Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Cao thủ kiếm hiệp” tại đây: https://gaigoi.city
Phần 1
Lúc ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong nhà, thì Tống Thanh Thư thoáng cái mở mắt, nhúc nhích thân thể, lập tức biểu lộ cực kỳ cổ quái: “Hoan Hỉ Thiện Pháp đích xác là là công phu tốt, tối hôm qua cày bừa vất vả suốt cả đêm, nếu như là lúc trước, ngày hôm sau sẽ ngủ đến giữa trưa dậy không nổi, chưa kể là đau lưng, tinh thần mệt mỏi, đâu có giống như hôm nay sảng khoái tinh thần như vậy…”
Âm thầm vận lên chân khí trong cơ thể, Tống Thanh Thư vui mừng, chân khí rõ ràng lại tăng thêm vài phần, phải biết rằng lúc trước lúc giao hoan với Khúc Phi Yên cùng Chung Linh, hai nàng đều là tấm thân xử nữ, trong cơ thể âm tinh tinh khiết, còn Điền phu nhân là một thiếu phụ thành thục đã chung đụng với hai nam nhân trước đây, trong cơ thể âm tinh so với các cô nương nhiều hơn, hơn nữa trong cơ thể nàng dường như âm tinh đã vượt xa những nữ nhân bình thường khác, do đó đêm qua bản thân hắn hấp thụ được không ít…
Tống Thanh Thư lẩm bẩm tự nói, đột nhiên thần sắc biến đổi, nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ.
– Các hạ đã đến, sao không hiện thân?
– Công tử võ công tựa hồ đã cao hơn trước một tầng.
Theo một giọng nói thanh nhã truyền đến, cửa sổ đã bị mở ra, một bóng trắng phóng vào.
– À… thì ra là Cửu công chúa.
Tống Thanh Thư cười cười, rất nhanh trầm tĩnh lại.
Chu A Cửu đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên đôi mi thanh tú nhăn lại, cái mũi tinh xảo nhíu lại, đánh giá chung quanh, một mùi nồng đậm hăng hắc khó chịu của nam nữ giao hoan thoang thoảng bay khắp phòng, nghi hoặc hỏi:
– Trong phòng sao lại có cái mùi này?
Tống Thanh Thư sững sờ, lập tức kịp phản ứng, lúng túng cười nói:
– Hôm qua tại hạ uống rượu quá nhiều, nên làm ô uế khứu giác của công chúa thật sự là xin lỗi…
Nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Nam nữ giao hoan qua đi, cái loại mùi vị này, ngươi là một hoa cúc khuê nữ đương nhiên không phân biệt được…”
Nhưng hắn không ngờ rằng Chu A Cửu lại thừa biết cái mùi vị quen thuộc này, rõ ràng không phải mùi rượu như Tống Thanh Thư nói, có điều thấy Tống Thanh Thư không nói thật, nàng cũng không có ý định tra tới.
– Hừ… chuyện gió trăng của công tử, ta không quan tâm đến, chỉ là đêm qua Hoằng Lịch ở trong vương phủ chiêu đãi Tống công tử, công tử có nhìn thấy Hạ Thanh Thanh không?
Tống Thanh Thư chuẩn bị rời giường, vừa mới chuẩn bị vén chăn lên, đột nhiên ý thức được tựa như Chu A Cửu rõ ràng đã biết chuyện, đồng thời trên người của hắn cũng chưa có mặc vào quần áo, vội vã lúng túng ra hiệu, Chu A Cửu đỏ mặt, quay lưng về phía hắn.
“Tại sao một cô nương thuần khiết, kinh nghiệm tình trường chưa có, lại vừa ngửi qua mùi vị này lại biết được chuyện này, đã vậy nhìn kỹ dáng người của nàng lại dường như giống như là một thiếu phụ thành thục so với những cô nương khác…”
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm vào cái mông của nàng, một bên mặc quần áo, một bên không nhịn được thấy kỳ quái nghĩ đến.
– Xong chưa?
Chu A Cửu nghe được từ phía sau truyền đến tiếng soàn soạt của làn vải, nghĩ đến một nam tử xa lạ đang thay quần áo không xa thân mình, trong lòng không dễ chịu, đợi một hồi liền mở miệng hỏi.
