Con đường bá chủ – Quyển 12 – Phần 167

Phần 167
Nam tử hòa thượng cười khà khà, vừa gặm cái đùi hung thú, vừa nhồm nhoàm nhai, từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một loại đồ vật đặt lên bàn.
Đám người đưa mắt nhìn, chỉ thấy thứ mà nam tử hòa thượng lấy ra là một tấm bia đá cũ kỹ, kích thước chỉ cao hơn một người trưởng thành, tràn ngập khí tức tang thương cổ lão, bên trên in đậm dấu vết năm tháng, còn phủ đầy rêu phong…

“Thứ gì đây?” Vài vị Chí Tôn đưa mắt nhìn nhau, không thể xem thấu khối bia đá này có huyền cơ gì.

“Bia đá này là Phong Thể Thạch, thường được các đại thế lực dùng để phong tồn những loại Thể Chất, bên trong có một vùng không gian bí ẩn, chỉ cần tiến vào tiếp nhận toàn bộ lực lượng trong bia đá… ngươi sẽ đúc được Thể Chất đó.” Đại Trưởng Lão Dị Bình có kiến thức nhất, trầm giọng nói.

“Haha, không sai, Dị Bình lão già ngươi vẫn luôn mắt sáng như đuốc.” Nam tử hòa thượng khoái chí cười:

“Khối Phong Thể Thạch này là thứ hòa thượng ta tình cờ phát hiện nó trôi nổi trong hư không vô định nên mới nhặt lấy, Thể Chất ẩn ở bên trong là gì ta cũng không biết.”

“Hừ, Thể Chất gì ngươi không biết còn dám mang ra giao dịch?” Luyện Ma Đồng Tử bất mãn hừ một tiếng.

“Ngươi thì biết cái gì? Phong Thể Thạch cực kỳ đặc biệt, nếu ngươi tiến vào bên trong không gian, dù có tiếp nhận Thể Chất hay không thì nó liền trở nên vô dụng, không còn giá trị nữa.” Nam tử hòa thượng trừng mắt mắng:

“Vậy nên dù hòa thượng ta muốn tìm hiểu cũng chẳng có cách nào khác.”

“Thế ngươi tính sao đây?” Thanh niên Chí Tôn cau mày hỏi:

“Nếu ta đổi khối đá này về lại phát hiện nó chỉ chứa Thể Chất Song Tu của nữ nhân hoặc một Thể Chất yếu kém nào đó thì chẳng phải thiệt thòi lớn à?”

“Vậy sao ngươi không nghĩ nó sẽ phong ấn một Thể Chất kinh thiên động địa?” Nam tử hòa thượng nhún nhún vai:

“Dù sao thì chẳng ai biết được lai lịch của nó cả, tất cả chỉ là hên xui mà thôi, ra được Thể Chất nào phải xem khí vận của các ngươi rồi.”

Đám người âm thầm nhíu mày, cùng đưa mắt nhìn nhau.

Bọn hắn nhận ra lời của nam tử hòa thượng không phải nói dối, bởi nhìn vào dấu vết tang thương tồn đọng bên trên Phong Thể Thạch, rõ ràng nó đã có niên đại cực kỳ lâu đời, có muốn làm giả cũng không được.

“Ta không tin sẽ có Thể Chất khủng bố trôi dạt để tùy tiện cho ngươi nhặt được.” Luyện Ma Đồng Tử bĩu môi:

“Khả năng rất cao là Thể Chất phế vật rồi.”

“Ngươi câm miệng cho ta.” Hòa thượng nổi nóng:

“Không đổi thì để người khác đổi, đừng có phá đám.”

Thật ra trong lòng hắn cũng có chút chột dạ…

Bởi đúng như lời của Luyện Ma Đồng Tử, ngay cả hòa thượng cũng không tin vận khí mình tốt đến mức tình cờ nhặt được một Thể Chất kinh thiên động địa cho nên mới mang ra giao dịch thay vì tự mình tiến vào tiếp nhận.

