Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 77
Tạm rời xa căn phòng trên tầng 4 nơi bà Oanh đang chữa trị cho Lưu.
Tầng 1, tại phòng khách nhà Phong – Vân.
Bố chồng, Mr Tình và con dâu, Mrs Thủy ngồi đối diện nhau. Không khí có phần gượng gạo vì không biết bắt đầu từ đâu. Cũng khá lâu rồi 2 bố con mới ở riêng với nhau như thế này. Chiếc quần thun bó sát và chiếc áo phông rộng chùm mông làm mà Thủy đang mặc trên người làm cuống họng ông Tình cứ nhát cái lại phập phồng vì nuốt nước bọt.
Nếu như là lúc khác thì ông cũng chả dại gì mà không xấn lại gần Thủy mà chén nhiệt tình. Xưa ông và Thủy đã từng lên bờ xuống ruộng cùng nhau, còn nhớ như in Thủy đã ngất lịm trên bàn khi cặc ông đâm vào tử cung khi ông khám bệnh cho. Bẵng đi một thời gian hơn một năm ông và Thủy không địt nhau lần nào nhưng cái hôm đi nghỉ mát Thủy đã cố tình gợi ý muốn quay lại, ông chưa dám nhận lời vì còn sợ bà Oanh. Rồi đùng cái xảy ra chuyện của Lưu, Thủy cũng lo lắng thành ra không có ý gì.
Về hiện tại, ông đã sẵn sàng vì vợ đã bật đèn xanh, còn lý do bật đèn xanh thì ông chỉ lờ mờ đoán thôi chứ chưa dám khẳng định. Phải chờ sau buổi khám hôm nay mới biết được. Nhưng còn Thủy, ông Tình không dám làm gì vì nhìn khuôn mặt của con đang lo lắng, cứ thỉnh thoảng lại nhìn lên tầng 4 ra vẻ sốt ruột lắm. Mà cũng đúng thôi, chồng gãy cu, hơn nữa mình lại là hung thủ, Thủy lo lắng là đúng rồi.
Nhưng cũng không thể im lặng mãi như thế, chả biết bao giờ chữa bệnh mới xong, ông Tình đành lấy câu chuyện làm quà, cho nhanh hết thời gian.
– Con không cần lo lắng quá đâu. Mẹ Oanh cũng chữa nhiều những ca như thế này rồi.
Thủy thấy bố nói chuyện thì thở phào một cái. Khuôn mặt Thủy giả bộ lo lắng là để che đậy nội tâm đang sóng to gió lớn của mình mà thôi. Cô rất yên tâm khi mẹ Oanh chữa bệnh cho anh Lưu, minh chứng là lần trước rồi đó thôi. Lòng cô không yên là bởi cái lồn cô không biết thân biết phận, cái vú cô nó đang đòi hỏi. Ngồi trước mặt một con đực mà cơ thể cô đã bị chinh phục một cách hoàn toàn, lúc nào cũng khao khát được chiếm hữu thêm một nửa bảo sao chúng nó biểu tình. Lồn Thủy nóng như lò vi sóng, các cơ bên trong âm đạo không có tác động vật lý nào từ ngoại cảnh cũng nhộn nhạo cuồn cuộn làm lỗ lồn cô lộn chộn. Nước ở bên trong cứ thế từng chút, từng chút một rỉ ra làm đũng cái quần lót màu xanh da trời, không biết có thấm ra ngoài quần không. Còn đầu vú thì cứ như bị chích điện, đâm vào cái áo lót mỏng đòi chui ra ngoài ngắm bố chồng, Thủy tưởng tượng bây chỉ cần cấu nhẹ một cái vào đầu vú thôi là cô cực khoái được liền.
Ấy thế nhưng, cuộc đời oái oăm làm sao. Giờ cô đang nứng tợn nhưng vẫn phải tỏ ra mình đang lo lắng cho chồng. Cô có thế nào cũng là con dâu, là vợ của con trai bố, giờ mà cô để lộ ra mình đang thèm địt trong hoàn cảnh này thì bố sẽ nghĩ cô như thế nào đây. Đành nhịn. May quá, bố chủ động nói chuyện trước.
– Vâng ạ, bố có biết mẹ chữa bệnh cho anh Lưu như thế nào không ạ? Cái gì là vật lý trị liệu, như thế nào là tâm lý trị liệu.
