Thằng Đức – Quyển 3 – Phần 11

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 11
Chạy tới chạy lui từ trưa đến tối, người chứ đâu phải siêu nhân, không biết lúc nào hắn vừa ngồi xuống ghế đã ngã đầu qua 1 bên ngủ khì. Nancy đoán trước được tinh hình, uyển chuyển ngoại giao để có được một phòng bệnh cho hắn tạm nghỉ ngơi. Cũng may, còn 1 phòng trống, chưa có sản phụ, các bác sĩ cũng tỏ ra hiểu biết nên không có vấn đề gì.
– “Như vậy mình có về đúng ngày đã dự tính hay là nên “delay” để em nói chuyện với hãng máy bay…”Ngọc Lan sau khi lo xong chuyện của Duyên, cùng Thái Điệp ghé tạt qua và ở lại cho đến bây giờ. Ba chị em Mỹ Chi bụng cũng to lắm rồi không thể đứng ngồi cả ngày nên cùng những người khác đã về khách sạn trước để nghỉ ngơi.
– “Không cần đâu, cứ về đúng ngày… Có nhiều việc cần phải nhìn rõ cận kề mới được, nhất là Thái Điệp, không thể vắng mặt lâu được… À, nè chuyện em Duyên thế nào rồi?”Nancy phát tay, hỏi…
– “Xong hết rồi, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không thành vấn đề nhưng cần phải làm thêm vài “test”… Nhanh lắm tháng sau mới có thể giải phẩu. Em có nhờ Vero tìm nhà mướn cho hai bà cháu ở… Em thấy Vero cũng được lắm, lanh lẹ tháo vát nên mướn cô ta hỗ trợ trông chừng hai bà cháu trong lúc mình không có ở đây…
– “Em làm khá lắm… Cô ta chịu không?” Nancy gật đầu khen.
– Hi hi… dĩ nhiên rồi, Vero còn muốn dọn tới ở chung với hai bà cháu cho tiện việc… Hỏi em có được không… Em nói được như vậy thì còn gì bằng… Vài tháng thôi, cô ta qua Việt Nam dạy Anh văn ở Thành phố, không chừng lúc đó sẽ cùng hai bà cháu Duyên về một lượt.
– “Vậy à… Nói với cô ta không cần phải có công việc dạy tiếng Anh mới qua Việt Nam… Nếu cô ta thích thì vô công ty mình làm việc… sẵn đem việc sản xuất công ty Sources về bên mình, nhất định rất cần người…”Nancy đầu óc linh hoạt nhanh chóng quyết định.
– Phải ha… Chị thật là chu đáo… Chị còn có bé Thịnh… Chị về nghỉ đi, em và Thái Điệp ở đây với ảnh… Có tin gì em báo…
– “Vậy à… Được… Chị về khách sạn, tối tối một chút sẽ kêu Nguyệt hay Thanh Tình tới thay ca…” Nancy nói xong chuẩn bị về khách sạn…
Ngay lúc này có tiếng di động reo từ di động của hắn để trên giường… Nhìn màn hình thấy người gọi là Cẩm Lệ, nhớ là hắn đã có nói qua về người phụ nữ này, nghỉ chắc có gì quan trọng, nàng liền bắt máy.
– A lô… Tôi là Nguyễn Trần Uyển, cũng là Nancy, ông xã tôi có nói về Đại tá… Anh ấy đang bận, có chuyện gì Đại tá có chuyện gì quan trọng cứ nói với tôi là được. Cẩm Lệ cảm thấy đầu óc ong ong lên. Là người trong ngành dĩ nhiên biết Thiếu Tướng Nguyễn Trần Uyển gần đây lên quân hàm Trung Tướng đảm nhiệm Cục Trưởng Cục An Ninh Chính Trị nội bộ A03, một nhân vật đầy quyền lực và là ái nữ của “Người kia”… Quan cao hơn một cấp đủ đè chết người huống chi người này cao hơn mình mấy bậc và còn có thân thế khủng… Vì quá bất ngờ nên tâm thần bấn loạn, Cẩm Lệ nói năng có chút lộn xộn…
– Chào… Chào Nancy… à không phải, chào Trung tướng… Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với Đức Bí Tịch… Không ngờ gặp Trung Tướng.
– “Gọi tôi là Nancy được rồi… Anh ấy có nói về Đại tá… Nói chị là người có thể đảm nhiệm trọng trách…” Nghe giọng, biết Cẩm Lệ rất khẩn trương, Nancy trở nên từ tốn, từ “Đại tá” qua “Chị” nghe rất thân thiết.
– “Là lãnh đạo muốn bồi dưỡng nên đặc biệt coi trọng thôi… Cẩm Lệ này không được xuất sắt như vậy nhưng sẽ làm hết sức mình…”Sau một vài giây chấn kinh, Cẩm Lệ lấy bình tĩnh lại, biết mình đang nói chuyện với ai, nàng lễ phép nói một câu rất quy củ nhưng ngụ ý rõ ràng muốn ra sức để được lên “thuyền Phượng”.
– “Tuy là vậy nhưng phải là người có tiềm chất mới được, ừm, có chuyện gì quan trọng sao? Nói đi, tôi nghe.” Thấy Cẩm Lệ nói năng đối đáp rất hiểu biết, Nancy cảm thấy hài lòng.
– “Dạ… lãnh đạo, là như vầy… Bí Tịch Đức có căn dặn…”Cẩm Lệ bắt đầu với việc xét nhà Trương Hữu Thành rồi tới đoạn video của Thìn, sau đó tỉ mỉ nói Bí Tịch Đức đoán việc như nhìn thấy trong lòng bàn tay, khi nàng về nhà thì thấy 200K đô, thấp thỏm nói Đức Bí Tịch căn dặn nàng cứ “thoải mái” mà xài… Cho nên nàng muốn gọi hắn để xin chỉ thị rõ hơn. Thật ra chỉ thị thì nàng đã rõ lắm rồi nhưng chỉ tại lúc đó tâm thần bất ổn cho nên bây giờ gọi, muốn cho hắn biết nàng đã quyết tâm theo kế hoạch của hắn mà làm, không ngờ gặp Nancy.
– “Chỉ có 200 ngàn thôi sao?” “Bên kia”, Nancy trầm ngâm…
…”Bên này” Cẩm Lệ choáng váng mặt mày… 200k đô mỹ đối với nàng là con số thiên văn vậy mà còn nói ít? Nhưng sau đó Cẩm Lệ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn xỉu, lỗ tai lùng bùng, tưởng mình nghe lầm:
– Bây giờ chị không cần nói gì nhưng khoảng 2 ngày sau thì… ừm… chị đòi 2 triệu…
– “2 Triệu? Lãnh đạo.”Trợn mắt há mồm, Cẩm Lệ đứng hình một vài giây đồng hồ.
– Phải rồi, đòi 2 triệu, họ đưa 200 ngàn là để thử chị, họ biết chị xét nhà Trương Hữu Thành nhưng chưa biết chị thu được cái gì… Nếu 2 ngày sau chị ra giá 2 triệu thì là chuyện khác, họ sẽ nghỉ chị nắm được cái gì rất quan trọng liên quan đến chuyện sinh tử của họ. Chị hiểu không?