“Trẫm khá thích thử vận khí…” Huyền Lôi Đế Tôn nhìn hòa thượng cười nhạt:

“Vừa lúc trẫm chưa có Thể Chất, nói ra thử cái giá của ngươi đi!”

“Haha, vẫn là Huyền Lôi Đế Tôn hào phóng.” Lão hòa thượng cười khà khà:

“Đơn giản lắm, chỉ cần dùng tài nguyên Phật Tu trao đổi với ta là được, các ngươi ai đưa ra tài nguyên cao cấp nhất, số lượng nhiều nhất thì hòa thượng ta sẽ chọn người đó.”

“Nằm mơ!” Luyện Ma Đồng Tử biểu lộ xem thường, trực tiếp không thèm để ý đến lời của hòa thượng.

“Ngươi có đưa ra thứ gì ta cũng không đổi cho ngươi.” Hòa thượng cười lạnh.

Một đám Chí Tôn âm thầm lắc đầu, xem ra giữa Luyện Ma Đồng Tử và nam tử hòa thượng này có hiềm khích từ trước a.

“Được rồi, ở đây trẫm có Phật Linh Sâm, tuổi thọ đã lên đến hàng tỷ năm…” Huyền Lôi Đế Tôn lấy ra một gốc nhân sâm có màu vàng nhạt, lớp vỏ bên ngoài như là một lớp áo cà sa, phật quang chiếu rọi sáng rực.

Lạc Nam nhìn mà chép miệng, gốc Phật Linh Sâm này đủ để hắn khai mở thêm hàng trăm đường Phật Văn là ít.

Nhưng ngay sau đó sư phụ của Dạ Thanh Thu cũng lười biếng lấy ra một viên Phật Tôn Xá Lợi đặt lên bàn, lười biếng nói:

“Thứ này do ta hạ một tên Phật Chí Tôn thu được của hắn, mặc dù đã hao mòn rất nhiều lực lượng, nhưng giá trị chắc chắn vượt trên Phật Linh Sâm kia.”

Huyền Lôi Đế Tôn hừ lạnh một tiếng, phất tay đem Phật Linh Sâm thu hồi, hiển nhiên cũng biết giá trị không thể sánh bằng Phật Tôn Xá Lợi.

“Phú bà, cầu bao nuôi…” Lạc Nam muốn ôm bắp đùi vị sư phụ này, thầm nghĩ sư phụ của Thanh Thu cũng là sư phụ của ta nha.

“Vẫn chưa đủ!” Hòa thượng có chút động lòng với Phật Tôn Xá Lợi nhưng cuối cùng vẫn từ chối, bởi lẽ bản thân hắn cũng là một vị Phật Tu cấp Chí Tôn, không cảm thấy quá hấp dẫn bởi Phật Tôn Xá Lợi.

Lại có vài vị Chí Tôn sở hữu tài nguyên Phật Tu lấy ra đặt lên bàn nhưng đều bị hòa thượng nam tử từ chối.

Tầm mắt của hắn rất cao, tài nguyên Phật Tu thông thường hắn có thể tự mình tìm được mà không cần giao dịch.

“Rốt cuộc ngươi có muốn đổi hay không đây?” Một đám Chí Tôn bị hòa thượng từ chối cũng bất mãn hỏi.

“Nếu các vị không lấy ra được thứ gì tốt hơn… thì đành thôi vậy.” Nam tử hòa thượng hơi tiếc nuối lắc đầu.

“Vị hòa thượng này, ở đây ta có một thứ đồ vật, không biết ngươi cảm thấy thế nào?” Lạc Nam đột nhiên lên tiếng.

Toàn trường lập tức đưa mắt nhìn về phía hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu tử này lại sở hữu tài nguyên phật tu cao cấp hơn cả Phật Linh Sâm và Phật Tôn Xá Lợi?

Phải biết rằng ở trong cấp bậc Chí Tôn thì những thứ đó đã là tương đối khủng bố rồi.

