Con đường bá chủ – Quyển 12 – Phần 70

Phần 70
“Nơi này không tệ lắm…”
Nhìn tòa phủ đệ trước mặt, Lạc Nam hài lòng gật đầu.

Phủ đệ có thể nói là cực kỳ rộng rãi, lưng tựa núi cao, có suối thơ chảy quanh, nằm giữa rừng cây tươi mát, có bách hoa nở rộ, có phi cầm tẩu thú, được xây nên từ các loại gỗ thơm dễ chịu như hòa hợp cùng thiên nhiên.

So với một ngôi phủ bề nghễ, lộng lẫy uy quyền… hắn càng thích sự tối giản gần gũi tự nhiên như thế này.

Phòng nghị sự, phòng ngủ, phòng khách, phòng tu luyện, phòng luyện đan, luyện khí, nhà bếp, mọi thứ đều có đầy đủ…

“Phủ đệ chỉ là một phần nhỏ, vạn dặm phía trước đều là thảo nguyên mênh mông, ngươi cứ thoải mái thiết kế, xây dựng hoặc mở rộng theo ý mình.” Mỹ Mộng ung dung nói.

Lạc Nam âm thầm cảm thán, đúng là ưu thế của thế lực cường đại có khác, đổi lại ở bên ngoài, một địa bàn có hoàn cảnh như chỗ này sẽ khiến vô số Thánh Đế Thế Lực tranh đoạt vỡ đầu.

Sau lưng phủ đệ là cao sơn xuyên thấu trong mây, có thể dựng lên hàng trăm, hàng nghìn kiến trúc trên sườn núi, đỉnh núi.

Phía trước là thảo nguyên bằng phẳng xa đến tận đường chân trời, cũng là địa phương cực kỳ thích hợp để lập nên các quảng trường và võ trường, nơi mà hàng vạn đệ tử thoải mái diễn luyện, luận bàn, đối chiến.

Quan trọng nhất là mật độ Nguyên Khí ở nơi này thật sự rất nồng, vượt qua rất nhiều so với Lạc Gia ở Càn Quân Đế Quốc, đó mới là nguồn tài nguyên tự nhiên đáng giá nhất mà một nơi lý tưởng để khai tông lập phái cần phải có.

Đám người Tuyết Kiếm Sơn đi theo cũng nhìn Lạc Nam bằng ánh mắt hâm mộ, ngọn núi phía sau tòa phủ đệ này còn hùng vĩ hơn Tuyết Kiếm Sơn của bọn hắn, với nhiều năm ở tại Thanh Long Khu, bọn hắn dám khẳng định mật độ Nguyên Khí tại khu vực này là cao nhất rồi.

“Vào trong rồi nói…”

Lạc Nam phất tay, yêu cầu đám người tiến vào phòng nghị sự.

“Ưm… hức… a…”

Đột ngột có thanh âm nữ nhân rên rỉ truyền vào trong tay đám người, sắc mặt tất cả bỗng nhiên trở nên cổ quái.

“Khốn kiếp, thật vô dụng, bắn nhanh như vậy? Lão nương còn chưa kịp có cảm giác.” Lại có tiếng nữ nhân trách mắng truyền ra.

Lạc Nam nhíu mày, một chân đá bay cửa phòng, lộ ra đôi nam nữ trung niên đang trần trụi.

“Kẻ nào?” Đôi nam nữ lập tức quát lạnh, khí thế Thánh Đế ầm ầm bùng phát.

Bất quá rất nhanh khi chứng kiến Mỹ Mộng như cười như không nhìn lấy bọn mình, hai người vội vàng thu liễm khí thế, sắc mặt đỏ lên vì xấu hổ, một bên mặc vào y phục, một bên vội vàng chắp tay:

“Tham kiến Thất Trưởng Lão.”

“Hai ngươi thật giỏi nha, giao các ngươi trông chừng địa bàn của Hộ Pháp, kết quả các ngươi ở nơi này ân ân ái ái?” Mỹ Mộng hừ một tiếng:

“Cũng may người đến là chúng ta mà không phải kẻ thù tập kích.”

Đôi nam nữ cúi thấp đầu, bất quá vẫn cố gắng biện hộ: “Trưởng lão thứ tội, nơi này quá mức nhàm chán, chúng ta cũng chỉ tìm kiếm chút niềm vui.”

“Rồi vui dữ chưa?” Mỹ Mộng khoái chí hỏi: “Vừa rồi ta nghe tiếng mắng chửi đấy.”

