Về đến nhà, ba gọi nhờ việc tôi ngay. Ba giao cho tôi chìa khóa sở, căn dặn rõ cách thức vào phải giải mã ám số như thế nào để không báo động đến cơ quan công quyền, rồi còn chỉ vẽ cách lên nhận hồ sơ về ra sao. Ba nói : Tại có hẹn với khách nên không chờ cô thư ký làm xong, giờ sai tôi đến lấy.
Tôi nghe tiếng đực tiếng cái đã định chạy biến đi, ba giựt ngược tôi lại cằn nhằn : Tao chưa nói hết mày đã định vọt đi, đến đó lấc cấc xấc láo, cô ấy mắng cho thúi đầu, còn chê là tao không biết dạy.
Tính tôi vẫn thế, làm gì cũng thích nhanh nhảu còn lỉnh đi chơi, chớ lóng ngóng nghe con cà con kê là tôi không thích. Bởi vậy, nhiều lần ba hối tôi ráng học sớm ra trường để còn cất nhắc giúi tôi vào một chân có chức vị ở sở mà tôi chưa muốn. Tôi nghĩ đến những nỗi ràng buộc và trịnh trọng cổ cồn cà vạt mà hổng ham.
Ba chờ tôi đứng im re mới nói : cô ấy làm việc cực, mày đừng la lối rùm beng mà cô ấy bực. Phải nhẹ nhàng đi vào, nói năng lịch sự, nếu cổ chưa xong thì ngồi lại chờ, chớ hối thúc cổ. Từ sáng tới giờ cổ lo chuẩn bị tài liệu cho ba, giờ lại lưu làm thêm, chắc là bực sẵn, mày phải ngọt ngào nghe hôn.
Xong, ba ẩn tôi đi. Trời chiều mà nóng vẫn còn hừng hực. Tài xế chở tôi, mở số cao máy cu lơ mà không hết nực. Tôi ngồi dạng chân ra nghe nhạc MP3 léo réo mà có hiểu đâu vào đâu.
Đến khi tài xế ngừng, nói xổng : cậu vô đi, tôi chờ ngoài này. Tôi mở khóa cửa bước vào, làm đúng quy trình an toàn như ba dặn và thập thò như tên ăn trộm lên tầng gác. Một chút ánh sáng hắt ra từ một phòng việc cho biết nơi tôi phải đến, lại thoang thoảng có tiếng nhạc êm dịu.
Thời thượng bây giờ sở nào cũng vậy, thi nhau tạo sự vui vẻ để năng xuất tăng cao. Tôi đi nhẹ quá nên dường như không ai hay biết. Hình ảnh tôi bắt gặp khiến tôi nghĩ là tôi quáng mắt.
Cô thư ký đang làm việc một mình đó, nhưng cái kiểu ăn mặc của cô khiến tôi chưng hửng vô cùng. Có thể vì trời nóng, có thể vì yên chí chẳng còn ai léo hánh đến sở làm chi nên cô tự nhiên như ở chính nhà cô.
Cái áo lụa hồng cô mặc được kéo ra khỏi cạp váy, thu cột sau cần cổ nên bày một đống da bụng và cái nịt vú cũng màu hồng ra, coi hết sức trêu ngươi. Tôi thích bằng chết, nửa muốn reo lên, nửa lại cố giữ im để nghía cho sướng.
Cô thư ký đi tới đi lui, tay lăm lăm cầm viết, lưng quay về phía tôi nên càng ung dung tự tại. Tôi rón rén lại gần, lẳng lặng ngắm nhìn cô, cảm đón những nhịp thở đều đặn của cô làm đôi vú đẩy lên đẩy xuống coi bắt mắt.
Tôi đến gần tới nỗi đã có thể ngửi thấy mùi hương từ tóc, da cô tiết ra mà cô vẫn không hay. Cô lẩm nhẩm nói gì đó và thỉnh thoảng lại nâng cốc cà phê lên uống một ngụm. Tự dưng tôi lóng ngóng vô cùng. Tôi không ngờ ba tuyển ở đâu một cô thư ký ngon lành và đẹp như vậy, mới tiếc là sao tôi luôn nhấm nhẳng không nhận lời ba xin vô làm sớm cho rồi.
Mài nghĩ đâu đâu, tôi chạm vào chiếc ghế gây một tiếng cạch. Cô gái giựt mình quay lại, thấy tôi, bản năng tự vệ khiến cô buông cốc cà phê đưa hai tay che lên cái nịt ngực. Tôi lúng búng xin lỗi và tự giới thiệu. Cô có vẻ chưa tin, khi nghe nội dung công việc ba dặn, cô mới yên tâm nhưng còn ngượng nghịu vì sự hớ hênh đã bị tôi nhìn thấy.
Không đợi cô tra hỏi, tôi nhất nhất kể lại ý ba dặn. Cô có vẻ tự trách, nhưng vẫn bắt bẻ tôi : anh có lên cũng phải nhắn nhe một tiếng chớ, chỉ mình tôi là gái còn làm việc, lỡ bọn gian đột nhập thì tôi biết làm sao.
Tôi lại xin lỗi thêm, nhưng dí dỏm trêu cô : kẻ gian nào vào đây mà bắt gặp như tôi vừa rồi chắc cũng xuội lơ chớ ngọ ngoậy gì được. Cô hơi thẹn, mặt hồng lên hòa cùng màu áo lụa càng làm cô có vẻ lung linh hơn.
Tôi cũng đâm sượng trân, nhưng để vớt vát, tôi nói lăng xăng cho có chuyện : ba tôi muốn tôi vô làm lâu rồi mà tôi lừng khừng. Giá biết có cô, chắc tôi đã khứng nhận cho ông già vui.
Cô có vẻ kín tiếng nên chỉ lo nhét vạt áo vào cạp váy. Ôi, bàn tay cô đẹp làm sao, tôi buột khen : cô có bàn tay thon và đẹp quá. Rồi chẳng hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà tôi tía lia tiếp : tất cả những thứ khác cũng đẹp nữa.
Đến đây chừng như cô đã lấy lại sự bình tĩnh, nên nói kháy tôi : anh nào đã biết gì nhiều mà khen um, chứng tỏ là anh xạo. Mà hễ ai xạo là ló cái đuôi liền. Tôi thú vị kiểu chặn họng này, nên ăn miếng trả miếng : người đẹp dù chưa thấy nhiều cũng vẫn đẹp. Phương chi tôi đã lén trộm nhìn thấy một trong hai vẻ đẹp nhất của cô.
Tôi nói mà nhìn xoáy vô bộ ngực phập phồng của cô như thách thức. Cô có vẻ lảng đi, tôi mượn dịp phóng lời : cô mặc áo nịt màu hồng nên nhìn đâu tôi cũng lẫn lộn, chả hiểu màu hồng nào là thực, màu hồng nào là giả vì da cô cũng hồng chẳng kém màu áo lót.
Tôi cố dùng chữ áo lót để rạch ròi đánh mạnh tâm tư cô. Quả cô hồng mặt lên nhưng vẫn chống chế : gớm anh tả nghe rát rạt y như thiệt. May mà anh mới thoáng thấy đã giàu trí tưởng tượng, nếu ai hớ hênh hơn chắc là anh có thể viết nguyên một pho truyện để tán tỉnh khen vùi.
Tôi bật cười, cô cũng bật cười. Một lát, cô giao tài liệu cho, tôi nhận lấy quay đi vô cùng tiếc rẻ. Giá chi hồi nãy tôi đừng ham hố nóng ruột, cứ cà kê dê ngỗng đứng núp gần gần, biết đâu nhân trời nóng nực cô lại chẳng tiến thêm vài bước để tôi được mãn nhãn hơn. Hoài của.
Tôi mang tâm trạng đó xuống xe. Anh tài xế hỏi dò : trông cậu ngơ ngẩn như vừa bị hốt hồn. Tôi cũng làng nhàng đáp lại : hình như lúc nãy tôi thấy có hai cái bông hồng rơi ở trển, hoa đẹp quá nên giờ còn ngẩn ngơ.
Anh tài xế chả hiểu đếch gì cũng pha trò : cậu có óc thi sĩ tợn.
Tôi đem mớ tài liệu chuẩn bị cho buổi họp về. Mặt tôi còn thuỗn ra vì chưa phai lạt hình ảnh chiếc nịt vú và khoảng bụng hở của cô thư ký. Tôi lại còn về chậm nữa, nhưng ba có vẻ không chú ý tới.
