Bạn đang đọc một phần của truyện
Em Linh cùng lớp
, bạn có thể đọc bản full tại đây:
http://truyensex.life/em-linh-cung-lop-full/
Con hẻm nhà nhỏ thuộc dạng phức tạp. Tôi đi vô nhìn sơ qua cũng thấy vậy. Dăm ba ông cởi trần trùng trục, người xăm trổ xanh lè đi qua đi lại. Tiếng chửi thề, cãi cọ vọng từ đầu hẻm tới cuối hẻm. Chưa kể ngay đoạn giữa ngõ có một chỗ phình to, đang có dăm ba mạng túm năm tụm ba sát phạt.
Tôi cũng chẳng ngại ba cái vụ này, dù sao tôi cũng có chống lưng dữ dằn đằng sau chứ bộ. Mấy đứa thanh niên nhìn tôi, tôi cũng đưa mắt nhìn lại chứ đâu có sợ. Có điều, con nhỏ ở một nơi như vầy e cũng không ổn à nha. Tôi cũng không hiểu sao ba má con nhỏ yên tâm cho nó ở trong cái hẻm rặt tụi giang hồ đó.
Mà ba má con nhỏ cũng kì – từ dạo tôi quen nhỏ chưa bao giờ thấy nó nói qua. Gặng hỏi vài lần, con nhỏ chỉ trả lời nhấm nhẳng: ba nó đi xuất khẩu lao động nước ngoài rồi li thân với má nó, má nó thì đi buôn đường dài tối ngày, cả tháng mới về nhà có một lần. Tôi cũng chẳng để ý lắm, dù vẫn thấy đi buôn đường dài mà cả tháng mới về nhà một lần cũng lạ ghê.
Từ bữa tới nhà con nhỏ, tôi biết nhà nhỏ cũng không có khá giả gì. Khác hẳn với cái ấn tượng ngày đầu tiên vô lớp, tôi đã tưởng ba má nó giàu có và cưng chiều nó dữ dội luôn. Mà kiểu ăn mặc, quần áo đầu tóc của con nhỏ, đâu có ra dáng một đứa con gái có hoàn cảnh khó khăn đâu. “Chắc má nó cưng nên ráng cho nó bằng bạn bằng bè” – Tôi tự nhủ vậy.
Má nó tôi có biết qua bức ảnh treo trong nhà. Người phụ nữ trẻ tới ngạc nhiên, xinh, có nhiều nét giống nó nhưng cao ráo hơn, ánh mắt hơi buồn. Thoạt đầu nhìn, tôi đâu có nghĩ là má nó vì nhìn chẳng khác gì 2 chị em, mãi sau mới biết má nó sinh nó năm 17 tuổi, tôi mới dám tin là thật. “Chất chơi dữ ha – 17 tuổi có con, xem chừng con nhỏ này vào đời còn sớm hơn má nó”.
Nhỏ này thích tiền. Tôi cũng thích tiền vậy, có điều tiền tôi hay lấy của ba má tôi thôi. Ông bả cho thì cho, không cho tôi đem xe đi cầm, rốt cuộc cũng phải chuộc thôi. Có điều tôi tiêu xài cũng có chừng mực, bởi nhiều quá ông bả cũng la rầm rĩ, muốn nhức cái óc. Có điều từ khi quen con nhỏ, tôi xài nhiều hơn trước gấp tới mấy lần. Đi chơi bời, ăn uống chỉ là ba cái lẻ tẻ không đáng kể, có điều ba cái vụ về sau mới làm tôi thấy ớn.
Con nhỏ khoái sắm đồ. Ừ thì dăm bữa nửa tháng đưa con nhỏ đi mua sắm một hồi, mua xong tôi muốn đứng tim luôn. Ví của một thằng nhỏ học lớp 10 đâu có nhiều nhặn gì đâu, vài vụ như vậy tôi cũng muốn tự tử cho xong chuyện. Cũng may, ông bà già cũng không để ý nên thi thoảng, tôi lén rút của ông bả ra ít tiền xài đỡ, cũng tạm qua ngày.
Nhưng không chỉ khoái sắm đồ, con nhỏ cũng khoái cả trang sức nữa mới muốn đứng tim. Sinh nhật nhỏ, tôi hỏi nhỏ khoái gì, nó làm một câu làm tôi muốn hết hồn: Em hổng có cái dây chuyền nào đeo hết trơn! Tôi cắn răng, tự nhủ xin lỗi ba mẹ rồi rón rén cậy tủ đi mua cho con nhỏ. Mắt thấy món quà đúng ý, mắt con nhỏ sáng bừng!
Cũng còn chưa hết. Con nhỏ coi bộ có vẻ đánh giá thấp óc thẩm mỹ của tôi dễ sợ. Nó không khi nào để tôi tự mua quà hết trơn, mỗi dịp nào đó cần tặng quà thì nó đều gợi ý tôi tới nơi tới chốn. Tôi dù có lờ mờ nhận ra con nhỏ này không đơn giản chút nào, nhưng lúc đó mọi thứ cứ như mê muội vậy. Mua đồ -> rút ví -> cậy tủ ở nhà, cái vòng luẩn quẩn đó cứ tiếp tục hồi lâu rồi cũng đứt cái phựt!
Một bữa huýt sao tè le từ ngoài cửa vô nhà, tôi thấy có cái xe phân khối lớn bự thiệt bự đang đỗ ngay trước cửa. Xe lão Hưng – anh trai tôi – giang hồ đất Cảng à nha. Tôi hí hửng đi vô, coi sao hôm nay lão rảnh rỗi tới nhà tôi chơi dzị. Vừa bước vô cửa, thấy bà má mắt đỏ hoe, ông ba mặt hầm hầm, còn thằng anh ngồi đốt thuốc như tàu hỏa. Nhòm thấy cái mặt tôi, ông già quát:
– Mày bước vô đây coi!
Tôi cũng ngờ ngợ có chuyện xảy ra rồi. Học dốt ổng kệ, oánh nhau ổng la xíu, cắm đồ kêu bà già chuộc, chứ chưa bao giờ có cái vụ họp gia đình bất chợt này nha. Tôi làm mặt tỉnh, kêu:
– Có chuyện gì đó ba:?
Ông già đập bàn cái rầm:
– Mày còn dám hỏi có chuyện gì nữa hả!
Thằng anh tôi làm mặt lạnh te, hất hàm cho tôi kêu ngồi xuống, thong thả nói:
– Em ngồi xuống đây. Hôm nay chú kêu anh qua là vì chuyện của em. Ba mẹ em vừa kiểm tra tủ, thấy mất tới vài chục triệu lận (thời điểm tôi đi học, mấy chục triệu khá là to). Em có chuyện gì mà xài tiền dữ vậy, nói anh nghe coi!
Tôi thấy “chết ở trong lòng một ít”. Rõ ràng biết ngày này rồi cũng sẽ đến, nhưng nó đến mà tôi cũng chẳng có cách nào đối phó hết trơn. Tôi kiềng nhất thằng anh này nữa, lúc này nó nhìn tôi như thể tôi thiếu nợ nó mấy trăm triệu vậy. Tôi liếm môi một cái, chơi bài liều luôn:
– Ờ thì tại em có lỡ đi đánh cờ bạc, thua nhiều quá không trả sợ nó uýnh chết luôn đó.
Bà già thở phào ra một cái (mãi sau mới hiểu bà tưởng tôi nghiện, chớ oánh bài sức mấy bả lo). Thằng anh nhíu mày:
– Em đánh ở đâu, sòng nào?
Bỏ mẹ, nói xạo lại gặp ngay thằng cha chuyên làm sòng bài và cho vay lãi, số tôi cũng xui tận mạng. Tôi lắp bắp:
– Em có đánh bài ở ngoài đường thôi, tiện đâu em chơi ở đó, đâu có vô sòng!
Đến lượt thằng anh đập bàn cái rầm:
– Trước mặt tao với ba mẹ mày còn dám xạo hả! Đứng dậy, đưa tao đi coi mấy chỗ ngoài đường mày đánh là chỗ nào mà gan dữ vậy. Ăn thua vài chục triệu ở ngoài đường hả? Còn nữa, thằng nào cho mày vay lãi, mày nói tên ra tao nghe thử coi!
Tôi thật tình chỉ muốn xỉu liền tại trận. Trước mặt thằng anh cô hồn và đầu đầy sỏi này thì thằng nhóc 16 tuổi như tôi có khả năng lừa được nó sao? Tôi cà lăm một hồi, cái mặt tái nhợt, bà má thấy thương lay tay ông già:
– Thôi anh từ từ hỏi, coi mặt con nó sợ tái cả đi kìa!
Ông già trước nay sợ bà già như cọp, lúc đó hổng hiểu dũng khí ở đâu khiến ổng đập bàn cái rầm:
– Em im ngay! Cũng tại em tối ngày nuông chiều thằng quỷ này, nay nó lấy tiền, mai mốt nó bán nhà cho cả 2 vợ chồng ra đường sống đó!
Bà già im re. Thằng anh thủng thẳng:
– Giờ anh hỏi, em nghĩ thật kỹ rồi trả lời nha. Đầu tiên, có nghiện không?
