách nhiệm của mình. Chính vì thế, khi lấy Điền, Huệ rất chăm chỉ vun vén cho gia đình, trách nhiệm chăm lo cho cả bên nhà nội. Nhưng cũng vì biết lo trước lo sau, nên chị chưa dám đẻ con, vì hai vợ chồng mới ra riêng, còn thiếu trước hụt sau quá. Nhưng chắc cô ba nói đúng, đợt này Điền về chị phải bàn thêm với anh, dù gì cũng lấy nhau cũng gần năm rồi.
“Ây da.”
Vừa đi vừa nghĩ, Huệ giật mình khi đụng phải chị Phấn.
Đi đâu mà như mất hồn vậy em?
Chị Phấn hỏi bằng cái giọng điệu đà đặc trưng của mình.
– Dạ, em mua ít đồ, chị có sao không?
– Không sao, đi cho cẩn thận, coi chừng bể hết mới trứng vịt bây giờ.
Nói rồi, chị Phấn bỏ đi hướng vào chợ. Huệ ngó lại mấy bịch đồ chị mua xem có cái gì rớt hay bể không, rồi bước vào quán tạp hóa nhỏ, mua thêm ít gạo.
– Tao đố mày con mẹ Phấn đi đâu.
– Còn đi đâu, qua ghé nhà ông Thọt thợ rèn chứ đâu.
Câu nói của hai người đàn bà đang ngồi làm móng chân trong quán cà phê nhỏ cạnh quán tạp hóa lọt vào tai Huệ, bất giác chị quay nhìn theo hướng chị Phấn vừa đi qua.
Phấn là người đàn bà có tiếng ở cái xứ này. Phần vì là vợ của một ông chủ tàu lớn, nhà giàu sụ. Nhưng phần nổi tiếng hơn là cái tính lẳng lơ, và còn một phần nữa, mà Huệ không ít lần nghe được từ khi về làm dâu cái xóm biển này, là hình như chị ta có tằng tịu gì đó với lão Thọt thợ rèn.
– Mà vụ con mẹ Phấn với ông thọt là thiệt hả mậy. Cha nội đấy nhìn dơ chết mẹ…
– Vậy chứ ổng làm thợ rèn, không đen, không dơ chứ không lẽ trắng trẻo như thư sinh. Cái con khùng! Mà mày thử nghĩ coi, ở cái xứ này kiếm đâu ra đàn ông? Một là con nít, còn ở chuồng chạy nhỏng nhỏng cặc dái lòng thòng, lớn lên một chút là đi lưới sạch, còn thằng nào không?
– Ừ cũng đúng, lẳng lơ như con mẻ, ông Tám Tiền bụng phệ sao đáp ứng nổi. Mà nói gì nói, sao tao vẫn thấy ổng dơ dơ sao mày ơi.
– Mày đúng là chả biết cứt gì. Nhìn ổng thọt, đen đen vậy, chứ hàng ổng thuộc dạng dã man lắm con. Tao đảm bảo mày thuộc dạng độc nhất vô nhị. Đó là chưa kể tới cái lưỡi, vừa dài, vừa nhọn. Ổng mà liếm mày một cái, mày rên bể làng…
– Ê… ê… đừng nói mày…
– Cái con quỷ này…
Cả hai cười ré lên…
… Bạn đang đọc truyện Lão Thọt tại nguồn: https://gaigoi.city
Gọi là lão thọt, vì ổng bị thọt. Còn ổng tên thật là gì cũng chẳng ai biết, hoặc cũng chẳng ai để ý. Nghe đâu, trước kia lão là dân giang hồ. Rồi ở tù. Xong đi cải tạo ở cái trại cải tạo ngay trên kia, cách đây tầm hai chục kilomet. Thường người ta hay xây mấy cái trường cải tạo ở cạnh miệt biển, chắc để tránh bọn bên trong trốn trại. Vô tình sao, xứ biển này lại thành nơi lão tá túc khi mãn hạn, ra tù. Lão thọt dựng cái chòi nhỏ ngay cạnh cái chợ duy nhất trong làng, rồi quanh năm kiếm sống bằng nghề rèn cái dao, cái búa cho dân.
