Truyện sex dài tập

Chuyện hai mẹ con

Phần 1
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và vui mừng. Chúng tôi vừa rời khỏi trung tâm thương mại, trên tay đầy những món quà Giáng sinh vào phút cuối cùng sau vài giờ mua sắm. Người dự báo thời tiết cảnh báo có thể có tuyết, nhưng đã có vài inch của cái thứ màu trắng trên mặt đất trong ánh chiều tà mờ ảo. Những đám mây vần vũ trên trời hứa hẹn còn nhiều tuyết hơn nữa. Khi chúng tôi đi trong cơn mưa tuyết, tôi không thể không ngưỡng mộ vẻ đẹp của mẹ tôi, cứ lặng lẽ ngắm nhìn mái tóc đen dài của mẹ bị những bông tuyết phủ đầy.
Chúng tôi mang những món quà đến chiếc xe hơi cũ kỹ của mẹ rồi đi tìm nhà hàng. Tại một quán bít tết ở địa phương, hai mẹ con tôi gọi món bít tết và từ chỗ ngồi bên cửa sổ, chúng tôi ngắm cảnh tuyết rơi trắng xóa bên ngoài.
“Mẹ nghĩ là mình có thể đã phạm sai lầm rồi, con yêu à.” Mẹ nói. “Có lẽ chúng ta nên về nhà ngay khi mẹ tới đây mới phải.”
Tôi nhìn mẹ và gật đầu đáp:
“Có lẽ vậy. Ngay cả người dự báo thời tiết còn không ngờ chuyện này lại xảy ra.”
Tôi dừng lại ở quán bar trên đường đi và thay vì thể thao, mọi người đang xem các bản tin thời tiết trên Bản tin Sáu giờ. Một sự va chạm bất ngờ với khối không khí lạnh vùng cực và sự ẩm ướt đã tạo ra một cơn bão tuyết lớn. Cái từ “bão tuyết” đã được xì xào xung quanh.
Mẹ đã lái xe xuống đây từ quê nhà của chúng tôi ở phía tây Illinois để chở tôi đi nghỉ Giáng sinh. Tôi là sinh viên năm cuối tại một trường đại học địa phương ở Chicago. Tôi sống ngoài khuôn viên trường và đi tàu điện đến trường. Thật ra tôi không có nhu cầu về xe hơi, đặc biệt là với giá cả cao như hiện nay. Đã thành truyền thống khi mẹ lái xe trong khoảng bốn tiếng để đón tôi đi chơi Giáng sinh. Chúng tôi phải trải qua cả ngày để quen với không khí ngày lễ, đi mua sắm và ăn tối trước khi về nhà vì cơn điên loạn của Giáng sinh. Đây là cơ hội để hai mẹ con tôi có một khoảng lặng bên nhau.
Chúng tôi rời nhà hàng, mặt đất xung quanh đã ngập vài inch tuyết. Chiếc xe của mẹ cày trên tuyết, giờ đang thực sự lộn xộn. Trên đài phát thanh, dự báo sẽ có tuyết rơi với cường độ khoảng 12 đến 15 inch vào trưa mai.
Khi về gần đến căn hộ nhỏ của tôi, chúng tôi dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa Đại Hàn ở địa phương và dùng điện thoại trả tiền ở đó. Mẹ tôi gọi về nhà và biết rằng đã có tuyết rơi. Ba tôi không vui, lo lắng rằng mẹ tôi nên biết rõ hơn và những con đường ở đó thậm chí còn tồi tệ hơn. Ba phàn nàn cho đến khi mẹ cắt lời ba:
“Quên đi anh Harold. Anh với hai đứa sinh đôi có thể sống sót qua vài ngày mà không cần em. Có lẽ anh nên tận hưởng Giáng sinh nhiều hơn nữa.”
Mẹ trợn mắt nhìn tôi với vẻ kinh tởm về ba. Đúng vậy, ba tôi là một người hay chê bai và chỉ nghĩ tới bản thân hơn là lo cho sự an toàn của vợ mình.
Mẹ đã nói chuyện với hai thằng em sinh đôi của tôi và trấn an rằng mẹ nhớ tụi nó, nhưng nói là hai đứa và ba sẽ có một kỳ nghỉ Giáng sinh đặc biệt vui vẻ. Tôi nghĩ rằng ở tuổi 16, chúng không quá khổ sở khi vắng mẹ. Cúp điện thoại, lau đi vài giọt nước mắt, mẹ nhún vai và nói:
“À, con yêu, mẹ đoán là chỉ có hai mẹ con mình trong kỳ nghỉ Giáng sinh này.”
