Con đường quan lộ – Phần 21: XUNG ĐỘT

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 21: XUNG ĐỘT
Lương Thần và Phùng Yến ra khỏi phòng, phân công nhau đến hành lang chỗ rẽ, phòng vệ sinh tìm Trương Ngữ Giai. Phùng Yến gọi điện thoại cho Trương Ngữ Giai. Đầu tiên không có ai bắt máy, sau đó đột nhiên có tiếng tắt máy.
Phùng Yến trong lòng lo sợ, cô dám khẳng định, Trương Ngữ Giai đã xảy ra chuyện rồi, nếu không thì không thể không nghe điện thoại của cô, càng không thể tắt máy. Thời Gian Vàng là khu giải trí lớn nhất trong huyện. Ở đó rất phức tạp, vàng than lẫn lộn, mưu mô quỷ thần nhiều vô kể. Nói không chừng đã xảy ra chuyện gì không ngờ.
Nghe Phùng Yến nói ra nỗi lo trong lòng, Lương Thần sắc mặt thay đổi, không cần suy nghĩ nói:
– Phùng tỷ, chị về gọi bọn người Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh đến đây, em đi tìm quản lý ở đây.
– Được!
Phùng Yến gật gật đầu rồi vội chạy về căn phòng.
Lương Thần nhìn xung quanh rồi phân biệt các phương hướng trước phòng. Vừa mới bước ra hai bước liền nhìn thấy hai người phục vụ một nam một nữ ở chỗ hành lang, hắn vội vàng đi tới.
– Có nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ màu trắng không?
Lương Thần chặn đường hai nhân viên phục vụ, mặt không biến sắc hỏi.
– Không thấy!
Nam nhân viên phục vụ sắc mặt như bình thường, lắc lắc đầu, còn nữ nhân viên phục vụ sắc mặt có vẻ khác thường, do dự một chút rồi cũng lắc đầu theo.
– Tôi là cảnh sát!
Lương Thần đã bắt được thóp của nhữ nhân viên phục vụ. Anh lập tức rút ra thẻ cảnh sát giơ trước mặt hai người, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt của nữ nhân viên phục vụ, trầm giọng hỏi:
– Cô gái đó là đồng nghiệp của tôi. Tôi hỏi lại một lần nữa, hai người có gặp cô ấy không?
Bị Lương Thần tập trung nhìn, nữ nhân viên phục vụ vẻ mặt hốt hoảng, loanh quanh nói:
– Tôi, tôi…
Sau đó dùng ánh mắt mơ hồ vô định nhìn sang nam nhân viên phục vụ.
Nam nhân viên phục vụ bình tĩnh nhìn trừng trừng đồng nghiệp rồi thong thả, kiên quyết lắc lắc đầu:
– Xin lỗi, tôi không nhìn thấy!
Nữ nhân viên mắt chan chứa những giọt lệ, chậm rãi cúi đầu.
Lúc đó, Lưu Chí Cường, Khúc Tiểu Binh, Kim Tuấn Dân và Phùng Yến từ trong phòng đi ra. Lưu Chí Cường mặc dù có chút e dè nhưng Trương Ngữ Giai là đồng nghiệp của y, hơn nữa là do y dẫn đến, nếu có xảy ra chuyện gì thì y phải chịu trách nhiệm chính.
Thấy Lương Thần đang chặn đường hai nhân viên phục vụ, đám người Phùng Yến vội vàng bước tới.
Nhìn thấy có mấy người nữa đến gần, nam nhân viên phục vụ thong dong điềm tĩnh quay sang đồng nghiệp:
– Tiểu Lệ, cô đi mời giám đốc Giang lại đây!
Nữ nhân viên phục vụ do dự một chút, sau đó vâng một tiếng rồi quay người định đi.
– Đứng lại!
Lương Thần sắc mặt sầm lại, lên phía trước định ngăn cô ta lại, nhưng không ngờ nam nhân viên đó đã xông lên trước mặt cản đường hắn.
– Quý khách, nếu anh có vấn đề gì, lát nữa có thể hỏi giám đốc Giang. Tôi tin rằng ông ấy sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Nam nhân viên phục vụ có vẻ lão luyện hơn so với tuổi, sắc mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn lời nói thì có vẻ lễ phép nhưng ẩn chứa một loại công thức hóa cứng nhắc và lãnh đạm.