– “Thủ trưởng nghỉ họ sẽ chịu sao? Họ sẽ lấy đoạn video ra để hăm dọa… Tôi chỉ sợ lúc đó sẽ làm ảnh hường xấu cho cơ quan…” Cẩm Lệ không muốn Nancy nghỉ rằng mình sợ cho Thìn.
– “Chị nghỉ cũng đúng… Hi hi… Nhưng mà họ chỉ “bluff” chị thôi, đừng quên họ tìm mọi cách để ông xã chị sa bẩy không phải là vì muốn hăm dọa mà là muốn xem phản ứng của chị… Họ đã thành công bước đầu, bây giờ chị nhận 200K, bước kế tiếp của họ là muốn biết chị nắm được cái gì… Cho nên chị phải làm ra vẻ tham lam 1 chút, chị càng tỏ ra tham lam. Họ sẽ càng tin… hiểu chưa?” Dựa trên kinh nghiệm tràn trề, Nancy phân tích tường tận.
– Tất cả đã được niêm phong, tôi chưa biết trong đó có cái gì…
– Chắn chắn Trương Hữu Thành có giữ cái gì đó nên họ mới khẩn trương như vậy… Chị cứ làm theo lời Đức Bí Tịch nhưng phải đóng vai trò cho hay bằng cách tỏ ra tham lam, đòi 2 triệu… Họ sẽ trả giá, kỳ kèo nhưng chị càng cứng rắn thì họ càng tin… Họ “bluff” chị thì bây giờ chị “bluff” lại… Họ cần chị chứ chị không cần họ, cứ làm như chị đã nắm được lá bài tẩy của họ… Chị hiểu ý tôi chứ.
– “Dạ… Hiểu… Không làm phiền Thủ trưởng nữa…” Cẩm Lệ định cúp máy…
– “Khoan đã… Những người bên cạnh chị có tin tưởng được không?” Nancy nhắc nhở… Đặt nàng vào vị trí của Lâm Chánh Hy, nàng không thể không có kế hoạch “B” nhất định sẽ mua chuộc người bên cạnh của Cẩm Lệ.
– “Đức Bí Tịch cũng có nhắc tới điểm này… Trong tình hình này, quá nhiều cám dỗ, tôi cũng không biết nữa” Cẩm Lệ thú thật… Cẩm Hường, Minh Hiếu, Văn Cảnh, Mạnh Đình trước giờ đối với nàng rất là thân thiết nhưng trước cám dỗ của tiền, rất là khó nói… Thìn, ông xã nàng là bằng chứng hùng hồn.
– “Thôi được… Tôi sẽ gửi người tới… Họ sẽ liên lạc với chị… Các người phối hợp nhau hành động… Vậy đi ha…” Nancy nói xong, cúp máy… Nhíu mày trầm ngâm, rõ ràng ngày càng thiếu người, hiện giờ, Bọn Ngọc Vân, Phương Anh, Thu Tâm, Kim Chi, Thục Linh, Ngọc Như đều đang đã qua Dubai lo về chiếc du thuyền, ở đây chẳng còn ai… Chợt nhớ tới Mai Thảo đã từng nói đang bồi dưỡng vài thuộc hạ rất có tiềm năng, Nancy lấy di động ra bấm…
Khi Thái Điệp được điều đến Cao lãnh làm Bí thư và hắn được điều xuống làm Chủ tịch huyện Lấp Vò, để hỗ trợ cả hai trong công tác, thuận lợi cho kế hoạch bành trướng, chỉ với một cái nhấc tay, Nancy liền đặt Mai Thảo, Xuân Mai lần lượt vào vị trí mấu chốt trong đội ngũ Công An. Dường như ông trời cũng giúp nàng một tay, hắn làm cho Thái Kim Cơ ngã gục… Mai Thảo thuận đà, danh chánh ngôn thuận lên làm số “1” của đội ngũ Công An Cao lãnh…
Trước đây, Trần Ngọc Sơn, Thái Kim Cơ rất dễ dãi với người của mình kết quả là kỷ cương lỏng lẻo, rất nhiều người trong ngành cậy thân cậy thế đi ngang về tắt, sáng đến muộn chiều về sớm, lấy công làm tư, làm việc thì ít ngồi trên bàn nhậu bốc phét thì nhiều cho nên đàn ông 10 người hết 9 người bụng ếch đít teo, ăn mặt thì lè phè, áo bỏ ngoài quần chân đi dép nhìn thấy thật là phản cảm cho hình tượng của sĩ quan hay người chiến sĩ Công An…
Đối với việc này, Mai Thảo, Xuân Mai nhìn rất chướng mắt nên quyết tâm triệt để bài trừ đồng thời xây dựng lại đội ngủ, nhất là Mai Thảo, ngay cả lúc Thái Kim Cơ còn sống, nàng cũng không nể mặt, chỉ cần thấy đúng là làm huống chi Thái Kim Cơ bây giờ đã lên bàn thờ, nàng danh chánh ngôn thuận trở thành số “1”, bình thường đã bá đạo, bây giờ càng bá đạo hơn, nói đúng ra là vô cùng bá đạo. Lời nàng đã nói ra, thử làm trái đi thì sẽ biết đá vàng.
Cách đây hai tháng, một buổi sáng đẹp trời, thông báo quan trọng ký bởi Đại Tá Nguyễn Huỳnh Mai Thảo được đăng lên bảng. Không những vậy, các sĩ quan, chiến sĩ trong toàn cơ quan Công An Cao lãnh đều nhận được qua email thông báo này… Vừa đọc được vài hàng, ai cũng hết hồn.
Mai Thảo viết như vầy:

Bác có nói sức khỏe là tiền vốn của cách mạng… Đạo đức, tác phong là hình tượng của đội ngũ… Tôi, Nguyễn Huỳnh Mai Thảo lúc nào cũng lấy lời Bác dạy làm kim chỉ Nam trong cuộc sống…
Nhận thấy trong đội ngũ của chúng ta, đại đa số tác phong rất lề mề, không có hình tượng gương mẫu, chưa tới 40 mà bụng to đít teo, chạy được một chục bước thì thở hồng hộc. Như vậy thì làm sao có thể công tác tốt để phục vụ người dân? Có thể rượt đuổi bắt cướp hay sao?
Cho nên tôi đã quyết định: Kể từ đầu tuần tới, thay vì làm việc 8 giờ, tất cả đều làm việc 7 giờ. Giờ thứ “1” hay thứ “8” là giờ rèn luyện bản thân… Các đồng chí tùy theo buổi sáng hay buổi chiều, ra sân vận động Cao lãnh, khởi đầu là đi bộ nữa giờ, sau đó là chạy chậm nữa giờ đồng hồ. Việc này sẽ do Trung úy Đan Thùy cùng Thiếu úy Diệu Hiền, Thiếu úy Việt Hà, Thiếu úy Hoàng Oanh phụ trách và báo cáo trực tiếp với tôi hoặc Đại Tá Xuân Mai.
