Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 46
Tiếng hét của Thu vang lên…
– Thu… thu… em sao vậy??? Thu…
– Ơ… em… ơ… – Thu mơ màng đáp trong vô thức, cô bây giờ mới hoàn hồn lại thì ra mình vừa nằm mơ, nằm tưởng tượng mà cô bị ngủ quên lúc nào không hay.
Chị Phượng bật đèn cạnh giường khi này Thu mới nhìn rõ xung quanh, ngó đầu nhìn lên thì ông Vinh đang bật dậy mà quay sang nhìn cô từ giường bên kia.
– Em ngủ mơ à? Sao gào to thế làm chị hết cả hồn. – Chị Phượng hỏi han.
– Cháu có sao không? Mơ cái gì thế. May mà phòng cách âm, không mấy người phòng bên chạy qua mất. – Ông Vinh hỏi thêm.
– Dạ… cháu… em… Bị mơ ác mộng ạ, cháu xin lỗi ạ. – Thu bây giờ mới hoàn toàn tỉnh táo lại mà ấp úng trả lời.
Phượng nói vài câu giúp Thu ổn định rồi cũng tắt điện mà nằm xuống, Thu quay mặt vào trong mà cũng nằm xuống theo. Nhưng Thu chợt thấy tay có vẻ ươn ướt, cô đưa sát lại dựa vào ánh sáng hắt ra từ đèn ngủ nhìn thấy ướt thật, thậm chí còn hơi dính dính nữa chứ. Thu liền kéo chăn sang mà đưa tay cảm nhận bên dưới của mình. Trời ạ… ướt hết rồi, Thu xấu hổ mà trùm chăn lại, cô ngại ngùng với giấc mơ vừa rồi… Thu nhớ lại cái giấc mơ chết tiệt đó nhưng cô có thể chắc chắn là ông Vinh và chị Phượng làm tình vừa xong. Thế còn đoạn mà ông ta thò tay sang đụng chạm cơ thể cô không biết là thật hay không nữa… Thu vẫn mong tất cả chỉ là trong mơ mà thôi…
Nhưng có mơ hay không thì chỉ có ông Vinh biết, ông ta nhớ lại khi đó. Đang dùng con cặc đóng thật mạnh vào lồn Phượng thì bất chợt nhìn sang cơ thể Thu bên cạnh. Ông ta cũng thực sự đưa tay sang để đụng chạm vào cơ thể Thu, mon men xoa bóp cặp vú của Thu trong sự thèm thuồng và kích thích, bàn tay cũng di chuyển xuống xoa mông của cô. Cơ mà chỉ tới đó thôi vì ông ta thấy nứng quá mà phóng tinh ồ ạt vào lồn Phượng. Sau đó thì trở về giường mặc dù rất địt Thu, ông ta cũng hiểu chưa phải lúc, ông ta biết thu không phải loại người dễ dãi. Sự có mặt của Phượng sẽ làm cho Thu ngại ngùng mà có những hành động phản kháng kịch liệt, chưa tới lúc đó… Được sờ mó chút hàng họ của Thu cũng coi như là thỏa mãn bàn tay trước đã…
Sáng hôm sau, Thu cùng với hai người gặp đối tác tiếp bởi vì để tranh thủ mất công một lần qua luôn thể.
– Cháu với chú tiếp khách này, chị Phượng lát nữa phải về Việt nam bên phía tập đoàn có chút việc. – ÔnG Vinh nói, ánh mắt nhìn Phượng mà hơi nhướng mày ra hiệu.
– Đúng rồi… em ở lại nhé nhỡ đâu chú ấy còn cần phụ giúp vài cái tài liệu hợp đồng thì em có thể phụ. Chị tí nữa phải bay về gấp rồi.
