Một buổi chiều tháng 12…
Một thành phố ồn ào náo nhiệt…
Và một câu chuyện mới sắp bắt đầu, vẫn chưa biết vui hay buồn nhưng mỗi một số phận trong đó vốn dĩ đã không trọn vẹn…
Trong tiếng nhạc du dương, một giọng nói ngọt ngào thỏ thẻ vào tai Nam:
– Anh ra đầy cả miệng em này…
– Hê hê anh nhịn cả tuần nay rồi…
Nam đưa tay vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của “Số 16”, cô bé liếc mắt lườm anh sau khi nuốt trọn những gì trong miệng.
– Anh sang bồn em tắm lại cho nhé.
– Thôi, anh đi.
– Vậy để em lau cho anh.
Khoác chiếc áo sơ mi vào, Nam đứng yên cho cô bé cài nút áo. Nam nhìn xuống cặp ngực phập phồng mà mới vừa lúc nãy anh nhào nặn không thương tiếc. Anh hôn nhẹ lên trán cô bé.
– Tên gì?
– Dạ, Hà My.
– Bấm số.
Nam mở khóa cái ĐT và đưa cho cô bé. Hà My cầm lấy và bấm vào một dãy số.
– Tối nay hết ca đi ăn với anh nha.
– Dạ, hôm nay cuối tuần tụi em không được ra ngoài ạ.
– Chứ chừng nào mới ra được?
– Dạ em thì thứ 3 và thứ 5 mỗi tuần ah.
– Vậy tới đó đi chơi với anh nha.
Hà My còn chưa kịp nhận ra tại sao vừa từ đi ăn lại chuyển sang đi chơi nhanh vậy.
– Dạ có gì anh nhắn em trước nha.
Nam lùi con Vinfast Lux SA 2.0 ra, đường phố vẫn đông đúc dù đã gần 22h, cuối tuần mà.
Bên kia đường, hai cô gái khá xinh đẹp đang bàn luận không ngớt về chủ đề mát xa mát gần bên ly sinh tố.
– Mai mốt bồ tao mà dám bước chân vào mấy chỗ này tao thẻo luôn.
– Nói thì hay lắm, thằng nào mà chả đi, làm gì được mày ơi.
– Mà trong đấy có gì mà họ mê ghê thế mày?
– Thì em nào cũng chân dài, chiều tới bến.
– Là làm luôn hả?
– Tao nghe nói là không làm luôn, nhưng nó làm cho mấy ổng ra thôi. Kiểu bằng tay rồi bằng miệng í. Rồi cả tắm cho nữa, đủ trò hết.
– Vậy cũng có gì đâu chời.
– Sao không có gì, ở nhà có được vậy đâu.
– Bình thường mà, mai mốt chồng tao thích gì tao chiều hết. Mà léng phéng là chết với tao.
– Ủa mày làm mấy trò đó rồi hả?
Tuyết quay sang bạn mình thắc mắc liền.
– Chưa…
Uyên đáp gọn lỏn. Thật ra trước khi cho anh người yêu cũ cái ngàn lượng vàng thì anh ta cũng đòi hỏi cô thổi kèn này nọ nhưng cô cự tuyệt. Sau này quá trình mày mò mấy trang web người lớn khiến cô thoáng hơn trong suy nghĩ và cũng… tò mò hơn.
Câu chuyện của hai người phụ nữ thì biết bao giờ mới có hồi kết. Nhưng tiếc là trong nhà của Nam thì chỉ có một người phụ nữ nên câu chuyện bà ta đang nói thì cũng sắp đi đến hồi kết, hồi quyết định.
– Trong tháng này nhóm chị Yến sẽ hoàn tất việc mua lại Trung Tâm Anh Ngữ VAR, nhưng mọi người phải về lại tập đoàn. Chỉ bố trí Yến ở lại điều hành nên Má muốn con sang đó phụ Yến, sắp xếp ổn định lại mọi thứ và hai đứa xây dựng cho Má kế hoạch trong năm tới của VAR.