“Tiểu đạo hữu, ngươi có thứ gì?” Nam tử hòa thượng hứng thú tràn đầy:

“Tài nguyên của ngươi cấp bậc gì?”

“Không thể định cấp.” Lạc Nam vuốt cằm.

Sắc mặt đám người trở nên ngưng trọng, hai mắt nam tử hòa thượng trở nên nóng bỏng:

“Mời lấy ra!”

“Không thành vấn đề.” Lạc Nam biểu lộ tự tin, chậm rãi phất tay.

ONG.

Thanh âm như chuông chùa ngân vang, oanh động không gian.

XOẸT.

Trong nháy mắt, vài vị Chí Tôn đã đứng bật người dậy.

Chỉ thấy ở trước mặt Lạc Nam lúc này, một quả trái cây có hình dạng như cái chuông treo lơ lửng, bên trên bề mặt trái cây có hư ảnh Đức Phật khoanh chân ngồi, xung quanh là Phật Quang sáng chói đang lập lòe nhảy nhót.

“Trời ơi!” Nam tử hòa thượng hai tay ôm đầu gào thét như không dám tin vào mắt của mình.

“Bồ Đề Quả trong truyền thuyết.” Ánh mắt đục ngầu sau làn tóc dài che mặt của Dị Bình lấp lóe, giọng điệu hiếm thấy trở nên ngưng trọng.

“Bồ Đề Quả, không ngờ hôm nay may mắn được diện kiến!” Huyền Lôi Đế Tôn lẩm bẩm:

“Tương truyền Bồ Đề Quả chỉ có Thiên Mệnh Nguyên Chủng – Bồ Đề Thụ, được xưng là Thần Thụ Phật Tu mới có thể sản sinh ra.”

“Mà Bồ Đề Thụ cả đời chỉ có thể tạo ra được một khỏa Bồ Đề Quả, giá trị thật sự không thể đo lường, là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, thật sự có thể ngộ mà không thể cầu…” Nhiều vị Chí Tôn tán đồng, ánh mắt sáng rực.

Mặc dù không phải Phật Tu, nhưng đứng trước tài nguyên gần như độc nhất vô nhị giống Bồ Đề Quả, ai cũng khó lòng chống cự.

Không sai, chính là Bồ Đề Quả mà lần trước sau khi tiêu diệt Phật Ngục Thánh Đế đã được Lạc Nam triệu hoán ra.

Bản thân hắn đã từng luyện hóa Bồ Đề Quả do Bồ Đề Thụ ở Nhất Thế Vũ Trụ ban tặng, còn Lãnh Vận Du là Phật Ma Song Tu, Bồ Đề Quả cũng không quá cần thiết đối với nàng, cho nên Bồ Đề Quả vẫn được Lạc Nam lưu trữ cho đến tận bây giờ.

Hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội sử dụng Bồ Đề Quả.

Mà e rằng chỉ có những cuộc đấu giá hoặc giao lưu cấp bậc cao như thế này mới có thể đem giá trí của Bồ Đề Quả phát huy đến mức tối đa.

“Đổi, vị tiểu hữu này… chúng ta đổi thôi.” Hòa thượng hai mắt lấp lánh như sao, hận không thể lập tức cùng Lạc Nam xưng huynh gọi đệ.

Đối với Phật Tu mà nói, Bồ Đề Quả thật sự có giá trị trên trời.

Đại cơ duyên, đây tuyệt đối là đại cơ duyên…

Nam tử hòa thượng kích động đến toàn thân run rẩy, chỉ riêng Bồ Đề Quả đã là một trong số ít những thứ mà cả đời hắn cũng chưa dám mơ đến a.

“Tiểu tử thúi này đồ tốt ở đâu nhiều như vậy?” Sư phụ Dạ Thanh Thu âm thầm suy nghĩ:

“Chẳng trách hắn dụ dỗ được tiểu đồ nhi của ta.”

Nàng cũng bất ngờ khi chứng kiến Bồ Đề Quả của Lạc Nam.