Khi đủ đầy thì còn kén chọn, thiếu thốn thì cái gì cũng ngon. Về đây gần năm, Huệ nghe đầy chuyện về lão thọt thợ rèn. Khi mà thanh niên trai tráng theo cái nghề hạ bạc kiếm kế mưu sinh, trong làng chỉ còn trẻ nhỏ và đàn bà, thì một lão thọt như hắn lại thành của hiếm. Chưa kể cứ vài năm, một số thanh niên lại vùi mình xuống đáy biển theo mấy cơn bão, bỏ lại vợ góa, con coi. Nên biết, ở cái nơi mà chiếc ghe con cá cưu mang người dân, cho họ cuộc sống, cho họ cái ăn thì chuyện lớn lên được ra biển trở thành cái nếp, đã ăn sâu và tư tưởng và là niềm ước mơ của tất cả thanh niên, hay ít nhất là những người lành lặn. Và cái không lành lặn của lão thọt lại thành cái cớ quá hợp tình hợp lý để lão không phải ra đi, mà vẫn được mọi người nể trọng. Tóm lại ở vùng này, lão Thọt là tên đàn ông gần như duy nhất còn lại, và chuyện về lão qua miệng các chị, các mẹ, Huệ nghe rất nhiều…
Lúc đầu, những chuyện quan hệ đụ đéo như thế, Huệ nghe rất ngượng, cứ hễ ở đâu nghe người ta đề cập đến là chị lại tìm cách lảng đi chỗ khác. Nhưng rồi đâu đâu cũng nghe, thành ra dần dà những chuyện đó cứ chui vào tai chị như lẽ đương nhiên. Những câu kiểu như:
– Cô sáu, cô nghe gì con hai với ông thọt lò rèn không?
– Sao?
– Thấy bảo con đấy nó thử hàng rồi. Hèn chi mấy nay thấy má nó cứ đỏ ửng, đi đứng thì tí tởn, cười tủm tỉm suốt ngày.
– Mà có thật không hay lại đồn? Mà thôi kệ đi, có thật cũng có sao. Hàng lão nghe đồn ngon lắm, nên được thử thì cũng coi như đỡ thèm. Để không đó, nhện nó giăng dây à?
“Sao mấy chuyện này cứ nói như không ấy nhỉ?” Huệ nghĩ.
Nhưng rồi, khi đã bén mùi chồng, cộng thêm việc một tháng mới được gần gũi, dù là Điền luôn tranh thủ ngày bảy đêm ba, nhưng vẫn có cái gì đó không đầy đủ trong chị. Và dần dà, trong những đêm vắng, một mình trong căn nhà nhỏ, hơn một lần chị nghĩ đến lão Thọt, nghĩ đến những lời đồn về cây hàng kỳ dị của lão. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở việc nghĩ, cũng như phần nào hiểu được tại sao chuyện đụ đéo lại thành chuyện cửa miệng của mấy bà mấy cô ở vùng này như thế, chứ việc thử thì hoàn toàn chị không nghĩ đến, và bản thân một người được ăn học như Huệ không bao giờ cho phép mình làm…
Nhưng nói thì nói cứng như thế, chứ những lúc động tình, hoặc trong tháng cũng có mấy ngày theo kiểu trứng rụng, trước kỳ kinh, Huệ vẫn thấy bức rức kinh khủng. Chị thèm cái mùi ngai ngái mồ hôi từ chồng, thèm cái mạnh bạo có phần vũ phu khi anh ấn đầu chị vào háng mình. Thèm cái cảm giác con cặc anh lèn kín cổ họng chị, rồi sau đó là lèn chật cửa mình ướt sũng của chị. Và hôm nay, giữa trưa đứng bóng, cũng là một ngày như vậy.
Thẫn thờ nhìn ra vườn chuối, một lúc Huệ hít thật sâu rồi lắc đầu, cố xua những hình ảnh về những màn làm tình đầy âm thanh trong đầu. Chị bước ra hè, tìm cây dao chẻ mớ củi. Chủ yếu hướng sự tập trung của mình vào việc khác để bớt cái bức rức trong người…
Rồi, trời như trêu ngươi. Vừa chẻ được chục cây thì con dao gãy cán. Huệ cầm con dao, đứng thẫn người một lúc, rồi thở dài, quay vào nhà lấy cái nón lá, bước ra cửa.
Cái lò rèn là một cái chòi nhỏ nằm mép ngay sát chợ. Giữa trưa, các sạp trống trơ. Ở cái vùng quê như này, mặt trời vừa lên cao tí thì chợ cũng sắp tàn. Còn như giờ này, chợ, lại là nơi vắng nhất.
Cái chòi không có cửa, vừa bước vào là cái lò nun nằm cạnh ngay cái đe đen sì. Sâu vào trong một tí, là cái buồng nhỏ, nơi có cái giường vừa là chỗ ăn, vừa là chỗ ngủ. Vào đến nơi, ngó quanh không thấy ai, vừa định lên tiếng kêu thì Huệ khựng lại vì một âm thanh. Tiếng xì xụp như ai húp canh. Vì tiếng tăm lão thọt nghe đã nhiều, cộng thêm tâm lý đề phòng, nên vừa nghe âm thanh ấy, tự nhiên chị nghĩ ngay đến chuyện kia. Thế nhưng không lẽ giữa trưa thế này, lão lại làm cái trò trai gái đó ư? Có khi chỉ đơn thuần là lão đang ăn cơm trưa… Chần chừ một lúc, Huệ rón rén bước vào trong, đi vòng qua cái bếp thổi, nép vào vách, ngó vào trong buồng.
