Phần 1
Mỹ Hạnh đi đi lại lại trong phòng làm việc mặt tỏ vẻ bồn chồn lo lắng không yên, thỉnh thoảng ngó qua cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa lớn, từng cơn gió lạnh thổi xào xạc hắt những hạt mưa vào ô cửa kính thành những vệt dài. Xe cộ trên đường lao vun vút như để tránh cơn mưa bất chợt.
“Hôm nay chiều thứ 7 mà mưa gió thế này làm sao rước bé Linh đây trời!?” Vừa nghĩ thầm trong bụng cô vừa thu gom mớ tài liệu sổ sách bỏ vào hộc bàn khóa lại, tay với lấy chiếc túi xách khoác lên vai rồi mở cửa bước ra ngoài.
Lẽ ra hôm nay cô được về sớm hơn mọi ngày vì đã xin phép giám đốc từ trước. Lâu lắm mới có một bữa rảnh rỗi cuối tuần để rước bé Linh – con gái của cô – đang học lớp lá ở một trường mầm non tư thục gần nhà và đưa bé đi chơi. Và đặc biệt là hôm nay chồng cô sẽ về thăm vợ con sau gần cả tháng trời đi công tác. Mỹ Hạnh dự định tối nay cả nhà sẽ cùng dạo phố đêm, ăn uống rồi chở con đi chơi nhà banh, thú nhún ở nhà văn hóa mà nó rất thích. Vậy mà giờ này vẫn chưa rước được con bé!
Phúc Minh chồng cô vốn là kỹ sư cầu đường chuyên về thiết kế, thi công, quản lý và khai thác các công trình giao thông phục vụ đời sống như: Cầu, đường bộ, đường sắt, đường hầm, cao tốc, sân bay… thường xuyên vắng nhà, nếu công trình ở xa có khi ba bốn tháng không về là bình thường. Mà công việc của anh ấy thì làm đủ mọi nơi, từ Bắc chí Nam, lúc ở tận Hà Giang, Lai Châu khi thì Cà Mau, Phú Quốc.
Còn cô hiện tại đang là quản đốc của một công ty may mặc có tiếng tại TPHCM, những lúc đơn hàng dồn dập hoặc có vấn đề không thể xuất hàng thì cô phải chạy tới chạy lui như con thoi để giải quyết công việc. Cũng chính vì lẽ đó mà bé Linh ít được đi chơi với cha mẹ như con người ta.
Hôm qua công ty cô vừa xuất một đơn hàng lớn sang thị trường Châu Âu, mọi thứ suôn sẻ không gặp vấn đề gì trục trặc nên hôm nay thứ 7 công việc của cô khá nhẹ nhàng. Đơn hàng mới vừa lên chưa tới đầu chuyền nên chưa có gì phải can thiệp.
“Trời đất, mới đó mà đã gần 5h30 rồi!”
Mỹ Hạnh kêu lên khi vừa liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ thông minh apple watch trên tay.
“Trễ lắm rồi, chắc là trường học của con bé cũng đã đóng cửa từ lâu…”
Vừa nghĩ cô vừa lấy chiếc túi xách che ngang đầu rồi chạy ra nhà xe. Khổ thật, hôm nay lại quên mang áo mưa, kiểu này chắc phải dầm mưa về quá!
Bãi xe vắng ngắt trống trơn, chỉ còn vài chiếc xe của mấy công nhân bảo trì với tạp vụ ở lại dọn dẹp cuối tuần, còn công nhân đã về hết cả rồi. Nếu biết cơn mưa chiều dai dẳng như vầy thì cô đã ra về một lượt với mọi người cho xong, bởi vì không có áo mưa nên cô nán lại chờ mưa tạnh mà trễ giờ trễ giấc hết trơn.
Dắt chiếc SH mode màu trắng ngọc trinh ra, cô bật chìa khóa mở cốp xe bỏ túi xách, điện thoại vào rồi lấy chiếc nón bảo hiểm đội lên, đeo khẩu trang sau đó cài khóa chiếc nón lại cẩn thận mới leo lên xe ngồi, đề máy chạy từ từ ra cổng. Chú Thanh bảo vệ ngạc nhiên khi nhìn thấy Mỹ Hạnh:
– Ủa, cô Hạnh giờ này mới về hả? Tôi tưởng cô đã về rồi chứ?