Ba chỉ hỏi chọc : sao mày thấy chỗ ba được chứ. Tôi có tật nên mặt đỏ rần rần. Ba nhắc lại : mày có ý định chịu đi làm chưa thì nói để ba tính. Tôi lần khân, không ra thích, không ra từ chối.
Ba đoán thừa ý nghĩ của tôi nên cũng nói cho xong : được rồi, mày sửa soạn rồi sắp sửa đi làm. Tôi nghĩ trong bụng chỉ nhận thoang thoáng thôi để vừa kết hợp việc đến sở với việc học tiếp cho xong đã.
Bẵng đi mấy hôm không thấy ba đả động gì. Phần tôi cũng chẳng dám giục giã ba. Tưởng ba cho quên luôn thì buổi tối nhân ngồi ăn cơm, ba lại nhắc : bắt đầu từ mai mày sẽ tới nhận việc. Ba lại dặn kỹ : ba đưa vào, phải làm đàng hoàng, đừng để mang tiếng nghe.
Tôi dạ vâng và hồi hộp không biết ba định cất nhắc tôi vào đâu. Cả đêm nằm ngủ cứ chập choạng nhớ tới cô thư ký. Nghĩ thầm giá được cùng làm việc chung thì vui lắm, nhất là cô có văn phòng riêng cách biệt, chẳng sợ ai đột ngột léo hánh tới.
Buổi sáng sau cùng đi với ba vào sở. Ba dẫn đến chỗ cô thư ký nhờ cô hướng dẫn công việc cho tôi và giao trách nhiệm tôi phải cố học hỏi rành rẽ. Gặp lại nhau, tôi mừng rơn còn cô tỏ vẻ dửng dưng như chưa hề biết chi tôi.
Thây kệ, miễn là tôi làm tại đây thì trước sau gì cũng sẽ quen dần. Tôi nhìn cô, tất cả chỉ thấy lom lom một bộ ngực đồ sộ với eo lườn hằn lên dây áo nịt. Rất tiếc là cô đang ngồi ở ghế nên bàn giấy che lấp bớt người cô, thành ra tôi không thấy biết gì thêm, tuy nhiên buổi sơ giao mà được nhận ân huệ bấy nhiêu cũng quá đủ.
Cô tự nhiên kéo chiếc ghế xoay lại gần và chỉ tôi ngồi vào. Cô bảo tôi nhìn vào máy vi tính để xem và học cách vào các số liệu hay từng danh mục vào đó. Tôi nào có thấy và nhận ra gì được vì mùi nước hoa và mùi da thịt cô quá gần làm tôi choáng váng nôn nao cả.
Thấy tôi ngơ ngơ, nhưng vị nể tôi là con của ba nên cô cũng không giục mà chỉ nói bâng quơ : chắc mới vào anh còn bỡ ngỡ chưa quen, dần dần rồi cũng thạo thôi. Ai bước đầu đi làm chẳng vậy.
Tôi tỏ vẻ biết ơn nên gục gặc đầu thừa nhận. Cô ngồi và xê dịch cái ghế xoành xoạch. Mỗi lần cần đưa hay lấy vật gì, cô đều dùng chân đẩy cho bánh xe dưới ghế tự lăn, mùi nước hoa và mùi thịt da xé gió càng làm tôi ngây ngất.
Đã thế, cô có vẻ khỏe mạnh nên hơi thở dồn đầy. Những lần như thế, ngực cô nhấp nhô như sóng cuốn, vải lụa xô lệch đùn cao làm hai quả vú nổi duềnh lên chót vót. Tôi nhìn rõ cái áo nịt nhô lên hụp xuống làm cho chất lụa mềm càng xao động dễ thương hơn.
Có lúc mải ngẩn ngơ tưởng tượng đến hai vú cô dấu dưới áo, tôi đực mặt ra như bị hớp hồn. Cô phải nhắc : anh đang mải miết chuyện ở đâu thế. Tôi thẹn thùng phải làm ra vẻ như đang cân nhắc xem sự thể lời cô nói ra sao.
Một chốc, cô bảo tôi hãy sử dụng máy cho quen, cô sẽ ngồi cạnh theo dõi và chỉ những chỗ tôi còn chưa biết. Tôi ngồi và cô ngồi khít rịt kế bên, y như cô giáo chú tâm đến riêng cậu học trò cá biệt.
Sự gần gũi quá gần làm tôi ngửi xộc lên mùi hương đặc biệt phụ nữ, nhất là qua ánh đèn tôi nhìn thấy rõ những sợi lông tơ mịn bám đầy theo cánh tay cô như giát kim cương óng ánh.
Cũng vì sự lân cận này, tôi còn ngửi thấy mùi tóc cô thoang thoảng nữa. Lại thêm vạt áo cô hơi rộng làm cái áo nịt xô đẩy hở ra, nhìn thấy nguyên một vòng bầu bĩnh của từng cồn vú lùm lùm coi thiệt đã.
Tôi lọng cọng nên tay bấm loạng choạng vào các phím máy. Cô thấy sai nên ập vào giữ chặn lấy bàn tay nắm chuột của tôi và di di qua lại để xóa hay gõ lại các chỗ sai sót. Chao ôi búp tay cô đè lấy bàn tay tôi sao êm nhẹ và ấm áp hết sức.
Cô lại đưa đẩy hộ con chuột và vì thế có lúc va chạm cả vào người tôi. Đột nhiên tôi nghe một vạt mềm êm dựa vào khiến khoảng lưng tôi như bị điếng đuối. Cô vô tình chưa biết nên càng lấn tới để giúp tôi sử dụng con chuột nhuần nhuyễn hơn.
Tôi đờ ra càng lính quýnh nên lỗi sai càng xảy nhiều. Cô vất vả chỉ vẽ, hình như cố dằn sự nóng nảy với một tay tập sự ngáo ngu quá cỡ là tôi. Thực ra, một phần tôi bị ngột ngạt vì sự hiện diện của cô cạnh kề, nhưng điều làm tôi xính vính là phần vú cô chạm nhoay nhoáy làm tôi cảm rõ lớp vải dầy của áo nịt cọ lên khiến tôi chỉ muốn để sai hoài cho cô chạm đụng tôi.
Nhiều khi, cô phải rướn tới đến nỗi tôi nghe hơi thở cô phả chờn vờn vào gáy như cơn gió thoảng mơn man ấm ấm. Tôi nín thở và bất chợt ngả chúi ra sau làm một khoảnh áo tôi cà lướt lên ụ vú cô.
Tôi thấy cô giật mình, vội né ra, nhưng vẫn tỏ như không chăm chú. Còn tôi cú vờn rất nhẹ đó làm thêm lâng lâng choáng váng. Trong đầu tôi quầng quầng hình ảnh một đôi ụ nhung tơ, nếu được ngả đầu lên đánh một giấc chắc là ngủ rất say.
Thấy tôi loay hoay, cô phải đề nghị tạm nghỉ. Cô đẩy chiếc ghế và khoảng bàn gần đó, vơ vội lấy tách trà uống xì xụp như để đẩy cái nghẹn đang vương nơi cổ họng xuống. Hai tay cô ôm gọn lấy cái tách, đưa ngang miệng làm chỗ ngực cô khuỳnh khuỳnh càng tăng lên nét lớn vững của cặp vú nữ vun cao, rắn chắc.
Phần tôi, bỗng thấy quê quê. Nhớ lại tối qua, tôi ú ớ không biết nói năng gì cả. Cô thư ký hỏi thăm nhưng tôi ấp úng không biết nói năng gì.
Do làm ăn với các đối tác lớn nên xí nghiệp ba thường mở tiếp tân đãi đằng hầu giữ chân họ ở lại hợp đồng lâu dài. Đó là cung cách làm ăn của thời thế ngày nay, trong khi ruồi nhiều mật ít, cạnh tranh nhau ngấm ngầm, muốn giữ sự sống còn thì hầu như khoản tốn kém cho việc du hí cũng là chuyện đương nhiên của những người mới học làm kinh tế.
Thường mỗi lần như thế, ba có vẻ hào phóng, xả láng trong các việc xuất chi tiêu, lắm khi khiến những người dưới quyền trách nhiệm xuất tiền của xí nghiệp cũng thấy ghê ghê, tỏ vẻ ngăn cản thì ba lấy quyền giám đốc la toáng lên, họ phải im miệng lại.
Ba giao việc tổ chức, chọn lựa món ăn thức uống cho cô thư ký và tôi, có lẽ ba có ý muốn xem như hai đứa tôi là tay hòm chìa khóa của ba, hay chưa chừng ba muốn ghép đôi tụi tôi cũng có thể nữa.