– Dạ không! – Câu này dễ ẹt, tôi trả lời cái một.
Mặt nó giãn giãn ra một chút:
– Có bị ai chăn dắt không? Có tụi nào hỏi mượn tiền không?
– Dạ cũng không nốt!
– Vậy có chơi cờ bạc thiệt không?
Tôi liếm môi, chơi đại một ván liều nữa. Dù sao nó là anh mình, nó đâu có ăn thịt mình được. Tôi mạnh dạn gật đầu:
– Dạ có anh. Em chơi ở cái hẻm gần trường đó.
Thằng anh nhíu mày, coi chừng cái dáng của nó đang suy nghĩ. Trời xui đất khiến thế nào, tôi nghĩ ngay ra tới cái hẻm nhà con nhỏ – bên trong đó cũng có mấy đám đánh bạc chứ bộ. Tôi thiệt thông minh quá đi trời. Thằng anh có vẻ tin tin, nhưng nó mà dễ tin người vậy đâu ai gọi nó là giang hồ chứ. Nó ngoắc tôi:
– Theo anh!
Rồi chào ba má tôi một tiếng, nó chẳng nói chẳng rằng đưa tôi lên cái xe bự tổ chảng, rồ ga phóng đi. Bình thường ngồi sau xe nó cũng oai lắm chứ bộ, ngồi sau xe giang hồ có số mà. Có điều giờ tôi chả thấy số má gì hết trơn hết trọi, chỉ thấy tim đang đập lô tô, không biết thằng cha này dắt mình tới chỗ nào.
Đoán tới đoán lui, không dè thằng anh tấp xe thẳng vô con hẻm … nhà con nhỏ. Nó không thèm quay lại, giọng lạnh te:
– Có đúng chỗ này không?
Tim tôi đập như ngựa phi. Thằng cha này đúng là con quỷ mà, nói chơi chơi mà nó nghĩ ngay ra chỗ này, ghê thiệt. Lão anh hình như đoán ra suy nghĩ của tôi, hắng giọng một cái:
– Cả khu này có độc cái hẻm này cho chơi bài, ngoài ra không có chỗ nào chơi nữa đâu!
Tới nước này thì tôi cũng đành gật lẹ. Thằng chả rồ ga, xe phi thẳng vô trong. Đi qua cửa nhà con nhỏ, tim tôi đập thình thịch mà không có dám ngó vô. Xe dừng ngay chỗ đám đánh bạc. Một cha xăm trổ đầy người bước ra, nở một nụ cười cầu tài:
– Có chuyện gì không anh hai?
Thằng anh hất hàm, chỉ về phía tôi hỏi:
– Mày xem hộ anh ông mãnh này có quen mặt không?
Thằng trọc xăm trổ ngó tới ngó lui một hồi, kêu:
– Em chưa thấy thằng nhỏ này bao giờ, anh hai.
Tim tôi muốn nghỉ đập luôn. Thằng cha này ác dữ dội à nha. Nó cứ gật đại đi có mất kí lô nào trên người đâu chớ! Cũng may, thằng ác nhân đó bù lại thêm một câu:
– Để em hỏi mấy thằng nhỏ vòng ngoài coi! Tại mấy bữa nay em đi công chuyện nên cũng ít lại chỗ này.
Nó bước ra vài bước, lấy cái tay ngoắc ngoắc. Dăm ba thằng tiểu yêu chạy vô, nghe nó nói gì đó rồi bước lại chào lão anh tôi, rồi dòm vô mặt tôi lom lom. Một thằng tiểu yêu nhìn tôi một hồi, ra chiều ngẫm nghĩ rồi kêu:
– Em nhìn anh này cũng quen quen, hình như hay uống cafe ở phía ngoài. Đúng rồi đó, ảnh hay chạy cái xe màu đỏ.
Tôi thấy mến thằng tiểu yêu này quá xá. Tôi hăm hở gật đầu lẹ:
– Đúng rồi đó, tui nè!
Ai dè thằng nhỏ bồi thêm một câu trớt quớt:
– Nhưng ảnh không có đánh bài. Ảnh hay tới rước con nhỏ trong hẻm này thôi.
Thằng anh tôi chỉ cần có vậy. Nó gật gật đầu chào mấy thằng kia, đưa tôi ra cái quán cafe thằng tiểu yêu hay chỉ. Nó bước vô quán, tôi bước theo sau như thể thằng phạm nhân sắp bị lôi ra tòa vậy. Không dè thằng anh nói chuyện nhẹ thật nhẹ à nha:
– Rồi, giờ chỉ có 2 anh em mình, không phải ngại gì cả. Em rốt cuộc dính vô cái chuyện gì, nói anh nghe coi. Anh là anh trai của em cơ mà, tại sao phải giấu?
Tôi khâm phục lão quá xá (Cái chiêu mềm nắn rắn buông của lão đã đạt tới mức thượng thừa, thằng nhóc như tôi sao lại không tin sái cổ). Tôi liếm môi một cái, trả giá:
– Nhưng anh không được nói với ba mẹ em nha.
Nó tỉnh bơ châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi thong thả:
– Còn tùy xem đó là chuyện gì nữa!
Tôi cũng tạm yên tâm. Giang hồ có số đâu ai đi kể mấy chuyện tình tầm bậy của đám con nít chớ. Tôi kể tuốt tuồn tuột chuyện tôi với con nhỏ, tất nhiên không kể giống như cách với anh em trong truyensex.life mà kể chủ yếu là tôi tiêu gì, xài gì mà hết đám tiền lớn tới vậy. Lão ngồi im, nghe trọn vẹn, cái mắt coi bộ suy nghĩ lâu lắc rồi gục gặc đầu:
– Ra là vậy, tiêu tiền để mua đồ cho bạn gái. Vụ này không đúng, nhưng cũng không sai gì lắm. Anh sẽ lựa lời nói qua với ba má em, dù sao em không dính vào ba cái vụ hút chích cờ bạc được rồi.
Rồi đột ngột, lão đổi tông hỏi một lô một lốc về con nhỏ. Sinh năm bao nhiêu, ba làm gì, má làm gì, học giỏi không rồi trên trời dưới biển. Nghe tôi nói con nhỏ bằng tuổi tôi, lão có vẻ thoáng ngạc nhiên, lẩm bẩm:
– Nhỏ xíu mà lanh ghê ta?
Rồi không nói thêm gì nữa, lão quay xe đưa tôi trở về nhà. Dù sao, có một đứa con dại gái cũng đỡ hơn nhiều so với việc có một đứa con nghiện ngập hay thần bài, ba má tôi cũng la 1 chặp rồi thôi. Có điều, tôi sẽ bị cắt giảm hẳn tiền tiêu vặt, khỏi đi xe máy và quan trọng nhất, tiền bạc được ba má tôi cất hết vô két sắt.
Các bạn hẳn cũng thừa hiểu tình trạng của tôi lúc đó bi đát tới cỡ nào. Đang rủng rỉnh có tiền ăn tiêu, ra đường đầu chuốt gel đít bốc khói, oai phong lắm chứ bộ. Có điều, tôi giờ này hệt như đang bay trên mây rớt cái rầm một cái xuống đất vậy. Đi học – có người đưa, nếu không muốn, có thể chọn phương án 2: đi bộ. Tiền đủ uống cốc nước mát, còn lại là chấm hết. Ba tôi tuyên bố một câu nghe muốn xỉu:
– Còn nhỏ học hành không lo học, lấy tiền đi bao gái. Mày tự kiếm tiền đi, lúc đó muốn xài gì tao không có cấm!
Ổng chơi ác dữ dội. Cái thứ tôi lúc đó đi lượm ve chai coi chừng cũng bị miểng đâm trúng tay, nói “tự kiếm tiền” nghe to tát dữ. Tôi đành chấp nhận số phận một cách đầy miễn cưỡng, trong lòng vẫn ấp ủ vài tia hi vọng vào má thân yêu. Có điều, lần này tôi lại hố nữa, bởi bà má vốn cưng tôi hết cỡ giờ cũng phản bội tôi: Tiền hả, con qua hỏi ba đi con! Tôi lại lủi thủi bước vô phòng, khóc không ra tiếng!
Con nhỏ cũng biết thảm cảnh của tôi. Giấu nó đâu có nổi. Nhưng được cái nó cũng làm tôi cảm thấy an ủi khi dành nguyên 1 tiết học xuống ngồi kế bên tôi, thì thầm rằng nó chỉ cần tôi thôi, nó đâu cần cái gì vật chất tầm bậy,rồi thì là mấy chuyện này cũng qua lẹ thôi mà. Tôi nghe mà thấy nhẹ nhõm hẳn, thấy con nhỏ này dễ thương quá xá. Phải vậy chứ, tôi đâu có nhìn lầm người.