– Xong rồi… xong rồi… công chúa chuyển qua đến đây đi.
Tối hôm qua chiến đấu suốt đêm, Tống Thanh Thư đã phóng thích xong tất cả tinh lực, vào lúc này đúng là không có hứng thú đùa giỡn với Chu A Cửu, nên rất nhanh y phục đã mặc chỉnh tề, không hề kéo dài.
– Hôm qua tại hạ đã gặp được nàng.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi.
– Chỉ tiếc nàng một lòng muốn làm Trắc Phúc Tấn của Bảo Thân vương.
Trong giọng nói có tâm ý căm giận.
– Sao lại có chuyện đó.
Chu A Cửu lắc đầu.
– Hạ Thanh Thanh đối với Viên đại ca cảm tình ra sao thì ta rõ ràng nhất, nàng làm như thế là vì tuyệt đối có nỗi khổ tâm trong lòng.
Tống Thanh Thư trong lòng phiền muộn, ngẩng đầu hỏi:
– Cửu công chúa đến Thịnh kinh thành lúc nào vậy?
– Sau ngươi một ngày, trước ta cũng đã thăm dò Bảo thân vương phủ, đối với khinh công của mình thì có lòng tin, cứ tưởng rằng là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ bên trong Vương phủ lại thủ vệ nghiêm ngặt như thế, không một khe hở, đành tay trắng trở về.
Chu A Cửu ưu tư nói.
– Hoằng Lịch lão sắc quỷ có mấy phần bản lĩnh, hơn nữa thế tử Phúc Khang An tuy rằng không phải là người tốt lành, nhưng bản lĩnh dàn trận đúng tài giỏi, bố trí Vương phủ như là quân doanh, vững như thành đồng vách sắt…
– Mãn Thanh thát tử nhân tài đông đúc, đó không phải là chi phúc chúng ta.
Chu A Cửu đôi mi thanh tú nhíu chặt…
Nghe được nàng thở dài, Tống Thanh Thư trấn an nói:
– Công chúa cũng đừng lo lắng quá, Mãn Thanh đúng là nhân tài đông đúc, nhưng kỳ thực bên trong đã sớm ám lưu chuyển động, đại loạn sắp phát sinh.
– Công tử vì sao nói như vậy?
Chu A Cửu chờ đợi nhìn hắn.
Tống Thanh Thư chần chừ:
– Hôm nay có nói, mong rằng công chúa đừng có tiết lộ cho Trương Vô Kỵ biết.
Chu A Cửu sững sờ, rồi mỉm cười nói:
– Suýt chút đã quên các người bất hòa, yên tâm đi, ta sẽ thay công tử bảo mật.
– Nếu như hắn lấy thân phận Giáo Chủ cưỡng chế, thì công chúa sẽ làm thế nào?
Tống Thanh Thư vẫn không tin, tiếp tục hỏi một câu.
Chu A Cửu nhẹ như mây gió nở nụ cười:
– Ta tuy rằng đáp ứng Trương giáo chủ làm Thánh nữ Minh giáo, nhưng không phụ thuộc vào quan hệ, hắn lợi dụng ta là thân phận công chúa tiền triều, ta dựa vào thế lực Minh giáo của hắn, theo như lợi ích mỗi bên, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.
– Có điều tại hạ nghe nói quy cũ của Minh giáo thì Thánh Nữ chung thân không có trượng phu, chức vị này là loại vô nhân tính, công chúa tại sao lại nhận chứ?
Tống Thanh Thư nói, thật ra thì Chu A Cửu xinh đẹp có phần còn nổi trội hơn Hạ Thanh Thanh, chẳng qua là Hạ Thanh Thanh bởi vì đã có trượng phu, nên được tăng thêm vài ba tầng khí chất thành thục quyến rũ, mị lực mới có thể sánh ngang cùng Chu A Cửu, một tuyệt sắc khuynh thành đại mỹ nhân như nàng, chung thân không được có trượng phu, quả thực là một tin không vui cho nam nhân thiên hạ.
– Tại vì thân xác ta cũng đã hiến dâng cho Viên đại ca rồi, do đó sau khi Viên đại ca chết đi, thì có trượng phu hay không thì đâu có khác biệt gì, chuyện làm Thánh Nữ đâu có quan hệ gì.