Nam ra vẻ đăm chiêu nhưng không phải vì nội dung kinh doanh mà bà đang nói mà anh đang suy nghĩ về chị Yến, người anh không hề muốn chạm mặt chứ đừng nói là làm việc chung.
– Mình chị Yến quản được mà, cái trung tâm bé tí ấy. Con còn phải phụ Ba bên này…
– Khỏi!
Nam còn chưa dứt tiếng thì Má anh đã cắt ngang.
– Ba con sẽ sắp xếp được. Với Má không muốn con cứ ở miết bên ấy, việc thì ít mà long nhong thì nhiều. Sáng nay Má nói với Yến và các cô chú trong Hội Đồng Quản Trị rồi, khi nào thủ tục hoàn tất Yến nó báo con và con phải bắt tay vào việc ngay.
– Ok, okkk madam. Mấy cái việc vặt vãnh này có là gì!
Nói là vậy nhưng từ khi ngồi vào căn phòng to nhất trên lầu 7 của trụ sở chính VAR, Nam chưa hề rảnh ra mà uống một ly cafe đúng nghĩa. Cái trung tâm tuy chỉ có 6 chi nhánh trong thành phố nhưng nó rối còn hơn cái công ty truyền vận tải to đùng bên chỗ Ba anh. Một ngày anh và Yến có mặt từ sáng sớm và việc ra về khi đường xá vắng hoe là bình thường. Nhưng cũng phải nói là cái tư duy kinh doanh bẩm sinh con nhà nòi của anh cộng với năng lực và kinh nghiệm của Yến đã giúp họ giải quyết một khối lượng công việc đồ sộ đó tương đối ổn thỏa. Nam thả người trên cái ghế bành.
– Lát đi ăn gì đi bà chế.
Hình như đây là lần đầu Nam chủ động lên tiếng ngoài công việc.
– Lại ăn vịt quay uống nước trái cây ah?
Nam im bặt. Câu hỏi ngược tưởng chừng quá bình thường của Yến khiến Nam đơ người. Nam thận trọng nhìn xung quanh để chắc rằng không còn ai trên tầng lầu này.
– Chị vẫn còn giận em ah?
– Không. Không có gì?
– Sao…
– Không có gì mà. Chị hơi mệt thôi.
– Vậy lát…
– Dạ. Anh với chị có cần em phụ gì không ạ?
Nam suýt tí thì nhảy khỏi ghế, bay ra cửa sổ. Rõ ràng anh đã quan sát kỹ không còn ai ngoài anh và Yến ở đây, tự dưng đâu lù lù ra một đứa con gái.
– Mé, ai vậyyyyy…
Nam vừa dứt lời thì Yến cũng giật mình quay qua con bé.
– Em… đâu đây?
Vẻ hào hứng hớn hở của con bé vụt tan biến, thay vào đó là sự lo lắng: Hay là mình xuất hiện không đúng thời điểm. Nhưng nó vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
– Dạ. Em tên Uyên dưới phòng hành chánh ạ.
– Ủa em mới vào à?
– Dạ, đúng rồi chị. Em xin vào dạy á, mà mấy anh nói chưa bố trí được nên em tạm thời phụ giúp công việc phòng hành chánh. Em thấy lầu mình còn làm việc nên em lên xem anh chị có cần gì không ah.
– Ah, chị cũng sắp xong rồi, em phụ anh kia đi.
Con bé không nhận ra sự chua ngoa trong câu nói của Yến. Nó bước tới gần Nam khẽ cúi người.
– Dạ anh Nam cần em phụ gì không ạ?
– Biết tên luôn hả bà?
– Dạ lúc nãy em có hỏi chú bảo vệ chiếc xe ở dưới của khách hay của ai, chú nói xe của anh Nam trên lầu.
– Ủa vậy biết tên chị không?
Yến hỏi có vẻ cắc cớ.
– Dạ, chị là chị Yến ạ. Hôm qua em nhận việc chị đi lên xuống mấy lần em có hỏi mấy chị ở dưới rồi ah.