Ba dặn dò cô thư ký bữa đó phải diện thật đẹp, phải bặt thiệp, phải duyên dáng, phải cởi mở, trăm thứ bà rằn, khiến cô thư ký bị quay như con dế. Thời buổi người đông việc hiếm nên cô chịu nhẫn nhục. Tôi phải bực gắt lên, cô thở dài thở than : anh là con của ông, anh làm vương làm tướng còn được, chứ tôi nào dám trái lời ổng, lỡ ổng giận đuổi quách thì đói.
Tôi cằn nhằn : cô giỏi, cô đẹp, thạo việc, khéo tổ chức, sợ gì, công ty tìm được người như cô đâu dễ, cô bị nghỉ ở đây sẽ xin được việc ở nơi khác ngay. Cô thư ký ậm ừ mà tính nào tật đó, làm tôi phát bực.
Nhưng chừng đến giờ tiếp tân, nhìn cô ăn diện, tôi nhìn không ra. Trời ơi, cô như thoát thai thành một người khác, cao ráo, lịch sự, sang trọng và nhất là đẹp, đẹp vô cùng. Thường ngày nhìn cô ăn mặc đã thấy hay hay, giờ cô lại vấn chải tóc cao để lộ cái gáy loăn xoăn đầy tóc mai như rẽ quạt, lại thêm đường rãnh sâu sau ót làm cho cổ cô cao lên, dáng hết sức quý phái.
Cô mặc áo chẽn, thắt bóp ngang lưng đẩy bộ ngực vốn hơi to của cô thành một bức tường lêu khêu như pháo đài. Sợi dây nịt ngực cột hơi xiết đùn lườn vú nâng nhô, tôi có cảm tưởng trong ngực cô đang có hai quả núi lửa ăm ắp nham thạch sắp sửa nổ tung ra nóng bỏng.
Tôi sực nhớ hôm ba sai đi lấy tài liệu mà ngơ ngẩn cả người. Cô thư ký thấy tôi xớ rớ, lắp bắp nói không ra hơi, tay chưn lóng ngóng luôn hỏi : bữa nay anh có chuyện gì mà nôn nao dữ. Tôi càng như tên móc túi bị bắt tại trận còn cầm cái ví của người trên tay nên càng lúng búng ngậm hột thị hơn. Cô thư ký càng trêu : anh làm như tôi hớp mất hồn anh rồi.
Tôi ấp úng mãi mới lí nhí bật ra được vài chữ : tôi thấy cô diện sang quá mà bị tá hỏa tam tinh. Cô cười rè rè chống chế : ối, anh khen chi ba thứ đồ siđa mua ở chợ trời, anh làm tôi mắc cỡ.
Nói vậy chớ cô có vẻ thích, nhất là ngỏn ngoẻn đá hất cho tôi một cái liếc, mấy ông thi sỡi bắng nhắng gọi là “ con mắt có đuôi “ làm tôi xiểng niểng thêm. Tôi sẵn đà cố gắng khen đại khen để, chớ xà lơ thêm ấm ức : tôi nói thiệt mà, cô đẹp quá, thứ gì cũng đẹp.
Vừa nói, tôi vừa xoay hai cổ tay và xòe bàn tay cho rộng, khoắng tròn tròn để diễn tả gián tiếp cái thứ mà tôi khen tấm khen tắc đó. Cô ta hiểu ngay nên một mặt thì hồng đôi má, một mặt lại gắt gỏng : anh chỉ nghĩ tầm bậy.
Được phân công chung cùng tổ tiếp tân nên hai đứa tôi cứ lẩn quẩn bên nhau, hết chào đón người này lại chuyện trò với người khác. Lại còn phải lịch sự mời mọc khách nữa nên rượu uống tràn trề. Ấy là mỗi nơi chỉ nhắp môi một tí mà cũng ngà ngà say lảo đảo. Tôi lơ mơ đã thấy chập chờn đầu óc trốn đi chơi. Còn cô thư ký thì càng lúc càng đỏ, mắt đã long lanh ngàn sao chiếu, mồ hôi đượm bết ở chân tóc rịn ướt loe hoe.
Thấy cô cố gắng mà tội. Cung cách diêm dúa làm cô phải ép mình theo ý chủ, đến mỏi mệt mà không dám lơi. Tôi phải nói với cô : chúng ta thay phiên nhau nghỉ một lát, cô để việc nghinh tiếp cho tôi, cô kiếm chỗ nghỉ đi, chừng bớt mệt ra thay.
Cô ngỏ ý sợ ba tôi rầy, tôi mạnh bạo xua cô đi, nhận trách nhiệm nếu ba có hỏi tôi nói nhờ cô đi lo rượu hay món gì đó. Bấy giờ cô mới chịu đi sau khi đã nhỏ nhẹ nói lời cám ơn.
Tôi làng xàng qua những chỗ đông người, cười nhoẻn với cô này, bắt chuyện với ông kia. Ai cũng ham nói, chẳng mấy người chịu lắng nghe, dường như ai cũng huyên thuyên vì rượu đang nói thay cho họ.
Buổi tiếp càng lúc càng rần rần. Mọi người chẳng ai còn sáng suốt để nhận ra mình ở đâu, đang nói gì, đang bàn gì. Tôi mượn dịp lặn ngay vì đầu óc cũng choáng váng tợn. Tôi bò lên phòng làm việc vì còn nhớ ở đó có máy điều hòa.
Tôi bước vô thấy cô thư ký đang ngồi ngả gục bên cái ghế xoay, đầu lả xuống, tay vắt vẻo dựa vào lưng ghế. Đang bừng bừng hoa mắt mà tôi cũng tỉnh rụi ngay vì nhận ra cô ta có vẻ say bết.
Tôi vội tiến lại gần, xốc một cánh tay cô quàng lên vai, nhấc cô dậy, dìu vào cái ghế nệm đôi gần đó. Cô oặt người mềm nhũn, bước loạng quạng không vững, chân nọ đá chân kia. Tôi phải gắng vừa ôm xốc nách, vừa rê cô đi, sợ cả hai cùng bổ ngửa.
Tôi đặt cô vào ghế mà cô vẫn không hay biết gì. Mồ hôi cô tươm đầy, mặt nóng bừng như lên cơn sốt. Hơi thở rộn từng đợt, tôi phải đỡ cô dựa ngửa ra lưng ghế và chạy đi xấp nước cái khăn đến đắp lên trán cô.
Nước mát làm cô có vẻ dễ chịu, cô nói nho nhỏ : nóng quá, nực quá. Tôi lính quýnh không biết phải làm gì bây giờ. Tôi cố ý nói lớn để lay tỉnh cô mà không xong. Cô vật vã người lại qua và lè nhè như đang say.
Điều làm tôi sửng sốt là đang khi tôi muốn giúp cô rã rượu mà chưa biết phải làm gì thì miệng cô kêu um : nóng, ôi nóng và tự động cô cởi bung áo ra. Tôi thấy mắt cô vẫn nhắm, nhưng ngón tay khều khào mò mở nút cứ bị chao trượt đi hoài.
Tôi nghĩ ý cô muốn vậy mà tự làm không được nên chẳng cần hỏi han gì, tôi giúp cô ngay. Tôi mở lần từng cúc áo ở cổ xuống đến vạt nhét trong váy và lôi luôn vạt ra mà cởi hết. Cô dang hai tay bật ngửa ra ghế đón làn không khí mát từ máy tỏa ra có vẻ hả hê.
Tôi chết đứng khi thấy cái nịt vú cô phập phồng bóp thót trên làn da trắng muốt. Cái nịt vú được thêu bằng ren đen với hoa văn là những dây nho xoắn xít mà một lá vừa đủ to để che hai đầu vú nửa kín nửa hở.
Tôi nín thở vì hai trái vú như chực muốn xổ bung ra làm cho ngực cô đã cao càng cao lên vun vút. Tôi thầm mong cô vẫn còn thấy nóng để gào lên cởi nốt cái áo nịt thì tôi trúng số độc đắc một phen.
Quả vậy thực, cô khều khào dùng bàn tay vò lên lúp nịt mà ong óng kêu : nóng, ôi nóng. Tôi muốn giúp cô tháo cái áo nịt bằng chết mà sợ. Tôi thấy cô vòng tay ra sau lưng để mở khóa áo mà tay bị xuội trượt đi. Thế là tôi áp tay vô đẩy đưa như cô giáo cầm tay đứa bé tập viết lần đầu.
