Phần 172
“Cầm thú cái rắm, vừa rồi nha đầu này chính là nữ nhân trưởng thành.”
Lạc Nam giải thích nói.
Đáng tiếc, trong mắt chúng nữ đều biểu thị không tin, nếu vừa rồi là nữ nhân trưởng thành, vậy lúc này biến nhỏ lại làm cái gì?
“Chắc chắn là ngươi có khẩu vị đặc biệt, thật đáng thương cho tiểu Manh.” Lạc Tư Tình liếc xéo mắt.
Lạc Nam vỗ vỗ trán, hung hăng trừng Đình Manh Manh: “Còn không mau biến lớn? Có tin ta không giúp nàng song tu luyện hóa thịt Bạo Không Thú?”
Đình Manh Manh đang dùng ánh mắt xem kịch vui hắn bị oan, nghe vậy vội vàng bị dọa, ngoan ngoãn biến lại dáng vẻ của người trưởng thành.
“Như vậy còn tạm…” Lạc Nam hài lòng gật đầu.
Cũng mặc kệ chúng nữ nhìn soi mói, bắt đầu truyền thụ Long Tiên Thánh Điển cho Đình Manh Manh, đồng thời lấy ra thịt Bạo Không Thú.
“Ăn từng khối nhỏ thôi, chúng ta bắt đầu luyện thể…” Hắn từ tốn nói.
“Tốt nha…” Đình Manh Manh hai mắt tràn đầy chờ mong, hé môi để hắn đem thịt Bạo Không Thú đút vào.
BÙM… BÙM… BÙM…
Thanh âm nổ tung từ thể nội không ngừng vang lên, các vụ nổ cực mạnh xảy ra trong xương cốt, lực lượng nồng đậm phun trào khắp toàn thân.
Chỉ thoáng chốc cơ thể Đình Manh Manh đã xém nát bấy, phủ đầy máu tươi.
Lạc Nam liền vận dụng Long Tiên Thánh Điển, kết hợp với các loại Dị Thuộc Tính tiến hành trị thương cho nàng, nghiêm túc song tu.
Sau một phen như thế, cơ thể Đình Manh Manh chậm rãi khôi phục, có dấu hiệu cường đại hơn.
Lúc này nàng lại được đút vào số lượng thịt Bạo Không Thú nhiều hơn.
BÙM… BÙM…
Cơ thể lại sắp nổ tung, Lạc Nam lại hỗ trợ song tu trị thương, gia tăng cường độ.
Quá trình này lặp đi lặp lại không ngừng…
…
Bạn đang đọc truyện
Con đường bá chủ – Quyển 12
tại nguồn:
http://truyensex.life/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Thời gian thấm thoát, nửa năm thời gian thực trôi qua, đồng nghĩa với đã có 600 tháng bên trong Gia Tốc Trận.
“AAAA, thật sảng khoái… Manh Manh thật mạnh.”
Đình Manh Manh ngửa đầu hưng phấn, một quyền đấm vào không gian tạo ra chấn động dữ dội bên trong mật thất.
“Không tệ lắm.” Lạc Nam hài lòng đứng lên, Bá Y bao trùm cơ thể, âm thầm gật đầu.
Thịt của Bạo Không Thú quả thật không hổ là một trong những tài nguyên luyện thể hàng đầu.
Đối với kẻ sở hữu Cấm Kỵ, cực kỳ kén chọn và đào thải tài nguyên sau mỗi lần sử dụng như hắn thì thịt của Bạo Không Thú đã chẳng mang đến quá nhiều tác dụng so với lần sử dụng ban đầu.
Nhưng đối với một Thể Tu bình thường như Đình Manh Manh thì khác.
Chỉ sau từng ấy thời gian được Lạc Nam giúp đỡ, dựa vào thịt của Bạo Không Thú… tu vi Thể Tu của Đình Manh Manh đã nhảy vọt cực kỳ kinh người, từ Thể Thánh Hoàng Sơ Kỳ lên đến Thể Thánh Hoàng Viên Mãn.
Đạt đến Thể Thánh Hoàng Viên Mãn nhưng thịt của Bạo Không Thú vẫn như cũ mang đến tác dụng cực kỳ to lớn cho nàng mỗi lần ăn vào.