Còn nữa, 8 giờ bắt đầu làm việc, phải có mặt đúng giờ, cho dù đi trễ 1 phút cũng phải có lý do chính đáng. Tại trụ sở, quần áo phải chỉnh tề, nam, áo bỏ trong quần, không được mang dép. Sau giờ làm việc, không được mang xe công về nhà… Ngoài giờ làm việc, tuyệt đối không được mặc sắc phục… Vắng mặt trong giờ rèn luyện bản thân hoặc vi phạm một trong những điều liên quan đến tác phong hoặc không nghiêm chỉnh chấp hành sẽ nghiêm khắc trừng trị…
– Đại Tá Nguyễn Quỳnh Mai Thảo… Đã ký…

– “Không chứ hả? Mỗi ngày một tiếng, vậy có nghĩa là muốn lấy mạng người ta?” Đọc thông báo, ai cũng xù xì, tức giận… Ở đây, đại đa số là người của Trần Ngọc Sơn, Thái Kim Cơ nên đã quen rồi, sáng đến muộn chiều về sớm nhưng không về nhà mà lái xe công la cà các quán nhậu vừa nói chuyện dâm dê vừa bốc phét, bây giờ không được về sớm lại còn phải ra sân vận động đi bộ nữa giờ, chạy nữa giờ? Vậy không phải là muốn lấy mạng người ta thì là gì?
Có người không phục, lên Tỉnh phàn nàn… Trên Tỉnh là La Định Quốc, được hắn nói với Nancy một câu nên lão được nàng cất nhắc vì vậy mới có thể ngồi vào cái ghế của Trần Ngọc Sơn… La Định Quốc dĩ nhiên biết Mai Thảo, Xuân Mai là ai, mười phần úy kỵ, hơn nữa Mai Thảo làm rất đúng… lão 100% tán dương kèn trống ủng hộ.
Đúng ra, Mai Thảo cũng không cần La Định Quốc ủng hộ… Chuyện gì cũng có mặt trái và mặt phải, bá đạo độc tài thì quần chúng ghét nhưng ngược lại, Đại Tá Mai Thảo làm đúng nên hầu hết người dân Cao lãnh đưa ngón tay cái khen nức nở, phải như vậy chứ.
Được cái là không như những lãnh đạo khác, chỉ biết ra lệnh… Mai Thảo, Xuân Mai không phải chỉ biết ra lệnh cho người khác mà ngay cả bản thân cũng đích thân làm gương, nàng buổi sáng thì Xuân Mai buổi chiều, ngày nào cũng như vậy… Đám sỉ quan không còn đường lựa chọn đành nuốt giận làm theo… Thấy “đàn anh” tuân thủ, các chiến sĩ Công An dĩ nhiên không dám hó hé, răm rắp tuân theo… Dám chống đối sao? Lãnh đạo thân hình mảnh mai không béo ù cũng như vậy mà…
Bất cứ chuyện gì cũng vạn sự khởi đầu nan… Lúc đầu nhiều người oán than nhưng sau đó thì im miệng, mấy tháng trôi qua. Ngày nay và “ngày xưa” đã khác biệt một trời một vực. Rất nhiều thùng nước lèo, bụng bia đã xẹp hết rồi, rất nhiều người trước kia mặc quần kích thước lưng 36, 38 thậm chí 40 bây giờ chỉ còn 32, 30…
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Mai Thảo chạy bước đều, không nhanh không chậm, bên cạnh là Đan Thùy, Việt Hà và phía sau là cả một đội ngũ chạy theo… Đối với vị Thủ trưởng này, Đan Thùy, Việt Hà tâm phục khẩu phục, cả hai cảm thấy mình may mắn nên được theo học hỏi, rèn luyện, đồng thời cũng vô cùng bức xúc khi nghĩ đến cả hai Thủ trưởng xuất chúng cả tài lẫn sắc mà tại sao “chấm” cùng một người.
Vấn đề là không những Đan Thùy “thấy” chuyện lạ mà Việt Hà, Diệu Hiền, Hoàng Oanh cũng nhìn ra. Kinh khủng hơn nữa là rõ ràng đám “chị em” của hai vị Thủ Trưởng cũng có quan hệ không tầm thường với hắn. Mặc dù trong thâm tâm, cả 4 nàng đều thấy tên Bí tịch này đẹp trai, gan dạ, có chút tài nhưng cũng không đến nổi ai cũng sa ngã vì hắn chứ. Thật là khó hiểu.
Lãnh đạo quyền cao chức trọng thì thường cùng 1 lúc có vợ bé, vợ mọn, người tình. Cùng lắm là ba hoặc 4 bà thì tối đa, các nàng đã từng thấy qua nhưng năm thê 7 thiếp, một đàn thì đây là lần đầu. Điều mà các nàng kinh hãi là thường thì đàn bà, con gái đẹp được lãnh đạo quyền cao chức trọng “bao nuôi” nhưng hắn là Chủ tịch huyện, so với Mai Thảo, Trưởng CA Cao lãnh thì còn kém 1 nấc, vậy mà Thủ trưởng rất chung tinh, hắn nói gì là nghe răm rắp. Thủ Trưởng như vậy mà Xuân Mai cũng vậy, như vậy là sao? Có gì bí ẩn? 4 nàng càng nghỉ càng tò mò càng lúc càng hiếu kỳ muốn tìm giải đáp…
– “Ngưng… Đúng một giờ rồi… Tan hàng” Liếc nhìn đồng hồ thấy đúng một giờ, Mai Thảo giơ tay ra hiệu… Cả đội phía sau lập tức ngừng lại, nam có nữ có, trên người ai cũng đẫm mồ hôi, thở hì hục.
Vừa đúng lúc nàng đến băng ghế nơi để tạm túi ba lô chứa đồ linh tinh cá nhân, lấy khăn lau mồ hôi thì có tiếng chuông di động reo lên… Cầm máy lên, liếc màn hình, thấy Chị cả gọi… Mai Thảo ngạc nhiên, chẳng lẽ bên Canada xảy ra chuyện gì?
– Chị cả sao rảnh rỗi vậy? Bên đó có vui không?
– Dĩ nhiên là vui rồi nhưng cực cũng không ít, hihi, em thử nghỉ coi Tâm Đoan, Gia Kỳ, Thúy Ái vô bệnh viện 1 lượt… Bây giờ chị đang ở bệnh viện nè…
– “Hả… Sao lại như vậy?” Giọng Mai Thảo hoảng hốt.
– Bể bầu chứ gì, ba người 1 lượt, đúng là chuyện hy hữu Hi hi… bác sĩ bên này thấy ba người đàn bà sanh con mà chỉ có mình ảnh là cha nên ai cũng trợn mắt há mồm. Em thử tưởng tượng đi.
– “Haha hi hi… Vậy sanh chưa? Trai hay gái” Mai Thảo cười ngặt nghẽo, hỏi tới.