Tôi rà rà ra phía sau lưng, tay cô dịu nhĩu có gân sức gì đâu chứ. Ừ, cô muốn cởi thì tôi giúp chớ tôi có tự ý đâu. Tự vấn lương tâm như thế nên tôi hơi kéo cô dịch lưng ra và cởi tách cái khóa.
Hai lúp ren được tháo lỏng, dây đeo vai chùng ra, tôi lợi dụng lúc rút tay đẩy hất cho chiếc nịt văng ra khỏi hai vú. Bạn có thấy gì không ? Hai trái vú lừng lững, đầy đặn, tròn vành vạnh, da thẳng băng, hơi nằng nặng nhưng toàn vẹn. Hai núm e ấp chúm chím như một đóa hoa hồng ai tinh nghịch đem nhấn dính lên đó làm cho hai phẩm xôi như được điểm một cái nhưn đẹp tuyệt vời.
Tự dưng, hai tay tôi đờ đẫn ra, như có hàng ngàn đàn kiến đang bò đục ruỗng trong đó. Hai vú cô thư ký phì phọp trồi lên trụt xuống, không hẳn ngúng nguẩy, không hẳn mọc mời. Tôi muốn điên cái đầu không biết phải làm gì lúc này.
Tôi không dám lẩn vẩn chỗ cô thư ký vì sợ không giữ được thái độ bình tĩnh. Hai cái vú cô ta lom lom như một ụ pháo đài, hai cái núm loe ra như những cây chông phòng thủ. Hai quầng vú nở lớn, lăn tăn những hạt thịt như đơm giát bằng những hạt lựu nhỏ nhắn, tươi rói, màu hồng phơn phớt tô quanh giống hai búp hoa vừa hé nở.
Tôi lúng túng, vội đứng dậy đi tìm cái khăn nhúng nước đem đến cho cô. Khi tôi trở lại thì hai tay cô đang uốn cong sau gáy vặn người cho đỡ mỏi, làm hai vú càng chĩa vươn ra nhọn hoắt.
Tôi cầm cái khăn ướt không biết phải làm sao thì cô thư ký lè nhè nói : anh không giúp tôi lau quanh gáy, cổ và cánh tay còn chần chừ gì nữa. Tôi thấy không gì hơn phải tuân lệnh.
Tôi đặt khăn vào bên cổ, những sợi tóc mai dính bết vào khăn, tôi phải nhẹ gỡ ra cho khỏi lôi kéo làm cô đau. Tôi lau dịu dàng, đưa qua đưa lại, đưa lên đưa xuống, cô thư ký cảm thấy dễ chịu nên vươn cổ ra như con thiên nga.
Tôi lau vòng ra sau gáy, chà khăn vào giữa rãnh làm cô uốn éo, đẩy đẩy khuôn ngực ra phía trước. Từ dáng ngồi nhìn nghiêng, tôi thấy hai trái vú nở bung, nhóa nhòa như những đợt pháo bông nổ.
Tôi càng lau thì cô càng lắc mình, phóng bung hai phẩm vú xục xịch, xục xịch. Tôi cố quay mặt đi hướng khác để khỏi bị ám ảnh bởi bộ ngực quá đẹp của cô, nhưng lòng lao xao mà mắt vẫn bị dán chặt vào.
Không rõ vô tình hay cố ý, cô thư ký bơi bơi cánh tay làm hai vú nhún nhún như lò xo bật. Tôi hồi hộp hết cỡ, tim đập thịch thịch, một bàn tay phải đè giữ lên vai để cô bớt cử động mà không vững.
Thấy cô quá nôn nóng cũng không bằng cái nôn nóng đang lấn át dần tâm trí, tôi phải dặn chừng cô bớt xào xáo để tôi giúp làm cô mát. Cô thư ký ừ ừ mà muốn té giụi nhiều lần.
Tôi buột miệng hỏi một câu vô nghĩa : cô thấy khó chịu à. Cô thư ký ôm tay ở ngực nhăn nhó, chúi người tới trước muốn nôn. Cô vỗ lòng bàn tay lên trán kêu : nhức đầu quá và cảm thấy quay vần dữ dội, chỉ chực cho cái món ở trong bụng thoát ra.
Tôi quýnh lên, ôm vòng bên hông cô đỡ dậy. Tôi dìu cô lại chiếc sô pha và đặt cô nằm xuống. Mớ xống áo bị cởi nhét đè dưới tấm lưng, chiếc nịt lùng nhùng phía trước. Tôi để cô nằm yên, rồi giúp cô rút cánh tay khỏi áo để kéo bớt một bên dây áo nịt ra cho cô dễ hô hấp. Cô để tôi tự nhiên làm.
Tôi phân vân một lát rồi quyết định dẹp bỏ e dè để lo cho cô. Tôi trải lớn chiếc khăn nhúng nước ấp lên một bên vú đã tháo khỏi áo nịt cho chất nước mát thấm lên da thịt nóng bỏng của cô.
Tôi đợi xem cô có phản ứng chi không, chẳng nhận ra điều gì khác thì tôi đặt tay lên khăn xoa tròn tròn. Cơ thịt đầy đặn của chiếc vú được bàn tay đạo diễn của tôi nhún êm, mềm, dịu, làm tôi lâng lâng vô cùng.
Trước còn lau phía mặt trên của chiếc vú, nhưng khi nhìn cô thở mạnh đẩy cao ngực lên thì tôi vo vén chiếc khăn thành hình một nắm tay và len chui vào dưới lườn mà lau cho sạch lớp mồ hôi rít chịt ở đó.
Bàn tay tôi như chiếc lưỡi con rắn hổ mổ mổ vào thớ thịt nhạy cảm làm cô thư ký rên lên nho nhỏ, uốn vật khuôn ngực đáng yêu. Tôi yên chí nên vẫn lau một vú mà bàn tay kia đã loạng choạng đặt lên chiếc vú trống của cô mà phụ xoa thêm.
Hai bàn tay ma thuật càng lúc càng làm cô thư ký thích thú, tôi vừa xoa vưa lơi kẽ tay để theo dõi xem các quầng và núm vú cô hoạt động thế nào. Ai dè cái núm vú lặc lè tho lõ mắt nhìn tôi, làm tôi có cảm tưởng bắt gặp thằng bé tò mò đang nhìn trộm qua chỗ rách tấm phên ngắm người đàn bà tắm.
Tôi nôn nao cả người, các quầng và núm vú ì ọp lọt qua da tay, phều phào như miệng bà lão nhai trầu, hạt lựu lúc phòi ra lúc thụt vào. Tôi tận tình nắn xoa, day măn cho vú cô thư ký giãn hết ra.
Vòng xoa day mở rộng dần, giờ thì bàn tay tôi đang thao diễn dọc theo sườn và quanh vùng ngực, lúc che cả hai vú, lúc lại bỏ hai vú trống trơn để tẩm quất cho phía lườn ngực cô bớt nực.
Sự sốt sắng của tôi làm hai vú cô đảo đùng đùng, có lúc xoay tít như chong chóng. Hai núm vú vắt vẻo như hai hạt ngọc nhảy tưng tưng, làm cơ bắp hai vú nẩy lao xao rất bắt mắt.
Mấy lần tôi định nhào chúi xuống hôn lên chỗ thịt mềm khêu gợi mà đắn đo chưa dám. Ngồi dùng hai tay đẩy đưa nghịch ngợm trên ngực cô, tôi thấy cổ khô ran tựa bị cấm uống nước từ mấy ngày. Tôi phải nuốt liên tục nước miếng mà cuống thở như bị một vật nhọn đâm xiên vào rát rạt.
Tôi tăng nhồi hai vú để trấn áp sự thôi thúc mỗi lúc một bảo tôi phải mạnh dạn lên. Tôi ốp hai tay dưới hai lườn vú mà nhấn đẩy lên, đồng thời mỗi khi đẩy lại lấy ngón cái khảy lên mỗi núm vú.
Chẳng mấy chốc hai núm vú cương cứng và rắn tựa ai nhét một cục xi măng ở đó. Tôi lại cố khảy thêm đến nỗi cô thư ký phải rên nho nhỏ. Tôi không chờ cô có ưng ý hay không cứ bụm nguyên hai ngón cái ở đầu vú măn xe cho chúng không mềm lại.
Đến khi chúng giòn và vươn ra phía trước, nhọn giống đầu bút chì, tôi mân mê không dứt. Mân núm vú, rà quầng vú còn lòng bàn tay thì nắn đẩy bợ cái vú cao lên, tôi trở thành một điêu khắc gia say sưa nắn bức tượng nơi ngực người phụ nữ.