Tôi ôm mẹ, một cơn rùng mình xuyên qua người tôi. Tôi phải thú nhận rằng, ý nghĩ có trọn mẹ cho bản thân mình trong vài ngày thực sự hấp dẫn tôi. Tôi sẽ nhớ hai đứa em tôi, thậm chí có thể hơi nhớ đến ba, nhưng tôi đã nói sự thật khi trả lời:
“Mẹ à, con không thể tưởng tượng một người nào tuyệt vời hơn mẹ để đi chơi Giáng sinh đâu.”
Trước khi chúng tôi rời khỏi cửa hàng tạp hóa, mẹ khăng khăng là chúng tôi phải mua sắm nhiều hơn một chút, giành giật với những khách hàng khác để mua hàng vào phút cuối trước khi cơn bão tuyết đóng cửa mọi thứ. Do đó chúng tôi tìm cách để đưa chiếc xe trở lại tòa nhà chung cư cũ của tôi và vào trong con hẻm phía sau, nơi làm chỗ đậu xe. Tôi thường dùng khoảng không của tôi để làm kho chứa đồ, nhưng khi sắp xếp mọi thứ lại, chúng tôi đã xoay sở để đậu chiếc xe cũ của mẹ vô trong đó.
Hai mẹ con tôi mang thức ăn và đồ mua sắm leo lên năm dãy cầu thang, sau đó ngã gục xuống ghế dài. Trên màn hình chiếc tivi nhỏ đen trắng trong căn hộ của tôi, người dự báo thời tiết đang vui vẻ bảo đảm với mọi người rằng mới một lớp tuyết 20 inch hiện giờ, chúng tôi sẽ có một đêm Giáng sinh rất trắng.
“Vì vậy, hãy thoải mái và rúc vào người mà bạn yêu để thưởng thức tuyết đi nhé.” Anh ta khuyên nhủ.
Mẹ và tôi chỉ cười toe toét với nhau, nụ cười của mẹ có một chút bí ẩn. Tôi cười to và nói:
“Hãy để cho tuyết rơi, hãy để cho tuyết rơi!”
Đó là ngày 23 tháng 12 năm 1981, và tôi đang trải qua kỳ nghỉ Giáng sinh với người phụ nữ mà tôi yêu hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này.
Được truyền cảm hứng, tôi đi xuống cầu thang đến nhà kho và mang cây thông Nô en cũ mà mẹ đã tặng tôi khi tôi mới đi học đại học. Đó là một cây nhân tạo cũ xưa mà tôi đã lớn lên cùng. Mẹ đã đóng gói nó với đầy đủ đồ trang trí và đèn. Hai mẹ con tôi đã dành cả buổi tối để dựng nó lên và thích thú trang trí cho cây Giáng sinh, khi chúng tôi nhớ lại những ký ức đặc biệt được gợi lên bởi những đồ trang trí cụ thể và những thảm họa vui nhộn liên quan đến nó cùng nỗ lực của chúng tôi để trang trí, vào thời còn trẻ của tôi. Thật kỳ diệu, những ngọn đèn thực sự hoạt động ngay lần đầu tiên chúng tôi cắm điện vào. Mẹ vỗ tay và nhảy lên nhảy xuống, còn tôi thì không thể không chú ý đến bộ ngực của mẹ đang xóc nẩy một cách quyến rũ bên trong chiếc áo len.
Chúng tôi tắt hết mấy cái đèn khác và ôm ấp nhau trên chiếc ghế dài để ngắm cây Giáng sinh. Tôi mở nhạc Giáng sinh du dương trên dàn máy âm thanh nổi. Mẹ tôi, trên đôi chân cuộn tròn bên dưới, dựa người vào tôi. Tôi vòng tay ôm mẹ, đầu mẹ tựa vào vai tôi.
“Thật là hoàn hảo.” Mẹ nói nhỏ nhẹ. “Cảnh này rất là…”
“Lãng mạn, đúng không mẹ?” Tôi gợi ý, kéo mẹ vào sát người tôi.