– “Chưa… mười mấy tiếng rồi, nhưng chắc không còn lâu nữa đâu… Ảnh chạy tới chạy lui hết phòng này tới phòng kia bây giờ mệt quá lăn ra ngủ khì… Ừm, thôi không nói chuyện này nữa… Chị có chút chuyện muốn làm nhưng bọn Kim Chi, Ngọc Vân đang lo chiếc du thuyền bên Dubai nên thiếu người…” Nancy nói 1 hơi…
– “Em có người, huấn luyện bấy lâu nay, bây giờ cũng tới lúc coi thế nào…” Mai Thảo không đợi chị cả nói thêm, nàng hăng hái đề cử người của mình…
Gần đó, đoán biết Thủ trưởng mình đang nói chuyện với ai, Đan Thùy, Việt Hà làm bộ lau mồ hôi, uống nước nhưng 4 tai vểnh lên để nghe ngóng. Cụm từ “Em có người, huấn luyện bấy lâu nay, bây giờ cũng tới lúc coi thế nào” khiến cả hai run người lên… Chỉ cần được dịp thể hiện khả năng với vị kia thì không còn gì bằng.
Trước đây dưới “triều đại” Thái Kim Cơ ở Cao lãnh, các nàng chỉ làm những việc lông gà vỏ tỏi thật buồn chán, có những lúc tính rời ngành trở về cuộc sống dân thường nhưng thời may đến, Mai Thảo tới đảm nhiệm chức Phó Trưởng và nhìn trúng Đan Thùy, dốc lòng bồi dưỡng kế đó là Việt Hà, Diệu Hiền cuối cùng là Hoàng Oanh. Các nàng được dịp xông pha, có nguy hiểm nhưng thật là kích thích, các nàng đều mong muốn như vậy. Đã mấy lần gặp qua đám chị em đồng đội của Thủ Trưởng khiến 4 nàng thật hâm mộ, thầm mong có 1 ngày được gia nhập vào đội ngủ thì hay quá, và đây là cơ hội.
– “Tốt lắm… Chuyện như vầy, bên Rạch Giá…” Nancy tóm tắt chuyện 200K mỹ kim, dưới mãnh lực của đô la khiến Cẩm Lệ bây giờ không biết ai là phe ta, cần người hỗ trợ trong bóng tối.
– Ý của chị là…
– “Không phải là nằm vùng, chị muốn người của em theo dõi thu thập tin tức… Việc này nghe thấy thường nhưng cũng rất nguy hiểm. Nói thật cho người của em biết để họ quyết định.”
Đây là lý do chính mà vừa rồi, Nancy nói Cẩm Lệ đòi giá cao với mục đích “mua” lòng tin của Lâm Tú Quỳnh và Lâm Chánh Hy. Hai anh em họ không một chút dấu diếm thân phận vừa muốn mua chuộc vừa hăm dọa thì dĩ nhiên phải có thực lực rất hùng mạnh mới có thể làm chuyện này. 200k chỉ là miếng mồi nhử, nếu Cẩm Lệ nhanh chóng “đớp” lấy thì chưa chắc họ tin, rất có thể họ sẽ nghi ngờ nàng dẫn dụ họ lọt bẩy và sẽ khó biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thủ tiêu cả hai vợ chồng Cẩm Lệ để bịt tất cả đầu mối hoặc án binh bất động thu mình trong vỏ ốc chờ cơ hội? Ngược lại, Cẩm Lệ tỏ ra tham lam, họ sẽ tin tưởng và nới lỏng cảnh giác.
– Em sẽ nói với họ… Em nghỉ không có vấn đề gì đâu… Chị muốn khi nào?
– “Nếu họ tình nguyện thì xuống Rạch Giá xem xét tinh hình trước, ASAP (cụm từ tiếng lóng viết tắt từ tiếng anh A. S. A. P = As Soon As Possible… ý nói càng sớm càng tốt). Ảnh sẽ liên lạc với họ… Tạm thời là như vậy trong khi chờ đợi bọn Ngọc Vân về tới… Thôi vậy đi.”Nancy nói tới đây không quên chuyển hình ảnh của các “đối tượng” để người của Mai Thảo “làm việc” rồi cúp máy. Hai cuộc điện đàm với Cẩm Lệ và Mai Thảo khá lâu, nàng phải về khách sạn cho bé Thịnh bú, tuy các Dì có sửa nhưng nàng thích chinh tay mình săn sóc con. Quay sang Thái Điệp và Ngọc Lan, Nancy dặn dò.
– Chị về khách sạn… Hai em ở lại đây với ảnh, lát nữa, trễ một chút, Nhã Phương, Nhã Thy hoặc Thanh Tình sẽ tới…
– “Được mà… Chị về đi… Thái Điệp có mệt không hay là về với chị Nancy đi… Một mình em được rồi…” Ngọc Lan gật đầu, thấy Thái Điệp có vẻ mệt, nàng gợi ý Thái Điệp về khách sạn nghỉ trước.
– “Mệt cái gì chứ… Hai người tốt hơn một người… Ảnh không phải chỉ có mình em…” Thái Điệp lườm.
– “Hi hi… Em không phải là ý này… Có chị ở lại với em càng vui…” Ngọc Lan thanh minh thanh nga.
– “Nói chơi thôi… Gia Kỳ, Thúy Ái, Tâm Đoan tất cả là chị em của mình mà…” Thái Điệp mỉm cười.
– “Anh ấy đúng là “mả táng hàm rồng” mới được các em… Thôi. Chị đi đây” Thấy Đức Bí Tịch vẫn ngủ say, ngái nhè nhẹ… Lắc đầu, Nancy mỉm cười quay lưng bước ra ngoài…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://truyensex.life
– “Khoan… Chờ chút… Hai người lại đây, tôi có chuyện muốn bàn…” Thấy mọi người đã về hết, chỉ còn Đan Thùy, Việt Hà cũng sắp ra về, Mai Thảo đưa tay vẩy.
– “Thủ Trưởng có gì căn dặn?” Đan Thùy, Việt Hà liếc nhìn nhau, thầm mừng rỡ, xúc động đồng thời cũng rất khẩn trương. Thủ Trưởng vừa nói chuyện với “Đại nhân vật” xong thì có chuyện muốn bàn… Tuy chưa biết là chuyện gì nhưng chắc chắn là chuyện tốt.
– “Đừng khẩn trương… Thả lỏng tinh thần 1 chút đi… Ừm, vừa rồi, chị cả, à không… Là Trung tướng Nancy của cục A03 có công tác đặc biệt muốn giao phó… Tôi liền giới thiệu hai em vì thấy hai em có tiềm chất nhưng tôi nói trước, việc này độ nguy hiểm cũng rất lớn, mất mạng như chơi, không biết hai em nghỉ thế nào… nếu hai em từ chối, tôi hiểu được” Mai Thảo nói trực tiếp còn nhấn mạnh câu “mất mạng như chơi”…
– “Thủ trưởng có mệnh lệnh gì xin cứ nói… Em nhất định tận sức để hoàn thành…” Tuy nghe rất rõ nhưng cụm từ “độ nguy hiểm cũng rất lớn, mất mạng như chơi “, Đan Thùy, Việt Hà hoàn toàn để ngoài tai, cả hai liếc nhìn nhau, đồng thanh đáp…
– “Tốt lắm…” Mai Thảo gật đầu thầm hài lòng về cái nhìn của mình đối với thuộc hạ… Phải như vậy chứ, không sợ khó, không sợ nguy hiểm, giống như nàng trước kia…
– “Thủ trưởng… Việt Hà và Hoàng Oanh…” Thấy chỉ có hai người mình được “trọng dụng”, Đan Thùy có chút áy náy đối với bạn nên nhắc nhở.