Chu A Cửu nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, trong ánh mắt lộ ra đầy thương cảm.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Tống Thanh Thư nghe qua không sót một chữ trong tai, trong đầu hơi choáng váng, thảo nào dáng người nàng lại có mị lực vẻ thành thục như vậy, hắn không tránh khỏi đối với Viên Thừa Chí đã chết tràn ngập ghen tị:
“Viên Thừa Chí, ngươi đến tột cùng có bản lĩnh như thế nào, mà lại có thể làm cho hai đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần này đối với ngươi lúc nào cũng khăng khăng một mực vậy.”
– Cửu công chúa, Minh giáo tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ ở Tây Vực cách xa, muốn đánh đến Mãn Thanh bên này, e rằng chờ đến mấy chục năm nữa cũng không có cơ hội nhìn thấy, vậy thì công chúa gia nhập cũng không thành vấn đề sao?
Tống Thanh Thư mở miệng nói.
– Ta cũng đã từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng phóng tầm mắt nhìn trong thiên hạ không có ai so với Minh giáo lựa chọn tốt hơn.
Chu A Cửu bướng bỉnh nói.
– Bên trong cảnh nội Mãn Thanh các tổ chức phản Thanh phục Minh tầm mắt quá thấp, không ra thể thống gì, chỉ có Kim Xà doanh… nhưng ta không thể gia nhập…
Chu A Cửu sắc mặt ửng đỏ khi nhắc đến Kim Xà doanh, rồi lại tiếp tục.
– Chỉ còn phía nam nước Tống, tuy rằng nơi này có kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, không thiếu người tài giỏi, nhưng Hoàng Đế thì ngu ngốc, gian thần giữa đường đủ các loại…
– Chính tại hạ cũng như thế…
Tống Thanh Thư thấy nàng nói như tri kỷ của mình, ngày đó chính hắn cũng thấy nước Tống như mặt trời sắp lặn, mình không thể phát huy được cái gì từ nơi đó, Quách Tĩnh bản lĩnh lớn như vậy, cũng chỉ có thể giúp Lữ Văn Hoán cố thủ thành Tương Dương, chính hắn võ công thì không bằng Quách Tĩnh, danh tiếng cũng chưa có, nếu hắn đến gia nhập thì phỏng chừng cao lắm là được phái đến Tứ Xuyên hoặc vùng nào đó để chống lại Mông Cổ, đó cũng không phải là điều hắn muốn.
– Cửu công chúa nói tiếp a.
Chu A Cửu lườm hắn một cái, tiếp tục nói:
– Ta là hậu duệ hoàng tộc Đại Minh, đương nhiên không thể đi đến các nước Kim, Liêu, Tây Hạ, còn Thổ Phiền, Đại Lý, không đề cập tới cũng được. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Trương Giáo Chủ Minh giáo là nơi có thể tạm thời dựa vào.
– Cửu công chúa có cân nhắc đi qua ăn máng khác không vậy?
Tống Thanh Thư chú ý tới trong giọng nói của nàng bất đắc dĩ, lập tức đại hỉ nói.
– Đi ăn máng khác? Như thế nào là đi ăn máng khác?
Chu A Cửu sắc mặt biến hóa, Chu gia từ trước đến nay rất kiêng kỵ lối nói theo kiểu dân gian, nghe hắn nói đi ăn máng khác, trong óc nàng lại hiện lên mình là con heo, tại chính giữa nhảy qua nhảy lại giữa hai cái máng…
– Ách… tại hạ nói sai… nói sai, chính là thay đổi chỗ dựa.
Tống Thanh Thư vội vàng cải chính.
– Thay đổi chỗ dựa? Dựa vào nơi nào đây?
Chu A Cửu thần sắc mờ mịt hỏi.
– Chính là tại hạ nơi đây.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu ưỡn ngực, nghĩ đến có khả năng dồn Trương Vô Kỵ vào chân tường, lập tức rất là hưng phấn.
– Công tử?
Chu A Cửu định cất tiếng cười to một trận, nhưng phong phạm hoàng gia làm cho nàng kịp thời khắc chế bản thân, hé miệng mỉm cười nói.