Cảnh tượng trước mắt làm Huệ cứng cả người.
Bên trong, lão thọt đang ngồi trên giường, ngả lưng chống hai tay ra sau. Người lão vẫn đang mặc cái áo thun màu cháo lòng rách lỗ chỗ. Bên dưới, cái chân giả nối vào khớp gối với phần thật còn lại lộ hẳn ra ngoài, vì lão không mặc quần. Và giữa hai chân lão, là một người phụ nữ, đang đều đặn gục gặc đầu lên xuống.
Vừa nhìn thấy cảnh ấy, Huệ giật đầu lại nép chặt vào vách, thở hổn hển, chị muốn té chạy. Thế nhưng, không hiểu sao một ma lực nào đó cứ giữ chân chị lại. Ép tay vào ngực mình, một lúc, chị lại ngó đầu nhìn vào trong… Và lần này, chị lại giật mình thật sự…
– Được rồi, bước ra ghế đi.
Người đàn bà đứng lên, và vừa nhìn thấy mặt người ấy, Huệ xém kêu lên. Hóa ra không phải chị Phấn, mà là Lan Anh. Phải, cô giáo Lan Anh. Cô giáo dạy cấp 1 trường làng, người con gái hiền lành, nhẹ nhàng xinh đẹp như đúng cái tên của nàng…
Nghe theo lời, Lan Anh đứng lên, lúc này trên người cô vẫn còn nguyên bộ áo dài, chưa hề bị động đến. Chắc vừa tan giờ dạy, nàng ta đã đến đây. Huệ mường tượng ra cảnh cô giáo Lan Anh vừa bước vào căn chòi, lão thọt nhìn thấy và mỉm cười. Không nói không rằng lão bước đến giường, cởi quần ra. Cô giáo Lan Anh như chỉ chờ có thế, ngồi thụp xuống, chụp lấy con cặc kia bỏ vào miệng bú… Lúc này, Lan Anh đứng lên ngoan ngoãn đi về phía cái ghế làm bằng cây, có lưng dựa đặt trong góc buồng. Đứng thẳng khoe cặp chân dài, cúi xuống tỳ tay vào lưng dựa của cái ghế, đưa cặp mông về phía lão thọt.
Lúc này, Huệ mới được tận mắt nhìn thấy con cặc mà các bà trong làng cứ thay nhau đồn thổi. Vì căn chòi nhỏ xíu, lại được chia làm hai để có cái buồng, nên lúc này khoảng cách từ Huệ đến cái giường nơi lão thọt ngồi cực kỳ gần, đủ cho chị nhìn thấy một cách rõ ràng nhất con cặc kia. Nó không phải quá khổ, chắc cũng chỉ dài ngang của Điền, chồng chị. Nhưng bề ngang thì bự hơn. Cái kỳ lạ là xung quanh thân cặc ấy, lại có 3 – 4 cục gì tròn tròn, nổi gồ lên. Bên trên, đầu cặc nở to ra. To tròn như cái trứng gà, và phía trên đấy có mấy cộng gì lúng phúng…
Vì hồi hộp, và cũng không đủ thời gian để Huệ nhìn rõ mấy cọng đó là gì, lão thọt đã đứng lên, bước khập khiễng đến chỗ cô giáo Lan Anh đang chờ sẵn. Nhanh, dứt khoát, lão thọt nắm lưng quần Lan Anh kéo mạnh một cái xuống gối nàng. Xong lão tát hai cái thật mạnh vào cặp mông trắng hếu, mịn màng kia. Rồi, cũng không cần dạo đầu, không cần liếm láp, lão ấn ngay con cặc kỳ dị của mình vào lỗ lồn nàng. Mà thật ra cần gì dạo đầu nữa, khi lúc này lỗ lồn Lan Anh đã bê bết nước. Nó đã ướt ngay từ lúc trên trường, ướt từ lúc nàng ôm theo cặp sách đi đến đây, và ướt đến không thể ướt hơn, khi nàng được nuốt con cặc khủng bố kia vào mồm.
– À… ư… ư…
Lan Anh thở hắt ra khoan khoái.
