Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 85
Sau một ngày đi chơi vui vẻ, ba người Nhi, Lâm An và Diệc Phàm trở lại dinh thự nhà họ Phan.
“Lễ hội Tháp Linh Hồn sẽ diễn ra vào thứ 6. Mấy đứa có muốn luyện tập một chút không?”
Như đã biết, Phan gia là tổ chức nắm giữ bảo vật 9 sao Tháp Linh Hồn. Sau vụ kiện cáo năm đó, Phan gia sẽ phải mở cửa Tháp Linh Hồn một lần mỗi năm để các thế lực luyện hồn tiến vào tìm kiếm cơ duyên. Ngày mở cửa Tháp Linh Hồn được gọi là lễ hội Tháp Linh Hồn.
Lại nói về Tháp Linh Hồn, món bảo vật 9 sao này là thứ mà bất kỳ luyện hồn sư nào cũng muốn vào trong, thậm chí còn hấp dẫn hơn vào trong lò luyện hồn. Tại sao ư? Tháp Linh Hồn là món bảo vật được Liên Hồn Hội tạo ra với mục đích huấn luyện nhân tài, bên trong là vô vàn truyền thừa và tài nguyên liên quan đến luyện hồn. Nhưng muốn lấy được chúng bắt buộc phải vượt qua khảo nghiệm cam go.
“Nếu được Phan gia chủ chỉ điểm thì còn gì tuyệt hơn!” Diệc Phàm đáp.
“Haha… rất biết cầu tiến đấy!”
Lộc cười hào sảng, sau đó dắt cả ba thành viên hội Tử Thần đi ra sau vườn.
Vườn của gia đình giàu có quả nhiên không thể xem thường, nhìn đâu cũng thấy toàn cây kiểng quý giá.
Đến giữa vườn, mọi người dừng lại trước một cánh cổng phong cách cổ điển, được làm bằng gạch trắng.
“Đây là cổng dẫn đến bí cảnh?” Lâm An hỏi Nhi.
“Đúng vậy!” Nhi gật đầu.
Lộc lúc này búng tay một cái, cánh cổng như bị rung động. Một bức màn lỏng lẻo được giăng ra ngay giữa cánh cổng.
Lộc tiến vào trước, Nhi và các bạn đi sau.
Bên trong là một vùng không gian rộng lớn. Màn trời nơi đây luôn là màu đen, không sao không trăng, ánh sáng yếu ớt đến từ các ngọn đèn vĩnh cửu mới giúp mọi người nhìn thấy nhau.
“Đây là bí cảnh mà ta tìm được lúc còn trẻ. Trong đây có chứa một loài quỷ vật cổ xưa!”
Lộc tràn đầy tự hào nói.
“Quỷ vật?” Lâm An và Diệc Phàm khá bất ngờ, chỉ có mỗi Nhi là không, nàng đã từng vào đây luyện tập rồi.
Từ màn đêm trải dài vô tận, có một thứ gì đó đang tiến lại gần chỗ bọn họ.
Roẹt!
Một cặp mắt sáng rực hiện ra.
“Lại dẫn ai đến đây?” “Đôi mắt” ấy hỏi.
“Nhờ mày huấn luyện bọn trẻ!”
“Haha… không sợ tao ăn thịt chúng à?”
“Nếu mày dám!” Lộc cười nhạt.
“Hừ! Muốn huấn luyện kiểu gì?”
“Tạo ra 2 linh hồn 3 sao siêu cấp và 1 linh hồn 5 sao trung cấp.”
Đôi mắt kia đảo qua ba người bọn Nhi, chợp mắt một cái liền tạo ra 3 hư ảnh màu xám.
“Graoo!”
Chúng là ba hồn ma được quỷ vật kia tạo ra. Hình dạng như con người, khoác trên mình trang phục binh lính, gương mặt dữ tợn. Nổi bật nhất phải kể đến cặp trảo của chúng, vừa to vừa sắc lẹm.
Lộc búng tay một cái, lập tức đưa 3 người bọn Nhi cùng 3 linh hồn dịch chuyển đến chỗ khác.
Hai linh hồn 3 sao để Nhi và Lâm An luyện tập, còn 5 sao dĩ nhiên là để Diệc Phàm xử lý.
Roẹt!
Bên phía của Nhi đã có động tĩnh. Nàng triệu hồi ra Ma Trành và thanh kiếm trong suốt, sau đó lao đến bằng Vô Ảnh Bộ.
Trong thoáng chốc, nàng tiếp cận được kẻ địch. Hồn ma kia vung trảo muốn bắt lấy Nhi, nhưng một giọng hát ma mị vang lên.
Linh hồn cứng đờ, hành động bị ngưng trệ.
Vô Ảnh Kiếm Pháp được tung ra, kiếm khí rung lên trên lưỡi kiếm trong suốt.
Bành Bành Bành.
Những vụ nổ liên tiếp tóe ra trên hồn ma trước mặt, nó đang bị Nhi chém liên tục.
Lúc này, hồn ma vừa tỉnh lại, nó giận dữ vung trảo đánh Nhi.
Lá Chắn Kiếm Khí bung ra, một luồng kiếm khí hộ thể bao quanh Nhi, khiến đòn trảo kia vô hại.