– Dạ, nãy giờ mưa lớn quá chú!
Lúc này chú bảo vệ mới nhìn kỹ Mỹ Hạnh, nước mưa làm ướt chiếc áo sơ mi trắng dính bết vào da thịt làm lộ rõ chiếc áo ngực cùng vòng một no tròn vun đầy. Cô khẽ rùng mình khi cảm nhận được ánh mắt chú Thanh dừng lại chỗ đôi gò bồng đảo căng đầy nhựa sống ấy. Đàn ông ai cũng như ai, nàng thầm nhủ rồi gật đầu chào chú bảo vệ rồi chạy đi trong cơn mưa chiều vẫn còn nặng hạt. Chú Thanh gọi với theo:
– Cô Hạnh ơi, cô không có áo mưa hả, để tôi cho mượn nè…
Nhưng Mỹ Hạnh đã chạy khá xa, hòa vào dòng người đông đúc trên phố chợ.
Khoảng gần 6h thì cô chạy đến cổng trường, từ chỗ làm tới đây cũng gần nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa trời mưa đường trơn trượt nên cô chạy khá chậm, phần vì gió lạnh. Cổng trường đã đóng từ lâu. Cô nhấn chuông và chờ đợi. Một lúc sau chiếc khoen cửa bên cổng phụ vang lên những tiếng lách cách rồi hé mở, kèm theo tiếng hỏi vọng ra:
– Ai thế?
Chữ “thế” chưa kịp dứt thì người đó đã bước hẳn ra ngoài. Không để người đó kịp mở miệng, Mỹ Hạnh đã hỏi dồn dập:
– Bác Xuân ơi, bé Linh còn ở trong đó không bác?
Bác Xuân – người vừa ra mở cổng – là chủ nhà này. Đó là một người phụ nữ trạc trên dưới sáu mươi, nét mặt nhân từ phúc hậu. Bà cho thuê một phần phía trước và tầng trệt nhà để người ta mở lớp mầm non tư thục, bà sống với đứa cháu ngoại đang học lớp 12 phía trên lầu. Căn nhà một trệt hai lầu khá rộng rãi và thông thoáng.
– Sao bữa nay cô Hạnh đón cháu trễ vậy, cô Duyên đã chở con bé về nhà cổ rồi!
– Dạ con bận việc riêng ở công ty bác ạ! Thế thôi để con chạy qua nhà cô Duyên đón cháu. Con chào bác con về!
Cô Duyên là cô giáo chủ nhiệm lớp bé Linh, thi thoảng bận công việc không rước con được thì cô Duyên hay chở bé về nhà mình rồi cho ăn uống trước khi Mỹ Hạnh qua đón bé. Lúc tới cổng nhà cô Duyên thì hai cô cháu đã đứng chờ trước cửa, con bé mặt rơm rớm nước mắt, giọng như muốn khóc:
– Sao mẹ rước con trễ quá vậy, hu hu…
– Mẹ bận việc tí mà, thôi để tối mẹ với ba chở đi chơi rồi thích mua gì mẹ mua cho chịu không?
– Mẹ hứa rồi nha!
Con bé reo lên giọng mừng rỡ, nó lấy tay quẹt nước mắt rồi ôm chầm lấy Mỹ Hạnh, cô hiểu ý nên khẽ nghiêng người cúi xuống cho con bé hôn lên má mình chùn chụt. Mỗi lần được mẹ hứa cho thứ gì là nó hôn nàng ngấu nghiến như thế đó.
– Mẹ thơm quá à!
Bé Linh vừa buông mẹ ra vừa khen. Mỹ Hạnh nhìn con khẽ mỉm cười, bụng nhủ thầm “tôi tốn tiền mua biết bao nhiêu thứ mỹ phẩm mới thơm tho được như vậy đó chị ạ”…
Thục Duyên nãy giờ vẫn đứng im nhìn hai mẹ con lăng xăng tíu tít, chừng thấy câu chuyện đã xong nên mở lời:
– Hôm nay công ty về trễ hả chị?