“Chỉ tại tên vô dụng này.” Nữ nhân tức giận giậm chân, hung hăng nhìn tên nam nhân bên cạnh mình.

Nam nhân hận không thể chui xuống đất, quá mức mất mặt.

“Bọn hắn là Chấp Sự của Nam Thiên Môn, được cử đến nơi này trông chừng phủ đệ giúp ngươi trong thời gian qua, tránh một số kẻ đui mù tìm đến chiếm chỗ.” Mỹ Mộng nhìn Lạc Nam giải thích nói.

Lạc Nam gật đầu, ung dung mở miệng: “Nhiệm vụ của hai vị chấp sự đã hết, có thể tự do rời đi, thời gian qua đã vất vả rồi…”

“Ngươi là Hộ Pháp sao?” Hai người hứng thú nhìn Lạc Nam nói:

“Chúng ta được phân trông chừng phủ đệ này, sau đó lại phò tá ngươi kiến công lập nghiệp.”

“Hừ, uổng cho các ngươi ở nơi này ân ân ái ái, ngay cả hắn là ai cũng không biết.” Mỹ Mộng giận dữ trừng mắt, hướng Lạc Nam xác nhận:

“Bọn hắn thật sự có thể trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi, cả hai đều là Thánh Đế Sơ Kỳ, lại có kinh nghiệm nắm vững địa bàn.”

“Đã nói không cần.” Lạc Nam nói thẳng:

“Phủ đệ này ngày sau chỉ có ta và nữ nhân được phép sinh hoạt, không tiếp đón bất cứ người ngoài nào.”

“Cái này…” Đám người trợn mắt há hốc mồm, không ngờ lý do mà hắn đưa ra lại như vậy.

“Nè, ngươi cũng quá bá đạo đi, hoang dâm vô độ như vậy, tính biến nơi này thành hậu hoa viên à?” Nữ chấp sự giận dữ.

Ngay cả nam chấp sự cũng nhíu nhíu mày, bị Lạc Nam đuổi đi như vậy khiến hắn âm thầm không phục.

“Các ngươi được phân công phò tá ta, nhưng ta không cần các ngươi phò tá, lý do như vậy đã đủ chưa?” Lạc Nam híp mắt hỏi.

Ngay cả Tuyết Kiếm Sơn đang trong hoàn cảnh éo le, bị địch nhân truy sát cũng nhận ra thân phận của hắn, còn hai kẻ sắp phò tá hắn lại chẳng biết hắn là ai, mức độ nắm bắt thông tin quá chậm.

Lạc Nam cảm thấy đôi nam nữ này không đáng tin cậy, huống hồ hắn cũng đã nói thật, phủ đệ này ngày sau chỉ có hắn và nữ nhân của hắn được phép sinh hoạt, không đón tiếp người ngoài.

Bởi vì bản thân có quá nhiều bí mật, Lạc Nam chỉ tin tưởng nữ nhân của mình.

“Thất trưởng lão, ngươi xem…” Hai vị Chấp Sự ủy khuất nhìn Mỹ Mộng.

“Cái này là quyền của hắn, ta cũng không thể can thiệp.” Mỹ Mộng bất đắc dĩ nhún nhún vai:

“Lê Hào, Tiêu Hồng… hai ngươi có thể trở về tổng bộ bàn giao nhiệm vụ.”

“Hừ, chúng ta sẽ không vội trở về.” Lê Hào cười lạnh:

“Ta muốn xem thử không có sự trợ giúp của chúng ta, hắn làm sao bình loạn được một đám cứng đầu ở Thanh Long Khu.”

“Ta cũng muốn mở to mắt xem hắn thê thảm.” Tiêu Hồng hung hăng nhìn Lạc Nam.

“Tùy các ngươi.” Lạc Nam không sao cả làm động tác mời:

“Hiện tại các ngươi có thể đi!”

“Không cần tiễn.” Lê Hào cùng Tiêu Hồng nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát rời khỏi.

Nhìn hai người bọn hắn nổi giận đùng đùng, Mỹ Mộng cũng là bất đắc dĩ nhìn Lạc Nam:

“Ngươi cũng thật là, chưa thấy ai đối xử với Thánh Đế cường giả như ngươi vậy.”

“Được rồi.” Lạc Nam không muốn đề cập nhiều đến việc vừa rồi, ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống, lúc này mới hướng Tuyết Tuyền mở miệng:

“Sơn chủ có thể nói rõ ràng mọi chuyện.”

“Khụ…” Tuyết Tuyền đang định mở miệng, lại phải che miệng ho nhẹ.