Cô thư ký rỉ rả kêu, xoắn xít như con sâu bị đạp dưới bàn chân thô bạo. Tôi lắng nghe tiếng lòng và bất ngờ bị đưa đẩy bởi một sức mạnh huyền bí nào đó không giữ được, tôi cúi người và đặt nhẹ môi lên từng đầu vú đẹp đẽ của cô.
Làn da môi đưa ngang trên núm vú, choàng lan sang quầng vú làm cô thư ký chờn vờn hai tay và bặm chặt lấy tóc tôi mà vít xuống. Mặt tôi đổ ụp lên khoản ngực, hương thơm người phụ nữ xộc mạnh vào hồn, tôi để yên khuôn mặt giữa đường rãnh của hai vú mà lắng nghe nhịp đập thịch thịch nơi trái tim rạo rực của cô.
Kể từ sau buổi chiêu đãi ở sở của ba, tình cảm giữa cô thư ký và tôi càng trở nên khăng khít. Bức rào chia ngăn hai chúng tôi đã bị giỡ bỏ một cách tự nhiên. Cô thân mật với tôi, ngược lại tôi cũng vồ vập cô ra mặt.
Tôi nghĩ dù gì đã hai lần tôi được nhìn ngắm tận mắt một trong hai nơi kín của người nữ. Một lần vô tình thấy chúng được đậy che dưới cái nịt vú, dù tưởng như cách ngăn mà chính những mắt ren lồ lộ làm cho chúng còn lôi cuốn tợn hơn là để ngỏ.
Nhưng ngược lại khi tháo gỡ cái lớp vải che ra thì bộ ngực có một dáng vẻ khác. Chúng cho thấy nét đích thực của bộ vú tuyệt hảo, không xệ, không nhăn và thu lu như khóm nấm. Cô thư ký chưa chồng nên hai vú căng đầy, quầng gọn gàng không bè bè như các dì lớn tuổi, núm tròn xoe nhỏ nhắn rất đẹp.
Tôi nhớ lúc miệng tôi đặt lên núm vú cô nhay nhè nhẹ, chưa chi nó đã xoăn tít và vón cục. Chẳng những cái vú tôi ngậm bị cương cứng, cả cái vú chua được ngậm cũng không thua. Bàn tay tôi măn mê tưởng như đang nghịch đầu cây bút chì chuốt nhọn.
Tôi thích quá cứ xoay tròn các ngón tay và miệng mút nút mãi. Hai núm vú xe xe giữa các động tác của tôi làm tôi rùng cả mình. Tôi vê đến nỗi đầu vú không mềm lại nổi, một bên búng búng vào da tay, một bên phều phào nơi đầu lưỡi, tôi thấy hồn dâng phơi phới, ngọt ngào.
Cô thư ký dù say (chả rõ thiệt hay giả) được tôi bú và bóp các vú thì cứ nhảy nhổm lung tung, đẩy cái vú ọc ạch nơi miệng và rướn cao cái vú bị hành hạ nơi tay. Có lúc cô quặn mình lên ư a, tựa bị ai ngắt véo. Tôi mút đầy họng cái vú, còn ngón tay thì khảy tưng tưng đầu vú bên kia.
Cô thư ký rên không ra rên, nín không ra nín. Người cô trườn lên như con rắn, lại đảo như sóng đưa, lớp da bụng căng ra thẳng mịn. Tôi cắn vú, xoa bóp một vú còn bàn tay tự do thì áp vào vuốt ve da bụng cô.
Bàn tay ma quái nghịch ngợm của tôi cố tình gây cho cô những đợt sóng ngầm xô lấn. Cô vằng vật khắp người. Tôi đụng chạm uỳnh oàng vào cạp váy, óc bảo đừng mà đầu ngón tay cứ chọc lung tung.
Đến khi cô thư ký vụt nhướn lên thì ngón tay tôi vô tình bị lún sâu vào cạp váy. Tôi nghĩ chẳng còn lý do gì nương gượng, đây là cô bức bách chứ nào tôi có lợi dụng chi đâu. Thế là bú vú vẫn bú, xoa rờ bóp vú vẫn làm, còn bàn tay chết tiệt khác thì đã lấn chiếm mục tiêu lúc nào không hay.
Lúc nhận ra bàn tay đã đụng lên cái lót mỏng râm rấp mồ hôi có muốn rút ra cũng không kịp nữa vì cô thư ký ưỡn vặn mình làm bàn tay chui tọt vào chiếc bánh nở phình rồi.
Lớp lông lạo xạo gây cho tôi cái cảm tưởng như đang lạc vào khóm cỏ rậm. Tôi đằn tay xoa gỡ mớ tóc rối đó ra, nhưng càng gỡ thì càng gặp sự cứng chỉa đâm nhoi nhói. Tôi vuốt dọc vài cái ở chỗ nứt nẻ giữa háng, nước lấp xấp ngón tay.
Cái thoong không lớn hơn sợi dây đã để tôi chạm vung văng vào những sợi lông loe ngoe ló ra đâu đó. Tôi bặp cắn mạnh vào vú, xoắn ngón tay bóp cái núm vú săn lên và nhón người thụt bàn tay vào dưới thoong mà đàn xoa đám mỡ nhoe nhoét đang dính lam nham ở đó.
Ngón tay như có gắn điện làm cô thư ký nhảy giựt. Nào dè cái xóc người đó lại đưa đẩy ngón tay tôi lọt vào đúng cái nhân của chiếc bánh to. Tôi thấy cô thư ký rùng mình và khẽ kêu : ối và chợt tắt lịm.
Tôi mò đúng cục thịt lềnh bềnh nào đó và nhấn lút cán như gọi cửa bấm chuông. Tiếng rền vang âm âm làm te tái chiếc bánh, nhưng sau đó hai lá mu mở toạc hoac ra liền. Mỡ hành, nước mắm, lẩn nhẩn tép chanh, tỏi lổn nhổn kêu xì xọp.
Tôi nào còn biết trời trăng gì, gặp đúng miệng giếng thì lo tát, nước tung tóe cả ra. Tôi nghe rõ tiếng xộc xệch ì ọp vui đáo để. Đầu ngón tay đã kịp ngấm vị ấm ấm, tôi móc cào cho mội nước vỡ ra, ôi cô thư ký cuộn người, hai chân co quặp lia lịa.
Tôi thấy cô tỏ vẻ thích thì càng chăm chỉ móc cào. Cái bánh trương phình lên nở tét bét, tôi phải dùng đến ba ngón tay mới xoa đàn được mớ hành ngò lép nhép của cô. Tôi nôn lên thật sự. Tôi từ tốn giảng giải với cô : để tôi giúp đỡ bị áp bức.
Tôi măn vú và dùng mu bàn tay nạy gỡ váy cô. Hẳn nhiên tôi được sự trợ giúp vì tôi biết rõ cô cũng thích vậy. Chả thế mà cô nhích mông lên cho tôi tuột nhanh cái váy và trong thế làng chàng cô cũng nâng giò lên để tôi lột cái sịp ra.
Bây giờ thì cô nằm thả ga trên chiếc sô pha với một thân hình trống huơ trống hoác. Hai vú dập dềnh, bụng hóp dập dềnh và những cọng lông rung rung như bị gió. Tôi banh hai giò cô ra, nhìn chăm bẳm vào háng cô, tuyệt, thật tuyệt, cái húm nở tròn, to cật lực, hai múi thè le coi bắt mắt.
Tôi nuốt ực một ngụm nước miếng rồi lại banh rộng hai giò ra mà tớp tớp không khí. Chính vẻ thèm thuồng ác ôn của tôi làm cô kêu nhèo nhẹo : anh làm gì thảm vậy. Mà thảm thật, thằng đàn ông nào thấy lồn mà không bị ám.
Tôi ừ ào để dằn sự nôn nao nhưng làm sao giữ nổi. Thế nên tôi phải vội úp ngay mặt mũi váo giữa háng cô ngay. Chót mũi phăng phăng giúi vào cái lỗ đang há toác, tôi chọc vào, cô nhún cả người.
Chờ cho cái mùi hăng hăng béo ngậy của húm cô bén vào tận khứu giác thì tôi lăn day miệng ùm ùm lên chiếc bánh. Hành mỡ, nước mắm, tỏi gì văng tóe tứ tung, tôi húp xì xụp nhanh cho khỏi vãi uổng.