“Đáng hận, đáng hận… đáng hận…” Càn Quân như muốn phát cuồng, ánh mắt đố kỵ, phẫn hận, ghen ghét không tài nào ức chế nổi nhìn Lạc Nam.

Hắn hận không thể ngửa đầu gào thét lão thiên bất công, vì sao kẻ thù của hắn đạt được nhiều cơ duyên khủng bố đến như vậy.

So với biểu hiện của Lạc Nam lúc này, ngay cả sư phụ là Chí Tôn của hắn cũng ảm đạm phai mờ.

“Phải giết, phải giết tên súc sinh này càng sớm càng tốt.” Càn Quân âm thầm thề với lòng.

Mà lúc này ngoài ý muốn của nam tử hòa thượng, Lạc Nam lại cười tủm tỉm đem Bồ Đề Quả thu hồi, nhàn nhạt nói:

“Vị hòa thượng này đừng nghĩ đơn giản, Bồ Đề Quả có thể giúp Phật Tu khai mở Phật Nhãn, hình thành Phật Cốt và Phật Văn, giá trị của nó vượt xa một loại Thể Chất hên xui của ngươi rất nhiều.”

“Ngươi nói đúng.” Nam tử hòa thượng sảng khoái thừa nhận.

Hắn là Phật Tu chân chính, vì vậy cực kỳ tôn sùng Bồ Đề Quả, không muốn vì lợi ích của bản thân mà đánh giá thấp nó.

“Vậy nên nếu muốn trao đổi, ngươi phải bù thêm.” Lạc Nam híp lại ánh mắt.

“Ngươi muốn hòa thượng ta bù thêm thứ gì?” Nam tử hòa thượng thở gấp, đã nhìn thấy hy vọng sở hữu Bồ Đề Quả.

“Ta có hứng thú với thi thể Bạo Không Thú.” Lạc Nam nâng lên một ngón tay.

“Thành giao!” Nam tử hòa thượng vô cùng dứt khoát, trực tiếp đem thi thể khổng lồ của Bạo Không Thú mà mình đổi được lấy ra.

“Vẫn còn nữa…” Lạc Nam nâng lên ngón tay thứ hai:

“Ta còn muốn Vĩnh Hằng Kim Thuộc Tính trong cơ thể ngươi!”

Lời vừa nói ra, nam tử hòa thượng biến sắc mặt.

RỐNG!

Từ trên đỉnh đầu hắn, hư ảnh một vị La Hán rực rỡ kim quang khổng lồ với tám cánh tay hiện ra, khuôn mặt to lớn bặm trợn, đôi mắt hung lệ nhìn Lạc Nam gào rống:

“Tiểu tử thúi khốn kiếp, dám chia cắt huynh đệ chúng ta, muốn chết sao?”

“Được rồi, nơi này không phải chỗ gây sự.” Dị Bình thản nhiên phất tay, hư ảnh La Hán đã bị đẩy ngược trở lại cơ thể nam tử hòa thượng.

Nam tử hòa thượng bất đắc dĩ nhìn Lạc Nam nói:

“Như ngươi đã thấy, Bát Thủ La Hán Kim của ta đã hình thành linh trí từ lâu, chúng ta xem nhau như huynh đệ, không thể nào giao y cho ngươi được.”

Lạc Nam hơi nhíu chân mày, cảm thấy chuyện này khó làm.

Vốn hắn định dùng Bồ Đề Quả giao dịch với cả ba loại vật phẩm là thi thể Bạo Không Thú, Thể Chất thần bí và Vĩnh Hằng Kim Thuộc Tính của nam tử hòa thượng, như vậy mới xứng đáng với giá trị của Bồ Đề Quả.

Mà hiện tại loại Vĩnh Hằng Kim được xưng là Bát Thủ La Hán Kim kia không muốn nhận hắn làm chủ, mà nam tử hòa thượng cũng không muốn mang huynh đệ mình ra giao dịch.