Điểm khác biệt là lúc này tu vi của Đình Manh Manh đã cao hơn, cơ thể cũng đã dần thích ứng với thịt của Bạo Không Thú nên không cần hắn hỗ trợ song tu nữa, một mình nàng vẫn có thể tự tu luyện.
Nhưng nói gì thì nói, muốn đột phá lên Thể Thánh Đế vẫn còn chưa đủ.
Bởi lẽ một khi đột phá Thể Thánh Đế, Đế Kiếp cũng sẽ giáng lâm.
Đình Manh Manh hiện tại còn chưa hoàn toàn làm chủ được sức mạnh, chưa tự tin có thể tự thân vượt qua Đế Kiếp, vì vậy nàng muốn củng cố căn cơ, làm chủ được thực lực rồi mới quyết định bước vào Thể Thánh Đế.
Lạc Nam đương nhiên tán thành, cẩn thận là trên hết, thịt Bạo Không Thú vẫn còn rất nhiều, không sớm thì muộn nàng cũng sẽ đột phá vào Đế, không cần thiết nóng vội nhất thời.
Nhìn hiệu quả của thịt Bạo Không Thú mang lại, chúng nữ mới âm thầm cảm thán chẳng trách nam nhân của mình sẵn sàng bỏ ra cả thứ quý giá như Bồ Đề Quả để trao đổi.
Có lượng thịt Bạo Không Thú khổng lồ này, việc các tỷ muội Thể Tu thuộc Hậu Cung tiến vào Thể Thánh Đế chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ngay cả Tiểu Sư, Tiểu Tinh cũng có thể sử dụng để luyện thể.
Đương nhiên trong thời gian qua khi Đình Manh Manh và Lạc Nam song tu, chúng nữ còn lại cũng không hề rảnh rỗi.
Các nàng sử dụng nguồn tài nguyên mua được ở Dị Nguyên Hội bế quan tu luyện, tu vi của tất cả đều tăng lên một tiểu cảnh giới, từ Thánh Hoàng Sơ Kỳ đạt đến Thánh Hoàng Trung Kỳ hết rồi.
Chỉ cần có một người đạt đến Thánh Hoàng Hậu Kỳ, Lạc Nam liền sẽ cho nàng sử dụng Thánh Đế Quán Đỉnh.
CỘC… CỘC…
“Lạc Nam lão đệ, Chí Bảo của ngươi đã phục hồi!” Mà cũng đúng lúc này, Thích Thì Chiều hòa thượng đã đến gõ cửa…
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, cũng biết là thời điểm nên rời đi.
Hắn và chúng nữ bước ra nghênh đón, liền chứng kiến Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ hoàn hảo vô hại lượn lờ trên không, hư ảnh 69 vị tuyệt sắc hồn cơ xinh đẹp không sao tả hết lúc ẩn lúc hiện, đồng loạt hướng về phía Lạc Nam nháy mắt đầy khêu gợi.
“Haha.” Lạc Nam sung sướng cười lớn tiếp nhận Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, bàn tay vuốt ve lên bức tranh, hướng về phía nam tử hòa thượng đứng sau cảm kích nói:
“Đa tạ Thích Chiều lão ca!”
“Không có gì.” Thích Thì Chiều chẳng bận tâm phất óng tay áo:
“Làm theo giao kèo mà thôi, đừng khách sáo.”
“Ngày sau có cơ hội đến Trung Châu, ta chắc chắn sẽ đến Vạn Phật Tự bái phỏng.” Lạc Nam khéo léo nói:
“Nhưng ta lại chưa có phương thức liên lạc của ngươi.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Thích Chiều lấy ra một viên Phật Châu đưa cho hắn, thản nhiên cười nói:
“Ở trong phạm vi Trung Châu, chỉ cần dùng Hồn Lực truyền vào Phật Châu liền có thể truyền âm cho ta.”
“Vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh.” Lạc Nam âm thầm hài lòng, rốt cuộc đã có phương thức liên lạc của Thích Chiều, nói không chừng tương lai sẽ thật sự cần đến.