Nhưng có điều, cái thời gian cấm vận này của tôi lại kéo dài hơn tôi tưởng. Xe không có, tiền không có, tôi không biết đi chơi với con nhỏ kiểu gì, nhất là ba cái vụ quan hệ kia khiến tôi muốn khùng. Nhiều nhất, tôi và nhỏ chỉ có thể ở lại với nhau dăm mười phút sau khi lớp học tan, rồi có muốn tới mấy cũng phải đi về, kẻo bảo vệ lên kiểm tra cửa nẻo thấy lại phiền phức. Con nhỏ đầu tiên cố làm mặt vui, nhưng thời gian qua lâu thiệt lâu mọi thứ vẫn vậy, tôi thấy nhỏ cũng nhạt dần.
Nhưng dù sao, con nhỏ vẫn đang là người yêu tôi chớ bộ. Trên lớp, dù nhạt dần nhưng thi thoảng tụi tôi vẫn chuyền tay nhau vài lá thư, viết dăm ba dòng tình yêu con nít. Nhưng dù muốn dù không, linh cảm của một thẳng đàn ông mới lớn cũng đủ mạnh để cho tôi biết rằng: chuyện này sẽ tan vỡ sớm thôi.
Lần này, tôi đoán trúng. Nhưng cái cách tụi tôi chia tay lại cực kì lãng nhách. Không, không phải là lãng nhách, mà là thật sự phũ phàng. Ở cái tuổi 16, nó là nhát đâm chí tử vào tâm hồn của một thằng con trai vốn quen được nuông chiều, quen với cái nhìn cuộc đời chỉ toàn một màu hồng. Chuyện xảy ra trong một buổi chiều trước lễ Noel.
Tôi đã chắc mẩm rằng dù sao trong lễ Noel, cái lệnh cấm vận của ba mẹ tôi có thể nới lỏng ra một chút. Nguyên một tuần, tôi lăng xăng lau dọn nhà cửa, thậm chí xung phong rửa bát, chăm chỉ đột xuất khiến mẹ tôi xém chút nữa kêu tôi đi viện khám đầu. Để rồi một sáng, lấy gương mặt đẹp trai và thánh thiện nhất có thể, tôi mở cửa phòng, hiên ngang đứng trước mặt bà má:
– Má, bữa nay là Noel đó má!
Bà má mỉm cười:
– Noel là lễ của dân đạo, mình đâu có theo đạo đâu con.
Chiêu này làm tôi tối tăm mặt mũi, nhưng cố vớt vát:
– Má nói gì kì vậy. Noel người ta ra đường chơi quá trời, không lẽ con ở phòng coi tivi sao má!
Má lại cười, nhưng cái cười lần này chẳng hiền lành gì hết trơn hết trọi:
– Thì con cứ đi chơi đi, má đâu có cấm. Có điều ba con dặn là dù như thế nào cũng không có được cho tiền, má cũng chịu thôi!
Mặt tôi méo xẹo. Trời đất ơi, tôi lỡ hẹn con nhỏ đi chơi bữa nay, má làm vậy thà má giết con đi còn dễ chịu hơn. Bả nhìn mặt tôi, có vẻ cũng xuôi xuôi, nghĩ ngợi một lúc rồi thở dài móc ví:
– Má giấu ba con cho con ít tiền vậy, nhưng lần này thôi nha!
Tôi muốn ôm bả mà hát bài “Mẹ yêu” tới mấy trăm lần lận, hổng dè bả móc túi ra … 100 ngàn, kêu:
– Học sinh chỉ tiêu vậy thôi con. Con xài nhiều sẽ hư đó!
Tôi như thể bị quăng lên quật xuống giữa thiên đàng và địa ngục tới vài lần. Tôi muốn hét lên một tiếng thật lớn “Má lỡ giấu rồi thì cho hẳn con 1 triệu đi” nhưng nhìn ánh mắt của bả, tôi biết nếu hét lên thì 100k nhỏ nhoi kia cũng mất luôn. Tôi ngậm ngùi cầm lấy tờ tiền, mặt cắm xuống đất lủi thủi bước đi.
100k thời điểm đó khá nhiều, có thể mua được gấu bông, có thể mua được rất nhiều thứ đồ mà tụi trẻ con tặng nhau giáng sinh và đủ cho một lần đi uống nước kiểu học sinh. Nhưng con nhỏ của tôi đâu phải học sinh, ông trời ơi!
Tôi không biết mua cái gì tặng con nhỏ, trong khi con nhỏ thì hớn hở ra mặt. Hẳn nó nghĩ giống tôi, rằng trong một ngày lễ như vầy ba má tôi sẽ cho tôi một ngày huy hoàng như lúc trước. Có điều, sự đời đâu giống như tôi và con nhỏ muốn. Ba mẹ tôi không tiếc tôi, nhưng hẳn chẳng cha mẹ nào muốn con cái mình trở thành tên dại gái có cỡ trong thành phố. Tới lớp học, tôi ráng nở một nụ cười, đem cái bọc nhẹ hều gói giấy bóng kiếng ra đưa cho con nhỏ:
– Quà giáng sinh của em nè!
Con nhỏ cầm gói quà, vẻ mặt nó bỡ ngỡ. Thứ nó muốn tôi tặng đêm giáng sinh là … một cái lắc giống như con nhỏ xí xọn lớp kế hay đeo. Hoặc ít nhất, nó cũng không nghĩ thứ quà tôi tặng lại nhẹ hều và quá bự so với một món đồ trang sức. Nhưng nó vẫn có niềm tin, cho tới khi lớp giấy bóng kiếng được mở hết ra. Một con thỏ bông, khi bóp vô có tiếng kêu: I love you, i love you nhỏ nhỏ.
Tôi thề là chưa thấy cái gương mặt nào biến đổi nhanh như gương mặt con nhỏ lúc đó. Từ hăm hở biến dần thành ỉu xìu, từ ỉu xìu biến thành gương mặt đưa đám, rồi rất nhanh, con nhỏ bỏ con thỏ tội nghiệp cái xoẹt vô ngăn kéo bàn học, lôi cuốn tập ra hí hoáy, coi như cái mặt thằng tôi không hề có trên đời. Tôi vừa quê, vừa tự ái, đứng chôn chân một lúc, nhìn con nhỏ bằng đôi mắt hình viên đạn hồi lâu rồi quay về chỗ. Lúc tan học, con nhỏ chạy qua tôi, dúi vô tay một mảnh giấy nhỏ thật nhỏ rồi chạy lẹ xuống cầu thang. Tôi mở tờ giấy. Một dòng chữ nhỏ xíu nhưng bén như lưỡi lam khía mạnh vô trái tim tội nghiệp của tôi:
“Anh không biết giữ lời hứa. Em hết yêu anh rồi!”
Tôi không biết ngày xưa, mấy lão công công bị hoạn cảm thấy thế nào, nhưng riêng tôi lúc đó, tôi cảm thấy đau còn hơn hoạn. Không phải nỗi đau thể xác, mà là nỗi đau tận cùng trong tâm hồn một thằng đàn ông nhóc con vừa bị người yêu phụ bạc. Phụ bạc – là từ đúng nhất để nói về con nhỏ lúc này. Nó bỏ tôi ngay lúc tôi không còn thứ gì, không tiền bạc, không xe cộ, ngay cả chút mặt mũi nó cũng đâu để cho tôi?
Tôi đứng chết trân ở lớp. Cái thứ tan vỡ của tình cảm là một thứ trải nghiệm cực kì khó khăn của bất cứ một gã đàn ông nào. Nhất là khi bị gái bỏ. Đau, nhục, thất vọng và … muốn đi uống rượu.
Hồi đó tới giờ tôi uống bia cũng tạm, hăng lên cũng phải cỡ … 2 lon. Rượu thì ba ngày lễ tết cũng nhắp chút champagne hoặc rượu vang, nhưng ba thứ rượu nhẹ hều đó đâu có tính là rượu. Mà nhất là thứ rượu tôi sắp sửa uống – nó là thứ rượu rẻ tiền bán ở mấy quán nhậu bình dân – nặng và sốc dễ sợ đối với một thằng nhóc lần đầu tiên uống rượu.
Tôi khoái coi phim bộ, và thấy mỗi khi thất tình chàng trai nào cũng đi uống rượu hết trơn. Tôi cũng không rõ cái mùi vị thực sự của rượu nó ra sao, nhưng lúc đó tôi thật sự muốn đi uống rượu. Dù sao thì say không biết trời đất gì cũng ổn hơn cái tâm trạng của tôi lúc này rất, rất nhiều.
Tôi bỏ luôn cặp ở lớp, phanh ngực áo như thể giang hồ thứ thiệt, bước chân vô một cái quán và trừng mắt gọi rượu. Quán nhậu này chắc chắn tiếp đãi đủ mọi loại khách trên đời, nhưng chưa khi nào thấy một thằng nhóc ác nhìn bặm trợn và bất cần đời như tôi, đặc biệt là mới bước vô quán đã kêu hẳn nửa lít rượu đế và … 3 quả cóc. Tôi rót rượu, uống ừng ực mặc dù nó cay xè lưỡi và đắng nghét, đâu có ngon lành gì như trong phim. Uống được ba chén, mắt tôi hoa lên và bắt đầu chuyển qua diệt mấy quả cóc.