Mà lúc này, Ma Trành vô thanh vô tức bay đến. Nàng chắp tay lại tựa như đang thỉnh cầu ai đó.
“Hổ Vương, bữa ăn của ngài đây!”
Nói rồi, Ma Trành biến đổi, trong chốc lát linh hồn ấy cuộn tròn rồi bành trướng ra thành một con hổ trắng hung tợn.
Hổ trắng há cái miệng khổng lồ của mình cạp vào đòn trảo của hồn ma, khiến cánh tay nó đứt lìa.
“Nhi tiến bộ rất nhiều, khả năng ngự linh cực tốt!”
Lộc vút râu, sau đó nhìn sang chiến trường của Lâm An.
Lâm An dùng Đao Phủ Không Đầu đối chiến với hồn ma, còn nàng ở phía sau phụ trợ bằng các chiêu thức tầm xa.
“Quang hệ? Thú vị… không… dường như con bé này có Anh Linh!” Lộc hài lòng đảo mắt sang Diệc Phàm. Ông Lộc đánh giá khá cao tên thanh niên này, còn trẻ mà đã đạt đến 5 sao, linh hồn cũng rất ổn định.
Diệc Phàm triệu hồi ra một linh hồn mặc áo cưới màu đỏ, đầu trùm một tấm vải mỏng manh, ẩn hiện gương mặt trắng bệt có dính vài vết máu không thể xóa nhòa. Đây là linh hồn của một cô dâu đáng thương, nàng từng là một vô cực giả 5 sao danh chấn một phương. Như bao cô gái khác, nàng có chàng trai của đời mình, cùng nhau vun đắp tình yêu. Cuối cùng, họ quyết định kết hôn. Nhưng đáng thương thay, vào cái ngày cưới, kẻ thù cũ tìm đến phá đám ngay lúc động phòng. Tên đó khống chế chồng nàng, cưỡng bức nàng ngay trước mặt. Sau hành sự xong xuôi, tên kẻ thù đã cao chạy xa bay, nhưng hắn lại không giết nàng hay người chồng kia.
Người chồng kia vì quá phẫn uất, quá nhục nhã, tự tay kết liễu nàng.
Vụ án này vô tình đến tai của Diệc Phàm, hắn nương theo sự tình, triệu gọi ra linh hồn của cô dâu đáng thương, sau đó lập khế ước. Nàng sẽ theo hắn làm thuộc hạ, còn hắn sẽ giúp nàng giải quyết kẻ thủ ác kia.
Quay lại với câu chuyện, Diệc Phàm bắt đầu ra tay. Cô Dâu Áo Đỏ nghiêng cái đầu một cái, từ ống tay phóng ra hai luồng vải đỏ quấn lấy hồn ma kia.
Một chiêu liền khống chế cử động của bóng ma. Cùng với đó, Diệc Phàm nhảy lên, cánh tay giương cao, ống tay áo bất ngờ bị xé toạc, không khí rung động mãnh liệt theo cử động của hắn.
Bùm!
Một đấm kinh thiên động địa khiến hồn ma vẫn lạc.
“???” Lộc giật giật lông mày, thầm nhủ: “Thằng nhóc này cũng là Hộ Linh à?”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
“Anh tư, gọi em có chuyện gì?” Nguyên đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Sơn.
Sơn trước hết cười một cái, rót đầy ly nước đưa cho cô em gái.
“Anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em!” Sơn nói, sau đó kể cho Nguyên nghe về vụ việc có nhiều bệnh nhân uể oải không hiểu lý do, đặc biệt hơn họ còn gặp ác mộng.
Nguyên hiện đang là thạc sĩ chuyên nghiên cứu về linh hồn, nàng sẽ có cái nhìn toàn diện hơn Sơn, một bác sĩ linh hồn.
Nguyên xoa cằm, xem qua các bệnh án.
Sau một hồi trầm ngâm, Nguyên nói:
“Đa số những người mắc triệu chứng trên đều có tu vi thấp, linh hồn yếu ớt, anh chắc cũng nhận ra điều này nhỉ?”
“Ừm!” Sơn gật gù.
‘Linh hồn không tổn hại gì, cũng không phát hiện dấu hiệu bệnh lý suy ra chỉ có 2 khả năng:
Hoặc là do nhân giới và linh giới bị mất cân bằng, hoặc có kẻ đã dùng thủ đoạn cao siêu tác động.
Về phương án 1 thì có thể hỏi cô năm. Cô ấy làm trong hội Tử Thần sẽ biết được điều này. Mấy đứa bọn Nhi chưa đủ tư cách biết.
Phương án 2 thì phải hỏi lại cha, ông ấy có thể sẽ biết được gì đó.’
Sơn nghe xong, trong lòng thán phục: “Quả nhiên hỏi đúng người.”
“Hiện tại em đang bận lo liệu vụ lễ hội Tháp Linh Hồn nên chưa thể giúp anh điều tra, chỉ có thể đưa ra phương án như vậy.” Nguyên thong thả uống trà, phong thái của một bậc học giả không thể chê vào đâu được.
“Được, cảm ơn em nhé!”
“À… còn việc em nhờ anh thế nào rồi?” Nguyên đặt tách trà xuống, lại hỏi.
“Vẫn chưa có tiến triển gì mấy!” Sơn nhún vai.
Cả hai sau đó rơi vào trầm tư.