“Nếu đã không còn chuyện gì, hòa thượng ta phải mau chóng trở về Vạn Phật Tự…” Thích Chiều cáo từ nói:
“Bồ Đề Quả quá mức quan trọng, cần phải mang về để các sư huynh của ta định đoạt.”
“Hả?” Lạc Nam bất ngờ: “Bồ Đề Quả của ngươi mà, sao ngươi không ăn luôn?”
“Haha, hòa thượng ta có được ngày hôm nay là nhờ Vạn Phật Tự… ta làm sao có thể chiếm làm của riêng kỳ vật của Phật Môn?” Thích Chiều mỉm cười từ tốn.
Lạc Nam và chúng nữ âm thầm cảm phục, tuy rằng hòa thượng này ăn thịt uống rượu nhưng lòng lại sáng như gương, tốt hơn những kẻ ra vẻ đạo mạo rất nhiều.
“Có chuyện muốn hỏi thăm lão ca.” Lạc Nam chắp tay.
“Cứ nói đừng ngại, chỉ cần hòa thượng ta biết sẽ giải đáp nghi hoặc.” Thích Chiều gật gù.
“Luyện Ma Đồng Tử có lai lịch gì?” Lạc Nam không khách khí hỏi.
“Cái này ta cũng không rõ ràng, chỉ biết con hàng lão quái trong hình thái đứa bé đó xuất thân từ Ẩn Châu.” Thích Chiều hừ một tiếng:
“Trong một lần thăm dò di tích, ta và hắn từng xảy ra xung đột, đôi bên cũng không thân cận gì.”
“Chiến lực của nó rất quái dị, chuyện dựa vào một đám Cương Thi và Ma Vật vừa tấn công vừa phòng thủ, thậm chí có thể cùng bọn chúng hợp thể.”
“Nếu không phải dựa vào Công Pháp Phật Môn có khả năng khắc chế tà vật, e rằng hòa thượng ta khó là đối thủ của nó.”
Nhắc đến Luyện Ma Đồng Tử, sắc mặt của Thích Chiều trở nên rất khó coi: “Lần này nó từ tay lão đệ ngươi đạt được Bất Tử Tộc, không biết sẽ lại tạo nên vật khủng bố gì.”
“Là Ẩn Châu nữa à…” Lạc Nam chép chép miệng, lại hỏi tiếp:
“Không biết lão ca có nhận thức Chí Tôn thần bí mặc áo choàng có dẫn theo một tên mập đồ đệ là cường giả phương nào? Chiến lực ra sao?”
“Cái này ta càng không biết.” Thích Chiều lắc đầu:
“Đây là lần đầu tiên ta thấy kẻ đó tham gia giao lưu hội, xem chừng là người mới, cũng không tìm hiểu.”
“Đệ hiểu rồi, đa tạ.” Lạc Nam nghiêm túc nói:
“Hẹn gặp lại tại Trung Châu…”
“Haha, quyết định như thế đi, hòa thượng ta nhìn lão đệ ngươi không phải nhân vật tầm thường, tin tưởng ngày đó sẽ không xa.” Thích Chiều cất tiếng cười to.
Trong ánh mắt đưa tiễn của đám người, Thích Chiều hóa thành một đạo kim quang xuyên vào không gian, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
“Phu quân, cũng là thời điểm chúng ta rời đi phải không?” Mấy nữ nhìn hắn.
“Ừm.” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, nở nụ cười lãnh khốc:
“Lần này ta mang các nàng đi chặn đường Chí Tôn!”
“Hả?”
Chúng nữ hít sâu một hơi, hoài nghi mình nghe lầm.
…
Bạn đang đọc truyện
Con đường bá chủ – Quyển 12
tại nguồn:
http://truyensex.life/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Giữa mênh mông Tử Hải, một phi thuyền lướt đi như mũi tên.
Người áo choàng đón gió mà đứng, áo choàng tung bay, màu đen hòa quyện cùng mặt biển hợp nhau đến lạ…
Kích thước phi thuyền không quá lớn, bên trên chỉ có hai căn phòng riêng biệt.
Từ trong một căn phòng, Càn Quân trong vai Càn Phi béo mập đẩy cửa bước ra, nhìn bóng lưng của sư phụ, ánh mắt lóe lên những tia cuồng nhiệt và sùng bái, cung kính nói:
“Nhờ ơn sư phụ, tiểu đồ vừa đột phá Thánh Đế Trung Kỳ.”