Khác với vẻ mạnh bạo khi cho vào, lão thọt nắc rất chậm rãi, từ tốn. Lan Anh cảm nhận rõ từng thớ cơ lồn mình bị nông ra, rồi lại hẹp vào, cọ xát với mấy cục tròn trên thân cặc lão. Mỗi nhịp lão rút ra, rồi đẩy vào, chậm nhưng dứt khoát, mấy cọng lông trên đầu khấc lão lại chọt vào cổ tử cung nàng. Nó vừa đau, vừa ngứa, nhưng lại có cảm giác như muốn được cọ xát, được chọt vào, được gãi cho đã cơn ngứa kia.
– A… sướng quá, sướng lồn quá…
Cô giáo Lan Anh rên lên từng chập trong vô thức. Không thấy được mặt vì nàng quay vào trong, nhưng Huệ vẫn nghe được rất rõ tiếng rên kia. Nó không phải là rên la, cũng không phải là nói theo kiểu khẩu dâm để bạn tình nghe cho sướng. Nó là tiếng rên trong vô thức, tiếng rên của lạc thần. Huệ có thể tưởng tượng được cặp mắt Lan Anh lúc này đang trợn ngược lên, miệng há ra, và tiếng rên ấy cứ nhẹ nhàng, nhỏ, êm mà phát ra. Như thể người ta ngứa lâu ngày lắm ở cái chỗ không thể với tới được, mà giờ được ai đó gãi cho vậy.
Vẫn đều đặn chậm rãi đẩy con cặc ra vòng lỗ lồn Lan Anh, lão thọt lâu lâu lại đưa tay tát một cái thật mạnh vào cặp mông núng nính. Một lúc sau, nhìn cái lưng mịn màng võng xuống sâu hơn, nhịp thở cũng gấp gáp hơn, mấy thớ cơ lồn có cảm gián thít chặt hơn… lão bắt đầu tăng tốc.
– Sướng quá… em sướng…
Như cái máy nhồi, lúc này lão thọt tọng con cặc khủng của mình liên tục với tốc độ tối đa vào cái lồn ửng đỏ của cô giáo. Không màn đến tiếng thở gấp đến mức gần không ra hơi, lão vẫn cứ đẩy, mỗi lần con cặc được kéo ra lão nhìn thấy lớp nước nhờn trắng xóa bám quanh thân cặc. Rồi bỗng nhiên lão dộng mạnh thêm chục phát nữa, rồi dừng hẳn. Đứng im, mỉm cười hài lòng nhìn người đàn bà trí thức xinh đẹp đổ gục lên ghế.
Chờ cho nàng qua cơn, lão lại bắt nàng quay người lại, ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân giang rộng. Lúc này, lỗ lồn nàng ửng đỏ, mọng nước phơi bày hết ra trước mắt lão. Rồi cũng bằng những động tác từ tốn, nhưng dứt khoát, lão lại lèn con cặc mình vào đúng lỗ, rồi đẩy một phát lút cán, cùng lúc đó, là tiếng “A… trời ơi…” phát ra từ miệng ngọc ngà của cô giáo Lan Anh.
Không khí trong buồng hừng hực lửa dục, bên ngoài, Huệ cũng không khá hơn. Chị cảm giác sự nhớp nháp giữa hai chân mình. Vô thức, chị muốn đưa tay vào trong quần để sờ vào cửa mình, để miết thật mạnh vào cái hột le, muốn thọt cả mấy ngón tay vào trong cho đỡ cơn bức bối. Nhưng không được, không thể làm như vậy được. Đây là đâu cơ chứ, hoàn cảnh của chị lúc này không cho phép.
– Á…
Bỗng, bên trong có tiếng hét lên. Rồi Huệ lại nghe tiếng thở gấp ngay bên cạnh. Không cần ngó vào trong, chị cũng biết lão thọt đã kéo Lan Anh sang ngay sau lưng chị. Giờ đây, giữa chị và đôi nam nữ đang đụ nhau kia, chỉ cách đúng một bức vách lá mỏng.
– Hờ… mạnh lên… đụ mạnh lên… hờ… hờ… sướng quá… cặc gì mà đụ sướng quá…
Huệ nghe cực rõ âm thanh bên tai. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chị ù chạy ra ngoài…
… Bạn đang đọc truyện Lão Thọt tại nguồn: https://gaigoi.city
– Chú làm ơn sửa giúp cây dao này, nó gãy mất cán.
Lão thọt ngước lên nhìn người đàn bà vừa bước vào cái lò rèn, mắt lão hơi nheo lại như thầm đánh giá. Nhưng rồi, chỉ một thoáng, lão lấy lại vẻ bình thường, đưa tay cầm con dao.
– Được rồi, sáng mai đi chợ ngang cô ghé lấy.
Đưa mắt nhìn theo bóng Huệ đi ra, lão thọt nở một nụ cười hài lòng…

To top
Đóng QC