“Con bé này cũng lanh nhỉ”, Yến nghĩ thầm trong bụng. Còn Nam sau khi trấn tĩnh cũng lên tiếng:
– Thôi anh cũng không có gì cần. Em cứ làm việc của em đi.
– Dạ. Anh chị làm trễ vầy có đói bụng không ah? Hay em mua gì về cho anh chị nha.
Sự nhiệt tình của con bé làm khuôn mặt Yến dãn ra. Cô xếp tập hồ sơ sang một bên rồi vui vẻ nói:
– Nghỉ thôi, mình đi kiếm gì ăn đi. Bé… bé gì nhỉ?
– Dạ, UYÊN.
– Ah, bé Uyên đi chung nha.
– Em…
– Đi, đi có chị chứ có phải đi với anh kia đâu mà em sợ.
Yến cười cười…
– Cái gì nữa, mắc gì sợ em. Chị làm quá như như thứ gì á.
– Tự hiểu. Thôi đi. Uyên. Em để xe ở đây đi, đi chung xe với chị.
– Dạ. Hay để em đi xe em rồi lát em về luôn, mắc công lát quay lại lấy xe phiền mấy chú bảo vệ.
– Ok em. Let’s go!
Nam khép cửa phòng, nghiêng người nói với Yến.
– Chị qua xe em, lát em đưa chị về luôn…
Yến không nói gì, rảo bước về phía thang máy.
Ba người đến một quán ăn của người Hoa. Nam kêu gần chục món, phần vì muốn vừa lòng Yến và cô nhân viên mới dễ thương kia, phần vì anh đói, rất đói. Ba người ăn uống một cách ngon lành và vui vẻ. Càng nói chuyện họ càng cảm thấy ba người thật hợp nhau, tiếng cười đùa thoải mái vang lên suốt bữa ăn. Cả quãng đường đến đây Uyên còn lo nghĩ không biết bữa ăn sẽ như thế nào, cô phải ngồi ra sao ăn uống thế nào. Vì cô biết đây là hai người Sếp bự nhất trong công ty, chị Yến là “chị đại” hét ra lửa còn Nam là “thái tử của tập đoàn”. Giờ thì… cô quên sạch. Ngồi cùng ăn với cô là ông anh bà chị vừa sang trọng vừa vui tính. Yến hỏi han cô rất nhiều về công việc, còn Nam thì ăn ba đũa lại gắp cho cô một đũa. Cuối bữa, Yến bảo Uyên từ mai lên phụ giúp Yến một thời gian rồi sẽ sắp xếp công việc theo nguyện vọng của Uyên. Tất nhiên là Uyên gật đầu lia lịa, nhỡ như lúc ấy Yến có bảo cô từ mai chuyển qua bộ phận lao công chắc cô cũng vui vẻ đồng ý. Cái sự “hãnh diện” khi được ngồi dùng bữa chung với “lãnh đạo to” khiến cô choáng ngợp và bay bổng, bay bổng đến mức cô gọi “Tính tiền” rõ to làm cả hai người kia phải giật mình quay qua nhìn cô.
– Dạ của anh chị 1.250.000Đ ạ…
Gần như ngay lập tức Uyên hạ cánh khẩn cấp. Cô còn sót lại một chút tỉnh táo để nhớ rằng trong giỏ mình chỉ còn đúng 1 tờ 500k và vài tờ tiền lẻ, và nó không thể nào lẻ lên tới con số kia được.
Yến và Nam cố nhịn cười nhìn Uyên. Họ không nghĩ về việc cô có đủ tiền hay không vì vốn dĩ họ sẽ không để con bé trả tiền. Chỉ là cái giọng “hào sảng” kêu tính tiền của cô thật sự làm cả quán chú ý.
Nam lấy ví ra đưa anh phục vụ 3 tờ 500k và ra dấu không cần thối lại. Trong khi đó Uyên vẫn đang ôm khư khư cái giỏ xách một cách vô thức. Yến với tay cốc yêu lên đầu cô bé:
– Về thôi em gái.