Tôi ngậm cái lá bánh vào miệng, cắn nhay và nút chất nước cay chua lôi cuốn đó. Đôi khi răng tôi chạm vào chỗ nào chẳng biết mà hai giò cô thư ký quạt giãy như điên, lại cố giúi cái bánh vào miệng cho tôi gặm nhai rau ráu.
Tôi ăn tới ăn lui, giựt lôi ra lại nhả, có hồi nước trào không ngừng, tôi phải dùng lưỡi liếm lết để cuốn hết chất nhớt vào miệng, không cho dây ra dưới nệm. Cô thư ký chỉ còn biết nắm tóc tôi mà dọng như giã cua, cốt ý để tôi làm cho lồn cô dòn tan mới đã.
Càng ngày cô thư ký và tôi càng thân thiết đến chỗ không thể quên nhau được. Nếu không là cô mời rủ tôi trước thì cũng chính tôi đưa đề nghị mời cô. Không là người nhà cũng quá là người thân, dăm lần ba lượt chạm trán nhau trong tình cảnh còn hơn vợ chồng.
Chuyện tự nhiên đến hết e dè, rón rén làm cho cả hai thoải mái cực cùng. Đi ăn, đi chơi, đi ngắm cảnh, đi du hí, đâu đâu cũng thể hiện tay trong tay, giung giăng giung dẻ, rất mực âu yếm.
Rong chơi bên ngoài đã thì kéo nhau về nhà. Nhà tôi thì khó, nhưng chỗ ở cô thư ký thì quá dễ. Cô thuê trọ một mình, chẳng lo ai cấm cản, ngăn trở. Cô lại thực tế, thích gì làm nấy, không kiêng kỵ, rụt rè.
Cô khởi xướng mọi ý kiến, lãng đãng tự nhiên. Nóng kêu um lên là nóng, lạnh ồm oàm than lạnh. Dù tôi còn ngồi, đứng, nằm lù lù tại chỗ thì nàng cũng băng băng cởi áo chẳng e ngại. Tôi có nói khích bác thì cô lạnh lùng bảo : anh đã chẳng mấy bận hoặc ngắm nghía, hoặc tự ý tuột em ra thì ngại ngùng làm gì.
Cô để bệu vú vê phục phịch qua lại bên tôi, mỗi bước đi làm tung tăng vung vẩy, nhìn muốn rớt nước miếng. Đã vậy, cô còn tự động cởi nốt cái váy hay quần jean, chỉ chừa cái sịp mỏng và bé như cọng liễu.
Mắt tôi muốn nổ đom đóm hết trơn. Trông nếp lụa lớn không quá 2 ngón tay che hời hợt phía trước và phía sau vùng phi quân sự của cô, tôi tưởng bị hụt hơi chết mất. Còn thêm những sợi lông dài cố chui vượt ra khỏi cái sịp phất phơ, phất phơ làm đang nóng cũng nghe lạnh buốt hay đang lanh mồ hôi cũng muốn đổ ào ào.
Tôi đưa hai cánh tay vươn ra năn nỉ : em ngồi gần anh một tẹo, chứ em đi qua đi lại như thế, anh ngáp ngáp và thăng mất. Cô thư ký nhỏn nhoẻn cười, nhưng xà ngay vào.
Chao ôi, cái phiến thịt da trắng ngọc trắng ngà dựa vào mát chi mát lạ. Tôi bợ hai bên hông ngực cô mà thấm tận tâm can. Cô chùi khuôn mặt say sưa vào gò má tôi chọc : hoàng thượng cho đòi thiếp có việc gì.
Tự nhiên tôi cũng tà tà ghẹo lại : trẫm thấy khanh nhấp nhô thì chịu sao cho nổi. Nên trẫm muốn khanh dựa cho trẫm đỡ hồi hộp một tí. Cô thư ký ngoan ngoãn làm theo. Tôi ôm chầm cô trong vòng tay, xiết chặt vồng ngực cô để cái vị mềm ấm truyền lan nhanh khắp cơ thể như chớp động.
Cô thư ký nũng nịu : thiếp đã nương theo ý ngài, xin hoàng thượng ban ơn mưa móc cho. Tôi vùi mặt vào đôi vú cô, hít sâu từng đợt nghe râm ran hơi hướm của cô lồng lộng trời cao. Hai trái vú cô dập dình, tôi nghe thấu từng nhịp đập tình tang của trái tim cô thánh thót làng nhàng.
Tôi dùng chót mũi di di qua lại hai trái vú, cái núm gẩy gẩy làm tê tái làn da non ở vùng mặt mũi tôi. Thơm quá, cái khoảng rãnh này sao lúc nào cũng ngào ngạt. Tôi lòn một tay ra sau lưng cô thư ký chặn lại để vuông ngực cô thường xuyên bị giữ nơi mũi tôi. Hít hà, hít hà, chót mũi càng lúc càng đưa nhanh khuấy động cho cặp vú không ngừng xao động.
Tôi thấy cô nàng ngùi ngùi, tay xoa vòng vòng trên tóc tôi. Thích quá, tôi ốp tay vào mỗi bên vú măn vê, măn vê, diết da, say đắm. Cô thư ký kêu lên : anh, và hai đầu vú săn vón lại. Tôi nghĩ dường như có hòn sỏi nào vừa bị ai lén nhét vào vú nên nó nhọn vênh ra, xe muốn mỏi nhừ tay mà chúng vẫn nổi cục.
Tôi thay đổi hít lấy hít để, chuồi đầu mũi lên cao lại xuống thấp, vẽ những đường ngoằn ngoèo dọc theo cái rãnh giữa hai vú trườn xuống vùng da bụng, nghêu ngao như người dạo chơi xem cảnh. Cái chót mũi láu táu của tôi làm cô thư ký điêu đứng theo.
Cô phụ vào chà xát, lúc vuốt ve khuôn mặt, lúc đẩy cho mũi tôi cà lướt, cà lướt trên mỗi bên vú. Thỉnh thoảng cô lại xiết đôi vòng tay, nhốt kín mặt tôi vào đó mà kêu : anh, anh. Tôi chẳng hiểu đó là tín hiệu gì nữa.
Lúc này, tôi nằm hẳn lên đùi cô, tóc tôi lào xáo lết lên vùng thịt da nõn non của cô thư ký. Hai đùi cô xe dịch, xê dịch. Tôi đang mân mê cả bầu, quầng lẫn núm vú cô liên tục. Cô co duỗi lấn cấn đẩy thân người tôi khó khăn.
Tôi hỏi cô : em mỏi hả. Cô thư ký thưa thốt : không, nhưng em không thoải mái. Tôi chuyển sang chỉ gác đầu nơi đùi cô, còn cất người ra khỏi sự đè nén lúc nãy. Cô thư ký thủ thỉ : anh nằm vậy cố ngủ đi một lát, em xoa đầu cho.
Tôi ừ ừ, nhưng hai tay vươn tới vò xoa hai bầu vú và mơn mãi hai núm vú. Chợt tôi nghe cô nói : anh nhấc đầu lên một chút để em lột nốt cái sịp ra, em cảm thấy nó ướt sũng rồi, làm dơ tóc anh mất.
Tôi nghiêng tránh sang một bên, kê bàn tay lên mang tai làm gối, nhìn chòng chọc cô nàng. Cô thú ký co hai giò kéo cái sịp xuống phía dưới, đáy mọng nước loang loáng, nhưng cái dáng khép hai giò của cô nhá he hé cái vùng phi quân sự làm tôi muốn tá hỏa.
Sao mà nó khêu gợi dữ dội. Một vồng thịt lu lú, như con he há mồm, như con trai ngậm ngọc, lại lún phún cỏ rêu bao trùm, coi bắt mắt hết sức. Tôi khuyến khích cô : em dạng đùi ra cho anh dòm một bẻo.
Cô ứ ứ : anh kỳ mà hai giò quạt xạng dần dần. Đây là lần đầu tôi được chiêm ngưỡng nơi sào huyệt tối thậm u linh của cô. Tôi choáng váng vì vẻ gọn gang và mum múp của nó. Tôi bỗng như bị ma ám, kêu to lên : tuyệt cú. Và tôi bèo nhèo hỏi xin cô : em có thể cho anh đặt tay vào sờ có được không.
Nàng nhứ nhứ phân vân, hai đùi xập xình như ướm định. Rồi chẳng nói chẳng rằng, cô đưa tay che mặt, gián tiếp ưỡn người ra cho tôi hiểu là cô thuận. Tôi chợt ngượng ngùng ngang, nên thập thò mãi mới len được bàn tay vào chỗ đó.