– Sao vậy Lương Thần?
Đám người Lưu Chí Cương bước đến hỏi.
– Người anh em này biết Trương tỷ đi về hướng nào nhưng không chịu nói!
Lương Thần lạnh lùng cười rồi bất ngờ túm lấy áo ngực nam nhân viên phục vụ, xô hắn áp sát vào vách tường cứng chắc.
– Quý khách, anh nhất định là lần đầu tiên đến Thời Gian Vàng rồi?
Nam nhân viên phục vụ nét mặt không có gì là sợ hãi, nhìn thẳng vào Lương Thần thản nhiên nói:
– Nếu anh vì thái độ phục vụ của tôi không tốt mà tức giận thì anh có thể hung hăng đánh tôi một trận cho hả giận, đồng thời đến đại sảnh tố cáo tôi. Tôi tin rằng anh sẽ được miễn phí không phải trả tiền cùng với một thẻ bồi thường dành cho Vip. Còn nếu các anh có ý định gây rối thì cuối cùng cũng nhận được một khoản bồi thường nhưng chẳng qua là bồi thường phí thuốc men thôi!
Thôi đi! Hung hăng vậy đủ rồi, Lương Thần vô cùng tức giận cười với y, hắn tập trung sức lực nhìn chằm chằm đối phương một lúc rồi từ từ buông tay ra. Nam nhân viên phục vụ này nhìn dáng vẻ chỉ hai mươi tuổi, hắn trong lòng tuy là có tức giận nhưng không nỡ ra tay dạy dỗ.
Sau khi vận dụng khả năng siêu nhiên, Lương Thần vẫn không có được tin tức mong muốn. Anh chỉ bắt được hình ảnh nam nhân viên phục vụ nói nhỏ bên tai nữ nhân viên phục vụ. Xem ra nam nhân viên phục vụ này chỉ được nghe qua chứ không hề tận mắt chứng kiến.
– Quá ngông cuồng rồi! Còn có vương pháp không vậy!
Phùng Yến không nhịn nổi lớn tiếng tức giận nói:
– Chỗ này của các người là khu giải trí hay là ổ buôn người vậy!
Giọng của Phùng Yến cao và rõ, trong tích tắc vang khắp nơi. Không ít phòng cánh cửa mở ra, thấp thoáng bóng người nhìn ra.
– Phùng tỷ, trước tiên đừng kích động đã!
Lưu Chí Cương biến sắc, vội kéo cánh tay Phùng Yến khuyên bảo. Khúc Tiểu Binh và Kim Tuấn Dân trong lòng hỗn loạn, tất nhiên vừa lo cho Trương Ngữ Giai, vừa sợ đắc tội với vị thiếu gia của Thời Gian Vàng.
– Quý khách, xin đừng làm loạn ảnh hưởng tới sự giải trí của những người khác. Chị làm như vậy là gây trở ngại cho việc kinh doanh của chúng tôi!
Nam nhân viên phục vụ thản nhiên nói.
Vừa lúc đó, ở phía hành lang trước phòng dồn dập tiếng bước chân.
Lương Thần ngẩng đầu liền bắt gặp một người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉnh tề, nhanh chân bước đến. Sau lưng hắn còn có nữ nhân viên phục vụ mắt chứa đầy ngấn lệ vừa nãy và bốn tên thân hình vạm vỡ mặc trang phục bảo vệ.
Bốp! Người đàn ông trung niên tiến đến, không cần phân trần đã tát cho nam nhân viên phục vụ một cái tát nảy lửa, rồi lớn tiểng quát:
– Còn không mau xin lỗi khách hàng!
Khuôn măt trắng trẻo của nam nhân viên phục vụ hiện rõ vết tay, khóe miệng chảy chút máu nhạt. Trong mắt y hiện lên nỗi đau xót khôn cùng. Y hướng về phía đám người Lương Thần, cúi thấp người, cung kính nói:
– Xin lỗi!
Cúi người rồi lại cúi người, mỗi một lần y đều nói một câu xin lỗi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Phùng Yến nét mặt có vẻ không đành lòng. Người thanh niên này so với con trai chị không nhiều hơn mấy tuổi. Ngẫm lại mình thường ngày còn không nỡ đánh con dù chỉ là một ngón tay, vậy mà đứa trẻ trước mắt…
– Được rồi! Việc này không liên quan đến cậu!