Tình ta trố mắt nhìn con dâu, không biết là nó không biết thật hay giả vờ không biết đây. Từ ngữ Việt Nam ngữ nghĩa rõ ràng thế còn phải hỏi sao. Nhưng nhìn cái đôi mắt to tròn và đôi môi cong lên như thế kia, có lẽ là nó không biết thật. Thôi thì đành giải thích vậy.
– Thì… tâm lý trị liệu thì con biết rồi. Giống hồi đó bố chữa cho con đấy.
Nói xong, 4 con mắt cùng nhìn vào nhau. Hằng biết bao nhiêu ký ức về bác sĩ Đặng Trung Tình và bệnh nhân Trần Mai Trang chợt ùa về. Gò má của Thủy chuyển từ trắng sang đỏ. Lồn và vú thì không cần phải nói. Mà thằng em cùng mẹ cùng cha khác kích cỡ của ông Tình cũng không phải ăn chay, mới thế thôi mà từ từ ưỡn ngực vươn vai, nếu không phải vướng quần sịp và quần dài thì có mà đã phi sang phía bên kia bấu vào chỗ phát ra mùi giống cái rồi.
Mắt Thủy không thể to hơn được nữa, dán chặt vào háng của ông Tình. Chuyển động ở đũng quần ông Tình mắt thường nhìn thấy rõ luôn. Suýt chút nữa thì Thủy quên mất hình tượng, nhảy bổ vào bố. Cũng may kiềm chế được.
– Thế còn vật lý trị liệu ạ?
Qua cái giây phút im lặng với bao hình ảnh quá khứ hiện về kia, thì Thủy và cả ông Tình đã bắt đầu bắt sóng được nhau. Châm cho nhau ngọn lửa lòng.
– Thì chắc là… chắc là mẹ Oanh sẽ phải… dùng… dùng… tay hoặc… dùng cái gì đó để… vật lý trị liệu.
– “Ọc”, tiếng “ọc” phát ra trong căn phòng khách. Không biết là tiếng nuốt bọt của ông Tình hay là tiếng nước ở trong lồn Thủy phọt ra nữa. Cả hai đều đổ lỗi cho người kia.
Thủy im lặng, không nói tiếp cái gì, cả cơ thể cô như bị đông cứng lại. Chỉ có mỗi mông đít là dịch lên dịch xuống trên mặt ghế sofa.
Ông Tình bạo gan, và cũng là để thăm dò ý của con dâu:
– Con có muốn biết lần trước mẹ Oanh chữa bệnh cho Lưu như thế nào không?
Cái này Thủy muốn biết từ lâu lắm rồi. Hỏi mấy lần nhưng anh Lưu không nói, bố cũng không kể, càng không dám hỏi mẹ Oanh. Bản tính tò mò của người đàn bà trỗi dậy. Thủy đáp lời ngay:
– Như thế nào hả bố.
Lá gan của ông Tình lúc này to như cái mâm, với lại, thực ra giữa ông và Thủy cũng không cần kiêng kỵ gì nhiều. Lồn Thủy ông biết có bao nhiêu sợi lông nữa là. Ông nói thật nhanh:
– Mẹ Oanh cho Lưu xem phim sex, sau đó mẹ Oanh thủ dâm cho Lưu. Cuối cùng Lưu bắn tinh và vì sợ bẩn giường nên mẹ Oanh đã ngậm vào cu của Lưu. Một nửa tinh trùng của Lưu bị mẹ Oanh nuốt vào bụng.
Ông Tình nói nhanh lắm, nói cực nhanh như chỉ sợ nói chậm thì sẽ không dám nói hết. Thủy thông minh nên nghe không sót một chữ nào. Miệng Thủy mở to làm ông Tình nhìn rõ hàm răng ngọc trắng tinh, mười chiếc răng đều chặn chặn như bắp ngô, cái lưỡi hồng ở bên trong đập lên đập xuống. Hai môi Thủy mở to hết cỡ đến mức mà giờ đây ông Tình nhét cặc vào cũng một phát là tới cuống họng luôn. Thủy quá đỗi bất ngờ trước thông tin mà bố vừa cung cấp, trong suy nghĩ của cô về mẹ Oanh và anh Lưu, chắc chắn không thể có việc như vậy xảy ra được. Ấy thế mà, cuộc đời không ai biết được chữ ngờ.