– Về sớm à em, tại trời mưa quá nên chị đợi hết mưa rồi về, ai ngờ…
– Bộ chị không mang theo áo mưa hả, người ướt hết rồi kìa!
– Chị quên, với chị không nghĩ hôm nay sẽ mưa.
Thục Duyên cười phá lên:
– Trời Sài Gòn lúc mưa lúc nắng mà chị, hơn nữa bây giờ cũng sắp đến mùa mưa rồi còn gì!
Rồi buột miệng khen khi nhìn Mỹ Hạnh loay hoay ẵm bé Linh đặt lên xe.
– Dáng chị đẹp thật, chẳng khác gì người mẫu!
– Thôi đi cô nương, chị già rồi…
Mỹ Hạnh cười ngượng, mặt đỏ bừng vì mắc cỡ. Thục Duyên vẫn không buông tha:
– Chị mới gần ba mươi chứ mấy, vẫn còn tươi trẻ lắm ạ!
Mỹ Hạnh chưa kịp nói gì thì Thục Duyên đã cười hí hí:
– Phải chi em là con trai em sẽ tán tỉnh chị liền. Chị vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, mà tướng tá bốc lửa nữa nè…
– Lửa đâu mà bốc, xạo hoài…
Mỹ Hạnh cười cười rồi leo lên xe ngồi. Thục Duyên đưa tay chỉ vào vòng một của cô rồi cười như nắc nẻ:
– Núi lửa đây nè, hahaha…
Mỹ Hạnh nguýt dài:
– Chắc cô thua tui quá à, cũng ngồn ngộn kia kìa!
Nói xong hai chị em cười phá lên, chỉ có con bé ngơ ngác đưa mắt nhìn mẹ rồi nhìn cô giáo, không biết có gì vui mà họ cười nói vui vẻ như vậy.
– Hôm nay anh về hả chị?
Thục Duyên buột miệng hỏi.
– Ờm, bữa nay ảnh về em.
Mỹ Hạnh giọng khẽ khàng.
– Tối nay thế nào cũng chết với ảnh nhé, haha…
– Chứ cô sống được với chú Phong quá hén?
Quốc Phong là chồng Thục Duyên, Mỹ Hạnh định cà khịa lại Thục Duyên ai ngờ cô nàng chơi ván bài lật ngửa luôn:
– Em đêm nào cũng “chế… ế… ế. Ttt” hết chị ơi, hí hí hí…
Thục Duyên vừa cố tình kéo dài chữ “chết” vừa cười vang làm Mỹ Hạnh cũng bật cười theo. Hai người tuy là phụ huynh với cô giáo nhưng thân nhau như chị em nên khi nói chuyện cũng thoải mái chứ không phải dè chừng câu nệ như người khác. Tính Mỹ Hạnh thì nhẹ nhàng trầm tĩnh trong khi Thục Duyên lại ồn ào náo nhiệt đúng kiểu cô nuôi dạy hổ nên lúc nào cũng miệng bằng tay, tay bằng miệng.
Mỹ Hạnh với bé Linh chào cô Duyên rồi ra về. Phố xá lúc này đã lên đèn. Hai mẹ con chở nhau đi trong cái hiu hiu lạnh của cơn gió cuối ngày thổi vào không khí ẩm ướt mà cơn mưa vừa rồi để lại.
Lúc hai mẹ con về đến nhà thì cũng đã bảy giờ tối. Trước sân, chiếc Innova màu ghi xám đậu ở đó tự bao giờ. Thì ra Phúc Minh – chồng cô – đã về tự bao giờ. Anh đang ngồi hút thuốc và chờ hai mẹ con.
Bé Linh thấy ba thì mừng rỡ, hét vang lên:
– Ba… ba… a… a!!!
Rồi nhoài người về phía Phúc Minh đòi ẵm. Thấy vậy Phúc Minh vội quăng điếu thuốc đang hút dở vào cái gạt tàn thuốc đặt trên bàn rồi xăng xái bước lại bế con bé, hun chụt chụt vào má nó rồi hỏi vợ:
– Sao giờ này hai mẹ con mới về, anh với chú Sơn chờ miết.