Ông trời cũng ác thiệt. Ổng run rủi tôi bước ngay vô một cái quán cách nhà con nhỏ chỉ chừng 500m. Kệ nó chớ, tôi cũng đâu cần quan tâm. Con nhỏ giờ đâu phải người yêu của tôi nữa, tôi có uống ở đó hay không mắc mớ gì tới tôi. Nhưng quả thật, trong suy nghĩ của một thằng con trai mới lớn, tôi thật sự mong nó sẽ ra, nhìn thấy tôi say trong men rượu, đau khổ vì thất tình và biết đâu đấy, sẽ nhào lại ôm tôi và khóc, giống như trong phim bộ HongKong?
Lần này tôi nghĩ đúng, có điều chỉ đúng một nửa, vậy mới đau. Tôi vẫn nhớ như in trong cái buổi chiều chạng vạng ấy, một thằng nhóc ác ngồi giữa đám cửu vạn, xe ôm, dân lao động trong một quán nhậu vỉa hè, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài đường như kiểu Romeo chờ Juliet. Có điều Juliet mãi không thấy, chỉ thấy trời tối dần, các cặp đôi bắt đầu dập dìu nhau ra đường, tay trong tay đầy hạnh phúc. Đêm Noel mà. Tôi càng cảm thấy chán chường và đau khổ hơn, nâng cốc rượu lên nhắm mắt làm một hơi, dù đã say tới quá nửa.
Nhưng trong lúc đôi mắt tôi hoa cả lên, tôi nhác thấy một cái bóng. Đúng cái bóng của con nhỏ rồi! Nó ăn vận đẹp thiệt đẹp, đang đứng tuốt phía xa xa nói chuyện với ai đó. Tôi lảo đảo đứng dậy, chạy lại gần hơn. Một thằng nhóc nhìn cái mặt rất quen mà lúc đó tôi không nhớ ra đang đứng nói cười với con nhỏ. Thằng này cũng bảnh dữ à nha – bảnh như tôi hồi xưa vậy – tóc vuốt gel, chạy con xe máy mượn của bà già nhìn cũng ra dáng dân chơi lắm. Con nhỏ mặc chiếc đầm trắng, cổ đeo sợi dây chuyền tôi tặng, chân đi đôi guốc tôi tặng, cổ tay đeo đồng hồ cũng của tôi tặng nốt. Đau – chỉ một từ duy nhất có thể diễn tả được tâm trạng của tôi lúc đó. Đau như xé ruột!
Con nhỏ chuẩn bị lên xe. Nó líu ríu câu gì đó, rồi bám lấy vai thằng nhóc kia, leo lên ngồi phía sau, tay khẽ bám vô eo thằng nhóc. Ngực tôi như bị Lý Đức cầm 2 quả tạ bự tổ chảng đập cho 1 phát, mắt tôi tối sầm cả lại. Ghen tuông – đau khổ đầu đời có thể hạ gục bất cứ thằng con trai nào, nhất là khi nó đang lâng lâng vì men rượu. Tôi chạy lại, gào lên:
– Linh, em đi đâu đó!
Cặp mắt con nhỏ nhìn tôi, cái ánh nhìn đó cả đời tôi không quên được. Lạnh lùng, nhạt nhẽo hệt như thể nhìn thấy một gã xích lô. Nó kêu thằng nhóc:
– Đi đi anh, người say ấy mà.
Tôi say thật, nhưng chắc chắn chưa say tới mức không nghe tới những câu nói đó. Thằng nhóc rồ ga phóng đi, ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu. Khói xe mờ đi theo nước mắt của tôi.
Tôi khóc như một thằng con nít trong phòng. Má tôi phát hoảng, bởi xưa nay dù quậy cỡ nào, đánh lộn cỡ nào cũng chưa bao giờ tôi thèm khóc. Bả ngồi thù lù đầu giường, gặng hỏi tôi câu một, nhưng đáp lại bả chỉ là từng hồi nấc của tôi. Ba tôi có lẽ hiểu – ổng dù sao cũng là đàn ông – ổng đi quanh nhà hút thuốc, hỏi tôi mỗi một câu:
– Chuyện yêu đương phải không?
Tôi không thèm đáp. Đáp làm gì 2 người độc ác đã chia cắt tình tôi bằng cách cúp tiền tiêu vặt của tôi. Giờ mới thấy mình dại thiệt, có điều lúc đó đâu trách tôi được, tôi mới có 16 tuổi.
Sau cái biến cố đầu đời ấy, tôi lạnh lùng đi hẳn. Rõ ràng, cứ sau một cú vấp ngã, con người ta lại trưởng thành hơn thì phải. Tôi ít nói, ít giỡn, tới bữa cơm là im lặng ngồi ăn, ăn xong vô phòng ngồi học mới ghê. Ba má tôi, tôi cũng cả tuần chẳng nói một câu, ông bả hỏi gì tôi đáp nấy như cái máy. Riết rồi ba má tôi cũng thấy phát sợ tôi.
Con nhỏ từ sau khi giáp mặt tôi, khi tới lớp nhìn tôi cũng có vẻ ngại ngùng. Tôi không nhìn nó thêm một chút nào. Nhìn làm gì cho đau lòng chớ! Con nhỏ thấy tôi bơ, nó cũng làm thinh. Suốt một thời gian, 2 đứa tụi tôi coi nhau như người lạ.
Có điều, tôi không nhìn là không nhìn con nhỏ, chớ nó làm gì cũng đập vô mắt tôi hết trơn hết trọi. Chỉ một tuần sau cái ngày Noel đáng nhớ đó, con nhỏ đi học luôn có thằng bồ kè kè đi đón. Thằng này tướng tá cũng ngon lành, mặt mũi có vẻ khá dân chơi, chạy một con xe ga (chắc mượn của má). Nghe đâu nó ở gần nhà con nhỏ, trong cái hẻm đó, nhà nó là tiệm cầm đồ cỡ bự, chuyên cầm đồ của tụi cờ bạc ở trỏng. Tôi mặc xác nó, nhìn nó làm gì cho thêm … đau mắt.
Nhưng tôi không kiếm chuyện với nó, thì nó lại tự kiếm tới tôi. Lần này không phải vì chuyện của con nhỏ, mà là chuyện khác.
Một đứa lớp tôi đánh nhau. Với tụi học sinh nam, ba cái vụ này bình thường như cân đường hộp sữa, ngặt nỗi nó lại đánh nhau với một thằng họ hàng của thằng bồ con nhỏ. Thằng bồ con nhỏ bảnh dữ nha, cưỡi xe tới mang theo nguyên tụi đàn em lóc nhóc, chờ thộp cổ đứa bạn cùng lớp của tôi xử đẹp. Tôi – như các bạn đã biết – dù sao cũng là anh lớn của lớp chứ bộ. Nhìn thằng bạn sợ muốn tè ra quần núp trong lớp, tôi kêu nó:
– Đi về cùng tao. Không có gì phải sợ hết trơn.
Tôi cũng nói cứng vậy, chứ tụi nhóc này chắc gì đã biết tới tiếng tăm của thằng anh tôi. Nhưng kì lạ, không hiểu sao tôi vẫn muốn ra, tốt xấu gì cũng làm vài cú lên mặt thằng nhóc ác “giựt bồ” của tôi mới hả giận. Thằng bạn cũng bớt run, bước cùng tôi ra cổng, tay xách dùm tôi cái cặp.
Cổng trường vắng hoe. Tụi nó đâu có dại đứng ở cổng trường để bảo vệ ra can chớ. Tụi nó sẽ núp ở một nơi cách cổng trường xa xa, kinh nghiệm chinh chiến của tôi nói cho tôi biết vậy. Y như rằng, đi bộ ra khỏi cổng trường chừng 200m, nguyên đám đầu xanh đầu đỏ đã ngồi chờ sẵn. Thằng bạn tôi 2 cái chân xoắn như quẩy thừng, thằng nhóc đánh nhau với nó đang hăng hái chồm lên, hét:
– Nó đó anh Ba, thằng đi sau đó!
Tôi nóng mắt à nha. Tôi ghét nhất tụi cậy đông ăn hiếp ít. Thằng này cũng nhát như con cáy ngày, giờ có đám lâu nhâu xung quanh cũng giang hồ dữ. Tôi gằn giọng:
– Để cho nó đi về. Đù má thằng nào dám đụng tới nó!
Giọng tôi cũng ghê dữ nha. Tụi nhóc kia đông nhưng lâu nhâu thấy ớn, đâu có dám xáp vô. Thằng bồ con nhỏ Linh đang ngồi hút thuốc, cái ánh mắt nó nhìn tôi đầy một vẻ chế giễu. Tôi không hiểu nó chế giễu tôi điều gì, nhưng tôi thấy máu nóng trong người chảy mạnh. Tôi muốn táng một cái thật mạnh vô mỏ nó, có điều ngay khi tôi nắm tay lại, nó làm tôi bất ngờ luôn:
– Thôi được rồi. 2 đứa ra bắt tay hòa giải đi. Học sinh mà làm ba cái vụ đánh lộn không ổn đâu. Thằng em kia nhớ nha, lần sau đừng có sinh sự nữa.