Lương Thần đưa tay ngăn động tác của nam nhân viên phục vụ đó, cau mày nói với người đàn ông trung niên:
– Ông là giám đốc ở đây? Chúng tôi có một nữ đồng nghiệp bỗng nhiên không thấy, hai nhân viên phục vụ này có thể đã nhìn thấy, do vậy mà tôi mới muốn hỏi họ.
– Số 26, cậu có nhìn thấy đồng nghiệp của vị khách này không?
Người đàn ông trung niên trầm tĩnh hỏi nam nhân viên phục vụ.
– Không nhìn thấy!
Nam nhân viên phục vụ lắc đầu trả lời.
– Còn cô?
Người đàn ông trung niên quay sang hỏi nữ nhân viên phục vụ. Cô ta cũng lắc lắc đầu, nhìn nam nhân viên phục vụ với ánh mắt đầy thương hại.
– Ngài xem, bọn họ đều không nhìn thấy! À, tôi quên chưa giới thiệu, tôi là Giang Dịch Thành – quản lý ở đây!
Người đàn ông trung niên trên mặt cố ra vẻ tươi cười, chỉ có điều nụ của hắn nửa phần dối trá, nửa phần khinh khỉnh. Nếu mấy người này không phải là cảnh sát thì đến việc tươi cười hắn cũng lười giả bộ!
Ánh mắt Lương Thần dừng lại ở nữ nhân viên phục vụ có khuôn mặt đầy những vệt nước mắt. Vài giây sau, một hình ảnh rõ rệt hiện ra trong tâm trí hắn. Có hai thanh niên vóc dáng to lớn kéo hai cánh tay Trương Ngữ Giai đi nhanh về phía cuối hành lang kia. Trương Ngữ Giai mở miệng định kêu lên thì bị một tên bịt miệng lại.
Một hình ảnh khác: Trương Ngữ Giai không ngừng giãy giụa rồi bị hai tên đó kéo lên tầng hai, đi qua một hành lang dải tấm thảm hoa màu đỏ thẫm, sau đó dừng lại trước một căn phòng.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở chữ “Hạo” màu vàng trên cửa phòng.
Lương Thần mặt tái nhợt, não sau của hắn bắt đầu mờ mờ đau nhói. Đây là lần thứ hai hắn đã sử dụng cái gọi là khả năng siêu nhiên đó.
– Nếu đã như vậy thì chúng ta tự đi tìm!
Lương Thần mặt lạnh tanh, quay người đi về phía cuối hành lang kia. Ở đó, có một cầu thang thông hai lầu rực rỡ tráng lệ.
– Quý khách, anh không thể tùy tiện xông vào bừa bãi!
Giang Dịch Thành rút lại nụ cười, nhìn Lương Thần với ánh mắt không tốt đẹp gì:
– Đây không phải chỗ để anh làm loạn!
Lương Thần không thèm để ý, ngược lại vội vã bước đi. Phùng Yến liền đi cùng. Lưu Chí Cường, Khúc Tiểu Binh và Kim Tuấn Dân khuôn mặt biến sắc, không ngờ sự việc đến nước này. Bọn họ tuyệt đối không thể không quan tâm, chỉ biết theo sau Lương Thần và Phùng Yến.
– Ngăn chúng lại!
Giang Dịch Thành trên mặt hiện lên chút tàn nhẫn, vung tay. Bọn bảo vệ phía sau lập tức cùng nhau xong lên.
Lương Thần không còn tâm trí đâu mà giằng co với bọn chúng. Hắn hiểu phải tìm Trương Ngữ Giai trước, nếu không trong thời gian dài như vậy, e rằng Trương Ngữ Giai có thể gặp nguy hiểm. Ngoài việc thấy sắc đẹp nổi lòng tham, hắn thật sự không thể nghĩ ra được lý do hai tên khốn đó bắt cóc Trương Ngữ Giai. Lũ khốn khiếp! Đúng là coi trời bằng vung mà.
Mang theo ngọn lửa giận giữ đang bừng bừng, Lương Thần như cơn cuồng phong xong lên tầng hai. Dưới ánh đèn huyền ảo ở đầu hành lang, Lương Thần liếc nhìn “Nhật”, “Xương”, “Tinh”, mấy tên gọi quái dị của những căn phòng, cuối cùng ở phía cuối hiện ra căn phòng có chữ “Hạo” đã hiện lên trong trí nhớ của hắn.