– Ơ… sao đột ngột vậy ạ? Nhưng em… vẫn chưa nắm được hết nội dung và tài liệu trong hợp đồng. – Thu ngơ ngác nói, cô mới vào tập đoàn lại vừa đảm nhiệm chức vụ này cho nên nào đã kịp làm quen hết đâu. Chị Phượng là người có kinh nghiệm nhất thì giờ có mình cô ở đây sao mà xoay sở được.
– Không có gì đâu, nếu có gì cứ hỏi chú Vinh là được. Thế nhé chị phải ra sân bay đây sắp trễ giờ rồi. – Phượng vội vàng lấy túi hành lý rồi ra ngoài.
– Cháu không cần lo đâu, phải tự va vấp thì mới mau chóng tích lũy kinh nghiệm được. Cháu cứ nghỉ ngơi hoặc đi chơi đi, chiều nay cùng chú đi gặp đối tác. – ÔnG Vinh động viên Thu.
Thời gian nhanh chóng đã tới giờ phải đi gặp đối tác, Thu diện bộ đồ công sở dưới zíp trên sơ mi trắng. Dáng người thon đẹp cao ráo cộng thêm nước da trắng. Thu đi cùng ông Vinh chiếm trọn toàn bộ ánh nhìn từ những tên đàn ông xung quanh. Kể cả là hai người đàn ông bên đối tác, nhìn thấy Thu họ phải tấm tắc khen.
Ngồi được vài chén thì bắt đầu bàn công việc, ông Vinh để ý hai tên người Nhật này tuy miệng thì thao thao nói nhưng mắt lại đánh nhìn Thu như rang lạc. Ông Vinh nhìn đối tác có vẻ ưng thu lắm thì rất tự hào thì phải, có đôi lúc ông ấy còn cố tình đụng chạm khiến cho hai tên đối tác lác hết cả mắt. Còn Thu mặc dù cũng biết nhưng cô không phản ứng gì cả sợ rằng ông Vinh sẽ mất mặt trước khách hàng.
Đến khi ra về khách sạn…
– Mai chúng ta trở về, hợp đồng và các điều khoản đã bàn bạc xong nên về sớm hơn dự kiến. – ÔnG Vinh nói.
– Vâng vậy cháu ra ngoài mua chút đồ. – Thu nói xong ra ngoài, chiếc thẻ ông Vinh đưa cho vẫn được cô cất trong túi xách.
Trời chuyển tối khoảng 7h thì Thu cũng trở về phòng. Không khí thật sự khá ngại ngùng, bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi Thu và ông Vinh. Trước đây cô có vào khách sạn ở cùng không gian nhở bé với người đàn ông khác nhưng mà hoàn cảnh lúc đó khác bây giờ.
– Cháu có đói không?? Chú gọi chút thức ăn lên nhé? – Ông Vinh hỏi.
– Dạ… vâng, cháu đi tắm ạ chú cứ dùng trước đi ạ. – Thu nói xong lấy quần áo trong tủ ra, bộ đồ ngủ của khách sạn chuẩn bị trước thay hàng ngày để trong tủ cho khách rồi.
Thu vào trong nhà tắm được một lúc khi ra thì đã thấy đồ ăn được bày ra rồi.
– Cháu ngồi với chú một lát được chứ? – Ông Vinh hỏi, câu hỏi như thế này thì làm sao mà Thu có thể từ chối được?? Cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện, trên tay vẫn là chiếc khăn để lau phần tóc gáy bị ướt.
Mặc dù không có tửu lượng tốt nhưng Thu vẫn nhận chén rượu trong tay ông Vinh, cô chỉ hơi nhấp nhấp môi một chút mà thôi, ngồi được một lúc ông Vinh uống hơi nhiều 1 chút.
– Cháu mới vào, có chuyện gì muốn hỏi chú không? – Ông Vinh nhìn Thu ngồi đối diện trong đầu đã có những suy nghĩ tà dâm nổi lên. Cũng dễ hiểu thôi, rượu vào men lên đàn ông sẽ thường bị những ham muốn bên trong lấp dần suy nghĩ.