Uyên lẽo đẽo theo sau ra lấy xe về, tâm trí cô vẫn còn lơ lửng về một buổi tối đầy cảm xúc như này. Yến thắt dây an toàn, mở điện thoại kiểm tra email và tin nhắn.
– Con bé nhìn cũng hấp dẫn hén…
Yến nói mà mắt vẫn dán vào màn hình.
– Gì nữa đây chị, gì mà xỉa xói em quài vậy.
– Xỉa xói gì, sự thật thôi.
– Chị cứ làm như em…
Nam bỏ lửng câu nói vì anh chợt không biết dùng từ gì để mô tả chính mình. Vả lại dù gì Yến cũng vai chị, cũng lớn tuổi hơn anh, trong công việc cũng hơn anh một bậc nhưng hơn hết anh rất tôn trọng chị. Yến vào làm cho tập đoàn cũng ngót nghét chục năm rồi. Vào làm được gần ba năm là Yến trở thành trợ lý riêng của Má Nam, giúp bà trong hầu hết công việc, kể cả việc gia đình, cả luôn việc coi ngó Nam. Với riêng Nam thì tiếng nói của Yến cũng có thể xem như của Má anh, bởi vì anh có không quan tâm câu nói của Yến thì một lát sau Má anh cũng sẽ gọi cho anh và nói một câu y chang vậy, như nhau cả thôi.
Nhưng Yến rất khéo, hiếm khi cô cho Nam cảm giác phải phục tùng theo ý cô. Mỗi khi muốn Nam làm gì đó thì câu nói của cô luôn để Nam hiểu là Má anh muốn như thế dù anh biết bà có rảnh đâu mà để tâm những việc cỏn con của anh. Mấy năm qua Nam luôn coi cô là bà chị lớn trong nhà, có thể thay Má anh giúp anh khối việc, nhất là việc tiền bạc. Mỗi khi cần tiền, chỉ cần nhắn cho Yến là ngay lập tức tài khoản anh sáng đèn. Tuy là không dư dả như Ba Má anh cho nhưng Yến biết bao nhiêu là đủ để trong ngày đó Nam không cảm thấy “thiếu thốn”.
– Em đưa chị về nha. Chị về Tổng hay về Q7.
Ra là ở trụ sở chính của tập đoàn Yến có một căn phòng riêng vì cô thường xuyên làm việc trễ, hội họp đến tận khuya nên được bố trí một căn hộ nhỏ đầy đủ tiện nghi. Có những lúc cả tuần cô đều ở lại đó vì… về nhà thì cũng chỉ có một mình, cũng vẫn là một căn phòng như vậy thôi.
– Tùy em!
Yến bấm kiếng xuống, một luồng gió lạnh thổi tát vào mặt, mái tóc dài của cô tung lên. Yến cố chường mặt ra, hứng trọn cái lạnh lẽo kia. Mắt cô nhắm rít lại. Cái lạnh lạnh dần xuống cổ cô, lan dần sang… Nam.
– Lạnhhhhh chị.
Nam giảm tốc độ lại cho bớt gió. Cơn lạnh làm anh rùng mình. Yến bấm kiếng lên, vuốt lại mái tóc, xoa hai lòng bàn tay rồi úp lên hai bên má cho ấm.
– Hay mình ra Vũng Tàu đi.
Lần thứ hai chiếc SUV khựng lại mất một nhịp.
– Giờ này luôn hả???
Sự im lặng của Yến khiến câu hỏi của Nam trở nên vô nghĩa. Rồi Nam cũng chả còn cần câu trả lời nữa. Đây là lúc minh chứng rõ rệt nhất cho việc lời nói của Yến thường có giá trị như một mệnh lệnh, thế thôi.
Chiếc xe lao vút đi về hướng ra cao tốc. Trên xe là hai con người với hai luồng suy nghĩ nhưng giờ đây lại có cùng một điểm đến. Không biết rồi chờ họ nơi ấy có là sự ấm áp chăng hay lại là những cơn lạnh buốt như vừa nãy. Đêm nay, chắc chắn chỉ một người ngủ ngon, Uyên!
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.life, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.