Bạn đang đọc Chương 5, xem thêm các Chương khác trong bộ “Chinh phục gái đẹp” tại đây: htpss://gaigoi.city
Phần 1
Lũ lụt tràn về trong một đêm tại TP Hồ Châu thì giảm dần, do đó dân chúng Hồ Châu cũng có thời gian lấy lại hơi sức rồi, đại bộ phận địa phương đều bị ngập chìm, con số thương vong cụ thể còn đang tiến hành thống kê, là vì tất cả thị khu đều bị chim trong nước, cho nên về tổn thất kinh tế khó có thể đánh giá.
– Có con số cụ thể chưa?
Tương Văn Sơn mệt mỏi ngời phía sau bàn làm việc, trước mặt ông ta là thư ký Giang Bình Quý đang đứng.
– Bí thư, không có lạc quan lắm…
– Nói đi, tôi đang nghe.
Tương Văn Sơn theo bản năng lắc lư phần eo của mình.
– Tất cả là 470 người thiệt mạng trong lũ lụt.
Giang Bình Quý chật vật nói ra câu này.
– Cái gì? Làm gì mà nhiều như vậy? Công tác thống kê có chuẩn xác không? Đã xác minh chắc chắn chưa?
Tương Văn Sơn lập tức đứng lên, lớn tiếng hỏi.
– Đều đã xác minh qua.
Giang Bình Quý biết là kết quả quá nặng nề, hắn phải nói ra con số chính xác, còn quyền quyết định cuối cùng là chết bao nhiêu người để báo cáo thì hắn để cho Tương Văn Sơn, ai cũng biết là con số báo cáo người thiệt mạng sẽ bốc hơi giảm thiểu đến mức tối đa…
– Hừm… đi xác minh lại đi, tôi không tin có nhiều người chết như vậy?
Tương Văn Sơn gầm thét lên, Giang Bình Quý vội vàng xoay người ly khai, Tương Văn Sơn cũng biết con số thiệt mạng này cũng sẽ trải qua tầng tầng giấu giếm bớt rồi, nhưng số người chết nhiều như vậy, điều này làm cho ông ta không thể chấp nhận được.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 5 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Cuối cùng con số quyết định chỉ còn là 70 người chết, con số này là do Tương Văn Sơn tự mình định xuống, cũng là con số cuối cùng để mà công bố với truyền thông, còn con số công tác thống kê là con số là tuyệt mật, bất cứ người nào cũng không được tiết lộ ra bên ngoài.
Vì thế thông tin trên báo chí, Internet và tivi công bố, tại thành phố Hồ Châu rất hiếm khi xảy ra lũ lụt, do vậy lần lũ lụt hiếm có này đã gây ra 70 người tử vong, trong lịch sử thiên tai của TP Hồ Châu, đây là con số tử vong nhiều nhất từ trước đến giờ…
Có thể là vì bù lại khuyết điểm hoặc là che giấu trận lũ lụt mang tới tổn thất to lớn cho TP Hồ Châu, Tương Văn Sơn tổ chức các cuộc họp lớn nhỏ, kêu gọi sự quan trọng trùng kiến lại thành phố, liên tiếp lên đài truyền hình kêu gọi những ai có năng lực bao gồm công ty, xí nghiệp, cơ quan cùng cá nhân tích cực quyên tiền và vật dụng, giúp nhân dân thành phố gặp tai hoạ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Do Tương Văn Sơn tuyên truyền xuống rộng rãi như vậy, tình huống xã hội TP Hồ Châu coi như tạm yên ổn, nhưng có một số việc thì không lừa dối được tất cả mọi người, có một vài người rất muốn đem chuyện này lật ra rỏ ràng bên ngoài, bởi vì đây là một cơ hội hiếm có, dịp may không đến hai lần.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 5 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Cha nuôi, chuyện này phải chính từ bên trong nội bộ tiết lộ ra mới được, nhưng nội bộ bên trong, biết đến chuyện này cũng chỉ có vài người ít ỏi, cho nên không dễ dàng bọn họ mở miệng, nếu là không có nhiều ích lợi, phỏng chừng không ai dám làm việc này.
Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Cố Thanh Sơn, vừa ăn lạc rang do Cố Hiểu Manh mới bưng lên vừa nói.
– Vậy con nhắm được người nào chưa?
Cố Thanh Sơn hỏi.