– Dạ… cháu không ạ, chị phượng cũng chỉ bảo cháu nhiều thứ nên cũng không gặp phải những chuyện khó khăn ạ. – Thu nâng chén rượu lên cạch cho có.
– Ừ, nếu như vậy thì tốt, Phượng là một nhân viên lâu năm, đủ thâm niên để tích lũy những kinh nghiệm và kỹ năng giao tiếp xử lý. Cháu hãy cố gắng học hỏi chị ấy. – Ông Vinh nói, bất chợt đứng dậy mà đi sang ngồi cạnh Thu, cô hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng có ý phản đối, chỉ ngồi hơi lùi ra bên cạnh một chút.
– Hiện tại tập đoàn đang muốn phát triển những mảng mới, người mới vào như cháu sẽ gặp những khó khăn nhất định. Đừng nản chí, có gì không hiểu cứ mạnh dạn hỏi chú. – ÔnG Vinh nói, tay bắt đầu di chuyển sang bên Thu.
– Dạ vâng ạ, cháu sẽ cố gắng để trau dồi thêm ạ. – Thu hiểu lời ông Vinh nói, cô ngồi được ở vị trí hiện tại không nhờ chú Hùng thì còn lâu mới được.
– Chú cũng sẽ tạo mọi điều kiện để cháu có thể tham vấn và nạp kiến thức tốt nhất nhưng chủ yếu đến từ nỗ lực của cháu. – Ông Vinh thủ thỉ, bàn tay đã đặt lên đùi Thu rồi. Ông ta không ngần ngại mà cử động tay xoa nhẹ lên đùi Thu.
Cô cảm nhận được cho nên đưa tay muốn gạt tay ông Vinh ra nhưng đưa tay tới thì ông Vinh đã chộp lấy tay Thu rồi. Cô hơi rụt tay lại mà bị ông Vinh nắm chặt quá, ông ta bạo dạn hơn mà dí sát vào người Thu, cô né tránh mà cơ thể ngả ra sau không muốn ông Vinh áp sát như này nữa.
Nhưng như thế lại làm cho ông ta có đà hơn trực tiếp dùng sức mà ép Thu ngã hẳn ra sau.
– Á… chú Vinh… chú… chú… – Thu hốt hoảng mà la lên, tay đẩy hai vai của ông Vinh ra.
Nhưng với cơ thể nặng nề và có men trong người ông ta bỏ qua hẳn sự kháng cự của Thu, cái miệng còn bóng nhẫy dầu từ thức ăn đã há ra mà ngậm lấy cần cổ của Thu.
– Chú… Vinh bỏ cháu ra… chú làm gì… vậy. – Thu thở hắt ra mà giãy dụa, cô bị hoảng quá chân vùng vẫy đạp tung cả mấy cái đĩa đựng đồ ăn dưới sàn.
– Chú… buông cháu ra, chú say rồi… – Thu vẫn kêu trong vô vọng, tay chân dãy dụa nhưng mà với kinh nghiệm của mình thì ông Vinh giữ rất chắc, bên dưới Thu có thể thoải mái vùng vẫy còn bên trên bị ghì không nhúc nhích được.
Ông ta đưa tay xuống mà kéo chiếc đai lưng của bộ đồ ngủ, cơ thể đè lên trên sau đó bàn tay thò xuống mà phanh bộ đồ ngủ của Thu ra. Thu đưa hai tay muốn luồn vào trong giữ lấy áo bị ông ta ngồi thẳng lên trên ngực, hai chân đè sang hai bên tay của Thu.
– Cháu quả thực là siêu phẩm, thật tiếc khi chồng cháu không cố giữ mà lại để vuột mất. – Ông Vinh nói, miệng bắt đầu cúi xuống mà vục mặt vào ngực Thu. Thu dùng tay đấm và đập vào người ông ta nhưng dường như không có tác dụng thì phải.