Khi tôi bám trụ được lên cồn thịt nổi lênh đênh thì tự phát các ngón xoa vòng vòng lên ốc đảo nhỏ nhoi, làm các sợi lông xoắn lại, dính lết bết. Tôi mơn những cái mu, chúng đàn hồi dưới ngón tay và tôi bành xòe hai mép ra để khoắng vào cãi vũng đặc ứ nước.
Tôi nghe cô kêu : “A”, và hai đùi cô cựa quậy, bào đẩy. Tôi biết mình đã lọt được vào đường hầm trọng pháo của cô rồi. Thế là tôi bắt đầu cong ngón tay nạp đạn bắn ầm ầm, khói xịt ra lem luốc. Càng súng vểnh ra, sau một cú nổ, nguyên khẩu giựt như ngựa vía.
Tôi sợ ham bắn, súng sẽ tắc tị nên đùng đoàng một hồi thì lại ngừng, lau nòng súng, thoa mỡ cho trơn tru và vọc bắn lại.
Đi ăn, đi chơi, nghịch ngợm với cô thư ký thật nhiều lần mà mãi mãi về sau tôi mới biết tên cô là Phương. Tôi hơi ngạc nhiên vì không ngờ tên cô lại quá giản dị như vậy. Tôi nghĩ một người lịch thiệp, giỏi giang, đẹp đẽ như cô phải mang một cái tên nào quý phái mới đúng.
Phải là một cái tên gồm hai chữ, nghe thật kêu, thật ấn tượng, như Mộng Vân, Thường Mỵ kìa, đến chừng nghe cô nói, tôi chưng hửng, cô lại nghĩ là tôi chê : em biết mà, tên em quá quê mùa, cha mẹ đặt cho nên em không muốn đổi.
Tôi phải phân trần mãi cô mới chịu tin. Tôi khen tên đẹp chẳng bằng người đẹp, mà người đẹp cần gì có cái tên thật kêu. Cô ta bảo : anh là đàn ông mà miệng dẻo quẹo, hèn chi khéo chống chế, khiến cho cô/bà nào nghe cũng mát ruột. Tôi cười hề hề.
Như thường lệ, sau giờ làm, tôi mới cô đi nhà hàng, tiện thể đi xem ca nhạc vì có đám nghệ sĩ từ xa mới đến. Cô nhận lời ngay. Chúng tôi tay trong tay vung vít. Mãi khuya mới đưa nhau về.
Tôi đèo cô trên chiếc Wave, trời đêm lạnh, cô ôm tôi sát rạt, như tình nhân. Thỉnh thoảng cô cọ mũi vào lưng tôi khiến nghe lăn tăn như móng mèo quào, tôi miên man vì những mũi kim kích thích nhè nhẹ đó.
Đưa cô về tận cổng, tôi ngần ngừ chưa muốn chia tay. Tấn cô vào cột vách, tôi hôn say đắm lên môi cô, ngọt ngào, trơn nhẫy và ướt át mùi son, mùi mascara, xen lẫn mùi phấn, mùi mồ hôi và cả mùi hơi thở dồn dập làm tôi muốn choáng váng.
Khi đôi môi ịn sát và ngấu nghiến dày vò nhau, tôi nổi hứng chặn một đầu gối lên bắp vế cô, day ủi cho miệng lưỡi cả hai cuốn quyện lấy nhau muốn bứt thở. Cô kiễng người, tôi sấn tới như đang nhảy điệu tango lả lướt.
Hương phụ nữ xộc lên, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi di miết cặp môi vùi vập trên miệng cô khiến nhiều lúc cô ngáp ngáp để lấy hơi thở. Tôi nôn nao sung sướng nên miệng bú lưỡi Phương ào ào mà hai tay thì vồ vò lên ngực áo.
Trước còn xoa nắn trên lớp vải, nhưng càng lúc càng nóng người, tôi thọc luôn hai bàn tay vào dưới áo sơ mi Phương mà vò bóp cái xú cheng. Chất ren nịt ngực cồn cào trên lớp da tay, tôi cảm thấy êm mềm như rà trên miếng xốp.
Tôi ép người như muốn làm Phương chảy tan thành nước, măn lia lịa vào đôi vú mịn màng. Phương hổn hển thở, nẩy cao người đón lấy những cú bóp của tôi. Thấy cô lăng xăng, tôi mò tháo cái khóa sau lưng, đẩy ngược cái nịt vú lên mà bóp mò trực tiếp vào hai cái vú dần săn rắn lại.
Hai mắt Phương càng lúc càng sáng rỡ, trong nhập nhoạng bóng tối của vỉa hè, tôi tưởng vừa có hai ngôi sao trên trời rơi đọng ở đó. Tôi dồn dập hôn lên từng bên mi mắt, lại đay nghiến môi cô và tay thì khua òm òm day trên hai vú.
Tôi lôi hai đầu vú ra vê đến xoăn tít lại và nắn nắn để tìm cái vẻ mọng sượng ở ngón tay. Phương vật đầu sang bên này lại vặt đầu sang bên kia, giống con sâu bị chặn vất va vất vưởng tìm lối trốn.
Tôi tốc luôn áo sơ mi của Phương lên để miệng bú vào một vú và tay tiếp tục bóp măn cái vú khác. Cũng may đêm đã khuya, đường phố vắng tanh khiến hai đứa không thấy ngượng. Tuy vậy mắt Phương vẫn nhớn nhác dòm, để hễ nghe rục rịch là hẩy tôi ra.
Tôi càng bú nút lần lượt hai cái vú thì càng nổi hứng tợn. Tưởng là tôi đã muốn quỳ ngay xuống để vùi mặt vào háng Phương nữa. Một bàn tay tôi nãy giờ đã thám hiểm vào dưới váy Phương rồi, vần vò đến muốn nát beng cái sẹo nàng mang ở háng.
Cho nên Phương càng tỏ ra lo. Nàng lôi tôi lệt bệt hối : ta vào nhà đi anh, đứng ở đây không tiện. Tôi ừ hử đi theo, nhưng tay vẫn không buông ra để giữ trịch cơn sảng khoái đang gây ra cho nàng.
Vừa vào nhà, tôi ẩy Phương để đóng ập cửa lại. Tôi láu táu vừa mở nút áo cô, vừa móc vặn ngón tay đã chui dưới sịp để khoan cái giếng dầu ứ nước nhờn của Phương. Nàng trách khéo : anh làm như ăn cướp, em mệt muốn phát điên.
Tôi nhanh nhảu đáp ngay : anh còn điên gấp mấy em nữa. Và từng cái áo sơ mi, cái váy bị giựt kéo rớt ra lả tả dọc đường. Khi tôi bợ được Phương vào cái ghế sô pha thì nàng chẳng còn gì trên người nữa.
Tôi ẩn nàng ngửa ra và như heo con đang đói, tôi banh rộng hai giò nàng mà rúc vào bú nút. Tôi hăng quá nên răng môi chạm tứ tung, khi lạo xạo trên lông, lúc va vào mu mép, dù chỗ nào thì cái mùi đàn bà cũng nồng nặc giăng đầy.
Tôi táp và cắn rau ráu, ngon như ăn gỏi, gọn như cắn rau, nghe chách chách mồn một giữa đêm im ắng. Phương cứ banh toạc hai giò ra, ú ớ kêu vì nhột, vì sướng và cả vì tôi làm hăng nữa.
Thật quả không gì lôi cuốn bằng liếm láp được nơi cái lồn người nữ. Nhìn cảnh cô ta nẩy người lên từng chặp như chiếc xe qua đoạn đường xóc khiến răng tôi càng cạp sát vào cái yếm thịt, vào mỗi bên mu hay cắn vào chỗ hạt le mà khoái khi Phương nhảy nhổm vì tôi cắn đã quá.
Lúc đó hai giò nàng bung bung quơ quào như hai càng cua khua động, còn mông vỉnh cong và nước ộc ộc tứa ra, coi y hệt người ăn bún riêu bị dính tèm lem nước cốt váng mỡ quanh mép mà chất béo ngậy nổi lềnh bềnh.
Tôi thấy chỗ nào cũng ham, còn Phương bị tôi say sưa điếu đổ chỗ này quên phớt lờ chỗ khác thì có vẻ lăng xăng khó chịu Tôi đang hùng hục cắn nhay lồn thì nàng hét lên: sao không bóp vú em nữa. Khi tôi vói một tay bóp vú, một tay đè giữ bắp đùi thì nàng lại ré : bắt thằng ăn thằng nhịn, sao anh ác vậy. Tôi muốn điên cái đầu.