– Nếu như ta nhớ không lầm, công tử hiện giờ còn đang vì Khang Hi bán mạng, ta đến đầu nhập vào phía công tử, chẳng khác gì là đầu phục Khang Hi sao?
– Tại hạ làm việc dưới tay Khang Hi không giả, nhưng bán mạng thì đã nói sai rồi, tại hạ cũng chuẩn bị đi ăn máng khác đây, đến lúc đó công chúa có tới cùng đi theo tại hạ?
Tống Thanh Thư liếc nhìn nàng chờ đợi.
– Với công tử?
Chu A Cửu nghe được cuối cùng đại khái đoán ra là hắn có ý tứ gì.
– Đợi khi nào công tử có căn cơ đi, thì chúng ta đàm luận đến vấn đề này.
Chu A Cửu ưu nhã từ chối nói, mấy lần chạm mặt nhau, nàng sớm đã minh bạch Tống Thanh Thư đối với triều đình Mãn Thanh cũng có không trung thực, vì vậy cũng không thấy làm lạ khi hắn mở miệng mời chào.
– Tốt!
Tống Thanh Thư cũng hiểu rõ hiện tại mình cái gì cũng không có, thì không thể nào đả động được đối phương, bất quá có thể chỉ lưu lại trong lòng đối phương lưu lại một hạt giống.
– Có phải trong lòng công chúa vẫn không bội phục tại hạ?
– Hừ, cứ chờ công tử trước có căn cơ chính mình rồi nói sau, hiện tại nhiều lời vô ích.
Chu A Cửu cũng không quản đến hắn nói nữa, liền muốn kết thúc vấn đề này.
– Công tử nói qua một chút cho ta nghe vì sao Mãn Thanh đại loạn đi.
Tống Thanh Thư ừ một tiếng, giải thích nói:
– Chắc hẳn công chúa cũng biết Mãn Thanh có Khang Hi, Hoằng Lịch, Ngô Tam Quế tạo thế chân vạc, bọn họ mỗi người đang suy nghĩ tìm cách tiêu diệt hai thế lực kia, bản thân độc hưởng vạn dặm giang sơn này, chẳng qua vì có Mông Cổ Liêu quốc hai kẻ thù bên ngoài, ba người bọn họ mới miễn cưỡng thống nhất đối ngoại, nhưng trong khoảng thời gian này đã xảy ra một loạt sự tình, sự kết minh của Hoằng Lịch và Ngô Tam Quế đã bị tan vỡ, phá vỡ thế cân bằng.
– Vậy thì không được, ta không thể để cho Hạ Thanh Thanh mạo hiểm.
Chu A Cửu cũng cảm nhận được tình thế nguy cấp, nhìn Tống Thanh Thư nói ra.
– Ta có ý định Hạ Thanh Thanh cứu ra khỏi Thịnh Kinh thành, công tử có giúp ta không?
– Cứu Viên phu nhân?
Tống Thanh Thư có chút ý động, bất quá rất nhanh lắc đầu.
– Nhưng Viên phu nhân tâm ý đã quyết, định mượn nhờ tay của Hoằng Lịch để đối phó Khang Hi, chỉ sợ là không muốn đi theo chúng ta.
Chu A Cửu thần sắc ngưng tụ:
– Hoằng Lịch cùng Khang Hi hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết, Hạ Thanh Thanh làm như vậy thật sự là không sáng suốt rồi. Ta không thể để cho nàng trũng xuống đ càng sâu, nàng nếu không nguyện đi, chúng ta cưỡng chế mang nàng đi.
– Được rồi…
Tống Thanh Thư gật đầu, chẳng hiểu bản thân vừa rồi vì sao không có nghĩ đến phương pháp này.
– Nhưng làm thế nào mới có thể đem Viên phu nhân từ trong vương phủ mang đi ra ngoài đây?
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Chu A Cửu rơi vào đăm chiêu.
– Lần này đến Thịnh kinh thành chỉ một mình Cửu công chúa sao?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Minh giáo định cho người theo bảo vệ ta, nhưng ta cảm thấy không tiện, nên không đồng ý, bảo bọn họ cứ ở lại Hắc Mộc nhai.