Thằng nhóc nhát chết cậy đông có vẻ không phục, nhưng cũng ra bắt tay giảng hòa đầy miễn cưỡng. Thằng nhỏ bạn tôi mừng muốn khóc, bắt tay rối rít rồi ba chân bốn cẳng chạy lẹ thiệt lẹ về nhà. “Thằng bồ con nhỏ có vẻ ra dáng đàn anh dữ dội ta” – Tôi bất giác nghĩ vậy.
Còn có mình tôi đứng trơ trọi. Thằng bồ con nhỏ Linh xua tay kêu tụi lâu nhâu đi cho hết, rồi quay ra tôi. Lại thêm một nụ cười khá mỉa mai. Nó kêu tôi:
– Ra đây uống nước em!
Em à? Mặt nó có già hơn tôi vài tuổi thật, nhưng tôi nghe tiếng em này không có vô. Nhưng dù sao, nó cũng nói chuyện với mình đàng hoàng, thôi cho nó xíu lợi thế đi. Tôi thủng thẳng bước vô bàn. Nó lanh chanh kêu tôi ly cafe, mời tôi điếu thuốc. Tôi chẳng nói gì, châm lửa rít.
Thằng kia mở miệng:
– Em là bồ cũ con nhỏ Linh có đúng không?
Tôi trả lời:
– Đúng rồi, có chuyện gì không?
Thằng kia gục gặc đầu không đáp. Rồi lại nở một nụ cười đểu giả, mắt nhìn tôi chằm chằm từ đầu tới chân:
– Cũng ngon dữ ha. Lấy tiền nhà đi bao con nhỏ, cũng anh hùng đó!
Mặt tôi đỏ rần. Vừa vì quê, vừa vì bực. Không dè con nhỏ này dám đem chuyện của tôi kể cho thằng nhóc này nghe.
Thằng kia nhìn mặt tôi vậy, coi bộ thỏa mãn lắm. Nó lại tiếp tục một cái giọng – thứ văn bẩn mà sau này, tôi luôn muốn táng vô mỏ bất kì đứa nào dám nói chuyện với tôi như vậy. Tuy nhiên lúc đó tôi không làm được, bởi câu nó nói làm tôi hoa cả mắt:
– Dù sao cũng đâu có uổng. Thịt được con nhỏ ngon lành vậy, mất chút xíu tiền cũng đáng mà!
Trời đất quỷ thần ơi! Không lẽ nó táng con nhỏ này luôn rồi hả trời? Mắt tôi đỏ sọng lên. Dù con nhỏ không phải bồ tôi nữa, nhưng trong tận đáy lòng, tôi vẫn có cái gì quyến luyến con nhỏ không dứt được. Thằng nhãi chẳng thèm để ý gương mặt của tôi, tiếp tục cho một câu làm tôi chết điếng:
– Hôm em với con nhỏ trong nhà tắm, anh có coi mà!
Đầu tôi như có điện chạy qua. Cái bóng người thấp thoáng trên lầu 4 căn nhà kế! Không lẽ là thằng quỷ sứ này. Máu tôi chạy rần rật trong đầu. Không lẽ tôi và con nhỏ làm gì, thằng khốn nạn này đã thấy hết trơn. Thằng khốn nạn coi bộ có vẻ ép phê với gương mặt muốn khùng của tôi hết cỡ, nó lại gật gù:
– Con nhỏ ngon thiệt. Trước coi nó tắm hoài, anh cũng thèm lắm nhưng em lẹ thiệt. Có điều, ăn nước hai con nhỏ cũng ổn mà! Mà nó nghề thật đó, em ha!
Thằng khốn nạn này đúng là một thằng lưu manh thứ thiệt. (Quả đúng vậy luôn, nhà nó nguyên ổ lưu manh luôn) Tim tôi như thắt lại khi nghe thằng khốn nói đã từng coi con nhỏ tắm, lại nghe chừng đã chơi luôn con nhỏ từng là của tôi. Lại nghe nó khịt mũi một cái, cái giọng bẩn bựa lại tiếp tục:
– Có điều anh huấn luyện nó ngon lành hơn nhiều rồi. Giờ mà em thử lại chắc cũng khoái dữ nha!
Có cái gì đó nổ tung trong đầu tôi, và có một cái cốc nổ tung trên đầu thằng khốn. Lần đầu tiên trong đời, tôi đập một thằng tóe máu mà không cần biết hậu quả ra sao. Thậm chí cũng không thèm dòm nó là một thằng lưu manh trưởng thành hơn tôi tới vài ba tuổi. Thằng khốn không ngờ tôi dám làm vậy, đầu tóe đầy máu nhưng cũng kịp nổi điên, co chân đạp cho tôi một đạp trúng bụng. Tôi ngã vật xuống, thấy đầu đau điếng. Nguyên một cái chai thủy tinh đập thẳng vô đầu tôi, kèm theo tiếng hét:
– Tao giết mày, thằng nhóc ác!
Có ai ở đây bị đập chai vô đầu chưa? Hương vị chẳng dễ chịu chút nào hết trơn hết trọi. Mắt tôi hoa lên, đầu óc biêng biêng. Thằng bồ con nhỏ Linh còn đang gầm gừ trong tay của mấy người lớn tuổi đang cản nó. Một bác xe ôm chạy tới xốc tôi lên, miệng kêu:
– Chạy lẹ đi cháu, nhà nó ra thì không chạy kịp đâu!
Tôi lảo đảo đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt thằng quỷ, gằn giọng nói từng tiếng một:
– Nói cho mày nghe, tao là em của Hưng chùa đó!
Hưng chùa là ai, thằng nhóc ác này chắc không có biết. Nhưng ba mẹ nó thì không vậy. Trong giới liên quan tới cờ bạc và cho vay nặng lãi ở nguyên cái thành phố này, thằng anh tôi là một hung thần – hung thần thứ thiệt. Chuyện này tôi không có xạo.
Lão ác. Ác tới nỗi có tiếng, tới nỗi những người bị lão gọi điện tới đòi tiền thiếu nợ chỉ có 2 phương án: bỏ xứ mà đi hoặc đi giựt đồ mà kiếm tiền ra trả. Ba mẹ thằng nhóc ác kia không có thiếu nợ tiền lão, nhưng thiếu lão nguyên cái chai vô đầu thằng em con ông chú ruột. Lão bỏ qua mới lạ.
Má tôi vốn hiền, nhưng thương và bênh con dữ lắm. Bà gào lên trong điện thoại, khiến thằng anh tôi lúc đó có đang chạy xe ngoài đường cũng té nhào xuống đất vì âm lượng khủng. Có điều nhờ vậy, nó tới lẹ thiệt lẹ.
Tôi ôm nguyên cái đầu quấn băng kín mít ngồi thu lu như con cóc trong viện, bụng vẫn chưa hết cơn điên thì lão tưng tửng đẩy cửa bước vào, mồm ngậm điếu thuốc nhả khói tưng bừng. Em hộ lý ngây thơ thấy vậy, nhắc:
– Anh kia, trong này không được hút thuốc.
Nó trừng mắt một cái. Cái mặt ác thiệt ác khiến em hộ lý muốn xỉu tại trận, hấp ta hấp tấp chạy muốn quíu cả chân. Cái mắt ác ấy đang nhìn tôi, hiện ra một cái nét cười:
– Ngon ha, dấu ấn chinh chiến đầu cũng được đấy!
Tôi nghe cái giọng cà tửng của lão mà phát rầu. Có điều không thể bắt một lão giang hồ kinh dị như thế ôm tôi, hét lên: “Trời ơi em của tôi sao vậy”. Cái đó không đúng lắm.
Có điều, cách lão an ủi tôi còn khiến tôi dễ chịu nhiều hơn thế. Lão đẩy to cánh cửa ra, miệng la:
– Đưa nó vô đây!
2 thằng đàn em to như con voi của lão xốc một đống lù lù ném xuống sàn. Ngoài cửa phòng, 2 cái bóng bảo vệ nháo nhác chạy lại. Lão anh tôi nạt:
– Coi cái gì, đi chỗ khác!
Lão chắc chắn không phải giám đốc bệnh viện, mà đám bảo vệ nghe lời dễ sợ. Kêu 2 đứa đàn em đóng cửa phòng lại, lão tự kéo một cái ghế ngồi kế bên tôi. Cái mũi giày tay hướng về cằm thằng nhóc vừa đánh nhau với tôi, khẽ nâng lên:
– Mày cũng ngon lành đấy! Ra làm nghề rồi mà gặp thằng nhóc lớp 10 cũng dám đánh, mày gan thiệt!
Tôi chẳng hiểu làm nghề là cái gì, nhưng nghe giọng thằng anh thì cũng là một dạng lưu manh nho nhỏ đây. Tuy nhiên, chàng lưu manh giờ biến thành con cầy đích thực – run như cầy sấy:
– Em xin lỗi anh, em thề là em không biết đấy là em anh!
Thằng anh tôi nghe chừng được người ta xin lỗi nhiều rồi, nó cũng không có ép phê gì lắm. Nó khịt mũi:
– Vậy giờ mày biết rồi đó, mày tính sao?
Thằng khốn lại run thêm một chặp:
– Em kêu ba mẹ em tới xin lỗi các anh, em xin bồi thường tiền viện phí luôn!