“Sơn chủ để thuộc hạ giải thích thay ngươi!” Thánh Đế của Tuyết Kiếm Sơn gấp gáp.

“Không cần… để ta tự mình giải thích với Hộ Pháp.” Tuyết Tuyền cố gắng nói năng lưu loát:

“Cô cô của tiểu nữ, cũng là đại trưởng lão Tuyết Kiếm Sơn gần nhất thành công đột phá Thánh Đế Viên Mãn, mưu quyền đoạt vị, muốn chiếm ngôi vị Môn Chủ, đại đa số các trưởng lão của Tuyết Kiếm Sơn đều tán thành việc này.”

“Ồ, vậy thương tích của nàng là do Đại Trưởng Lão của Tuyết Kiếm Sơn gây ra?” Lạc Nam vuốt cằm:

“Nàng là Thánh Đế Hậu Kỳ nhưng lại từ tay một Thánh Đế Viên Mãn bỏ trốn thành công, tuy thân mang trọng thương, nhưng cũng khá lợi hại đấy.”

“Cô cô vừa mới đột phá, căn cơ chưa vững, vì vậy muốn lưu lại tiểu nữ cũng không dễ dàng.” Tuyết Tuyền hít sâu một hơi:

“Lại có những thuộc hạ trung thành phò tá, liều mạng tẩu thoát, miễn cưỡng giữ được một mạng.”

“Không ngờ bà ta vậy mà thành công đột phá.” Mỹ Mộng nghe vậy cũng cảm thán nói:

“Lần trước gặp mặt, cứ tưởng bà ta sẽ hao hết thọ nguyên, cả đời chỉ dừng lại ở Thánh Đế Hậu Kỳ.”

“Mấu chốt nằm ở đó.” Tuyết Tuyền cắn môi:

“Cô cô vì không cam lòng cứ như vậy chết đi, không tiếc sử dụng Kích Cảnh Phệ Huyết Đan.”

Lạc Nam nhíu mày, hắn từng từ trong Nguyên Đan Bí Điển xem qua thông tin về Kích Cảnh Phệ Huyết Đan này.

Đây là một loại Đế Đan có thể gia tăng bất kỳ tiểu cảnh giới nào từ Thánh Đế Viên Mãn trở xuống bằng cách kích phát tất cả tiềm năng trong cơ thể của một người vượt qua giới hạn cho phép, giúp ngươi lập tức đột phá một tiểu cảnh giới, gia tăng lượng lớn tuổi thọ.

Nhưng di chứng của nó lại không đơn giản chút nào, mỗi năm phải bổ sung vào cơ thể một lượng máu huyết khổng lồ để tiếp tục duy trì, bằng không sẽ co rút mà chết, toàn thân héo rủ như thây khô.

Mà để có được lượng máu huyết khổng lồ đó ngoài việc tìm kiếm những tài nguyên Huyết Hệ cao cấp, thì đơn giản hơn là thôn phệ máu huyết của tu sĩ khác.

Với một Thánh Đế Viên Mãn muốn duy trì sự sống dựa vào Kích Cảnh Phệ Huyết Đan, mỗi năm phải hấp thụ lượng máu huyết cường đại sánh ngang một cường giả cùng cấp, hoặc vô số tu sĩ đẳng cấp thấp hơn.

“Tuyết sơn chủ cho mượn tay một chút.” Lạc Nam hướng Tuyết Tuyền đề nghị.

Tuyết Tuyền khẽ cắn môi, bất quá vẫn đưa tay đến trước mặt hắn.

Lạc Nam chạm vào tay nàng, cảm giác được mạch máu bên trong gần như cạn kiệt, chẳng trách suy yếu đến mức ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức, hắn thu tay lại gật đầu:

“Đích thật là bị người dùng Kích Cảnh Phệ Huyết Đan rút máu.”

“Không ngờ là dùng đến Kích Cảnh Phệ Huyết Đan, chẳng trách một kẻ tiềm lực đã hết lại có thể đột phá.” Mỹ Mộng cười lạnh, chớp mắt hỏi:

“Vậy còn chuyện Tuyết Tuyền bởi vì không tranh đoạt được ngôi vị Hộ Pháp, có ý định rời khỏi Nam Thiên Môn?”