– Con cũng không biết có được không, nhưng chúng ta buộc phải làm cho được chuyện này, phải chấp nhận cho người đó có được lợi ích, cha phải đồng ý để hắn làm chủ nhiệm kiêm bí thư khu khai phát công nghiệp, thì mới có hy vọng thành công.
– Ưm… chức vụ này không nhỏ, chỉ sợ lão Thạch không đồng ý thôi…
– Có thể là khó, như nếu người đó được làm bí thư ở khu khai phát công nghiệp, chắc chắn người đó sẽ đồng ý mà tiết lộ, nếu không làm được, thì chắc sẽ không có tích cực gì trong chuyện này, chỉ là không biết trên tỉnh sắp xếp lại TP hồ Châu như thế nào?
– Vấn đề đó không phải là để cho chúng ta suy tính, chuyện quan trọng là chỉ cần tống lão Tương rời khỏi TP Hồ Châu, thì đó mới là thắng lợi lớn nhất, chẳng phải là con đã nói đã điều tra rõ kẻ theo dõi Hiểu Manh là người của ai sao?
– Vâng… chính là người của Tương Hải Dương, điều này không sai, Triệu Cương cũng đã nói với con rồi, là một tên lưu manh liều mạng, sớm muộn gì con cũng nghĩ biện pháp làm thịt hắn.
Đinh Nhị Cẩu căm hận nói.
– Đó là là chuyện sau này, hiện giờ nếu muốn đánh lão Tương văng ra khỏi TP Hồ Châu, trong tay phải có chứng cứ tài liệu chắc chắn, như vậy thì cha mới có thể đi lên tỉnh, đem chuyện này báo cáo rõ ràng, nếu không có tài liệu chứng cứ thì khó mà nói, có nói cũng không có ai tin.
– Ồ… không… cha nuôi, chuyện này cha không thể ra mặt, như vậy thì phiêu lưu quá lớn, rủi ro rất cao, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó lường, chúng ta không thể đối đầu trực diện như thế, vẫn là lợi dụng qua Internet, thông tin báo chí, con sẽ tìm phóng viên tập trung đưa tin về chuyện lũ lụt này, như vậy khiến cho ở trên sẽ chú ý, tự nhiên sẽ có người tới TP Hồ Châu để điều tra.
– Con có nắm chắc?
– Vâng… mấu chốt vẫn là lợi thế, Giang Bình Quý con người này con đã tiếp xúc qua, hắn là một người có tham vọng, vẫn luôn muốn chức vị cao hơn, con nhớ được lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn liền nhắc tới Trần Khánh Long thư ký của chủ tịch Thạch, lời nói lúc đó có vẻ rất hâm mộ khi Trần Khánh Long được điều đi làm phó chủ nhiệm ở khu khai phát, cái chức phó chủ nhiệm đó thì tính cái gì, do đó con phỏng chừng nếu hứa cho hắn một vị trí làm chủ nhiệm khu khai phát, nhất định là hắn sẽ suy nghĩ…
– À… chuyện này người biết càng ít càng tốt, chắc chắn là Giang Bình Quý cũng hiểu được, nếu hắn phản chủ tiết lộ tin tức ra, sau này nếu muốn được người khác tín nhiệm, sợ là không dễ dàng…
– Đúng là nếu phản bội, nhất định sẽ bị người xem thường, nhưng trong chuyện này, con cảm thấy hắn nên làm vì có chính nghĩa, chứ nếu vụ này chìm xuồng, gia đình có những người chết vì lũ lụt bị ém nhẹm, người chết thật sự là chết oan.
– Tóm lại chuyện này phải tuyệt đối bí mật, nếu làm không thắng, thà rằng không làm, vạn nhất công việc của Giang Bình Quý lộ ra, bị Tương Văn Sơn biết được, vậy thì rất là phiền toái, thế lực của Tương Văn Sơn tại TP Hồ Châu không thể khinh thường, huống chi còn có đứa con trai qua lại với bọn xã hội đen…
– Vì thế lúc nào thấy thích hợp, cha nuôi nên trao đổi với chủ tịch Thạch, tận lực để có thể đạt được sự nhất trí thống nhất, con cảm thấy chỉ cần cả hai cùng nhau đồng ý, Giang Bình Quý là có thể nắm lấy được, con nghe nói hắn làm việc cho Tương Văn Sơn cũng không được tốt lắm, đã đi theo Tương Văn Sơn nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần đưa Tương Văn Sơn về đến nhà, cũng chỉ được đứng ở trước cửa nhà, ngay cả cơ hội vào trong nhà chơi cũng không có, thì có thể thấy được Tương Văn Sơn bạc bẽo với cấp dưới của mình đến trình độ nào.