– “Dĩ nhiên Việt Hà và Hoàng Oanh cũng sẽ rất bận rộn, lo chuyện của hai em đi… Về, nói với người nhà ra ngoài công tác 1 thời gian, không được tiết lộ công tác ở đâu? Còn nữa, khi xuống tới Rạch Giá, không được gặp mặt nhau, chỉ được liên lạc qua di động, âm thầm thi hành nhiệm vụ và chờ lệnh quan trọng nhất là phải biết phối hợp, trông chừng phía sau của nhau… rõ chưa?”Biết Đan Thùy, Việt Hà chưa phải là Phương Anh, Thục Linh hay Ngọc Như hoặc Thu Tâm nên Mai Thảo cẩn thận dặn dò.
– “Đã rõ… Ừm…”Đan Thùy, Việt Hà đồng thanh đáp. Việt Hà còn muốn hỏi gì đó nhưng ngập ngừng rồi im lặng…
– “Khi xuống tới Rạch Giá, hai em cẩn thận khéo léo dò la nhất cử nhất động của các người này rồi báo cáo tường tận cho Đức Bí Tịch…”Mai Thảo bấm máy, chuyển hình ảnh nhận được từ Nancy cho Đan Thùy, Việt Hà.
– “Thủ trưởng, em nhận ra người này, ông ta là Lâm Chánh Hy, Phó Chánh Chủ Tịch Thường trực của Kiên Giang…” Việt Hà sửng sốt.
– “Ừm… Còn đây là em gái ông ta Lâm Tú Quỳnh, phu nhân của Bí Thư Thành ủy Phú Quốc. Đây là hai nhân vật quan trọng, hai em cố gắng tìm ra họ thường liên lạc với ai, những người này làm gì. Nhất là Lâm Tú Quỳnh, người phụ nữ này không đơn giản đâu… Còn nữa, tuyệt đối phục tùng chỉ thị của Đức Bí tịch… rõ chưa? Có vấn đề gì không”Nói tới đây, sắc mặt Mai Thảo nghiêm lại.
– “Đã rõ… Thủ Trưởng… Đức Bí Tịch thật sự là ai vậy…” Đan Thùy dĩ nhiên phục tùng mệnh lệnh nhưng vẫn muốn giải tỏa thắc mắc trong lòng bấy lâu nay. Nàng đã từng lục lọi tìm tòi trên FB thấy hắn bắn nhau, có thể nói vô cùng nguy hiểm, hắn thật không giống 1 Chủ tịch huyện chút nào, chung quanh hắn toàn là bí mật…
Bên cạnh, nghe Đan Thùy hỏi điều mình cũng muốn biết, Diệu Hiền vểnh tai, hai mắt mở lớn nhìn Thủ Trưởng mong đợi nhưng cả hai thất vọng, Mai Thảo chỉ phát tay, nói một câu càng làm cho cả hai khao khát muốn biết hơn cả bao giờ hết.
– Tạm thời không cần phải biết nhiều, hai em chỉ cần biết… ừm… Đức Bí Tịch có “license to kill” là được rồi. Bây giờ về nhà thu xếp rồi xuống Rạch Giá, không cần phải tiết kiệm trong vai trò của mình. Mọi chi phí khách sạn, ăn uống di chuyển không cần giới hạn đều được cơ quan hoàn trả…
Mai Thảo phát tay, nàng không hàm hồ chút nào, khi nói như vậy… Khẩu Smith & Wesson mà TBT cho hắn chẳng khác nào “Thượng phương bảo kiếm” của thời phong kiến ngày xưa, gặp tham quan, ác bá là thẳng tay trừng trị…
– “Đã rõ…” Nghe cụm từ “license to kill”? Đan Thùy, Diệu Hiền hít 1 luồng khí vào tận buồng phổi. Không dám hỏi thêm nữa, trong lòng phấn khích, quay người bước đi…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://truyensex.life
Long Xuyên…
Tại phòng họp Tỉnh ủy, 9 giờ họp… Hơn 8 giờ 30, hầu hết mọi người đã có mặt ngoại trừ Chủ tịch Trình Quốc Huy và Bí Thư Bích Trâm, hai đại nhân vật của Tỉnh chưa đến. Các Ủy viên ban Thường vụ Tỉnh ủy, Tỉnh Ủy viên đều có mặt. Bí Thư triệu tập cuộc họp không thể vắng mặt được, tuy trong văn thư gửi, Chánh văn phòng Hương Giang không nêu rõ lý do của buổi họp nhưng mấy ngày gần đây nghe phong thanh có mối đầu tư khủng, ai cũng đoán già đoán non chủ đề của buổi họp hôm nay chắc là có liên quan đến vụ đầu tư rồi.
An Giang có 11 đơn vị hành chính trực thuộc gồm 2 thành phố (Long Xuyên, Châu Đốc), 1 thị xã (Tân Châu) và 08 huyện (An Phú, Tịnh Biên, Tri Tôn, Châu Phú, Châu Thành, Thoại Sơn, Chợ Mới, Phú Tân), trong đó 07 đơn vị loại I và 04 đơn vị loại II. Bí thư các huyện lớn, Chủ tịch Thành phố đều là là Tỉnh ủy viên.
Bí Thư Long Xuyên Trần Thái Hòa, Chủ Tịch Long Xuyên Phương Trang, Bí Thư Bùi Thanh Liêm, Chủ Tịch Nguyễn Thành Tem của Châu Đốc, Phó Giám đốc Sở CA Thanh Phượng, Trưởng ban tuyên Giáo Trương Định, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Nguyễn Tấn Đời kiêm Giám đốc Sở nội vụ, Phó Chủ tịch Huỳnh Thanh Cảnh, Giám đốc Sở CA Uông Hầu, Phó Bí Thư Nguyễn Ngọc Đáng, Phó Chủ Tịch Trần Thế Minh… Nói tóm lại tất cả đều hiện diện, không thiếu một ai.
Nghe nói có đầu tư khủng 2000 tỷ, không biết nguồn tin từ đâu, lại còn nghe nói đây chỉ là đợt đầu, còn có đợt hai, đợt ba không biết là bao nhiêu nhưng không kém, có thể hơn… má ơi, đây là khái niệm gì chứ, Vì vậy tuy là do Chủ Tịch Phương Trang thần thông quảng đại kéo về nhưng Long Xuyên không thể một mình nuốt hết miếng thịt lớn này cho nên các lãnh đạo các Thành phố, Thị xã, Huyện muốn tranh thủ cơ hội muốn có được chén canh để tô điểm cho thành tích của mình.