Thành ra tôi phải ráng tả xung hữu đột, cày trên ủi dưới, bú cắn loạn xà ngầu, mệt nhoài kinh khủng. Phương lên cơn nứng thì chẳng sợ, chẳng e dè, kêu inh ỏi lên đòi được đối xử công bằng mới chịu.
Kịp khi tôi gặm cái hạt le cương nhọn tựa cái phao câu, nhay nhay miết thì cô rống sang sảng : em nứng lắm rồi, anh nắc em đi. Tôi lừng khừng chưa kịp nghe ra thì nàng ong ỏng hối : em nói nắc em đi mà, anh làm em muốn nhão lồn còn mò mò cắn mãi.
Chưa gì nàng gồng tay lôi xốc tôi lên, giữ trịt chỗ mông tôi đằn xuống. Nàng lách lách thế nào mà nghe ót một tiếng cặc tôi đã chui luôn vào lồn, tôi chưa kịp hiểu cái chi chi thì nàng đã nghiến răng giập người tôi lên xuống nghe phọp phọp.
Phương phủ phục trên mình tôi như chú cóc bám vào tảng đá. Hơn nữa lại còn là con cóc bị đóng nọc chết cứng tại chỗ. Hôm nay tôi dành cho Phương quyền làm chủ nhân ông, nên nàng ngả gục lên người tôi như tay nài. Hai chưn xếp lớp thành dáng nửa ngồi nửa quỳ, điều này khiến Phương muốn nhún nhảy chà lết thế nào cũng được.
Lúc thì cô nàng lắc hông, vẹo háng lúc thì cô nàng chà lết cái lồn, tôi nhận ra sự khít rịt từ lâu mà cô vẫn không chịu. Cô nói em nứng quá, em muốn được đâm sâu vào hơn. Tôi nhăn nhó : cây gậy của anh lút cán rồi em còn đòi dọng thêm vào thì lấy đâu ra.
Túng thế Phương phải chịu vậy nên bò lết, bào ủi cốt gỡ gạc đè nén sự rạo rực của nàng. Tôi vói tay lên vò hai cái vú, cặp lôi mấy cái núm và phụ xe lên cục thịt nở tròn của Phương. Em hít hà kêu thông thốc : ôi đã quá. Nàng nắc và hối tôi nắc theo, người giập người hẩy, loi choi như múa rối.
Được một lúc, Phương đổ ụp xuống thở. Tôi biết em mệt nên lật xoay em, tôi nạnh hai giò em lên, cái lồn Phương đùn một đống nhọn lểu, tôi nắc đùng đùng. Cây chày của tôi quết món chả kêu bịch bịch, mỡ váng vung tóe ra, Phương la nhoi : đã quá, cưng ơi, em chết tới nơi.
Tôi nghe cái xào, nóng ấm dài theo gậy thịt. Tôi hỏi em : cưng ra hả. Phương nhỏn nhoẻn gật đầu. Tôi xốc bưng giò Phương lên mà đâm rầm rầm cho tới bờ tới bến. Phương ọp ẹp như tấm vải bị vò. Tôi nắc tới tấp mà vẫn không ra.
Đợi Phương nằm nghỉ một hồi cho lại sức, trong khi cặc tôi vẫn giúi trong lồn em, chỉ thỉnh thoảng lắc lắc cho không bị xìu. Rồi tôi lôi em dậy, đẩy em bò quỳ ra và từ phía sau tôi xài em huỵch huỵch. Phương ríu cả lại, hai tay chờn vờn đưa ra sau, tôi kéo thẳng tay để chơi em cho lợi.
lồn em nhầy nhụa khí, tôi nắc thon thót chỉ nghe tiếng lách chách kêu vang. Phương nghển người lên, hai mắt vụng daị như người rồ. Vậy mà đít cứ luôn nhỏng cao, vai hạ thấp xuống để đón trọn vẹn những cú đâm tác hại từ sau tới.
Tôi nắc một hồi, cái chất men bia vừa tới không làm tôi say nên cường dữ tợn. Tôi vác Phương lên, uốn người em thành một ụ và nắc uỳnh uỳnh. Em chới với nhưng có vẻ thỏa mãn.
Khi tôi rút gậy thịt ra thì lồn em như một hố keo đặc sệt, dính lem nhem ra cả lông. Tôi hỏi em : vậy được không. Em bíu lấy tôi : em đã nhưng còn muốn được dọng nữa. Tôi trố mắt ngạc nhiên, nàng ỏn ẻn nói : chỉ mới có em sướng, nhưng mà anh chưa ra, anh cố cho ra đi để khỏi đau đầu. Tôi cám ơn Phương, thì ra cô ăn no mà vẫn nghĩ nhớ tới người đói.
Tôi khiến nàng nằm ngửa xuống, gác một giò đứng thẳng như trụ điện và nhét gậy vô giập bừng bừng. Ở thế này tôi nhìn rõ lồn Phương phọp phọp khi bị tôi đâm lút và cũng nhìn thấy con cặc tôi lem luốc chui vô ra. Lại thêm đụ kiểu này, tôi cũng lợi được ăn có bóp vú em nữa nên tôi rất thích.
Tôi cũng cố tới cho xong mà dạo này đụ Phương nhiều quá dường như khí không tạo ra kịp. Có đêm tôi nắc Phương tới ba bốn lần mà cặc dái vẫn lì lì. Em trách, tôi cáu bảo : anh đụ em toái loái còn khí đâu mà ra nữa.
Thét rồi tôi cũng oải, chỉ muốn dùng mồm thay thế cho cặc mà chơi em. Tôi bú hả hê, lồn em muốn róc cả thịt, nhưng em bảo sướng có sướng nhưng không hết nứng. Tôi đụ dữ đến gầy rộp đi, ba nhận ra ngay, lưu ý : mày coi chừng giữ sức, đừng ỷ trai tráng mà vung phí bên ngoài.
Rồi bất đồ ba chặn hòng tôi : tao thấy mày với con nhỏ thư ký bám nhau như đỉa. Có yêu thương tính chuyện đàng hoàng, đừng ăn vụng quẹt miệng, tao mang tiếng. Tôi cun cút như mèo bị cắt tai.
Một bữa tôi đang đụ thì Phương hỏi giựt ngược : Anh đã thưa với ba chuyện hai đứa chưa. Hổng lẽ tụi mình cứ thế này mãi. Tôi ậm ừ nói thư thả vì chờ học xong đã. Phương cười kháy trêu tôi : Hồi này có thấy anh đụng tới sách vở gì nữa đâu mà học.
Tôi đổ tại nàng, nàng đổ tội cho tôi, chung quy cũng bị ba thứ cặc với lồn ám ảnh mà chẳng ai ăn nên làm ra gì ráo. Nói nào ngay, chơi Phương cũng thấy khoái, có cô vợ mạnh cui cui, nắc tới nắc lui cũng không sợ. Nhưng cái lối em nhiệt tình khi hai đứa vật nhau, tôi hơi ớn.
Lờ mờ tôi nghĩ em quá dâm, chơi bao nhiêu cũng còn thèm, lỡ ra lấy nhau em lại mò đi cho thằng khác đụ thì ể mặt. Tôi chần chừ là vì vậy chớ nào phải thuộc loại sở khanh chỉ muốn chơi mà trốn tiếp sau.
Phương đẹp, khôn ngoan, vú vê phình nở, lồn rộng trơn mềm, miệng lưỡi dẻo dai, rất xứng với người chồng kinh doanh, giao thiệp. Nhưng phụ nữ quá lanh lợi cũng đáng sợ vì xưa nay “ khôn ngoan lắm oan trái nhiều “, em giỏi mà lại lắm người giỏi hơn. Liệu em có sa đà mà nếm mùi đau khổ.
Tôi hẹn lần hẹn lữa với Phương. Địa vị của ba khiến em tin tưởng mà không dám cựa quậy. Em nhẫn nại theo ý tôi mà chỉ mượn lúc nắc nhau làm trò giải trí. Vì em nghĩ trước sau gì em với tôi cũng về sống chung dưới một mái nhà, còn không thì em la toáng lên cũng không muộn.
Đúng là hai địch thủ vờn đấu trí nhau. Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, nhưng cả hai đều thấy thoải mái vì những dằn vặt đều sẵn có nhau để giải quyết nhanh, lẹ.
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.life, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.