Bản thân Lạc Nam cũng là người sở hữu nhiều Thuộc Tính, hắn cũng hiểu tình cảm giữa chủ nhân và các loại Thuộc Tính có thể sâu đậm đến mức nào, vì vậy liền từ bỏ ý định trao đổi Vĩnh Hằng Kim.

“Thôi được rồi, vậy hòa thượng ngươi còn thứ gì giá trị tương ứng Vĩnh Hằng Kim không?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.

“Thứ này được không?” Hòa thượng lấy ra một thanh thiết côn đặt lên bàn.

Lạc Nam trừng mắt nhìn, đây là một thanh côn cấp Chí Bảo, bất quá hắn lắc đầu: “Ta không dùng Côn!”

“Đây thì sao? Chí Tôn Phật Kỹ – Cửu Sư Hống!” Hòa thượng lại lấy ra một quyển trục Vũ Kỹ.

“Không hứng…” Lạc Nam lại lắc đầu, Cửu Sư Hống này yếu hơn Ma Kha Vô Lượng là cái chắc.

“Thế rốt cuộc ngươi muốn gì?” Hòa thượng không vui, chợt nhìn một đám mỹ nữ bên cạnh Lạc Nam, ánh mắt sáng lên đề nghị:

“Hay ta giới thiệu cho ngươi vài vị mỹ nữ ni cô trong chùa của ta?”

Lạc Nam sắc mặt đen lại: “Còn gì nữa không?”

“Tiểu hữu tự lựa chọn đi.” Hòa thượng quyết đoán đem cả Nhẫn Trữ Vật ném sang.

Lạc Nam không khách khí, bắt đầu kiểm tra lục lọi bên trong Nhẫn Trữ Vật của hòa thượng.

Rất nhanh hắn liền ồ lên một tiếng, ngoài ý muốn hỏi: “Ngươi cũng là Luyện Khí Sư sao?”

Hắn từ trong Nhẫn của hòa thượng này phát hiện đồ nghề và không ít nguyên liệu Luyện Khí.

“Chính xác.” Hòa thượng thoải mái gật đầu, biểu thị có chút tùy ý, hắn cũng là một vị Khí Chí Tôn đấy.

“Tốt lắm, ngươi chỉ cần giúp ta sửa chữa một kiện Chí Bảo là được.” Lạc Nam ra điều kiện:

“Phải đảm bảo tỷ lệ thành công lên đến trăm phần trăm.”

“Haha, tưởng gì khó khăn, thành giao.” Hòa thượng lập tức tán thành:

“Không những giúp ngươi sửa chữa, ta thậm chí có thể cải tiến nó mạnh hơn nếu nằm trong khả năng, xem như đáng với giá trị của Bồ Đề Quả!”

“Một lời đã định.” Lạc Nam hài lòng gật đầu.

Hắn phất tay thu hồi thi thể Bạo Không Thú và khối Phong Thể Thạch, đồng thời sảng khoái đưa Bồ Đề Quả vào Nhẫn Trữ Vật của hòa thượng.

“Tiểu hữu sảng khoái.” Hòa thượng cười haha:

“Nếu có dịp đến Trung Châu, có thể đến Vạn Phật Tự của ta làm khách.”

“Nhất định rồi.” Lạc Nam lập tức đáp ứng, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, lão hòa thượng này vậy mà đến từ Trung Châu, nơi được xem là phồn hoa và cường đại bậc nhất Nguyên Giới.

Ân tình này Lạc Nam đâu dại gì mà từ chối?

Vạn Phật Tự, nghe qua đại danh đã thấy không đơn giản rồi, chẳng trách có được một vị hòa thượng Phật Tu Chí Tôn kiêm Khí Chí Tôn trấn thủ.

Nói không chừng ngày sau có cơ hội đến Trung Châu, mình cũng cần đồng minh cường đại trợ giúp…

Nghĩ đến đây Lạc Nam liền quyết tâm, phải lấy được phương thức liên lạc của hòa thượng này.

To top
Đóng QC