Theo lẽ thường khi biết chồng mình bắn tinh vào miệng một người đàn bà khác, là vợ như cô sẽ phải ghen đến phát điên. Nhưng hôm ấy, thời gian ấy, địa điểm chỉ cách có một bức tường 20 phân, ở phòng bên cạnh, cô và bố chồng địt nhau một cách điên cuồng nhất của loài người nên cô không ghen, hay đúng hơn là không thể ghen được.
Ông Tình hỏi tiếp:
– Con có ghen không?
Thủy lắc đầu nguậy nguậy:
– Con… con… Lúc đó… lúc đó… con và bố cũng…
Thủy không dám nói hết câu “cũng… đang địt nhau”.
Rồi cô lại hỏi tiếp, hy vọng rằng câu trả lời của bố sẽ tiếp cho cô sức mạnh:
– Thế lần này chữa bệnh có giống thế không bố?
– Bố không biết chắc nhưng có thể còn… hơn thế.
Thủy nghe vậy thì đứng phắt dậy, một điểm ướt bằng nửa lòng bàn tay lưu lại rõ ràng trên ghế sofa khi Thủy vừa nhấc đít lên. Cô nhìn bố bằng đôi mắt cháy bỏng khát tình:
– Bố, con ứ chịu được nữa đâu.
Nói xong Thủy nửa đi nửa chạy sáng phía bên kia, tới nơi, cô cầm tay bố rồi kéo bố đứng dậy. Thủy dắt bố như dắt trẻ con đi dạo. Hướng đi của 2 người là phòng ngủ của anh chị Phong – Vân trên tầng 2.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: https://truyensex.life
Tầng 4.
Mắt Lưu mở trừng trừng nhìn con “quái vật” của mình mất hút trong khuôn miệng mẹ Oanh. Đôi môi phơn phớt hồng vừa nói “Bắn tinh cho mẹ” xong thì lập tức hút con cặc mềm mại ấy vào bên trong khoang lưỡi.
Lưu không cảm nhận thấy rõ ràng như hồi xưa, nhưng các giác quan trên da cặc vẫn còn cảm nhận được. Con cu mềm nhũn cảm nhận được một sự ấm áp vô cùng, ướt sũng vì cả khoang miệng của mẹ chứa đầy nước bọt. Chưa hết, lưỡi của mẹ như một con rắn trườn qua trườn lại toàn bộ thân cu. Đầu lưỡi dí dí vào gốc rồi quấn lên phía trên, di di vào lỗ sáo rồi lại trườn xuống.
Cả tháng nay, hầu như ngày nào Lưu cũng được Thủy bú cặc, nhưng Lưu thề, nói về trình độ bú cặc thì thì vợ anh phải gọi mẹ Oanh bằng cụ tổ. Mẹ không những bú mà còn kết hợp các hành động khác hết sức gợi tình. Mắt mẹ liếc lên phía trên nhìn vào mắt anh. Ánh mắt mẹ biết nói, Lưu có thể từ ánh mắt mẹ mà đọc ra những câu đại loại như: “Cửng lên đi con”, “Con có thích không?”, “Mẹ làm như thế này con có sướng không?”, “Con có muốn làm gì đó hơn không?”.
Ánh mắt thì thế, còn tay mẹ không rảnh rỗi, lúc thì mẹ gãi gãi vào bìu dái, xoa xoa vào hai hạt cà rồi bóp chúng lúc mạnh lúc nhẹ, mẹ muốn kích thích tinh hoàn đây mà.
Miệng mẹ ngậm cu một lúc mẹ lại nhả ra, liếm vào bộ lông đen tuyền ở phía trên, đôi khi còn liếm lan lên tận lỗ rốn. Liếm chán ở trên, mẹ lại liếm lan xuống phía dưới, hai hòn bi cũng được miệng mẹ chăm sóc. Chưa có cảm giác tình dục, nhưng Lưu cũng thấy sảng khoái về mặt tiếp xúc. Nhất là lúc mẹ đưa lưỡi xuống sâu bên dưới, chạm vào tận lỗ hậu môn một thoáng rồi rê lên phía trên.
Vòng bú liếm cứ thế liên tục diễn ra không có điểm dừng. Cứ bú cu, rồi liếm lông, ngậm hòn dái rồi chọc lưỡi vào lỗ đít. Thi thoảng tay mẹ còn mò lên phía trên, cấu cấu nhẹ nhẹ vào hai đầu ti của Lưu.