Trần Thái Hòa là người được Trình Quốc Huy bồi dưỡng đề bạt lên vị trí Bí Thư Long Xuyên, tâm trạng của lão không khác gì mấy với lãnh đạo của mình, nói cho cùng là có phần khó chịu hơn. Không ngờ một con nhỏ miệng còn hôi sữa, ngồi vào cái ghế Chủ tịch chưa được mấy ngày lại kéo về cho LX một đầu tư khủng khiến lão cảm thấy vô cùng mất mặt…
Mấy năm nay, LX cứ bình chân như vại, chẳng có thay đổi gì chỉ tại bởi Trần Thái Hòa là người hiểu biết đạo lý không làm thì không sai, cứ ngồi lì đó cho qua ngày chờ lên Phó Chủ Tịch Tỉnh… Bây giờ lão đang lo sốt vó thầm nghỉ có khi nào con Phương Trang này thành tích vượt trội, nhảy vọt qua đầu mình? Cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay, Trần Thái Hòa đứng ngồi không yên cho tới khi nhận được cú gọi của lãnh đạo, lão liền mừng rỡ, thì ra lãnh đạo đã có an bày, trong lòng bội phục không thôi, thầm nghỉ, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, có mắt nhìn xa trông rộng… Hi hi… Nếu kế hoạch của lãnh đạo thành công thì con Phương Trang này đúng là cầm cu chó đái, à không… cầm cu cho mình đái đúng hơn… Bao nhiêu công trạng của nó sẽ đổ lên đầu của lãnh đạo và mình cũng sẽ hưởng được không ít. Như vậy thì cái ghế Phó Chủ tịch Tỉnh cho nhiệm kỳ tới vào tay mình là cái chắc rồi. Nghỉ vậy nên ánh mắt của Trần Thái Hòa nhìn Phương Trang trở nên vô cùng thân thiết.
Phương Trang ngồi đó nhưng “tâm bất tại”, nét mặt thoáng nhuộm một màu hồng,” nàng đang thầm nghỉ hắn rõ ràng có ý với mình nếu không thì tại sao tốt với mình như vậy chứ… Mới vừa đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố thì mang đến LX một đầu tư khủng như vậy… Í. Không phải đâu. Hắn làm như vậy là để mang thành tích cho Thủ trưởng, Í. Cũng không phải, Bí Thư lo công tác Đảng, Chủ tịch lo kinh tế hắn rõ ràng là muốn đưa món quà khủng để mình được thành tích vượt trội… Hi hi, cái tên này… Í, không được, hắn là BF của Thủ trưởng mà, mình và hắn sao có thể chứ… nhưng thời buổi này chuyện gì cũng có thể xảy ra, không phải đám chị em của Trung Tướng Nancy có gì gì với hắn hay sao? Cái tên dâm tặc này, sao lại có nhiều đàn bà như vậy chứ…
Với nhiều ý nghỉ đan xen, Phương Trang khi thì mỉm cười vu vơ, khi thì cau mày giận dỗi nào biết mọi cử chỉ của mình không thoát được khóe mắt của Thanh Phượng, nàng đang khẳng định con Phương Trang này nhất định có gì gì đó với tên kia rồi nếu không thì tại sao hắn tốt với Phương Trang như vậy chứ? Sao không thấy hắn tốt với mình đi? Phải “điều tra” cho rõ mới được. Ây da… con Phương Trang này cũng ngu thiệt, hắn là BF của Thủ trưởng mà sao lại đâm đầu vào chứ, ờ hén, không phải Thủ trưởng mình biết hắn là của Trung tướng Nancy hay sao? Vậy mà cứ đâm đầu vào… Cái tên kia nhất định có bùa mê thuốc lú gì rồi… Nghỉ tới đây nét mặt Thanh Phương có chút ửng hồng…
Bộ dáng như đang ngồi thiền, Trưởng ban Đời mắt chăm chú nhìn màn hình của laptop trước mắt đăm chiêu suy nghĩ, thỉnh thoảng cầm ly trà hớp 1 ngụm… Lát nữa đây coi như xé mặt với Trình Quốc Huy rồi, đây là canh bạc của đời người. Ở An Giang này, Tuy Trình Quốc Huy thế mạnh nhưng rồi sao chứ? Có thể so sánh được với Bí thư ái nữ của Chủ tịch QH hay sao? Người không ích kỷ trời tru đất diệt, chim khôn phải biết lựa cành tốt mà đậu, đây là cơ hội ngàn vàng, không thể bỏ lỡ được.
Đời đã tính rất kỹ càng về thế cuộc ở An Giang, Bí Thư Bích Trâm đến đây chỉ để mạ vàng, tối đa là 2 hoặc 3 năm sẽ về Trung Ương, chừng đó, thuận lý thành chương thì cái ghế Bí Thư sẽ thuộc về Trình Quốc Huy nhưng Trưởng ban Đời không thấy vậy… Chưa chắc đâu… lão Trương Định, Lý Hải, Nguyễn Ngọc Đáng, Trần Thế Minh chắc chắn sẽ có hành động để kéo Trình Quốc Huy xuống vũng lầy. Mình cứ tọa quan sơn hổ đấu là được.
Trưởng Ban Đời biết nghỉ vậy, những người khác cũng không khờ, đã leo lên đến vị trí này, trừ Thanh Phượng, Phương Trang và ngay chính bản thân của Bích Trâm, ngồi được ở đây trong giờ phút này không là cáo già thì ai cũng là hồ ly trong quan trường, việc Trưởng ban Đời đến “kiểm điểm” với Bí Thư chỉ vì vắng mặt trong buổi nhận chức của lãnh đạo khiến họ âm thầm cảnh giác, đây là một cái cớ hay để đến gặp riêng Bí thư và nhân cơ hội để tỏ lòng nương tựa, tại sao không? Có thể lắm chứ… Bí Thư Bích Trâm tuy là ái nữ của Chủ Tịch Hoàng Ngọc Hải nhưng muốn làm nên thành tích thì cũng phải cần người, bây giờ không đầu quân dưới trướng của nàng thì từ chức về quê đuổi gà chăn vịt cho rồi… lão Đồng chắc chắn là ý này… Trương Định, Thế Minh, Lý Hải, Trần Thế Minh trong đầu đều có ý nghỉ như vậy.