Không nghĩ ngợi gì, Lương Thần đạp một phát!
Bùm! Cửa phòng bị mở toang!
Trong phòng có người, hơn nữa người trong đó không ít. Đám người này bị người đột nhiên phá cửa xông vào làm cho kinh hoàng. Mọi ánh mắt đều dồn về phía người thanh niên vừa xông vào phòng.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Lương Thần nhìn khắp từng đôi nam nữ trong phòng. Chỉ liếc qua, hắn liền thấy người mình muốn tìm. Trương Ngữ Giai nửa người dựa vào chiếc ghế sofa to, rộng, bằng da thật, dường như đang ở trạng thái mông lung, nửa say nửa tỉnh. Một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi ngồi bên cạnh ôm eo cô.
– Mày làm gì vậy?
Sau khi hoàn hồn, một gã thanh niên đột nhiên đứng dậy, đưa tay túm lấy áo ngực Lương Thần.
– Tôi là cảnh sát!
Nhận ra gã thanh niên này là một trong hai kẻ đã bắt cóc Trương Ngữ Giai, Lương Thần không chút khách khí, hùng hùng đấm một quả trúng mặt y.
Máu mũ chảy dòng dòng, y ôm mặt loạng choạng lùi về phía sau. Lương Thần dang chân đạp một phát, y lăn quay trên mặt đất. Keng! Một âm thanh lanh lảnh vang lên trong căn phòng, Lương Thần chỉ cảm thấy trên đầu chợt lạnh lạnh, xót xót. Đã bị người cầm chai rượu đập trúng đầu, lại thêm ảnh hưởng của cồn, phản ứng của hắn hôm nay chậm chạp rất nhiều, nếu không đã không đến mức để người bên cạnh đánh lén thành công.
Chất lỏng lạnh buốt theo trán chảy xuống, không phải máu tươi mà chính là rượu. Mặc dù trên lý thuyết nói rằng, chai rượu chưa mở nắp và chai rượu không đều có thể đập chết người, nhưng trải qua vô số những căn cứ chính xác đã chứng tỏ rằng nguy cơ của chai chưa mở nắp ít hơn rất nhiều so với chai không.
Khốn khiếp! Lại là đánh vào đầu mình! Lương Thần giận dữ, một tay xoẹt qua gã thanh niên đang đứng đơ cầm chai rượu, bỗng lên lực ở cánh tay phải, khuỷu tay cứng rắn kèm theo tiếng gió rít, hung hăng nện lên ngực y. Đây là một trong những độc chiêu đáng nhớ mà Phong thúc dậy cho hắn, có tên là “Oa tâm trửu”. Cái gọi là an phận chịu mười quyền còn hơn chịu một khuỷu là bởi trong võ thuật, xuống khuỷu và lên gối tương đương nhau, là một trong những phương thức độc ác nhất tấn công đối phương. Trúng một cú khuỷu tay của Lương Thần, gã thanh niên đó kêu lên thê thảm, ôm ngực lùi về phía sau. Lương Thần thừa cơ vọt lên, tung thêm một cước, làm y từ ôm ngực thành ôm toàn thân, kêu rên thảm thiết, co ro trên mặt đất.
Cạch! Tiếng bật công tắc vang lên, đèn điện trong phòng sáng trưng làm cho mọi ngóc ngách trong căn phòng đều rõ mồn một.
Lương Thần nheo mắt lại, dựa lưng vào tường nhìn tất cả trai gái trong phòng. Sau khi vì bẩy phần tức giận, ba phần do ngà ngà say rượu, lúc hạ gục hai tên thanh niên đã trúng phải một chai rượu, đầu của hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Hành động của hắn có thể là hơi lỗ mãng nhưng hắn không hề hối hận. Trong những tình huống đặc biệt tất phải dùng những phương pháp đặc biệt. Ở đây mặc dù là hang hùm ổ sói nhưng Trương tỷ gặp nguy hiểm, hắn không thể ngồi dương mắt nhìn mà không làm gì. Hắn là một cảnh sát, đồng thời cũng là một người đàn ông!
Ngoài Trương Ngữ Giai, trong phòng còn có năm nam, ba nữ nữa. Hai gã trong đó đã bị Lương Thần đánh gục, còn ba tên còn lại thì ngồi trên ghế sofa bất động.