Chu A Cửu đáp.
– Một người cô độc a, lần này khó làm, xem ra từ trong Vương phủ dùng võ công cướp người là không thể thực hiện được, chỉ có cách dùng trí thì họa may.
Tống Thanh Thư bước chân qua lại, cũng cảm thấy trong đầu hỗn loạn.
– Chúng ta trước tiên từng người nghĩ đến biện pháp, sau này gặp mặt lại rồi cùng nhau thương lượng.
Hai người đồng thời trầm mặc một hồi, Chu A Cửu mở miệng nói.
Tống Thanh Thư nhận ra được nàng muốn rời đi, liền vội vàng hỏi:
– Vậy Cửu công chúa ở nơi nào? Làm sao tại hạ liên hệ được?
Chu A Cửu do dự một lúc, vẫn không nói ra nơi trú ngụ của mình, nàng chỉ ra phía ngoài sân nói.
– Nếu Tống công tử muốn tìm ta, có cái cây ngoài sân kia, treo lên một dải lụa vàng, ta sẽ đến đây tìm công tử.
Chu A Cửu rời đi không bao lâu, Trương Khang Niên vội vàng chạy vào, vẻ mặt cổ quái nói:
– Vị nữ nhân tối hôm qua lại tới nữa rồi.
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, kêu Trương Khang Niên đưa nàng mời đến, nhìn thấy Điền phu nhân diễm quang bắn ra bốn phía đi vào bên trong nhà, khóe miệng hắn nổi nụ cười.
– Công tử cười cái gì…
Bị hắn nhìn chăm chú làm có chút sợ hãi, Điền phu nhân trong lòng khó chịu.
– Nhìn thấy Điền phu nhân hồng hào kiều diễm, trong lòng tại hạ rất vui thích, có cảm giác thành công, đương nhiên phải nở nụ cười.
Tống Thanh Thư đáp.
– Công tử vui thích cái gì…
Điền phu nhân đột nhiên hiểu ra, đỏ mặt gắt hắn.
Tống Thanh Thư đưa tay ra liền vuốt trên cái mông nàng, Điền phu nhân vẻ mặt biến đổi, hướng phía sau lui lại mấy bước.
– Ta đã đền bù mong ước của công tử, hy vọng công tử tuân thủ lời hứa, giúp ta cứu ra Điền Quy Nông.
Điền phu nhân vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
– Yên tâm, tại hạ không phải là loại ăn xong quẹt mỏ…
Tống Thanh Thư lắc đầu một cái.
– Điền phu nhân có biết Điền Quy Nông bị nhốt ở đâu không?
Điền phu nhân đang suy nghĩ thì nghe hắn hỏi, liền trả lời:
– Vốn là là bị giam ở trong đại lao, nhưng gần đây không biết bị chuyển giam đi nơi nào, ta hỏi qua rất nhiều người, nhưng không ai chịu nói cho ta biết. Ngày hôm qua ta nhận được một cái tin, Điền Quy Nông tựa hồ chịu một loại hình phạt cực kỳ tàn ác, do lo lắng tính mạng hắn, cho nên mới…
– Cho nên mới sốt ruột tìm cách cứu phu quân, nên mới để cho tại hạ chiếm tiện nghi?
Nhìn Điền phu nhân muốn nổi giận, Tống Thanh Thư liền vội vàng nói.
– Để tại hạ lập tức phái người đi thăm dò, chung quy thì cũng phải cứu Điền huynh ra.
– Đa tạ công tử.
Điền phu nhân lời này vừa nói ra lập tức liền giật mình, chính mình cũng trả giá bằng thân thể để cho hắn giày vò suốt cả một đêm, còn cần phải tạ ơn hắn sao?
Quả nhiên Tống Thanh Thư vừa nghe liền nở nụ cười:
– Cảm ơn thì tại hạ không dám nhận, tối hôm qua là tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công thì phu nhân trả phần thù lao còn lại là được rồi…
– Tối hôm qua như vậy… còn chưa đủ sao?
Nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua bên dưới hạ thể Điền phu nhân lại chợt nóng lên, hai chân như nhũn ra, tựa như cái âm đạo lại thèm muốn, hai gò má ửng đỏ, nàng tuy rằng kết hôn nhiều năm, đã sinh qua một hài tử, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nàng được hưởng khoái lạc từng cơn nối tiếp như tối hôm qua. Nàng thấy mình thật hồ đồ.
– Đương nhiên là chưa đủ, dù cho mỗi ngày cùng phu nhân gần gũi cũng không đủ.
Tống Thanh Thư biết trong cơ thể của Điền phu nhân phong phú âm tinh chi khí, nếu để lãng phí thì cảm thấy quá phung phí của trời, lại nói Điền phu nhân lại là dạng nữ nhân bên trong nữ nhân, đêm qua đã hưởng thụ đến tất cả những thứ khoái lạc mới mẻ này, tự nhiên có chút ăn tủy mới biết vị.
Điền phu nhân mặc dù có chút nổi giận với lời hắn nói, nhưng nghe hắn chân thành ca ngợi mình, trên mặt hắn đầy vẻ mê luyến, trong lòng vẫn có mấy phần hoan hỉ, chỉ là chung quy ngượng ngùng không thể t đáp ứng yêu cầu hoang đường như vậy, nên đành ưởm ờ nói ra:
– Chờ công tử cứu ra Điền Quy Nông rồi thì nói sau đi.
– Được!
Nhìn trước mắt thiếu phụ thành thục mang theo ba phần tức giận, rồi lại có ba phần e thẹn, ba phần quyến rũ, giữa hai lông mày nồng nặc xuân tình chưa tan, Tống Thanh Thư trong lòng cực kỳ vui sướng.
– Phu nhân sáng nay vừa đi, mà giờ quay lại, chẳng lẽ chính là vì chuyện này?
– Vậy công tử cho rằng ta quay lại đây tìm ngươi để làm cái gì?
Điền phu nhân lườm hắn một cái, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra nét phong tình vạn chủng khiến cho Tống Thanh Thư cảm thán không ngớt.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Một ngày ân ái bằng trăm ngày phu thê, tại hạ còn tưởng rằng phu nhân nghĩ đến ân tình đêm qua nên cố ý đến cùng tại hạ ôn chuyện đây.
– Hạ lưu!
Điền phu nhân ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng tự trách trong lòng lại không chút nào tức giận hắn, trái lại có một loại cảm giác cấm kỵ kích thích, nghĩ đến tối hôm qua bị hắn dằn vặt đủ loại tư thế, dẫn đến sáng nay mới thoát ly được ma trảo hắn, nàng liền vội vội vàng vàng rời đi, trở về đến trong phủ nhớ tới vẫn chưa cùng hắn nói đến sự tình của trượng phu, ở trên giường lăn lộn khó ngủ, cuối cùng vẫn phải quyết định một chuyến lại tới đây.
– Phu nhân sau này có thời gian rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Dịch Phương quán này ngồi.
Tống Thanh Thư một lời hai ý nghĩa nói.
Điền phu nhân vội lắc đầu:
– Ta sẽ không tới nơi này nữa.
Nói xong nàng liền đi ra ngoài, nhưng lúc đi tới cửa gian phòng, thân hình ngừng lại một chút, cũng không quay đầu lại, chỉ là nhẹ giọng nói.
– Công tử nếu có tin tức gì của Điền Quy Nông, có thể tới Điền phủ ngồi nói một chút.
Nói xong lỗ tai đều đỏ thấu, nàng không nghĩ ra tại sao mình lại lớn mật như thế, rồi vội vã rời đi như chạy trốn.
Tống Thanh Thư nghe qua cũng sững sờ…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền, các ngươi mang thủ hạ điều tra chung quanh Thịnh kinh thành, tìm một người tên là Điền Quy Nông xem bị nhốt ở đâu, hắn trước vẫn ở trong đại lao vương phủ, cũng không đến nỗi khó không tìm được đầu mối nào, nếu như vẫn không được, hãy liên lạc qua do thám của triều đình nằm vùng tại Thịnh kinh thành nhờ giúp đỡ.
Điền phu nhân đi rồi, Tống Thanh Thư đem hai người vào phân phó nói.
– Vâng, hạ quan nhất định làm hết sức.
Hai người đáp ứng, liền xin cáo lui.