Thằng anh tôi gãi gãi cằm, tựa hồ đang nghĩ ngợi. Rồi đột nhiên, nó chơi một chiêu làm tôi phục quá xá – đá đẹp như Chung Tử Đơn – cái chân nhấc lên rồi hạ nguyên cái gót rất nghề vô trúng lưng thằng khốn. Chỉ nghe hộc một tiếng, thằng khốn nằm bò lê cả ra sàn. Thằng anh tôi gằn giọng:
– Nói cho mày nghe, đụng vô em tao chỉ có dùng máu trả máu. Nói chuyện tiền bạc với tao à? Trả giá với tao à?
Cứ mỗi một tiếng “à”, lão lại nhịp thêm cái giò một nhát vô cái lưng thằng khốn. Thằng nhóc tội nghiệp chỉ lắp bắp được vài câu “Em xin lỗi” rồi nằm im bặt. Thằng anh tôi mặt vẫn lạnh như tiền, hướng ra cửa kêu:
– Vào đây!
Một cặp vợ chồng nhìn cũng gớm ghiếc ra mặt ùa vào. Ba má của thằng khốn. Nhìn ông bố cũng giang hồ dữ tợn, tuy nhiên giờ đôi mắt cụp cả xuống. Bà mẹ nó cũng đứng im, nhìn con mình nằm dưới đất không dám rớ vào.
Thằng anh tôi gằn giọng:
– Nể mặt ông bà, tôi tha cho nó lần này. Lần sau nói nó đánh người, nhớ hỏi rõ tên tuổi trước kẻo có ngày không giữ được cái mạng chó đâu.
Cặp vợ chồng như được đặc xá, nói mấy câu cảm ơn rồi đưa thằng khốn đi. Cũng hên cho nó, đây chính là bệnh viện nên nó khỏi cần đi đâu lâu lắc. Thằng anh nhìn tôi, dập điếu thuốc bỏ đi, nói vọng lại:
– Khỏi rồi thì về nhà đi. Cấm bép xép với cô chú, nhé!
Vài hôm sau, vết thương trên đầu tôi lành hẳn. Dù mọi chuyện được giữ kín phần nào với tụi bạn học, nhưng cái vụ đánh lộn lùm xùm của tôi đối với thằng khốn kia cũng chẳng thể nào giữ được. Dù sao nhà nó cũng ngay trong hẻm nhà con nhỏ.
Tôi đi học. Con nhỏ nhìn cái băng trên đầu tôi mà mặt nó chẳng tỏ chút xíu cảm xúc nào. Tôi thì ngược lại. Tôi nhìn con nhỏ – trong đầu cứ hiện ra cái cảnh thằng khốn đang hì hục chơi con nhỏ, đang bắt con nhỏ làm đủ thứ. Tôi thật sự muốn đập cho thằng khốn thêm vài trận, nhưng chắc không ổn chút nào. Có điều, biểu hiện của con nhỏ làm tôi thấy ghét quá. Hay nó giận tôi kêu người đánh thằng bồ nó thiếu điều chết lịm. Tôi không rõ nữa, nhưng con nhỏ nhìn tôi theo một cái kiểu chán ghét và khinh khỉnh, thậm chí chẳng bao giờ đứng cạnh đứa nào đang nói chuyện về tôi.
Thằng lưu manh sau cái vụ đó mất tích hẳn. Không thấy đưa đón gì con nhỏ hết trơn. Có khi vẫn đang dưỡng thương ở nhà không chừng. Nghĩ tới điều đó, tôi cũng thấy lòng dịu lại. Có điều, có một thứ vẫn ám ảnh tôi: những chuyện nó đã làm với con nhỏ! Tôi không thoát ra khỏi cái ám ảnh đó được, trừ khi… Trừ khi tôi bắt thằng quỷ kia nói cho bằng hết!
Tôi tất nhiên không phải giang hồ, nhưng anh tôi chính là giang hồ. Tuy nhiên, tôi thừa biết nó chẳng đời nào giúp tôi ba cái vụ tầm bậy này. Nhưng trên đời có phải mình lão là giang hồ đâu cơ chứ? Đám đàn em của lão có vài người tôi cũng biết, đặc biệt có một ông tôi để ý: rất ít nói, tướng tá lầm lì và cũng là dân Bắc. Có điều, ông này nói chuyện rất đàng hoàng và lễ phép, nên thi thoảng hay được lão kêu mang biếu dùm ba mẹ tôi vài thứ. Ông này cũng có vẻ quý tôi, và quan trọng hơn là trong cái vụ xử thằng quỷ kia, ông cũng có mặt ở ngay đó.
Nhưng kêu ổng đi cùng, sức mấy tôi làm nổi? Nhưng cái khó ló cái khôn, tôi thi thoảng cũng thông minh đột xuất:
– Má nè, má nhờ ai đưa con đi học đi. Mấy bữa nay, thấy tụi lạ mặt cứ lảng vảng ở cổng trường hoài!
Bà mẹ tôi giật mình đánh thót. Phụ nữ nào cũng hơi có chút bệnh hoang tưởng, mà đặc biệt là khi lại liên quan tới sự an toàn của con trai bả. Bả móc máy, thì thào một hồi lâu, rồi đưa điện thoại cho tôi nói chuyện. Bên kia máy, giọng thằng anh vọng lại:
– Lại gây chuyện gì nữa đây?
– Đâu có anh ơi! Tại mấy bữa em thấy có tụi lạ hoắc đứng trước cổng trường. Em sợ tụi kia tới trả thù đó.
Chỉ nghe lão cười nhạt một tiếng:
– Nhà nó chưa có ai có gan như vậy cả. Đừng để má em lo. Mai anh cho người qua đưa đi vài bữa cho bả yên tâm thôi, còn thì tụi này dám làm gì, anh phục tụi nó luôn.
Tôi mừng húm:
– Anh ơi, nhờ anh Thái đưa em đi. Ông này quý em, chắc không phiền ổng đâu!
– Được rồi. Để anh xem thế nào.
Buổi trưa, tôi nghe có tiếng lao xao ngoài cửa. Bà già đang dắt một ông áo sơ mi trắng bảnh bao vô nhà. Ông Thái! Cầu được ước thấy à nha. Bà già mừng lắm, tay kéo ổng kêu uống nước ăn bánh túi bụi. Trời đất, người ta giang hồ mà má tôi coi như con nít không bằng, mắc cười thiệt. Ông Thái này cũng dễ chịu, chỉ cười, nói chuyện vài câu nhưng dạ vâng đâu ra đó. Dân Bắc có khác.
Ổng chạy một con xe tầm tầm, cái tướng đưa tôi đi học nhìn như anh trai đưa em đi chứ nào có giống bảo kê gì hết trơn. Nhưng cái gương mặt của ổng rất ghê gớm, đẹp trai nhưng có cái nét lạnh lùng rất đáng sợ. Ổng ít nói nữa, nhưng chu đáo. Câu đầu tiên ổng nói với tôi rất nhẹ nhàng:
– Long đưa cặp, anh để lên trên đỡ phải cầm mỏi tay.
Tôi cũng mừng thầm. Ông này chắc dễ dụ đây. Nhưng đặc biệt, ổng chỉ nói ba cái chuyện tầm bậy tầm bạ, không đả động gì tới chuyện giang hồ gì hết. Tôi có nói chuyện luyên thuyên trên trời dưới bể gì, ổng cũng làm thinh, chỉ cười và đáp cho có.
Tới bữa thứ 3, chịu hết nổi, tôi chơi bài ngửa với ổng, tất nhiên kèm theo chút lý do tôi tự nghĩ ra:
– Anh Thái, em muốn gặp thằng hôm bữa!
Ổng cười (lại cười):
– Có chuyện gì thế? Đánh nhau chưa đủ à?
Tôi cố làm mặt nghiêm túc:
– Dạ không phải! Em muốn nói chuyện với nó!
Ánh mắt ổng nhìn tôi có vẻ hơi ngồ ngộ:
– Nói chuyện gì với nó? Kết nghĩa anh em hả?
Ông này ít nói nhưng nói giỡn cũng có nghề à nha. Tôi cố nhe răng ra cười với ổng một cái, giọng trịnh trọng:
– Nói chuyện như 2 người đàn ông thôi anh!
Ổng chắc muốn phì cười, nhưng lại kìm được. Thằng nhóc mặt còn búng ra sữa nói ba cái câu nghe hồn gì đâu. Ông ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
– Còn vướng mắc gì thì nói chuyện cũng được, nhưng nếu em muốn đánh nó thì em phải tự làm thôi. Lớn rồi, không nên dựa dẫm vào người khác!
Chất giang hồ Bắc cũng đúng đặc biệt nha. Ổng nói làm tôi quê quê, tuy nhiên vẫn nói cứng:
– Em chỉ nói chuyện thôi. Em không muốn đánh nhau.
Ổng cười nhẹ:
– Vậy thì được. Giờ anh chở em sang nhà nó, 2 đứa tự đi nói chuyện với nhau, được chưa!