“Tiểu nữ quả thật có ý định cạnh tranh ngôi vị Hộ Pháp, nhưng tài không bằng người, ta cũng tôn trọng quyết định của Môn Chủ, tán thành Tần Hộ Pháp và Tô Hộ Pháp mà thôi, chưa từng có ý định rời khỏi.” Tuyết Tuyền yếu ớt nói:

“Cô cô cho thuộc hạ tung tin đồn như vậy, ám chỉ rằng Tuyết Tuyền muốn phản bội Nam Thiên Môn, từ đó bà ta có thể công khai giết ta vì dám đại nghịch bất đạo, vong ân phụ nghĩa, đường đường chính chính chiếm lấy ngôi vị Sơn Chủ.”

“Hiểu rồi…” Lạc Nam cùng Mỹ Mộng vuốt cằm.

“Kính xin Hộ Pháp mau chóng giúp đỡ.” Đám tu sĩ của Tuyết Kiếm Sơn hướng Lạc Nam quỳ gối:

“Chúng ta sợ Đại Trưởng Lão sẽ gây họa không ngừng, làm ảnh hưởng đến danh nghĩa của Tuyết Kiếm Sơn gầy dựng nhiều thế hệ qua.”

Lạc Nam nhíu mày, ra hiệu cho bọn hắn đứng lên, điềm tĩnh nói: “Yên tâm, Thanh Long Khu đã nằm trong tay ta, đương nhiên những chuyện như vậy không thể tiếp tục tồn tại.”

“Khụ khụ…” Lúc này Tuyết Tình lại ho kịch liệt, toàn thân yếu ớt như muốn lung lay.

“Mau uống vào.” Mỹ Mộng lấy ra một viên Đế Đan cho nàng.

“Vô dụng, mất quá nhiều máu, cần bổ sung máu, đan dược bình thường vô dụng.” Lạc Nam lắc lắc đầu.

Hắn lại nắm lấy tay Tuyết Tuyền, Huyết Đỉnh chuyển động, Huyết Lực cuồn cuộn tiến ra.

“Ngươi cũng tu cả Huyết Lực?” Mỹ Mộng lắp ba lắp bắp, bất quá rất nhanh liền mắng:

“Ngu ngốc, nàng là Thánh Đế, Huyết Lực của Thánh Tướng như ngươi giúp được bao nhiêu? Rất nhanh sẽ bị rút cạn.”

Bất quá tình cảnh tiếp theo càng khiến Mỹ Mộng ngậm miệng lại, mà những tu sĩ của Tuyết Kiếm Sơn cũng là trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy Huyết Lực của Lạc Nam cực kỳ kinh khủng, như tài nguyên cao cấp không một tạp chất nào, hơn nữa lại dường như vô hạn, bất kể truyền vào cơ thể Tuyết Tuyền bao nhiêu cũng không có dấu hiệu suy yếu.

Sắc mặt Tuyết Tuyền dần dần khôi phục vẻ hồng nhuận, toàn thân lấy lại sức sống, khí tức ngày càng vững chắc hơn.

Mãi đến khi nàng vui vẻ đứng thẳng người lên, e sợ tiếp tục làm phiền Lạc Nam nên chủ động rút tay lại, bờ môi vểnh lên một đường cong ưu mỹ nói:

“Làm phiền Hộ Pháp quá, tiểu nữ đã khôi phục như thường.”

“Được rồi, đã khôi phục tám phần mười huyết khí, nghỉ ngơi vận công một chút liền thoải mái.” Lạc Nam điềm nhiên vuốt cằm.

Mỹ Mộng còn chưa chịu tin sự thật, liền chụp tay Tuyết Tuyền kiểm tra, quả nhiên phát hiện trạng thái của nàng rất sung mãn.

“Mỹ Mộng tỷ, đừng dùng ánh mắt của người bình thường đánh giá ta.” Lạc Nam nở nụ cười:

“Bằng không ngươi lại tiếp tục xấu hổ.”

“Quái vật, tiểu tử ngươi chính là quái vật.” Mỹ Mộng nhịn không được mắng.

Nếu là trước đây, có người nói Huyết Lực của một tên Thánh Tướng nho nhỏ có thể khôi phục máu huyết của một Thánh Đế Hậu Kỳ, có đánh chết nàng cũng không tin.

Nhưng hiện tại mọi thứ xảy ra sờ sờ trước mắt, không tin cũng không được.

Ngay cả Tuyết Tuyền cũng cảm thấy hoang đường, nàng cảm nhận được Huyết Lực của Lạc Nam tinh khiết còn vượt qua cả Thánh Đế Lực của mình, điều này khiến nàng choáng váng, bất quá tính cách bình tĩnh như sương nên không thể hiện ra mà thôi.

