Truyện sex dài tập

Con đường quan lộ – Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.life
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Con đường quan lộ” tại đây:
http://truyensex.life/tag/tuyen-tap-con-duong-quan-lo/

Phần 1: VÀO ĐỀ
Đối mặt với sự quở trách của Bí thư Thành ủy Trương, An Kiến Quốc chỉ im lặng. Ông ta biết căn bản lúc này Bí thư Trương không nghe ông ta giải thích.
– Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phái tổ lãnh đạo điều tra đến Giang Vân, tiến hành công tác điều tra xử lý. Ngoài ra còn có đài truyền hình tỉnh cử phóng viên chuyên mục có liên quan cũng đi theo đến Giang Vân. An Kiến Quốc ơi An Kiến Quốc, các ông lần này xem như vứt Thành ủy vào sọt rác rồi.

Đang trong cơn lửa giận, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt bực tức nói trong điện thoại.

– Rất xin lỗi, Bí thư Trương, làm cho ngài thất vọng rồi.

An Kiến Quốc lúc này mới cẩn thận nói:

– Trải qua điều tra bước đầu của đồng chí Lương phòng công an huyện, cuộc nổi loạn của dân chúng lần này là do người dân bị một số phần tử xấu xúi giục. Hơn nữa đồng chí Lương lúc ấy đã xử lý thích đáng, do vậy vẫn chưa gây nên tổn thất thực tế cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Cho nên hội nghị thường vụ huyện đã cách chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Long Môn Hồ Minh Kiệt, Chủ tịch thị trấn Uông Đại Thanh. Những gì liên quan tiếp sau, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã giao trách nhiệm cho cơ quan công an huyện tiến hành điều tra thêm một bước.
– Ừ, đồng chí Tiểu Lương sao?

Giọng nói trong điện thoại của Bí thư Trương dịu đi nhiều phần:

– Lần này, lãnh đạo đội điều tra là Phó bí thư Lưu Tục Bình. Như vậy, huyện các ông cũng lập thành một tổ điều tra giao cho đồng chí Lương phụ trách. Công việc cụ thể do đồng chí Tiểu Lương và tổ lãnh đạo điều tra thành phố kết hợp với nhau.

Bí thư Huyện ủy An Kiến Quốc nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của Bí thư Trương, trong lòng không khỏi giật mình. Xem ra Bí thư Trương có thái độ rất coi trọng đối với Trưởng phòng công an huyện Lương Thần, lập tức ông ta liền kiềm chế tâm trạng nói:

– Tôi hiểu rồi, tôi phải đi sắp xếp ngay lập tức.

Đặt điện thoại xuống, An Kiến Quốc lập tức triệu tập Chánh văn phòng Huyện ủy Lâm Tiên Hoa, thừa dịp ra thông báo ngay buổi sáng, bắt tay vào mời dự họp hội nghị ủy viên thường vụ Huyện ủy mở rộng. Chánh văn phòng huyện ủy Lâm Tiên Hoa nhận thấy thần sắc của sếp không được thoải mái liền không dám chậm trễ, vội vàng nhận lệnh đi ra.

Một giờ ba mươi chiều, trước phòng họp Huyện ủy, ngoại trừ Bí thư Huyện ủy An Kiến Quốc và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Lăng Lam chờ ủy viên thường vụ đến dự họp, tham dự hội nghị còn có đám người gồm Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ, Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị huyện Tưởng Phương Hoa, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Viện trưởng Viện kiểm sát huyện Tăng Kiệm, Trưởng phòng công an huyện Lương Thần.

Bí thư Huyện ủy An Kiến Quốc cố nhiên sắc mặt có vẻ rất nghiêm trọng. Chủ tịch huyện Lý Minh Dương sắc mặt cũng không tốt nhìn đi chỗ khác. Lý Minh Dương vừa rồi cũng nhận được điện thoại của chú Hai, Bí thư Tỉnh ủy gọi tới. Trong điện thoại tuy rằng chú Hai không trực tiếp phê bình y, nhưng nghe giọng nói biểu lộ sự thất vọng của ông cũng đủ khiến y vô cùng xấu hổ. Nhậm chức chưa đến hai tuần, chưa tạo được thành tích gì thì lại có chuyện không hay xảy ra.

Trong toàn bộ nhân viên tham dự, Lương Thần có chức vụ thấp nhất. Tính đi tính lại, trong cuộc họp này hắn thuộc cấp bậc thấp nhất. Vì thế khi nhận được thông báo mời họp, hắn còn cảm thấy ngạc nhiên. Cho đến sau khi nhìn thấy nữ Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Lăng Lam, hắn mới biết được, chuyện này là do thôn dân ngày hôm qua khiếu oan với huyện, bị thành phố, thậm chí là tỉnh biết được.

Quan dân mâu thuẫn, hẳn là thời kỳ đen tối nhất với những mâu thuẫn rất khó giải quyết.