“Không tệ lắm…” Người áo choàng lên tiếng: “Mặc dù có tài nguyên cao cấp hỗ trợ, nhưng thiên phú của ngươi rất khá, ngộ tính lại hơn người, không để vi sư thất vọng.”
“Tất cả là nhờ sư phụ tài bồi, tiểu đồ nào có tài đức gì.” Càn Phi khiêm tốn chắp tay cảm tạ, mặt mũi đầy ngây thơ và ngoan ngoãn.
“Còn phải cố gắng hơn nhiều lắm.” Người áo choàng vẫn điềm tĩnh:
“Kẻ thù của ngươi không dễ đối phó.”
Nhắc đến kẻ thù, Càn Quân hai mắt lóe lên ngập trời cừu hận, siết chặt nắm đấm:
“Sư phụ hãy giúp ta, tìm kiếm và giết hắn càng nhanh càng tốt, kẻ đó tuyệt không thể để hắn trưởng thành.”
Người áo choàng nghe vậy im lặng hồi lâu, đang định mở miệng nói gì đó, chợt quay người nhìn về phía sau, thở ra một hơi:
“Không cần tìm, hắn đã đuổi đến tận cửa!”
“Cái gì!” Càn Quân biến sắc, không hiểu ý của sư phụ là gì.
NGAO… NGAO… NGAO… NGAO… NGAO… NGAO…
Rất nhanh hắn liền có được đáp án.
Theo từng tiếng gầm rống kiệt ngạo bất tuần, thập bát Kim Cương Hắc Thiên Long bá đạo cường hoành không gì tả nổi nghiền nát không gian lao vọt ra.
Ba mươi sáu khẩu pháo lớn trên lưng rồng đã điên cuồng ngưng tụ, nhắm thẳng phi thuyền không quá lớn của sư đồ hai người toàn diện oanh tạc.
OÀNH!
Như thạch phá thiên kinh, Càn Quân trong lòng kinh hãi, đứng trước sức mạnh hủy thiên diệt địa của từng khẩu pháo, hắn cảm giác bản thân mình nhỏ bé chưa từng có.
Hai mắt thất thần chứng kiến thân ảnh Lạc Nam chắp tay đứng trên đỉnh Bá Vũ Điện, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, Càn Quân thật sự không dám tin vào mắt mình.
“Làm sao có thể?”
Một cảm giác hoang đường, khó tin và hoảng sợ đến cực điểm được sinh ra.
Trong lúc Càn Quân như người mất hồn, sư phụ hắn đã phá không mà lên, bàn tay nhẹ nâng, Chí Tôn Lực cuồn cuộn hình thành một tấm màn chắn xoay tròn như thái cực.
ĐÙNG!
Trọng pháo oanh tạc vào màn chắn, lập tức liền bị phân hủy thành vô số tia sáng nổ tung giữa thiên không, chấn đến biển cả sôi trào dữ dội.
“Càn Quân, ngày chết của ngươi đã đến!” Lạc Nam lạnh lùng tuyên bố.
Không sai, sau khi thông qua Thiên Cơ Lâu biết được Càn Quân chưa rời khỏi phạm vi Tử Hải, Lạc Nam đã toàn lực điều động Bá Vũ Điện băng qua hư không đuổi đến.
Càn Quân không thể nghi ngờ là một trong những kẻ thù mà Lạc Nam muốn tiêu diệt nhất.
Thù hận song phương đã đến mức chồng chất không thể hóa giải, có thể nói là không đội trời chung.
Nhận ra Càn Quân này sống cực dai, mạng cực lớn, vận khí không hề kém, lại được một Chí Tôn thần bí thu làm đồ đệ… có thể nói chẳng kém chút nào Khí Vận Chi Tử… Lạc Nam càng quyết tâm tiêu diệt hắn.
Càn Quân không muốn Lạc Nam thành công trưởng thành, mà Lạc Nam cũng không muốn lưu lại kẻ thù để đêm dài lắm mộng.
“Muốn giết đồ nhi của bổn Tôn, ngươi thật sự rất cuồng!” Chí Tôn giận quá hóa cười.