Tôi cầu còn không được ấy chứ. Tôi chỉ cần ổng làm ngáo ộp dọa ma thằng kia, chớ ổng ngồi kế còn làm ăn gì được. Ổng không nói gì thêm, chở tôi tấp vô nhà nó. Mặt ông bà già thằng nhóc ác thấy cái dáng ổng bỗng tái nhợt. Dù sao ổng cũng là đàn em ruột của anh tôi mà.
Chỉ thấy ổng nhẹ nhàng:
– Cô chú kêu em ra đây, cho 2 đứa nhóc nói chuyện với nhau đi!
Bà mẹ thằng nhóc ác tưởng có thêm chuyện, lắp bắp trả lời:
– Anh Hưng nói cho qua rồi mà anh!
Ông Thái vẫn dịu giọng:
– Không có chuyện gì đâu, trẻ con xích mích, để tụi nó nói chuyện với nhau không có sao hết!
Bà già bị cái giọng của ổng làm cho yên tâm, tính vô trong nhà kêu thằng nhóc ác đang trốn kỹ ra thì ông già nó run cái giọng ngăn lại:
– Khoan đã, anh Thái! Anh trước giờ toàn làm chuyện gì đâu, tôi không có giao con cho anh được.
Tôi té ngửa. Hóa ra ông nội này cũng có tiếng ác dữ à nha, vậy mà cái mặt tử tế thấy ớn. Đột nhiên, ổng làm tôi một cú khiến tôi choáng váng:
– Nói nhẹ không nghe, bố đốt cả nhà mày bây giờ, mày có tin không?
Tôi bị ổng làm bất ngờ tới vài lượt. Không ngờ giọng ổng to dữ vậy, cũng không ngờ ổng làm mặt ác nhìn cũng ghê quá vậy. Ngạc nhiên nữa là ổng đổi tông thấy ớn, từ cô chú chuyển qua mày tao cái roẹt. Dễ nể ghê.
Thằng khốn từ trong nhà bước ra, mặt mày ủ dột. Cha nội Thái chuyển tông lần nữa:
– Ra đây em. 2 đứa qua chỗ nào nói chuyện đi. Anh ra kia cafe chút, lát Long xong chuyện ra anh chở về em nhé!
Tôi muốn xỉu tập 2. Ổng không đi thi trường sân khấu điện ảnh mà theo giang hồ chi vậy trời. Đổi mặt nhanh còn hơn chong chóng nữa.
Các cụ ngày xưa có cái câu: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” – công nhận cấm có sai chút xíu nào. Ông Thái không đen, thằng anh tôi cũng không có đen, nhưng họ là xã hội đen thứ thiệt. Tôi đi cùng mấy ổng ít bữa, thấy tâm hồn mình cũng trở nên nhuốm màu cafe sữa.
Tôi mau mắn khoác vai thằng khốn (giờ gọi tên nó là Cường luôn cho tiện), thân mật như kiểu bạn bè:
– Qua nói chuyện chút đi bạn.
Giọng cái thằng từng gọi tôi là “em” bỗng nhũn nhoẹt:
– Dạ!
– Thôi, bạn bè thôi, dạ làm gì hả Cường! – Tôi vỗ về nó.
Thằng Cường nhìn cũng tội ghê. Nói gì thì nói, một thằng nhóc mới chỉ 18 tuổi thì cũng đâu đã có cái bản lãnh mẹ gì. Nó cũng là một thằng lông bông, dựa hơi ông bà già tại cái hẻm để đi oánh lộn vài trận, chứ thực ra cái lá gan của nó chắc cũng chỉ nhỉnh hơn con chuột nhắt một tí xíu. Ăn đòn một trận mà nó như lột xác hẳn, đi nhẹ nói khẽ cười duyên, còn oánh rắm có xịt không tôi không rõ.
Khoác vai nó đi tới đầu hẻm, tôi ghé vô tai nó, gằn giọng:
– Bữa nay tao cho mày hiểu luôn, con chó! Mày ngon mày chạy đi coi, xem tao có cho người đốt nhà của mày luôn không?
Tôi cũng lanh à nha. Cái vụ đổi tông và dọa đốt nhà, tôi nghe có tí xíu nhưng cũng học được hết trơn. Rõ ràng, lời đe dọa thốt ra từ miệng thằng nhóc mới tí tuổi đầu hẳn chẳng có tí ép phê nào, nếu không có cái bóng lù lù của lão anh nó đằng sau. Rất nhanh, thằng Cường bị hạ gục hoàn toàn:
-Em… em có dám chạy đâu anh.
Tôi làm mặt lạnh, lôi nó vô cái khoảng đất trống đang chuẩn bị xây cao ốc ngay kế bên đường, vắng tanh. Sắt thép ống bê tông ngổn ngang hết cả. Tôi lựa một cái ống cống nhỏ, ngồi lên trên. Thằng Cường ngồi ngay kế phía dưới, mặt nó hoảng hốt thấy rõ. Tôi cười thầm: “Hôm bữa mày ngon lắm mà”. Rồi làm mặt ngầu nhất có thể, tôi ném cho nó một cái nhìn đầy hằn học:
– Bữa trước mày kêu muốn giết tao, có đúng không?
Nó lắp bắp:
– Em… em đâu có dám!
Mắt tôi trợn lên, chắc lúc đó nhìn mắc cười lắm nhưng thằng Cường hẳn không nghĩ vậy. Tôi đặt tay lên vai nó, kể luôn cho nó một câu chuyện tôi vừa mới nghĩ ra:
– Mày biết ông Thái không?
– Dạ em biết!
– Mày biết ổng kêu mày ra đây làm gì không?
– Dạ không!
– Bộ mày nghĩ anh tao đánh mày vài cái là xong chuyện hả? Hả?
Sau mỗi câu hả, con mắt tôi trợn lên mỏi muốn chết. Nhưng mỏi cũng được, ít nhất dọa thằng quỷ này cho nó vãi tè ra quần, để nó làm theo đúng những gì tôi nói mới xong. Tôi vất 1 con dao ra – con dao xếp nhỏ xíu tôi luôn mang theo người cho oai:
– Ổng nói ổng muốn thấy tao đâm mày một nhát, lát mang con dao dính máu về ổng coi!
Tôi không rõ có giang hồ nào chỉ đạo trẻ em như vậy không, tuy nhiên tôi chắc chắn thằng Cường tin là thật. Mắt tôi ngó nó gườm gườm như thể đánh giá chỗ nào đâm vô nhiều máu. Mặt thằng Cường tái như thể bị cắt tiết, lắp bắp:
– Em.. em mới nằm viện xong, anh đừng có đâm em!
Tôi thở dài một cái. Tuyệt chiêu của ông anh tôi bắt đầu được xuất ra:
– Tao cũng không muốn làm khó mày đâu, nhưng ổng kêu tao, tao không làm không được. Hay là như vầy, mày cầm đại dao đâm tao một cái đi, coi như tao chịu dùm mày, có được không?
Tôi nói xong mà cũng thấy phục mình quá xa. Hưng chùa Hưng miếu gì cũng chỉ bảnh cỡ tôi là cùng. Mặt nó càng méo xệch đi, rồi bất ngờ, nó sụp xuống dưới cái chân tôi, chơi chiêu năn nỉ luôn:
– Anh ơi anh em biết lỗi rồi, anh nói với anh Thái một tiếng dùm em.
Tôi cười thầm 1 cái. Mục đích cuối cùng cũng đã đạt được rồi đây. Tôi khẽ đưa tay túm nó lôi dậy, kêu nó ngồi kế bên tôi, con dao trên tay lúc lắc qua lại thấy ớn:
– Thôi được rồi. Tao cũng không có muốn làm khó mày. Nhưng tao có ít chuyện muốn hỏi mày, mày có chịu không?
Thằng Cường cũng không phải dạng ngu. Nó có nhát thật nhưng đâu tới nỗi cù lần, nếu không nó đâu có làm lưu manh tép riu được. Nó gật mạnh.
– Mày chơi con nhỏ Linh chưa?
Thằng khốn cũng đoán kiểu gì tôi cũng nói về chuyện đó. Nó rào trước tôi luôn, bộ dạng ủ rũ nhưng vẫn rất ranh ma:
– Em nói nhưng anh có hứa bỏ qua hết cho em không?
Tôi quả quyết:
– Mày yên tâm, nói xong tao không có làm khó dễ gì mày nữa. Ông Thái cũng không tới nhà mày làm gì nữa!
Thằng Cường lúc đó mới tự tin trở lại. Nó gật đầu cái rụp. Tôi nghe trái tim mình vỡ tan thêm lần nữa. Dù biết chắc con nhỏ này chẳng có mấy tia hi vọng giữ nổi mình, nhưng sao tôi vẫn cứ giữ cho mình mãi một tia ấp ủ. Để rồi bây giờ, mọi thứ vỡ tung như bong bóng xà phòng…
Nhưng ngay chính trong lúc đó, trong lòng tôi có một cái gì nguội lạnh. Yêu à? Vớ vẩn. Ghen à? Cũng vớ vẩn nốt. Tan vỡ à? Làm gì còn gì để mà tan vỡ. Đột nhiên tôi cười gằn một tiếng. Tiếng cười gằn lạnh lùng gần như đầu tiên trong đời một đứa đàn ông. Giọng cười cất lên từ những đổ vỡ ở góc sâu thẳm tâm hồn.