– Chú Vinh… làm ơn tha cho cháu… Cháu xin chú… – Thu bắt đầu nức nở mà kêu lên, cô sợ hãi lắm rồi.
– Xin chú cái gì?? Xin chú làm cháu sướng à? Khà… khà… – ÔnG Vinh cứ như một con hổ đói đang ngấu nghiến lấy con mồi mà mình vừa săn được.
– Chú nói gì vậy… làm ơn buông cháu ra đi. – Thu đã rơi nước mắt mà nói.
Ông Vinh vẫn cứ bỏ ngoài tai, mỡ đã dâng tới miệng thế này không xơi thì chỉ có ngu có ngẩn ngơ mà thôi. Bàn tay thô bạo đã luồn tới tận bên dưới cặp đùi của Thu rồi. Cô khép chặt chân không cho bàn tay của ông Vinh đi sâu thêm nữa… Nhưng tay chơi gái điêu luyện và lão làng sao có thể bị dừng bước dễ dàng như vậy.
“Phực…”
Chiếc áo ngực bị giật ra, Thu vội vàng quờ tay để che đi. Ông Vinh lại nhồm người dậy mà đè lên cô với tư thế lúc nãy, hai tay ông ta to khỏe mà đè tay Thu sang bên cạnh. Cúi xuống mà mút “chụt” một cái vào cặp vú của Thu…
– Không… chú Vinh… làm ơn… – Thu gào lên, cô ưỡn người để tránh né miệng của ông ta nhưng vô tình lại càng tạo thêm kích thích hơn nữa cặp ngực to ưỡn lên lại bị ông Vinh nút sâu hơn…
– Ngoan nào, chú sẽ cho cháu những thứ cháu muốn. – Ông Vinh vừa nút ngực vừa nói, Thu vẫn không bị lời dụ dỗ của ông ta mê hoặc… Thu cố gắng kéo tay ra khỏi nhưng ông ta ghì quá chặt, hai cổ tay của Thu đỏ ửng lên…
Nhưng sức người có hạn, Thu sau một hồi vùng vẫy thì cơ thể cũng trở nên mệt lử. ÔnG Vinh chỉ chờ có vậy, co người duỗi chân mà mau chóng tách chân của Thu ra len cơ thể vào giữa háng cô.
– Chú… đừng… mà. – Thu thở hổn hển mà nói ngắt quãng.
– Cháu cứ coi như chú chỉ đang thay thế chồng của cháu. Sau này mọi yêu cầu của cháu chú đều sẽ đồng ý hết. – ÔnG Vinh lại tiếp tục dùng lời nói để câu dẫn.
Bây giờ Thu đã gần như kiệt sức, cô chống tả cũng không còn tác dụng nữa rồi. Ông Vinh biết cơ hội đã tới rồi, toàn bộ cơn dâm trong cơ thể bùng phát mãnh liệt… Hai cánh tay buông tay Thu ra, ông ta xoa bóp cặp vú được coi là tuyệt phẩm.
“Uư… Đừng… cháu Vinh…”
Ông Vinh hôn dọc từ khe ngực xuống rốn Thu rồi lại đảo lên ngực tiếp. Thu đã mệt mỏi và phó mặc mọi thứ… Cô chỉ mong có một khoảnh khắc nào đó ông Vinh chợt suy nghĩ lại mà buông tha cô. Nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng mà thôi… ÔnG Vinh vẫn đang thưởng thức cơ thể tuyệt vời của Thu.
“Slm… chụt… chụt…”
Tiếng miệng của ông Vinh đang liếm láp và nút vú của Thu vang lên cực kỳ rõ ràng…
Thu mặc dù phản kháng hay đấu tranh thì thực tế cơ thể cô được ông Vinh dùng lưỡi chăm sóc cũng dần sinh ra phản ứng lại…
…
Còn tiếp…