Nhìn cách mẹ làm, Lưu xuýt chút nữa bật khóc. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến mẹ Oanh đã gạt bỏ hết thân phận là mẹ kế để làm tất cả những điều đó, những việc như thế này, đến Thủy cũng không nhiệt tình như mẹ Oanh lúc này.
– Mẹ…
Anh vô thức thốt ra một câu như vậy, vừa thấy thương mẹ nhưng cũng vừa thương cho chính mình. Gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà anh cảm giác vẫn không có thay đổi gì ở con cu của mình cả. Nó vẫn mềm oặt nằm vắt sang một bên nhìn đến tội nghiệp.
Bà Oanh dừng lại động tác, không cần nhìn bà cũng biết là tất cả hành động của mình vừa rồi không mang lại tác dụng gì cả. Mọi thứ vẫn y nguyên như chưa từng bắt đầu. Nhưng bà cũng không biết trước là mọi thứ không đơn giản như vậy đâu, bà chỉ thử cái đơn giản như vậy xem có được không? May ra thì được mà không may thì cũng chẳng sao.
Ngồi bên cạnh Lưu, mắt bà Oanh đằm thắm:
– Thủy vẫn làm cho con như vậy thời gian gần đây phải không?
– Vâng, nhưng…
Một ngón tay đưa lên môi Lưu ra hiệu cho con dừng lại:
– Đừng lo lắng. Vừa rồi mới chỉ là một cách mà thôi. Mẹ còn rất nhiều cách. Nhưng mẹ nói Lưu nghe này.
Lưu ngồi dậy, khuôn mặt căng thẳng vô cùng, cậu nhìn chằm chằm vào cái mũi cao thẳng như tây của mẹ:
– Vâng, mẹ nói đi.
Suy nghĩ một lúc khá lâu, bà Oanh nhìn ra phía cửa chính, thấy nó đóng kín thì lại quay trở lại nhìn vào mặt Lưu, rồi lại nhìn xuống phía háng của Lưu. Hít sâu một hơi để lấy dũng khí, bà Oanh nói thật nhẹ, như một cô gái thủ thỉ bên người yêu:
– Lưu có dám… loạn luân với mẹ không?
Đã đến nước này, để chữa bằng được bệnh cho Lưu và cũng là để thỏa mãn một cái gì đó rất mơ hồ sâu thẳm trong thâm tâm mình, Oanh quyết định chơi tới bến. Hỏi con xong, Oanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt con rồi chờ đợi câu trả lời:
– Nhưng con…
– Mẹ biết, con chỉ cần trả lời mẹ là có dám hay không thôi?
Cũng suy nghĩ một chút, trong đầu Lưu lúc này nghĩ đấy đó là một phương pháp chữa bệnh nữa của mẹ, thế nên cậu kiên quyết gật đầu, nhưng giọng thì rất bé:
– Dám ạ. Nhưng con chỉ sợ mẹ… và bố…
– Con đừng sợ bất cứ điều gì. Có mẹ ở đây rồi.
– Vâng ạ. Con không sợ nữa.
Bà Oanh gật đầu nhưng cũng không có hành động gì ngay mà thất thần một lúc. Bà nghĩ đến những gì sắp diễn ra, nghĩ đến ông Tình. Mà nhớ đến chồng, bà đoán ở dưới kia, khi chỉ có một mình ông Tình và Thủy ở cùng nhau không biết sẽ thế nào. Bà đã cho phép ông Tình có quan hệ với Thủy, và Thủy thì cũng bị “nhịn” cả tháng nay rồi. Nếu không có gì đặc biệt, rất có thể 2 người đó đang địt nhau. Nghĩ thế bà mới yên tâm tập trung vào công việc của mình.
– Con hãy làm theo lời mẹ, chỉ cần làm theo thôi.
– “Vâng”, Lưu đáp tắp lự. Cảm giác hồi hộp và chờ mong những gì sắp diễn ra.
– Có thể cơ thể con không thích, nhưng con kệ điều đó, hãy làm bằng hành động nhé. Đầu tiên, hãy hôn mẹ đi.
Không để con chủ động, Oanh đã ghé sát đôi môi của mình vào môi Lưu. Miệng Oanh mở ra để cắn lấy đôi môi của Lưu. Lưỡi Oanh chủ động tách đôi môi của Lưu ra rồi chui sang tìm lưỡi đối phương.