Một khi quần chúng đã khiếu oan lên cấp trên thì sẽ khiến cho chính phủ cấp cao hơn sẽ rất chú ý tới. Đừng nói là sự việc ngày hôm qua suýt nữa đã sinh ra xung đột bạo lực khiến cho sự việc ngày càng trở nên gay gắt hơn.

Bí thư Huyện ủy An Kiến Quốc tuyên bố sự việc Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cử phái đoàn lãnh đạo đi điều tra tin tức ở Giang Vân. Tin tức này khiến cho các ủy viên thường vụ và nhóm lãnh đạo tham gia hội nghị biến đổi sắc mặt. Tất cả mọi người đều ý thức được, chuyện lần này thật sự đã đánh động tới cấp trên.

Chủ tịch huyện Lý Minh Dương không kiềm chế được, chuyển hướng ánh mắt về phía Trưởng phòng công an huyện Lương Thần, trầm giọng nói:

– Đồng chí Lương Thần, về chuyện sáu tên thuộc phần tử xấu bị bắt, cơ quan công an huyện đã tiến hành thẩm vấn chưa? Kết quả thẩm vấn như thế nào?
– Chiều ngày hôm qua, tôi tự mình thẩm vấn sáu tên bị bắt. Theo lời khai của một gã không có nghề nghiệp gì tên là Tôn Vĩ thì gã được một tên phụ trách thuộc Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân sai dùng tiền mua chuộc thôn dân thôn Hưng Phúc và thôn Triệu Thành. Gã cùng năm người nữa trà trộn vào trong thôn dân, tiến hành hoạt động kích động xúi giục.

Lương Thần không hề hoang mang, trả lời.

Lương Thần vừa nói xong lập tức khiến cho mọi người đang tham gia cuộc họp đồng loạt chú ý. Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân, ở Giang Vân không ai là không biết, không ai là không hiểu. Hơn nữa Chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân Tề Học Quy là một trong những ủy viên thường vụ Hội đồng nhân dân huyện.

– Trưởng phòng Lương.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Ban Vũ mở miệng nói:

– Tên đó nói có chứng cứ rõ ràng không?
– Chứng cứ rõ ràng gì chứ?

Lương Thần nhướn mày, đón nhận ánh mắt của đối phương nói:

– Tôi không biết Chủ tịch Nguyễn nói như vậy là có ý gì? Tôi chỉ trần thuật lại khách quan kết quả buổi thẩm vấn ngày hôm qua, vẫn còn chưa rõ ràng tội danh của công ty Trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân sao? Chủ tịch muốn chứng cứ rõ ràng gì chứ?
– Tôi nói chứng cứ rõ ràng, chính là chỉ những hoài nghi của Trưởng phòng Lương trong quá trình thẩm vấn những người bị tình nghi liên quan đến sự việc.

Nguyễn Ban Vũ sắc mặt có chút không hài lòng nói:

– Ít nhất cũng có ghi chép lại chứ?
– Đương nhiên là có.

Sắc mặt Lương Thần không thay đổi, hắn gật đầu đáp:

– Nếu Chủ tịch Nguyễn muốn nhìn thấy ghi chép, tôi sẽ của người về mang tới đây.

Nói đến đây bỗng nhiên Lương Thần tươi cười nói tiếp:

– Tôi cảm thấy Chủ tịch Nguyễn có chút không tin tưởng vào phẩm cách của tôi chăng?

Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Ban Vũ sắc mặt hơi biến đổi. Ông ta biết thái độ của mình có chút hơi quá, trong con mắt người ngoài nhất định sẽ cho rằng ông ta bao che khuyết điểm. Dù sao Tề Học Quy cũng là Ủy viên thường vụ Hội đồng nhân dân huyện.

– Không phải tôi không tin tưởng Trưởng phòng Lương mà là cảm thấy chuyện này là không thể tưởng tượng được. Tôi tin rằng các vị đang ngồi đây cũng có thể cảm thấy ngạc nhiên. Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân là một xí nghiệp nổi danh ở huyện ta. Chẳng những có cống hiến rất lớn cho sự phát triển kinh tế ở huyện ta mà còn tích cực tham gia vào sự nghiệp công ích. Danh tiếng này người qua đường đều biết. Cho nên tôi thật sự không nghĩ ra Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân có lý do gì để sai người xúi giục thôn dân gây rối?

Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Ban Vũ trầm giọng nói.

– Chủ tịch Nguyễn nói rất đúng. Tôi cũng không nghĩ ra vì sao Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân lại làm như vậy?

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình cũng tiếp lời. Ông ta vừa rồi uống một ngụm nước trà là động tác che giấu nỗi khiếp sợ trong lòng. Ông ta cho rằng cái tên Tôn Vĩ kia có cho một trăm lá gan cũng không dám khai ra Tề học Quy, nhưng không ngờ không thắng được thủ đoạn của Lương Thần.