– Việc này làm sao con biết?
– Hì… đây là những chuyện ngồi lê mách lẻo mà con tham gia chém gió nên biết được…
– Hừ… chém gió cái gì mà chém gió… đi qua giúp mẹ xào rau đi, mỗi lần tới đây đều ngồi chờ ăn, ăn xong thì lắc mông rời đi…
Cố Hiểu Manh mang cho Cố Thanh Sơn một ly trà, bực bội càu nhàu Đinh Nhị Cẩu…
– Trời đất… chị Hiểu Manh, chị làm như em là trâu bò chỉ biết ăn vậy?
Đinh Nhị Cẩu hét lên.
– Hừ… đó chính là em tự nói, không phải chị mắng em nhé, em tự nói mình là trâu bò, vậy em đi ra ngoài ăn cỏ đi, đừng có ở nhà chị ăn cơm.
– Hiểu Manh… được rồi, cha và Trường Sinh đang nói việc chính sự…
Cố Thanh Sơn mắt thấy Cố Hiểu Manh những ngày qua trạng thái tinh thần có chuyển biến tốt hơn trước, trong lòng ông rất cao hứng, tuy rằng Cố Hiểu Manh vẫn còn đấu võ mồm với Đinh Nhị Cẩu, nhưng ông nhìn ra được, loại đấu võ mồm này dường như là một loại trao đổi phương thức của hai nguời, chứ không phải là thật sự đang tức giận.
– Hừ, hắn có biết cái gì mà chính sự chứ, không phải là đi gây chuyện thì cũng là đi tán gái, con chỉ thấy hắn có chút bản lãnh này mà thôi.
Cố Hiểu Manh nói xong xoay người uốn éo cái mông của mình ly khai, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo cái eo xinh đẹp Cố Hiểu Manh cùng với phần mông đầy đặn co dãn, âm thầm nuốt nước miếng, rồi xoay mặt cùng với Cố Thanh Sơn tiếp tục bàn luận chính sự.
– Cha nuôi, còn có một chuyện, con không nắm được, nhờ cha nuôi giúp con phân tích.
– Chuyện gì?
– Cha là cha nuôi, chuyện này thì không có ai biết, nhưng con là thư ký của chủ tịch Thạch, nếu không nói cho ông ấy biết, con lo lắng sau này nếu chủ tịch Thạch từ đường dây khác biết con là con nuôi của cha, nhất định ông ấy sẽ có cái nhìn không tốt với cha, nếu không khéo, có thể chủ tịch Thạch sẽ cho rằng con ở bên cạnh ông ấy là gián điệp, vậy theo cha nuôi có nên nói thực tế chuyện này cho ông ấy biết không?
– Ưm… chuyện này sớm muộn gì cũng có người biết, không có bức tường kín nào mà gió không lọt qua được, cũng được… có cơ hội thích hợp thì con cứ nói cho lão Thạch biết, miễn cho đến lúc đó lão Thạch đối với con có ảnh hưởng cũng không tiện.
Đinh Nhị Cẩu vui mừng gật đầu, điều hắn lo lắng nhất chính là thái độ của Cố Thanh Sơn, nếu nhỡ Cố Thanh Sơn không đồng ý, thì tình thế của hắn là bị kẹp ở giữa rất khó chịu, hắn cũng nghĩ tới rồi, mặc kệ là Thạch Ái Quốc có được thăng nhiệm làm bí thư thành ủy hay không, hắn cũng phải cố gắng tận lực kéo Cố Thanh Sơn và Thạch Ái Quốc vào chung mối quan hệ, vừa là vì mình, cũng là vì lợi ích của hai lãnh đạo này, bởi vì mặc dù nếu Tương Văn Sơn rời khỏi TP Hồ Châu, phe nhóm của ông ta cũng không phải là tan rã ngay lập tức, Cố Thanh Sơn và Thạch Ái Quốc phải liên thủ lại, cái nào nên phân hoá thì phân hoá, ai nên đánh thì đánh, nên hợp nhất thì hợp nhất.