Mặc dù bị động nhưng rất nhanh, Lưu đáp lại. Đây là người đàn bà thứ 2 mà Lưu hôn trong đời. Một vị khác chợt ùa về trong tâm khảm, nó có vị ngọt đậm và nồng nàn của người đàn bà từng trải. Khác với vị thanh mát của tuổi trẻ ở Thủy.
– Ưm ưm ưm…
Những âm thanh của hai người hôn nhau liên tục phát ra. Lúc đầu nụ hôn của hai người còn ngượng ngạo. Nhưng càng về sau càng khác, nó nồng cháy hơn, cuốn hút hơn. Giữa hai đôi môi được thấm ướt bằng nước bọt của hai người. Hai cái lưỡi đã biết chờn vờn nô đùa cùng nhau. Nếu như chỉ nhìn không, đố ai biết được đây là quá trình chữa bệnh của bác sĩ và bệnh nhân. Càng không thể phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người lúc này là mẹ kế con chồng. Tất cả mọi thứ nhường lại cho nhục dục nam nữ.
Rời môi con ra, sợi nước bọt kết nối hai đôi môi mãi mới đứt. Khuôn mặt của bà Oanh ửng hồng như thiếu nữ. Khi hôn với ông Tình thì là một nhẽ. Nhưng hôn với Lưu, một người mà bà gọi là con thì là một trải nghiệm khác hơn. Mặc dù đã có gia đình và có con rồi, nhưng dù sao thì đối với bà Oanh, Lưu vẫn còn là một người trẻ tuổi. Mùi của người trẻ rất khác. Nụ hôn vừa rồi như làm bà sống lại tuổi thanh xuân của mình, cái tuổi thanh xuân tưởng chừng như đã bị lãng quên giờ được tìm lại. Ồ, đó chính là cái mơ hồ trong sâu thẳm tâm can của bà Oanh đó chăng.
– Cởi đồ cho mẹ đi con.
Nói xong, bà Oanh nằm xuống giường, thế chỗ của Lưu vừa nãy. Chờ đợi hành động của con.
Lưu nhìn xuống con cu. Nó vẫn nằm im. Nếu như là trước đây, khi được hôn như thế chắc chắn nó sẽ hùng dũng đứng lên. Nhưng nay nó vẫn thế. Tạm gác sự buồn bã lại, Lưu làm theo lời mẹ.
Từng ngón tay run run tháo từng chiếc cúc áo. Lấp ló ở bên dưới là đen của cái áo lót.
Đến khi chiếc cúc cuối cùng được tháo ra, chiếc áo sơ mi mà bà Oanh đang mặc trên người cũng được rút ra khỏi cạp quần thì cũng là lúc hai tà áo banh ra hai bên.
Lưu trầm trồ nhìn chằm chằm vào người trên của mẹ. Không ai có thể nó mẹ đã 60, làn da trắng tinh, căng tràn không có nếp nhăn, bụng mẹ không phẳng phiu giống Thủy nhưng không có mỡ thừa, lỗ rốn e ấp lặn ngụp vào da bụng.
Cái áo lót quá nhỏ bé, nó chỉ che được nửa dưới bầu vú của mẹ mà thôi. Một nửa lộ ra bên ngoài. Lưu thốt lên khen thật lòng:
– Mẹ đẹp quá.
Được khen, Oanh rất vui. Oanh chỉ sợ với tuổi tác của mình không đủ gây nên bất cứ một hứng thú nào đối với giai trẻ. Nhưng nhìn ánh mắt thưởng thức của Lưu lúc này Oanh rất vui. Nếu tính ra, Lưu là người đàn ông thứ 3 được nhìn thấy da thịt bên trong áo của Oanh. Người đầu tiên là người chồng quá cố, người thứ 2 là ông Tình.
Oanh tủm tỉm mở miệng:
– Muốn nhìn vú mẹ không?
Lưu như trẻ con khát sữa, gật đầu như trống bỏi. Lần này không nhờ đến Lưu làm, bà Oanh từ mình làm. Bà thò một tay ra đằng sau tháo khóa áo lót đồng thời nhẹ nhàng xoay người để cởi tung cả áo ngoài và áo trong ra. Sau đó bà ngồi dậy như để chứng minh rằng vú mình không bị xệ. Đúng, vú Oanh vẫn còn căng mọng, chỉ hơi trĩu xuống một tí do sức nặng của thịt vú mà thôi. Hai núm vú vừa bằng một đốt ngón tay út chĩa thẳng ra ngoài, quần vú không hồng nhưng không thâm làm nền cho núm.