Gần đây, chuyện Lý Giang mua bằng bác sĩ… Cô y tá mang bầu tự vận vì Trần Chí Hùng, chuyện con gái của Giám đốc Sở Công Thương, vợ sắp cưới của Ngọc Sơn từ hôn rồi tằng tịu với Trình Quốc Cường bỗng sống lại trên mạng. Còn nữa, sau đêm dạ vũ chào mừng Tân Bí Thư, bên ngoài không ít tin đồn vụ cá độ… Trương Định biết Lý Hải, Trần Thế Minh và Nguyễn Ngọc Đáng đứng phía sau vụ này với mục đích muốn làm tổn thương uy tín của Trình Quốc Huy. Đối với việc này. Trương Định cảm thấy vô cùng có lợi cho mình. Trung Ương chọn người kỷ lắm, nhất định nhân tuyển cho vị trí Bí Thư sau khi Bích Trâm về Trung Ương phải là một người không một chút tì vết ít nhất là tên mặt giấy tờ. Trình Quốc Huy bị tỳ vết thì Huỳnh Thanh Cảnh sẽ bị vạ lây, như vậy đối thủ duy nhất của Trương Định là Nguyễn văn Đời…
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Định biết Đời cũng là người có tâm kế sâu xa, nhất định sẽ làm một cái gì đó, để có thể qua trung gian của Bí Thư Bích Trâm mà được đứng dưới tàng cây cổ thụ Hoàng Ngọc Hải, việc Đời đến văn phòng Bí Thư “nhận khuyết điểm” khiến Trương Định lo ngại Đời chiếm tiên cơ. Cũng may, trời xui đất khiến con gái Trương Mỹ Thể rất được Bí Thư thưởng thức… Mỹ Thể chỉ kém Bí Thư vài tuổi và rất hợp nhau, Trương Định hy vọng con gái mình để có thể thân thiết hơn nữa với Bí Thư, được như vậy thì tốt quá. Lão hy vọng có thể thông qua cửa này.
– “Ha ha… Xin chào…” 9 giờ kém 5 phút Trình Quốc Huy bước vào phòng họp, theo sau lão là Thư ký Phạm Trí, chờ Trình Quốc Huy an vị, gã khúm núm lấy bình trà châm 1 tách đầy cho lãnh đạo, rồi ngồi phía sau không quên mỉm cười gật đầu chào các đồng nghiệp thư ký khác ngồi cùng hàng với mình. Trong ánh mắt Phạm Trí có nét kiêu ngạo. Tuy Trình Quốc Huy chưa phải là số “1” nhưng ở An Giang này, lão như mặt trời giữa ban trưa. Phạm Trí vì vậy mà được đồng nghiệp nịnh nọt tâng bốc…
Khi có dịp thì tranh nhau mời gã ăn uống nhậu nhẹt, lấy lòng, khiến gã cảm thấy cao cao tại thượng. Đối với Thanh Hà, thư ký của Bí Thư thì gã không coi vào đâu chỉ tại vị trí của Thanh Hà cũng như Hương Giang, có lẽ sắp “bay” rồi.
– “Xin chào… Xin chào Chủ tịch Huy…” Các lãnh đạo miệng mỉm cười gật đầu chào đáp trả nhưng thư ký phía sau họ, cả đám đồng loạt đứng lên nghiêm túc nghiêng người chào, chờ lão phát tay, gật đầu mới ngồi xuống, đây là lễ tiết, không thể sơ sài được.
– “Chủ Tịch Huy hôm nay sắc mặt hồng hào chắc là trúng mánh gì nữa rồi…”Nét mặt cười nhưng miệng không cười, Phó Bí thư Đáng nói 1 câu khiến cả phòng họp yên lặng… cụm từ “trúng mánh” rất quỷ dị. Dùng giữa hai người bạn thì là biểu lộ tình bạn thân thiết còn nếu dùng giữa hai người đối nghịch thì là cụm từ châm biếm, khinh thị… Ở Long Xuyên này, ai lại không biết quan hệ của hai đại nhân vật này từ bạn thân trở thành đối chọi gay gắt…
Chuyện không khó hiểu, Nguyễn Ngọc Sơn bị cưa mất một chân trong một vụ tai nạn mà người lái xe chính là Trình Quốc Cường trong trạng thái say xỉn, vậy cũng không có gì, là tai nạn thôi mà… Nhưng chuyện sau đó còn tệ hơn, con gái của Giám đốc Sở Công Thương, vợ sắp cưới của Ngọc Sơn bị bắt gian ngay trên giường với Trình quốc Cường. Chuyện này khiến cả An Giang một thời dậy sóng… Quan hệ giữa hai nhà như nước với lửa bắt đầu từ đó. Nhất là gần đây, hai cha con Ngọc Đáng quyết phá chuyện Trình Quốc Cường cua tới tay ái nữ của Chủ tịch Hoàng Ngọc Hải… Đêm dạ vũ, nhìn nét mặt tẽn tò, sượng sùng như gấc chín của Trình Quốc Cường, hai cha con Ngọc Đáng cảm thấy nức lòng nức dạ… Đã mấy ngày qua không gặp, nay nhìn thấy nét mặt Trình Quốc Huy, biết lão đang làm bộ làm tịch liền móc 1 câu.
– “Ha ha… Anh Đáng thật là con sâu trong bụng tôi… Đúng như vậy, có chút chuyện mừng… Nhưng xin lỗi nha. Chưa thể tiết lộ được, chờ gặp Bí Thư rồi biết cũng không muộn…”Biết bị mỉa mai nhưng Trình Quốc Huy thản nhiên cười hi hi, trái lại còn tỏ ra rất phấn khởi. Nếu không có vụ của Jessica, mặt mặt lão sẽ đen như đít nồi, nhưng không ngờ mất trái quýt lại được trái cam, lão đã toan tính hết rồi mọi kế hoạch để Trình Quốc Cường cưa đổ Jessica mà không một chút phiền phức từ lãnh đạo của mình. Bởi vậy trong lòng cảm thấy thơi thới hân hoan. Đáp lời xong, lão thư thái, mỉm cười, cầm ly trà hớp một ngụm.
– “Trình Quốc Cường ra sao rồi? Hi hi… Nhớ đến bộ dáng của con trai anh, tôi cảm thấy tội nghiệp… Nhắc tới mới nói nha, người bạn trai của Bí thư hình như rất được Chủ Tịch Hải coi trọng, cũng phải, nhìn cậu ta như là rồng trong đám người… Hi hi… Có phải không các vị?” Ngọc Đáng tiếp tục châm biếm bọn Thư ký sau lưng các đại lão giả điếc, ánh mắt chăm chú nhìn trên màn hình của máy laptop. Trừ Uông Hầu, Huỳnh Thanh Cảnh, Bí Thư LX Trần Thái Hòa là thân tín của Trình Quốc Huy, mọi người cố nín cười khi nhớ tới hình ảnh Trình Quốc Cường chưng diện com lê trắng chuẩn bị mời Bí Thư khai mạc dạ vũ bị tẽn tò khi Bí Thư từ từ đến bàn của BF mình… Nhục hết chỗ nói.
– “Các vị đang nói chuyện gì vui vẻ vậy?” Ngay lúc này Bí Thư Bích Trâm bước vào, cách nữa bước, phía sau là Chánh văn Phòng Hương Giang và Thư ký Thanh Hà. Trong bộ trang phục OL, nhìn nàng chín chắn, đẹp mê hồn khiến đám thư ký đực rựa âm thầm ước ao, một lần nữa đồng loạt đứng lên nghiêng người cung kính chào, các đại lão cũng không dám chậm trễ, lục tục nhổm mình nghiêng người chào theo lễ tiết.