Đảo mắt qua một người thanh niên trong đó, Lương Thần không khỏi nao nao. Đó là một khuôn mặt làm hắn có cảm giác hơi quen thuộc.
Vừa lúc đó, Phùng Yến dẫn theo Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh và Kim Tuấn Dân xông vào. Nhìn thấy mấy người trên ghế sofa, Lưu Chí Cương lập tức biến sắc, giơ tay giữ lại Phùng Yến đang muốn lao vào giải cứu Trương Ngữ Giai, nói nhỏ:
– Phùng tỷ, đó là Bân Thiếu gia.
Phùng Yến lập tức ngẩn người. Cô đương nhiên biết Bân thiếu gia mà Lưu Chí Cương vừa nói là ai! Làm sao đây? Chẳng nhẽ chỉ vì người tên Bân thiếu gia này mà bắt cô phải nhìn Trương Ngữ Giai rơi vào hang cọp mà mặc kệ không cứu sao?
Tuyệt đối không thể!
Gần như vừa lúc đó, giám đốc tòa nhà dẫn theo mấy tên bảo vệ cũng xông vào, bao vây đám người Lương Thần và Phùng Yến.
– Bân thiếu gia, xin lỗi anh, là tôi không làm tròn bổn phận!
Giang Dịch Thành khom người, trán ướt đẫm mồ hôi, mang theo đám người hùng hồn xông vào phòng Bân thiếu gia. Thân làm giám đốc đại sảnh, y không thể đổ trách nhiệm cho người khác được!
– Ông Giang, ông làm ăn kiểu gì vậy, để người xông vào tận đây? Mấy người này làm gì vậy? Dám đánh lại người của tôi!
Một người tướng mạo thô lỗ đẩy cô gái hầu rượu bên cạnh ra, đứng dậy nhìn Lương Thần với ánh mắt hung ác. Trong vài phút đánh ngã hai tên thuộc hạ của y, hơn nữa đầu chịu một chai rượu mà vẫn như một người bình thường. Loại bản lĩnh này y không thể không khâm phục. Nhưng khâm phục thì là chuyện của khâm phục, còn bọn thuộc hạ bị đánh đồng nghĩa với việc y chẳng còn mặt mũi gì, do vậy món nợ này phải tính cho rõ.
– Cường ca, mấy người này là cảnh sát!
Giang Dịch Thành không dám đắc tội với bọn đầu sỏ trong vùng cười theo nói:
– Họ kêu không thấy đồng nghiệp nên làm loạn xông vào đây tìm người.
– Cảnh sát? Cảnh sát thì giỏi rồi!
Cường ca ánh mắt hung ác lướt qua đám người Lương Thần, quát:
– Có biết đây là địa bàn của Bân thiếu gia không vậy? Quấy rầy nhã hứng của Lang công tử và Bân thiếu gia. Lũ khốn! Muốn chết rồi phải không!
Một người thanh niên có khuôn mặt bảnh trai khinh thường bĩu môi. Nếu không phải vì tên Ngụy Phúc Cường cố ý xu nịnh y, am hiểu lòng người mang về cho y một cô gái cực kỳ xinh đẹp thì y đã không thèm đàn đúm với lũ người vùng quê thô kệch. Chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi, có tư cách gì mà ngồi uống rượu với y chứ!
– Đây là đồng nghiệp của tôi, tôi muốn dẫn cô ấy đi!
Lương Thần bước lên một bước, chỉ vào Trương Ngữ Giai bên cạnh người thanh niên trẻ, giọng điệu cứng rắn nói.
Lương Thần biết lúc này nhún nhường cũng vô ích. Chi bằng cứng rắn tới cùng, một mất một còn. Nói chung, làm y buông tha Trương Ngữ Giai là điều tuyệt đối không thể! Khốn khiếp! Cảm giác bị một đám người đánh thật là khó chịu!
– Thú vị ghê!
Gã thanh niên trẻ tuồi đầu tiên thì ngẩn ra, sau đó cười cười giọng điệu chế giễu nói với Bân thiếu gia:
– Bân tử, tôi luôn nghe nói anh ở huyện Tây Phong này làm mưa làm gió, nói một không ai dám nói hai. Nhưng hôm nay xem ra không phải như vậy! Anh xem xem, thật là không nể mặt anh. Cô nàng này tôi nên đưa cho họ hay không đây?