– “Đẹp quá!”, Lưu bị đôi vú mẹ hút mất hồn rồi. Miệng chóp chép hình như muốn mút.
Oanh lại nằm xuống sau khi chứng minh vú đẹp:
– Lưu có muốn bú vú mẹ không?
Là câu hỏi nhưng như đã thống nhất, đó chính là hành động tiếp theo mà Lưu phải làm trong quá trình “chữa bệnh”.
Lưu nghe lời lắm. Cậu lò dò dịch lại gần mẹ một tí, con chim mềm mại áp hẳn vào một bên eo của mẹ. Một tay Lưu mạnh dạn đặt lên đầu vú bên trái, còn đầu thì cúi một cách từ từ xuống vú bên phải.
– “Ư”. Bà Oanh vô thức phát ra tiếng rên khi đồng thời vú trái và vú phải được ma sát. Bà đang được con trai vừa bóp vú vừa bú vú. Suy nghĩ trong đầu như vậy làm bà sướng như muốn phát điên. Cảm giác loạn luân gần giống với mẹ con Minh Trí càng mạnh mẽ hơn.
– Thích không con. Đừng bóp vú mạnh, trong lúc khởi động này con phải làm càng nhẹ nhàng càng tốt, phụ nữ mới thích. Rồi. Thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay di di đầu vú, con có thể dùng hai ngón tay để xe xe đầu vú nữa. Đúng. Như thế đấy mẹ thích lắm.
Lưu làm theo như cái máy. Ở phía trên, Oanh liên tục hướng dẫn con.
– Á, răng con làm vú mẹ đau. Muốn cắn vú thì con dùng hai cái môi để cắn. Cắn mạnh cũng làm mẹ đau đâu. Dùng răng thì chỉ nhay nhay rồi kéo núm vú ra một tí thôi. Như thế, như thế đầu vú mẹ sẽ bị kích thích, sẽ tê tê dần lên.
Đúng là thầy giỏi thì trò cũng giỏi theo. Cũng không biết là Lưu đã địt nhau bao nhiêu lần rồi. Nhưng có lẽ kỹ thuật của cậu vẫn không tốt cho lắm, cũng bởi bản tính con người Lưu từ trước đến nay luôn cổ hủ, mới chỉ thay đổi được ít thời gian gần đây thôi. Còn phải học hỏi thêm nhiều. Nghe mẹ hướng dẫn, Lưu làm theo ngay. Y như rằng làm bà Oanh rên rỉ càng ngày càng nhiều.
– Ơ kìa! Đừng chỉ có tập trung vào vú. Con còn phải bú liếm và xoa bóp ở chỗ khác nữa. Cổ này, nách này, bụng, rốn này. Thỉnh thoảng lại hôn môi, hôn mũi, hôn cằm, hôn trán, hôn tai. Con phải nhớ, tất cả mọi thứ trên cơ thể phụ nữ đều nhạy cảm hơn đàn ông.
Thế là gần mười phút đồng hồ, tất cả mọi thứ trên cơ thể bà Oanh từ cạp quần trở lên đều được Lưu liếm, bú, mút và sờ nắn. Bà Oanh cứ vừa nằm vừa rên rỉ và hướng dẫn Lưu làm. Chả biết thực sự bà muốn dạy Lưu hay là cố tình bắt Lưu làm như vậy để bản thân được sướng nữa.
Dừng lại. Bà Oanh và cả Lưu nữa. Cả hai cùng nhìn xuống con cu. Nó vẫn mềm oặt không có chút thay đổi nào. Không từ bỏ. Đã đi đến bước này rồi bà sống chết cũng đi đến cùng, lần này không được thì sẽ thêm lần sau, lần sau nữa.
Bà Oanh không nói nhưng đẩy Lưu xuống ngồi ở vị trí dưới háng, ở khoảng giữa hai chân bà, bặm môi, Oanh kiên quyết:
– Cởi quần cho mẹ đi.
Lưu nhìn mẹ Oanh như để xác nhận, thấy mẹ Oanh gật đầu cậu mới bắt đầu hành đồng. Vì cái quần vải của mẹ Oanh không có thắt lưng nên chỉ cần cởi 1 cái cúc và kéo khóa là Lưu đã nhìn thấy một quần cái quần lót màu đen (trùng với màu áo lót) rồi.