– Bữa nay trời mưa lớn quá anh…
Rồi nàng hỏi tiếp:
– Chú Sơn cũng về hả anh!?
Phúc Minh gật đầu thay cho câu trả lời. Đoạn, vừa bế con vào nhà vừa hối thúc Mỹ Hạnh:
– Thôi em vào nhà tắm rửa đi rồi cả nhà cùng đi ăn, anh đói lắm rồi đây!
Mỹ Hạnh mới về tới, chưa kịp bước xuống ôm chồng để cảm nhận hơi ấm của anh sau gần một tháng cách xa, chưa kịp bày tỏ nỗi vui mừng thì Hải Sơn đã từ phía sau nhà bước lên, hỏi:
– Chị với cháu mới về hả, sao trễ vậy chị?
Vừa nói hắn vừa liếc nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi dừng ánh mắt trên đôi nhũ hoa căng tràn nhựa sống lúc này dường như đã hoàn toàn phơi bày lồ lộ giữa bàn dân thiên hạ vì nước mưa làm chiếc áo sơ mi của cô dính bết vào người, vô tình lộ rõ đường cong tuyệt mỹ. Mỹ Hạnh thẹn thùng chưa kịp trả lời thì ánh mắt hắn lại di chuyển xuống phía dưới, dừng lại thật lâu ở giữa hai chân làm cô thấy gai gai, cảm giác như ánh mắt ấy như muốn lột trần cô ra vậy.
– Ờ, chị bận!
Mỹ Hạnh trả lời ngắn gọn rồi bước vào nhà, lấy quần áo sau đó đi tắm. Mặc dù không ngoái lại nhìn nhưng cô thừa biết hắn đang nhìn không chớp mắt vào cặp mông tròn trịa mướt mát của cô.
Tắm xong, Mỹ Hạnh bước vào phòng lấy máy sấy tóc rồi trang điểm nhẹ trước khi thay đồ đi chơi cùng gia đình, trong đầu không ngừng nghĩ về Hải Sơn là người em cùng cha khác mẹ với Phúc Minh chồng cô. “Tại sao hắn lại về đây cùng anh Minh mà không về luôn bên nhà với ông Dậu – ba chồng cô – trong khi ông Dậu chỉ sống một mình ở nhà. Hắn muốn ngủ lại nhà cô để làm gì, phải chăng…” Rồi cô nhớ lại khoảng thời gian lúc mới quen Phúc Minh, được anh chở về ra mắt gia đình trong ngày giỗ đầu của mẹ anh. Buổi tiệc hôm ấy lẽ ra đã rất vui vẻ nếu như không có sự cố ngoài ý muốn xảy ra với cô.
Nhà chồng cô ở một huyện ngoại thành Sài Gòn. Căn nhà mới được xây dựng chưa lâu vẫn còn thơm mùi vôi vữa thay cho căn nhà cũ xập xệ trước đó. Từ khi ra trường đi làm chồng cô đã sống tiết kiệm và kham khổ để tích lũy từng đồng xây lại căn nhà cho có chỗ chui ra chui vào nở mặt nở mày với bà con lối xóm. Chẳng bù với hắn – Hải Sơn – chỉ biết ăn chơi phá phách rồi tối ngày lếch xác theo đám bạn choai choai đi thâu đêm suốt sáng mới vác xác về. Mà hắn cũng đâu phải nhỏ nhít gì, lúc đó cũng gần hai mươi còn gì. Hai mươi tuổi đầu mà vẫn còn ăn bám gia đình chưa nghề ngỗng vợ con gì, tối ngày cứ lông bông như đứa vô công rỗi nghề vậy.
… Bạn đang đọc truyện Hương nồng trong gió tại nguồn: https://gaigoi.city
Hôm đó, sau khi ngồi ăn uống với mọi người một chút thì cô xin phép để ra sau vườn ngắm hoa ngắm cảnh, để mặc đàn ông họ ăn nhậu làm gì thì làm.