Thằng Cường tất nhiên không thể nghe thấy tiếng vỡ tâm hồn tôi được. Nó chỉ nghĩ đó là một thứ cười đểu, một thứ tín hiệu của một cái đấm hay cái đạp nào đó chuẩn bị tương vô nó. Nó giật mình một cái, rồi run run giọng:
– Anh đã hứa không có đánh em!
Tôi dĩ nhiên lúc đó tỏ ra vô cùng quân tử:
– Tao đã nói tao không thèm đánh mày rồi. Tao nói sai lời, tao sẽ là con chó!
Câu thề thốt kiểu trẻ nít ấy không ngờ là một sự an ủi lớn với thằng khốn à nha. Thấy cái sắc mặt nó tự tin thấy rõ, nhưng cũng đồng thời ánh lên một tia nham hiểm. Than ôi, rốt cuộc tôi vẫn chỉ là một thằng trẻ con chưa ráo máu đầu, làm sao có thể so bì với nó.
– Mày chơi con nhỏ đó lúc nào?
Giọng thằng Cường không có chút nào run rẩy nữa. Dường như nó hiểu rằng đã bẫy được một thằng nhóc sĩ diện và tự ái cao như tôi.
– Em chơi con nhỏ đó hôm Noel anh ạ!
Cái gì! Tôi muốn ngồi bật dậy, túm lấy nó và hét vào mặt nó câu hỏi đó. Hôm Noel – con nhỏ mới nói chia tay tôi? Và ngay sau đó chừng vài tiếng, nó để thằng khốn này chơi? Tôi muốn nhắm nghiền mắt lại, nhưng thằng khốn lại tiếp:
– Nó chưa cho, nhưng mà em ép nó!
– Mày ép nó kiểu gì?
Giọng tôi đã run lên, nhưng câu trả lời của thằng Cường lại mang một vẻ đắc thắng:
– Em đưa nó vào quán karaoke, con nhỏ cũng chịu. Em hôn được nó rồi, đè nó ra thì nó nhất định không cho. Em mới nói với nó là em thấy tụi anh chơi nhau trong phòng tắm rồi, giờ để em chơi cũng đâu có sao. Con nhỏ hoảng hồn rồi chịu.
Tôi nhắm mắt lại. Nỗi đau như cắt vào trong lồng ngực tôi. Nhưng rất nhanh, cảm giác ấy qua đi thiệt lẹ.
– Nó có nói gì về tao không?
– Dạ có, nhưng cái này anh cho phép em mới dám nói.
Tôi thở dài một tiếng. Còn cái khỉ khô gì tôi chưa phải chịu đựng qua đây? Giọng thằng chó lại mang chút hơi hướng văn bẩn:
– Con nhỏ nói anh trẻ con, chỉ biết xài tiền cha mẹ, tới lúc bị cấm cản thì cũng im re. Nó còn kêu anh vô dụng, mua quà cho người yêu mua toàn thứ như con nít.
Thằng Cường làm một tràng. Tôi nghe thản nhiên kì lạ:
– Vậy mày tặng nó cái gì hôm Noel?
– Dạ em chở con nhỏ đi mua cái lắc tay.
Lắc tay à? Tôi chua chát. Hay lắm. Giá của một buổi đi chơi tính bằng cái lắc tay. Thứ đó tôi không mua cho nó được.
Tôi chán nản tới cùng cực, tính kêu thằng Cường đứng dậy rồi về. Nhưng bất chợt, nhìn cái ánh mắt khá mỉa mai của nó, lòng tôi nghẹn lại. Được, tao sẽ cho mày toại nguyện. Ta sẽ xem mày và con nhỏ khốn nạn kia sẽ hành hạ được tao tới mức nào!
– Con nhỏ hay làm gì với mày?
– Dạ đụ anh!
Giọng thằng khốn đã trở lại đúng với kiểu bẩn bựa thường ngày. Ý chừng nó nghĩ tôi không dám biến thành con chó. Cũng phải thôi, tôi không thể nào vì một con chó cái để tự biến mình thành chó. Không thể.
– Đụ thế nào? Nói chi tiết tao nghe!
Giọng tôi trở nên lạnh băng. Thằng Cường cũng không nghĩ phản ứng của tôi như vậy. Nó liếm mép:
– Em xin lỗi anh, nhưng con nhỏ này dâm thiệt. Chắc tại anh làm nó nhiều nên nó mê dữ lắm. Hôm đầu tiên em đi chơi với nó, nó đã rên quá trời trên. Bữa thứ 2, con nhỏ đã biết tự mút cu, tự dọn toilet cho em nữa. Công nhận anh dạy nó hay thiệt.
Tôi nghe từng tiếng chua cay đó đâm thẳng vào tim. Nhưng tim tôi dường như đã hóa đá. Tôi cười thêm một tiếng chua chát:
– Mày quá khen rồi!
Rồi chợt nhớ ra, tôi hỏi nó:
– Mày nói mày huấn luyện con nhỏ cái gì?
Mắt thằng khốn ánh ra một tia ác độc. Đôi mắt của nó giờ giống hệt như đôi mắt một con rắn đang nhìn thẳng vô tôi. Lời nói của nó hệt như nọc độc, cắm thật sâu vào trong tâm hồn đang chai sạn của tôi:
– Dạ, cave làm được cái gì, em bắt con nhỏ này làm hết trơn hết trọi. Kêu nó cởi truồng lắc mông nó cũng làm. Em lấy dây xích tròng vô cổ, kéo con nhỏ trần truồng bò khắp phòng, kêu nó ngồi banh háng ra đi tiểu cho em coi. Ba lúc nhà không có người, em kêu nó qua cởi truồng lau nhà, dọn đồ cho em. Con nhỏ này sợ em dữ lắm, em nói gì cũng không có dám cãi.
Tôi nhắm mắt hồi lâu. Phải cần thời gian để tiêu hóa tất cả những lời độc ác này. Nhưng sức mạnh ở đâu khiến tôi mở choàng mắt, giọng thản nhiên:
– Còn gì nữa, mày kể nốt ra hết một lần tao nghe coi.
Thằng Cường hít một hơi dài. Coi bộ cái biểu cảm trên gương mặt tôi đang làm nó thỏa mãn. Nó ngẫm nghĩ một hồi, rào tiếp:
– Em nói anh ko có được bực em nha!
– Mày nói lẹ đi. – Tôi gắt.
Gương mặt nó nở một nụ cười nham hiểm kín đáo. Có vẻ như nó hiểu vết thương lòng nó gây ra cho tôi đang làm tôi đau đớn tới mức nào. Nó làm cái giọng vô tội, rủ rỉ như người đang kể chuyện:
– Em thề với anh, con nhỏ này chịu chơi dữ lắm. Nó chịu em rồi, kêu nó cái gì nó cũng làm hết. Có lần em kêu nhỏ vô nhà tắm, lột sạch đồ nhỏ hết trơn rồi tiểu lên người nó, nhỏ cũng lim dim mắt mà ngồi im. Vài bữa em không có hứng, kêu nó bú cu cho em rồi xuất tinh vô họng nó, ép nó nuốt. Con nhỏ muốn ói ra nhưng cũng ráng nuốt cho bằng hết. Em coi phim sex rồi bắt con nhỏ cạo sạch lông, giờ lông của nó chắc vẫn còn sạch trơn. Có khi em kiếm trái dưa leo, kêu nó chổng đít lên tự nhét vô cho em coi. Có điều, em đòi chơi lỗ đít con nhỏ nhưng nó la quá trời, em chơi không có nổi. Tại con cu em có gắn bi, nên nó đau chịu không thấu.
Tôi nghẹn lời. Thứ gì đó thật đắng đang tràn đầy trong cổ họng tôi. Nhưng đó không phải là nước mắt, chắc chắn không thể là nước mắt. Tôi không dư thừa điều đó, nhất lại để dành cho một thứ đàn bà như vậy.
– Thật ra em biết con nhỏ này dâm lâu rồi. Hồi em hay dòm nó tắm, nó biết chứ bộ, nhưng nó cũng không có ngại. Nếu không phải vì nhà em gần nhà nó, em cũng tăm con nhỏ từ lâu rồi chứ bộ…
Thằng Cường còn nói nhiều nhiều nữa, nhưng tôi không còn nghe thấy. Dây thần kinh của tôi đang đứt hết rồi. Tôi chẳng nghe thấy nó đang nói gì, cũng như không nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của nó khi thấy gương mặt đó của tôi. Thằng khốn nạn, tao rất muốn dùng con dao cắt phăng đi con cu của mày, nhưng tao không muốn trái lời tao đã nói. Không phải tao sợ mình biến thành con chó, tao chỉ sợ một con đàn bà như vậy có thể biến tao thành chó!
Bạn đang đọc một phần của truyện
Em Linh cùng lớp
, bạn có thể đọc bản full tại đây:
http://truyensex.life/em-linh-cung-lop-full/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.life, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.