Hai tay Lưu đặt ở cạp quần, bà Oanh nhướn mông lên và thế là cái quần dài từ từ được kéo xuống và thoát ra khỏi chân của bà Oanh. Một cặp chân dài đẹp tuyệt hiện ra trong mắt Lưu. Nhưng thực sự thứ thu hút anh nhất lại chính là phần tam giác. Một vài sợi lông đen tuyền lấp ló ở cạp quần lót, chắc có lẽ lông lồn mẹ Oanh dài quá nên quần lót không che hết được.
Lưu chủ động:
– Con cởi luôn quần lót nhé.
Bà Oanh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu động viên và nhướn đít một lần nữa.
Từ từ từng chút một, khi chiếc quần lót được kéo xuống thì đồng thời những thứ bên trong cũng hiện ra một cách từ từ. Đầu tiên là lông lồn, sau đó là toàn bộ cái lồn. Lưu cởi quần lót của mẹ nhưng mắt không rời cái lồn một chút nào. Có một cái gì đó vừa nhen nhóm ở trong đầu cậu mà lúc này Lưu cũng chưa định hình gì. Nhưng nó mang máng giống như cảm giác ham muốn của người đàn ông mà Lưu đã mất kể từ lúc bị tai nạn.
Chiếc quần lót màu đen vô thức bị bàn tay của Lưu ném xuống đất thì cũng là lúc mà bà Oanh hoàn toàn trần truồng. Bác sĩ trần truồng trước mặt bệnh nhân. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bác sĩ. Mẹ kế trần truồng trước mặt con chồng, cũng là lần đầu tiên trong đời bà Oanh. Không hiểu sao, cảm giác trần truồng trước một chàng trai trẻ gọi mình bằng mẹ nó lại vi diệu đến như thế. Oanh đã hiểu được cảm giác của Hằng khi cho Minh Trí địt rồi. Đó là sự thỏa mãn không những về thể xác mà còn thỏa mãn về mặt tinh thần. Ở đời, cái gì bình thường không bao giờ hấp dẫn bằng cái không bình thường. Như mối quan hệ giữa bà Oanh và Lưu lúc này chính là cái không bình thường.
– Hôn nó đi con.
Mệnh lệnh được phát ra, Oanh dùng hai tay đỡ vào đùi non của mình để banh hai chân ra. Toàn bộ cái lồn mở ra, đầu lồn thập thò, miệng lồn khẽ mở. Ở trong toàn nước là nước chứng tỏ nó đã sẵn sàng cho việc địt từ lâu lắm rồi. Nước lồn làm môi lớn, môi bé bóng loáng.
Lưu như kẻ mất hồn, như kẻ mộng du, như kẻ thiểu năng bị người khác kiểm soát hành động. Anh từ từ đưa đầu mình xuống phía cái lồn đang mở rộng của mẹ Oanh.
Khi mũi Lưu chỉ còn cách lồn khoảng 1 gang tay thì bất ngờ, một mùi hương kỳ lạ mà lần đầu tiên Lưu biết xộc vào trong mũi. Nó cũng là mùi lồn đàn bà nứng ấy nhưng cũng không phải. Nó không hăng, không chua, không thanh thanh, không nồng nồng giống như mùi lồn bình thường. Nó có gì đó rất khác biệt mà ngôn từ của cả thế giới này không đủ để diễn tả. Chỉ biết rằng, mùi lồn của mẹ Oanh cực kỳ đặc biệt, nó như một chất kích thích siêu nặng xộc thẳng vào mọi ngóc ngách trong cơ thể Lưu, từ miệng đến khoang phổi rồi thẩm thấu vào các mạch máu đưa lên não.
Thấy con dừng lại khi còn cách lồn có một tẹo, bà Oanh ngạc nhiên, hơi nhỏm đầu dậy để nhìn xem thế nào. Mặt Lưu đỏ ửng như vừa uống rượu say.
Và cả hai mẹ cùng nhìn xuống phía dưới, ở nơi đó, háng của Lưu. Một con quái vật đã sống lại sau hơn một tháng ngủ say. Bà Oanh đưa tay bịt miệng mình lại, thốt lên 2 chữ:
– Trời ơi!