Bân thiếu gia tối sầm mặt, đảo mắt đi đảo mắt lại đám người Lương Thần.
Giám đốc Giang Dịch Thành thở mạnh cũng không dám, chỉ biết chờ Bân thiếu gia hạ lệnh một tiếng liền cho bọn bảo vệ vào bắt người.
Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh và Kim Tuấn Dân mặt trắng bệch. Bọn họ chẳng qua chỉ là những nhân vật có cấp độ nhân viên bình thường. Trong mắt thường dân bách tính, hộ quả thật rất oai phong, nhưng trong mắt loại người như Bân thiếu gia thì họ chẳng là gì hết!
Vừa lúc đó đã xảy ra một sự việc làm mọi người phải trố mắt ngước nhìn.
Bân thiếu gia đứng lên, bước đến trước mặt Lương Thần, rút ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết đưa cho hắn, cười với vẻ vô cùng khó hiểu nói:
– Tôi nói cho người anh em biết, anh vẫn hoành tráng như lần trước vậy! Có phải anh biết đây là địa bàn của tôi nên cố tình đến phá tôi không vậy?
– Tôi không có ý đó!
Lương Thần hơi run một chút, đưa tay nhận chiếc khăn tay của y, lau nước trên trán tức giận trả lời. Hắn không biết y có ý gì nhưng nhìn điệu bộ thì cái tên nha nội Lý Bân này không có ý định làm khó hắn.
– Kia thật sự là đồng nghiệp của anh?
Lý Bân chỉ vào Trương Ngữ Giai đang bị hôn mê nói.
– Anh nghĩ tôi ăn no nhàn rỗi, không có việc gì làm nên xông đến đây tìm người sao?
Lương Thần đưa trả lại khăn tay cho y, giọng điệu cứng rắn như trước nói. Trên thế giới này có một loại người, bạn càng hòa nhã, đối tốt với họ thì họ càng không nể bạn. Ngược lại, bạn càng không khách sáo với họ thì họ lại chủ động tươi cười với bạn. Tên này sẽ không thuộc loại người như vậy chứ! Lương Thần có chút ác ý phỏng đoán.
– Bạch Vũ, nể mặt tôi mà trả người cho sếp Lương đi!
Lý Bân quay mặt sang cười nhìn người thanh niên tuổi tác xấp xỉ hắn!
Nhìn cảnh tượng này, bất kể Cường ca đang hùng hổ nổi giận hay đám người Lưu Chí Cương sắc mặt tái nhợt, hay giám đốc và lũ bảo vệ đang hằm hè xắn tay áo cũng đều một vẻ mặt khó mà tin nổi. Từng người từng người suýt nữa đánh rơi con ngươi ra khỏi mắt.
– Đây là ai mà lại có thể làm Bân thiếu gia mở miệng xin tôi vậy!
Gã thanh niên được gọi là Bạch Vũ nhíu mày. Nếu Lý Bân không cho hắn một lý do thì người đẹp thuộc loại thượng hạng này hắn không thể buông tha.
– Lương Thần, đại đội trưởng đội trị an!
Lý Bân cười ha ha giới thiệu, sau đó lặng lẽ chỉ tay phía trước.
– Hả!
Lang Bạch Vũ nét mặt chợt ngạc nhiên rồi chợt biến mất, liền đứng dậy bước đến đưa tay về phía Lương Thần, trên mặt lộ rõ vẻ niềm nở, vui vẻ nói:
– Thì ra là sếp Lương, hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi. Chúng tôi chỉ muốn mời cô gái xinh đẹp này uống vài ly rượu, thật sự không biết là đồng nghiệp của anh!
Cường ca và Giang Dịch Thành đều ngẩn người ra. Bọn họ biết rất rõ thân phận của Lang công tử. Cho dù cái gã tên Lương Thần này là đại đội trưởng đội trị an, nhưng chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó phòng hèn mọn mà thôi, trong mắt bọn họ tuy là nhân vật có tầm cỡ nhưng trong mắt Lang công tử hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Thật là kỳ lạ! Rốt cuộc người này từ đâu đến, đến công tử của phó Chủ tịch thành phố thường trực cũng phải tươi cười chào đón.

To top
Đóng QC