Cổ Bình không hề hoài nghi Lương Thần nói dối, bởi vì Lương Thần mới chuyển đến Giang Vân một thời gian, căn bản không có khả năng có thù oán gì với Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân, cũng chưa chắc hắn đã nghe nói gì về công ty này. Với lý do như vậy, Lương Thần tuyệt đối không thể nói dối để vu cáo hãm hại được.

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình nói xong, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban tuyên giáo Triệu Bộ Thư đều lần lượt tỏ thái độ cho rằng Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân không thể làm được chuyện đó.

Các ủy viên thường vụ và các lãnh đạo khác vẫn giữ im lặng. Có khi bởi vì sự việc này không liên quan đến họ nên họ không muốn đưa ra ý kiến. Có người trong lòng nghi ngờ công ty này dám làm như vậy lắm, nhưng lại e dè Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình mà không dám tỏ thái độ.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Ban Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lương Thần nói:

– Như vậy, sáu tên nghi phạm đang ở đâu?
– Hiện đang giam giữ ở phòng tạm giam.

Lương Thần rất nghiêm túc đáp.

– Anh nói dối.

Chủ nhiệm Vũ không kìm nổi, quát to:

– Sáu tên này rõ ràng đã chạy trốn. Anh là Trưởng phòng phòng công an huyện, lại cố ý làm bộ như không biết?
– Chạy rồi ư?

Mặt Lương Thần hiện lên chút kinh ngạc, thất thanh nói:

– Không thể như vậy được, chuyện lớn như vậy, phòng công an huyện không lẽ không nói cho tôi biết.
– Vớ vẩn.

Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cầm chén trà trong tay hơi mạnh, nước trà văng cả ra ngoài.

Y nhìn Lương Thần đầy vẻ tức giận, nói:

– Anh làm Trưởng phòng công an kiểu gì vậy? Quả thực vô năng đến cực điểm.
– Tôi cũng hiểu được mình không có khả năng.

Lương Thần khe khẽ thở dài nói:

– Càng nói càng xấu hổ. Tôi thân là Trưởng phòng công an huyện mà không ngờ còn không có thông tin như Chủ tịch Nguyễn.

Nói xong hắn thảnh thơi bưng chén nước uống một ngụm, nước cờ hắn vừa đi coi như là tạm hài lòng.

Tham gia hội nghị ở đây không có ai là ngu ngốc, nghe Lương Thần nói đều hiểu được ngụ ý bên trong, không kìm nổi bèn nhìn chằm chằm về phía Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ. Sự kiện phòng công an huyện để cho kẻ tình nghi chạy thoát, Trưởng phòng công an huyện lại không biết gì. Ngược lại Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện lại trực tiếp biết tin này, như thế làm sao người ta lại không thấy lạ cho được chứ.

Khụ! Nguyễn Ban Vũ ho khan che giấu sự sơ suất của mình. Ông ta há miệng thở dốc rồi lại không biết mình phải giải thích như thế nào cho đúng. Đúng lúc này Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình mở miệng nói:

– Về chuyện sáu tên nghi phạm trốn chạy khỏi phòng công an huyện, là do lúc trước tôi nhắc tới khi nói chuyện phiếm với Chủ tịch Nguyễn. Tôi hồi trưa đã được đồng chí Chính ủy công an huyện Quách Ninh gọi điện thông báo.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Ban Vũ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra. Ông ta liếc nhìn Lương Thần với ánh mắt khó hiểu, trong lòng không khỏi chua xót nghĩ, mình đã già thế này rồi mà lại thua một thằng ranh con. Tuyệt đối không phải là sự trùng hợp, có lẽ ngay từ đầu cuộc nói chuyện vừa rồi, tên tiểu tử này đã biết hết mọi chuyện, quả nhiên là hậu sinh khả úy.

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình giải vây vừa đúng lúc, hơn nữa lại không chút sơ hở. Nhưng Bí thư huyện ủy An Kiến Quốc nhíu mày không hài lòng nói:

– Dựa theo trình tự, đồng chí Quách Ninh phải báo cáo với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện trước, đúng ra là phải báo cáo nhân vật số một trong ngành là đồng chí Lương Thần trước đã chứ? Ừ, nếu xét tình cảnh này thì có thể thấy là ở phòng công an huyện quả thật tồn tại hiện tượng coi thường uy quyền của lãnh đạo. Ngày hôm qua thôn dân tụ tập gây rối, đồng chí Lương Thần một mình đơn độc duy trì trật tự. Mấy tên cảnh sát đi cùng đồng chí ấy không ngờ co vòi rụt vai. Còn cần gì nói rõ nữa, một số cảnh sát cơ sở và cán bộ lãnh đạo có tố chất cực kỳ kém. Ngoại trừ việc lộng quyền ra thì mặc cho mọi chuyện ra sao thì ra.

Bí thư An dường như rất phẫn nộ, phá lệ nói trắng ra, mà lời nói của ông ta dường như đều chạm đúng vào chỗ yếu của tất cả mọi người tham gia hội nghị nên họ đều cảm thấy giật mình.

To top
Đóng QC