Phía sau nhà là một khoảng đất khá rộng trồng đủ loại cây trái hoa quả như đủ đủ, ổi, mít, mãng cầu… xen lẫn những khóm cúc vạn thọ vàng ươm. Vốn là người thành thị đất chật người đông nên hiếm khi cô được hít thở không khí trong lành của miền quê yên ả như vầy nên thích lắm. Đang thả hồn lâng lâng phiêu du cùng trời trăng mây nước thì cô bỗng giật mình khi nghe một giọng nói lè nhè, nhừa nhựa bên tai:
– Sao chị không ở trỏng chơi mà ra đây một mình buồn vậy chị…
Theo phản xạ cô quay lại thì thấy Hải Sơn đã đứng sau lưng tự bao giờ, khuôn mặt đỏ bừng nồng nặc mùi rượu làm nàng chột dạ. Chưa kịp trả lời thì hắn đã nắm tay cô kéo lại chỗ cây sơ ri um tùm rồi bất ngờ ôm cô chặt cứng, hai tay xoa bóp cặp mông đầy đặn trong khi cái miệng cứ ngoạm vào cổ khiến cô nổi da gà khắp người, cảm giác nhột nhạt ngứa ngáy râm ran da thịt. Mỹ Hạnh cố hết sức đẩy hắn ra nhưng không thể nào bì nổi sức khỏe một thằng con trai đang lớn, lại đang có rượu bia trong người nên hùng hục như trâu húc mả. Xô ra không được thì chớ, lại còn bị hắn tiếp tục dùng tay nắn bóp vòng một, thò tay vào cổ áo lần xuống dưới rồi dùng ngón tay trỏ khều khều gãi gãi núm vú làm cô giật bắn mình.
Vừa lúc đó có tiếng Phúc Minh gọi to:
– Hạnh ơi, em đang ở đâu vậy?!
Thì hắn mới buông cô ra rồi phóng qua con mương lủi mất. Trước mặt người yêu, cô khóc tức tưởi như một đứa trẻ, bao nhiêu sự uất ức vì bị thằng em làm nhục dồn hết vào những giọt nước mắt lăn dài trên má khiến Phúc Minh chột dạ:
– Có chuyện gì vậy em, nói anh nghe đi! Hay là…
Anh dừng lại giữa chừng không nói tiếp. Tuy không nói hết câu nhưng cả hai đều hiểu anh đang muốn nói gì. Ngay lập tức Mỹ Hạnh lắc đầu:
– Không phải đâu anh, không phải…
– Vậy sao em khóc?
Phúc Minh ôm chầm lấy cô, vừa nhẹ nhàng hỏi han vừa lấy tay lau nước mắt.
– Không có gì đâu anh, em nhớ nhà thôi, mình vô đi anh.
– Trời đất, mới đi chút xíu đã nhớ nhà, mắc cỡ chưa!
Phúc Minh tưởng cô nói thiệt nên trêu chọc mà không biết rằng cô khóc vì chuyện khác chứ không phải do nhớ nhà…
– Xong chưa em ơi, mình đi thôi, con gái nôn nóng lắm rồi nè!
Tiếng gọi của chồng làm cô giật mình quay về với thực tại, cô vội trả lời:
– Dạ em xong rồi anh!
Cô thu gom mọi thứ lại gọn gàng rồi đứng lên xoay một vòng trước gương, khẽ mỉm cười vẻ hài lòng với chính mình. Tối nay cô mặc chiếc quần jean ôm tôn lên vẻ đẹp của đôi chân dài miên man cùng vòng ba săn chắc căng đầy, chiếc áo hai dây mỏng manh dường như không che hết được khoảng da thịt trắng ngần. Phía trước là đôi nhũ hoa no vun như mời gọi người đối diện. Cô với tay lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
Mỹ Hạnh khóa cửa cẩn thận xong xuôi mới bước lên xe, ngồi phía sau cùng bé Linh và chồng. Hải Sơn cũng cài dây sít beo, bật xi nhan trái rồi từ từ cho xe di chuyển ra làn đường ô tô hòa vào dòng người đông đúc.