“Đúng rồi, lãng mạn.” Mẹ trả lời rồi nhìn vào mắt tôi. “Đây là cách mà mẹ luôn muốn trải qua đêm Giáng sinh như vầy với ba con. Được ôm ấp trên chiếc ghế dài với người đàn ông mà mình yêu thương. Nhưng… à, con biết ổng thế nào rồi mà.” Mẹ bỏ lửng câu nói của mình.
“Dạ, con biết chứ. Giờ đoán xem mẹ sẽ phải làm gì với con nào.” Tôi nói kiểu như đùa, nhưng cũng nhận ra mẹ tôi có thể xem đó như là sự tán tỉnh.
“John ơi, thật ra mẹ thích được ở bên con. Con luôn biết chính xác mẹ thích gì mà. Mẹ không thể tưởng tượng ra bất cứ ai mà mẹ muốn ở bên cạnh ngay bây giờ. Cảm ơn con vì điều này.” Mẹ đứng dậy và hôn lên khóe miệng tôi. “Mẹ yêu con, con trai à.”
Tôi cúi xuống và trả lời:
“Con cũng yêu mẹ, mẹ ơi.”
Nói xong tôi đáp lại nụ hôn của mẹ. Tôi cũng hôn lên khóe miệng của mẹ và hôn thoáng qua đôi môi mẹ. Tôi không vội vàng, và nụ hôn kéo dài khoảng năm giây.
Mẹ thở hổn hển một chút trong giây lát khi tôi khẽ kéo mẹ lại. Mẹ trông như thể định hôn lại tôi. Hai mẹ con tôi cứ nhìn nhau một hồi lâu, không khí đầy căng thẳng. Cuối cùng, mẹ mỉm cười với tôi và dựa người vào tôi một lần nữa, gục đầu vào ngực tôi.
“Thật là lãng mạn.” Mẹ thì thầm rồi im lặng, sự căng thẳng dần biến mất.
Khoảnh khắc thật tuyệt vời và lãng mạn. Chúng tôi ngắm nhìn cây thông Noel nhấp nháy trong một thời gian dài, hài lòng trong vòng tay của nhau.
Khi gần đến nữa đêm, mẹ bỗng ngáp và nói:
“Mẹ phải đi ngủ đây. Hôm nay là một ngày dài và thú vị.” Sau đó mẹ đứng dậy, cười và nói. “Chúa ơi, mẹ chưa đóng gói thứ gì cả. Mẹ tưởng là mình đã ở nhà trong lúc này chứ!” Mẹ đứng lên vươn vai rồi nói tiếp. “Mẹ mượn con chiếc áo len hay thứ gì đó để làm áo ngủ được không?”
Trong thâm tâm, tôi rên rỉ vì dục vọng. Giá như mẹ biết đám con trai cảm thấy thế nào khi nhìn thấy người đàn bà của chúng mặc áo của chúng. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không nghĩ là có một anh chàng nào còn sống mà không nứng cặc bởi cảnh tượng một người đàn bà đẹp không mặc gì ngoài chiếc áo.
“Chắc là có rồi mẹ à, trừ khi là mẹ muốn để tự nhiên như dì Debbie. Chị của mẹ khét tiếng vì thói quen khỏa thân đó mà.”
Mẹ hơi nhếch mép và nói:
“Trong giấc mơ của con thôi John. Con không thực sự muốn nhìn thấy cơ thể chảy xệ của một bà già đâu.”
Khi lục lọi trong tủ quần áo, tôi lấy ra một chiếc áo len dài tay thoải mái, quăng nó cho mẹ rồi trả lời:
“Mẹ sẽ ngạc nhiên đấy.”
Mẹ đỏ mặt nói:
“Mẹ đi thay đồ đây. Tại sao con không sửa soạn lại chiếc ghế dài cho mẹ?”
Nói xong mẹ quay bước và đi vô phòng tắm, mỉm cười với tôi rồi đóng cửa phòng.
Tôi thay quần jean, mặc một chiếc áo thun và quần ngắn rộng thùng thình. Sau đó tôi thay tấm ra trải giường mới, lấy thêm mền và làm một cái giường cho mình trên chiếc ghế dài. Không đời nào tôi lại để mẹ ngủ trên ghế dài. Chết tiệt thật, tôi đánh một giấc ở đó trong một nửa thời gian.

To top
Đóng QC