Hít sâu một hơi, Tuyết Tuyền cùng tu sĩ Tuyết Kiếm Sơn cung kính hành lễ:

“Thuộc hạ gặp qua Hộ Pháp, nguyện trở thành thanh kiếm sắc bén, vì Hộ Pháp kiến công lập nghiệp.”

Hiện tại không còn đường nào để đi, nơi duy nhất chính là thuần phục Lạc Nam, đương nhiên ban đầu Tuyết Tuyền cũng chưa từng có ý định chống đối như lời đồn.

“Không tệ.” Lạc Nam tâm tình vui vẻ, vừa mới đến không lâu đã thu được một Thánh Đế Hậu Kỳ và đám thuộc hạ, xem như có thu hoạch ngoài ý muốn rồi.

Vốn hắn đã chuẩn bị tâm lý cho viễn cảnh toàn bộ Thanh Long Khu đều chống đối mình, phải đi bình định khắp nơi nữa đấy.

Cục diện xem ra còn không tệ lắm.

Thấy vẻ mặt của Lạc Nam, Mỹ Mộng nhịn không được đả kích:

“Đừng vội mừng, Thanh Long Khu có tất cả 21 Thánh Đế Thế Lực, Thánh Hoàng Thế Lực trở xuống càng là nhiều vô số, ngươi chỉ mới thu được một nửa Tuyết Kiếm Sơn mà thôi.”

“Haha, vậy thì phải xem thế lực nào không chịu phục ta.” Lạc Nam cười gằn.

“Làm sao biết được?” Mỹ Mộng tò mò.

“Tỷ chưa trở về tổng bộ à?” Lạc Nam đột nhiên hỏi.

“Đáng hận, ngay cả ta ngươi cũng muốn đuổi?” Mỹ Mộng bất mãn nói: “Ta phụ trách giám sát ngươi, sẽ không nhúng tay xen vào.”

“Tùy.” Lạc Nam nhún nhún vai, bước chân ra ngoài trước phủ.

Đám người tò mò, nhịn không được đi theo sau hắn.

“Có 21 Thánh Đế Thế Lực, bao nhiêu Thánh Hoàng Thế Lực?” Lạc Nam lười biếng hỏi.

“Đây là thông tin toàn bộ thế lực và vị trí của bọn hắn ở Thanh Long Khu.” Mỹ Mộng đưa cho hắn một khối ngọc bội.

Lạc Nam tiếp nhận, rất nhanh liền nắm hết tất cả thông tin, 21 Thánh Đế Thế Lực, 229 Thánh Hoàng Thế Lực, cộng lại vừa vặn là 250, Thánh Tôn trở xuống hắn cũng lười để ý.

Trong ánh mắt khó hiểu của đám người, Lạc Nam lấy ra 250 phong thư, nhờ đám thuộc hạ Tuyết Kiếm Sơn viết thư mời.

Nội dung cũng khá đơn giản: “Thanh Long Hộ Pháp triệu tập quần hùng Thanh Long Khu, kỳ hạn một tháng thời gian tại thảo nguyên phía trước Phủ Hộ Pháp!”

“Bẩm Hộ Pháp, đã viết xong!” Các thuộc hạ bẩm báo:

“Có cần chúng ta đi phát thư mời hay không?”

“Không cần!” Lạc Nam nghiêm mặt nói: “Ném lên đi!”

“Hả?” Đám người chưa hiểu.

“Ném lên!” Lạc Nam nhắc lại.

Chúng thuộc hạ cắn răng, bất quá vẫn đem tất cả phong thư ném lên bầu trời, tung bay tán loạn.

KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG…

Ngay trong khoảnh khắc, kiếm ngân vang trời, chư kiếm tề minh.

250 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm không thừa không thiếu bên cạnh Lạc Nam xuyên không mà ra.

Mỗi một thanh kiếm đâm xuyên một phong thư, đính chặt vào thân kiếm.

Mỗi một thanh kiếm chính là một kiện Cửu Tinh Thánh Bảo…

Kiếm khí gào thét vang trời, tất cả Huyết Diệp Việt Kiếm lấy tốc độ khủng bố xuyên phá thiên không, bay về bốn phương tám hướng, phô thiên cái địa.

Phi kiếm truyền thư, nhiệt huyết sôi sục, cảnh tượng hào hùng đến cực điểm…

Lạc Nam nở nụ cười hài hước, vuốt vuốt cằm:

“Hy vọng đến đông đủ một chút a…”

To top
Đóng QC