Bích Trâm đảo mắt một vòng, không vội ngồi xuống, nàng đảo mắt nhìn quanh… Quan uy của nàng khiến phòng họp đột nhiên yên lặng như tờ, đối với nữ Bí Thư trẻ đẹp này, ai cũng có lòng úy kỵ, nói về COCC, nàng không phải là loại COCC bình thường mà là Trung Tướng xuất thân từ cục C03 đó, có thành tích hàng thiệt giá thiệt chứ không phải là bọn COCC vô dụng khác chỉ biết dựa hơi cha mẹ rồi làm bậy…
– “Ngồi đi… Vừa rồi các vị nói gì mà có vẻ náo nhiệt vậy?” Bích Trâm ngồi xuống, mọi người cũng ngồi… Thanh Hà thư ký nhanh tay rót ly trà đặt trước mặt lãnh đạo.
– “Chuyện này là chuyện mừng nhưng không mấy quan trọng, sẽ báo cáo với Bí Thư sau…” Trình Quốc Huy màu mè khiêm tốn…
– “Nếu là chuyện mừng thì nói ra để mọi người cùng vui…”Bích Trâm mỉm cười, phát tay…
– “Vậy được… Hi hi… là như vầy, tôi có người quen bên Canada muốn về nước đầu tư. Không lớn lắm, khoảng trăm tỷ thôi. Gọi điện hỏi nơi nào tốt, dĩ nhiên tôi nói Long Xuyên mình rồi, có chế độ ưu đãi thuế má cho người đầu tư… Nghe tôi nói vậy, họ rất có hứng thú, nói vài ngày nữa sau khi tới Việt Nam sẽ xuống đây khảo sát tình hình…”Nói tới đây Trình Quốc Huy khẽ liếc Trần Thái Hòa, cầm ly trà lên hớp một ngụm… lãnh đạo Trần Cao Kỳ nói khoảng 40 tỷ, lão phóng đại thành 100 tỷ để nghe được 1 chút so với tin đồn đầu tư 2000 tỷ.
– “Chủ tịch Huy tiện tay đã đem về cho LX mình đầu tư 100 tỷ. Đây đúng là tin mừng…” Bí Thư Long Xuyên Trần Thái Hòa như con sâu trong bụng của lãnh đạo, liền “gõ nhịp”…
– “Đúng là tin tốt… Là đầu tư gì vậy?”Bích Trâm gật đầu hỏi tới, đối với nàng, tích gió thành bảo, nhiều đầu tư nhỏ gộp lại sẽ làm tạo nhiều công ăn việc làm, từ đó kinh tế An Giang sẽ phát triển…
– Tôi cũng đã hỏi qua, đại khai thuộc về lĩnh vực công nghệ cao, à nè, anh Minh, chuyện này chắc phải nhờ đến anh rồi, anh Cảnh lúc này rất bận rộn cho nên chuyện đầu tư này anh nên giúp một tay… – Trình Quốc Huy thân thiết nhìn Trần Thế Minh, nói…
– “Tôi?”… Trần Thế Minh sửng sốt vì quá bất ngờ… Mọi người cũng nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc, ngầm hỏi chẳng lẽ Trần Thế Minh đã bắt tay với Trình Quốc Huy rồi?
– “Ừm… Nếu anh quá bận thì…” Trình Quốc Huy nói tới đây. Nét mặt ra vẻ suy nghĩ…
– “Được được… Không thành vấn đề.”Tuy chưa hiểu lý do vì sao Trình Quốc Huy đưa “cái bánh ngọt” cho mình nhưng trước mặt Bí Thư, viện cớ khước từ là dại, chẳng lẽ nói mình kém năng lực? Hơn nữa biết Lý Hải đang nhìn chằm chằm, liền nhận lấy “trọng trách”, thầm nghỉ “có gì phải sợ chứ…”
– “Tốt, cứ quyết định như vậy, khi nào bên Canada liên lạc, tôi sẽ cho Thư ký Phạm Trí thông báo cho anh…”mỉm cười hòa ái, Trình Quốc Huy gật đầu, trong bụng lười hinh hích vì Trần Thế Minh đớp mồi…
– “Bọn Việt Kiều rất gian, phải tuyệt đối cẩn thận mới được…” biết Trình Quốc Huy rất xảo quyệt âm hiểm, chắc chắn có gì đó nhưng nhất thời nhìn không ra nên Phó Bí Thư Đáng nhắc nhở chung chung, hiện tại lão, Trần Thế Minh, Lý hải tuy chưa có thể nói là “đồng minh” nhưng khi đụng chuyện thì liên thủ với nhau… Nghỉ tới đây, Phó Bí Thư Đáng chợt tỉnh ngộ… Á đù… Thì ra Trình Quốc Huy đưa ra miếng mồi là muốn chia rẽ…
– “Phó Bí Thư Đáng nói có lý nhưng chúng ta không thể ngại đầu ngại đuôi mà nghi ngờ các nhà đầu tư chân chính, hiện tại không phải là thời đại của những năm 90, lúc đó chúng ta chưa có kinh nghiệm, ngày nay thì khác rồi, có phải không?” Bích Trâm phát tay… Đằng hắng vài cái, mắt đảo một vòng, mắt nhìn Phương Trang.
– Chủ tịch Trang… Có gì muốn nói thì nói ra để mọi người tham khảo, giúp ý kiến.
– “Dạ được Bí Thư… A hèm… A hèm…” Đây là lần đầu trước mặt nhiều người, Phương Trang giới thiệu một đầu tư khủng, trước kia chỉ săn lùng buôn lậu, thường nhìn bọn Chủ tịch, Bí Thư nói suông, tưởng rằng dễ nên khinh thường nhưng bây giờ đụng việc mới biết không dễ chút nào, hai việc hoàn toàn khác nhau nên có chút khẩn trương.
Phương Trang đằng hắng vài cái, nhìn màn hình máy laptop trước mặt, làm cho ra vẻ trịnh trọng một chút thôi chứ nàng hầu như thuộc làu làu nội dung, đọc ngược còn được nữa à…
– Bí Thư… Các vị… thật là trùng hợp. Tôi cũng có mối đầu tư từ Canada… Tổng cộng vốn đầu tư có thể lên tới 6000 tỷ chia làm 3 giai đoạn, giai đoạn đầu là 2000 tỷ để xây cất cơ sở sản xuất và cần phải hoàn thành trong vòng tối đa là 9 tháng… – Phương Trang mạch lạc, từ tốn trình bày chương trình đầu tư 3 giai đoạn mà hắn gửi qua email… Nàng chỉ cần đọc, nắm bắt hiểu rõ rồi trình bày.
– “6000 Tỷ?” Trừ Bích Trâm, Thanh Phượng… Hầu hết mọi người có mặt trong phòng họp đều chấn kinh, nghe phong thanh “2000 tỷ” đã hết hồn rồi, bây giờ là “6000 tỷ”… Con số này đối với Hà Nội, Thành Phố HCM, hoặc Đà Nẵng hay Cần Thơ thì là bình thường nhưng đối với An Giang, đây là 1 con số thiên văn, có thể đem lại nhiều công ăn việc làm cho người dân địa phương. Thành tích của những người trực tiếp hay gián tiếp tham gia trong đầu tư này thì không cần phải nói nhiều.

To top
Đóng QC