Bên trong cơ thể, Gia Tốc Tổ Phù kích hoạt, thân thể vượt qua tốc độ ánh sáng không biết bao nhiêu lần biến mất tại chỗ.
Lạc Nam đồng tử co rút lại, ngay cả với Dò Thám Tương Lai mà hắn cũng không thể theo kịp tốc độ của vị Chí Tôn này.
Cũng may… hắn đã có chuẩn bị sẵn.
RỐNG!
Từ trong Bá Vũ Điện, một tiếng thét âm trầm như đến từ địa ngục vang lên.
Bóng đen đạp nát không gian lao vọt ra, Hắc Ma Vệ trung thành đứng trước mặt Lạc Nam, hung hăng tung ra một trảo với năm cái móng vuốt sắt lẹm.
XOẸT XOẸT XOẸT…
Như năm thanh Chí Tôn Bảo Kiếm trảm diệt chém vào hư không, cũng vừa lúc thân ảnh vị Chí Tôn hiện ra với một chưởng trong lòng bàn tay.
ẦM!
Song phương va chạm dữ dội, toàn bộ Bá Vũ Điện lắc lư, cả vị Chí Tôn và Hắc Ma Vệ đều lùi lại một bước.
“Quả nhiên ngươi dựa vào nó!” Chí Tôn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sau lớp áo choàng gắt gao khóa lấy Hắc Ma Vệ.
“Thì sao?” Lạc Nam cười dài hạ lệnh:
“Hắc Ma Vệ, dù hủy diệt cũng phải quấn lấy mục tiêu cho ta!”
RỐNG!
Hắc Ma Vệ tuân lệnh, cơ thể như một pháo đài hạng nặng bắn lên, điên cuồng lao đến Chí Tôn phát động công kích.
ẦM… ẦM… RĂNG RẮC…
Sức mạnh của Thể Chí Tôn đúng là vượt quá tưởng tượng, mỗi một chân đạp không gian đều nghiền nát như thủy tinh, mỗi một đấm oanh ra đều khiến đại dương chấn động, sóng thần cuồn cuộn dâng trào.
“Một khôi lỗi vô tri vô giác cũng muốn ngăn chặn Chí Tôn chân chính, buồn cười!” Chí Tôn khinh thường lên tiếng:
“Cuồng Lôi Ngục!”
Một tay nâng lên thiên không.
ĐOÀNG!
Vô tận Hắc Lôi lập tức được điều động giữa biển mây giáng xuống, tạo thành một ngục tù vây nhốt Hắc Ma Vệ vào bên trong.
Chí Tôn nhân cơ hội đó đã điên cuồng lao đến Lạc Nam.
“Dịch Chuyển Tức Thời!” Lạc Nam ngay lập tức triển khai thần thông, Hắc Ma Vệ thoát khỏi lao ngục, cũng điên cuồng hiện ra trước mặt hắn ngăn chặn Chí Tôn xuất thủ.
“Tốc độ của nó sao lại nhanh như vậy?” Chí Tôn nhíu mày.
Tuy rằng tốc độ của một Thể Chí Tôn như Hắc Ma Vệ không chậm nhưng đừng quên lúc này y đã có cho mình Gia Tốc Tổ Phù.
Tuy rằng mới luyện chế thành công chưa lâu nên còn sử dụng chưa thuần thục, tốc độ chỉ gia tăng được khoảng ba lần so với bình thường, nhưng lẽ ra Hắc Ma Vệ không đuổi kịp mới đúng.
Chí Tôn không hề hay biết trong cơ thể Hắc Ma Vệ đã được Lạc Nam nhét vào Thời Gian Đỉnh và Không Gian Đỉnh.
Với hai cái đỉnh này hỗ trợ, Hắc Ma Vệ chẳng những có thể tự thân gia tốc, mà còn có khả năng dịch chuyển không gian.
Ngay lập tức, Hắc Ma Vệ đã không để Chí Tôn có khoảng trống hành động.
Lạc Nam thấy cảnh này cũng hài lòng, Tốc Biển triển khai, rời khỏi Bá Vũ Điện lao vọt đến phi thuyền ở phía đối diện:
“Càn Quân, tử kỳ của ngươi đã đến!”